Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74 - Chương 74 GIẢI KHUÂY
Chương 74 GIẢI KHUÂY
Thẩm Dao nhà người ta thì nhã nhặn hơn nhiều, trước mặt chỉ đặt một chiếc đĩa cỡ trung, chính giữa chiếc đĩa xếp ngay ngắn, gọn ghẽ một phần rau xanh và salad, nhìn qua có thể ước lượng là khoảng một gắp đũa, cộng thêm với một cốc nước ép cam tươi. Thịnh Đường quả thật không nén nổi tò mò, hỏi xem cô ấy không đói hay sao?
Thẩm Dao cười dịu dàng, nói muốn giảm cân.
Đây là cái cớ các cô gái hay dùng khi không muốn ăn quá nhiều trước mặt người đàn ông mà mình yêu thích. Tiếc là một tên trai thẳng như Tiêu Dã hoàn toàn không nghe ra được ý tứ giấu đằng sau câu nói ấy. Có lẽ dạ dày đã bắt đầu được lót một lớp nhẹ, anh ấy lại có sức để tiếp tục trêu tức cô.
“Cùng là con gái, sao em không có được sự giác ngộ ấy nhỉ?”
Thịnh Đường dùng ánh mắt hằn học lườm anh ấy, giác ngộ gì cơ? Loại giác ngộ rõ ràng đang đói muốn chết nhưng vẫn phải giả vờ như mình không thèm ăn một chút nào ư? Trước khi đi tới nhà ăn, chính mắt cô đã nhìn thấy Thẩm Dao nhét vào miệng một miếng bánh gato to tướng.
Giảm cân hả?
Ha, giỏi đóng kịch thật.
“Con người em khi giảm cân có một nguyên tắc, không thể cái thân lại hại cái miệng, ăn no rồi mới có sức mà giảm cân.”
Giang Chấp nghe xong câu này, hiếm hoi mới có dịp tốt bụng nói đỡ cho cô một câu, tuy rằng, nội dung của câu nói cũng không quá dễ nghe: “Cô ăn được thì cố mà ăn nhiều vào, người ta giảm cân cô bắt chước theo làm cái gì, gầy chẳng còn mấy cân nữa, giảm cái gì mà giảm?”
Câu nói này khiến Thịnh Đường không có cách nào phản bác, lại chợt nhớ tới cảnh tượng anh bế bổng cô lên hôm nào. Tiêu Dã thấu hiểu về mặt tinh thần, nhìn chằm chằm Giang Chấp cười trêu chọc: “Mấy cân mấy lạng mà cậu cũng nắm rõ thế cơ à?”
Thịnh Đường cảm thấy mình bỗng dưng lùn hẳn đi một đoạn. Câu này dĩ nhiên cô không dám tiếp lời, ngược lại lời đáp trả của Giang Chấp khiến cô rất bất ngờ, anh bỗng dưng bật cười phản bác một câu: “Đúng, nắm rất rõ, sao hả?”
Thẩm Dao ngồi ở chếch đối diện liếc nhìn Thịnh Đường một cái.
Thịnh Đường lại cảm thấy mình lùn đi thêm một đoạn nữa… Quả nhiên không nên lén lút làm việc gì sau lưng người ta.
Giang Chấp ăn cũng không quá nhiều, ừm… Chỉ có món chính là không nhiều thôi, nhưng sau bữa cơm anh đã ăn thêm không ít bánh ngọt và uống khá nhiều trà sữa.
Nghe nói trà sữa của nhà hàng này là món ngon hàng đầu, vững vàng chiếm cứ vị trí hàng đầu trên bảng xếp hạng đánh giá của các thực khách. Sau khi anh liên tiếp uống hai cốc, khoảng thời gian còn lại, chỉ cần cốc trà sữa của Giang Chấp vơi đi là lập tức lại có một nữ phục vụ xinh đẹp trẻ trung chủ động tiến tới hỏi han anh có muốn uống thêm không.
Liên quan đến mấy chuyện tầm phào xoay quanh cốc trà sữa là do Thịnh Đường nghe trộm được.
Lúc đó cô đang đi lấy hoa quả. Cũng không rõ là do vị trí khu vực để hoa quả quá đặc biệt hay vì cô mặc một bộ quần áo cũng tạo cảm giác xanh xanh đỏ đỏ như khu vực này nên bị người ta bỏ qua. Cô đã nghe thấy hai nhân viên phục vụ thì thầm to nhỏ bằng những cảm xúc ôm ấp xuân tình.
“Đổi mình đi cho, anh ấy đẹp trai thật đấy.”
“Không được, không được, mình vẫn chưa ngắm đủ, anh chàng đẹp trai thích uống trà sữa ấy đáng yêu quá.”
Bọn họ tan họp muộn, khi tới nhà ăn đã gần quá giờ ăn rồi, chỉ còn lác đác lại vài bàn còn khách. Phóng tầm mắt quan sát tất cả những “động vật giống đực” có mặt ở đây, thì chỉ có mình Giang Chấp đang uống trà sữa. Thế nên khi hai cô phục vụ đó tiến tới dịu dàng hỏi han, Thịnh Đường nảy sinh ý đồ trêu chọc, cười một cách ngây thơ, vô hại: “Chị gái,
không thể chỉ quan tâm tới trai đẹp uống trà sữa được, còn có gái đẹp muốn uống trà sữa nữa mà, có phải cũng nên được chú trọng không?” Dứt lời, cô đẩy chiếc cốc của mình ra phía trước.
Câu nói này khiến nét mặt của hai cô phục vụ đều ngượng ngập.
Giang Chấp lẳng lặng đánh mắt nhìn Thịnh Đường, khóe miệng khẽ rướn lên, ngước mắt nói với phục vụ: “Tôi tự rót được, cảm ơn.”
Anh cầm chiếc cốc của mình lên, khi đứng dậy lại tiện thể cầm luôn cốc của Thịnh Đường, nhìn cô nói nửa đùa nửa thật: “Đường Tiểu Thất, cô có biết thế này gọi là gì không?”
Thịnh Đường lườm anh, trong lòng nghĩ bụng chắc chắn không có lời nào hay ho.
Anh nói: “Mí mắt mỏng(*).”
(*) Thường được dùng để ví với người có tầm nhìn nông cạn, thiển cận.
Buông lại một câu như thế, Giang Chấp cầm cả hai chiếc cốc đi rót trà sữa.
Để lại một Thịnh Đường chẳng hiểu vừa có chuyện gì xảy ra, rất lâu sau mới quay đầu lại hỏi Tiêu Dã: “Cụm từ mí mắt mỏng được sử dụng như vậy hay sao?”
Tiêu Dã đang gặm một con cua hoàng đế, không có chút kiên nhẫn nào. Càng cua đã bị anh ấy cắn nát ra rồi, nghe xong anh ấy nói: “Cậu ấy quanh năm sống ở nước ngoài, làm sao biết được nhiều như vậy? Nghe qua đôi ba câu rồi vận dụng đại vậy thôi.”
Khi Trình Tần gọi điện thoại tới, Thịnh Đường cũng đã ăn gần xong rồi.
“Ban nãy có đọc được tin nhắn của cậu.” Trình Tần nói một câu, rồi lại hỏi cô sao lại vào ở khách sạn rồi, nếu không thích về trường ở thì có thể về chung cư mà.
Trình Tần có thuê một căn hộ ở bên ngoài trường học, về mặt danh nghĩa là để các chị em cây khế bình thường có chỗ tác oai tác quái, thực tế là mỗi lần Khúc Phong tới Bắc Kinh cũng sẽ tới căn hộ đó một hôm. Thế nên chuyện này không ít lần bị Thịnh Đường và Du Diệp mang ra trêu chọc. Du Diệp còn đâm cực kỳ thẳng vào chỗ hiểm: Nếu tên nhóc Khúc Phong đó tâm tư không đàng hoàng, định giở trò đen tối gì đó thì hai người hãy tới khách sạn đi, đừng làm ô nhiễm thánh địa của ba chúng ta. Hơn nữa tiền thuê nhà còn do cậu bỏ ra, để Khúc Phong ở lại đây cứ có cảm giác như đi ở rể vậy.
