• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thảm Án Nhà Họ Giả (1 Viewer)

  • Phần 6

Quách Ngọc vội vã đuổi theo, định tìm đến nơi ẩn náu của bà lão, khuyên nhủ bà ấy buông bỏ thù hận, đừng tiếp tục hại thêm một mạng người nữa.

Hồn phách của bà lão vừa bị tiếng chuông làm tổn thương cho nên không thể chạy nhanh được, chỉ là cái bóng trên mặt đất càng lúc càng mờ nhạt, dường như đã sắp biến mất không còn nhìn thấy nữa, may mà Quách Ngọc tu hành nhiều năm, nhãn lực hơn hẳn người bình thường, nên vẫn có thể cố hết sức nhìn thấy được, đuổi theo sát sau lưng.

Sau khoảng nửa giờ, Quách Ngọc theo chân bà lão đi qua mấy thôn làng, đến một ngọn núi hoang vu, chỉ thấy cái bóng đó chui vào trong một hang động rồi biến mất.

Quách Ngọc cũng đi theo vào trong, nhìn thấy trong hang động phảng phất chút ánh sáng, đi về phía trước khoảng mười bước chân, con đường bỗng rộng rãi thênh thang, ở đó chất đầy những đồ vật dùng trong nhà, trên tường đá treo một bức tranh, đúng như con trai của Giả Nhân đã nói, đây là tranh của Vô Sanh Lão Mẫu, bên dưới tượng thần là một phiến đá lớn hình vuông, bên trên đặt một bát hương và hai ngọn nến cháy sáng.

Cạnh phiến đá có một người đang ngồi trên đệm hương bồ, dưới ánh nến Quách Ngọc nhìn thấy người này tóc đã bạc trắng, dáng người hơi còng, rõ ràng là một người già, đây chính là bà lão đó. Lưng bà ấy tựa vào tường, hai mắt khép hờ, gương mặt khổ sở, miệng thở hổn hển, trông có vẻ như bị thương rất nặng.

Quách Ngọc không dám xem thường bà lão này, ông nhìn về hướng bà chắp tay hành lễ, kính cẩn gọi một tiếng “tiền bối’.

Bà lão từ từ mở mắt ra, nhìn Quách Ngọc, yếu ớt nói: “Lúc trước chính là ngươi phá bỏ thuật trấn yểm của ta, giúp tên súc sinh đó cứu con trai hắn ta? Nhìn cách ăn mặc của ngươi, hẳn là một người tu hành, sao tâm địa cũng xấu xa như vậy, ngươi biết tên súc sinh đó là người thế nào không?”

Quách Ngọc nói với bà lão, bản thân ông đã biết hết mọi chuyện của con gái bà, cũng biết Giả Nhân đã làm rất nhiều điều ác, chết không đáng tiếc, chỉ là Giả Nhân và ba người con trai của ông ta đã chết rất thê thảm, oan có đầu nợ có chủ, chuyện này cũng nên kết thúc rồi. Trẻ con vô tội, hà cớ gì phải truy giết tận cùng?

Bà lão nghe Quách Ngọc nói xong thì bật khóc, khóc rất thê lương: “Con của hắn ta vô tội, vậy lẽ nào con gái ta lại có tội? Vậy mà lại bị bọn chúng…”. Bà lão nói đến đây thì không thể nói tiếp được nữa, khóc không thành tiếng.

Rất lâu sau bà mới bình tĩnh lại, nói: “Muốn ta bỏ qua cho con của hắn, sao lúc đầu bọn chúng không bỏ qua cho con gái ta? Con gái của ta chết rất thê thảm, tại sao nó phải chịu tội nghiệt lớn như vậy, lúc ta an táng cho nó nó vẫn mở to mắt, ta biết nó rất hận, có chết cũng không thể nhắm mắt!”

“Không ai giải oan cho con gái ta, ta chỉ có thể tự mình tìm lại công bằng cho nó, trước mộ con gái ta đã từng nói, phải bắt những kẻ đã ức hiếp nó không được chết yên, ta muốn nhà họ Giả không còn con nối dõi, ta không thể nuốt lời được. Rồng sinh rồng, phụng sinh phụng, con trai của tên súc sinh đó cũng không phải là thứ tốt lành gì, chết cũng đáng đời!”

Quách Ngọc vội khuyên giải bà lão: “Đứa trẻ đó tuổi còn nhỏ, trước giờ chưa từng làm chuyện xấu gì, sao lại có tội chứ? Sao có thể vì cha của nó đã làm ra những chuyện tàn ác mà phải chịu liên luỵ? Tiền bối nên ân oán phân minh mới phải, hơn nữa tiền bối là người của Bạch Liên giáo, bái Vô Sanh Lão Mẫu, tôn thờ Phật Di Lặc, cũng xem như là người xuất gia, càng phải có tấm lòng từ bi, không được tạo nghiệp sát sinh.”

Bà lão nghe Quách Ngọc nói vậy, trên mặt lập tức lộ rõ vẻ kinh ngạc, nói bản thân không phải là người của Bạch Liên giáo gì cả.

Quách Ngọc sững sờ, trong lòng cảm thấy khó hiểu, ông chỉ vào bức tranh Vô Sanh Lão Mẫu kia nói: “Vậy tại sao bà lại thờ bức tranh này, lại còn biết dùng pháp thuật của Bạch Liên giáo?”

Bà lão nói bức tranh này là của một vị thần tiên cho bà, hơn nữa vị thần tiên đó tấm lòng nhân hậu, còn dạy cho bà pháp thuật để bà có thể báo thù, có thể nói đó là ân nhân của bà.

Theo như bà lão nói, năm đó sau khi con gái bà chết, bà đến tìm người nhà họ Giả đòi lại công bằng nhưng lại bị đám người hầu trong nhà đánh đập, đánh đến hôn mê bất tỉnh sau đó bị vứt đến một nơi hoang vu, bà suýt nữa là bị đánh chết, qua một ngày một đêm mới tỉnh lại, vừa khóc vừa khập khiễng lê bước chân về nhà, trên đường về bà gặp được một ông lão mang dáng vẻ thần tiên đạo mạo.

Ông ấy đi đến chắn trước mặt bà lão, hỏi bà: “Có chuyện gì vậy? Có phải trong nhà xảy ra tai hoạ gì không?”

Bà lão khóc lóc đem chuyện nhà họ Giả hoành hành ngang ngược, hại chết con gái bà kể lại cho người này nghe, vậy mà người này nghe xong lại mỉm cười, gật đầu nói: “Thật trùng hợp, người ta tìm chính là bà.”

Ông ta nói với bà, bản thân chính là tiên nhân dưới trướng của Vô Sanh Lão Mẫu, Vô Sanh Lão Mẫu là người phổ độ chúng sinh, tất cả mọi người trên thế gian này đều là con cái của bà, Vô Sanh Lão Mẫu biết được nỗi khổ của con cái mình, cũng biết được nỗi oan khuất của bà lão, cho nên đã hạ phàm xuống nhân gian ra tay giúp đỡ, trừng phạt cái ác thúc đẩy cái thiện, giúp bà lão đòi lại công bằng.

Mặc dù bà lão không biết Vô Sanh Lão Mẫu là ai, nhưng bà đã cùng đường, không còn tia hi vọng nào nữa, nghe vị thần tiên này nói vậy, lập tức tin tưởng không chút hoài nghi, bà quỳ xuống dập đầu tạ ơn, người này đưa tay dìu bà đứng dậy, nói: “Trước tiên bà khoan hãy cảm ơn ta, trước khi giúp bà ta phải xem xem bà có thành tâm với Vô Sanh Lão Mẫu không đã, ta phải thứ thách bà, ta chỉ cứu giúp những ai thành tâm tôn thờ Vô Sanh Lão Mẫu mà thôi.”

Bà lão ngơ ngác hỏi ông ta: “Vậy phải thử thách thế nào?”

Ông ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Như vậy đi, bà đưa một ít tiền nhang đèn cho ta, ta thay bà mua chút đồ cúng tế dâng lên Vô Sanh Lão Mẫu, để tỏ lòng thành kính.”

Bà lão nghe xong im lặng rất lâu, sau đó quyết định gật đầu đồng ý. Giữa thời loạn lạc, bà là một người già côi cút, ăn không đủ no, nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra tiền chứ? Thế nhưng mối thù của con gái sâu tựa biển, sao có thể không báo? Bất luận thế nào bà cũng phải đòi lại công bằng cho con mình.

Bà cụ quay về bán đi căn nhà và tất cả đồ đạc bên trong, để tỏ lòng thành kính bà đã đưa gần hết số tiền mình có được cho vị tiên nhân kia, người này rất vui mừng, khen ngợi bà lão là người thành tâm, còn tặng cho bà một bức hoạ Vô Sanh Lão Mẫu, bảo bà ngày ngày thắp hương cúng bái, lại dạy cho bà một số pháp thuật như trấn yểm, xuất hồn,…bảo bà tu luyện, còn nói bà chỉ cần luyện trong vòng một năm rưỡi sẽ thành, đến lúc đó có thể dựa vào pháp thuật này trừng trị kẻ ác, báo thù rửa hận cho con gái, dặn dò xong những chuyện này, vị tiên nhân đó liền rời đi.

Bà lão không còn nhà, bèn chuyển đến sống trong một hang động nằm trên ngọn núi gần đó, lòng bà mang đầy oán hận, không giờ khắc nào là không nghĩ đến chuyện báo thù cho con gái, khi bà thi triển pháp thuật mà người kia dạy cho mình, nó thật sự vô cùng hiệu quả, bà thề rằng sẽ không để cho những kẻ ức hiếp con gái mình được chết yên, phải để Giả Nhân nếm trải nỗi đau mất đi con trai, cho nên bà đã dùng thuật trấn yểm mỗi năm giết chết một đứa con trai của Giả Nhân vào đúng ngày bọn chúng giết chết con gái bà, để an ủi vong linh con gái trên trời.

Quách Ngọc nghe xong những lời bà lão nói, cảm thấy rất kinh ngạc, theo lời kể, cái gọi là thần tiên dưới trướng Vô Sanh Lão Mẫu rõ ràng chỉ là một kẻ giả thần lừa tiền mà thôi, loại người này không khó gặp, bọn họ lấy danh nghĩa là người của Bạch Liên giáo để lừa gạt người khác, nói là tiên thuật có thể thay con người gánh hoạ giải nạn, hoặc sẽ nói có phương thuốc thần tiên chữa được bệnh cứu người, người bị lừa thường là những người đang cùng đường, lâm vào cảnh khốn cùng.

Mà pháp thuật người đó dạy cho bà lão cũng chỉ là một số pháp thuật mà người của Bạch Liên giáo ai cũng biết, những pháp thuật này cũng được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, ngay cả Quách Ngọc cũng biết đại khái một hai thứ, cho nên lúc bà lão làm phép ông mới có thể nhìn ra được đây là pháp thuật của Bạch Liên giáo.

Nhưng biết được những thuật này chưa chắc đã dùng được chúng, sau khi làm phép chúng có linh nghiệm hay không lại là một chuyện khác. Trên thực tế những pháp thuật này hầu như chẳng có ai học được cả, càng không có người nào sử dụng thành công, cho nên Quách Ngọc mới có chút kiêng dè đối với bà lão này, ông vốn cho rằng bà là cao nhân tu hành nhiều năm ở Bạch Liên giáo, nhưng hoá ra bà chỉ là một người mẹ khốn khổ một lòng muốn tìm lại công bằng cho con gái mình mà thôi.

Quách Ngọc cảm thấy rất khó tin, nhưng khi nghĩ kĩ lại ông bèn hiểu ra, bà lão này có thể sử dụng được loại pháp thuật mà những người tu hành khác không thể làm được một cách dễ dàng như vậy là bởi vì bà ấy có sự thành tâm và kiên định, trong lúc tuyệt vọng, bà lão tin rằng người đàn ông kia chính là thần tiên hạ phàm đến để giúp bà, cho nên bà không hề hoài nghi gì về những thứ ông ta đã dạy cho mình, khi bà làm phép tâm không dao động, hơn nữa còn mang trong mình mối thù lớn, lòng đầy oán hận, niệm lực cũng hơn hẳn bình thường. Cái gọi là pháp thuật thật ra phần nhiều là bởi sức mạnh trong tâm trí của con người, cho nên bà lão có thể dễ dàng sử dụng những tà thuật đó cũng chẳng có gì lạ.

Lúc này, bà lão đột nhiên ho khan mấy tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Quách Ngọc. Trong miệng bà chảy ra một dòng máu tươi, thấm xuống đất, bà dùng tay lau vết máu, thở dài nói bản thân đã là một người sắp chết, tâm nguyện duy nhất bây giờ chính là hoàn thành lời hứa với con gái, để cả nhà họ Giả không còn người kế thừa hương hoả, tuyệt tự tuyệt tôn, vậy nên đứa trẻ này nhất định phải chết.

Quách Ngọc vẫn còn đang muốn thuyết phục bà lão lần nữa, nào ngờ bà ấy đột ngột nhặt người gỗ nhỏ từ dưới đất lên, dùng kim châm trong tay đâm vào người gỗ.

Bên trong người gỗ này là hồn phách của đứa trẻ kia, Quách Ngọc lập tức phản ứng lại vội chạy đến muốn ngăn cản, nhưng ông vẫn chậm một bước, kim châm lúc này đã đâm vào trong cơ thể người gỗ mất rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom