Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2167: Thỉnh cầu của Tần Chính
Người của Tần tộc nín thinh, bọn họ không có cách nào trả lời được câu hỏi của Tần Vấn Thiên.
Năm đó, khi Tần tộc giết Tần Viễn Phong, người của Tần tộc ở đâu? Bọn họ đang đứng nhìn Thiên Thần của Tần tộc tiêu diệt kẻ phản nghịch, Tần Viễn Phong.
Khi mà Tần tộc truy sát Tần Vấn Thiên, bọn họ, có ai nói giúp cho Tần Vấn Thiên một tiếng? Tất cả mọi người, đều hoàn toàn không hề nghi ngờ hay có bất kỳ thắc mắc gì với quyết định của Gia Chủ Tần tộc.
Hiện nay, phụ tử Tần Viễn Phong đã trở về trong khí thế mạnh mẽ cường đại, phục thù, bọn họ có tư cách gì tới đây xin tha? Bọn họ có từng tha cho Tần Viễn Phong và Tần Vấn Thiên không?
Nhưng cho dù là thế, bọn họ vẫn không có cách nào tiếp tục đứng thõng tay đó nhìn các Thiên Thần Tần tộc bị truy sát, không cách nào tiếp tục nhìn Tần tộc đi tới con đường diệt vong.
- Tần Viễn Phong, dù gì cũng là kế thừa cùng một huyết thống, tổ tiên khai sáng tạo lập Tần tộc, cũng không hy vọng có một ngày Tần tộc bị diệt vong, hơn nữa lại bị hủy diệt trong tay của người mang trong mình dòng máu của Tần Tốc.
Vẫn có người tiếp tục lên tiếng, hy vọng Tần Viễn Phong thủ hạ lưu tình, bọn họ đã hiểu, Tần tộc không có một ai có thể ngăn chặn được Tần Viễn Phong, hắn, người trở về, quá mạnh, cường đại tới độ có thể dễ dàng san bằng gia tộc Tần tộc trước đây của hắn, chỉ cần một mình hắn là đủ, quân đoàn Thiên Thần và Tần Vấn Thiên thậm chí chỉ cần đứng ngoài mà nhìn, tạo uy thế đàn áp là được.
- Tần tộc giết bọn ta, lẽ nào, không sợ hủy diệt mất huyết mạch của Tần tộc?
Tần Vấn Thiên lạnh băng nói.
Tần Viễn Phong liếc nhìn người vừa nói, thần sắc điềm nhiên, bình thản, lên tiếng:
- Ta còn, huyết mạch tổ tiên còn, sẽ tiếp tục kế truyền đời này qua đời khác, một mình ta, có thể làm một tộc.
- Một mình ta, có thể làm một tộc.
Lời nói bình thản, nhưng ẩn chứa trong đó sự tự tin vô cùng lớn, khiến cho những người trong Tần tộc đều sững người đờ đẫn, khí thế đến mức nào đây cơ chứ, các cường giả của Tần tộc lại một lần nữa không biết nói gì.
Hắn còn, huyết mạch còn, Tần tộc càng còn, ai? Ai có thể phản bác? Đừng nói nhà của hắn, một mình hắn, đều có thể làm một tộc, lúc này, hắn đang nghiền đang ép các Thiên Thần Tần tộc, Thiên Thần Tần tộc dù liên kết với nhau, thì số phận của họ cũng chỉ là bị nghiền nát tiêu diệt thôi.
Hắn, Tần Vấn Thiên, Tần Khả Hân, ba người bọn họ dễ dàng tiêu diệt Tần tộc, sau đó bọn họ đời đời kế thừa truyền lại cho đời sau, lẽ nào sẽ yếu hơn chi mạch Tần tộc này sao? Hình như đây chỉ là vấn đề thời gian thôi, mỗi đời mỗi thế hệ, Tần Viễn Phong, có thể khai sáng một Tần tộc khác.
Vậy thì, diệt Tần tộc hiện tại thì có làm sao?
Ánh sáng Lục đạo, uy vũ trấn áp trời cao, bao trùm lên khắp Tần tộc, vòng xoáy Lục đạo đáng sợ, mang trong mình sức mạnh hủy diệt mọi thứ, những Thiên Thần còn đang sống của Tần tộc đều bị bao trùm trong đó, thậm chí, không có ai có thể thoát ra khỏi sức mạnh Lục đạo đó.
- Quá mạnh rồi.
Những cường giả của Thái Cổ đến Tần tộc đều cảm thấy chấn động trong lòng, đồng thời, bọn họ cảm thấy đôi chút khủng hoảng, lo rằng mục tiêu tiếp theo của Tần Viễn Phong chính là bọn họ.
Thật đáng hận, Tiểu Tây Thiên, có lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn như vậy, nhìn Tần tộc bị hủy diệt?
Các cường giả của Thái Cổ tấn công Thiên Quật, kẻ đứng sau giật dây chính là Tiểu Tây Thiên, nhưng Tiểu Tây Thiên không những không giải quyết được dứt điểm Tần Vấn Thiên, tới nay Tần Viễn Phong cũng lại đã quay lại rồi, mà bọn họ cũng chẳng tới đây tương trợ, chẳng lẽ Tiểu Tây Thiên có ý định làm tiêu hao sức mạnh các thế lực đỉnh cấp của Thái Cổ Tiên Vực?
Nếu như vậy thì bọn họ đều sẽ rất thảm, Tần Vấn Thiên tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.
Mặc dù hiểu điểm này, nhưng hiện giờ mà bảo bọn họ giúp Tần tộc chống lại Tần Viễn Phong thì bọn họ lại không có được sự kiên quyết đó, Tần Viễn Phong là nhân vật đáng sợ thực sự, không biết có được phong thái của Thần Vương thời cổ hay không, nhưng ít nhất cảnh giới của bọn họ hiện tại thì chỉ có thể ngước mắt nhìn lên thôi, Tần Chính, cũng đã bị đánh tới độ không có cơ hội đánh trả.
- Đãng Nhi, mau đi đi, ta yểm hộ cho conn.
Vợ của Tần Chính quay qua truyền âm cho Tần Đãng, đôi mắt Tần Đãng đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào cuộc chiến trên trời cao.
Đi? Hắn mà đi lần này, thì tuyệt đối là, hoàn toàn là, một kẻ nhu nhược, phụ thân còn đang chiến đấu, mà hắn lại bỏ chạy thoát thân, huống hồ chi, cho dù hắn muốn chạy, thật sự có thể chạy thoát sao? Chưa nói tới thực lực của Tần Viễn Phong, những cường giả Thiên Thần bọn người Tần Vấn Thiên còn đang bao vây bên ngoài kia kìa.
- Á…
Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một Thiên Thần ngã xuống, hiện nay cường giả Thiên Thần của Tần tộc đã chỉ còn thưa thớt vài người, nếu tiếp tục thế này, sẽ rất nhanh thôi, bị hủy diệt hoàn toàn.
- Tần Viễn Phong, ngươi lại vô tình tới thế.
Một Thiên Thần gào thét điên cuồng, nhưng thứ chờ đón hắn ta chỉ là ánh sáng Lục đạo, một vòng xoáy thứ nguyên đáng sợ rạch toang mọi thứ, hút cơ thể của hắn vào trong, chết chắc không còn gì nghi ngờ cả.
Vô tình?
Năm đó Tần tộc đối xử với hắn như vậy, giờ lại nói hắn vô tình?
- Thế lực, máu lạnh, tàn nhẫn, một Tần tộc như vậy, không xứng đáng để được tiếp tục kế thừa, sau này, Tần tộc trong tay con trai ta sẽ chỉ càng lớn mạnh, Thái Cổ đương nhiên sẽ có một Tần tộc lớn mạnh đứng sừng sững.
Giọng nói của Tần Viễn Phong vẫn điềm nhiên lạnh nhạt, lời của hắn vừa dứt, cuộc tàn sát lại tiếp tục, cùng với đó là từng Thiên Thần ngã xuống, cuối cùng, trừ vợ của Tần Chính và Tần Đãng không tham gia vào cuộc chiến ra, trong hư không, chỉ còn duy nhất một người còn đứng đối mặt với Tần Viễn Phong.
Gia Chủ của Tần tộc, Tần Chính.
Ngoài Tần Chính ra, các Thiên Thần của Tần tộc đều đã bị mai táng, bị Tần Viễn Phong tiêu diệt.
Kẻ trở lại, Tần Viễn Phong, hắn không một chút do dự, giết chóc, phục thù.
Năm đó, Tần Tộc đã giết hắn như thế nào? Nếu nói rằng mối thù hận này sau nhiều năm đã nhạt bớt đi vài phần, vậy thì Tần tộc truy sát con trai của hắn là Tần Vấn Thiên thì sao?
