Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2215: Ý chúng sinh
Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Cảnh ngộ của Tần Vấn Thiên, chúng sinh của Thái Cổ đều biết cả, bọn họ hỏi, ai là Phật, ai là Ma?
Giờ phút này, chúng sinh, những người bị Tây Thiên Thần Vương khống chế số mệnh trong tay, đều bắt đầu vùng vẫy, tín ngưỡng của bọn họ, đang bị lung lay.
Giờ phút này, một chấp niệm mãnh liệt được sinh ra từ chúng sinh, bọn họ đều hy vọng Tây Thiên Thần Vương bị hủy diệt thiêu rụi, hy vọng Tần Vấn Thiên có thể chiến thắng.
Vô cùng vô tận những chấp niệm, giống như hóa thành một nguồn sức mạnh vô hình, bay về phía bầu trời tinh tú của Thái Cổ.
Trong tinh không, Quân Mộng Trần nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì trái tim hắn tựa như bị dao cắt.
Những gì mà chúng sinh phải trải qua, không chỉ Tần Vấn Thiên để tâm đến mà hắn cũng để tâm đến, nơi khóe mắt hắn vẫn còn hằn dấu lệ.
Thấy Tần Vấn Thiên còn đang vùng vẫy giằng co, thân hình hắn lóe sáng, đi về phía Tần Vấn Thiên, đến bên cạnh thân ảnh hư ảo của Tần Vấn Thiên, nói:
- Sư huynh, huynh và ta kề vai chiến đấu bao nhiêu năm, cho dù có chết cũng phải chết cùng nhau, chúng ta hãy tiếp tục cố gắng, có thể, có cơ hội phong ấn chư Thiên tinh tú, được không.
Vừa dứt lời, Quân Mộng Trần nhắm đôi mắt lại, ý niệm của hắn bao trùm bầu trời Cửu Thiên, sau đó, vô tận những sức mạnh cảm ngộ bay về phía Tần Vấn Thiên.
- Hóa đạo.
Một giọt lệ chảy ra nơi khóe mắt Quân Mộng Trần, hắn nhìn trời xanh, phẫn nộ mắng chửi:
- Ông trời tàn ác, nếu ta nắm giữ Thiên đạo, nhất định sẽ phá vỡ mảnh Thiên vô tình này của ngươi.
Tiếng gầm chấn động cả trời cao, sau đó thân ảnh hắn dần dần hóa hư ảo, Tần Viễn Phong ở phía dưới nhìn thấy cảnh này, khiến nội tâm lão chấn động, lão mỉm cười nhìn thân ảnh đang biến mất đó, lại nhìn Tần Vấn Thiên, đây, chính là huynh đệ sao, dùng tính mạng mình, để đổi lấy một tia hy vọng.
Bao nhiêu người như vậy hy sinh, còn chưa đủ sao?
Ánh mắt Tần Viễn Phong quay qua, lão lại nhìn thấy một đạo thân ảnh đi tới, đi về phía bầu trời tinh tú này, thân ảnh đó vô cùng xinh đẹp mỹ lệ, đôi mắt nàng đẫm ướt, đẹp tới độ khiến tim người ta tan vỡ.
- Khuynh Thành.
Lòng Tần Viễn Phong khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía thê tử của mình, Lạc Thần Thiên Tuyết, vốn dĩ sức mạnh của Khuynh Thành bị phong ấn, tại sao lúc này lại tới đây? Rất nhanh chóng, lão hiểu ra, thê tử của mình và cả Khuynh Thành nữa, bọn họ đều không muốn Tần Vấn Thiên từ bỏ, cho nên, Khuynh Thành đã tới đây.
Ánh kiếp quang số mệnh vẫn đang tấn công giết chóc về phía Tần Vấn Thiên, hắn, kẻ đã dung hợp Quân Mộng Trần, đã cảm ngộ được Cửu Thiên càng sâu sắc hơn, hắn giống như có thể cảm nhận được một cách thấu triệt mọi cảnh tượng của thế gian, nhìn thấy những gì mà chúng sinh lúc này đang trải qua, hắn còn nhìn thấy Khuynh Thành đang tiến về phía mình, trái tim hắn, run lên.
- Tần Vấn Thiên.
Mạc Khuynh Thành ngẩng đầu, nhìn thân ảnh đang càng lúc càng trở nên hư ảo trong hư không, nước mắt đọng lại trên khóe mắt nàng, nàng lạnh lùng nói:
- Ta không quan tâm Thiên đạo, không quan tâm chúng sinh, ta không vĩ đại tới như vậy, ta chỉ muốn huynh sống.
Lòng hắn run lên mãnh liệt, lời nói của Mạc Khuynh Thành sao mà lạnh lùng tới vậy sao mà kiên định tới vậy.
- Huynh đã có thực lực để có thể chiến thắng, nhưng lại vì chúng sinh mà hứng chịu kiếp nạn, huynh chỉ nghĩ cho muôn dân trăm họ, nhưng có nghĩ tới muội hay không, có nghĩ tới Thanh Nhi tỷ tỷ, nghĩ tới U Hoàng, nghĩ tới phụ mẫu không, bọn họ đều là vì ai?
Đôi đồng tử xinh đẹp của Mạc Khuynh Thành vẫn ngước lên trời cao, Tần Vấn Thiên nhìn thấy, lúc này nước mắt thấm đẫm trên khuôn mặt nàng.
- Ta chỉ muốn huynh sống, vì huynh, tacó thể chịu đựng mọi kiếp nạn, cho dù là kiếp nạn của chư Thiên đều giáng xuống người ta, ta cũng nguyện gánh chịu, ta muốn huynh sống.
Mạc Khuynh Thành đau đớn khóc và hét leen, cơ thể nàng, bắt đầu bốc cháy, nàng hy vọng Tần Vấn Thiên chấn tĩnh, hy vọng Tần Vấn Thiên phản kháng lại.
- Khuynh Thành, con làm gì vậy?
Tần Viễn Phong hét lên, nhưng mà Mạc Khuynh Thành dường như không nghe thấy, ngọn lửa thiêu đốt cơ thể nàng càng cháy mạnh hơn, giống như ngọn lửa Thiên đạo, tự thiêu chính mình.
- Không…
Tần Vấn Thiên thét lên, bàn tay hắn vươn ra, chộp về phía Mạc Khuynh Thành, nhưng chỉ thấy lúc này, một đạo ánh sáng kiếp quang số mệnh phóng tới xuyên qua, chặt đứt cánh tay hắn.
- Ta thề với Thiên đạo, nếu huynh sống, chúng sinh diệt, muội nguyện tự mình gánh vạn kiếp triệu kiếp luân hồi, mỗi một kiếp luân hồi sẽ hứng chịu nỗi đau Thiên đạo thiêu đốt cơ thể, đây là kiếp thứ nhất.
Ánh sáng Thiên đạo trên người Mạc Khuynh Thành hóa thành sức mạnh thề nguyền, cơ thể nàng càng lúc càng hư ảo, nhưng ánh mắt của thân ảnh hư ảo ấy của nàng vẫn vô cùng kiên định.
- Nếu huynh chết, không quan tâm tới tính mạng chính mình, không quan tâm tới mình mạng ta và Thanh Nhi tỷ tỷ, hai mươi năm luân hồi sau ta sẽ gả cho người khác.
Âm thanh của Mạc Khuynh Thành truyền đi khắp trời đất, thân ảnh nàng đã hoàn toàn hóa thành hư ảo, biến mất, một đạo ánh sáng số mệnh bay vào bầu trời Thiên đạo, hướng về phía luân hồi.
Nàng muốn Tần Vấn Thiên sống, nàng nguyện vì thế mà đón nhận tất cả, cho dù là vạn kiếp luân hồi, Thiên đạo thiêu đốt.
Nàng không cho phép Tần Vấn Thiên chết, nếu không, luân hồi hai mươi năm sau, nàng sẽ gả cho người khác.
- Khuynh Thành.
Tần Vấn Thiên đau đớn không muốn sống nữa, tại sao lại như vậy, hắn đã trải qua kiếp nạn chúng sinh, hứng chịu muôn vàn nỗi đau, tại sao lại còn phải chịu nỗi thống khổ như vậy?
Tiếng nói của Mạc Khuynh Thành, vang vọng khắp bầu trời tinh tú, những người trên thế gian có thể cảm nhận được cuộc chiến đấu này đều có thể nghe thấy, bọn họ có thể trách Mạc Khuynh Thành sao?
Không thể, mỗi một câu nói đó lạnh lùng vô tình tới thế, nhưng lại thâm tình đến vậy, nàng chỉ muốn người nam nhân mà nàng yêu có thể sống, cho dù vì thế, nàng nguyện hứng chịu nỗi đau Thiên đạo thiêu đốt vạn năm triệu năm luân hồi.
Có càng nhiều chấp niệm hơn nữa đổ về phía Tần Vấn Thiên, thời khắc này, người trong thiên hạ không ngờ lại hy vọng Tần Vấn Thiên có thể chấn tĩnh lên, hy vọng hắn đi chiến đấu, cho dù là kiếp nạn chúng sinh có rơi vào người mình đi nữa, bọn họ đều nguyện ý.
Những chấp niệm vô tận hạ xuống trên người Tần Vấn Thiên, chống lại với nỗi bi thương và thống khổ mà Tây Thiên Thần Vương đang giáng xuống.
Tần Vấn Thiên giống như có thể cảm nhận được tinh thần của chúng sinh, chấp niệm của chúng sinh.
Hắn ngẩng đầu, nhìn trời xanh, gầm lên giận dữ, cơ thể hư ảo lại một lần nữa ngưng tụ, chỉ thấy mắt hắn liếc nhìn, hóa thành đao Trảm Thiên, trực tiếp chặt đứt ánh sáng số mệnh đang lao tới.
Vô số số mệnh đã vỡ nát, nhưng giờ phút này, Tần Vấn Thiên không cảm thấy những bi thương đó, sức mạnh số phận cực kỳ cường đại đã hạ xuống trên cơ thể hắn, hắn ngẩng đầu nhìn vào bầu trời tinh tú, nói:
- Đây chính là sức mạnh số mệnh sao, các ngươi, hy vọng ta tiếp tục chiến đấu sao?
Vô tận những chấp niệm chảy điên cuồng về phía tinh không, nhập vào cơ thể của hắn, lúc này, Tây Thiên Thần Vương chau mày, hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, số mệnh của rất nhiều người trong thế gian, đang vùng vẫy rời khỏi người hắn, dùng chấp niệm mãnh liệt giãy giụa vùng thoát khỏi gông xiềng, đây vốn dĩ là việc không thể nào xảy ra, thuật số mệnh phật đạo của hắn cường đại tới mức nào cơ chứ, có thể dễ dàng ảnh hưởng tới tâm ý của chúng sinh, cướp đoạt tín ngưỡng của chúng sinh.
Nhưng giờ phút này, lại xuất hiện một bất ngờ, sự việc không thể nào xảy ra, nay lại đã xảy ra rồi.
Ngược lại, ý niệm của Tần Vấn Thiên bao phủ cả bầu trời thế giới, bao trùm lên bầu trời tinh không vô tận, hắn cảm nhận được vô tận những chấp niệm, cảm nhận được vô tận những số mệnh, cảm nhận được tâm ý của người trong thế gian, cảm nhận được niềm vui nỗi buồn của thế gian cùng với rất nhiều thứ tình cảm khác, lúc này đều đang hội tụ trên người hắn, tất cả, cất cả mọi thứ hóa thành sức mạnh tín ngưỡng cường đại, hạ xuống cơ thể hắn.
- Thiên đạo vô tình, chúng sinh hữu tình.
Tần Vấn Thiên cảm nhận được mọi sự biến hóa, không kìm được, một dòng nước mắt chảy dài:
- Khuynh Thành, ta sẽ tìm lại muội.
Hắn nhìn trời xanh, nhìn lên những số mệnh chúng sinh trên vô tận các tinh tú vũ mệnh, kêu lên:
- Các ngươi, các ngươi hy vọng ta chiến đấu sao?
Vô tận những số phận, hóa thành chấp niệm siêu cường, đó là ý của chúng sinh.
