Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79 - Chương 79 ANH ĐÀNH CHỊU LÉP VẾ
Chương 79 ANH ĐÀNH CHỊU LÉP VẾ
Điều Thịnh Đường nói quả thực cực kỳ hợp lý.
Chí ít thì sau khi nghe xong phân tích của Giang Chấp và Tiêu Dã, trong lòng ông chủ Vương toát lên chỉ toàn là cảm giác ăn ý khi nghe những người cùng ngành nói chuyện, ông nghĩ những người “có đủ huệ căn” cũng chỉ đến thế mà thôi.
Không ngờ giữa đường xuất hiện một Thịnh Đường, một cô gái trông có vẻ chưa nhiều tuổi, vừa vào cửa là đã sà vào vuốt mèo, không nghiêm túc chút nào, nhưng nói ra câu này quả thực phải khiến cho ông Vương nhìn cô bằng ánh mắt khác, thậm chí ông ta còn vỗ tay cho cô, giơ ngón tay cái tỏ ý ngợi khen: “Tư duy của cô gái này rất linh hoạt.”
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Dã trở nên ngạc nhiên: “Không phải chứ? Như vậy thì cẩu huyết quá rồi.”
Giang Chấp ban nãy cũng chỉ coi như Thịnh Đường đang tỏ ra ngang bướng, dẫu sao thì thường ngày cô ăn nói lung tung cũng đã thành quen, sao có thể coi như một lời phân tích nghiêm túc để nghe? Nhưng sau phản ứng của ông chủ Vương, anh lại quan sát bức “Dạ yến đồ” trước mắt thêm một lần, nét mặt hồ nghi.
Thịnh Đường sau khi biết mình đã tiến gần tới chân lý thì kiêu hãnh ngước mặt lên, thái độ và ngữ khí giống như chiến thắng được cả thế giới vậy.
“Là tình yêu sao lại là cẩu huyết chứ? Cứ phải là âm mưu quỷ kế thì mới gọi là nguy hiểm à? Theo như cách lý giải của hai anh, vậy thì thời Hậu Đường, Lý Dục viết mấy câu ‘Xuân hoa thu nguyệt bao giờ hết’ toàn là phí lời rồi, không nên được lưu truyền tới ngày hôm nay, phải không?”
Tiêu Dã xoa xoa mũi, trông có phần ngượng ngập.
Giang Chấp ngược lại rất đường hoàng, ngang nhiên dựa vào cạnh bàn, nhìn dáng vẻ cười giảo hoạt của Thịnh Đường, trong lòng thầm nghĩ: Còn không gọi là viết cả đống lời thừa thãi thì gọi là gì? Có thời gian dành ra làm chính sự thì cũng không đến mức để nước diệt vong. Đây là đặt vào thời bình, đất nước hưng thịnh mới cảm thấy mấy bài thơ tình yêu ngọt ngào sến sẩm đó là lãng mạn. Nếu đặt vào thời kỳ chiến tranh máu lửa, ai có thời gian đâu mà suy nghĩ “Xuân hoa thu nguyệt bao giờ hết”? Thích bao giờ hết thì bao giờ hết, liên quan quái gì.
Ông chủ Vương trịnh trọng mời mấy người họ vào trong phòng trà.
Những người thích chơi đồ cổ đều mắc căn bệnh này, quen anh hùng trọng anh hùng thì thôi đi, còn bắt buộc tới được mức “hận quen nhau quá muộn” mới chịu cởi mở chân thành. Có thể được ông chủ một cửa hàng như thế này mời vào trong phòng trà ngồi xuống thưởng trà, thì chứng tỏ ông ta đã coi họ như người mình.
Thịnh Đường đi ngay đầu tiên, hiên ngang, ngạo nghễ, khí thế ngút trời như sắp kết nghĩa huynh đệ với ông chủ Vương vậy.
Phòng trà cổ xưa trang nhã, là một góc được mở ra từ phòng sau, được trang trí bằng trúc, ngăn cách bởi một tấm rèm. Rèm cửa cũng rất tỉ mỉ, nhuộm màu chàm, vẽ hình lên lớp vải nhuộm sáp, hình vẽ không phải kiểu hoa văn thông thường, là một bông sen trắng, được khe rèm chia ra làm đôi.
Một phòng trà khá nhỏ, thích hợp cho đôi ba người bạn vào ngồi thưởng trà, trò chuyện tâm tình.
Còn ông chủ Vương sau khi mời mấy người họ vào trong thì nói: “Chúng ta ăn trà, tiện thể, tôi sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện đằng sau bức tranh ‘Dạ yến đồ’ này.
Kiểu ăn trà của ông chủ Vương cực kỳ tỉ mỉ, khác với uống trà. Uống trà là pha trà, ăn trà chính là nấu trà lên theo kiểu truyền thống.
Trên bàn trà đặt dụng cụ nấu trà, hóa ra cũng không phải đun bằng điện. Một nồi than to bằng cái tô, bên trong đựng những hòn than thơm không khói, bên trên đặt một âu trà được làm bằng gốm thô màu gốc, khắc hoa, bên cạnh nữa là đủ các loại dụng cụ, tất cả đều được nặn bằng gốm thô.
“Đi khắp cả Lưu Ly Xưởng này, chỉ có ở chỗ tôi được ăn loại trà chính tông nhất. Các vị, tôi đang sử dụng cách nấu trà của tổ tiên chúng ta đấy.” Ông chủ Vương tính cách điềm đạm, đến giờ cũng bắt đầu thể hiện tay nghề nấu trà của mình rồi.
“Nấu trà nói đến ‘ba sôi’, bọt nước sôi lên vỡ ra như mắt cá, phát ra những âm thanh khẽ khàng là lần sôi thứ nhất; bên mép nồi có những bọt nước liên tục trào lên trên là lần sôi thứ hai; sùng sục như sóng trào là lần sôi thứ ba.”
Nói rồi, ông ta lấy ra một thứ giống như bọc giấy từ trong tủ trà đằng sau ra, đặt lên bàn, mở rộng.
Thịnh Đường cảm thấy rất tò mò đối với một loạt những hành động này. Cô ghé sát tới nhìn, thứ bên trong có vài phần quen mắt. Có vỏ quýt, vỏ quế, bạc hà, táo khô và thù du. Ông chủ Vương lại lấy đĩa trà ra, nói với mọi người: “Bạch trà hơi lên men là thích hợp để nấu nhất, thanh đạm.”
Sau khi rửa trà rồi là tới phần đốt than.
“Ở thời Đường Tống ấy à, nấu trà người ta đều bỏ muối vào, nếu mang tới thời nay chúng ta sẽ uống không quen, thế nên qua tay tôi, tôi đã có một chút điều chỉnh.”
Ông chủ Vương động tác thuần thục, chỉ đợi tới lần sôi thứ hai, múc nước sôi ra, dùng kẹp trúc khuấy nước trà, sau đó lấy muôi trà múc một lượng bạch trà vừa đủ bỏ vào trung tâm xoáy nước. Đợi tới lần sôi thứ ba thì đổ chỗ nước lúc này múc ra vào lại trong âu.
Chẳng mấy chốc, bề mặt trà sẽ xuất hiện bọt tăm, ông chủ Vương lại nhanh chóng hớt phần nước đen từ bọt tăm mà ra ấy đi.
Sau đó ông ta múc trà vào từng chén của mỗi người, phân chia lượng bọt tăm cũng rất đồng đều.
Ông chủ Vương mời họ nếm thử rồi lại nói: “Tinh hoa của nước trà chính là bọt tăm trên đầu, thử xem.”
Cái gọi là ăn trà, thật sự là “ăn”, bởi vì nước trà nồng đặc, hoàn toàn khác với kiểu trà được pha bình thường.
Thịnh Đường xoay chén trà trong tay rồi lại ngẩng đầu nhìn Giang Chấp. Giang Chấp cũng không uống ngay, anh cứ nhìn chằm chằm lớp nước trà trong chén, với thái độ đó, có vẻ như anh đang cân nhắc xem rốt cuộc nó có thích hợp để được uống vào bụng hay không.
Ngược lại, Tiêu Dã và Thẩm Dao thì ăn rất thoải mái, cởi mở, cực kỳ nể mặt ông chủ Vương.