Tần tộc, là không thể tha thứ, giống lời hắn nói, một Tần tộc máu lạnh tàn khốc như vậy không xứng được tồn tại.
Lúc này, Tần Chính đang đứng đối diện với Tần Viễn Phong, trong tay hắn cầm cây kích phán xử, tóc dài rối bời, nhìn đặc biệt thê thảm, hoàn toàn không có chút phong độ siêu phàm của một người là Gia Chủ Tần tộc, hắn nhìn Tần Viễn Phong, kẻ đang đứng trước mặt mình, là người đệ trong tộc hắn, không cách nào xin tha, bởi vì hắn biết, vô ích thôi.
Tần Viễn Phong cho dù có tha cho tất cả mọi người, cũng không có khả năng nào sẽ tha cho hắn, điểm này lòng hắn hiểu rõ, năm đó, hắn đã hao tâm tổn sức tìm mọi đủ kế sách đối phó với Tần Viễn Phong, ngoài việc vì hắn đạt được bảo vật ra, làm gì không có việc có mấy phần đố kỵ trong đó, sau khi người đệ trong tộc này bắt đầu nổi lên, thì cũng bắt đầu bộc lộ những tư chất trời sinh không hề thua kém hắn, khi đó, về mặt nội bộ, hắn đã được chỉ định làm người chấp chưởng đời tiếp theo trong Tần tộc rồi, làm sao hắn có thể đứng nhìn một nhân vật khác kiệt xuất hơn hắn tồn tại trong Tần tộc, như vậy thì sẽ uy hiếp tới địa vị của hắn trong Tần tộc, uy hiếp tới việc hắn thuận lợi tiếp quản chấp chưởng Tần tộc.
Con người, ai cũng đều có sự ích kỷ cá nhân, hắn và phụ thân là Tần Đỉnh đương nhiên cũng không ngoại lệ, bọn họ cần phải nắm được cả Tần tộc trong lòng bàn tay, và trên thực tế bọn họ cũng đã làm được, Tần tộc, luôn nằm chắc trong vòng tay khống chế của bọn họ, hắn, thân là Gia Chủ Thần Tộc, ở Thái Cổ Tiên Vực uy phong không gì bì được, hưởng thụ mọi vinh quang, đi tới đâu đều là hàng vạn hàng vạn đôi mắt nhìn vào, người bình thường nhìn thấy hắn, giống như nhìn thấy thần vậy, ở cả Thái Cổ Tiên Vực rộng lớn này, hắn là một đại nhân vật tầm cỡ.
Cho tới khi Tần Vấn Thiên xuất hiện, mọi thứ đều dần đần biến đổi, hơn nữa dù có nằm mơ hắn cũng không thể ngờ rằng, những biến đổi này lại diễn ra nhanh chóng và mãnh liệt như thế, khiến cho người khác trở tay không kịp, đầu tiên là Tần Vấn Thiên nổi lên một cách hùng mạnh, bước chân vào trong Thần cảnh, liên kết với nhiều thế lực như Càn Khôn Giáo và Cửu Thiên Huyền Nữ Cung cùng với Yêu Thần Sơn, sau đó Tần Thiên Cương lại trở về, chiến đấu vượt không gian thời gian, trục xuất phụ thân của hắn là Tần Đỉnh, cho tới ngày hôm nay, Tần Viễn Phong cũng trở lại, trở thành Tần Viễn Phong, người canh giữ lăng mộ của Thần, từ trên cao nhìn xuống hắn, Gia Chủ của Tần tộc.
Cái gọi là quyền thế, địa vị Gia Chủ, khi đứng trước thực lực tuyệt đối thật sự, thì thật yếu đuối nhu nhược làm sao, không chịu nổi một đòn.
- Đây, chính là thứ ngươi muốn nhìn thấy sao?
Tần Chính liếc nhìn những Thiên Thần đã biến mất bên cạnh mình, có chút tuyệt vọng.
- Ngươi có di ngôn gì để lại không?
Tần Viễn Phong bình thản hỏi, giọng nói vẫn thế, ko gợn chút sóng, câu nói đó, càng giống như đang tuyên bố phán quyết tử hình cho Tần Chính, lời hắn chuẩn bị nói, sẽ là những lời cuối cùng của hắn, di ngôn.
Tần Chính nhìn Tần Viễn Phong, đột nhiên cười, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh:
- Thất bại hôm nay, ta không có lời nào để nói, chuyện năm đó, ta cũng chưa từng hối hận, thắng làm vua thua làm giặc, hồi đầu ta truy sát ngươi, từ đó trong Tần tộc không ai có thể uy hiếp được tới địa vị của ta, ta trở thành người đứng đầu của Tần tộc, đến nay, ngươi quay lại báo thù, ta không bằng ngươi, bất luận ngươi nói gì, đều là đúng cả, ta chỉ cầu xin ngươi một việc, Mạt nhi, mặc dù nàng ấy cũng từng có lỗi với ngươi, nhưng dù gì ngươi cũng từng ái mộ nàng, có thể tha cho nàng không?
Tần Chính không ngờ trước khi hắn chết lại vì thê tử của mình mà cầu xin tha thứ, đây cũng là việc khiến hắn khá bất ngờ, còn thê tử của hắn, đôi mắt đẹp ngưng đọng, ngẩng đầu nhìn hư ảnh thê thảm trong hư không, thân hình lóe lên, đã đứng trong hư không, tà áo tung bay, xinh đẹp kinh động lòng người.
Nàng và Tần Chính luôn là cặp đôi tuyệt đại được người trong thế gian ngưỡng mộ, bất kể là thiên phú hay tài năng của nàng, đều đứng ở đỉnh cao của Thái Cổ.
Nàng cũng không hối hận khi năm đó đi theo Tần Chính, đó là lựa chọn của nàng, hơn nữa, đó chính là lựa chọn đúng đắn nhất, mọi thứ sau đó, đều chứng minh rằng lựa chọn của nàng tuyệt đối đúng, chỉ là hôm nay, khi Tần Viễn Phong quay lại thì mới khiến mọi thứ thay đổi.
Mọi việc trên thế gian luôn biến đổi khó lường, ai có thể biết trước tương lai chứ.
Tần Viễn Phong nhìn nàng, Lạc Thần Thiên Tuyết cũng nhìn nàng, thấy Tần Viễn Phong không nói gì, nàng bình tĩnh lên tiếng:
- Không được.
Tần Chính với khuôn mặt cứng đờ, nhìn về phía Lạc Thần Thiên Tuyết.
Lạc Thần Thiên Tuyết không giải thích câu nói của mình, chỉ lặng lẽ bình thản đứng đó, câu nói ấy là thái độ của nàng, Tần tộc đối phó với chống nàng, Tần Viễn Phong, người phụ nữ này không tham dự vào sao? Nàng biết rõ về nàng ta, biết nàng ta là một người như thế nào, mọi chuyện, nói bỏ qua là bỏ qua sao.
Tần tộc giết chồng nàng, lại truy sát con trai nàng, phế bỏ ca ca nàng, khiến cho Lạc Thầnh Thị chia rẽ tan rã, suýt chút nữa thì bị chôn vùi, mọi chuyện này, nàng ta không có phần trong đó sao, lẽ nào, cứ thế bỏ qua?
Sau khi Tần Viễn Phong nghe thấy câu nói của vợ mình thì không nói gì, chỉ nhìn Tần Chính, Lạc Thần Thiên Tuyết đã mở miệng rồi, vậy thì, đó chính là lập trường của hắn, đó là nữ nhân của hắn.
Thê tử của Tần Chính đột nhiên cười nhìn Tần Chính:
- Nếu huynh chết, ta sống một mình có ý nghĩa gì, chúng ta không làm sai điều gì, chẳng qua là mệnh trời như thế, số phận trêu người.
Nói rồi, nàng đi tới bên cạnh nắm tay Tần Chính.
Bọn họ không cầu xin Tần Viễn Phong tha cho con trai của mình, bởi vì bọn họ biết, đó là điều không thể.
- Nếu đã như vậy, thỉnh cầu cuối cùng của ta, con trai ngươi Tần Vấn Thiên, thiên phú vô song, được xưng tụng là thiên kiêu mạnh nhất Thái Cổ hiện nay, con trai ta Đãng Thiên, thiên tư tuyệt thế, được xưng tụng là người được trời lựa chọn, bọn chúng từng đấu với nhau hai lần, đều có thắng có bại, hôm nay, liệu có thể cho bọn chúng quyết đấu một trận thật sự không.
Tần Chính nhìn Tần Viễn Phong nói, sắp chết, vẫn muốn nhìn thấy con trai mình là Đãng Nhi tuyệt đối không thua kém con trai của Tần Viễn Phong.
