Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75 - Chương 75 ĐIỀU KỲ LẠ TRONG TRANH
Chương 75 ĐIỀU KỲ LẠ TRONG TRANH
Khi nào không bận?
Thật ra Thịnh Đường cực kỳ muốn hỏi câu này, nhưng trên thực tế, hôm sau ngay khi trời vừa sáng, đến cả thời gian để hỏi câu này cô cũng không còn nữa.
Giang Chấp đến đây vì bức tranh “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”, vì điệu múa Lục Yêu trong bức tranh đó, cũng bởi những điều bí ẩn của điệu múa vừa giống hồ toàn lại không giống hồ toàn trong góc bích họa do Thẩm Dao chịu trách nhiệm.
“Hàn Hi Tái dạ yến đồ” được coi là bức tranh cấp quốc bảo. Sau nhiều lần truyền từ người này qua người khác qua vài giai đoạn, cuối cùng nó được viện bảo tàng Cố Cung lưu giữ. Thịnh Đường những tưởng họ sẽ tới thẳng Cố Cung, không ngờ, Giang Chấp lại tới Lưu Ly Xưởng trước.
Tuy mới là sáng sớm, nhưng tới Lưu Ly Xưởng đã nhìn thấy bóng dáng của không ít khách du lịch. Con đường du lịch mà phía Đông đi tới đường Diên Thọ; phía Tây đi tới ngõ Nam Bắc Liễu này tuy tổng thể chỉ dài hơn tám trăm mét, nhưng do được xây dựng vào thời nhà Thanh, các quan lại và cử nhân tới kinh thành dự thi khi ấy đều chạy tới đây tìm sách kiếm báu vật, vậy nên nó được thấm một bầu không khí thanh tao nồng đậm. Vào thời đại ngày nay, tuy rằng những người đi sưu tầm đồ cổ hay chơi tranh chữ đã rất hiếm rồi, nhưng ngược lại khách du lịch tới check-in thì rất đông.
Ngay từ trước cửa những hiệu sách đã bắt đầu có không ít người vây quanh chụp ảnh. Giang Chấp bảo Tiểu Du đỗ xe bên lề đường, họ đi bộ vào trong.
Thịnh Đường rất thông thạo Lưu Ly Xưởng, bình thường rảnh rỗi không có việc gì làm cô hay cùng Trình Tần và Du Diệp tới đây ngắm tranh. Những lúc cần các loại giấy vẽ hay màu vẽ đặc biệt, họ cũng sẽ tới Lưu Ly Xưởng lượn vài vòng.
Cô tưởng mình đã quen thuộc các con đường ở khu này lắm rồi. Sau khi cùng Giang Chấp men theo đường chính rẽ vào một con ngõ nhỏ rồi lại vòng vèo thêm vài ngã rẽ nữa, cô ngước nhìn lên cánh cửa trước mặt, trên đầu viết dòng chữ: Trân Bảo Các.
Ở một khu vực như Lưu Ly Xưởng, những nhà có mấy chữ như “Bảo”, “Trai” là cực kỳ nhiều. Mặt tiền to to nhỏ nhỏ của các cửa hàng chen chúc nhau khắp con phố không quá dài. Những cửa hàng không được nhìn thẳng ra đường chính thì chí ít cũng phải có một chỗ dừng chân trong con ngõ ngay bên cạnh. Nhưng kiểu ẩn mình nơi sâu nhất trong ngõ hẻm như cửa hàng mà ngày hôm nay họ tới thì quả thật hiếm gặp. Chưa kể đến một mặt tiền không quá lớn và một tấm biển gỗ đơn sơ, nhất là lại dùng một chữ “Các” khiến người ta không khỏi phì cười.
Trước khi bước vào cửa, Thịnh Đường vẫn không kìm nén được tò mò, hiếu kỳ quan sát một lượt. Một cửa hàng nhỏ xíu như thế này mà dám tự xưng là “Các”?
Giang Chấp đọc ra được sự nghi hoặc hiển hiện trên gương mặt cô, anh bèn giơ ngón tay chỉ lên phía trước. Tầm mắt Thịnh Đường di chuyển theo hướng anh chỉ, dừng lại ở ba chữ to tướng viết trên bức hoành phi. Ngắm nhìn tỉ mỉ cô mới chợt phát hiện ra vấn đề. Ngoài ba chữ là tên của cửa hàng ra, ở tít dưới cùng còn có một con dấu.
Cũng may mắt của Thịnh Đường rất tinh, cũng từng bắt gặp dấu ấn này lúc làm việc ở viện nghiên cứu Đôn Hoàng rồi.
Cô kinh ngạc buột miệng: “Càn Long hả?”
Ánh mắt Giang Chấp đong đầy nụ cười, anh giơ tay xoa đầu cô một chút: “Cũng coi như biết nhìn hàng.”
Thế nên gọi là “một cõi trời riêng”?
Hôm nay coi như Thịnh Đường đã được lĩnh giáo rồi.
Sau khi bước một bậc thềm không quá lớn bỗng nhiên rộng rãi sáng sủa hơn, là một nhà dân có sân vườn. Sân tuy không quá lớn nhưng lại trồng không ít loại hoa cỏ. Có những loại hoa với lớp lá xanh rộng lớn bọc lấy hoa, cũng có những loại được vứt đại vào trong chậu đất cho tự sinh trưởng và phát triển, trên lớp đất mọc đầy rêu xanh. Ở góc trong cùng đặt một cái vại nhỏ miệng rộng làm bằng sứ Thanh Hoa, bên trên để trôi nổi mấy bông súng trắng. Ngay dưới chân vại có hai con mèo con đang nằm dựa vào đó, một con màu đen, một con màu trà sữa. Con màu đen nghe thấy tiếng động còn chẳng buồn ngước nhìn. Con trà sữa ngược lại quay qua nhìn người vừa đi vào cửa một cái, uể oải kêu “miao” một tiếng coi như lời chào hỏi.
Dàn hoa trên đỉnh đầu là tử đằng đang mùa nở rộ, khi có gió thổi qua mang theo một mùi hương thanh mát rất nhẹ nhàng.
Có lẽ Tiểu Du đã có lời từ trước nên cửa chính của căn nhà được mở rất rộng. Sau khi nghe thấy tiếng động, chủ nhà cũng bước ra. Một người khoảng bốn mươi tuổi, có râu quai nón, chỏm tóc buộc sau gáy. Một cơ thể vốn tròn trịa cứ thế được ép vào trong một bộ áo dài màu đay, cưỡng ép thể hiện dáng vẻ “thanh phong đạo cốt”.
Chủ nhà họ Vương, sau khi nhìn thấy mấy người họ thì cực kỳ nhiệt tình, ra sức bắt tay với Giang Chấp, luôn miệng gọi Giáo sư Giang. Giang Chấp khó khăn lắm mới rút được tay về, nói một câu: Xem tranh đi.
N hắc tới kỹ thuật phục chế danh họa, Lưu Ly Xưởng nằm ở top một top hai. Có những bức danh họa được lưu truyền lâu đời, không tiện mang ra trưng bày ở ngoài thường sẽ áp dụng biện pháp làm một tác phẩm phục chế. Lưu Ly Xưởng được tiếp nối bởi những gia đình có kỹ thuật siêu cao nên những món đồ làm ra cũng không khác gì đồ gốc.
Ông chủ Vương cho họ xem bản phục chế của bức “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”. Ông ta đeo găng tay vào, lấy bức tranh ra từ một chiếc tráp bằng gỗ nặng thượng hạng, cực kỳ giữ gìn.
Thịnh Đường không thể hiểu nổi lý do Giang Chấp vượt quãng đường xa xôi tới đây chỉ để xem một món hàng nhái. Giang Chấp nói với cô rằng, nhìn khắp cả Lưu Ly Xưởng, chắc chắn không còn ai hiểu rõ về bức tranh này hơn ông chủ Vương nữa.
Vì chuyện này, ông chủ Vương cũng rất dương dương tự đắc, trên người hoàn toàn không có thần thái cao ngạo của những cửa hàng khác. Ông ta nói: Xét về phục chế, tôi nói mình đứng thứ hai không ai dám nhận đứng thứ nhất. Cứ lấy ví dụ như bức Hàn Hi Tái này, dấu ấn trên đầu bức tranh tôi cũng có thể làm lại giống y như đúc. Đương nhiên, mọi người đã chịu tới chỗ tôi cũng không phải tới vì sản phẩm phục chế của tôi làm giống đến mức nào. Liên quan đến những điều kỳ lạ trong bức tranh này, e là đi khắp Lưu Ly Xưởng cũng chỉ có tôi có thể nói ra đôi ba điều thôi.
Thịnh Đường chưa từng được nhìn bản gốc của bức “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”, nhưng các tài liệu liên quan đến bối cảnh và các bản phục chế cô đều đã được nhìn qua. Hơn nữa trong khoảng thời gian này Thẩm Dao cũng luôn nghiên cứu về điệu múa Lục Yêu trên bức tranh này nên Thịnh Đường cũng coi như được “mưa dầm thấm lâu” không ít kiến thức. Cô đi vòng quanh cuộn tranh một lượt, quan sát kỹ càng xem trong bức tranh này có ẩn giấu huyền cơ gì không.
Thẩm Dao đứng ở góc bên phải của cuộn tranh, hỏi ông chủ Vương: “Cái gọi là kỳ lạ là vì trong bức tranh này ẩn giấu một động cơ giết người sao?”
Đây là lời đồn đại được lưu truyền nhiều nhất trên mạng, họ đều nói rằng bức “Hàn Hi Tái dạ yến đồ” này đẹp thì đẹp thật đấy, trên thực tế ngấm ngầm ẩn chứa động cơ giết người. Thậm chí còn có người nói tổng thể bức tranh gồm năm đoạn ẩn nấp một tên sát thủ có mưu đồ ám sát Hàn Hi Tái.
Ông chủ Vương đưa tay vuốt râu mấy cái, cười: “Nói là trong bức tranh này có động cơ giết người ấy à, cũng có phần đúng, bởi vì có một ý kiến cho rằng Hàn Hi Tái thực ra là một người rất có hoài bão, chỉ vì lúc đó thất vọng với triều chính nên không quy thuận triều đình. Lý Dục lo sợ ông ta có lòng làm phản, thế nên định sai người ám sát. Nào ngờ tên gián điệp mà hắn cử đi khi trở về lại vẽ một bức tranh thể hiện ngày ngày Hàn Hi Tái chỉ mặc sức uống rượu hưởng lạc, nhờ đó hóa giải được nỗi nghi ngờ của Lý Dục đối với Hàn Hi Tái, như vậy Hàn Hi Tái mới thoát được một âm mưu bị sát hại.”
Nói tới đây, ông ta quay đầu nhìn Thịnh Đường, bất thình lình hỏi: “Cô gái, cô cũng đi lòng vòng một lúc rồi, cô cảm thấy những điều tôi vừa nói liệu có được coi là điểm kỳ lạ của bức tranh này không?”
Thịnh Đường cảm thấy mình cùng lắm chỉ được coi là một vị khách tới xem tranh. Có thể ngắm bức tranh này lâu như vậy, đơn thuần chỉ xuất phát từ tình yêu cô dành cho tranh. Không ngờ ông chủ Vương lại đột ngột quăng câu hỏi cho cô, nhất thời khiến cô sững người.
