• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt (3 Viewers)

  • Chương 36-39

Chương 36: Ta hôm nay chưa từng ra khỏi Trì Xuân Uyển

Hương Phiến lại quỳ rạp xuống đất, uất ức đến cực điểm, khóc than: “Chỉ thương cho phu nhân bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh… phu nhân vốn đã yếu, lại ngã xuống hồ, bị thương đến mức đó. Phải là người ác độc cỡ nào mới nhẫn tâm đẩy phu nhân xuống chứ! Phu nhân trước giờ luôn thiện tâm, chẳng lẽ như vậy thì nên bị ức hiếp hay sao? Nhìn phu nhân bây giờ, đến nô tỳ cũng tan nát cõi lòng…”

Tần Như Lương đỏ bừng mắt, hai tay nắm chặt thanh ghế dựa, gân xanh trên mu bàn tay nhảy lên: “Thẩm Nguyệt, chuyện cho tới nước này, ngươi còn gì để nói không?”

Thẩm Nguyệt mỉa mai giương khóe miệng, hỏi: “Ta đương nhiên có lời để nói chứ. Chỉ dựa vào lời một phía của nàng ta mà ngươi đã nhận định ta đẩy Mi Vũ xuống hồ à? Ngươi tận mắt nhìn thấy chắc?”

“Nô tỳ tận mắt chứng kiến!”, Hương Phiến vội nói.

Thẩm Nguyệt nở nụ cười khó hiểu, quay sang hỏi Hương Phiến: “Chẳng phải ngươi nói ta đánh ngất ngươi sao, ngươi ngất rồi thì sao mà thấy tận mắt được?”

Hương Phiến nói: “Ngươi đã đẩy phu nhân xuống hồ trước, sợ mọi việc bại lộ nên đánh ta ngất!”

Thẩm Nguyệt bật cười thành tiếng, đuôi mắt khẽ cong: “Vậy sao lúc ta đẩy Mi Vũ xuống hồ thì ngươi không lên cản vậy? Chẳng lẽ ngươi sững sờ đứng nhìn à?”

Sau đó, nàng đột ngột lạnh lùng nâng cao giọng: “Đám tiện tỳ các ngươi, bảo vệ chủ không thành lại còn đổ tội vu oan cho người khác. Tần tướng quân còn chưa bắt ngươi lại hỏi thì ngươi đã đổ oan rồi! Đúng là miệng lưỡi lanh lợi!”

Hương Phiến nghẹn họng, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cãi lại: “Nô tỳ không hề đổ tội, nô tỳ ăn ngay nói thật, lúc phu nhân bị đẩy xuống hồ thì nô tỳ không kịp ngăn cản, nên nàng ta mới đắc thủ!”

“Ồ?”, Thẩm Nguyệt không phủ định không xác nhận: “Ta là phụ nữ có thai, thai của ta đang là năm tháng đấy, đi lại đã không tiện rồi. Bình thường ta hầu như không đi ra khỏi Trì Xuân Uyển, bây giờ ngươi lại nói ta đi ra hồ ở hậu viện. Triệu mụ đi nấu đồ ăn trưa cho ta, Ngọc Nghiên lại bị nhốt trong hiệu thuốc một cách khó hiểu, ta chỉ có một thân một mình mà ngươi và Mi Vũ lại không ngăn nổi ta ư?”

Thẩm Nguyệt nói rất có đạo lý, nhưng không đủ để làm Tần Như Lương tin phục.

Tần Như Lương biết, Thẩm Nguyệt nhìn thì yếu đuối nhưng sức lực không hề kém. Nếu thật sự đánh nhau thì Liễu Mi Vũ và Hương Phiến chưa chắc đã là đối thủ của nàng ta.

Tiếp đó, Thẩm Nguyệt nói: “Vậy vấn đề ở đây là, sao ta lại phải đến cái hồ ở hậu viện làm gì? Hương Phiến và Mi Vũ hai ngươi sao lại muốn đến hồ?”

Điểm này, Hương Phiến đã nghĩ xong lí do: “Phu nhân vốn luôn muốn tìm cơ hội hòa giải với ngươi, nhưng ngươi lại dẫn phu nhân đến chỗ nguy hiểm như vậy để sát hại phu nhân!”

“Hừ, nực cười”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta hôm nay chưa từng ra khỏi Trì Xuân Uyển, sao lại dẫn nàng ta tới đó được?”

Hương Phiến không hề ngờ tới Thẩm Nguyệt sẽ cắn răng phủ nhận. Bất kể Hương Phiến nói gì, Thẩm Nguyệt luôn phủ nhận, nói bản thân không hề ra ngoài.

Ngọc Nghiên và Triệu thị không có đó, Hương Phiến cũng chẳng có ai chứng nhận chứng minh Thẩm Nguyệt dẫn Liễu Mi Vũ qua đó.

Mọi chuyện lập tức lâm vào thế bí.

Hương Phiến không còn cách nào khác, chỉ đành khóc lóc kể lại với Tần Như Lương: “Là nàng ta cưỡng từ đoạt lý, tướng quân, cầu xin người hãy tin tưởng nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối không nói láo! Là nàng ta đẩy phu nhân xuống!”

Thẩm Nguyệt kéo váy ngồi xuống, hai ngón tay bóp lấy cằm Hương Phiến, ép Hương Phiến nâng gương mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn dung mạo bình tĩnh đến đáng sợ của nàng.

Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Tiểu nha hoàn à, có thể ăn bậy nhưng đừng nói láo, miệng phun toàn phân thì sẽ phải trả giá đấy. Chẳng lẽ ngươi thấy Mi Vũ trượt chân ngã xuống hồ là quá thiệt thòi nên muốn kéo người chịu tội thay đúng không?”

“Ngươi vốn dĩ không chịu để ý tới Mi Vũ, không những để nàng ta đến một nơi nguy hiểm như thế, lại còn không chăm sóc kỹ càng. Là ngươi lơ là sơ suất nên mới hại Mi Vũ thành ra thế này. Vì đùn đẩy trách nhiệm mà ngươi vu hãm ta, Tần tướng quân đâu có mù, hắn ta sẽ tin ngươi sao?”

Hương Phiến trừng mắt, con ngươi co siết, trong lòng khủng hoảng vô cùng.

Con người này quá đáng sợ…

Nàng ta không chỉ không chịu thừa nhận mà còn thuận lý thành chương úp ngược lên đầu mình!

Hương Phiến run rẩy nói: “Tướng quân xin hãy tin nô tỳ, nô tỳ không nói dối! Nếu mọi chuyện như lời nàng ta nói thì sao trán nô tỳ lại có máu chứ, tướng quân! Là nàng ta quỷ kế đa đoan, đang hãm hại người khác!”

Tần Như Lương mặc dù tức giận, nhưng không thể không nghe kỹ lời hai người nói. Thẩm Nguyệt hoàn toàn phủ nhận, mà lời khai của Hương Phiến lại có quá nhiều lỗ hổng.

Rốt cuộc là ai đang nói bậy? Nhưng bất kể là ai muốn tổn thương Mi Vũ, hắn ta sẽ không tha cho kẻ đó!

Thẩm Nguyệt liếc xéo Hương Phiến, mặt không đổi sắc: “Ai mà biết ngươi va đập vào đâu? Biết đâu ngươi thấy Mi Vũ ngã xuống hồ, ngươi không thoát khỏi tội, bèn tự đập đầu mình để đổ tội cho ta thì sao?”

Tần Như Lương cau mày, lạnh lùng nhìn Hương Phiến.

Hương Phiến luống cuống hoảng hốt, chỉ vào chóp mũi Thẩm Nguyệt, kêu lên: “Ngươi, ngươi nói láo! Rõ ràng là ngươi ác độc vô cùng, ngươi đập vào đầu ta!”

Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Ta đập ngươi bằng cái gì? Bắt trộm thì phải có tang vật, ngươi nói xem ta đập ngươi bằng cái gì? Nếu ngươi tìm được hung khí, trên đó dính máu của ngươi thì ta sẽ nhận tội. Bằng không, ngươi ngậm máu phun người cỡ đó thì ai mà tin?”

Tần Như Lương hỏi: “Nàng ta lấy cái gì để đập ngươi?”

“Nô tỳ… nô tỳ không nhìn rõ…”, Hương Phiến cắn răng nói.

Thẩm Nguyệt cười khẩy, ngẩng đầu nhìn Tần Như Lương: “Nói cả ngày trời cũng không ra được cái gì, bây giờ cũng không tìm ra lý do để ta quỳ trước ngươi. Còn chuyện gì nữa không? Không thì ta về ngủ đây”.

Thẩm Nguyệt ném gậy xuống đất, tiêu sái quay người ra khỏi sảnh.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài sảnh vang lên một tiếng nói: “Tướng quân, hai nha hoàn này bàn tán, nói rằng có thấy công chúa rời khỏi Trì Xuân Uyển, đi ra hậu viện”.
Chương 37: Bày xong bước đi tiếp theo

Lời này vừa ra, không khí giống như ngưng đọng.

Ngọc Nghiên quay đầu nhìn người lên tiếng, phát hiện tiểu tỳ kia chính là người nhốt nàng ta vào dược phòng.

Hai nha hoàn vốn đang châu đầu ghé tai bàn tán, không ngờ lại có người nghe được, thế mà còn báo cho tướng quân!

Tần Như Lương hung ác trợn mắt nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Đưa người vào đây nói chuyện!”

Thẩm Nguyệt hơi khựng lại, híp mắt nhìn nô tỳ vừa nói lời kia, rồi quay người lại, ưu nhã đứng trong sảnh.

Hai nha hoàn bị dẫn vào quỳ rạp xuống đất, không dám lừa gạt, không thể làm gì khác ngoài việc nói thật.

Một trong hai nha hoàn run rẩy nói: “Vào lúc chính ngọ, đám nô tỳ quét dọn trong hậu hoa viên thì thấy một người giống công chúa đi ngang qua rừng cây”.

“Có phải đi ra hồ ở hậu viện không?”

Một người khác vội gật đầu: “Đúng ạ”.

Tần Như Lương gào lên: “Thẩm Nguyệt, nhân chứng đây rồi, ngươi còn cãi lại không!”

Hương Phiến vừa khóc vừa cười, nàng ta không ngờ đột nhiên lại có chuyển biến, đúng là trời đang giúp nàng ta mà!

Nàng ta nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Đúng thế, giờ đã có người đứng ra chỉ ngươi rồi, ngươi còn chống chế gì nữa!”

Thẩm Nguyệt nhìn hai nha hoàn: “Tốt lắm, để ta hỏi các ngươi, khi ấy ta đi một mình hay có người đi cùng?”

Nha hoàn cẩn thận nhớ lại rồi nói: “Khi ấy công chúa không đi một mình mà là có một nha hoàn đi cùng”.

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Ngọc Nghiên bị ta cử ra ngoài phủ, sau khi về thì không thấy bóng dáng đâu, Triệu mụ đến chỗ quản gia hỏi thì mới biết có người đưa nàng ta ra dược phòng, điểm này quản gia làm chứng. Mà khi Triệu mụ đi làm đồ ăn trưa cho ta thì có người trong bếp làm chứng được. Trì Xuân Uyển ta tổng cộng chỉ có hai nha hoàn, vậy nha hoàn ngươi thấy là ai?”

Cả hai nha hoàn đều lắc đầu.

Một người nói: “Lúc đó nàng ta cúi đầu, nô tỳ không thấy rõ mặt, nhưng nàng ta mặc áo sam màu vàng, đầu búi song kế, chúng nô tỳ cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng”.

“Áo sam vàng, đầu búi song kế à?”, Thẩm Nguyệt híp mắt, chậm rãi nở nụ cười, chỉ vào Hương Phiến: “Các ngươi xem có phải bộ dáng này không?”

Hương Phiến ngạc nhiên trừng lớn mắt.

Nha hoàn chỉ kể lại tình huống khi ấy, nhưng Thẩm Nguyệt lại rất hợp lý mà dẫn dắt bọn họ chỉ vào mục tiêu cuối cùng là Hương Phiến.

Bởi vì vừa khéo nàng ta đang ăn mặc như thế. Mặc dù bùn đã dính vào người, nhưng không xóa đi màu sắc quần áo của nàng ta hay là búi tóc mà nàng ta chải.

Từ lúc chuyện xảy ra đến giờ, nàng ta còn chưa kịp thay đồ.

Nha hoàn ngẩng đầu nhìn Hương Phiến rồi lại cúi thấp đầu, không dám khẳng định mà cũng không dám phủ nhận: “Có thể là chúng nô tỳ nhận lầm người, Hương Phiến là nha hoàn của Liễu phu nhân, sao có thể ở bên cạnh công chúa được ạ”.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Đúng thế, nếu lúc ấy nàng ta dẫn ta đi đến hồ ở hậu viện, để lại Mi Vũ ở đó một mình không người chăm sóc, khiến Mi Vũ trượt chân ngã xuống hồ thì tội cũng lớn lắm”.

Hương Phiến á khẩu, mồ hôi tuôn ra như mưa: “Không phải… Không phải như vậy đâu… Rõ ràng là ngươi dẫn phu nhân đến hồ…”

Thẩm Nguyệt ung dung nói: “Ngươi nói là ta chủ động dẫn Mi Vũ qua đó, vậy sao lại có nha hoàn thấy ta đi cùng ngươi vậy? Không phải nên là Ngọc Nghiên dẫn Mi Vũ qua à? Nếu ta thực sự đi tới đó, ngươi xuất hiện thì cũng là do Mi Vũ chủ động dẫn ta đấy chứ? Ngươi nói Mi Vũ muốn hòa giải với ta, vậy sao lại chọn một nơi như thế? Nàng ta xưa nay không phải thích ở trong đình mát à? Chẳng lẽ là ngay từ đầu nàng ta đã định trượt chân ngã xuống, diễn khổ nhục kế để Tần tướng quân thông cảm rồi chèn ép ta?”

“Không phải…”

Hương Phiến đã mất chủ ý, lúc thì nhìn Tần Như Lương, lúc thì nhìn hai nha hoàn kia, rồi hung tợn đẩy bọn họ: “Các ngươi nói đi, mau nói là các ngươi tận mắt thấy nàng ta đi vào hậu viện, nha hoàn bên người nàng ta là Ngọc Nghiên, không phải ta!”

Hai nha hoàn không muốn cuốn vào phân tranh, lắc đầu nói: “Có lẽ là nhận lầm người rồi… Tướng quân, chúng nô tỳ nhận sai người rồi, chúng nô tỳ không dám xác định…”

Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Ta đã bảo mà, cả ngày ta chỉ ở Trì Xuân Uyển, sao có thể ra khỏi viện được. Hóa ra là các ngươi nhìn nhầm”.

Hương Phiến phẫn nộ đến cùng cực: “Ngươi!”

Thẩm Nguyệt đi vào giữa sảnh, phất áo quay lại nhìn Hương Phiến, nói năng có hồn: “Con tiện tỳ ác nô này, ngươi không chỉ không dốc lòng chăm sóc Mi Vũ mà còn mưu hại vu hãm ta, dụng ý khó dò, đáng chết!”

Giọng nói của nàng lạnh lẽo, không cho phép cãi lại: “Tần tướng quân, cho tới nước này, chắc hẳn mọi chuyện đã có manh mối. Nha hoàn này nói năng vớ vẩn, hẳn là nên thỉnh gia pháp chứ?”

Từ đầu đến cuối, Thẩm Nguyệt không hề hoảng loạn, mặc kệ Hương Phiến vu cáo thế nào, nàng cũng có thể suy một ra ba.

Tần Như Lương ngồi ở ghế chủ, sầm mặt thật lâu mà không lên tiếng.

Tuy Hương Phiến nói chuyện không hợp lý, nhưng hắn ta nghe lâu như thế, thấy Thẩm Nguyệt nói chuyện rõ ràng hợp lý, không có lỗ hổng, càng làm cho hắn ta không tin chuyện này không liên quan đến Thẩm Nguyệt!

Hắn ta còn chưa mở miệng, Thẩm Nguyệt đã đảo khách thành chủ, nói với quản gia: “Đưa nàng ta xuống, phạt ba mươi gậy theo gia pháp!”

Tất cả mọi người đều cho là Thẩm Nguyệt chết chắc, không ngờ mọi thứ lại chuyển biến khó lường như vậy, nhất thời còn chưa kịp tỉnh hồn.

Ngọc Nghiên và Triệu thị càng sững sờ mà trông.

Bọn họ lúc trước còn đang đổ mồ hôi lạnh cho chủ tử, nhưng xem ra là lo thừa rồi.

Hóa ra Thẩm Nguyệt cũng không hề điềm nhiên như không, mỗi một chuyện nàng đều bày xong bước đi tiếp theo cả rồi.

Quản gia kịp phản ứng lại, thấy Tần Như Lương không ngăn cản thì gọi hai gia nô tới kéo Hương Phiến ra khỏi phòng khách, chuẩn bị đánh nàng ta ở bên ngoài.
Chương 38: Sát khí trong đáy mắt nàng

Hương Phiến cố gắng giãy giụa, kêu lên: “Tướng quân, tướng quân phải tin nô tỳ! Nô tỳ thật sự bị oan!”

Tần Như Lương cuối cùng cũng có động tác. Hắn ta đứng dậy từ ghế ngồi, từng bước đi tới chỗ Thẩm Nguyệt. Bước chân hắn ta ổn định như đạp vào lòng người, khiến người ta không khỏi khẽ run rẩy.

Thẩm Nguyệt quý khí ngạo cốt, cho dù Tần Như Lương đứng trước mặt nàng và tỏa ra khí thế áp bức cùng đôi mắt lạnh lùng hận không thể lăng trì nàng ra thì nàng cũng không mảy may sợ hãi. Thân thể nàng thẳng tắp không lùi.

Tần Như Lương nhìn nàng chằm chằm, không buông tha chút cảm xúc nào trên mặt nàng: “Ta hỏi cô lần cuối, rốt cuộc có phải cô làm hay không?”

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Ta thật sự chưa hề đẩy nàng ta, ngươi cho là ta rảnh rỗi để đi đối phó cái bọn chó mèo linh tinh à?”

Tần Như Lương nghe vậy, giơ tay lên, định tát vào mặt nàng.

Nàng không tránh không né, cất cao giọng: “Ta đề nghị Tần tướng quân sau này đừng có hỏi mấy câu nhảm nhí như vậy nữa. Ngươi đã quyết tâm không tin ta dù chỉ một chữ, thì việc gì phải ở đây tốn miệng lưỡi. Mi Vũ ngã xuống hồ, ngươi chỉ đang muốn tìm một con cừu chịu tội để ngươi xả cơn giận mà thôi!”

Cái tát của Tần Như Lương ngừng lại ngay sát bên mặt của Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt mỉm cười liếc mắt nhìn đám gia nô trong sảnh, nói: “Ngươi muốn tát ta ngay trước mắt nhiều người như vậy, chính là công chúa mất hết thể diện, Hoàng gia cũng mất hết uy nghiêm. Tần Như Lương, ta thù dai lắm, nếu hôm nay ngươi đánh ta một chút, thì ta sẽ ghi thù gấp mười lần để bắt ngươi, hoặc là Mi Vũ trả lại cho ta”.

Tần Như Lương chậm rãi thu tay, nắm thành nắm đấm.

Lời của hoàng đế trong Ngự Thư phòng lúc sáng vẫn còn văng vẳng bên tai.

Cuối cùng, Tần Như Lương thu tay lại, chắp tay sau lưng, giận quá hóa cười: “Ta dĩ nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đánh cô, nhưng đã làm sai thì sẽ phải chịu tội. Vương tử phạm pháp không khác gì dân, tuy cô là công chúa nhưng cũng là tướng quân phu nhân, nên răn đe cho toàn bộ phủ tướng quân được biết!”

Tần Như Lương ngừng lại một chút rồi bình thản nhìn Hương Phiến sắp bị phạt, lại chán ghét nhìn Thẩm Nguyệt: “Ta nghe cô và Hương Phiến cãi nhau lâu như thế, Hương Phiến không chứng minh được cô đẩy Mi Vũ ngã, mà cô cũng không chứng minh được mình trong sạch. Đã như vậy, để cho công bằng, Hương Phiến bị phạt thì cô cũng phải bị phạt”.

Nói xong, Tần Như Lương nhìn quản gia, ra lệnh: “Kéo công chúa ra ngoài, phạt nặng ba mươi gậy!”

Hương Phiến lúc này đã không quan tâm bản thân đang gặp nguy hiểm, thấy Tần Như Lương nói vậy thì cười lên, hung ác nói: “Tướng quân anh minh! Nếu nô tỳ và công chúa không thể chứng minh lời của mình, có công chúa cùng đi, nô tỳ tình nguyện chịu ba mươi gậy này!”

Hahaha, nàng ta biết ngay tướng quân sẽ không tha cho con tiện nhân này mà!

Hôm nay, dù nàng ta có mất nửa cái mạng thì tiện nhân kia sẽ không dễ chịu hơn đâu! Ba mươi gậy đánh xuống, đứa con của tiện nhân này sẽ mất luôn, nói không chừng là một xác hai mạng, không thể cứu vãn!

Triệu thị và Ngọc Nghiên chân mềm nhũn, cầu xin: “Tướng quân, không thể! Công chúa đã mang thai năm tháng rồi, làm sao mà đánh được ạ! Đến lúc ấy sẽ thành một xác hai mạng mất thôi! Nô tỳ xin chịu đánh thay cho công chúa, mong tướng quân nương tay!”

Nương tay? Lúc nàng ta ra tay ác độc thì có nghĩ nương tay cho người khác không?

Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Nàng ta mang thai đứa nhỏ chứ không mang thai phù hộ mệnh, nếu chỉ vì có con mà được miễn tội chết thì khác nào vô pháp vô thiên! Sinh tử do trời định, hôm nay đứa bé mất thì cũng là do nàng ta nghiệp nặng, không trách được ai!”

Tướng quân trước giờ luôn khó chịu, ghét bỏ công chúa. Hôm nay, tướng quân cuối cùng cũng thể hiện hoàn toàn ra trước mặt nhóm hạ nhân.

Vẻ mặt Tần Như Lương thiết diện vô tình, khiến lòng người rét lạnh. Không ngờ kẻ này lại giết chết cả con mình.

Đây dù gì cũng là một cái mạng.

Quản gia nhắm mắt đứng lên nói: “Tướng quân, thân thể công chúa không chịu nổi đâu ạ, nếu đứa bé chết từ trong trứng nước, tính mệnh công chúa cũng đáng lo. Lão nô khẩn cầu tướng quân, nếu như thật sự muốn đánh thì hãy chờ công chúa sinh xong hãy đánh ạ”.

Tần Như Lương nói: “Ai còn cầu tình thì cùng chịu phạt đi!”

Thẩm Nguyệt cầm gậy gỗ trong tay, nói: “Tần Như Lương, ngươi đã đổi mới về mức độ cặn bã trong kiến thức của ta rồi đấy, đúng là tâm phục khẩu phục. Hôm nay ngươi muốn đánh, cũng phải hỏi xem bà đây có đồng ý hay không đã”.

Mặc dù Tần Như Lương có lệnh, nhưng đám gia nô nào dám ra tay chứ? Nếu đánh chết công chúa, thì tội vạ sẽ là họ chịu chứ ai.

Thế nên mọi người đều đứng yên như gỗ mục, không dám thở mạnh.

Tần Như Lương nói: “Các ngươi đều không dám, vậy để ta tự làm!”

Hắn ta vừa dứt lời, cây gậy gỗ trong tay Thẩm Nguyệt đã ào ào phi tới chỗ Tần Như Lương.

Tần Như Lương tay không đỡ lấy, mặc dù biết Thẩm Nguyệt thật sự có sức mạnh, nhưng không ngờ thủ pháp của Thẩm Nguyệt lại linh hoạt đến thế, đánh vào cánh tay của Tần Như Lương một phát rất mạnh.

Bụng Thẩm Nguyệt vướng víu, nàng tức tối thở hổn hển, thể lực cũng nhanh chóng cạn kiệt, nếu không nàng còn có thể đánh thêm mấy gậy vào tay Tần Như Lương.

Sắc mặt Tần Như Lương xanh mét, tuy hắn ta không kêu đau nhưng Thẩm Nguyệt đã dùng hết sức mình. Hắn có phải mình đồng da sắt đâu mà không biết đau.

Cuối cùng, Thẩm Nguyệt không địch nổi, bị Tần Như Lương cướp lấy cây gậy.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt lộ vẻ âm tàn, không những không dừng tay mà còn rút ra một cây đao nhỏ từ trong tay áo.

Tần Như Lương thấy rõ sát khí trong đáy mắt nàng, trái tim run lên.

Khí phách này tuyệt đối không thua kém người đàn ông nào. Mặc dù hắn ta chinh chiến sa trường, thường thấy sát phạt, nhưng cũng phải nhìn nàng với con mắt khác.

Tần Như Lương nhìn mũi đao nhanh nhẹn phóng tới, hắn ta bèn nghiêng người qua, thuận tay bắt được nắm tay của Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt phản ứng cực nhanh, móc lại một cái về phía bàn tay của Tần Như Lương.

Tần Như Lương nhanh chóng buông tay, khiến Thẩm Nguyệt chỉ chém được vào góc áo của hắn ta.

Đám người ở ngoài sảnh đều há hốc mồm.

Tần Như Lương đã không còn kiên nhẫn, tăng tốc độ, sức mạnh kinh khủng, cuối cùng dùng một tay bắt được cánh tay của Thẩm Nguyệt, đảo ngược tình thế, ép nàng ở trước ngực hắn ta. Hắn ta nắm cánh tay cầm đao của Thẩm Nguyệt, đao nhỏ dính sát vào cần cổ trắng nõn của Thẩm Nguyệt.
Chương 39: Kỹ năng tuyệt đỉnh

Lưng Thẩm Nguyệt dán vào ngực hắn ta, thở dốc không ngừng.

Chỉ cần nàng khẽ cử động thì lưỡi của đao nhỏ sẽ vạch vào cổ nàng bất kỳ lúc nào.

Tần Như Lương hơi nghiêng người về phía trước, đầu ghé vào tai nàng, hơi thở lành lạnh phun vào tai nàng: “Muốn giết ta? Cũng phải xem cô có cái bản lĩnh này không đã”.

Chỉ sau mấy lần so chiêu, Tần Như Lương đã bị khơi gợi sự thách thức, nhưng đối phương lại là người hắn ta ghét nhất.

Hắn ta nhìn vành tai của Thẩm Nguyệt, lần đầu tiên cảm thấy lỗ tai nàng thật nhỏ xinh, mấy sợi tóc trang điểm đúng chỗ, thùy tai không xỏ khuyên, lộ ra một lỗ tai không dễ thấy.

Hắn ta lại nhìn góc mặt bên này của Thẩm Nguyệt, vết sẹo kia dường như nhìn nhiều thành quen, cũng không khiến hắn ta ghê tởm như lúc đầu.

Nhưng hắn ta vẫn ghét Thẩm Nguyệt kinh khủng.

Tần Như Lương biết, với tính cách của Thẩm Nguyệt, nàng ta sẽ tuyệt đối không đưa tay chịu trói để hắn ta đánh ba mươi gậy. Nhưng Mi Vũ còn đang bị thương ở kia, hắn ta sao có thể buông tha cho Thẩm Nguyệt được.

Hắn ta phải đích thân trừng phạt Thẩm Nguyệt.

Đây là Thẩm Nguyệt động thủ trước, dù hoàng đế có trách tội thì cũng sẽ không nói nặng hắn ta được.

Khóe mắt Thẩm Nguyệt đầy ý cười, dáng vẻ từ tốn, không tim không phổi nói: “Thẩm Nguyệt ta bất tài, không đấu lại Tần tướng quân ngươi. Không hổ là đại tướng quân đệ nhất Đại Sở, đối phó một người phụ nữ như ta đúng là dễ như trở bàn tay”.

Tần Như Lương thay đổi sắc mặt, âm u nói: “Lúc này không phải cô nên xin tha thứ hay sao? Vậy mà còn dám nói mấy lời mỉa mai?”

Thẩm Nguyệt lại nghiêng mặt nhìn hắn ta: “Ta cứ thích khiêu khích ngươi đấy, ngươi dám một đao cứa cổ ta không?”

Vào lúc nàng quay đầu, Tần Như Lương không thể không dịch đao xê ra.

Nàng cười vô cùng nhẹ nhàng: “Tần tướng quân, ngươi không dám giết Tĩnh Nguyệt công chúa của Đại Sở đâu đúng không, vì nếu giết ta thì ngươi sẽ thành kẻ tạo phản mà”.

Tần Như Lương lại bắt đầu nổi giận.

Thẩm Nguyệt nói: “Nhưng ta lại dám đấy. Ta sợ gì đâu chứ? Ta chỉ là một cái cây đơn độc, một công chúa nghèo túng bị đại tướng quân bạo lực gia đình. Sau này ta cùng đường mạt lộ thì cũng có thể xách đao giết cả nhà ngươi mà. Nói không chừng ta còn thay hoàng huynh xóa bỏ một mối họa lớn ấy chứ, coi như là công đức đầy trời!”

Ánh mắt Tần Như Lương u ám, nắm chặt đao nhỏ trong tay, gằn từng tiếng: “Thẩm Nguyệt, cô đừng tự cho mình là đúng nữa”.

Bỗng nhiên, bên ngoài sảnh vang lên một tiếng nói chói tai: “Các ngươi đang làm gì mà nhộn nhịp thế?”

Gia nô nghe thấy tiếng thì lui về sau, tự động tách ra hai bên.

Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn, thấy bên ngoài có một người đàn ông tô son điểm phấn đi vào, khuỷu tay nhét một cây phất trần, mặc áo tím.

Khi ấy đầu nàng chỉ kịp lóe lên một suy nghĩ – đây là thái giám thật sao?

Tần Như Lương khựng lại, hắn ta vẫn còn đang cầm đao cưỡng ép Thẩm Nguyệt, thái giám kia đã nhìn thấy toàn bộ, muốn thu tay cũng đã muộn.

Thái giám ngẩn người, rồi trôi chảy nói: “Ban nãy chúng ta tới đây, thấy tiền viện không có ai ngoài hai tên thủ vệ, nghe nói tất cả đã tràn vào sảnh này, nên chúng ta tự động đi vào đây nhìn xem, không ngờ lại thấy cảnh tượng ‘hoành tráng’ thế này”.

Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn thái giám, có một cảm giác tâm linh tương thông.

Tần Như Lương cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình bắt đầu run rẩy, sau đó hắn ta nhìn xuống thì lập tức đông cứng.

Hắn ta lại thấy Thẩm Nguyệt chớp mắt liền khóc ra, tốc độ rơi lệ cực nhanh, cảm xúc chập trùng, uất ức đáng thương, nghẹn ngào thành tiếng. Cả quá trình như nước chảy mây trôi, khiến người ta không kịp trở tay!

Đây là lần đầu tiên Tần Như Lương tận mắt thấy Thẩm Nguyệt khóc kể từ khi hắn ta cưới Liễu Mi Vũ.

Thẩm Nguyệt hơi run rẩy, đôi mắt như dòng suối, nước mắt rơi ào ào. Đây còn là người phụ nữ kiêu ngạo bất tuân vừa rồi sao?

Không chỉ có Tần Như Lương mà nhóm gia nô bên ngoài cũng trợn tròn mắt. Vừa nãy còn là một người phụ nữ mạnh mẽ mà bây giờ đã thành yểu điệu thục nữ rồi.

Thật sự đây là cùng một người ư?

Ngọc Nghiên ngẩn người một chút rồi lập tức bị Thẩm Nguyệt truyền nhiễm, bắt đầu đỏ mắt, khóc òa lên.

Không cần biết mọi chuyện, mặc dù công chúa có thể chỉ đang diễn, nhưng công chúa vẫn đang khóc rất thật!

Ngọc Nghiên là một nha hoàn thông minh, nhớ đến cảnh tượng trước đó, bèn lén nhéo đùi, khóc đến hăng hái!

Nàng ta thì thào: “Công chúa đừng khóc nữa… là nô tỳ sai, nô tỳ không bảo vệ được công chúa…”

Thẩm Nguyệt hơi nhướng mày, trong lòng lại tán thưởng, tiểu nha đầu có tiền đồ!

Thẩm Nguyệt thút thít nói: “Không phải lỗi của ngươi, là chính ta không tốt, ai bảo tướng quân lại ghét ta đến thế chứ”.

Giọng nói của nàng mềm như mèo con, xen lẫn giọng mũi, ai nghe thấy cũng nhộn nhạo trong lòng.

Thái giám kia thấy vậy thì bắt đầu tỏ vẻ đau lòng chuyên nghiệp: “Công chúa đừng khóc nữa, người khóc làm tâm can nô tài muốn tan nát theo. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, sao Tần tướng quân lại lấy đao kê vào cổ công chúa? Tần tướng quân, công chúa là phận nữ nhi liễu yếu đào tơ, dù không được tướng quân sủng ái nhưng tướng quân cũng không thể đối xử với công chúa như vậy được chứ. Thế này chúng ta biết nói sao với hoàng thượng chứ, hoàng thượng chắc chắn sẽ giận lắm”.

Tần Như Lương khẽ buông Thẩm Nguyệt ra, lui về sau một bước, gương mặt lạnh lẽo cương nghị.

Thẩm Nguyệt lảo đảo hai bước, Ngọc Nghiên vội vàng tiến lên đỡ lấy.

Thẩm Nguyệt không kiêu không sợ mà nói: “Làm phiền hoàng huynh vẫn nhớ đến ta, mong công công thay Tĩnh Nguyệt gửi lời cảm tạ đến hoàng huynh. Chuyện hôm nay vô tình để công công nhìn thấy, dù gì cũng là Tĩnh Nguyệt sai nên mới khiến tướng quân tức giận đến thế. Công công xin đừng nói lại với hoàng huynh làm gì”.

Thẩm Nguyệt không phải không biết nhượng bộ, nàng có thể cúi cái đầu cao quý của mình, nhưng phải xem xét thời thế.

Càng bảo công công đừng nói thì công công này chắc chắn sẽ thổi gió bên tai hoàng đế.

Ngọc Nghiên nghe xong, lộ ra vẻ mặt phẫn nộ: “Công chúa, tướng quân đã gác đao lên cổ người rồi mà người còn nói đỡ cho hắn ta ư? Người không nên say đắm hắn ta như vậy!”

Mặt công công lạnh đi: “Ngọc Nghiên, ngươi là người theo hầu công chúa, ngươi nói xem là có chuyện gì xảy ra?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom