• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thảm Án Nhà Họ Giả (2 Viewers)

  • Phần 4

Hoá ra Giả Nhân này trông mặt mũi có vẻ hiền lành, tưởng đâu là một người tốt thật ra lại là một kẻ mặt người dạ thú, cậy quyền cậy thế làm ra những việc không bằng cầm thú. Bốn năm trước, trong nhà thuê một bà lão đến giúp việc, bà lão này tuy tuổi tác đã cao nhưng tài may vá thêu thùa rất giỏi, những việc may vá quần áo giày dép cho nhà họ Giả thông thường đều do bà ấy làm.

Có một hôm, bà lão bị bệnh không đến được, bèn bảo con gái thay mình đến làm việc. Con gái của bà lão này tên là Tú Nương, dung mạo thanh tú, vô cùng xinh đẹp, với vẻ ngoài xuất chúng hơn người, Giả Nhân vừa nhìn thấy liền nảy sinh ý xấu, buông lời trêu chọc cô gái, còn động tay động chân, Tú Nương thà chết cũng không phục tùng, lấy cái chết ra để uy hiếp, Giả Nhân thấy cô nàng cương quyết như vậy, nhất thời không thể ra tay, bèn đem nhốt Tú Nương vào trong phòng củi, muốn từ từ xoa dịu cô, còn mình thì ra ngoài làm chút việc.

Tú Nương bị nhốt trong phòng củi không ngừng kêu cứu, bên ngoài mặc dù có nhiều người làm, nhưng mọi người đều đã quá quen với những chuyện thế này rồi, ai cũng không dám ra mặt.

Tiếng kêu cứu của Tú Nương bị ba tên con trai của Giả Nhân đi uống rượu bên ngoài về nghe thấy, cái gọi là nhà dột từ nóc dột xuống, có cha thì ắt phải có con, ba đứa con này của Giả Nhân cũng chẳng phải người tốt gì, cậy vào quyền thế trong nhà làm mưa làm gió khắp trong trấn, bắt nạt đàn ông ức hiếp phụ nữ, làm ra đủ chuyện xấu xa.

Bọn họ bước vào trong phòng củi thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang bị nhốt bên trong, thật ra cả ba đối với chuyện này từ lâu đã không còn xa lạ gì nữa rồi, lúc đó còn đang say trong hơi men, tâm tính rối loạn. Thấy Tú Nương nhan sắc xinh đẹp, lại thêm quần áo xộc xệch, vô cùng đáng thương, khiến bọn họ không kiềm lòng nổi mà nảy sinh ý xấu muốn cưỡng hiếp Tú Nương.

Nhưng Tú Nương lại liều mạng chống cự, không ngừng khóc lóc kêu cứu khiến ba người không thể thực hiện được ý đồ của mình, điều này đã khiến bọn họ tức giận, hung hăng vừa đấm vừa đá lên người Tú Nương một cách không thương tiếc, cô nàng bị đánh đến ngất xỉu, sau đó thì bị bọn chúng làm ra loại chuyện cầm thú kia.

Sau khi cả ba làm xong chuyện mới phát hiện ra Tú Nương đã tắt thở, thế nhưng bọn họ chỉ buông một câu “xui xẻo”, sau đó quay lưng bỏ đi.

Đợi đến khi Giả Nhân quay về, biết được chuyện mà ba đứa con trai của mình đã làm, ông ta vô cùng tức giận nhưng cũng chỉ quở mắng một trận rồi thôi.

Thời buổi loạn lạc đó, chiến tranh diễn ra khắp nơi, mạng người như cỏ rác, con người chẳng khác gì chó mèo cả, chẳng qua chỉ là chết mất một người mà thôi, chẳng có gì to tát, cũng chẳng có ai để ý tới, ngoại trừ mẹ của Tú Nương, một bà lão bơ vơ tội nghiệp.

Chạng vạng tối, bà lão không thấy con gái quay về, trong lòng lo lắng không thôi bèn lê tấm thân bệnh hoạn tìm đến cửa nhà họ Giả, thế nhưng thứ bà nhìn thấy lại chính là thi thể của con gái mình, thi thể không một mảnh vải che thân, trên người đầy những vết bầm tím, trời đất như đổ sụp, bà lão ngã quỵ xuống đất, cả người không ngừng run rẩy, bà khẽ sờ lên những vết thương trên người cô con gái, vừa khóc vừa tự trách bản thân, trách mình không nên để con gái đến nơi này. Bà lão khóc mệt rồi, sau đó lấy áo khoác lên người con gái, cứ như vậy đứng nhìn cô, ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ.

Mãi đến tận tối mịt, bà lão vẫn chưa chịu về, bà muốn đòi lại công bằng cho con gái mình, nhưng thời đó làm gì có cái gọi là công bằng chứ, Giả Nhân đưa cho bà lão mấy đồng bạc nhưng bà nhất quyết không nhận, bà nói bản thân đã là người gần đất xa trời, trước đây cố gắng sống cũng là vì con gái, bây giờ con gái chết rồi, còn cần tiền để làm gì nữa? Bà chỉ muốn đòi lại công bằng, muốn người hại chết con bà phải đền mạng.

Giả Nhân nói: “Nếu đã không muốn, vậy thì ngay cả những đồng bạc này bà cũng sẽ không có.” Bà lão không nói gì, ôm xác con gái loạng choạng rời khỏi. Sau đó bà lão lại đến thêm mấy lần nữa, có lẽ thông qua những người giúp việc trong nhà họ Giả biết được hôm đó con gái mình đã gặp phải chuyện gì, cho nên bà đã đến gào khóc trước cửa nhà, nói bọn họ không phải người mà chính là cầm thú, bắt bọn họ phải đền mạng, còn nói muốn đi báo quan.

Người nhà họ Giả đều cười lớn, đã là thời đại này rồi, lấy đâu ra quan phủ nữa, nhưng cứ để bà lão làm loạn trước cửa nhà như vậy há chẳng phải sẽ tổn hại đến danh tiếng của nhà họ sao, thế là Giả Nhân liền sai người ra đánh cho bà lão một trận, nói rằng còn làm loạn nữa sẽ để bà ta đoàn tụ với con gái. Chưa dừng lại ở đó, Giả Nhân còn sai người vứt bà lão ở một nơi hoang vu, theo lời người làm trở về nói, bà lão đã bị đánh đến thoi thóp, một bên chân cũng bị đánh gãy, người cũng lớn tuổi như vậy rồi, có lẽ không sống được bao lâu nữa đâu.

Thế nhưng chẳng ai ngờ rằng, hai tháng sau bà lão ấy lại quay về, bà ấy khập khiễng đi đến trước cửa nhà họ Giả, nói muốn nhà họ không còn con cái nối dõi.

Lúc đầu Giả Nhân cũng chẳng quan tâm, đúng thôi, ai sẽ để tâm đến lời doạ dẫm của một bà lão bệnh tật đi đường cũng bước đi không vững chứ? Bà lão để lại câu đó rồi rời đi, về sau cũng không còn ai nhìn thấy bà ấy nữa.

Nhưng điều khiến người khác không ngờ tới chính là, bắt đầu từ năm đó, nhà họ Giả mỗi năm lại chết một người con trai, sau cái chết liên tiếp của ba người con, Giả Nhân lúc này mới nhớ đến lời bà lão kia từng nói, cảm giác chuyện này có thể liên quan đến bà ấy, có điều mới đầu cũng chỉ là phỏng đoán thôi, dù sao bà lão đó trông cũng rất bình thường, không hề có dáng vẻ của cao nhân gì cả, sao có thể có được bản lĩnh cao thâm như vậy, có thể giết người một cách vô hình?

Mãi cho đến khi đứa con út kể lại cơn ác mộng kia, bọn họ mới khẳng định chuyện này chính là do bà lão ấy muốn báo thù.

Quách Ngọc nghe xong liền nổi cơn thịnh nộ, nếu như sớm biết Giả Nhân là loại cặn bã như vậy, ba đứa con trai của ông ta từng làm ra những chuyện không bằng cầm thú, ông nhất định sẽ không đến giúp, đây chẳng qua chỉ là kẻ ác phải nhận trừng phạt thích đáng.

Giả Nhân thấy sắc mặt của Quách Ngọc dần trở nên u ám, bèn trách mắng người vợ thứ tư: “Nói đủ chưa vậy? Chỉ biết ăn nói nhảm nhí, làm được việc thì ít phá hoại thì nhiều.”

Kể hết những chuyện xấu của nhà họ Giả ra xong trong lòng của bà tư này cũng thông suốt hơn nhiều, hiện tại đã can đảm lên không ít, cô nói với Giả Nhân: “Còn không phải các người làm ra những chuyện không có tính người này mới liên luỵ đến con trai tôi sao?”

Giả Nhân không ngờ người vợ này còn dám cãi lại, giơ tay định đánh cô ấy, lúc này Quách Ngọc lạnh lùng hỏi: “Sao trước đây ông không chịu nói ra chuyện này?”

Giả Nhân có chút chột dạ, không dám nhìn vào mắt Quách Ngọc, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Sợ sau khi kể ra đạo trưởng sẽ không chịu ra tay cứu giúp.”

Ông ta còn nói lúc trước đi mời vị cao tăng kia, thật ra không phải ông ấy không có ở chùa, mà là sau khi biết được đầu đuôi mọi chuyện thì nhất định không chịu giúp đỡ, ngược lại còn nói với Giả Nhân rằng trời cao rất rõ ràng, thiện ác ắt có nhân quả, đây chính là báo ứng, ông ấy không thể đưa tay cứu giúp được.

Cho nên lần này ông ta mới giấu giếm tất cả, sợ Quách Ngọc cũng giống vị cao tăng kia, không chịu giúp đỡ.

Giả Nhân nói bản thân năm đó cũng chỉ nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện sai lầm như vậy, bây giờ ông ấy đã hối cải rồi, cũng đã gặp báo ứng, ba người con trai đều bỏ mạng, giờ chỉ còn lại một đứa con trai duy nhất, không thể lại để xảy ra chuyện nữa, nếu không nhà họ Giả của ông sẽ thật sự tuyệt hậu mất, cầu xin Quách Ngọc rủ lòng thương xót, bảo vệ đứa trẻ này.

Quách Ngọc không để ý tới hắn, trong lòng vẫn còn tức giận không thôi, vốn ông không muốn giúp thêm nữa, nhưng nhìn thấy đứa trẻ chỉ mới 6, 7 tuổi, trẻ người non dạ, ông lại do dự.

Giả Nhân cũng nhìn ra được Quách Ngọc đối với mình lúc này đã vô cùng chán ghét, không muốn thấy mình nữa, cho nên ông ta cũng không dám xuất hiện trước mặt Quách Ngọc, bèn tìm một cái cớ nói muốn đi pha trà cho Quách Ngọc uống để lấy lại sức, rồi chuồn ra khỏi cửa.

Vợ ông ta van nài Quách Ngọc, nói: “Đây đều là tội nghiệt mà nhà họ Giả bọn họ làm ra, không liên quan gì đến đứa trẻ cả, trẻ con vô tội mà, nó còn nhỏ như vậy, có thể gây nên tội gì chứ?”

Cô ấy còn nói với Quách Ngọc rằng bản thân lúc đầu cũng là bị Giả Nhân cưỡng bức, bị ép đến đường cùng mới phải làm vợ lẻ của hắn, mặc dù mang danh là bà tư nhà họ Giả, nhưng động chút việc đều bị Giả Nhân đánh đập, mắng nhiếc, sống không bằng chết, nếu như không phải vì nghĩ cho con trai, cô ấy đã sớm chết đi rồi.

Giả Nhân đã làm ra rất nhiều chuyện ác, cô ấy nhìn không nổi nữa, nhiều lần thử khuyên can ông ta, nhưng sao có thể khuyên được người này chứ, cô ấy bất lực cùng cực chỉ có thể tin vào Phật, mỗi ngày tụng kinh cầu nguyện, hi vọng Bồ Tát phù hộ có thể bảo vệ con trai khỏi liên luỵ bởi những chuyện ác mà nhà họ Giả đã làm ra.

Cô ấy cũng thường dạy dỗ con trai phải có lòng lương thiện, tuyệt đối không được đánh mất lương tâm, làm nhiều điều ác như cha của nó, may mà con trai ngoan ngoãn nghe lời, khiến cô ấy được an ủi rất nhiều.

Quách Ngọc gật đầu, nói: “Dù sao đứa trẻ cũng vô tội, ta sẽ dốc hết sức bảo vệ nó, cô cứ yên tâm đi.”

Người vợ này của Giả Nhân vô cùng cảm kích, cô ấy xoa đầu con trai, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng, hỏi Quách Ngọc: “Không biết lần này bà lão không hại được đứa trẻ, liệu có phải sẽ dừng tay không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom