Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78 - Chương 78 CỰC KỲ CÓ LÝ
Chương 78 CỰC KỲ CÓ LÝ
Hình ảnh hòa thượng trong “Dạ yến đồ” là một sự tồn tại đặc biệt. Trong suy nghĩ của Giang Chấp, mối quan hệ thao túng giữa hòa thượng và Vương Ốc Sơn cảm giác giống với mối quan hệ thao túng giữa bộ xương to và bộ xương nhỏ trong “Cô lâu đồ”, có một sự truyền đạt ác ý, đâu đâu cũng toát lên sự quái dị, thậm chí ban nãy anh đã dùng mấy chữ “động cơ giết người” để hình dung hàm nghĩa thật sự của bức “Dạ yến đồ”.
Cái nhìn của Tiêu Dã giống với Giang Chấp, anh ấy nói: “Thời kỳ ngũ đại hỗn loạn rối ren. Trong những tín ngưỡng thời ấy có nhắc tới ‘yêu tăng’, thao túng nhân cốt biến hóa thành người đẹp, làm mê hoặc đôi mắt người ta, dụ dỗ tâm tính của người ta. ‘Hàn Hi Tái dạ yến đồ’ xét về hình vẽ thì mang mục đích chính trị, thế nên họa sư thời ấy rất có thể đã tiến hành xử lý Hàn Hi Tái và gia quyến nhà ông ta theo cách yêu ma hóa. Hai phần chính tiệc và tiễn biệt bị thiếu có lẽ đã vẽ ra nội dung hòa thượng thao túng mỹ nhân cốt dụ hoặc mọi người. Tư thế múa của yêu cốt ở trong mắt họa sư đã có sự thay đổi, thế nên không còn là điệu múa Lục Yêu tiêu chuẩn nữa. Cũng có nghĩa là, Vương Ốc Sơn, người bị thao túng trong buổi tiệc chính, đã nhảy một điệu múa có tư thế giống Lục Yêu mà lại không giống Lục Yêu, đây chính là trọng điểm mà chúng ta phải chú ý…”
Nói tới đây, Tiêu Dã chợt dừng lại một chút.
Những lời anh ấy chưa nói hết có liên quan tới hang số 0. Đầu óc của Thịnh Đường và Thẩm Dao xoay chuyển rất nhanh chóng, hiểu ra ngay ý tứ nửa câu của Tiêu Dã.
Hình ảnh bộ xương kỳ quái có vẻ giống như trong bức tranh “Cô lâu huyễn hí đồ” ở trong hang số 0 ấy có lẽ không tồn tại độc lập. Dựa theo sự phân tích một cách liền mạch nội dung của bích họa, thì bộ xương và thiếu nữ Hồ Toàn thật ra là một nội dung chỉnh thể. Muốn tìm ra phương án khôi phục tư thế múa của thiếu nữ Hồ Toàn thì phải bắt tay từ hình bộ xương đã được biết trước, suy đoán ra động tác múa Lục Yêu trước đó của thiếu nữ Hồ Toàn.
Cũng có nghĩa là, trên bích họa, giữa thiếu nữ Hồ Toàn và bộ xương kỳ quái còn thiếu một mắt xích, cũng tức là tư thế múa chẳng ra thể loại gì trong bữa tiệc chính mà ban nãy Tiêu Dã nói. Tuy không thể nói là giống y hệt nhưng có rất nhiều giá trị tham khảo, mà trọng điểm tham khảo nằm ở hình bộ xương nhỏ bị thao túng trong bức “Cô lâu huyễn hí đồ”.
Kết hợp hai thứ lại có lẽ chính là đáp án dành cho bích họa.
“Còn về bức tranh ‘Dạ yến đồ’ này, chính là lợi dụng tín ngưỡng của dân chúng thời đó để đạt mục đích loại trừ, cắn xé chính khách.” Tiêu Dã nói tiếp: “Bức tranh ‘Hàn Hi Tái dạ yến đồ’ mà chúng ta đang được nhìn thấy đây là bản sao chép thời Nam Tống, thế nên trang phục và cách trang điểm của các nhân vật trong tranh đều có bóng dáng đời Nam Tống, còn về đặc điểm nhân vật theo bút tích gốc thì không biết phải nghiên cứu từ đâu. Có thể sau khi bút tích gốc lưu truyền tới đời Nam Tống, do tập tục và hoàn cảnh thời đó đã có sự thay đổi nên khi họa sỹ sao chép lại đã xóa bỏ phần quá mức kỳ ảo ấy, không còn bóng dáng của động cơ ám sát, trở thành bức tranh xa họa trụy lạc mà bây giờ chúng ta nhận định.”
Phần phân tích này của Tiêu Dã cũng men theo tư duy của Giang Chấp, hơn nữa là khẳng định sự phân tích của Giang Chấp sau đó mở rộng thêm một chút để kết luận.
Ông chủ Vương đứng bên cạnh lắng nghe liên tục vuốt vuốt bộ râu, có lẽ ông ta nắm bắt được phần đầu, phần sau vì sao lại dính líu tới bức “Cô lâu huyễn hí đồ” thì ông ta không hiểu nữa. Tuy nhiên ông chủ của một cửa hàng có thể ẩn mình trong góc khuất của con hẻm, ẩn hết công danh lợi lộc nhưng lại có thể được Giáo sư Hồ nhờ làm người tư vấn cho Giang Chấp thì sao có thể là một người tầm thường được?
Ông ta nghe rất say sưa.
Chỉ là không nói gì.
Ông chủ Vương xưa nay có quy tắc: Kết thân với người có duyên. Những người trước mắt đây đều được coi là những người có duyên, hợp với con đường của ông ta, chỉ còn xem ai hợp ý với ông ta hơn mà thôi.
Giang Chấp và Tiêu Dã ai nói cũng đều có lý cả. Thẩm Dao trầm mặc một lúc rất lâu rồi bổ sung những lời của Tiêu Dã.
“Triều Đường tám phương tới bái, thời kỳ đó ở Đông Thổ có nhiều thiếu nữ Hồ Toàn cũng là chuyện rất bình thường, hơn nữa không ít phụ nữ cũng coi thiếu nữ Hồ Toàn tượng trưng cho cái đẹp. Tới thời Hậu Đường, cũng khó tránh không có hậu thế của thiếu nữ Hồ Toàn ở lại Trung Thổ. Chưa biết chừng trong bản bút tích gốc Vương Ốc Sơn chính là thiếu nữ Hồ Toàn, cũng chưa biết chừng tư thế múa của Vương Ốc Sơn trong chính tiệc có bóng dáng của điệu múa Hồ Toàn.”
Thẩm Dao bổ sung thêm những khả năng có thể xảy ra để lý luận thêm hoàn chỉnh.
“Cơ mà…” Thẩm Dao đổi giọng, sắc mặt hơi ngập ngừng.
Giang Chấp và Tiêu Dã đều nhìn cô ấy, đợi cô ấy nói tiếp phần dang dở.
Cô ấy im lặng một lúc, khi ngước mắt lên đã không còn sự băn khoăn vừa rồi nữa, mỉm cười nói: “Không có gì.”
Đuôi mày của Giang Chấp hơi nhướng lên. Anh nhìn Thẩm Dao chằm chằm, đang định lên tiếng thì nghe thấy Thịnh Đường nói trước.
“Nhưng, phân tích của anh và Tiêu Dã cũng có thể không đúng.”
Câu nói này xuất phát từ miệng Thịnh Đường, hơn nữa là nhắm thẳng vào Giang Chấp, nhưng lại biểu đạt ý tứ mà ban nãy Thẩm Dao không tiện nói ra.
Thẩm Dao kinh ngạc nhìn Thịnh Đường. Thịnh Đường gượng cười coi như đáp lễ, nhưng trong lòng thì sáng tỏ như gương. Có gì không dám phản bác chứ? Giang Chấp có phải giáo trình đâu, có thể bảo đảm anh luôn đúng một trăm phần trăm à? Hơn nữa, giáo trình còn có lúc phải hiệu đính, phải tái bản kia kìa.
Tiêu Dã ngược lại khá hứng thú: “Ai yo, đôi cánh cứng cáp rồi hả, làm sao mà hai anh lại có thể không đúng không?”
“Hai anh ấy à, điển hình cho kiểu phân tích của trai thẳng.” Thịnh Đường xua tay: “Điều nghĩ tới không phải âm mưu thì cũng là quỷ kế, lẽ nào không thể là tình yêu ư?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Tiêu Dã ngẩn người.
Giang Chấp đứng bên cạnh nghe chỉ cảm thấy buồn cười, không tiếp lời cô, mà hỏi ngược lại cô: “Hai chữ này bật được ra từ miệng cô cũng mới mẻ đấy, cô hiểu tình yêu sao?”
Thịnh Đường liếc anh một cái, hiểu hay không còn phải giải thích với anh chắc?
“Thẩm Dao ban nãy cũng nói rồi, thiếu nữ Hồ Toàn là một cô gái ngoại tộc, diện mạo cũng khác với người Hán, ngay cả phụ nữ nhìn cũng thích thì đàn ông chạy theo như vịt có gì kỳ lạ chứ? Nhân cách của Hàn Hi Tái trong sử sách vẫn còn là một bí ẩn, có người nói ông ta ngày ngày không quan tâm tới chuyện chính sự, cũng lại có người nói ông ta ôm trong lòng nhiều hoài bão. Nếu ông ta là người có hoài bão thì chắc chắn là một quân tử. Thử nghĩ mà xem, một cô gái có thể được một người quân tử coi như sủng cơ thì chắc chắn phải là rung động thật lòng rồi. Những cô gái xinh đẹp luôn được đàn ông nhung nhớ, nhất lại là một cô gái yểu điệu duyên dáng, đầy tài hoa như vậy, quân tử lại càng cầu chẳng được, đúng không?”
Cô lại hướng về phía Giang Chấp, bồi thêm một nhát dịu dàng: “Giáo sư Giang thân yêu, thầy thấy em nói có lý phần nào không?”
Giang Chấp mím môi khẽ cười, nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói: “Cực kỳ có lý.”
Hình ảnh hòa thượng trong “Dạ yến đồ” là một sự tồn tại đặc biệt. Trong suy nghĩ của Giang Chấp, mối quan hệ thao túng giữa hòa thượng và Vương Ốc Sơn cảm giác giống với mối quan hệ thao túng giữa bộ xương to và bộ xương nhỏ trong “Cô lâu đồ”, có một sự truyền đạt ác ý, đâu đâu cũng toát lên sự quái dị, thậm chí ban nãy anh đã dùng mấy chữ “động cơ giết người” để hình dung hàm nghĩa thật sự của bức “Dạ yến đồ”.
Cái nhìn của Tiêu Dã giống với Giang Chấp, anh ấy nói: “Thời kỳ ngũ đại hỗn loạn rối ren. Trong những tín ngưỡng thời ấy có nhắc tới ‘yêu tăng’, thao túng nhân cốt biến hóa thành người đẹp, làm mê hoặc đôi mắt người ta, dụ dỗ tâm tính của người ta. ‘Hàn Hi Tái dạ yến đồ’ xét về hình vẽ thì mang mục đích chính trị, thế nên họa sư thời ấy rất có thể đã tiến hành xử lý Hàn Hi Tái và gia quyến nhà ông ta theo cách yêu ma hóa. Hai phần chính tiệc và tiễn biệt bị thiếu có lẽ đã vẽ ra nội dung hòa thượng thao túng mỹ nhân cốt dụ hoặc mọi người. Tư thế múa của yêu cốt ở trong mắt họa sư đã có sự thay đổi, thế nên không còn là điệu múa Lục Yêu tiêu chuẩn nữa. Cũng có nghĩa là, Vương Ốc Sơn, người bị thao túng trong buổi tiệc chính, đã nhảy một điệu múa có tư thế giống Lục Yêu mà lại không giống Lục Yêu, đây chính là trọng điểm mà chúng ta phải chú ý…”
Nói tới đây, Tiêu Dã chợt dừng lại một chút.
