-
Phần 5
Thế nhưng Quách Ngọc lại lắc đầu nói: “Trong giấc mơ sau cùng đứa trẻ nhìn thấy bà ta đứng trước bàn thờ niệm chú, nhất định là lại làm phép, khó tránh khỏi việc muốn dùng tà thuật hại con của cô lần nữa, chỉ là không biết lần này bà ta sẽ dùng thủ đoạn gì, cho nên không thể đề phòng trước, chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến thôi.”
Quách Ngọc lại giải thích tiếp: “Xem những chuyện trước đây bà ấy đã làm có vẻ như là một thứ tà môn ngoại đạo, pháp thuật bà ta dùng là loại thuật trấn yểm, viết chữ lên một hình nộm quỷ, mà bên trong hình nộm quỷ này có chứa linh hồn người, cách trấn yểm này được thực hiện bằng cách dùng pháp thuật lấy một sợi dây linh hồn của người mà họ ghét đưa vào trong một món đồ vật, tăng thêm sức sát thương, hồn sẽ tổn thương đến thân thể, sau đó đạt được mục đích hại người.”
Cách làm thông thường chính là dùng một khúc gỗ làm thành con rối hoặc sử dụng người rơm, viết họ tên và ngày sinh bát tự của kẻ thù lên đó, không ngừng đọc cái tên đó ra, dựa vào niệm lực để dẫn một sợi hồn phách của kẻ thù vào trong con rối, tiếp đến dùng kim châm vào con rối, cho dù cách rất xa cũng có thể làm hại người khác, thậm chí lấy mạng của họ.
Bởi vì con người có ba hồn bảy phách, tạm thời thiếu đi một hồn một phách cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều, hơn nữa rất khó để nhận ra, cho nên loại tà thuật này vô cùng khó đề phòng.
Ba người con trai của Giả Nhân bị trúng loại tà thuật này mà chết, trước khi chết cả người lở loét chảy máu là bởi vì trước đó linh hồn bị kim châm đâm rất nhiều chỗ sau đó những vết đâm này mới hiện lên trên cơ thể.
Một sợi hồn phách của đứa con trai út cũng đã bị bà lão dẫn đi, cho nên cậu bé mới có thể nhìn thấy bà ấy trong giấc mơ, may mà có lá bùa của Quách Ngọc bảo vệ nên mới không xảy ra chuyện.
Bà tư nghe đến đây thì cả kinh, nói rằng bà lão đó thường ngày là một người vô cùng bình thường, lúc nào cũng bôn ba cực nhọc, so với những người khác không có chỗ nào bất thường, lúc nói chuyện với người trong nhà họ Giả, bà ta thậm chí còn có chút sợ sệt, nào ngờ lại là một cao nhân ẩn mình, còn biết làm ra những chuyện như vậy.
Quách Ngọc gật đầu nói: “Bà lão này quả thật rất lợi hại, thuật trấn yểm nói thì dễ nhưng lại cực kì khó thành công, bà ấy có thể liên tiếp dùng cách này trong vòng ba năm giết chết ba người, thật sự trước nay hiếm thấy.
“Hơn nữa…” Quách Ngọc dường như nhớ ra gì đó, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng, sau đó nói tiếp: “Mặc dù thuật trấn yểm được lưu truyền rộng rãi trong nhân gian, nhưng thường chỉ được xem là giai thoại để mọi người bàn luận, thật sự không có nhiều người sử dụng, đối tượng sử dụng loại pháp thuật này phần nhiều là người trong các môn phái tà đạo.”
“Ý của đạo trưởng là, bà lão này chính là người của tà giáo?” Vợ Giả Nhân hoảng sợ nói.
Quách Ngọc không nói thêm gì nữa, kéo con trai út của Giả Nhân đến trước mặt mình, hỏi nó có nhìn thấy trên bức tranh mà bà lão kia đã quỳ lạy trong giấc mơ vẽ gì không?
Đứa trẻ đó nói: “Hình như rất giống một bà lão.”
Quách Ngọc chau mày, vội vàng hỏi: “Vậy bà lão đó ăn mặc thế nào? Hình dạng ra sao?”
Đứa con út cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, nói rằng không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ trên tay bà ấy cầm một cái khay hình tròn và một chiếc gậy, trên đầu có vầng sáng.
Quách Ngọc nghe xong thì toát mồ hôi lạnh, nói: “Hỏng rồi, bà lão này thật sự là người của tà phái, vị thần mà bà ta thờ chính là Vô Sanh Lão Mẫu, trên đầu Vô Sanh Lão Mẫu là trời trăng, dưới chân là âm dương, tay trái cầm kính đàm tâm, bên phải cầm đèn thiên quải, đây chính là vị thần được Bạch Liên giáo thờ phụng.
“Vậy bà lão đó bái thần niệm chú, làm phép thắp ba nén hương, lẽ nào là Bạch Liên giáo…”
Quách Ngọc nói đến đây sắc mặt đột ngột thay đổi, nói với vợ Giả Nhân chuyện này phiền phức rồi, lời còn chưa kịp nói hết đã nghe thấy bên ngoài vang lên một âm thanh, giống như có thứ gì đó rơi vỡ xuống đất vậy, hai người vội vã chạy ra ngoài liền nhìn thấy Giả Nhân đang nằm gục trong sân, đồ trong khay trà ông ta bưng đến rơi đầy dưới đất, đến gần xem thử, ông ta đã không còn hơi thở nữa rồi, trên người ông ta bị vật nhọn đâm thủng rất nhiều chỗ, máu chảy đầm đìa, cực kỳ kinh khủng.
Quách Ngọc kêu lên một tiếng: “Không ổn, bà ta đến rồi.” Sau đó liền nhìn thấy trên mặt đất không biết từ lúc nào bỗng xuất hiện một cái bóng, cái bóng này còng queo, hơn nữa tóc mái phía trước rối bù, phía sau búi lên, giống như bóng của một bà lão tuổi xế chiều. Dưới ánh trăng, cái bóng rất mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện, không nhìn rõ được chủ nhân cái bóng là ai.
Quách Ngọc lùi lại hai bước, nhìn chăm chăm vào cái bóng dưới đất cảnh giác cực độ, không dám sơ ý dù chỉ là một tích tắc, nhưng cái bóng đó lại đột ngột nhảy vọt lên, lao thẳng vào trong phòng.
Quách Ngọc muốn ngăn lại, nhưng đã muộn rồi, tốc độ của cái bóng đó vô cùng nhanh, chớp mắt đã tiến vào trong phòng, dưới ánh nến mờ mịt, lờ mờ có thể nhìn thấy cái bóng dưới sàn, bên trên dường như có một người vô hình, trong tay cầm vật nhọn, giống như kim châm, nhằm thẳng đầu của đứa con trai út vô tội kia mà đâm, lá bùa trên người đứa trẻ lập tức bốc cháy, nhưng cũng không thể ngăn cản được cái bóng đó.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Quách Ngọc tựa như nghe thấy một tiếng chuông, ban đầu tiếng chuông đó rất nhỏ, gần như không thể nghe ra, chớp mặt lại đột ngột vang ầm lên, tiếng vang đó hệt như tiếng sấm của hoàng chung đại lã thanh, âm thanh chấn động đó khiến Quách Ngọc choáng váng, rơi vào mê man.
(Hoàng chung đại lã thanh: Hoàng chung (chuông vàng) là nhạc khí, có 12 âm cơ bản là 6 luật (tiếng dương) và 6 lã (tiếng âm), trong đó, Đại lã là âm thanh cao nhất, hay nhất. Trong kinh điển Phật giáo, từ ngữ Hoàng chung đại lã thanh được dùng để yếu chỉ sâu xa của Phật pháp. Hư đường lục quyển 4 (Đại 47, 1012 trung), chép: Tổ sư Đạt ma từ Tây thiên trải qua 10 vạn dặm đường mới đến Trung quốc, trước hết nói lời Hoàng chung đại lã với Lương Vũ đế.)
Quách Ngọc định thần lại, nhìn vào trong phòng, thấy cái bóng đó hình như rất sợ tiếng chuông, đang bịt tai lại, cả người run rẩy chấn động kịch liệt. Chỉ một lát sau, cái bóng này kích động đến nỗi không còn giữ nguyên được hình dạng, bắt đầu tách ra thành ba cái bóng đen nhàn nhạt, nằm lăn lộn dưới đất, sắp tiêu tán.
Tiếng chuông này từ đâu đến? Quách Ngọc vội chạy vào trong phòng, đột nhiên nhìn thấy bức tượng Bồ Tát nhắm mắt mà người vợ thứ tư của Giả Nhân thờ trong phòng dường như đã mở mắt, ông ấy lập tức ngẩn ra, có chút không dám tin, sau đó ông chớp mắt nhìn bức tượng lại lần nữa, lần này tượng Bồ Tát đã khôi phục lại nguyên trạng, cũng không còn nghe thấy tiếng chuông kia nữa, tất cả giống như chưa từng xảy ra, tuy nhiên Quách Ngọc để ý thấy trong tay Bồ Tát có cầm một pháp khí, chính là chuông kim cang, hơn nữa giữa tượng Bồ Tát xuất hiện một vết nứt, không biết bà tư kia thỉnh bức tượng Bồ Tát này từ đâu mà lại linh nghiệm như vậy, có thể ngăn được tai kiếp lần này cho con trai của cô ấy.
Lúc này bà tư cũng chạy vội vào trong phòng, hỏi Quách Ngọc cái bóng dưới đất là thứ gì?
Quách Ngọc vừa đề phòng cái bóng dưới đất vừa nói: “Thứ này quả thật là một cái bóng, chỉ là không phải bóng người, mà là bóng của hồn phách.”
Quách Ngọc lại nói: “Bà lão này dùng thuật xuất hồn của Bạch Liên giáo, thân ở trong nhà, hồn bay vạn dặm, có thể hại người một cách vô hình, quả nhiên lợi hại, loại pháp thuật này ta cũng chỉ từng nghe nói tới, không ngờ bà lão này có thể thực hiện được.”
Thuật xuất hồn mặc dù lợi hại, nhưng cũng là thuật nguy hiểm nhất, hồn phách sau khi tách hỏi cơ thể sẽ vô cùng mỏng manh, tựa như khói sương, một trận gió cũng có thể thổi bay hồn phách, nghe nói người xuất hồn đều chỉ dùng hương hồn để làm phép, trong ba hồn bảy phách lấy ra một hồn, nháy mắt có thể di chuyển ngàn dặm, âm thầm thực hiện thủ đoạn hại người, giữ lại hai hồn trong người đề phòng bất trắc.
Nhưng đứa trẻ trong mơ lại nhìn thấy bà lão đốt ba nén hương câu hồn, khi ba nén hương này cháy hết cũng là lúc hồn phách xuất ra, hoá thành thực thể hại người, bà lão này vậy mà lại muốn cá chết lưới rách, không chừa lại một con đường lui đây mà!
Linh hồn vốn rất mờ mịt hư ảo, không có hình dạng, con người không thể nhìn thấy, nhưng vì bà lão này đã xuất cả ba hồn ra, tụ lại thành một thực thể, tuy rằng vô hình nhưng vẫn có thể thấy được bóng.
Vợ tư của Giả Nhân sợ đến cả người phát run, hỏi Quách Ngọc bây giờ phải làm sao?
Quách Ngọc nói: “Hồn phách của bà lão này đã bị tiếng chuông tổn hại, ba hồn tách ra, trong thời gian ngắn không cách nào uy hiếp được đứa trẻ, cô có thể yên tâm.”
Mặc dù bà lão này đã không còn là mối đe doạ nữa nhưng Quách Ngọc cũng không biết nên làm sao với bà ta, dù sao bà cũng là một con người khốn khổ, tất cả ý niệm trong lòng chẳng qua cũng chỉ là vì muốn thay con gái báo thù, đòi lại công bằng mà thôi, không được xem là tội ác tày trời.
Quách Ngọc suy tư hồi lâu, còn chưa nghĩ ra nên xử lý chuyện này thế nào, lại thấy ba cái bóng dưới đất đang từ từ hoà lại làm một, sau đó nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài cửa.