Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88 - Chương 88
Chương 88 VIÊM TIÊN SINH YÊU THƯƠNG NHẤT
Khung cảnh được kéo trở về màn “yêu hận tình thù” giữa Thịnh Đường và Giang Chấp.
Màn giở trò vô lại cấp hoàng gia của Giang Chấp khiến Thịnh Đường ngửi thấy mùi nguy hiểm, rằng những ngày tháng tươi đẹp của mình sắp bị phá hoại. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho khách sạn, đưa ra đề nghị cho mượn phòng bếp của nhà ăn.
Quả nhiên, cô đã bị từ chối.
Thịnh Đường còn mong sao bị từ chối, nhất thời có được chỗ dựa, cứng rắn hẳn lên, thậm chí còn bật hẳn loa ngoài để Giang Chấp tận tai lắng nghe xem đối phương người ta từ chối hợp tình hợp lý đến mức nào.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Thịnh Đường cố tình làm ra vẻ tiếc nuối: “Sư phụ à, không phải học trò không muốn nấu ăn cho sư phụ…”
Giang Chấp tỏ thái độ bình chân như vại: “Vậy thì pha một ấm trà, chúng ta trò chuyện, đằng nào thì giường của sư phụ cũng bị Tiêu Dã chiếm rồi.”
Đầu óc Thịnh Đường xoay chuyển rất nhanh, khóe miệng lập tức nở ngay một nụ cười, không chút sống sượng: “Học trò cảm thấy thế này, chuyện mượn nhà bếp có lẽ vẫn còn cách bàn bạc lại, cách bao giờ cũng nhiều hơn khó khăn mà.”
“Tiểu Thất à, thật ra sư phụ cũng có thể không cần ăn.”
“Không không không, sư phụ nhiều tuổi đói rồi, phải ăn, bắt buộc phải ăn, ăn no rồi cơ thể mới khỏe mạnh, mới chống chọi lại được tất cả các loại bệnh tật!”
…
20 phút sau.
Nhà hàng vườn hoa nằm trên tầng thượng của khách sạn, vào giờ kinh doanh, nơi đây chính là địa điểm ngắm cảnh đẹp nhất, chia làm hai khu vực ghế ngồi rộng lớn tách biệt là trong nhà và ngoài trời. Mùa này, ban ngày những bàn ở trong nhà là được chào đón nhất, từ những khung cửa sổ sát sàn cao ráo có thể ngắm nhìn trung tâm thành phố phồn
hoa. Còn đến khi hoàng hôn buông xuống hoặc bóng đêm bao trùm, những bàn ngoài trời lại được yêu thích hơn. Dưới những tán ô mát mẻ, gió đêm hiu hiu thổi, xen lẫn mùi hương thơm được đốt lên và mùi hoa cỏ thoang thoảng xung quanh, nhìn xa hơn nữa chính là những con đường dài đèn điện đang dần dần được thắp sáng.
Vào lúc nửa đêm thế này, dĩ nhiên sẽ rất yên ắng.
Những chiếc ô mát mẻ ở khu vực ghế ngồi ngoài trời đều đã được buộc gọn lại, hoa tử đằng rủ xuống phủ kín một bức tường, trong từng cánh hoa ẩn giấu những ánh đèn điện lạnh lẽo, chớp nháy xuất hiện. Xuyên qua khu vực nhà hàng trong nhà đã tối om, khu vực nấu ăn của nhà bếp còn sáng. Hai nhân viên trực ban của khách sạn trước khi rời khỏi nhà ăn, ai nấy đều nhìn Giang Chấp một cái, sau đó lại đánh mắt nhìn nhau rồi vội vã bỏ đi.
Tới khi đi thật xa ra khỏi nhà hàng vườn hoa, hai người họ mới thì thà thì thầm bàn tán.
“Này, anh chàng đó cũng đẹp trai ra phết nhỉ, đáng tiếc thật.”
“Thế giới rộng lớn, có chuyện kỳ lạ gì không có. Chuyện riêng tư của khách hàng chúng ta bớt thảo luận đi, lọt ra ngoài không hay ho gì đâu…”
Thịnh Đường tay chống hông đứng trước bệ bếp, chờ đợi nồi nước sôi lên. Trên mấy chiếc đĩa hình chiếc lá bên cạnh đã được để các nguyên liệu chuẩn bị sẵn, có mì vắt ban ngày đầu bếp đã cán sẵn, có vài món rau ăn kèm và gia vị, quả thực không thiếu thứ gì.
Giang Chấp không ngồi ở khu vực dùng bữa ngoài trời để đợi mà đứng ngay sau lưng Thịnh Đường, hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhã dựa vào kệ để đồ, nhìn chằm chằm bóng lưng của Thịnh Đường, cười miết, nhưng rồi cũng buộc phải ép bản thân nhịn xuống.
Cô chẳng cam tâm tình nguyện chút nào nhưng vẫn phải bấm bụng thực hiện.
Không cần nhìn thẳng vào gương mặt cô, chỉ từ thái độ kiên quyết không chịu quay đầu lại nói chuyện với anh thôi cũng có thể cảm nhận được.
Giang Chấp mím môi, hắng giọng: “Đường Tiểu Thất, đừng lừa phỉnh tôi đấy, phải làm món sở trường của cô.”
Thịnh Đường ôm cả một bụng tức, vẫn quyết không đoái hoài tới anh. Đợi nước trong nồi bắt đầu sủi bọt tăm, ở bếp bên kia cô bắt đầu đổ dầu vào, xào mềm qua các loại rau một chút, đồng thời cho thêm vào mấy loại gia vị.
Nồi niêu xoong chảo cứ va vào nhau chan chát.
Tình nghi cô đang tìm chỗ trút giận.
Nhưng Giang Chấp vẫn không nhịn được cười vì dáng vẻ đó của cô.
Anh nghĩ bụng, nha đầu chết tiệt này quả thật không dồn ép tới cùng không thành tài. Cuộc điện thoại thứ hai bỗng dưng thuận buồm xuôi gió đến bất ngờ, anh nghĩ cuộc điện thoại đầu tiên thuần túy chỉ để đối phó với anh. Đương nhiên anh cũng chẳng mù, ánh mắt hai người phục vụ kia nhìn anh trước khi đi mất rất quái đản. Cũng chẳng biết sau cùng cô nha đầu bướng bỉnh này đã nhốt mình trong phòng nói chuyện gì với khách sạn.
Chắc chắn không có câu nào tử tế.
Nghe thấy tiếng cười của anh, Thịnh Đường cuối cùng cũng quay đầu lại, hằn học lườm anh một cái. Lúc tiếp tục cho mì vào trong nồi, cô bực dọc hỏi: “Răng miệng của ông anh tốt hay xấu vậy? Ăn mì mềm hay là cứng?”
Giang Chấp đáp bằng giọng vô lại: “Nếu là người khác, cứng mềm tôi đều không ăn. Còn cô ấy à, miễn cưỡng chỉ ăn mềm, không ăn cứng vậy.”
Thịnh Đường tức tối vớt mì lên, âm thầm cười khẩy, cứ tự nhận mình nhiều tuổi rồi, ăn cứng không tiêu hóa được cho xong chuyện.
Di động trên kệ để đồ sáng lên.
Giang Chấp quay đầu lại nhìn, là di động của Thịnh Đường. Ban nãy để rửa tay cho tiện, cô đã để cả thẻ phòng và di động lên kệ để đồ. Cô chuyển di động sang chế độ im lặng, quá nửa màn hình sáng lên đã bị chiếc thẻ phòng che khuất.
Anh vắt ngang cánh tay qua, lấy ngón cái gạt chiếc thẻ phòng sang bên cạnh, thấy trên màn hình hiển thị: Viêm tiên sinh yêu thương nhất.
Viêm tiên sinh?
Lại còn là yêu thương nhất?
Sắc mặt Giang Chấp hơi sa sầm lại. Anh chau mày, nhìn chằm chằm biệt danh hiện trên màn hình di động, càng nhìn càng thấy ngứa mắt.
Thịnh Đường đứng quay lưng về phía anh, hoàn toàn không biết di động của mình sáng lên. Cô đang thái thịt vụn, từng nhát dao cành cạch đập xuống mặt thớt, khí thế ấy cứ gọi là hung hãn.
Giang Chấp vốn dĩ định coi như không nhìn thấy gì, nhưng mấy chữ đó cứ đung đưa như một chiếc móc câu, lôi kéo khiến tầm mắt của anh luôn không chủ động nhìn xuống di động.
Ai là Viêm tiên sinh yêu thương nhất?
Trong “Bách gia tính”(*) có chữ này không?
(*) Tổng hợp các họ của người Trung Quốc.
Nói không chừng chính là một kẻ lừa đảo. Cô nhóc chết tiệt này thật không có chút phòng bị nào cả, người khác đưa cho quả ngọt là có thể bán mình cho người ta luôn…
Giang Chấp tiện tay cầm lấy di động, không cần suy nghĩ ấn nút nghe, “a lô” một tiếng.
Ngay sau đó, anh loáng thoáng nghe thấy ở đầu kia cũng có một tiếng kêu vang lên: Là nam giới! Một người đàn ông đang nghe điện thoại…
Giang Chấp càng nhíu mày dữ hơn, chuyện gì thế này?
Không bao lâu sau, đầu kia có động tĩnh, ngập ngừng lên tiếng: “Đây không phải là… di động của Đường Đường sao?”
Đường Đường?
Giang Chấp cười khẩy trong bụng, gọi cũng thân thiết thật đấy. Khi lên tiếng, giọng anh xen lẫn chút khó chịu: “Bên đó là?”
“Tôi là bố của Đường Đường, còn cậu là ai?”
Giang Chấp chỉ có cảm giác… gáy bị ai đó quật một nhát gậy rất mạnh. Anh như ngừng thở, sau đó đầu óc vang lên những tiếng ù ù.
Ở bên kia Thịnh Đường đang xào thịt thái nhỏ, khi thịt được bỏ vào nồi, trong phút chốc những tiếng “xì xèo” vang lên.
Nguồn : Vietwriter.vn
Giang Chấp ở đầu này hắng giọng, ngay sau tiếng mỡ sôi, anh đã cất hết sự khó chịu của mình đi, hạ thấp giọng: “Hóa ra là chú. Cháu chào chú, cháu là… Tiểu Thất… Thịnh Đường…” Anh băn khoăn qua lại một lượt giữa các danh phận “đồng nghiệp, cấp trên, lãnh đạo và thầy giáo”, cuối cùng buột miệng: “Sư phụ của Thịnh Đường.”
Sư phụ, nghe kiểu gì cũng thấy thân thiết hơn hẳn mấy cái danh hiệu kia, nhất là lúc nửa đêm nửa hôm như thế này, sẽ không thể hiện mình có ý đồ xấu.
Đầu kia lại im ắng. Trong lòng Giang Chấp lúc này có chút hồi hộp, anh nghe thấy đầu kia nói nhỏ: Sư phụ, Đường Đường nhà chúng ta nên trò rồi, còn có sư phụ nữa…
Ở đầu bên này, Giang Chấp không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng bao lâu sau, di động được đổi sang người khác nghe, là giọng một phụ nữ: “Cậu là… sư phụ dẫn dắt Đường Đường sao?”
Giang Chấp lập tức hiểu ra ngay vấn đề, tức tốc điều chỉnh ngữ điệu, bình tĩnh điềm đạm: “Cô khách khí rồi ạ, bình thường cháu là người dẫn dắt Đường Đường.”
Đầu kia liên tiếp nói câu “Tốt quá rồi” sau đó lại hỏi anh: “Đường Đường đâu rồi?”
Giang Chấp ngước mắt nhìn nhanh Thịnh Đường đang múa chiếc muôi to tướng: “Cô ấy đang… bận, cháu có cần đưa di động cho cô ấy không?”
“À không cần đâu. Nếu cậu đã là sư phụ của Đường Đường, vậy tôi hỏi cậu cũng được thôi. À… có phải Giáo sư Hồ có một đệ tử tên là Tiêu Dã không?”
Giang Chấp ngập ngừng: “Vâng, cô…”
Đang yên đang lành nghe ngóng chuyện của Tiêu Dã làm gì chứ?
“Ở Viện Nghiên cứu các cậu, cậu ấy là người thế nào? Quan hệ với Đường Đường ra sao? Còn độc thân không?”
Giang Chấp lập tức hiểu ra ngay.
Trầm mặt một lát, anh khẽ nói: “Thưa cô, có thể cô sẽ phải thất vọng rồi. Đường Đường không có ý đó với Tiêu Dã đâu ạ.”
Khung cảnh được kéo trở về màn “yêu hận tình thù” giữa Thịnh Đường và Giang Chấp.
Màn giở trò vô lại cấp hoàng gia của Giang Chấp khiến Thịnh Đường ngửi thấy mùi nguy hiểm, rằng những ngày tháng tươi đẹp của mình sắp bị phá hoại. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho khách sạn, đưa ra đề nghị cho mượn phòng bếp của nhà ăn.
Quả nhiên, cô đã bị từ chối.
Thịnh Đường còn mong sao bị từ chối, nhất thời có được chỗ dựa, cứng rắn hẳn lên, thậm chí còn bật hẳn loa ngoài để Giang Chấp tận tai lắng nghe xem đối phương người ta từ chối hợp tình hợp lý đến mức nào.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Thịnh Đường cố tình làm ra vẻ tiếc nuối: “Sư phụ à, không phải học trò không muốn nấu ăn cho sư phụ…”
Giang Chấp tỏ thái độ bình chân như vại: “Vậy thì pha một ấm trà, chúng ta trò chuyện, đằng nào thì giường của sư phụ cũng bị Tiêu Dã chiếm rồi.”
Đầu óc Thịnh Đường xoay chuyển rất nhanh, khóe miệng lập tức nở ngay một nụ cười, không chút sống sượng: “Học trò cảm thấy thế này, chuyện mượn nhà bếp có lẽ vẫn còn cách bàn bạc lại, cách bao giờ cũng nhiều hơn khó khăn mà.”
“Tiểu Thất à, thật ra sư phụ cũng có thể không cần ăn.”
“Không không không, sư phụ nhiều tuổi đói rồi, phải ăn, bắt buộc phải ăn, ăn no rồi cơ thể mới khỏe mạnh, mới chống chọi lại được tất cả các loại bệnh tật!”
…
20 phút sau.
Nhà hàng vườn hoa nằm trên tầng thượng của khách sạn, vào giờ kinh doanh, nơi đây chính là địa điểm ngắm cảnh đẹp nhất, chia làm hai khu vực ghế ngồi rộng lớn tách biệt là trong nhà và ngoài trời. Mùa này, ban ngày những bàn ở trong nhà là được chào đón nhất, từ những khung cửa sổ sát sàn cao ráo có thể ngắm nhìn trung tâm thành phố phồn
hoa. Còn đến khi hoàng hôn buông xuống hoặc bóng đêm bao trùm, những bàn ngoài trời lại được yêu thích hơn. Dưới những tán ô mát mẻ, gió đêm hiu hiu thổi, xen lẫn mùi hương thơm được đốt lên và mùi hoa cỏ thoang thoảng xung quanh, nhìn xa hơn nữa chính là những con đường dài đèn điện đang dần dần được thắp sáng.
Vào lúc nửa đêm thế này, dĩ nhiên sẽ rất yên ắng.
Những chiếc ô mát mẻ ở khu vực ghế ngồi ngoài trời đều đã được buộc gọn lại, hoa tử đằng rủ xuống phủ kín một bức tường, trong từng cánh hoa ẩn giấu những ánh đèn điện lạnh lẽo, chớp nháy xuất hiện. Xuyên qua khu vực nhà hàng trong nhà đã tối om, khu vực nấu ăn của nhà bếp còn sáng. Hai nhân viên trực ban của khách sạn trước khi rời khỏi nhà ăn, ai nấy đều nhìn Giang Chấp một cái, sau đó lại đánh mắt nhìn nhau rồi vội vã bỏ đi.
Tới khi đi thật xa ra khỏi nhà hàng vườn hoa, hai người họ mới thì thà thì thầm bàn tán.
“Này, anh chàng đó cũng đẹp trai ra phết nhỉ, đáng tiếc thật.”
“Thế giới rộng lớn, có chuyện kỳ lạ gì không có. Chuyện riêng tư của khách hàng chúng ta bớt thảo luận đi, lọt ra ngoài không hay ho gì đâu…”
Thịnh Đường tay chống hông đứng trước bệ bếp, chờ đợi nồi nước sôi lên. Trên mấy chiếc đĩa hình chiếc lá bên cạnh đã được để các nguyên liệu chuẩn bị sẵn, có mì vắt ban ngày đầu bếp đã cán sẵn, có vài món rau ăn kèm và gia vị, quả thực không thiếu thứ gì.