- Ta hiểu rồi.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt, cùng với nụ cười ấy, trên trời cao, ánh tinh quang vô tận chiếu lên người Tần Vấn Thiên, khoảnh khắc đó, Thái Cổ Thiên Vực không ngừng chấn động run rẩy, không chỉ Thái Cổ Tiên Vực, ba mươi ba Thiên Tiên Vực, đều đang chấn động.
Thanh Huyền Tiên Vực, vô số người ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trời đất đột nhiên xuất hiện những ánh sáng tinh tú chói lòa rực rỡ không gì sánh được, thế giới đang chấn động, ánh hào quang tỏa muôn vạn trượng, có những uy lực Thiên đạo vô tận giáng xuống, khiến cho vố số người phải đi ra khỏi nhà, bước ra ngoài, nhìn khắp cả trời đất, trái tim điên cuồg lẩy bẩy, chuyện gì xảy ra?
Không chỉ có Thanh Huyền, Đông Hoàng Thiên, Xích Dương Thiên, chư Thiên Tiên Vực, mỗi một nơi, đâu đâu cũng đang chấn động, trời sinh dị tượng, ba mươi ba Thiên Tiên Vực cùng cộng hưởng.
Trên vòm trời cao, xuất hiện một niệm lực chí cường, niệm lực này, còn mạnh hơn cả Thiên uy.
Thái Cổ Tiên Vực, Thiên Đạo Thánh Viện, người trẻ tuổi mặc đồ trắng vẫn đứng đó, Viện trưởng Diệp đứng phía sau hắn.
Lúc này, trong đôi mắt của người trẻ tuổi cuối cùng cũng lấp lánh một nụ cười điềm nhiên.
- Sư tôn, đây là, siêu thoát sao?
Viện trưởng Diệp chấn động nói.
- Hắn vốn đã lĩnh ngộ Thiên đạo cực kỳ sâu, lại có thể cảm nhận được đạo của tinh tú Cửu Thiên, sau đó được Bắc Minh U Hoàng và Quân Mộng Trần hóa đạo hỗ trợ, đầu tiên sáng tạo ra đạo Cửu Thiên, tự mình mở Cửu Thiên, ta cũng từng làm những việc tương tự như hắn đã làm, bước chân vào cảnh giới chí thượng, nếu hắn tiếp túc cảm ngộ Cửu Thiên do mình tạo ra, sớm muộn có một ngày hoặc có lẽ cũng có thể chống lại đại Cửu Thiên, nhưng muốn nắm giữ Thái Cổ Tiên Vực, chỉ có như vậy là chưa đủ, thế giới này vốn dĩ đã có quy tắc trật tự, có chúng sinh thiên hạ, hắn muốn siêu thoát, ngoài việc cảm ngộ được Thiên đạo ra, còn cần có Ý chúng sinh, Tây Thiên Thần Vương đã dự đoán được trước điểm này, nên hắn mới muốn có được tín ngưỡng của người trong thiên hạ, nắm trong tay số mệnh của bọn họ, đáng tiếc, chung quy lại thì hắn đã đi nhầm đường.
- Không trải qua kiếp nạn chúng sinh, làm sao có thể biết được Ý chúng sinh, Tây Thiên Thần Vương, có thể nói là đã thành toàn cho hắn.
Người trẻ tuổi áo trắng cười nói, cảm thấy vui mừng thay cho Tần Vấn Thiên, rốt cuộc thì hắn cũng đi được tới bước này, như vậy, sau này cũng sẽ không quá cô độc nữa.
Viện trưởng Diệp nghe sư tôn nói vậy thì cũng để lộ nụ cười trên khuôn mặt, cuối cùng, siêu thoát rồi sao?
- Lão sư, giờ người có ra tay hay không, hiện nay chúng sinh gặp kiếp nạn, cần được cứu vãn.
Viện trưởng Diệp không đành lòng nói.
Người thanh niên áo trắng nhìn lão, cười lắc đầu, quay người, giẫm chân bước đi, mở miệng nói:
- Hiện nay hắn đã không yếu hơn ta, nào còn cần ta ra tay nữa, Cửu Thiên này, đã là của hắn rồi.
Nguồn: Truyện YY
Cảnh ngộ của Tần Vấn Thiên, chúng sinh của Thái Cổ đều biết cả, bọn họ hỏi, ai là Phật, ai là Ma?
Giờ phút này, chúng sinh, những người bị Tây Thiên Thần Vương khống chế số mệnh trong tay, đều bắt đầu vùng vẫy, tín ngưỡng của bọn họ, đang bị lung lay.
Giờ phút này, một chấp niệm mãnh liệt được sinh ra từ chúng sinh, bọn họ đều hy vọng Tây Thiên Thần Vương bị hủy diệt thiêu rụi, hy vọng Tần Vấn Thiên có thể chiến thắng.
Vô cùng vô tận những chấp niệm, giống như hóa thành một nguồn sức mạnh vô hình, bay về phía bầu trời tinh tú của Thái Cổ.
Trong tinh không, Quân Mộng Trần nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì trái tim hắn tựa như bị dao cắt.
Những gì mà chúng sinh phải trải qua, không chỉ Tần Vấn Thiên để tâm đến mà hắn cũng để tâm đến, nơi khóe mắt hắn vẫn còn hằn dấu lệ.
Thấy Tần Vấn Thiên còn đang vùng vẫy giằng co, thân hình hắn lóe sáng, đi về phía Tần Vấn Thiên, đến bên cạnh thân ảnh hư ảo của Tần Vấn Thiên, nói:
- Sư huynh, huynh và ta kề vai chiến đấu bao nhiêu năm, cho dù có chết cũng phải chết cùng nhau, chúng ta hãy tiếp tục cố gắng, có thể, có cơ hội phong ấn chư Thiên tinh tú, được không.
Vừa dứt lời, Quân Mộng Trần nhắm đôi mắt lại, ý niệm của hắn bao trùm bầu trời Cửu Thiên, sau đó, vô tận những sức mạnh cảm ngộ bay về phía Tần Vấn Thiên.
- Hóa đạo.
Một giọt lệ chảy ra nơi khóe mắt Quân Mộng Trần, hắn nhìn trời xanh, phẫn nộ mắng chửi:
- Ông trời tàn ác, nếu ta nắm giữ Thiên đạo, nhất định sẽ phá vỡ mảnh Thiên vô tình này của ngươi.
Tiếng gầm chấn động cả trời cao, sau đó thân ảnh hắn dần dần hóa hư ảo, Tần Viễn Phong ở phía dưới nhìn thấy cảnh này, khiến nội tâm lão chấn động, lão mỉm cười nhìn thân ảnh đang biến mất đó, lại nhìn Tần Vấn Thiên, đây, chính là huynh đệ sao, dùng tính mạng mình, để đổi lấy một tia hy vọng.
Bao nhiêu người như vậy hy sinh, còn chưa đủ sao?
Ánh mắt Tần Viễn Phong quay qua, lão lại nhìn thấy một đạo thân ảnh đi tới, đi về phía bầu trời tinh tú này, thân ảnh đó vô cùng xinh đẹp mỹ lệ, đôi mắt nàng đẫm ướt, đẹp tới độ khiến tim người ta tan vỡ.
- Khuynh Thành.
Lòng Tần Viễn Phong khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía thê tử của mình, Lạc Thần Thiên Tuyết, vốn dĩ sức mạnh của Khuynh Thành bị phong ấn, tại sao lúc này lại tới đây? Rất nhanh chóng, lão hiểu ra, thê tử của mình và cả Khuynh Thành nữa, bọn họ đều không muốn Tần Vấn Thiên từ bỏ, cho nên, Khuynh Thành đã tới đây.
Ánh kiếp quang số mệnh vẫn đang tấn công giết chóc về phía Tần Vấn Thiên, hắn, kẻ đã dung hợp Quân Mộng Trần, đã cảm ngộ được Cửu Thiên càng sâu sắc hơn, hắn giống như có thể cảm nhận được một cách thấu triệt mọi cảnh tượng của thế gian, nhìn thấy những gì mà chúng sinh lúc này đang trải qua, hắn còn nhìn thấy Khuynh Thành đang tiến về phía mình, trái tim hắn, run lên.