Những lời anh ấy chưa nói hết có liên quan tới hang số 0. Đầu óc của Thịnh Đường và Thẩm Dao xoay chuyển rất nhanh chóng, hiểu ra ngay ý tứ nửa câu của Tiêu Dã.
Hình ảnh bộ xương kỳ quái có vẻ giống như trong bức tranh “Cô lâu huyễn hí đồ” ở trong hang số 0 ấy có lẽ không tồn tại độc lập. Dựa theo sự phân tích một cách liền mạch nội dung của bích họa, thì bộ xương và thiếu nữ Hồ Toàn thật ra là một nội dung chỉnh thể. Muốn tìm ra phương án khôi phục tư thế múa của thiếu nữ Hồ Toàn thì phải bắt tay từ hình bộ xương đã được biết trước, suy đoán ra động tác múa Lục Yêu trước đó của thiếu nữ Hồ Toàn.
Cũng có nghĩa là, trên bích họa, giữa thiếu nữ Hồ Toàn và bộ xương kỳ quái còn thiếu một mắt xích, cũng tức là tư thế múa chẳng ra thể loại gì trong bữa tiệc chính mà ban nãy Tiêu Dã nói. Tuy không thể nói là giống y hệt nhưng có rất nhiều giá trị tham khảo, mà trọng điểm tham khảo nằm ở hình bộ xương nhỏ bị thao túng trong bức “Cô lâu huyễn hí đồ”.
Kết hợp hai thứ lại có lẽ chính là đáp án dành cho bích họa.
“Còn về bức tranh ‘Dạ yến đồ’ này, chính là lợi dụng tín ngưỡng của dân chúng thời đó để đạt mục đích loại trừ, cắn xé chính khách.” Tiêu Dã nói tiếp: “Bức tranh ‘Hàn Hi Tái dạ yến đồ’ mà chúng ta đang được nhìn thấy đây là bản sao chép thời Nam Tống, thế nên trang phục và cách trang điểm của các nhân vật trong tranh đều có bóng dáng đời Nam Tống, còn về đặc điểm nhân vật theo bút tích gốc thì không biết phải nghiên cứu từ đâu. Có thể sau khi bút tích gốc lưu truyền tới đời Nam Tống, do tập tục và hoàn cảnh thời đó đã có sự thay đổi nên khi họa sỹ sao chép lại đã xóa bỏ phần quá mức kỳ ảo ấy, không còn bóng dáng của động cơ ám sát, trở thành bức tranh xa họa trụy lạc mà bây giờ chúng ta nhận định.”
Phần phân tích này của Tiêu Dã cũng men theo tư duy của Giang Chấp, hơn nữa là khẳng định sự phân tích của Giang Chấp sau đó mở rộng thêm một chút để kết luận.
Ông chủ Vương đứng bên cạnh lắng nghe liên tục vuốt vuốt bộ râu, có lẽ ông ta nắm bắt được phần đầu, phần sau vì sao lại dính líu tới bức “Cô lâu huyễn hí đồ” thì ông ta không hiểu nữa. Tuy nhiên ông chủ của một cửa hàng có thể ẩn mình trong góc khuất của con hẻm, ẩn hết công danh lợi lộc nhưng lại có thể được Giáo sư Hồ nhờ làm người tư vấn cho Giang Chấp thì sao có thể là một người tầm thường được?
Ông ta nghe rất say sưa.
Chỉ là không nói gì.
Ông chủ Vương xưa nay có quy tắc: Kết thân với người có duyên. Những người trước mắt đây đều được coi là những người có duyên, hợp với con đường của ông ta, chỉ còn xem ai hợp ý với ông ta hơn mà thôi.
Giang Chấp và Tiêu Dã ai nói cũng đều có lý cả. Thẩm Dao trầm mặc một lúc rất lâu rồi bổ sung những lời của Tiêu Dã.
“Triều Đường tám phương tới bái, thời kỳ đó ở Đông Thổ có nhiều thiếu nữ Hồ Toàn cũng là chuyện rất bình thường, hơn nữa không ít phụ nữ cũng coi thiếu nữ Hồ Toàn tượng trưng cho cái đẹp. Tới thời Hậu Đường, cũng khó tránh không có hậu thế của thiếu nữ Hồ Toàn ở lại Trung Thổ. Chưa biết chừng trong bản bút tích gốc Vương Ốc Sơn chính là thiếu nữ Hồ Toàn, cũng chưa biết chừng tư thế múa của Vương Ốc Sơn trong chính tiệc có bóng dáng của điệu múa Hồ Toàn.”
Thẩm Dao bổ sung thêm những khả năng có thể xảy ra để lý luận thêm hoàn chỉnh.
“Cơ mà…” Thẩm Dao đổi giọng, sắc mặt hơi ngập ngừng.
Giang Chấp và Tiêu Dã đều nhìn cô ấy, đợi cô ấy nói tiếp phần dang dở.
Cô ấy im lặng một lúc, khi ngước mắt lên đã không còn sự băn khoăn vừa rồi nữa, mỉm cười nói: “Không có gì.”
Đuôi mày của Giang Chấp hơi nhướng lên. Anh nhìn Thẩm Dao chằm chằm, đang định lên tiếng thì nghe thấy Thịnh Đường nói trước.
“Nhưng, phân tích của anh và Tiêu Dã cũng có thể không đúng.”
Câu nói này xuất phát từ miệng Thịnh Đường, hơn nữa là nhắm thẳng vào Giang Chấp, nhưng lại biểu đạt ý tứ mà ban nãy Thẩm Dao không tiện nói ra.
Thẩm Dao kinh ngạc nhìn Thịnh Đường. Thịnh Đường gượng cười coi như đáp lễ, nhưng trong lòng thì sáng tỏ như gương. Có gì không dám phản bác chứ? Giang Chấp có phải giáo trình đâu, có thể bảo đảm anh luôn đúng một trăm phần trăm à? Hơn nữa, giáo trình còn có lúc phải hiệu đính, phải tái bản kia kìa.
Tiêu Dã ngược lại khá hứng thú: “Ai yo, đôi cánh cứng cáp rồi hả, làm sao mà hai anh lại có thể không đúng không?”
“Hai anh ấy à, điển hình cho kiểu phân tích của trai thẳng.” Thịnh Đường xua tay: “Điều nghĩ tới không phải âm mưu thì cũng là quỷ kế, lẽ nào không thể là tình yêu ư?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Tiêu Dã ngẩn người.
Giang Chấp đứng bên cạnh nghe chỉ cảm thấy buồn cười, không tiếp lời cô, mà hỏi ngược lại cô: “Hai chữ này bật được ra từ miệng cô cũng mới mẻ đấy, cô hiểu tình yêu sao?”
Thịnh Đường liếc anh một cái, hiểu hay không còn phải giải thích với anh chắc?
“Thẩm Dao ban nãy cũng nói rồi, thiếu nữ Hồ Toàn là một cô gái ngoại tộc, diện mạo cũng khác với người Hán, ngay cả phụ nữ nhìn cũng thích thì đàn ông chạy theo như vịt có gì kỳ lạ chứ? Nhân cách của Hàn Hi Tái trong sử sách vẫn còn là một bí ẩn, có người nói ông ta ngày ngày không quan tâm tới chuyện chính sự, cũng lại có người nói ông ta ôm trong lòng nhiều hoài bão. Nếu ông ta là người có hoài bão thì chắc chắn là một quân tử. Thử nghĩ mà xem, một cô gái có thể được một người quân tử coi như sủng cơ thì chắc chắn phải là rung động thật lòng rồi. Những cô gái xinh đẹp luôn được đàn ông nhung nhớ, nhất lại là một cô gái yểu điệu duyên dáng, đầy tài hoa như vậy, quân tử lại càng cầu chẳng được, đúng không?”
Cô lại hướng về phía Giang Chấp, bồi thêm một nhát dịu dàng: “Giáo sư Giang thân yêu, thầy thấy em nói có lý phần nào không?”
Giang Chấp mím môi khẽ cười, nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói: “Cực kỳ có lý.”