Y hy vọng, số mệnh này có thể kết thúc bằng một trận chiến!
Năm đó, khi Tần tộc giết Tần Viễn Phong, người của Tần tộc ở đâu? Bọn họ đang đứng nhìn Thiên Thần của Tần tộc tiêu diệt kẻ phản nghịch, Tần Viễn Phong.
Khi mà Tần tộc truy sát Tần Vấn Thiên, bọn họ, có ai nói giúp cho Tần Vấn Thiên một tiếng? Tất cả mọi người, đều hoàn toàn không hề nghi ngờ hay có bất kỳ thắc mắc gì với quyết định của Gia Chủ Tần tộc.
Hiện nay, phụ tử Tần Viễn Phong đã trở về trong khí thế mạnh mẽ cường đại, phục thù, bọn họ có tư cách gì tới đây xin tha? Bọn họ có từng tha cho Tần Viễn Phong và Tần Vấn Thiên không?
Nhưng cho dù là thế, bọn họ vẫn không có cách nào tiếp tục đứng thõng tay đó nhìn các Thiên Thần Tần tộc bị truy sát, không cách nào tiếp tục nhìn Tần tộc đi tới con đường diệt vong.
- Tần Viễn Phong, dù gì cũng là kế thừa cùng một huyết thống, tổ tiên khai sáng tạo lập Tần tộc, cũng không hy vọng có một ngày Tần tộc bị diệt vong, hơn nữa lại bị hủy diệt trong tay của người mang trong mình dòng máu của Tần Tốc.
Vẫn có người tiếp tục lên tiếng, hy vọng Tần Viễn Phong thủ hạ lưu tình, bọn họ đã hiểu, Tần tộc không có một ai có thể ngăn chặn được Tần Viễn Phong, hắn, người trở về, quá mạnh, cường đại tới độ có thể dễ dàng san bằng gia tộc Tần tộc trước đây của hắn, chỉ cần một mình hắn là đủ, quân đoàn Thiên Thần và Tần Vấn Thiên thậm chí chỉ cần đứng ngoài mà nhìn, tạo uy thế đàn áp là được.
- Tần tộc giết bọn ta, lẽ nào, không sợ hủy diệt mất huyết mạch của Tần tộc?
Tần Vấn Thiên lạnh băng nói.
Tần Viễn Phong liếc nhìn người vừa nói, thần sắc điềm nhiên, bình thản, lên tiếng:
- Ta còn, huyết mạch tổ tiên còn, sẽ tiếp tục kế truyền đời này qua đời khác, một mình ta, có thể làm một tộc.
- Một mình ta, có thể làm một tộc.
Lời nói bình thản, nhưng ẩn chứa trong đó sự tự tin vô cùng lớn, khiến cho những người trong Tần tộc đều sững người đờ đẫn, khí thế đến mức nào đây cơ chứ, các cường giả của Tần tộc lại một lần nữa không biết nói gì.
Hắn còn, huyết mạch còn, Tần tộc càng còn, ai? Ai có thể phản bác? Đừng nói nhà của hắn, một mình hắn, đều có thể làm một tộc, lúc này, hắn đang nghiền đang ép các Thiên Thần Tần tộc, Thiên Thần Tần tộc dù liên kết với nhau, thì số phận của họ cũng chỉ là bị nghiền nát tiêu diệt thôi.
Hắn, Tần Vấn Thiên, Tần Khả Hân, ba người bọn họ dễ dàng tiêu diệt Tần tộc, sau đó bọn họ đời đời kế thừa truyền lại cho đời sau, lẽ nào sẽ yếu hơn chi mạch Tần tộc này sao? Hình như đây chỉ là vấn đề thời gian thôi, mỗi đời mỗi thế hệ, Tần Viễn Phong, có thể khai sáng một Tần tộc khác.
Vậy thì, diệt Tần tộc hiện tại thì có làm sao?
Ánh sáng Lục đạo, uy vũ trấn áp trời cao, bao trùm lên khắp Tần tộc, vòng xoáy Lục đạo đáng sợ, mang trong mình sức mạnh hủy diệt mọi thứ, những Thiên Thần còn đang sống của Tần tộc đều bị bao trùm trong đó, thậm chí, không có ai có thể thoát ra khỏi sức mạnh Lục đạo đó.
- Quá mạnh rồi.