- Tần Vấn Thiên.
Mạc Khuynh Thành ngẩng đầu, nhìn thân ảnh đang càng lúc càng trở nên hư ảo trong hư không, nước mắt đọng lại trên khóe mắt nàng, nàng lạnh lùng nói:
- Ta không quan tâm Thiên đạo, không quan tâm chúng sinh, ta không vĩ đại tới như vậy, ta chỉ muốn huynh sống.
Lòng hắn run lên mãnh liệt, lời nói của Mạc Khuynh Thành sao mà lạnh lùng tới vậy sao mà kiên định tới vậy.
- Huynh đã có thực lực để có thể chiến thắng, nhưng lại vì chúng sinh mà hứng chịu kiếp nạn, huynh chỉ nghĩ cho muôn dân trăm họ, nhưng có nghĩ tới muội hay không, có nghĩ tới Thanh Nhi tỷ tỷ, nghĩ tới U Hoàng, nghĩ tới phụ mẫu không, bọn họ đều là vì ai?
Đôi đồng tử xinh đẹp của Mạc Khuynh Thành vẫn ngước lên trời cao, Tần Vấn Thiên nhìn thấy, lúc này nước mắt thấm đẫm trên khuôn mặt nàng.
- Ta chỉ muốn huynh sống, vì huynh, tacó thể chịu đựng mọi kiếp nạn, cho dù là kiếp nạn của chư Thiên đều giáng xuống người ta, ta cũng nguyện gánh chịu, ta muốn huynh sống.
Mạc Khuynh Thành đau đớn khóc và hét leen, cơ thể nàng, bắt đầu bốc cháy, nàng hy vọng Tần Vấn Thiên chấn tĩnh, hy vọng Tần Vấn Thiên phản kháng lại.
- Khuynh Thành, con làm gì vậy?
Tần Viễn Phong hét lên, nhưng mà Mạc Khuynh Thành dường như không nghe thấy, ngọn lửa thiêu đốt cơ thể nàng càng cháy mạnh hơn, giống như ngọn lửa Thiên đạo, tự thiêu chính mình.
- Không…
Tần Vấn Thiên thét lên, bàn tay hắn vươn ra, chộp về phía Mạc Khuynh Thành, nhưng chỉ thấy lúc này, một đạo ánh sáng kiếp quang số mệnh phóng tới xuyên qua, chặt đứt cánh tay hắn.
- Ta thề với Thiên đạo, nếu huynh sống, chúng sinh diệt, muội nguyện tự mình gánh vạn kiếp triệu kiếp luân hồi, mỗi một kiếp luân hồi sẽ hứng chịu nỗi đau Thiên đạo thiêu đốt cơ thể, đây là kiếp thứ nhất.
Ánh sáng Thiên đạo trên người Mạc Khuynh Thành hóa thành sức mạnh thề nguyền, cơ thể nàng càng lúc càng hư ảo, nhưng ánh mắt của thân ảnh hư ảo ấy của nàng vẫn vô cùng kiên định.
- Nếu huynh chết, không quan tâm tới tính mạng chính mình, không quan tâm tới mình mạng ta và Thanh Nhi tỷ tỷ, hai mươi năm luân hồi sau ta sẽ gả cho người khác.
Âm thanh của Mạc Khuynh Thành truyền đi khắp trời đất, thân ảnh nàng đã hoàn toàn hóa thành hư ảo, biến mất, một đạo ánh sáng số mệnh bay vào bầu trời Thiên đạo, hướng về phía luân hồi.
Nàng muốn Tần Vấn Thiên sống, nàng nguyện vì thế mà đón nhận tất cả, cho dù là vạn kiếp luân hồi, Thiên đạo thiêu đốt.
Nàng không cho phép Tần Vấn Thiên chết, nếu không, luân hồi hai mươi năm sau, nàng sẽ gả cho người khác.
- Khuynh Thành.
Tần Vấn Thiên đau đớn không muốn sống nữa, tại sao lại như vậy, hắn đã trải qua kiếp nạn chúng sinh, hứng chịu muôn vàn nỗi đau, tại sao lại còn phải chịu nỗi thống khổ như vậy?
