Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2171: Hạ màn
- Đãng nhi.
Phu thê Tần Chính nhìn thấy cảnh này la lớn, chỉ thấy hư ảnh đã phiêu diêu bay đi đó nhìn về phía bọn họ, mở miệng nói:
- Phụ thân, mẫu thân, con chắc chắn sẽ quay lại báo thù.
- Không…
Thê tử của Tần Chính thét lên một tiếng chói tai, đám sương đen đó cuốn lấy linh hồn của Tần Đãng Thiên, biến mất trong con đường hắc ám, Tần Viễn Phong nhìn cảnh đó thì nhíu mày, hắn biết đó là người nào, cũng chính là người tà tu đã bước vào lăng mộ của Thần đó, người này có thủ đoạn cực tà ác, hôm đó muốn nuốt cả Thần lăng, nhưng mà, Nguyệt Thần lại không muốn bị hắn nuốt, mà chọn Nguyệt Trường Không làm một nửa kế thừa còn lại, nhưng hiện nay, xem ra đến cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi được bị hắn đoạt được kế thừa Nguyệt Thần hoàn chỉnh.
“Ầm.” Tần Viễn Phong bước ra, không ngờ lại đi về phía con đường thời không hắc ám đó, sau đó, giơ nắm đấm lên, tấn công về phía con đường thời không, khoảnh khắc này, một con bão táp kinh người lao theo con đường thời không, hóa thành nắm đấm Lục đạo, thắt nghiền nghiến nát mọi thứ, con đường thời không không ngừng rung lên, tiếng nổ lớn mãnh liệt không ngừng truyền ra, ở đầu kia của con đường thời không, một tiếng kêu hậm hực vang lên, sau đó là âm thanh của một nụ cười tà ác.
- Người giữ lăng mộ, đợi đó, phụ tử nhà ngươi, rồi cũng sẽ là chất dinh dưỡng của ta.
Giọng nói tà ác đó vang vọng khắp trời đất, con đường thời không rung chuyển rồi khép lại, những dòng không khí cuồng loạn dần dần dịu lại, cuối cùng, mọi thứ dường như đã hạ màn, cơ thể Tần Đãng Thiên rơi xuống từ hư không, được Tần Chính đón lấy, đã từ lâu không còn chút khí tức sinh mệnh nào.
- Người được trời chọn, rớt.
Các cường giả Thái Cổ ngẩng đầu, đây là trận chiến vượt qua thời đại, người được trời lựa chọn Tần Đãng Thiên trở lại từ Thần lăng, người được kế thừa là hắn, không gì sánh được, ngạo nghễ vô song, nhưng đến cuối cùng thì hắn vẫn bại rồi, giống như lời của Tần Vấn Thiên, đó dù sao cũng chỉ là sức mạnh kế thừa, thậm chí còn không thuộc về bản thân Tần Đãng Thiên, nó càng giống như thể Thần Vương quay lại chiến đấu một trận, đạo Thái sơ của bản thân hắn ở trước mặt Tần Vấn Thiên vẫn cứ yếu ớt như trước thôi, bởi thế khi Mắt Nguyệt Thân bị phá giải, Tần Đãng Thiên không còn cách nào để có thể tiếp tục chống lại Tần Vấn Thiên, chiến bại, sau đó, bị Nguyệt Trường Không mang đi.
Người được trời chọn đã bỏ mạng, Tần Tộc sẽ diệt vong, còn hai cha con Tần Viễn Phong và Tần Vấn Thiên, càng như những sự tồn tại chói lòa nổi bật bậc nhất của thời đại này, sẽ không còn có ai có thể ngăn được ánh hào quang của bọn họ, hoặc có thể, hiện nay, những nhân vật tồn tại mà có thể kháng cự lại được với bọn họ, thì chỉ còn có Tiểu Tây Thiên và cả kẻ tu hành tà ác thần bí Nguyệt Trường Không.
Đến hiện tại, người của Thái Cổ Tiên Vực làm sao có thể không hiểu rằng, Nguyệt Trường Không này căn bản đã không còn là Nguyệt Trường Không trước đây.
Nhìn thân ảnh biến mất trong hư không, chân mày Tần Viễn Phong vẫn tiếp tục nhíu chặt, sự tồn tại của Nguyệt Trường Không này sẽ là một sự phiền toái không nhỏ.
Ánh mắt quay qua nhìn phu thê Tần Chính, phu thê Tần Chính cũng nhìn hắn, thần lắc lạnh lùng, tỏa ra ngọn lửa của sự thù hận, nhưng nội tâm của Tần Viễn Phong không một chút lung lay, thù hận sao? Bọn họ, có tư cách gì mà nhìn hắn bằng ánh mắt thù hận? Nếu so với tất cả những gì mà bọn họ đã làm với cả nhà hắn, thì chút đó có đáng là gì?
Ánh sáng lấp lóe, chỉ thấy cây kích phán xử bay ra, hạ xuống trên hư không, sau đó, không ngờ lại đổi hướng, chỉ thẳng vào bản thân Tần Chính.
Mọi thứ, đều kết thúc.
Ngẩng đầu, nhìn về hư không, Tần Chính than thở:
- Trời xanh diệt ta, không phải lỗi của ta, quả thật tạo hóa trêu người.
Một đời của hắn, để có ngày hôm nay, đã phải bỏ ra biết bao nhiêu, nhưng nay, mọi thứ đã hóa thành cát bụi, truyền kỳ một đời của hắn, cuối cùng đã đi tới điểm cuối.
Kích phán xử phóng ra vô tận những ánh sáng rực rõ, gống như ánh sáng rực rỡ cuối cùng, rung động trong hư không, kêu lên boong boong.
Thời khắc tiếp theo, kích phán xử hóa thành một đạo ánh sáng, bay về phía Tần Chính, tựa như chớp giật, xuyên qua cơ thể Tần Chính, thân thể hắn run rẩy rung lên kịch liệt, ngửa đầu nhìn về Tần Viễn Phong nói:
- Viễn Phong, ta quả thật không bằng ngươi.
Lời vừa dứt, một uy lực giáng xuống, nổ ầm trên người hắn, trong khoảnh khắc, ánh sáng Thần phạt vô tận lan tỏa khắp người hắn, cùng giải phóng với sức mạnh phán xử, phá hủy xác thịt, hủy diệt linh hồn, cơ thể hắn dần dần hư ảo, như thể lúc nào cũng có thể tiêu tan biến mất vậy.
Trước khi chết, cuối cùng hắn cũng thừa nhận, không bằng Tần Viễn Phong, bất luận là bản thân hắn hay là con cái của hắn.
Đã từng, hắn hao tổn tâm cơ, đến cuối cùng đã hạ được Tần Viễn Phong, trở thành người đứng đầu Tần Tộc, nhưng mà tính toán hết thảy mọi đường ấy thế nhưng tới cuối cùng, mọi thứ hóa hư không, hơn nữa, còn ngã xuống càng thảm hơn, cả nhà hắn, đều bị tiêu diệt, không còn thể nào tồn tại trên đời.
Thê tử của hắn nhìn thấy cảnh này, nơi khóe mắt, hai hàng lệ chảy xuống, chỉ thấy nàng ta ôm lấy cơ thể Tần Chính, cũng có uy lực đạo pháp đáng sợ phóng ra, phản ngược lại lên người nàng, đạo muốn hủy diệt chính mình, hủy diệt cơ thể chính mình, cùng với Tần Chính bước xuống hoàng tuyền.
Cuộc đời này, bọn họ đã từng huy hoàng, đã từng vinh quang, hiện nay, mọi thứ đã kết thúc, Tần Viễn Phong trở lại báo thù, con trai bị giết, bọn họ không còn bất kỳ hy vọng nào, chỉ cầu được chết.
Đây, chính là số mệnh, bất luận bọn họ từng huy hoàng thế nào, cường đại ra sao, nhưng lúc này, chẳng có gì khác so với người bình thường.
Các cường giả của Thái Cổ nhìn thân ảnh dần dần trở nên hư ảo của bọn họ, trong lòng thầm dấy lên nỗi bi thương, ở trên đỉnh cao thì làm sao chứ, nếu không thể bước lên vị trí chí cao vô thượng thì tới cuối cùng cũng chỉ một nắm đất chôn vùi trong thế gian thôi, ai có thể siêu thoát khỏi sinh tử, tiêu diêu tự tại trong thế gian không chịu bất kỳ sự trói buộc từ kẻ nào, chỉ có siêu thoát Cửu Thiên, từ xưa tới nay, đã từng có ai làm được chưa?
Hoặc cũng có lẽ là có, trong lòng bọn họ nghĩ như vậy.
Người của Tần Tộc, càng cảm thấy bi thương hơn, Gia Chủ của bọn họ, Tần Chính, tự sát mà chết, mẹ của Tần Tộc cũng đi cùng, Thiên Thần Tần Tộc, tất cả đều đã bỏ mạng, không còn sót lại một ai.
Đây chính là cái giá mà bọn họ phải trả cho những sai lầm bọn họ mắc phải, cái giá này thê thảm quá đau xót quá, sai lầm năm đó phạm phải quá lớn, không thể tha thứ, các Thiên Thần của Tần Tộc bắt tay nhau cùng chôn vùi một vị thiên kiều kiệt xuất nhất của Tần tộc, thậm chí cướp đoạt thân thể hắn, tàn nhẫn tới mức nào, đến nay, Tần Viễn Phong quay lại báo thù, bọn họ thật sự có thể oán hận Tần Viễn Phong sao? Dựa vào cái gì mà oán hận?