Giang Chấp không ngồi ở khu vực dùng bữa ngoài trời để đợi mà đứng ngay sau lưng Thịnh Đường, hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhã dựa vào kệ để đồ, nhìn chằm chằm bóng lưng của Thịnh Đường, cười miết, nhưng rồi cũng buộc phải ép bản thân nhịn xuống.
Cô chẳng cam tâm tình nguyện chút nào nhưng vẫn phải bấm bụng thực hiện.
Không cần nhìn thẳng vào gương mặt cô, chỉ từ thái độ kiên quyết không chịu quay đầu lại nói chuyện với anh thôi cũng có thể cảm nhận được.
Giang Chấp mím môi, hắng giọng: “Đường Tiểu Thất, đừng lừa phỉnh tôi đấy, phải làm món sở trường của cô.”
Thịnh Đường ôm cả một bụng tức, vẫn quyết không đoái hoài tới anh. Đợi nước trong nồi bắt đầu sủi bọt tăm, ở bếp bên kia cô bắt đầu đổ dầu vào, xào mềm qua các loại rau một chút, đồng thời cho thêm vào mấy loại gia vị.
Nồi niêu xoong chảo cứ va vào nhau chan chát.
Tình nghi cô đang tìm chỗ trút giận.
Nhưng Giang Chấp vẫn không nhịn được cười vì dáng vẻ đó của cô.
Anh nghĩ bụng, nha đầu chết tiệt này quả thật không dồn ép tới cùng không thành tài. Cuộc điện thoại thứ hai bỗng dưng thuận buồm xuôi gió đến bất ngờ, anh nghĩ cuộc điện thoại đầu tiên thuần túy chỉ để đối phó với anh. Đương nhiên anh cũng chẳng mù, ánh mắt hai người phục vụ kia nhìn anh trước khi đi mất rất quái đản. Cũng chẳng biết sau cùng cô nha đầu bướng bỉnh này đã nhốt mình trong phòng nói chuyện gì với khách sạn.
Chắc chắn không có câu nào tử tế.
Nghe thấy tiếng cười của anh, Thịnh Đường cuối cùng cũng quay đầu lại, hằn học lườm anh một cái. Lúc tiếp tục cho mì vào trong nồi, cô bực dọc hỏi: “Răng miệng của ông anh tốt hay xấu vậy? Ăn mì mềm hay là cứng?”
Giang Chấp đáp bằng giọng vô lại: “Nếu là người khác, cứng mềm tôi đều không ăn. Còn cô ấy à, miễn cưỡng chỉ ăn mềm, không ăn cứng vậy.”
Thịnh Đường tức tối vớt mì lên, âm thầm cười khẩy, cứ tự nhận mình nhiều tuổi rồi, ăn cứng không tiêu hóa được cho xong chuyện.
Di động trên kệ để đồ sáng lên.
Giang Chấp quay đầu lại nhìn, là di động của Thịnh Đường. Ban nãy để rửa tay cho tiện, cô đã để cả thẻ phòng và di động lên kệ để đồ. Cô chuyển di động sang chế độ im lặng, quá nửa màn hình sáng lên đã bị chiếc thẻ phòng che khuất.
Anh vắt ngang cánh tay qua, lấy ngón cái gạt chiếc thẻ phòng sang bên cạnh, thấy trên màn hình hiển thị: Viêm tiên sinh yêu thương nhất.
Viêm tiên sinh?
Lại còn là yêu thương nhất?
Sắc mặt Giang Chấp hơi sa sầm lại. Anh chau mày, nhìn chằm chằm biệt danh hiện trên màn hình di động, càng nhìn càng thấy ngứa mắt.
Thịnh Đường đứng quay lưng về phía anh, hoàn toàn không biết di động của mình sáng lên. Cô đang thái thịt vụn, từng nhát dao cành cạch đập xuống mặt thớt, khí thế ấy cứ gọi là hung hãn.
Giang Chấp vốn dĩ định coi như không nhìn thấy gì, nhưng mấy chữ đó cứ đung đưa như một chiếc móc câu, lôi kéo khiến tầm mắt của anh luôn không chủ động nhìn xuống di động.