Tiếng nói của Mạc Khuynh Thành, vang vọng khắp bầu trời tinh tú, những người trên thế gian có thể cảm nhận được cuộc chiến đấu này đều có thể nghe thấy, bọn họ có thể trách Mạc Khuynh Thành sao?
Không thể, mỗi một câu nói đó lạnh lùng vô tình tới thế, nhưng lại thâm tình đến vậy, nàng chỉ muốn người nam nhân mà nàng yêu có thể sống, cho dù vì thế, nàng nguyện hứng chịu nỗi đau Thiên đạo thiêu đốt vạn năm triệu năm luân hồi.
Có càng nhiều chấp niệm hơn nữa đổ về phía Tần Vấn Thiên, thời khắc này, người trong thiên hạ không ngờ lại hy vọng Tần Vấn Thiên có thể chấn tĩnh lên, hy vọng hắn đi chiến đấu, cho dù là kiếp nạn chúng sinh có rơi vào người mình đi nữa, bọn họ đều nguyện ý.
Những chấp niệm vô tận hạ xuống trên người Tần Vấn Thiên, chống lại với nỗi bi thương và thống khổ mà Tây Thiên Thần Vương đang giáng xuống.
Tần Vấn Thiên giống như có thể cảm nhận được tinh thần của chúng sinh, chấp niệm của chúng sinh.
Hắn ngẩng đầu, nhìn trời xanh, gầm lên giận dữ, cơ thể hư ảo lại một lần nữa ngưng tụ, chỉ thấy mắt hắn liếc nhìn, hóa thành đao Trảm Thiên, trực tiếp chặt đứt ánh sáng số mệnh đang lao tới.
Vô số số mệnh đã vỡ nát, nhưng giờ phút này, Tần Vấn Thiên không cảm thấy những bi thương đó, sức mạnh số phận cực kỳ cường đại đã hạ xuống trên cơ thể hắn, hắn ngẩng đầu nhìn vào bầu trời tinh tú, nói:
- Đây chính là sức mạnh số mệnh sao, các ngươi, hy vọng ta tiếp tục chiến đấu sao?
Vô tận những chấp niệm chảy điên cuồng về phía tinh không, nhập vào cơ thể của hắn, lúc này, Tây Thiên Thần Vương chau mày, hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, số mệnh của rất nhiều người trong thế gian, đang vùng vẫy rời khỏi người hắn, dùng chấp niệm mãnh liệt giãy giụa vùng thoát khỏi gông xiềng, đây vốn dĩ là việc không thể nào xảy ra, thuật số mệnh phật đạo của hắn cường đại tới mức nào cơ chứ, có thể dễ dàng ảnh hưởng tới tâm ý của chúng sinh, cướp đoạt tín ngưỡng của chúng sinh.
Nhưng giờ phút này, lại xuất hiện một bất ngờ, sự việc không thể nào xảy ra, nay lại đã xảy ra rồi.
Ngược lại, ý niệm của Tần Vấn Thiên bao phủ cả bầu trời thế giới, bao trùm lên bầu trời tinh không vô tận, hắn cảm nhận được vô tận những chấp niệm, cảm nhận được vô tận những số mệnh, cảm nhận được tâm ý của người trong thế gian, cảm nhận được niềm vui nỗi buồn của thế gian cùng với rất nhiều thứ tình cảm khác, lúc này đều đang hội tụ trên người hắn, tất cả, cất cả mọi thứ hóa thành sức mạnh tín ngưỡng cường đại, hạ xuống cơ thể hắn.
- Thiên đạo vô tình, chúng sinh hữu tình.
Tần Vấn Thiên cảm nhận được mọi sự biến hóa, không kìm được, một dòng nước mắt chảy dài:
- Khuynh Thành, ta sẽ tìm lại muội.
Hắn nhìn trời xanh, nhìn lên những số mệnh chúng sinh trên vô tận các tinh tú vũ mệnh, kêu lên:
- Các ngươi, các ngươi hy vọng ta chiến đấu sao?
Vô tận những số phận, hóa thành chấp niệm siêu cường, đó là ý của chúng sinh.