Cuối cùng, cơ thể phu thê Tần Chính tiêu tán, hóa thành cát bụi trong gió, một đời Gia Chủ Tần Tộc và mẹ của Tần Tộc đã bị hủy diệt như thế, tự sát phía trên bầu trời Tần Tộc để tạ tội.
Mối tù hận này, đã chấm một dấu chấm hết.
Tần Viễn Phong nhìn hai người bọn họ tan biến, trong lòng hắn cũng không có quá nhiều niềm khoái cảm của sự phục thù, rất bình thản, giống như đã làm một việc mình nên làm, hắn không bị thù hận ảnh hưởng nữa, nhưng đã là thù hận, đương nhiên phải trả thôi, hiện nay, mọi thứ, cuối cùng cũng có thể coi như đã kết thúc.
Ngẩng đầu nhìn về nơi xa, Tần Viễn Phong nhìn những người của Tần Tộc, chỉ thấy có cường giả Tần Tộc quỳ xuống đất nói:
- Tần Tộc đã trả giá cho sai phạm năm đó, Tần Chính đền tội, Thiên Thần Tần Tộc đã tận diệt, ân oán năm đó, sao không chấm dứt tại đây, bản thân nguiowf vốn là thiên kiêu của Tần Tộc, hiện nay, cũng xin người quay lại, chấp chưởng Tần Tộc.
Thiên Thần của Tần Tộc đều đã bị tận diệt, nếu không có Thiên Thần trấn thủ, cho dù là Tần Viễn Phong chỉ đến đây là dừng lại, Tần Tộc vẫn tồn tại cái tên trên danh nghĩa, nhưng trên thực tế đã diệt vong, một thế lực cầm đầu mà không có lấy một Thiên Thần, thì chỉ có thể bị người khác khinh thường, kết cục cuối cùng sẽ rất thê thảm.
Lời vừa dứt, không ít người trong Tần Tộc quỳ xuống nói:
- Xin quay lại, chấp chưởng Tần Tộc.
Nếu Tần Viễn Phong quay lại, Tần Tộc vẫn còn là Tần Tộc, giống như Tần Viễn Phong đã nói vậy, một nhà của hắn, có thể làm một tộc.
Tần Viễn Phong nhìn từng đạo từng đạo thân ảnh đó, và cả những âm thanh đang vang lên ‘Quay lại chấp chưởng Tần Tộc’, tâm hắn như mặt nước phẳng lặng, thần sắc vẫn bình thản như không.
- Đã từng, các Thiên Thần Tần Tộc muốn giết ta, Tần Tộc thuận thế mà làm, không người nào đứng ra, hôm nay, Tần Chính đền tội, lại thuận thế muốn ta chấp chưởng Tần Tộc, tất cả những thứ này, chẳng qua chỉ sáu chữ mà thôi, được làm vua thua làm giặc.
Tần Viễn Phong bình thản nói, thâm tâm tất cả chấn động, quả thực, tất cả mọi thứ này, chẳng qua chỉ gói gọn trong sáu chữ ‘được làm vua thua làm giặc’, kẻ thắng làm vua, cường giả Tần Tộc, thuận thế mà làm, không có gì là đúng sai cả.
- Được làm vua thua làm giặc, nếu ở một quốc gia, cũng có lẽ chẳng là gì cả, nhưng ở trong một gia tộc, không tránh khỏi có vẻ quá vô tình, một gia tộc như vậy, còn có ý nghĩa gì để tồn tại đây.
Tần Viễn Phong lại cảm thán, bởi vì một lời nói của hắn, khiến cho thâm tâm của những người trong Tần Tộc lại một lần nữa căng thẳng rối loạn.
- Giải tán đi, niệm tình huyết mạch đồng tộc, ta tha cho các ngươi, nhưng từ nay về sau, Tần Tộc không còn tồn tại nữa.
Tần Viễn Phong phất tay nói, lời nói của hắn vừa chấm dứt, giơ tay lên phất, lập tức có sức mạnh siêu cường giáng xuống từng tòa kiến trúc có tính tượng trưng của Tần Tộc, uy lực Thiên đạo giáng xuống, những tòa kiến trúc nối tiếp nhau đổ sụp hủy điệt, hoàn toàn tan vỡ sụp đổ trước mặt tất cả người đời.
Quay đầu lại, nhìn từng tòa kiến trúcc của Tần Tộc sụp xuống, hóa thành cát bụi, người của Tần Tộc cảm thấy một nỗi buồn man mác dâng lên, bọn họ hiểu, đối với Tần Tộc, lòng Tần Viễn Phong đã chết từ lâu, từ nay về sau, thời đại thuộc về Tần Tộc đã qua rồi.
Vô số người trong Tần Tộc có một cảm giác buồn mất mát hụt hẫng sinh ra trong lòng mình, kết thúc rồi, mọi thứ kết thúc rồi, đã từng, bọn họ là người của Tần Tộc, đã vinh quang tới mức vô thượng, nhưng sau ngày hôm nay, Thái Cổ đã không còn Tần Tộc nữa, người trong thế gian sẽ chỉ biết tới tên của Tần Viễn Phong và Tần Vấn Thiên, tên của bọn họ, sẽ đại diện cho Tần Tộc tương lai.
- Đã từng, vô số lần ta tưởng tượng đến ngày mình về lại nơi đây, hủy diệt Tần Tộc, thay phụ thân người báo mối thù năm xưa không ngờ tới nay, phụ thân người đích thân trở về, chấm dứt cuộc ân oán này.
Tần Vấn Thiên đứng bên cạnh Tần Viễn Phong, khẽ nói, hắn cũng có rất nhiều thứ cảm xúc, Tần Chính chết rồi, người được trời chọn, Tần Đãng Thiên, e là cũng đã kết thúc rồi.
- Cho dù ta không trở về, cũng sẽ có một ngày con đứng ở đây, kết cục, sẽ chẳng có gì khác.
Tần Viễn Phong nhìn con trai của mình, bình tĩnh nói:
- Tương lai của Thái Cổ, cuối cùng cũng sẽ thuộc về con, chúng ta tạm thời trở về đi đã.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, ánh mắt của hắn quét nhìn một lượt xuống phía dưới, những cường giả Thái Cổ đó cảm nhận được sự lạnh lẽo trong đôi mắt Tần Vấn Thiên, thâm tâm từng người từng người trong bọn họ rúng động, từ trong đôi mắt của Tần Vấn Thiên bọn họ có thể nhìn thấy được sát ý lạnh lẽo của hắn.
Tần Tộc bị tiêu diệt, tiếp theo đây, e là sẽ tới lượt bọn họ.
Hiện nay, với sự cường đại của Tần Viễn Phong và Tần Vấn Thiên, bọn họ chỉ giống như những con sơn dương đang chờ bị làm thịt, hoàn toàn không thể trốn thoát được, lúc này Tần Vấn Thiên không ra tay, cũng có thể chỉ là bởi vì người của bọn họ còn chưa tới đông đủ mà thôi, bọn họ không ai cho rằng, Tần Vấn Thiên vì lòng nhân từ mà tha cho bọn họ, phải nhớ rằng không lâu trước đây, bọn họ đã từng xông tới chém giết trong Thiên Quật, món nợ này, Tần Vấn Thiên nhất định sẽ đòi lại.
Tần Vấn Thiên dắt theo các Thiên Thần quay trở về, trên đường trở về, Tần Viễn Phong lên tiếng nói:
- Con phải cẩn thận người đó, hắn và Tần Đãng Thiên đã từng cùng vào Thần lăng, theo như ta suy đoán, hắn có lẽ là do một vị Thần Vương cổ xưa nào đó chuyển thế.
- Nguyệt Trường Không sao?
Tần Vấn Thiên hỏi với ánh mắt lạnh lùng:
- Thật không ngờ, ở thời đại này, còn có thể gặp được Thần Vương khác nhau.
- Thần Vương từng mở ra tám vực Thái Cổ, nếu như bọn họ theo đuổi con đường chí thượng, hoặc là ngã xuống hoặc là không cam tâm, muốn trở lại, Thần lăng, chính là do Nguyệt Thân sắp đặt, hắn đã sắp đặt qua vô số năm tháng rồi, chính là đợi ngày trở về thôi, con không thấy Tần Đãng Thiên không giống như thể đã kế thừa sức mạnh của hắn, mà càng giống như thể bị sức mạnh Thần Vương bám lên người sao, hắn lựa chọn Tần Đãng Thiên chứ không phải kẻ tà tu kia, sợ là vì Tần Đãng Thiên dễ khống chế hơn, có thể giúp hắn quya lại, nhưng tiếc thay, màn sắp đặt bao nhiêu năm tháng đó, đến cuối cùng lại thành ra trồng cây cho kẻ khác hái quả.
Tần Viễn Phong chậm rãi nói, nhìn xa xăm về phía trời cao, nói:
- Thần Vương lần lượt trở lại xuất hiện tại thế gian, giống như thể đặt một dấu chấm hết cho thời đại này, từ đó, mở ra một thời đại mới khác.
Phu thê Tần Chính nhìn thấy cảnh này la lớn, chỉ thấy hư ảnh đã phiêu diêu bay đi đó nhìn về phía bọn họ, mở miệng nói:
- Phụ thân, mẫu thân, con chắc chắn sẽ quay lại báo thù.
- Không…
Thê tử của Tần Chính thét lên một tiếng chói tai, đám sương đen đó cuốn lấy linh hồn của Tần Đãng Thiên, biến mất trong con đường hắc ám, Tần Viễn Phong nhìn cảnh đó thì nhíu mày, hắn biết đó là người nào, cũng chính là người tà tu đã bước vào lăng mộ của Thần đó, người này có thủ đoạn cực tà ác, hôm đó muốn nuốt cả Thần lăng, nhưng mà, Nguyệt Thần lại không muốn bị hắn nuốt, mà chọn Nguyệt Trường Không làm một nửa kế thừa còn lại, nhưng hiện nay, xem ra đến cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi được bị hắn đoạt được kế thừa Nguyệt Thần hoàn chỉnh.
“Ầm.” Tần Viễn Phong bước ra, không ngờ lại đi về phía con đường thời không hắc ám đó, sau đó, giơ nắm đấm lên, tấn công về phía con đường thời không, khoảnh khắc này, một con bão táp kinh người lao theo con đường thời không, hóa thành nắm đấm Lục đạo, thắt nghiền nghiến nát mọi thứ, con đường thời không không ngừng rung lên, tiếng nổ lớn mãnh liệt không ngừng truyền ra, ở đầu kia của con đường thời không, một tiếng kêu hậm hực vang lên, sau đó là âm thanh của một nụ cười tà ác.
- Người giữ lăng mộ, đợi đó, phụ tử nhà ngươi, rồi cũng sẽ là chất dinh dưỡng của ta.
Giọng nói tà ác đó vang vọng khắp trời đất, con đường thời không rung chuyển rồi khép lại, những dòng không khí cuồng loạn dần dần dịu lại, cuối cùng, mọi thứ dường như đã hạ màn, cơ thể Tần Đãng Thiên rơi xuống từ hư không, được Tần Chính đón lấy, đã từ lâu không còn chút khí tức sinh mệnh nào.
- Người được trời chọn, rớt.
Các cường giả Thái Cổ ngẩng đầu, đây là trận chiến vượt qua thời đại, người được trời lựa chọn Tần Đãng Thiên trở lại từ Thần lăng, người được kế thừa là hắn, không gì sánh được, ngạo nghễ vô song, nhưng đến cuối cùng thì hắn vẫn bại rồi, giống như lời của Tần Vấn Thiên, đó dù sao cũng chỉ là sức mạnh kế thừa, thậm chí còn không thuộc về bản thân Tần Đãng Thiên, nó càng giống như thể Thần Vương quay lại chiến đấu một trận, đạo Thái sơ của bản thân hắn ở trước mặt Tần Vấn Thiên vẫn cứ yếu ớt như trước thôi, bởi thế khi Mắt Nguyệt Thân bị phá giải, Tần Đãng Thiên không còn cách nào để có thể tiếp tục chống lại Tần Vấn Thiên, chiến bại, sau đó, bị Nguyệt Trường Không mang đi.
Người được trời chọn đã bỏ mạng, Tần Tộc sẽ diệt vong, còn hai cha con Tần Viễn Phong và Tần Vấn Thiên, càng như những sự tồn tại chói lòa nổi bật bậc nhất của thời đại này, sẽ không còn có ai có thể ngăn được ánh hào quang của bọn họ, hoặc có thể, hiện nay, những nhân vật tồn tại mà có thể kháng cự lại được với bọn họ, thì chỉ còn có Tiểu Tây Thiên và cả kẻ tu hành tà ác thần bí Nguyệt Trường Không.
Đến hiện tại, người của Thái Cổ Tiên Vực làm sao có thể không hiểu rằng, Nguyệt Trường Không này căn bản đã không còn là Nguyệt Trường Không trước đây.
Nhìn thân ảnh biến mất trong hư không, chân mày Tần Viễn Phong vẫn tiếp tục nhíu chặt, sự tồn tại của Nguyệt Trường Không này sẽ là một sự phiền toái không nhỏ.
Ánh mắt quay qua nhìn phu thê Tần Chính, phu thê Tần Chính cũng nhìn hắn, thần lắc lạnh lùng, tỏa ra ngọn lửa của sự thù hận, nhưng nội tâm của Tần Viễn Phong không một chút lung lay, thù hận sao? Bọn họ, có tư cách gì mà nhìn hắn bằng ánh mắt thù hận? Nếu so với tất cả những gì mà bọn họ đã làm với cả nhà hắn, thì chút đó có đáng là gì?
Ánh sáng lấp lóe, chỉ thấy cây kích phán xử bay ra, hạ xuống trên hư không, sau đó, không ngờ lại đổi hướng, chỉ thẳng vào bản thân Tần Chính.
Mọi thứ, đều kết thúc.
Ngẩng đầu, nhìn về hư không, Tần Chính than thở:
- Trời xanh diệt ta, không phải lỗi của ta, quả thật tạo hóa trêu người.
Một đời của hắn, để có ngày hôm nay, đã phải bỏ ra biết bao nhiêu, nhưng nay, mọi thứ đã hóa thành cát bụi, truyền kỳ một đời của hắn, cuối cùng đã đi tới điểm cuối.
Kích phán xử phóng ra vô tận những ánh sáng rực rõ, gống như ánh sáng rực rỡ cuối cùng, rung động trong hư không, kêu lên boong boong.
Thời khắc tiếp theo, kích phán xử hóa thành một đạo ánh sáng, bay về phía Tần Chính, tựa như chớp giật, xuyên qua cơ thể Tần Chính, thân thể hắn run rẩy rung lên kịch liệt, ngửa đầu nhìn về Tần Viễn Phong nói:
- Viễn Phong, ta quả thật không bằng ngươi.
Lời vừa dứt, một uy lực giáng xuống, nổ ầm trên người hắn, trong khoảnh khắc, ánh sáng Thần phạt vô tận lan tỏa khắp người hắn, cùng giải phóng với sức mạnh phán xử, phá hủy xác thịt, hủy diệt linh hồn, cơ thể hắn dần dần hư ảo, như thể lúc nào cũng có thể tiêu tan biến mất vậy.
Trước khi chết, cuối cùng hắn cũng thừa nhận, không bằng Tần Viễn Phong, bất luận là bản thân hắn hay là con cái của hắn.
Đã từng, hắn hao tổn tâm cơ, đến cuối cùng đã hạ được Tần Viễn Phong, trở thành người đứng đầu Tần Tộc, nhưng mà tính toán hết thảy mọi đường ấy thế nhưng tới cuối cùng, mọi thứ hóa hư không, hơn nữa, còn ngã xuống càng thảm hơn, cả nhà hắn, đều bị tiêu diệt, không còn thể nào tồn tại trên đời.
Thê tử của hắn nhìn thấy cảnh này, nơi khóe mắt, hai hàng lệ chảy xuống, chỉ thấy nàng ta ôm lấy cơ thể Tần Chính, cũng có uy lực đạo pháp đáng sợ phóng ra, phản ngược lại lên người nàng, đạo muốn hủy diệt chính mình, hủy diệt cơ thể chính mình, cùng với Tần Chính bước xuống hoàng tuyền.
Cuộc đời này, bọn họ đã từng huy hoàng, đã từng vinh quang, hiện nay, mọi thứ đã kết thúc, Tần Viễn Phong trở lại báo thù, con trai bị giết, bọn họ không còn bất kỳ hy vọng nào, chỉ cầu được chết.
Đây, chính là số mệnh, bất luận bọn họ từng huy hoàng thế nào, cường đại ra sao, nhưng lúc này, chẳng có gì khác so với người bình thường.
Các cường giả của Thái Cổ nhìn thân ảnh dần dần trở nên hư ảo của bọn họ, trong lòng thầm dấy lên nỗi bi thương, ở trên đỉnh cao thì làm sao chứ, nếu không thể bước lên vị trí chí cao vô thượng thì tới cuối cùng cũng chỉ một nắm đất chôn vùi trong thế gian thôi, ai có thể siêu thoát khỏi sinh tử, tiêu diêu tự tại trong thế gian không chịu bất kỳ sự trói buộc từ kẻ nào, chỉ có siêu thoát Cửu Thiên, từ xưa tới nay, đã từng có ai làm được chưa?
Hoặc cũng có lẽ là có, trong lòng bọn họ nghĩ như vậy.
Người của Tần Tộc, càng cảm thấy bi thương hơn, Gia Chủ của bọn họ, Tần Chính, tự sát mà chết, mẹ của Tần Tộc cũng đi cùng, Thiên Thần Tần Tộc, tất cả đều đã bỏ mạng, không còn sót lại một ai.
Đây chính là cái giá mà bọn họ phải trả cho những sai lầm bọn họ mắc phải, cái giá này thê thảm quá đau xót quá, sai lầm năm đó phạm phải quá lớn, không thể tha thứ, các Thiên Thần của Tần Tộc bắt tay nhau cùng chôn vùi một vị thiên kiều kiệt xuất nhất của Tần tộc, thậm chí cướp đoạt thân thể hắn, tàn nhẫn tới mức nào, đến nay, Tần Viễn Phong quay lại báo thù, bọn họ thật sự có thể oán hận Tần Viễn Phong sao? Dựa vào cái gì mà oán hận?
Cuối cùng, cơ thể phu thê Tần Chính tiêu tán, hóa thành cát bụi trong gió, một đời Gia Chủ Tần Tộc và mẹ của Tần Tộc đã bị hủy diệt như thế, tự sát phía trên bầu trời Tần Tộc để tạ tội.
Mối tù hận này, đã chấm một dấu chấm hết.
Tần Viễn Phong nhìn hai người bọn họ tan biến, trong lòng hắn cũng không có quá nhiều niềm khoái cảm của sự phục thù, rất bình thản, giống như đã làm một việc mình nên làm, hắn không bị thù hận ảnh hưởng nữa, nhưng đã là thù hận, đương nhiên phải trả thôi, hiện nay, mọi thứ, cuối cùng cũng có thể coi như đã kết thúc.
Ngẩng đầu nhìn về nơi xa, Tần Viễn Phong nhìn những người của Tần Tộc, chỉ thấy có cường giả Tần Tộc quỳ xuống đất nói:
- Tần Tộc đã trả giá cho sai phạm năm đó, Tần Chính đền tội, Thiên Thần Tần Tộc đã tận diệt, ân oán năm đó, sao không chấm dứt tại đây, bản thân nguiowf vốn là thiên kiêu của Tần Tộc, hiện nay, cũng xin người quay lại, chấp chưởng Tần Tộc.
Thiên Thần của Tần Tộc đều đã bị tận diệt, nếu không có Thiên Thần trấn thủ, cho dù là Tần Viễn Phong chỉ đến đây là dừng lại, Tần Tộc vẫn tồn tại cái tên trên danh nghĩa, nhưng trên thực tế đã diệt vong, một thế lực cầm đầu mà không có lấy một Thiên Thần, thì chỉ có thể bị người khác khinh thường, kết cục cuối cùng sẽ rất thê thảm.
Lời vừa dứt, không ít người trong Tần Tộc quỳ xuống nói:
- Xin quay lại, chấp chưởng Tần Tộc.
Nếu Tần Viễn Phong quay lại, Tần Tộc vẫn còn là Tần Tộc, giống như Tần Viễn Phong đã nói vậy, một nhà của hắn, có thể làm một tộc.
Tần Viễn Phong nhìn từng đạo từng đạo thân ảnh đó, và cả những âm thanh đang vang lên ‘Quay lại chấp chưởng Tần Tộc’, tâm hắn như mặt nước phẳng lặng, thần sắc vẫn bình thản như không.
- Đã từng, các Thiên Thần Tần Tộc muốn giết ta, Tần Tộc thuận thế mà làm, không người nào đứng ra, hôm nay, Tần Chính đền tội, lại thuận thế muốn ta chấp chưởng Tần Tộc, tất cả những thứ này, chẳng qua chỉ sáu chữ mà thôi, được làm vua thua làm giặc.
Tần Viễn Phong bình thản nói, thâm tâm tất cả chấn động, quả thực, tất cả mọi thứ này, chẳng qua chỉ gói gọn trong sáu chữ ‘được làm vua thua làm giặc’, kẻ thắng làm vua, cường giả Tần Tộc, thuận thế mà làm, không có gì là đúng sai cả.
- Được làm vua thua làm giặc, nếu ở một quốc gia, cũng có lẽ chẳng là gì cả, nhưng ở trong một gia tộc, không tránh khỏi có vẻ quá vô tình, một gia tộc như vậy, còn có ý nghĩa gì để tồn tại đây.
Tần Viễn Phong lại cảm thán, bởi vì một lời nói của hắn, khiến cho thâm tâm của những người trong Tần Tộc lại một lần nữa căng thẳng rối loạn.
- Giải tán đi, niệm tình huyết mạch đồng tộc, ta tha cho các ngươi, nhưng từ nay về sau, Tần Tộc không còn tồn tại nữa.
Tần Viễn Phong phất tay nói, lời nói của hắn vừa chấm dứt, giơ tay lên phất, lập tức có sức mạnh siêu cường giáng xuống từng tòa kiến trúc có tính tượng trưng của Tần Tộc, uy lực Thiên đạo giáng xuống, những tòa kiến trúc nối tiếp nhau đổ sụp hủy điệt, hoàn toàn tan vỡ sụp đổ trước mặt tất cả người đời.