Nguồn : Vietwriter.vn
Thịnh Đường cảm thấy thịnh tình của ông chủ Vương khó từ chối, bấm bụng uống một ngụm… Nói thế nào nhỉ, giống trà nhưng lại có mùi vị của những nguyên liệu khô khác. Nói không không giống trà thì vẫn mang chút mùi hương của trà. Không thể nói là dễ uống nhưng cũng không thể nói là khó uống, tóm lại một câu: Uống không quen.
Cuối cùng Giang Chấp cũng nhấp một ngụm.
Ông chủ Vương thấy vậy bèn hỏi anh mùi vị thế nào.
Giang Chấp cúi xuống nhìn âu trà trong tay, mím môi. Thịnh Đường quay đầu sang nhìn Giang Chấp chằm chằm không dời mắt, nhìn thấy anh nuốt nước bọt một cái. Xem ra phải rất khó khăn anh mới có thể nuốt ngụm trà vừa rồi xuống. Cô nghĩ bụng, anh chắc chắn là cảm thấy nó không ngon được như trà sữa.
Tiêu Dã ở bên này tai thính mắt tinh, thấy Giang Chấp có dấu hiệu lên tiếng lập tức tranh thủ cơ hội: “Đương nhiên là ngon. Ở thời Đường Tống, ăn trà thể hiện một sự phong nhã. Chén trà này của ông chủ Vương cũng đã nấu ra được sự phong nhã ấy.”
Dứt lời, anh ấy nhìn sang Giang Chấp: “Cậu nói đúng không?” Rồi âm thầm gửi đến anh một ánh mắt.
Giang Chấp đặt chén trà trong tay xuống, hắng giọng, nói một câu: “Không khó uống.”
Tiêu Dã ở đầu kia thật chỉ muốn đập đầu vào đậu phụ mà chết, sao lại không biết ăn nói đến mức này chứ? Nói một câu dễ nghe thì cậu nghẹn chết được hay sao?
Không phải Giang Chấp không để ý thấy ám hiệu của Tiêu Dã. Anh đáp trả lại bằng một ánh mắt, ý tứ rất rõ ràng: Tôi không nói ra nốt nửa câu cuối coi như khách khí lắm rồi.
Không khó uống, nhưng cũng chẳng dễ uống.
Có lẽ ông chủ Vương không tìm thấy được cảm giác an toàn từ trong câu trả lời của Giang Chấp nên cùng một câu hỏi ấy, ông hỏi cả Thịnh Đường.
Nếu không sao lại nói Thịnh Đường là người phản ứng siêu nhanh. Nói theo cách của Trình Tần thì tuyệt đối là thể loại vô liêm sỉ, nói điêu không chớp mắt, vị trí đỉnh cao không ai có thể giành nổi. Cô bấm bụng uống hết sạch chỗ trà trong chén, gương mặt say sưa cộng thêm ánh mắt sùng bái, sáng rực lên, bling bling.
“Quá ngon đi! Ông chủ Vương, đây là loại trà ngon nhất tôi từng uống từ khi sinh ra tới giờ đấy! Trời đất ơi!” Sau đó cô lại đưa chén trà không về phía trước: “Khi nào ông chủ Vương dạy tôi cách nấu trà nhé.”
Giang Chấp ngồi kế bên Thịnh Đường, nhìn cô bàng hoàng sửng sốt. Bản lĩnh mở to mắt nói láo này quả nhiên không cần dạy, xét về năng lực, anh phải cúi đầu bái phục cô.
Tiêu Dã ở bên cạnh cũng ngợi khen vô cùng, có thể nói một câu vừa khoa trương vừa giả tạo như vậy một cách tự nhiên và thẳng thắn, e rằng cũng chỉ có Thịnh Đường làm được, khâm phục, khâm phục.
Thẩm Dao nhìn thấy cảnh này chỉ biết chân thành ngưỡng mộ Thịnh Đường. Ngưỡng mộ sự vô tư vô tính của cô, muốn nói lời thật lòng là nói lời thật lòng, dù có là những câu giả tạo thì cũng biết dùng cách thức khiến người ta thoải mái nhất, vui vẻ nhất. Đâu có giống như cô ấy, ban nãy thật ra suy nghĩ của cô ấy giống như Thịnh Đường, nhưng lại sợ nói ra khiến người ta cảm thấy cô ấy không chuyên nghiệp, vậy là đành rút lui…
Điều Thịnh Đường nói quả thực cực kỳ hợp lý.
Chí ít thì sau khi nghe xong phân tích của Giang Chấp và Tiêu Dã, trong lòng ông chủ Vương toát lên chỉ toàn là cảm giác ăn ý khi nghe những người cùng ngành nói chuyện, ông nghĩ những người “có đủ huệ căn” cũng chỉ đến thế mà thôi.
Không ngờ giữa đường xuất hiện một Thịnh Đường, một cô gái trông có vẻ chưa nhiều tuổi, vừa vào cửa là đã sà vào vuốt mèo, không nghiêm túc chút nào, nhưng nói ra câu này quả thực phải khiến cho ông Vương nhìn cô bằng ánh mắt khác, thậm chí ông ta còn vỗ tay cho cô, giơ ngón tay cái tỏ ý ngợi khen: “Tư duy của cô gái này rất linh hoạt.”
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Dã trở nên ngạc nhiên: “Không phải chứ? Như vậy thì cẩu huyết quá rồi.”
Giang Chấp ban nãy cũng chỉ coi như Thịnh Đường đang tỏ ra ngang bướng, dẫu sao thì thường ngày cô ăn nói lung tung cũng đã thành quen, sao có thể coi như một lời phân tích nghiêm túc để nghe? Nhưng sau phản ứng của ông chủ Vương, anh lại quan sát bức “Dạ yến đồ” trước mắt thêm một lần, nét mặt hồ nghi.
Thịnh Đường sau khi biết mình đã tiến gần tới chân lý thì kiêu hãnh ngước mặt lên, thái độ và ngữ khí giống như chiến thắng được cả thế giới vậy.
“Là tình yêu sao lại là cẩu huyết chứ? Cứ phải là âm mưu quỷ kế thì mới gọi là nguy hiểm à? Theo như cách lý giải của hai anh, vậy thì thời Hậu Đường, Lý Dục viết mấy câu ‘Xuân hoa thu nguyệt bao giờ hết’ toàn là phí lời rồi, không nên được lưu truyền tới ngày hôm nay, phải không?”
Tiêu Dã xoa xoa mũi, trông có phần ngượng ngập.
Giang Chấp ngược lại rất đường hoàng, ngang nhiên dựa vào cạnh bàn, nhìn dáng vẻ cười giảo hoạt của Thịnh Đường, trong lòng thầm nghĩ: Còn không gọi là viết cả đống lời thừa thãi thì gọi là gì? Có thời gian dành ra làm chính sự thì cũng không đến mức để nước diệt vong. Đây là đặt vào thời bình, đất nước hưng thịnh mới cảm thấy mấy bài thơ tình yêu ngọt ngào sến sẩm đó là lãng mạn. Nếu đặt vào thời kỳ chiến tranh máu lửa, ai có thời gian đâu mà suy nghĩ “Xuân hoa thu nguyệt bao giờ hết”? Thích bao giờ hết thì bao giờ hết, liên quan quái gì.
Ông chủ Vương trịnh trọng mời mấy người họ vào trong phòng trà.
Những người thích chơi đồ cổ đều mắc căn bệnh này, quen anh hùng trọng anh hùng thì thôi đi, còn bắt buộc tới được mức “hận quen nhau quá muộn” mới chịu cởi mở chân thành. Có thể được ông chủ một cửa hàng như thế này mời vào trong phòng trà ngồi xuống thưởng trà, thì chứng tỏ ông ta đã coi họ như người mình.
Thịnh Đường đi ngay đầu tiên, hiên ngang, ngạo nghễ, khí thế ngút trời như sắp kết nghĩa huynh đệ với ông chủ Vương vậy.
Phòng trà cổ xưa trang nhã, là một góc được mở ra từ phòng sau, được trang trí bằng trúc, ngăn cách bởi một tấm rèm. Rèm cửa cũng rất tỉ mỉ, nhuộm màu chàm, vẽ hình lên lớp vải nhuộm sáp, hình vẽ không phải kiểu hoa văn thông thường, là một bông sen trắng, được khe rèm chia ra làm đôi.
Một phòng trà khá nhỏ, thích hợp cho đôi ba người bạn vào ngồi thưởng trà, trò chuyện tâm tình.
Còn ông chủ Vương sau khi mời mấy người họ vào trong thì nói: “Chúng ta ăn trà, tiện thể, tôi sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện đằng sau bức tranh ‘Dạ yến đồ’ này.
Kiểu ăn trà của ông chủ Vương cực kỳ tỉ mỉ, khác với uống trà. Uống trà là pha trà, ăn trà chính là nấu trà lên theo kiểu truyền thống.
Trên bàn trà đặt dụng cụ nấu trà, hóa ra cũng không phải đun bằng điện. Một nồi than to bằng cái tô, bên trong đựng những hòn than thơm không khói, bên trên đặt một âu trà được làm bằng gốm thô màu gốc, khắc hoa, bên cạnh nữa là đủ các loại dụng cụ, tất cả đều được nặn bằng gốm thô.
“Đi khắp cả Lưu Ly Xưởng này, chỉ có ở chỗ tôi được ăn loại trà chính tông nhất. Các vị, tôi đang sử dụng cách nấu trà của tổ tiên chúng ta đấy.” Ông chủ Vương tính cách điềm đạm, đến giờ cũng bắt đầu thể hiện tay nghề nấu trà của mình rồi.
“Nấu trà nói đến ‘ba sôi’, bọt nước sôi lên vỡ ra như mắt cá, phát ra những âm thanh khẽ khàng là lần sôi thứ nhất; bên mép nồi có những bọt nước liên tục trào lên trên là lần sôi thứ hai; sùng sục như sóng trào là lần sôi thứ ba.”
Nói rồi, ông ta lấy ra một thứ giống như bọc giấy từ trong tủ trà đằng sau ra, đặt lên bàn, mở rộng.
Thịnh Đường cảm thấy rất tò mò đối với một loạt những hành động này. Cô ghé sát tới nhìn, thứ bên trong có vài phần quen mắt. Có vỏ quýt, vỏ quế, bạc hà, táo khô và thù du. Ông chủ Vương lại lấy đĩa trà ra, nói với mọi người: “Bạch trà hơi lên men là thích hợp để nấu nhất, thanh đạm.”
Sau khi rửa trà rồi là tới phần đốt than.
“Ở thời Đường Tống ấy à, nấu trà người ta đều bỏ muối vào, nếu mang tới thời nay chúng ta sẽ uống không quen, thế nên qua tay tôi, tôi đã có một chút điều chỉnh.”
Ông chủ Vương động tác thuần thục, chỉ đợi tới lần sôi thứ hai, múc nước sôi ra, dùng kẹp trúc khuấy nước trà, sau đó lấy muôi trà múc một lượng bạch trà vừa đủ bỏ vào trung tâm xoáy nước. Đợi tới lần sôi thứ ba thì đổ chỗ nước lúc này múc ra vào lại trong âu.
Chẳng mấy chốc, bề mặt trà sẽ xuất hiện bọt tăm, ông chủ Vương lại nhanh chóng hớt phần nước đen từ bọt tăm mà ra ấy đi.
Sau đó ông ta múc trà vào từng chén của mỗi người, phân chia lượng bọt tăm cũng rất đồng đều.
Ông chủ Vương mời họ nếm thử rồi lại nói: “Tinh hoa của nước trà chính là bọt tăm trên đầu, thử xem.”
Cái gọi là ăn trà, thật sự là “ăn”, bởi vì nước trà nồng đặc, hoàn toàn khác với kiểu trà được pha bình thường.
Thịnh Đường xoay chén trà trong tay rồi lại ngẩng đầu nhìn Giang Chấp. Giang Chấp cũng không uống ngay, anh cứ nhìn chằm chằm lớp nước trà trong chén, với thái độ đó, có vẻ như anh đang cân nhắc xem rốt cuộc nó có thích hợp để được uống vào bụng hay không.
Ngược lại, Tiêu Dã và Thẩm Dao thì ăn rất thoải mái, cởi mở, cực kỳ nể mặt ông chủ Vương.