Những cường giả của Thái Cổ đến Tần tộc đều cảm thấy chấn động trong lòng, đồng thời, bọn họ cảm thấy đôi chút khủng hoảng, lo rằng mục tiêu tiếp theo của Tần Viễn Phong chính là bọn họ.
Thật đáng hận, Tiểu Tây Thiên, có lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn như vậy, nhìn Tần tộc bị hủy diệt?
Các cường giả của Thái Cổ tấn công Thiên Quật, kẻ đứng sau giật dây chính là Tiểu Tây Thiên, nhưng Tiểu Tây Thiên không những không giải quyết được dứt điểm Tần Vấn Thiên, tới nay Tần Viễn Phong cũng lại đã quay lại rồi, mà bọn họ cũng chẳng tới đây tương trợ, chẳng lẽ Tiểu Tây Thiên có ý định làm tiêu hao sức mạnh các thế lực đỉnh cấp của Thái Cổ Tiên Vực?
Nếu như vậy thì bọn họ đều sẽ rất thảm, Tần Vấn Thiên tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.
Mặc dù hiểu điểm này, nhưng hiện giờ mà bảo bọn họ giúp Tần tộc chống lại Tần Viễn Phong thì bọn họ lại không có được sự kiên quyết đó, Tần Viễn Phong là nhân vật đáng sợ thực sự, không biết có được phong thái của Thần Vương thời cổ hay không, nhưng ít nhất cảnh giới của bọn họ hiện tại thì chỉ có thể ngước mắt nhìn lên thôi, Tần Chính, cũng đã bị đánh tới độ không có cơ hội đánh trả.
- Đãng Nhi, mau đi đi, ta yểm hộ cho conn.
Vợ của Tần Chính quay qua truyền âm cho Tần Đãng, đôi mắt Tần Đãng đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào cuộc chiến trên trời cao.
Đi? Hắn mà đi lần này, thì tuyệt đối là, hoàn toàn là, một kẻ nhu nhược, phụ thân còn đang chiến đấu, mà hắn lại bỏ chạy thoát thân, huống hồ chi, cho dù hắn muốn chạy, thật sự có thể chạy thoát sao? Chưa nói tới thực lực của Tần Viễn Phong, những cường giả Thiên Thần bọn người Tần Vấn Thiên còn đang bao vây bên ngoài kia kìa.
- Á…
Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một Thiên Thần ngã xuống, hiện nay cường giả Thiên Thần của Tần tộc đã chỉ còn thưa thớt vài người, nếu tiếp tục thế này, sẽ rất nhanh thôi, bị hủy diệt hoàn toàn.
- Tần Viễn Phong, ngươi lại vô tình tới thế.
Một Thiên Thần gào thét điên cuồng, nhưng thứ chờ đón hắn ta chỉ là ánh sáng Lục đạo, một vòng xoáy thứ nguyên đáng sợ rạch toang mọi thứ, hút cơ thể của hắn vào trong, chết chắc không còn gì nghi ngờ cả.
Vô tình?
Năm đó Tần tộc đối xử với hắn như vậy, giờ lại nói hắn vô tình?
- Thế lực, máu lạnh, tàn nhẫn, một Tần tộc như vậy, không xứng đáng để được tiếp tục kế thừa, sau này, Tần tộc trong tay con trai ta sẽ chỉ càng lớn mạnh, Thái Cổ đương nhiên sẽ có một Tần tộc lớn mạnh đứng sừng sững.
Giọng nói của Tần Viễn Phong vẫn điềm nhiên lạnh nhạt, lời của hắn vừa dứt, cuộc tàn sát lại tiếp tục, cùng với đó là từng Thiên Thần ngã xuống, cuối cùng, trừ vợ của Tần Chính và Tần Đãng không tham gia vào cuộc chiến ra, trong hư không, chỉ còn duy nhất một người còn đứng đối mặt với Tần Viễn Phong.
Gia Chủ của Tần tộc, Tần Chính.
Ngoài Tần Chính ra, các Thiên Thần của Tần tộc đều đã bị mai táng, bị Tần Viễn Phong tiêu diệt.
Kẻ trở lại, Tần Viễn Phong, hắn không một chút do dự, giết chóc, phục thù.
Năm đó, Tần Tộc đã giết hắn như thế nào? Nếu nói rằng mối thù hận này sau nhiều năm đã nhạt bớt đi vài phần, vậy thì Tần tộc truy sát con trai của hắn là Tần Vấn Thiên thì sao?
