Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2217: Hai mươi năm
Tần Vấn Thiên vẫn đứng trong tinh không, hắn vẫn còn rất nhiều việc chưa làm, hơn nữa, thời khắc này hắn thậm chí có thể cảm nhận được Ý chúng sinh, cảm nhận được rằng chúng sinh đều hy vọng Khuynh Thành trở lại, hắn rất vui.
Đại đạo vô tình, trăm họ hữu tình.
Mặc dù thế gian có những nhân vậy như Tây Thiên Thần Vương, Nguyệt Trường Không, nhưng chung quy lại trong vô tận những chúng sinh, những người lương thiện vẫn chiếm số đông.
Chúng sinh muôn dân như vậy làm sao có thể nào phải chịu kiếp nạn này.
Hắn nhắm đôi mắt lại, cảm nhận bao trùm cả ngân hà Cửu Thiên, ngân hà Cửu Thiên, vô tận những vì tinh tú, chiếu xuống ánh sáng số mệnh, tỏa sáng khắp thế gian, rọi xuống thế giới Thái Cổ, từng đạo từng đạo ánh sáng số mệnh bao trùm lên hằng hà sa số những thân thể trong thế giới Thái Cổ, những thân thể đang lặng lẽ nằm tại đó, số mệnh bị bóc tách cướp đoạt, nhưng giờ đây Tần Vấn Thiên trả lại cho bọn họ.
Vô tận những vì tinh tú vũ mệnh, giống như đang xuất hiện những ánh sáng tinh tú chảy ngược dòng, hằng hà sa số những hư ảnh số mệnh của chúng sinh xuất hiện trên vô tận những vì tinh tú vũ mệnh, sau đó, bay về hướng thế giới Thái Cổ, hệt như một cơn mưa sinh mệnh, rơi trên khắp mặt đất bao la.
Cơn mưa sao băng này, đẹp đến vậy, rực rỡ chừng ấy, người trong Thái Cổ giống như đang chìm đắm trong cảnh tượng mộng ảo, thật quá mỹ lệ.
- Ca ca, mưa sao băng, đẹp quá đi, huynh có nhìn thấy không?
Lúc này, một thiếu nữ đang đi trên đường, nàng đang cõng trên lưng thi thể của ca ca nàng, nàng ngước nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trên bầu trời, không kìm được những giọt nước mắt lăn dài trên má.
- Đúng thế, đẹp quá.
Từ sau lưng nàng, một giọng nói vang lên, cơ thể người thiếu nữ run rẩy mạnh, nàng đặt cơ thể mình đang cõng xuống, nhìn bóng dáng đã hồi tỉnh lại phía sau lưng mình, không kìm được lòng mình lớn tiếng khóc nức nở, nhào vào lòng người thiếu niên trẻ tuổi, ca ca, ca ca nàng sống lại rồi.
Ở một nơi khác, trong một tòa nhà, một đôi vợ chồng trẻ ngồi dậy từ trên mặt đất lạnh băng, bọn họ nghi hoặc nhìn phụ mẫu và con cái đang khóc nức nở bên cạnh mình, nói:
- Sao vậy?
Người già và trẻ nhỏ sửng sốt, sau đó, đứa trẻ òa khóc lao vào lòng cha mẹ mình, người già run rẩy, nhìn trời xanh, quỳ xuống nói:
Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt mà.
Dưới một cây cổ thụ, một nam tử đang ngồi héo hon nơi đó, tim hắn đã lạnh ngắt, giống như một người đã chết, trong lòng hắn là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp.
Lúc này, lông mi nữ tử kia giật giật, sau đó, đôi mắt đẹp mở ra, nhìn nam nhân yêu thương của mình với đôi mắt đờ đẫn xa xăm, khẽ hỏi:
- Huynh không sao chứ?
Người nam tử sững người, cúi đầu nhìn nữ tử, đôi mắt đẹp của nàng vẫn đang chăm chú nhìn hắn, sững người giây lát, nam tử cúi đầu hôn thật sâu thật sâu lên đôi môi hồng xinh đẹp của nàng, nàng sững lại, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, sau đó, như thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm của người mình yêu, nàng cùng ôm lấy cổ nam tử, quên hết mọi sự trên đời.
Từng cảnh từng cảnh tượng như vậy xảy ra ở khắp mọi nơi trên Thái Cổ, ở đâu cũng có thể thấy, cả Thái Cổ, sau khi trải qua nạn kiếp, lại một lần nữa hồi phục lại, căng tràn bừng bừng sức sống.
Khi mưa sao băng biến mất, mọi cảnh tượng trong tinh không cũng biến mất không còn dấu vết, người trong thế gian có một cảm giác hụt hẫng như mất đi một điều gì đó, vô số người ngẩng đầu nhìn trời cao, lòng thầm cầu khẩn.
- Cha mẹ, là ai cứu ta?
Thế giới Thái Cổ, một đứa trẻ vừa tu hành cách đó không lâu hỏi.
- Tần Vấn Thiên.
Phụ mẫu của đứa trẻ nhìn về phía trời cao, ôm con mình vào lòng, thật vô cùng ấm áp.
- Tần Vấn Thiên là ai?
Đứa trẻ ngây thơ hỏi, ánh mắt cha mẹ nó hơi ngẩn ra, liền đó, cười mà nói:
- Thái Cổ Thần Vương.
- Thái Cổ Thần Vương
Cách đó không xa, cũng có người nói ra bốn chữ đó.
- Thái Cổ Thần Vương…
Ở mọi ngóc ngách mọi nơi chốn trên Thái Cổ Tiên Vực, bốn chữ này không ngừng vang lên, dần dần vang vọng khắp thế giới Thái Cổ, không ai không biết, không ai không hay, bọn họ đều nhìn lên bầu trời tinh tú, thành khẩn quỳ bái, mang trong đó là sự sùng kính vô thượng, trong trời đất, bốn chứ Thái Cổ Thần Vương bay lên bay cao cùng với những âm thanh bất tận, bay thẳng vào Cửu Thiên, chấn động cả thiên hạ.
Mãi đến khi, toàn bộ thế giới Thái Cổ, chỉ có bốn chữ này, bốn chữ này, là tín ngưỡng thật sự, tín ngưỡng của chúng sinh Thái Cổ, bọn họ cam tâm tình nguyện.
Tần Vấn Thiên có thể cảm giác được mọi thứ xảy ra ở thế giới Thái Cổ, nhưng mà hắn không cảm thấy hưng phấn bởi danh hiệu mà người trong thế gian tặng cho mình, hắn lúc này còn có rất nhiều việc quan trọng phải làm.
Một đạo thân ảnh xuấ thiện trong bầu trời tinh tú, thân ảnh đó rất đẹp, tràn đầy sức sống mãnh liệt, nàng đứng trong không trung, khi ánh mắt nàng nhìn thấy Tần Vấn Thiên, không khỏi ngây người, nhưng ngay sau đó, nàng đột nhiên khóc lớn, hét lên:
- Cha nuôi.
Nói rồi, nàng lao tới nhào vào lòng Tần Vấn Thiên, thút thít nói:
- Cha nuôi, Tiểu Diệp biết người nhất định sẽ cứu con, con tưởng rằng chẳng thể nào gặp lại cha nữa.
- Không sao rồi, mọi chuyện đều đã qua.
Tần Vấn Thiên tươi cười, khẽ vỗ vỗ lưng Tiểu Diệp, phía sau lưng Tần Vấn Thiên, những bóng người đi tới, trong đó có Phàm Lạc và Huyền Tâm, phu thê bọn họ run rẩy, không dám tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình.
- Phàm Diệp.
Đôi mắt Mập tử ướt ướt, hắn không ngờ, con gái của mình còn có thể trở về.
- Cha, mẹ.
Phàm Diệp lao vào lòng Phàm Lạc và Huyền Tâm.
Tần Vấn Thiên nhìn cảnh đoàn tụ của cả nhà bọn họ, trên khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, những áy náy trước kia cuối cùng cũng coi như đã bù đắp được rồi, còn may, mọi thứ còn kịp.
- Cha mẹ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chẳng phải con chết rồi sao, hơn nữa con giờ cảm thấy giống như chết rồi ấy, hình như có một bản thân mình khác, đây giống như không phải thế giới thật sự.
Tiểu Diệp khẽ nói, Huyền Tâm chảy nước mắt, nói:
- Nha đầu, không sao rồi, mọi chuyện đều đã qua, cha nuôi của con giờ đã siêu thoát Thiên Đạo, khống chế thế giới Cửu Thiên, khiến cho con phục sinh.
- A…
Tiểu Diệp chớp chớp mắt, nàng quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên hỏi:
- Cha nuôi, cha bây giờ, có phải còn lợi hại hơn cả Thiên Thần không?
- Ừm.
Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu.
- Nhưng mà, tại sao con vẫn có một cảm giác, hình như đều không phải thật, một bản thân con khác đã chết rồi.
Tiểu Diệp lắc lắc đầu, có chút không hiểu, đó là cảm giác mù mịt mơ hồ, rất kỳ quái.
- Nha đầu ngốc, đừng nghĩ nhiều, cha nuôi sẽ bảo vệ thật tốt cho con.
Tần Vấn Thiên dịu dàng xoa xoa mái đầu của Tiểu Diệp.
- Tiểu Diệp, con yên tâm, có cha nuôi ở đây, sau này không ai dám bắt nạt ngươi nữa.
Một tiếng thét vang tới, là Âu Dương Cầm Tâm.
- Cầm Tâm.
Hai tỷ muội một lần nữa được gặp lại nhau, ôm chầm lấy nhau, lúc này, Tử Thần cũng nhìn Tần Vấn Thiên, truyền âm nói:
- Ta cũng có cảm giác tương tự, là vì ngươi đã thay đổi số phận vốn có của chúng ta sao?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Tử Thần, khẽ gật đầu, xem ra, vẫn còn chút di chứng, có điều có thể làm được tới mức này, cũng đã là kết cục tốt nhất rồi, dù gì, hắn cũng đã siêu thoát Thiên đạo, nghịch Thiên cải mệnh mới có thể đưa Tử Thần và Tiểu Diệp quay về.
- Vấn Thiên.
Lúc này, Thanh Nhi đứng bên cạnh Tần Vấn Thiên, khẽ kêu lên, Tần Vấn Thiên quay đầu lại, nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, dường như có tâm sự, hắn làm sao mà không hiểu tâm sự của nàng, tiến lên trước, ôm chặt lấy người con gái thương yêu của hắn vào lòng, khẽ nói:
- Thanh Nhi, từ nay về sau, mảnh trời này không còn cách nào chia lìa được chúng ta.
- Ừm.
Thanh Nhi khẽ gật đầu, đồng thời cũng ôm lấy Tần Vấn Thiên.
Mẫu thân Lạc Thần Thiên Tuyết cũng đi tới, còn cả rất nhiều người thân của hắn, ánh mắt bọn họ nhìn về Tần Vấn Thiên, bởi vì vẫn còn một người chưa trở lại, người đó là người không thể thiếu trong cuộc đời của hắn, nếu nàng không quay lại vậy thì kết cục này sẽ không được coi là hoàn mỹ.
Tần Vấn Thiên buông Thanh Nhi ra, nghĩ tới lời thề lạnh lùng băng giá đó, lòng hắn tựa dao cắt, hắn hận bản thân, vì sao lại để cho nàng chịu nỗi đau đớn tới nhường ấy.
Nhưng mà, phải nghịch thiên cải mệnh để cho Khuynh Thành trở về hay sao?
Nếu như vậy, Khuynh Thành sẽ giống với Tử Thần và Tiểu Diệp, không được hoàn chỉnh.
Khuynh Thành không hề chết, nàng hóa đạo nhập luân hồi, hắn có thể tìm được nàng.
Nhắm đôi mắt lại, Tần Vấn Thiên giống như đang cảm nhận điều gì đó, hắn nhìn thấy một cô gái nhỏ ngây thơ hồn nhiên, lớn lên trong vô ưu vô lo, không có đau khổ, không có bi thương, chỉ có niềm vui.
Khoảnh khắc sau, Tần Vấn Thiên mở mắt ra, như thể đã có đôi phần thư thái, hắn quay đầu lại, nhìn Bắc Minh U Hoàng, nói:
- U Hoàng, nàng có chờ được ta thêm hai mươi năm nữa chăng?
Trái tim Bắc Minh U Hoàng run rẩy, khóe mắt nàng ươn ướt, nàng đương nhiên hiểu ý nghĩa câu nói này của hắn, nàng gật đầu mạnh mẽ, nói:
- Cho dù là hai nghìn năm nữa, ta cũng sẵn lòng.
- Ta nguyện chịu đựng hai mươi năm nhớ thương, bảo vệ nàng, chờ đợi nàng, bầu bạn cùng nàng trưởng thành, đợi nàng khôi phục lại ký ức một đời, ta muốn nữ nhân mà ta yêu thương được hoàn mỹ không sứt mẻ.
Tần Vấn Thiên nhìn mọi người nói, mọi người đều gật đầu thật mạnh, đây là Tần Vấn Thiên đang tự trừng phạt bản thân, hai mươi năm tới đây, hắn sẽ ngày ngày nhớ thương, một mình gánh chịu, còn Khuynh Thành, người đã vào vòng luân hồi, nàng sẽ không biết, đợi đến khi ký ức nàng thức tỉnh, mới là một Khuynh Thành hoàn chỉnh.
- Ta bên huynh.
Thanh Nhi nắm tay Tần Vấn Thiên, khẽ nói, Tần Vấn Thiên nhìn nàng, mỉm cười gật đầu.
Những người đứng xung quanh đều mỉm cười, đối với bọn họ mà nói, hai mươi năm rất ngắn, bọn họ đều nguyện ý cùng Tần Vấn Thiên chờ đợi, hai mươi năm sau, mọi thứ sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Bọn họ, đều mong chờ ngày đó sẽ đến, Vấn Thiên nói với U Hoàng, kêu nàng đợi hắn hai mươi năm, trước khi Khuynh Thành trở về Tần Vấn Thiên không có tâm trạng để cử hành đại hôn, đợi sau khi Khuynh Thành trở về, chắc chắn sẽ lại có một hôn lễ thịnh thế trên Thái Cổ.
Vợ chồng Tần Viễn Phong nắm tay nhau thật chặt, mọi thứ đều đang đi hướng về một tương lai hoàn mỹ.
Đại đạo vô tình, trăm họ hữu tình.
Mặc dù thế gian có những nhân vậy như Tây Thiên Thần Vương, Nguyệt Trường Không, nhưng chung quy lại trong vô tận những chúng sinh, những người lương thiện vẫn chiếm số đông.
Chúng sinh muôn dân như vậy làm sao có thể nào phải chịu kiếp nạn này.
Hắn nhắm đôi mắt lại, cảm nhận bao trùm cả ngân hà Cửu Thiên, ngân hà Cửu Thiên, vô tận những vì tinh tú, chiếu xuống ánh sáng số mệnh, tỏa sáng khắp thế gian, rọi xuống thế giới Thái Cổ, từng đạo từng đạo ánh sáng số mệnh bao trùm lên hằng hà sa số những thân thể trong thế giới Thái Cổ, những thân thể đang lặng lẽ nằm tại đó, số mệnh bị bóc tách cướp đoạt, nhưng giờ đây Tần Vấn Thiên trả lại cho bọn họ.
Vô tận những vì tinh tú vũ mệnh, giống như đang xuất hiện những ánh sáng tinh tú chảy ngược dòng, hằng hà sa số những hư ảnh số mệnh của chúng sinh xuất hiện trên vô tận những vì tinh tú vũ mệnh, sau đó, bay về hướng thế giới Thái Cổ, hệt như một cơn mưa sinh mệnh, rơi trên khắp mặt đất bao la.
Cơn mưa sao băng này, đẹp đến vậy, rực rỡ chừng ấy, người trong Thái Cổ giống như đang chìm đắm trong cảnh tượng mộng ảo, thật quá mỹ lệ.
- Ca ca, mưa sao băng, đẹp quá đi, huynh có nhìn thấy không?
Lúc này, một thiếu nữ đang đi trên đường, nàng đang cõng trên lưng thi thể của ca ca nàng, nàng ngước nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trên bầu trời, không kìm được những giọt nước mắt lăn dài trên má.
- Đúng thế, đẹp quá.
Từ sau lưng nàng, một giọng nói vang lên, cơ thể người thiếu nữ run rẩy mạnh, nàng đặt cơ thể mình đang cõng xuống, nhìn bóng dáng đã hồi tỉnh lại phía sau lưng mình, không kìm được lòng mình lớn tiếng khóc nức nở, nhào vào lòng người thiếu niên trẻ tuổi, ca ca, ca ca nàng sống lại rồi.
Ở một nơi khác, trong một tòa nhà, một đôi vợ chồng trẻ ngồi dậy từ trên mặt đất lạnh băng, bọn họ nghi hoặc nhìn phụ mẫu và con cái đang khóc nức nở bên cạnh mình, nói:
- Sao vậy?
Người già và trẻ nhỏ sửng sốt, sau đó, đứa trẻ òa khóc lao vào lòng cha mẹ mình, người già run rẩy, nhìn trời xanh, quỳ xuống nói:
Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt mà.
Dưới một cây cổ thụ, một nam tử đang ngồi héo hon nơi đó, tim hắn đã lạnh ngắt, giống như một người đã chết, trong lòng hắn là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp.
Lúc này, lông mi nữ tử kia giật giật, sau đó, đôi mắt đẹp mở ra, nhìn nam nhân yêu thương của mình với đôi mắt đờ đẫn xa xăm, khẽ hỏi:
- Huynh không sao chứ?
Người nam tử sững người, cúi đầu nhìn nữ tử, đôi mắt đẹp của nàng vẫn đang chăm chú nhìn hắn, sững người giây lát, nam tử cúi đầu hôn thật sâu thật sâu lên đôi môi hồng xinh đẹp của nàng, nàng sững lại, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, sau đó, như thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm của người mình yêu, nàng cùng ôm lấy cổ nam tử, quên hết mọi sự trên đời.
Từng cảnh từng cảnh tượng như vậy xảy ra ở khắp mọi nơi trên Thái Cổ, ở đâu cũng có thể thấy, cả Thái Cổ, sau khi trải qua nạn kiếp, lại một lần nữa hồi phục lại, căng tràn bừng bừng sức sống.
Khi mưa sao băng biến mất, mọi cảnh tượng trong tinh không cũng biến mất không còn dấu vết, người trong thế gian có một cảm giác hụt hẫng như mất đi một điều gì đó, vô số người ngẩng đầu nhìn trời cao, lòng thầm cầu khẩn.
- Cha mẹ, là ai cứu ta?
Thế giới Thái Cổ, một đứa trẻ vừa tu hành cách đó không lâu hỏi.
- Tần Vấn Thiên.
Phụ mẫu của đứa trẻ nhìn về phía trời cao, ôm con mình vào lòng, thật vô cùng ấm áp.
- Tần Vấn Thiên là ai?
Đứa trẻ ngây thơ hỏi, ánh mắt cha mẹ nó hơi ngẩn ra, liền đó, cười mà nói:
- Thái Cổ Thần Vương.
- Thái Cổ Thần Vương
Cách đó không xa, cũng có người nói ra bốn chữ đó.
- Thái Cổ Thần Vương…
Ở mọi ngóc ngách mọi nơi chốn trên Thái Cổ Tiên Vực, bốn chữ này không ngừng vang lên, dần dần vang vọng khắp thế giới Thái Cổ, không ai không biết, không ai không hay, bọn họ đều nhìn lên bầu trời tinh tú, thành khẩn quỳ bái, mang trong đó là sự sùng kính vô thượng, trong trời đất, bốn chứ Thái Cổ Thần Vương bay lên bay cao cùng với những âm thanh bất tận, bay thẳng vào Cửu Thiên, chấn động cả thiên hạ.
Mãi đến khi, toàn bộ thế giới Thái Cổ, chỉ có bốn chữ này, bốn chữ này, là tín ngưỡng thật sự, tín ngưỡng của chúng sinh Thái Cổ, bọn họ cam tâm tình nguyện.
Tần Vấn Thiên có thể cảm giác được mọi thứ xảy ra ở thế giới Thái Cổ, nhưng mà hắn không cảm thấy hưng phấn bởi danh hiệu mà người trong thế gian tặng cho mình, hắn lúc này còn có rất nhiều việc quan trọng phải làm.
Một đạo thân ảnh xuấ thiện trong bầu trời tinh tú, thân ảnh đó rất đẹp, tràn đầy sức sống mãnh liệt, nàng đứng trong không trung, khi ánh mắt nàng nhìn thấy Tần Vấn Thiên, không khỏi ngây người, nhưng ngay sau đó, nàng đột nhiên khóc lớn, hét lên:
- Cha nuôi.
Nói rồi, nàng lao tới nhào vào lòng Tần Vấn Thiên, thút thít nói:
- Cha nuôi, Tiểu Diệp biết người nhất định sẽ cứu con, con tưởng rằng chẳng thể nào gặp lại cha nữa.
- Không sao rồi, mọi chuyện đều đã qua.
Tần Vấn Thiên tươi cười, khẽ vỗ vỗ lưng Tiểu Diệp, phía sau lưng Tần Vấn Thiên, những bóng người đi tới, trong đó có Phàm Lạc và Huyền Tâm, phu thê bọn họ run rẩy, không dám tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình.
- Phàm Diệp.
Đôi mắt Mập tử ướt ướt, hắn không ngờ, con gái của mình còn có thể trở về.
- Cha, mẹ.
Phàm Diệp lao vào lòng Phàm Lạc và Huyền Tâm.
Tần Vấn Thiên nhìn cảnh đoàn tụ của cả nhà bọn họ, trên khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, những áy náy trước kia cuối cùng cũng coi như đã bù đắp được rồi, còn may, mọi thứ còn kịp.
- Cha mẹ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chẳng phải con chết rồi sao, hơn nữa con giờ cảm thấy giống như chết rồi ấy, hình như có một bản thân mình khác, đây giống như không phải thế giới thật sự.
Tiểu Diệp khẽ nói, Huyền Tâm chảy nước mắt, nói:
- Nha đầu, không sao rồi, mọi chuyện đều đã qua, cha nuôi của con giờ đã siêu thoát Thiên Đạo, khống chế thế giới Cửu Thiên, khiến cho con phục sinh.
- A…
Tiểu Diệp chớp chớp mắt, nàng quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên hỏi:
- Cha nuôi, cha bây giờ, có phải còn lợi hại hơn cả Thiên Thần không?
- Ừm.
Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu.
- Nhưng mà, tại sao con vẫn có một cảm giác, hình như đều không phải thật, một bản thân con khác đã chết rồi.
Tiểu Diệp lắc lắc đầu, có chút không hiểu, đó là cảm giác mù mịt mơ hồ, rất kỳ quái.
- Nha đầu ngốc, đừng nghĩ nhiều, cha nuôi sẽ bảo vệ thật tốt cho con.
Tần Vấn Thiên dịu dàng xoa xoa mái đầu của Tiểu Diệp.
- Tiểu Diệp, con yên tâm, có cha nuôi ở đây, sau này không ai dám bắt nạt ngươi nữa.
Một tiếng thét vang tới, là Âu Dương Cầm Tâm.
- Cầm Tâm.
Hai tỷ muội một lần nữa được gặp lại nhau, ôm chầm lấy nhau, lúc này, Tử Thần cũng nhìn Tần Vấn Thiên, truyền âm nói:
- Ta cũng có cảm giác tương tự, là vì ngươi đã thay đổi số phận vốn có của chúng ta sao?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Tử Thần, khẽ gật đầu, xem ra, vẫn còn chút di chứng, có điều có thể làm được tới mức này, cũng đã là kết cục tốt nhất rồi, dù gì, hắn cũng đã siêu thoát Thiên đạo, nghịch Thiên cải mệnh mới có thể đưa Tử Thần và Tiểu Diệp quay về.
- Vấn Thiên.