Nguồn : Vietwriter.vn
Thịnh Đường cảm thấy thịnh tình của ông chủ Vương khó từ chối, bấm bụng uống một ngụm… Nói thế nào nhỉ, giống trà nhưng lại có mùi vị của những nguyên liệu khô khác. Nói không không giống trà thì vẫn mang chút mùi hương của trà. Không thể nói là dễ uống nhưng cũng không thể nói là khó uống, tóm lại một câu: Uống không quen.
Cuối cùng Giang Chấp cũng nhấp một ngụm.
Ông chủ Vương thấy vậy bèn hỏi anh mùi vị thế nào.
Giang Chấp cúi xuống nhìn âu trà trong tay, mím môi. Thịnh Đường quay đầu sang nhìn Giang Chấp chằm chằm không dời mắt, nhìn thấy anh nuốt nước bọt một cái. Xem ra phải rất khó khăn anh mới có thể nuốt ngụm trà vừa rồi xuống. Cô nghĩ bụng, anh chắc chắn là cảm thấy nó không ngon được như trà sữa.
Tiêu Dã ở bên này tai thính mắt tinh, thấy Giang Chấp có dấu hiệu lên tiếng lập tức tranh thủ cơ hội: “Đương nhiên là ngon. Ở thời Đường Tống, ăn trà thể hiện một sự phong nhã. Chén trà này của ông chủ Vương cũng đã nấu ra được sự phong nhã ấy.”
Dứt lời, anh ấy nhìn sang Giang Chấp: “Cậu nói đúng không?” Rồi âm thầm gửi đến anh một ánh mắt.
Giang Chấp đặt chén trà trong tay xuống, hắng giọng, nói một câu: “Không khó uống.”
Tiêu Dã ở đầu kia thật chỉ muốn đập đầu vào đậu phụ mà chết, sao lại không biết ăn nói đến mức này chứ? Nói một câu dễ nghe thì cậu nghẹn chết được hay sao?
Không phải Giang Chấp không để ý thấy ám hiệu của Tiêu Dã. Anh đáp trả lại bằng một ánh mắt, ý tứ rất rõ ràng: Tôi không nói ra nốt nửa câu cuối coi như khách khí lắm rồi.
Không khó uống, nhưng cũng chẳng dễ uống.
Có lẽ ông chủ Vương không tìm thấy được cảm giác an toàn từ trong câu trả lời của Giang Chấp nên cùng một câu hỏi ấy, ông hỏi cả Thịnh Đường.
Nếu không sao lại nói Thịnh Đường là người phản ứng siêu nhanh. Nói theo cách của Trình Tần thì tuyệt đối là thể loại vô liêm sỉ, nói điêu không chớp mắt, vị trí đỉnh cao không ai có thể giành nổi. Cô bấm bụng uống hết sạch chỗ trà trong chén, gương mặt say sưa cộng thêm ánh mắt sùng bái, sáng rực lên, bling bling.
“Quá ngon đi! Ông chủ Vương, đây là loại trà ngon nhất tôi từng uống từ khi sinh ra tới giờ đấy! Trời đất ơi!” Sau đó cô lại đưa chén trà không về phía trước: “Khi nào ông chủ Vương dạy tôi cách nấu trà nhé.”
Giang Chấp ngồi kế bên Thịnh Đường, nhìn cô bàng hoàng sửng sốt. Bản lĩnh mở to mắt nói láo này quả nhiên không cần dạy, xét về năng lực, anh phải cúi đầu bái phục cô.
Tiêu Dã ở bên cạnh cũng ngợi khen vô cùng, có thể nói một câu vừa khoa trương vừa giả tạo như vậy một cách tự nhiên và thẳng thắn, e rằng cũng chỉ có Thịnh Đường làm được, khâm phục, khâm phục.
Thẩm Dao nhìn thấy cảnh này chỉ biết chân thành ngưỡng mộ Thịnh Đường. Ngưỡng mộ sự vô tư vô tính của cô, muốn nói lời thật lòng là nói lời thật lòng, dù có là những câu giả tạo thì cũng biết dùng cách thức khiến người ta thoải mái nhất, vui vẻ nhất. Đâu có giống như cô ấy, ban nãy thật ra suy nghĩ của cô ấy giống như Thịnh Đường, nhưng lại sợ nói ra khiến người ta cảm thấy cô ấy không chuyên nghiệp, vậy là đành rút lui…