Ai là Viêm tiên sinh yêu thương nhất?
Trong “Bách gia tính”(*) có chữ này không?
(*) Tổng hợp các họ của người Trung Quốc.
Nói không chừng chính là một kẻ lừa đảo. Cô nhóc chết tiệt này thật không có chút phòng bị nào cả, người khác đưa cho quả ngọt là có thể bán mình cho người ta luôn…
Giang Chấp tiện tay cầm lấy di động, không cần suy nghĩ ấn nút nghe, “a lô” một tiếng.
Ngay sau đó, anh loáng thoáng nghe thấy ở đầu kia cũng có một tiếng kêu vang lên: Là nam giới! Một người đàn ông đang nghe điện thoại…
Giang Chấp càng nhíu mày dữ hơn, chuyện gì thế này?
Không bao lâu sau, đầu kia có động tĩnh, ngập ngừng lên tiếng: “Đây không phải là… di động của Đường Đường sao?”
Đường Đường?
Giang Chấp cười khẩy trong bụng, gọi cũng thân thiết thật đấy. Khi lên tiếng, giọng anh xen lẫn chút khó chịu: “Bên đó là?”
“Tôi là bố của Đường Đường, còn cậu là ai?”
Giang Chấp chỉ có cảm giác… gáy bị ai đó quật một nhát gậy rất mạnh. Anh như ngừng thở, sau đó đầu óc vang lên những tiếng ù ù.
Ở bên kia Thịnh Đường đang xào thịt thái nhỏ, khi thịt được bỏ vào nồi, trong phút chốc những tiếng “xì xèo” vang lên.
Nguồn : Vietwriter.vn
Giang Chấp ở đầu này hắng giọng, ngay sau tiếng mỡ sôi, anh đã cất hết sự khó chịu của mình đi, hạ thấp giọng: “Hóa ra là chú. Cháu chào chú, cháu là… Tiểu Thất… Thịnh Đường…” Anh băn khoăn qua lại một lượt giữa các danh phận “đồng nghiệp, cấp trên, lãnh đạo và thầy giáo”, cuối cùng buột miệng: “Sư phụ của Thịnh Đường.”
Sư phụ, nghe kiểu gì cũng thấy thân thiết hơn hẳn mấy cái danh hiệu kia, nhất là lúc nửa đêm nửa hôm như thế này, sẽ không thể hiện mình có ý đồ xấu.
Đầu kia lại im ắng. Trong lòng Giang Chấp lúc này có chút hồi hộp, anh nghe thấy đầu kia nói nhỏ: Sư phụ, Đường Đường nhà chúng ta nên trò rồi, còn có sư phụ nữa…
Ở đầu bên này, Giang Chấp không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng bao lâu sau, di động được đổi sang người khác nghe, là giọng một phụ nữ: “Cậu là… sư phụ dẫn dắt Đường Đường sao?”
Giang Chấp lập tức hiểu ra ngay vấn đề, tức tốc điều chỉnh ngữ điệu, bình tĩnh điềm đạm: “Cô khách khí rồi ạ, bình thường cháu là người dẫn dắt Đường Đường.”
Đầu kia liên tiếp nói câu “Tốt quá rồi” sau đó lại hỏi anh: “Đường Đường đâu rồi?”
Giang Chấp ngước mắt nhìn nhanh Thịnh Đường đang múa chiếc muôi to tướng: “Cô ấy đang… bận, cháu có cần đưa di động cho cô ấy không?”
“À không cần đâu. Nếu cậu đã là sư phụ của Đường Đường, vậy tôi hỏi cậu cũng được thôi. À… có phải Giáo sư Hồ có một đệ tử tên là Tiêu Dã không?”
Giang Chấp ngập ngừng: “Vâng, cô…”
Đang yên đang lành nghe ngóng chuyện của Tiêu Dã làm gì chứ?
“Ở Viện Nghiên cứu các cậu, cậu ấy là người thế nào? Quan hệ với Đường Đường ra sao? Còn độc thân không?”
Giang Chấp lập tức hiểu ra ngay.
Trầm mặt một lát, anh khẽ nói: “Thưa cô, có thể cô sẽ phải thất vọng rồi. Đường Đường không có ý đó với Tiêu Dã đâu ạ.”