Lúc này, Thanh Nhi đứng bên cạnh Tần Vấn Thiên, khẽ kêu lên, Tần Vấn Thiên quay đầu lại, nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, dường như có tâm sự, hắn làm sao mà không hiểu tâm sự của nàng, tiến lên trước, ôm chặt lấy người con gái thương yêu của hắn vào lòng, khẽ nói:
- Thanh Nhi, từ nay về sau, mảnh trời này không còn cách nào chia lìa được chúng ta.
- Ừm.
Thanh Nhi khẽ gật đầu, đồng thời cũng ôm lấy Tần Vấn Thiên.
Mẫu thân Lạc Thần Thiên Tuyết cũng đi tới, còn cả rất nhiều người thân của hắn, ánh mắt bọn họ nhìn về Tần Vấn Thiên, bởi vì vẫn còn một người chưa trở lại, người đó là người không thể thiếu trong cuộc đời của hắn, nếu nàng không quay lại vậy thì kết cục này sẽ không được coi là hoàn mỹ.
Tần Vấn Thiên buông Thanh Nhi ra, nghĩ tới lời thề lạnh lùng băng giá đó, lòng hắn tựa dao cắt, hắn hận bản thân, vì sao lại để cho nàng chịu nỗi đau đớn tới nhường ấy.
Nhưng mà, phải nghịch thiên cải mệnh để cho Khuynh Thành trở về hay sao?
Nếu như vậy, Khuynh Thành sẽ giống với Tử Thần và Tiểu Diệp, không được hoàn chỉnh.
Khuynh Thành không hề chết, nàng hóa đạo nhập luân hồi, hắn có thể tìm được nàng.
Nhắm đôi mắt lại, Tần Vấn Thiên giống như đang cảm nhận điều gì đó, hắn nhìn thấy một cô gái nhỏ ngây thơ hồn nhiên, lớn lên trong vô ưu vô lo, không có đau khổ, không có bi thương, chỉ có niềm vui.
Khoảnh khắc sau, Tần Vấn Thiên mở mắt ra, như thể đã có đôi phần thư thái, hắn quay đầu lại, nhìn Bắc Minh U Hoàng, nói:
- U Hoàng, nàng có chờ được ta thêm hai mươi năm nữa chăng?
Trái tim Bắc Minh U Hoàng run rẩy, khóe mắt nàng ươn ướt, nàng đương nhiên hiểu ý nghĩa câu nói này của hắn, nàng gật đầu mạnh mẽ, nói:
- Cho dù là hai nghìn năm nữa, ta cũng sẵn lòng.
- Ta nguyện chịu đựng hai mươi năm nhớ thương, bảo vệ nàng, chờ đợi nàng, bầu bạn cùng nàng trưởng thành, đợi nàng khôi phục lại ký ức một đời, ta muốn nữ nhân mà ta yêu thương được hoàn mỹ không sứt mẻ.
Tần Vấn Thiên nhìn mọi người nói, mọi người đều gật đầu thật mạnh, đây là Tần Vấn Thiên đang tự trừng phạt bản thân, hai mươi năm tới đây, hắn sẽ ngày ngày nhớ thương, một mình gánh chịu, còn Khuynh Thành, người đã vào vòng luân hồi, nàng sẽ không biết, đợi đến khi ký ức nàng thức tỉnh, mới là một Khuynh Thành hoàn chỉnh.
- Ta bên huynh.
Thanh Nhi nắm tay Tần Vấn Thiên, khẽ nói, Tần Vấn Thiên nhìn nàng, mỉm cười gật đầu.
Những người đứng xung quanh đều mỉm cười, đối với bọn họ mà nói, hai mươi năm rất ngắn, bọn họ đều nguyện ý cùng Tần Vấn Thiên chờ đợi, hai mươi năm sau, mọi thứ sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Bọn họ, đều mong chờ ngày đó sẽ đến, Vấn Thiên nói với U Hoàng, kêu nàng đợi hắn hai mươi năm, trước khi Khuynh Thành trở về Tần Vấn Thiên không có tâm trạng để cử hành đại hôn, đợi sau khi Khuynh Thành trở về, chắc chắn sẽ lại có một hôn lễ thịnh thế trên Thái Cổ.
Vợ chồng Tần Viễn Phong nắm tay nhau thật chặt, mọi thứ đều đang đi hướng về một tương lai hoàn mỹ.