- Ta hiểu rồi.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt, cùng với nụ cười ấy, trên trời cao, ánh tinh quang vô tận chiếu lên người Tần Vấn Thiên, khoảnh khắc đó, Thái Cổ Thiên Vực không ngừng chấn động run rẩy, không chỉ Thái Cổ Tiên Vực, ba mươi ba Thiên Tiên Vực, đều đang chấn động.
Thanh Huyền Tiên Vực, vô số người ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trời đất đột nhiên xuất hiện những ánh sáng tinh tú chói lòa rực rỡ không gì sánh được, thế giới đang chấn động, ánh hào quang tỏa muôn vạn trượng, có những uy lực Thiên đạo vô tận giáng xuống, khiến cho vố số người phải đi ra khỏi nhà, bước ra ngoài, nhìn khắp cả trời đất, trái tim điên cuồg lẩy bẩy, chuyện gì xảy ra?
Không chỉ có Thanh Huyền, Đông Hoàng Thiên, Xích Dương Thiên, chư Thiên Tiên Vực, mỗi một nơi, đâu đâu cũng đang chấn động, trời sinh dị tượng, ba mươi ba Thiên Tiên Vực cùng cộng hưởng.
Trên vòm trời cao, xuất hiện một niệm lực chí cường, niệm lực này, còn mạnh hơn cả Thiên uy.
Thái Cổ Tiên Vực, Thiên Đạo Thánh Viện, người trẻ tuổi mặc đồ trắng vẫn đứng đó, Viện trưởng Diệp đứng phía sau hắn.
Lúc này, trong đôi mắt của người trẻ tuổi cuối cùng cũng lấp lánh một nụ cười điềm nhiên.
- Sư tôn, đây là, siêu thoát sao?
Viện trưởng Diệp chấn động nói.
- Hắn vốn đã lĩnh ngộ Thiên đạo cực kỳ sâu, lại có thể cảm nhận được đạo của tinh tú Cửu Thiên, sau đó được Bắc Minh U Hoàng và Quân Mộng Trần hóa đạo hỗ trợ, đầu tiên sáng tạo ra đạo Cửu Thiên, tự mình mở Cửu Thiên, ta cũng từng làm những việc tương tự như hắn đã làm, bước chân vào cảnh giới chí thượng, nếu hắn tiếp túc cảm ngộ Cửu Thiên do mình tạo ra, sớm muộn có một ngày hoặc có lẽ cũng có thể chống lại đại Cửu Thiên, nhưng muốn nắm giữ Thái Cổ Tiên Vực, chỉ có như vậy là chưa đủ, thế giới này vốn dĩ đã có quy tắc trật tự, có chúng sinh thiên hạ, hắn muốn siêu thoát, ngoài việc cảm ngộ được Thiên đạo ra, còn cần có Ý chúng sinh, Tây Thiên Thần Vương đã dự đoán được trước điểm này, nên hắn mới muốn có được tín ngưỡng của người trong thiên hạ, nắm trong tay số mệnh của bọn họ, đáng tiếc, chung quy lại thì hắn đã đi nhầm đường.
- Không trải qua kiếp nạn chúng sinh, làm sao có thể biết được Ý chúng sinh, Tây Thiên Thần Vương, có thể nói là đã thành toàn cho hắn.
Người trẻ tuổi áo trắng cười nói, cảm thấy vui mừng thay cho Tần Vấn Thiên, rốt cuộc thì hắn cũng đi được tới bước này, như vậy, sau này cũng sẽ không quá cô độc nữa.
Viện trưởng Diệp nghe sư tôn nói vậy thì cũng để lộ nụ cười trên khuôn mặt, cuối cùng, siêu thoát rồi sao?
- Lão sư, giờ người có ra tay hay không, hiện nay chúng sinh gặp kiếp nạn, cần được cứu vãn.
Viện trưởng Diệp không đành lòng nói.
Người thanh niên áo trắng nhìn lão, cười lắc đầu, quay người, giẫm chân bước đi, mở miệng nói:
- Hiện nay hắn đã không yếu hơn ta, nào còn cần ta ra tay nữa, Cửu Thiên này, đã là của hắn rồi.