Trình Tần là một cô gái rất thẳng thắn, đừng tưởng cũng háo sắc như Thịnh Đường, kỳ thật Trình Tần cũng là một người rất có nguyên tắc, cô ấy nói: “Yên tâm đi, nếu thật sự có một ngày mình và Khúc Phong vào trong khách sạn, nhất định sẽ nói với hai cậu. Bây giờ vì Đường Đường nhà chúng ta, gì thì gì mình cũng phải giữ thân trong sạch, đúng không?”
Thịnh Đường cực kỳ không hiểu vì sao họ lại nói nguyên nhân là do cô.
Trình Tần xoa đầu cô, ánh mắt toát lên một sự thương yêu sâu sắc: “Cậu còn nhỏ như vậy, mình muốn hư hỏng trước mặt cậu cũng hư không nổi, không thể dạy hư các bạn nhỏ được.”
Thịnh Đường tay cầm điện thoại, lẳng lặng liếc nhìn Giang Chấp ở phía đối diện. Bàn ăn không lớn, ở khoảng cách này điện thoại nói gì mọi người đều nghe được rõ ràng.
Cô hắng giọng: “Không được, lần này chúng mình có nhiệm vụ quan trọng, thời gian lại gấp gáp, chạy đi chạy về làm lỡ dở rất nhiều việc.” Trình bày sự yêu nghề kính nghiệp đến mức chính bản thân cô cũng thấy cảm động.
Nếu là bình thường, những lời này của Thịnh Đường kiểu gì cũng bị Trình Tần châm chọc, nhưng hôm nay thật khác lạ, cô ấy chỉ “ồ” lên một tiếng, ngữ khí có vẻ buồn buồn. Sau khi biết tin Trình Tần quay về Bắc Kinh, Thịnh Đường ít nhiều cũng có phần kỳ lạ, kỳ nghỉ hè này cô ấy đi theo Khúc Phong cơ mà. Vietwriter.vn
Cô bèn hỏi cô ấy có phải lại cãi cọ với Khúc Phong không.
Trình Tần ở đầu kia im lặng giây lát, sau đó chất giọng lại trở về với vẻ bất cần hằng ngày: “Cãi cọ cái quái gì, chỉ là ở đó nhàm chán quá thì về thôi. Đoàn các cậu có mấy người? Đôi công thụ đẹp trai đó có tới không…”
Một giây sau Thịnh Đường lập tức ngắt máy.
“Hì, quái đản thật, cái khách sạn to tướng thế này mà đường truyền tín hiệu lại không tốt lắm.” Thịnh Đường cười ung dung. Trình Tần, cậu đúng là một đứa chị em cây khế có thể đâm dao vào cả hai mạng sườn của mình đấy.
Nhưng cô lại thấy cả hai người đàn ông bên cạnh đều khá bình thản, có lẽ vẫn chưa nghe rõ ràng, nhất là Tiêu Dã. Anh ấy còn tin tưởng tuyệt đối, hỏi: “Bạn em à?”
“Chị em cây khế ạ.”
Tiêu Dã rõ ràng không hiểu “chị em cây khế” có nghĩa là gì, lại hỏi: “Có xinh không?”
Thẩm Dao nãy giờ ngồi bên cạnh xem trò vui không nhịn nổi nữa, cười nói: “Tiêu Dã, anh có ý gì vậy?”
“Ai chẳng có lòng ham mê cái đẹp chứ.” Tiêu Dã phá lên cười: “Vả lại, một người có thể làm bạn với Đường Đường chắc chắn phải rất xinh đẹp.”
Thịnh Đường ngồi cắn đũa, nói: “Đúng là xinh đẹp, đẹp lắm luôn.”
“Nhưng tính tình không ổn?” Giang Chấp nãy giờ im ắng bất thình lình hỏi một câu.
Thịnh Đường sững người ra một lúc lâu mới chợt hiểu ra ý anh muốn nói đến Trình Tần bèn giải thích: “Có lẽ vậy, nghe giọng nói có vẻ không ổn lắm. Nhưng Trình Tần là một người lạc quan, cho dù chuyện có to bằng trời rơi xuống đầu cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ đau đớn vài phút rồi lập tức coi như không có gì xảy ra.”
Giang Chấp chậm rãi nói: “Sau này lúc nào không bận có thể gọi bạn của cô đến, cho cô ấy giải khuây.”
Thẩm Dao nhà người ta thì nhã nhặn hơn nhiều, trước mặt chỉ đặt một chiếc đĩa cỡ trung, chính giữa chiếc đĩa xếp ngay ngắn, gọn ghẽ một phần rau xanh và salad, nhìn qua có thể ước lượng là khoảng một gắp đũa, cộng thêm với một cốc nước ép cam tươi. Thịnh Đường quả thật không nén nổi tò mò, hỏi xem cô ấy không đói hay sao?
Thẩm Dao cười dịu dàng, nói muốn giảm cân.
Đây là cái cớ các cô gái hay dùng khi không muốn ăn quá nhiều trước mặt người đàn ông mà mình yêu thích. Tiếc là một tên trai thẳng như Tiêu Dã hoàn toàn không nghe ra được ý tứ giấu đằng sau câu nói ấy. Có lẽ dạ dày đã bắt đầu được lót một lớp nhẹ, anh ấy lại có sức để tiếp tục trêu tức cô.
“Cùng là con gái, sao em không có được sự giác ngộ ấy nhỉ?”
Thịnh Đường dùng ánh mắt hằn học lườm anh ấy, giác ngộ gì cơ? Loại giác ngộ rõ ràng đang đói muốn chết nhưng vẫn phải giả vờ như mình không thèm ăn một chút nào ư? Trước khi đi tới nhà ăn, chính mắt cô đã nhìn thấy Thẩm Dao nhét vào miệng một miếng bánh gato to tướng.
Giảm cân hả?
Ha, giỏi đóng kịch thật.
“Con người em khi giảm cân có một nguyên tắc, không thể cái thân lại hại cái miệng, ăn no rồi mới có sức mà giảm cân.”
Giang Chấp nghe xong câu này, hiếm hoi mới có dịp tốt bụng nói đỡ cho cô một câu, tuy rằng, nội dung của câu nói cũng không quá dễ nghe: “Cô ăn được thì cố mà ăn nhiều vào, người ta giảm cân cô bắt chước theo làm cái gì, gầy chẳng còn mấy cân nữa, giảm cái gì mà giảm?”
Câu nói này khiến Thịnh Đường không có cách nào phản bác, lại chợt nhớ tới cảnh tượng anh bế bổng cô lên hôm nào. Tiêu Dã thấu hiểu về mặt tinh thần, nhìn chằm chằm Giang Chấp cười trêu chọc: “Mấy cân mấy lạng mà cậu cũng nắm rõ thế cơ à?”
Thịnh Đường cảm thấy mình bỗng dưng lùn hẳn đi một đoạn. Câu này dĩ nhiên cô không dám tiếp lời, ngược lại lời đáp trả của Giang Chấp khiến cô rất bất ngờ, anh bỗng dưng bật cười phản bác một câu: “Đúng, nắm rất rõ, sao hả?”
Thẩm Dao ngồi ở chếch đối diện liếc nhìn Thịnh Đường một cái.
Thịnh Đường lại cảm thấy mình lùn đi thêm một đoạn nữa… Quả nhiên không nên lén lút làm việc gì sau lưng người ta.
Giang Chấp ăn cũng không quá nhiều, ừm… Chỉ có món chính là không nhiều thôi, nhưng sau bữa cơm anh đã ăn thêm không ít bánh ngọt và uống khá nhiều trà sữa.
Nghe nói trà sữa của nhà hàng này là món ngon hàng đầu, vững vàng chiếm cứ vị trí hàng đầu trên bảng xếp hạng đánh giá của các thực khách. Sau khi anh liên tiếp uống hai cốc, khoảng thời gian còn lại, chỉ cần cốc trà sữa của Giang Chấp vơi đi là lập tức lại có một nữ phục vụ xinh đẹp trẻ trung chủ động tiến tới hỏi han anh có muốn uống thêm không.
Liên quan đến mấy chuyện tầm phào xoay quanh cốc trà sữa là do Thịnh Đường nghe trộm được.
Lúc đó cô đang đi lấy hoa quả. Cũng không rõ là do vị trí khu vực để hoa quả quá đặc biệt hay vì cô mặc một bộ quần áo cũng tạo cảm giác xanh xanh đỏ đỏ như khu vực này nên bị người ta bỏ qua. Cô đã nghe thấy hai nhân viên phục vụ thì thầm to nhỏ bằng những cảm xúc ôm ấp xuân tình.
“Đổi mình đi cho, anh ấy đẹp trai thật đấy.”
“Không được, không được, mình vẫn chưa ngắm đủ, anh chàng đẹp trai thích uống trà sữa ấy đáng yêu quá.”
Bọn họ tan họp muộn, khi tới nhà ăn đã gần quá giờ ăn rồi, chỉ còn lác đác lại vài bàn còn khách. Phóng tầm mắt quan sát tất cả những “động vật giống đực” có mặt ở đây, thì chỉ có mình Giang Chấp đang uống trà sữa. Thế nên khi hai cô phục vụ đó tiến tới dịu dàng hỏi han, Thịnh Đường nảy sinh ý đồ trêu chọc, cười một cách ngây thơ, vô hại: “Chị gái,
không thể chỉ quan tâm tới trai đẹp uống trà sữa được, còn có gái đẹp muốn uống trà sữa nữa mà, có phải cũng nên được chú trọng không?” Dứt lời, cô đẩy chiếc cốc của mình ra phía trước.
Câu nói này khiến nét mặt của hai cô phục vụ đều ngượng ngập.
Giang Chấp lẳng lặng đánh mắt nhìn Thịnh Đường, khóe miệng khẽ rướn lên, ngước mắt nói với phục vụ: “Tôi tự rót được, cảm ơn.”
Anh cầm chiếc cốc của mình lên, khi đứng dậy lại tiện thể cầm luôn cốc của Thịnh Đường, nhìn cô nói nửa đùa nửa thật: “Đường Tiểu Thất, cô có biết thế này gọi là gì không?”
Thịnh Đường lườm anh, trong lòng nghĩ bụng chắc chắn không có lời nào hay ho.
Anh nói: “Mí mắt mỏng(*).”
(*) Thường được dùng để ví với người có tầm nhìn nông cạn, thiển cận.
Buông lại một câu như thế, Giang Chấp cầm cả hai chiếc cốc đi rót trà sữa.
Để lại một Thịnh Đường chẳng hiểu vừa có chuyện gì xảy ra, rất lâu sau mới quay đầu lại hỏi Tiêu Dã: “Cụm từ mí mắt mỏng được sử dụng như vậy hay sao?”
Tiêu Dã đang gặm một con cua hoàng đế, không có chút kiên nhẫn nào. Càng cua đã bị anh ấy cắn nát ra rồi, nghe xong anh ấy nói: “Cậu ấy quanh năm sống ở nước ngoài, làm sao biết được nhiều như vậy? Nghe qua đôi ba câu rồi vận dụng đại vậy thôi.”
Khi Trình Tần gọi điện thoại tới, Thịnh Đường cũng đã ăn gần xong rồi.
“Ban nãy có đọc được tin nhắn của cậu.” Trình Tần nói một câu, rồi lại hỏi cô sao lại vào ở khách sạn rồi, nếu không thích về trường ở thì có thể về chung cư mà.
Trình Tần có thuê một căn hộ ở bên ngoài trường học, về mặt danh nghĩa là để các chị em cây khế bình thường có chỗ tác oai tác quái, thực tế là mỗi lần Khúc Phong tới Bắc Kinh cũng sẽ tới căn hộ đó một hôm. Thế nên chuyện này không ít lần bị Thịnh Đường và Du Diệp mang ra trêu chọc. Du Diệp còn đâm cực kỳ thẳng vào chỗ hiểm: Nếu tên nhóc Khúc Phong đó tâm tư không đàng hoàng, định giở trò đen tối gì đó thì hai người hãy tới khách sạn đi, đừng làm ô nhiễm thánh địa của ba chúng ta. Hơn nữa tiền thuê nhà còn do cậu bỏ ra, để Khúc Phong ở lại đây cứ có cảm giác như đi ở rể vậy.
Trình Tần là một cô gái rất thẳng thắn, đừng tưởng cũng háo sắc như Thịnh Đường, kỳ thật Trình Tần cũng là một người rất có nguyên tắc, cô ấy nói: “Yên tâm đi, nếu thật sự có một ngày mình và Khúc Phong vào trong khách sạn, nhất định sẽ nói với hai cậu. Bây giờ vì Đường Đường nhà chúng ta, gì thì gì mình cũng phải giữ thân trong sạch, đúng không?”
Thịnh Đường cực kỳ không hiểu vì sao họ lại nói nguyên nhân là do cô.
Trình Tần xoa đầu cô, ánh mắt toát lên một sự thương yêu sâu sắc: “Cậu còn nhỏ như vậy, mình muốn hư hỏng trước mặt cậu cũng hư không nổi, không thể dạy hư các bạn nhỏ được.”
Thịnh Đường tay cầm điện thoại, lẳng lặng liếc nhìn Giang Chấp ở phía đối diện. Bàn ăn không lớn, ở khoảng cách này điện thoại nói gì mọi người đều nghe được rõ ràng.
Cô hắng giọng: “Không được, lần này chúng mình có nhiệm vụ quan trọng, thời gian lại gấp gáp, chạy đi chạy về làm lỡ dở rất nhiều việc.” Trình bày sự yêu nghề kính nghiệp đến mức chính bản thân cô cũng thấy cảm động.
Nếu là bình thường, những lời này của Thịnh Đường kiểu gì cũng bị Trình Tần châm chọc, nhưng hôm nay thật khác lạ, cô ấy chỉ “ồ” lên một tiếng, ngữ khí có vẻ buồn buồn. Sau khi biết tin Trình Tần quay về Bắc Kinh, Thịnh Đường ít nhiều cũng có phần kỳ lạ, kỳ nghỉ hè này cô ấy đi theo Khúc Phong cơ mà. Vietwriter.vn
Cô bèn hỏi cô ấy có phải lại cãi cọ với Khúc Phong không.
Trình Tần ở đầu kia im lặng giây lát, sau đó chất giọng lại trở về với vẻ bất cần hằng ngày: “Cãi cọ cái quái gì, chỉ là ở đó nhàm chán quá thì về thôi. Đoàn các cậu có mấy người? Đôi công thụ đẹp trai đó có tới không…”
Một giây sau Thịnh Đường lập tức ngắt máy.
“Hì, quái đản thật, cái khách sạn to tướng thế này mà đường truyền tín hiệu lại không tốt lắm.” Thịnh Đường cười ung dung. Trình Tần, cậu đúng là một đứa chị em cây khế có thể đâm dao vào cả hai mạng sườn của mình đấy.
Nhưng cô lại thấy cả hai người đàn ông bên cạnh đều khá bình thản, có lẽ vẫn chưa nghe rõ ràng, nhất là Tiêu Dã. Anh ấy còn tin tưởng tuyệt đối, hỏi: “Bạn em à?”
“Chị em cây khế ạ.”
Tiêu Dã rõ ràng không hiểu “chị em cây khế” có nghĩa là gì, lại hỏi: “Có xinh không?”
Thẩm Dao nãy giờ ngồi bên cạnh xem trò vui không nhịn nổi nữa, cười nói: “Tiêu Dã, anh có ý gì vậy?”
“Ai chẳng có lòng ham mê cái đẹp chứ.” Tiêu Dã phá lên cười: “Vả lại, một người có thể làm bạn với Đường Đường chắc chắn phải rất xinh đẹp.”
Thịnh Đường ngồi cắn đũa, nói: “Đúng là xinh đẹp, đẹp lắm luôn.”
“Nhưng tính tình không ổn?” Giang Chấp nãy giờ im ắng bất thình lình hỏi một câu.
Thịnh Đường sững người ra một lúc lâu mới chợt hiểu ra ý anh muốn nói đến Trình Tần bèn giải thích: “Có lẽ vậy, nghe giọng nói có vẻ không ổn lắm. Nhưng Trình Tần là một người lạc quan, cho dù chuyện có to bằng trời rơi xuống đầu cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ đau đớn vài phút rồi lập tức coi như không có gì xảy ra.”
Giang Chấp chậm rãi nói: “Sau này lúc nào không bận có thể gọi bạn của cô đến, cho cô ấy giải khuây.”