Tần tộc, là không thể tha thứ, giống lời hắn nói, một Tần tộc máu lạnh tàn khốc như vậy không xứng được tồn tại.
Lúc này, Tần Chính đang đứng đối diện với Tần Viễn Phong, trong tay hắn cầm cây kích phán xử, tóc dài rối bời, nhìn đặc biệt thê thảm, hoàn toàn không có chút phong độ siêu phàm của một người là Gia Chủ Tần tộc, hắn nhìn Tần Viễn Phong, kẻ đang đứng trước mặt mình, là người đệ trong tộc hắn, không cách nào xin tha, bởi vì hắn biết, vô ích thôi.
Tần Viễn Phong cho dù có tha cho tất cả mọi người, cũng không có khả năng nào sẽ tha cho hắn, điểm này lòng hắn hiểu rõ, năm đó, hắn đã hao tâm tổn sức tìm mọi đủ kế sách đối phó với Tần Viễn Phong, ngoài việc vì hắn đạt được bảo vật ra, làm gì không có việc có mấy phần đố kỵ trong đó, sau khi người đệ trong tộc này bắt đầu nổi lên, thì cũng bắt đầu bộc lộ những tư chất trời sinh không hề thua kém hắn, khi đó, về mặt nội bộ, hắn đã được chỉ định làm người chấp chưởng đời tiếp theo trong Tần tộc rồi, làm sao hắn có thể đứng nhìn một nhân vật khác kiệt xuất hơn hắn tồn tại trong Tần tộc, như vậy thì sẽ uy hiếp tới địa vị của hắn trong Tần tộc, uy hiếp tới việc hắn thuận lợi tiếp quản chấp chưởng Tần tộc.
Con người, ai cũng đều có sự ích kỷ cá nhân, hắn và phụ thân là Tần Đỉnh đương nhiên cũng không ngoại lệ, bọn họ cần phải nắm được cả Tần tộc trong lòng bàn tay, và trên thực tế bọn họ cũng đã làm được, Tần tộc, luôn nằm chắc trong vòng tay khống chế của bọn họ, hắn, thân là Gia Chủ Thần Tộc, ở Thái Cổ Tiên Vực uy phong không gì bì được, hưởng thụ mọi vinh quang, đi tới đâu đều là hàng vạn hàng vạn đôi mắt nhìn vào, người bình thường nhìn thấy hắn, giống như nhìn thấy thần vậy, ở cả Thái Cổ Tiên Vực rộng lớn này, hắn là một đại nhân vật tầm cỡ.
Cho tới khi Tần Vấn Thiên xuất hiện, mọi thứ đều dần đần biến đổi, hơn nữa dù có nằm mơ hắn cũng không thể ngờ rằng, những biến đổi này lại diễn ra nhanh chóng và mãnh liệt như thế, khiến cho người khác trở tay không kịp, đầu tiên là Tần Vấn Thiên nổi lên một cách hùng mạnh, bước chân vào trong Thần cảnh, liên kết với nhiều thế lực như Càn Khôn Giáo và Cửu Thiên Huyền Nữ Cung cùng với Yêu Thần Sơn, sau đó Tần Thiên Cương lại trở về, chiến đấu vượt không gian thời gian, trục xuất phụ thân của hắn là Tần Đỉnh, cho tới ngày hôm nay, Tần Viễn Phong cũng trở lại, trở thành Tần Viễn Phong, người canh giữ lăng mộ của Thần, từ trên cao nhìn xuống hắn, Gia Chủ của Tần tộc.
Cái gọi là quyền thế, địa vị Gia Chủ, khi đứng trước thực lực tuyệt đối thật sự, thì thật yếu đuối nhu nhược làm sao, không chịu nổi một đòn.
- Đây, chính là thứ ngươi muốn nhìn thấy sao?
Tần Chính liếc nhìn những Thiên Thần đã biến mất bên cạnh mình, có chút tuyệt vọng.
- Ngươi có di ngôn gì để lại không?
Tần Viễn Phong bình thản hỏi, giọng nói vẫn thế, ko gợn chút sóng, câu nói đó, càng giống như đang tuyên bố phán quyết tử hình cho Tần Chính, lời hắn chuẩn bị nói, sẽ là những lời cuối cùng của hắn, di ngôn.