Quay đầu lại, nhìn từng tòa kiến trúcc của Tần Tộc sụp xuống, hóa thành cát bụi, người của Tần Tộc cảm thấy một nỗi buồn man mác dâng lên, bọn họ hiểu, đối với Tần Tộc, lòng Tần Viễn Phong đã chết từ lâu, từ nay về sau, thời đại thuộc về Tần Tộc đã qua rồi.
Vô số người trong Tần Tộc có một cảm giác buồn mất mát hụt hẫng sinh ra trong lòng mình, kết thúc rồi, mọi thứ kết thúc rồi, đã từng, bọn họ là người của Tần Tộc, đã vinh quang tới mức vô thượng, nhưng sau ngày hôm nay, Thái Cổ đã không còn Tần Tộc nữa, người trong thế gian sẽ chỉ biết tới tên của Tần Viễn Phong và Tần Vấn Thiên, tên của bọn họ, sẽ đại diện cho Tần Tộc tương lai.
- Đã từng, vô số lần ta tưởng tượng đến ngày mình về lại nơi đây, hủy diệt Tần Tộc, thay phụ thân người báo mối thù năm xưa không ngờ tới nay, phụ thân người đích thân trở về, chấm dứt cuộc ân oán này.
Tần Vấn Thiên đứng bên cạnh Tần Viễn Phong, khẽ nói, hắn cũng có rất nhiều thứ cảm xúc, Tần Chính chết rồi, người được trời chọn, Tần Đãng Thiên, e là cũng đã kết thúc rồi.
- Cho dù ta không trở về, cũng sẽ có một ngày con đứng ở đây, kết cục, sẽ chẳng có gì khác.
Tần Viễn Phong nhìn con trai của mình, bình tĩnh nói:
- Tương lai của Thái Cổ, cuối cùng cũng sẽ thuộc về con, chúng ta tạm thời trở về đi đã.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, ánh mắt của hắn quét nhìn một lượt xuống phía dưới, những cường giả Thái Cổ đó cảm nhận được sự lạnh lẽo trong đôi mắt Tần Vấn Thiên, thâm tâm từng người từng người trong bọn họ rúng động, từ trong đôi mắt của Tần Vấn Thiên bọn họ có thể nhìn thấy được sát ý lạnh lẽo của hắn.
Tần Tộc bị tiêu diệt, tiếp theo đây, e là sẽ tới lượt bọn họ.
Hiện nay, với sự cường đại của Tần Viễn Phong và Tần Vấn Thiên, bọn họ chỉ giống như những con sơn dương đang chờ bị làm thịt, hoàn toàn không thể trốn thoát được, lúc này Tần Vấn Thiên không ra tay, cũng có thể chỉ là bởi vì người của bọn họ còn chưa tới đông đủ mà thôi, bọn họ không ai cho rằng, Tần Vấn Thiên vì lòng nhân từ mà tha cho bọn họ, phải nhớ rằng không lâu trước đây, bọn họ đã từng xông tới chém giết trong Thiên Quật, món nợ này, Tần Vấn Thiên nhất định sẽ đòi lại.
Tần Vấn Thiên dắt theo các Thiên Thần quay trở về, trên đường trở về, Tần Viễn Phong lên tiếng nói:
- Con phải cẩn thận người đó, hắn và Tần Đãng Thiên đã từng cùng vào Thần lăng, theo như ta suy đoán, hắn có lẽ là do một vị Thần Vương cổ xưa nào đó chuyển thế.
- Nguyệt Trường Không sao?
Tần Vấn Thiên hỏi với ánh mắt lạnh lùng:
- Thật không ngờ, ở thời đại này, còn có thể gặp được Thần Vương khác nhau.
- Thần Vương từng mở ra tám vực Thái Cổ, nếu như bọn họ theo đuổi con đường chí thượng, hoặc là ngã xuống hoặc là không cam tâm, muốn trở lại, Thần lăng, chính là do Nguyệt Thân sắp đặt, hắn đã sắp đặt qua vô số năm tháng rồi, chính là đợi ngày trở về thôi, con không thấy Tần Đãng Thiên không giống như thể đã kế thừa sức mạnh của hắn, mà càng giống như thể bị sức mạnh Thần Vương bám lên người sao, hắn lựa chọn Tần Đãng Thiên chứ không phải kẻ tà tu kia, sợ là vì Tần Đãng Thiên dễ khống chế hơn, có thể giúp hắn quya lại, nhưng tiếc thay, màn sắp đặt bao nhiêu năm tháng đó, đến cuối cùng lại thành ra trồng cây cho kẻ khác hái quả.
Tần Viễn Phong chậm rãi nói, nhìn xa xăm về phía trời cao, nói:
- Thần Vương lần lượt trở lại xuất hiện tại thế gian, giống như thể đặt một dấu chấm hết cho thời đại này, từ đó, mở ra một thời đại mới khác.