Giang Chấp dựa vào chiếc bàn bên cạnh, dáng vẻ nhàn nhã, lười biếng, ánh mắt mang một nụ cười nửa đùa nửa thật, điển hình cho kiểu đứng hóng trò vui. Tiêu Dã cũng không có ý định giúp đỡ cô. Điểm hứng thú của anh ấy không nằm ở bức tranh. Sau khi vào nhà, anh ấy nãy giờ vẫn ngắm nghía mấy món đồ cổ trong tủ trưng bày, nào là bức thêu cổ, đồ gốm sứ, bình hít thuốc, đồng hồ Tây…
Thế nên người tập trung toàn bộ sức lực nhìn chằm chằm vào bức tranh chỉ có Thịnh Đường và Thẩm Dao mà thôi.
Từ lúc vào nhà tới giờ Thịnh Đường chưa hề lên tiếng, là vì cô cảm thấy mình chung quy chỉ là phận tép riu, không muốn lộ sự kém cỏi trước mặt chuyên gia. Bây giờ thấy không thể né tránh được nữa, cô nghĩ bụng: Ông đã dám hỏi như vậy thì nhất định không chỉ một điểm này rồi.
Nhưng cô không dám bất lịch sự, bèn đổi sang một lời chối từ ổn thỏa hơn: “Nếu trên mạng ai ai cũng biết thì câu chuyện ở chỗ ông chủ Vương chắc chắn không thể đơn giản như vậy. Hơn nữa chúng tôi tới đây là vì điệu múa Lục Yêu, vậy thì điểm kỳ lạ chắc chắn sẽ nằm trong nội dung của đoạn thứ hai, Vương Ốc Sơn, người múa điệu Lục Yêu.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nghe xong ông chủ Vương bật cười rồi quay đầu nhìn Giang Chấp: “Cô nhóc này lanh lợi đấy, không bị dụ dỗ.”
“Cô ấy cũng chỉ còn lại một chút lanh lợi như thế mà thôi.” Giang Chấp mỉm cười.
Nghe xong câu này, Thịnh Đường có chút không thoải mái trong lòng. Thế nào gọi là chỉ còn lại một chút? Vì muốn giúp Thẩm Dao khôi phục phần bích họa của cô ấy, anh bất chấp mùa hè nóng nực tới Bắc Kinh, tôi còn phải đi theo anh, dọc đường tôi đã phàn nàn anh một chút nào chưa?
Khi nào không bận?
Thật ra Thịnh Đường cực kỳ muốn hỏi câu này, nhưng trên thực tế, hôm sau ngay khi trời vừa sáng, đến cả thời gian để hỏi câu này cô cũng không còn nữa.
Giang Chấp đến đây vì bức tranh “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”, vì điệu múa Lục Yêu trong bức tranh đó, cũng bởi những điều bí ẩn của điệu múa vừa giống hồ toàn lại không giống hồ toàn trong góc bích họa do Thẩm Dao chịu trách nhiệm.
“Hàn Hi Tái dạ yến đồ” được coi là bức tranh cấp quốc bảo. Sau nhiều lần truyền từ người này qua người khác qua vài giai đoạn, cuối cùng nó được viện bảo tàng Cố Cung lưu giữ. Thịnh Đường những tưởng họ sẽ tới thẳng Cố Cung, không ngờ, Giang Chấp lại tới Lưu Ly Xưởng trước.
Tuy mới là sáng sớm, nhưng tới Lưu Ly Xưởng đã nhìn thấy bóng dáng của không ít khách du lịch. Con đường du lịch mà phía Đông đi tới đường Diên Thọ; phía Tây đi tới ngõ Nam Bắc Liễu này tuy tổng thể chỉ dài hơn tám trăm mét, nhưng do được xây dựng vào thời nhà Thanh, các quan lại và cử nhân tới kinh thành dự thi khi ấy đều chạy tới đây tìm sách kiếm báu vật, vậy nên nó được thấm một bầu không khí thanh tao nồng đậm. Vào thời đại ngày nay, tuy rằng những người đi sưu tầm đồ cổ hay chơi tranh chữ đã rất hiếm rồi, nhưng ngược lại khách du lịch tới check-in thì rất đông.
Ngay từ trước cửa những hiệu sách đã bắt đầu có không ít người vây quanh chụp ảnh. Giang Chấp bảo Tiểu Du đỗ xe bên lề đường, họ đi bộ vào trong.
Thịnh Đường rất thông thạo Lưu Ly Xưởng, bình thường rảnh rỗi không có việc gì làm cô hay cùng Trình Tần và Du Diệp tới đây ngắm tranh. Những lúc cần các loại giấy vẽ hay màu vẽ đặc biệt, họ cũng sẽ tới Lưu Ly Xưởng lượn vài vòng.
Cô tưởng mình đã quen thuộc các con đường ở khu này lắm rồi. Sau khi cùng Giang Chấp men theo đường chính rẽ vào một con ngõ nhỏ rồi lại vòng vèo thêm vài ngã rẽ nữa, cô ngước nhìn lên cánh cửa trước mặt, trên đầu viết dòng chữ: Trân Bảo Các.
Ở một khu vực như Lưu Ly Xưởng, những nhà có mấy chữ như “Bảo”, “Trai” là cực kỳ nhiều. Mặt tiền to to nhỏ nhỏ của các cửa hàng chen chúc nhau khắp con phố không quá dài. Những cửa hàng không được nhìn thẳng ra đường chính thì chí ít cũng phải có một chỗ dừng chân trong con ngõ ngay bên cạnh. Nhưng kiểu ẩn mình nơi sâu nhất trong ngõ hẻm như cửa hàng mà ngày hôm nay họ tới thì quả thật hiếm gặp. Chưa kể đến một mặt tiền không quá lớn và một tấm biển gỗ đơn sơ, nhất là lại dùng một chữ “Các” khiến người ta không khỏi phì cười.
Trước khi bước vào cửa, Thịnh Đường vẫn không kìm nén được tò mò, hiếu kỳ quan sát một lượt. Một cửa hàng nhỏ xíu như thế này mà dám tự xưng là “Các”?
Giang Chấp đọc ra được sự nghi hoặc hiển hiện trên gương mặt cô, anh bèn giơ ngón tay chỉ lên phía trước. Tầm mắt Thịnh Đường di chuyển theo hướng anh chỉ, dừng lại ở ba chữ to tướng viết trên bức hoành phi. Ngắm nhìn tỉ mỉ cô mới chợt phát hiện ra vấn đề. Ngoài ba chữ là tên của cửa hàng ra, ở tít dưới cùng còn có một con dấu.
Cũng may mắt của Thịnh Đường rất tinh, cũng từng bắt gặp dấu ấn này lúc làm việc ở viện nghiên cứu Đôn Hoàng rồi.
Cô kinh ngạc buột miệng: “Càn Long hả?”
Ánh mắt Giang Chấp đong đầy nụ cười, anh giơ tay xoa đầu cô một chút: “Cũng coi như biết nhìn hàng.”
Thế nên gọi là “một cõi trời riêng”?
Hôm nay coi như Thịnh Đường đã được lĩnh giáo rồi.
Sau khi bước một bậc thềm không quá lớn bỗng nhiên rộng rãi sáng sủa hơn, là một nhà dân có sân vườn. Sân tuy không quá lớn nhưng lại trồng không ít loại hoa cỏ. Có những loại hoa với lớp lá xanh rộng lớn bọc lấy hoa, cũng có những loại được vứt đại vào trong chậu đất cho tự sinh trưởng và phát triển, trên lớp đất mọc đầy rêu xanh. Ở góc trong cùng đặt một cái vại nhỏ miệng rộng làm bằng sứ Thanh Hoa, bên trên để trôi nổi mấy bông súng trắng. Ngay dưới chân vại có hai con mèo con đang nằm dựa vào đó, một con màu đen, một con màu trà sữa. Con màu đen nghe thấy tiếng động còn chẳng buồn ngước nhìn. Con trà sữa ngược lại quay qua nhìn người vừa đi vào cửa một cái, uể oải kêu “miao” một tiếng coi như lời chào hỏi.
Dàn hoa trên đỉnh đầu là tử đằng đang mùa nở rộ, khi có gió thổi qua mang theo một mùi hương thanh mát rất nhẹ nhàng.
Có lẽ Tiểu Du đã có lời từ trước nên cửa chính của căn nhà được mở rất rộng. Sau khi nghe thấy tiếng động, chủ nhà cũng bước ra. Một người khoảng bốn mươi tuổi, có râu quai nón, chỏm tóc buộc sau gáy. Một cơ thể vốn tròn trịa cứ thế được ép vào trong một bộ áo dài màu đay, cưỡng ép thể hiện dáng vẻ “thanh phong đạo cốt”.
Chủ nhà họ Vương, sau khi nhìn thấy mấy người họ thì cực kỳ nhiệt tình, ra sức bắt tay với Giang Chấp, luôn miệng gọi Giáo sư Giang. Giang Chấp khó khăn lắm mới rút được tay về, nói một câu: Xem tranh đi.
N hắc tới kỹ thuật phục chế danh họa, Lưu Ly Xưởng nằm ở top một top hai. Có những bức danh họa được lưu truyền lâu đời, không tiện mang ra trưng bày ở ngoài thường sẽ áp dụng biện pháp làm một tác phẩm phục chế. Lưu Ly Xưởng được tiếp nối bởi những gia đình có kỹ thuật siêu cao nên những món đồ làm ra cũng không khác gì đồ gốc.
Ông chủ Vương cho họ xem bản phục chế của bức “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”. Ông ta đeo găng tay vào, lấy bức tranh ra từ một chiếc tráp bằng gỗ nặng thượng hạng, cực kỳ giữ gìn.
Thịnh Đường không thể hiểu nổi lý do Giang Chấp vượt quãng đường xa xôi tới đây chỉ để xem một món hàng nhái. Giang Chấp nói với cô rằng, nhìn khắp cả Lưu Ly Xưởng, chắc chắn không còn ai hiểu rõ về bức tranh này hơn ông chủ Vương nữa.
Vì chuyện này, ông chủ Vương cũng rất dương dương tự đắc, trên người hoàn toàn không có thần thái cao ngạo của những cửa hàng khác. Ông ta nói: Xét về phục chế, tôi nói mình đứng thứ hai không ai dám nhận đứng thứ nhất. Cứ lấy ví dụ như bức Hàn Hi Tái này, dấu ấn trên đầu bức tranh tôi cũng có thể làm lại giống y như đúc. Đương nhiên, mọi người đã chịu tới chỗ tôi cũng không phải tới vì sản phẩm phục chế của tôi làm giống đến mức nào. Liên quan đến những điều kỳ lạ trong bức tranh này, e là đi khắp Lưu Ly Xưởng cũng chỉ có tôi có thể nói ra đôi ba điều thôi.
Thịnh Đường chưa từng được nhìn bản gốc của bức “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”, nhưng các tài liệu liên quan đến bối cảnh và các bản phục chế cô đều đã được nhìn qua. Hơn nữa trong khoảng thời gian này Thẩm Dao cũng luôn nghiên cứu về điệu múa Lục Yêu trên bức tranh này nên Thịnh Đường cũng coi như được “mưa dầm thấm lâu” không ít kiến thức. Cô đi vòng quanh cuộn tranh một lượt, quan sát kỹ càng xem trong bức tranh này có ẩn giấu huyền cơ gì không.
Thẩm Dao đứng ở góc bên phải của cuộn tranh, hỏi ông chủ Vương: “Cái gọi là kỳ lạ là vì trong bức tranh này ẩn giấu một động cơ giết người sao?”
Đây là lời đồn đại được lưu truyền nhiều nhất trên mạng, họ đều nói rằng bức “Hàn Hi Tái dạ yến đồ” này đẹp thì đẹp thật đấy, trên thực tế ngấm ngầm ẩn chứa động cơ giết người. Thậm chí còn có người nói tổng thể bức tranh gồm năm đoạn ẩn nấp một tên sát thủ có mưu đồ ám sát Hàn Hi Tái.
Ông chủ Vương đưa tay vuốt râu mấy cái, cười: “Nói là trong bức tranh này có động cơ giết người ấy à, cũng có phần đúng, bởi vì có một ý kiến cho rằng Hàn Hi Tái thực ra là một người rất có hoài bão, chỉ vì lúc đó thất vọng với triều chính nên không quy thuận triều đình. Lý Dục lo sợ ông ta có lòng làm phản, thế nên định sai người ám sát. Nào ngờ tên gián điệp mà hắn cử đi khi trở về lại vẽ một bức tranh thể hiện ngày ngày Hàn Hi Tái chỉ mặc sức uống rượu hưởng lạc, nhờ đó hóa giải được nỗi nghi ngờ của Lý Dục đối với Hàn Hi Tái, như vậy Hàn Hi Tái mới thoát được một âm mưu bị sát hại.”
Nói tới đây, ông ta quay đầu nhìn Thịnh Đường, bất thình lình hỏi: “Cô gái, cô cũng đi lòng vòng một lúc rồi, cô cảm thấy những điều tôi vừa nói liệu có được coi là điểm kỳ lạ của bức tranh này không?”
Thịnh Đường cảm thấy mình cùng lắm chỉ được coi là một vị khách tới xem tranh. Có thể ngắm bức tranh này lâu như vậy, đơn thuần chỉ xuất phát từ tình yêu cô dành cho tranh. Không ngờ ông chủ Vương lại đột ngột quăng câu hỏi cho cô, nhất thời khiến cô sững người.
Giang Chấp dựa vào chiếc bàn bên cạnh, dáng vẻ nhàn nhã, lười biếng, ánh mắt mang một nụ cười nửa đùa nửa thật, điển hình cho kiểu đứng hóng trò vui. Tiêu Dã cũng không có ý định giúp đỡ cô. Điểm hứng thú của anh ấy không nằm ở bức tranh. Sau khi vào nhà, anh ấy nãy giờ vẫn ngắm nghía mấy món đồ cổ trong tủ trưng bày, nào là bức thêu cổ, đồ gốm sứ, bình hít thuốc, đồng hồ Tây…
Thế nên người tập trung toàn bộ sức lực nhìn chằm chằm vào bức tranh chỉ có Thịnh Đường và Thẩm Dao mà thôi.
Từ lúc vào nhà tới giờ Thịnh Đường chưa hề lên tiếng, là vì cô cảm thấy mình chung quy chỉ là phận tép riu, không muốn lộ sự kém cỏi trước mặt chuyên gia. Bây giờ thấy không thể né tránh được nữa, cô nghĩ bụng: Ông đã dám hỏi như vậy thì nhất định không chỉ một điểm này rồi.
Nhưng cô không dám bất lịch sự, bèn đổi sang một lời chối từ ổn thỏa hơn: “Nếu trên mạng ai ai cũng biết thì câu chuyện ở chỗ ông chủ Vương chắc chắn không thể đơn giản như vậy. Hơn nữa chúng tôi tới đây là vì điệu múa Lục Yêu, vậy thì điểm kỳ lạ chắc chắn sẽ nằm trong nội dung của đoạn thứ hai, Vương Ốc Sơn, người múa điệu Lục Yêu.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nghe xong ông chủ Vương bật cười rồi quay đầu nhìn Giang Chấp: “Cô nhóc này lanh lợi đấy, không bị dụ dỗ.”
“Cô ấy cũng chỉ còn lại một chút lanh lợi như thế mà thôi.” Giang Chấp mỉm cười.
Nghe xong câu này, Thịnh Đường có chút không thoải mái trong lòng. Thế nào gọi là chỉ còn lại một chút? Vì muốn giúp Thẩm Dao khôi phục phần bích họa của cô ấy, anh bất chấp mùa hè nóng nực tới Bắc Kinh, tôi còn phải đi theo anh, dọc đường tôi đã phàn nàn anh một chút nào chưa?