Tần Chính nhìn Tần Viễn Phong, đột nhiên cười, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh:
- Thất bại hôm nay, ta không có lời nào để nói, chuyện năm đó, ta cũng chưa từng hối hận, thắng làm vua thua làm giặc, hồi đầu ta truy sát ngươi, từ đó trong Tần tộc không ai có thể uy hiếp được tới địa vị của ta, ta trở thành người đứng đầu của Tần tộc, đến nay, ngươi quay lại báo thù, ta không bằng ngươi, bất luận ngươi nói gì, đều là đúng cả, ta chỉ cầu xin ngươi một việc, Mạt nhi, mặc dù nàng ấy cũng từng có lỗi với ngươi, nhưng dù gì ngươi cũng từng ái mộ nàng, có thể tha cho nàng không?
Tần Chính không ngờ trước khi hắn chết lại vì thê tử của mình mà cầu xin tha thứ, đây cũng là việc khiến hắn khá bất ngờ, còn thê tử của hắn, đôi mắt đẹp ngưng đọng, ngẩng đầu nhìn hư ảnh thê thảm trong hư không, thân hình lóe lên, đã đứng trong hư không, tà áo tung bay, xinh đẹp kinh động lòng người.
Nàng và Tần Chính luôn là cặp đôi tuyệt đại được người trong thế gian ngưỡng mộ, bất kể là thiên phú hay tài năng của nàng, đều đứng ở đỉnh cao của Thái Cổ.
Nàng cũng không hối hận khi năm đó đi theo Tần Chính, đó là lựa chọn của nàng, hơn nữa, đó chính là lựa chọn đúng đắn nhất, mọi thứ sau đó, đều chứng minh rằng lựa chọn của nàng tuyệt đối đúng, chỉ là hôm nay, khi Tần Viễn Phong quay lại thì mới khiến mọi thứ thay đổi.
Mọi việc trên thế gian luôn biến đổi khó lường, ai có thể biết trước tương lai chứ.
Tần Viễn Phong nhìn nàng, Lạc Thần Thiên Tuyết cũng nhìn nàng, thấy Tần Viễn Phong không nói gì, nàng bình tĩnh lên tiếng:
- Không được.
Tần Chính với khuôn mặt cứng đờ, nhìn về phía Lạc Thần Thiên Tuyết.
Lạc Thần Thiên Tuyết không giải thích câu nói của mình, chỉ lặng lẽ bình thản đứng đó, câu nói ấy là thái độ của nàng, Tần tộc đối phó với chống nàng, Tần Viễn Phong, người phụ nữ này không tham dự vào sao? Nàng biết rõ về nàng ta, biết nàng ta là một người như thế nào, mọi chuyện, nói bỏ qua là bỏ qua sao.
Tần tộc giết chồng nàng, lại truy sát con trai nàng, phế bỏ ca ca nàng, khiến cho Lạc Thầnh Thị chia rẽ tan rã, suýt chút nữa thì bị chôn vùi, mọi chuyện này, nàng ta không có phần trong đó sao, lẽ nào, cứ thế bỏ qua?
Sau khi Tần Viễn Phong nghe thấy câu nói của vợ mình thì không nói gì, chỉ nhìn Tần Chính, Lạc Thần Thiên Tuyết đã mở miệng rồi, vậy thì, đó chính là lập trường của hắn, đó là nữ nhân của hắn.
Thê tử của Tần Chính đột nhiên cười nhìn Tần Chính:
- Nếu huynh chết, ta sống một mình có ý nghĩa gì, chúng ta không làm sai điều gì, chẳng qua là mệnh trời như thế, số phận trêu người.
Nói rồi, nàng đi tới bên cạnh nắm tay Tần Chính.
Bọn họ không cầu xin Tần Viễn Phong tha cho con trai của mình, bởi vì bọn họ biết, đó là điều không thể.
- Nếu đã như vậy, thỉnh cầu cuối cùng của ta, con trai ngươi Tần Vấn Thiên, thiên phú vô song, được xưng tụng là thiên kiêu mạnh nhất Thái Cổ hiện nay, con trai ta Đãng Thiên, thiên tư tuyệt thế, được xưng tụng là người được trời lựa chọn, bọn chúng từng đấu với nhau hai lần, đều có thắng có bại, hôm nay, liệu có thể cho bọn chúng quyết đấu một trận thật sự không.
Tần Chính nhìn Tần Viễn Phong nói, sắp chết, vẫn muốn nhìn thấy con trai mình là Đãng Nhi tuyệt đối không thua kém con trai của Tần Viễn Phong.
Y hy vọng, số mệnh này có thể kết thúc bằng một trận chiến!