Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73 - Chương 73
Chương 73 MẶT PHẢI DÀY CỠ NÀO?
Tại sảnh khách sạn.
Tiểu Du nhìn Tiêu Dã bằng nét mặt khó xử;
Thịnh Đường và Thẩm Dao thì nhìn Tiêu Dã bằng thái độ buồn cười.
Giang Chấp nghiêng người đứng dựa vào quầy lễ tân, nhìn Tiêu Dã nửa cười nửa không…
Tiêu Dã ngồi lên chiếc va ly hành lý, đường hoàng đón nhận lễ rửa tội từ ánh mắt của tất cả mọi người, nhún vai: “Tôi không hề lừa mọi người, thật sự không đặt phòng khách sạn.”
Giang Chấp nói: “Ban nãy ai là người đứng ở sân bay còn nhấn mạnh không cần lo cho mình, tự mình có thể chăm sóc tốt cho bản thân?”
Tiêu Dã bật cười, nói khoác mà không hề ngượng chút nào: “Đúng, lời đó quả thực do tôi nói, nhưng tôi cũng không thể không ở chung với mọi người được phải không? Chúng ta đều tới đây công tác cả, phải hành động thống nhất.”
Giang Chấp quay đầu nhìn Tiểu Du một cái.
Tiểu Du thở dài rồi lại quay đi thương lượng với nhân viên lễ tân. Cô nhân viên lễ tân cũng khá khó xử: “Thành thật xin lỗi, thật sự là chúng tôi không còn phòng trống nữa. Bây giờ đang đúng vào mùa du lịch, phòng ngày nào cũng kín.”
Đang đúng vào kỳ nghỉ hè, người từ phía Nam lên, người từ phía Bắc xuống. Không cần nhìn đi đâu xa, cứ đứng từ khách sạn này nhìn ra ngoài thôi, toàn bộ con đường Trường An cũng đều là khung cảnh huyên náo, tấp nập người và xe cộ.
Những lời của cô nhân viên lễ tân, Tiêu Dã đã nghe rất rõ ràng rồi, anh ấy lập tức tỏ rõ thái độ: “Tóm lại, tôi sẽ không đổi khách sạn đâu.” Anh vươn tay nắm lấy cổ tay áo chống nắng rộng thùng thình của Thịnh Đường, khẽ lắc nhẹ hai cái: “Tiểu sư muội, em cũng không hy vọng sư huynh đi phải không?”
Giang Chấp nhìn chằm chằm bàn tay của Tiêu Dã đang nắm lấy tay Thịnh Đường qua không khí, ánh mắt hơi tối đi. Làm nũng sao? Ha, mặt phải dày cỡ nào?
Thịnh Đường dĩ nhiên không muốn Tiêu Dã đi. Một là nói gì thì nói họ cũng là thành viên của Sáu Viên Thịt Bằm, bỏ rơi anh ấy một mình, ném ra ngoài cũng không phải chuyện hay ho. Hai là… có mặt Tiêu Dã vui vẻ biết bao nhiêu. Anh ấy mà đi, cô tìm ai để buôn dưa lê về Giang Chấp và Thẩm Dao đây? Tìm Giang Chấp sao?
Trừ phi cô cảm thấy mình sống thọ quá, chất lượng cuộc sống tốt quá.
Bảo cô quay về trường ở cũng không hợp lý. Ở trên máy bay Giang Chấp đã thẳng thừng từ chối yêu cầu này của cô, lý do anh đưa ra là: Trường học quá xa, làm lỡ dở lịch trình.
Đến tận bây giờ, Thịnh Đường vẫn không biết Giang Chấp rốt cuộc có lịch trình gì.
Đang mải nghĩ thì cảm nhận được ánh mắt của Giang Chấp phóng tới, cô ngước lên, quả nhiên va cái rầm vào ánh mắt của anh. Cô giật thót trong lòng, vô duyên vô cớ liên tưởng tới một phân cảnh đã xuất hiện nhiều tới mức nhàm chán trong tiểu thuyết hoặc trên phim ảnh: Phòng khách sạn không đủ, nam nữ chính bị dồn ép phải ngủ chung một phòng…
Trời đất chứng giám, cô đúng là có tính háo sắc, nhưng để một hoa mỹ nam vào ở trong phòng cô, chưa biết chừng đến cái gan thực hiện cô cũng có.
Nếu không, sao người ta nói năng lực phản ứng của một người được rèn luyện từ những tình huống bị dồn ép tới chân tường mà ra. Thịnh Đường trở ngược tay, vỗ vỗ lên bả vai Tiêu Dã: “À thế này, em cảm thấy anh và Giáo sư Giang kính yêu của chúng ta ở một phòng là thích hợp nhất.”
***
Sau khi quẹt thẻ đi vào phòng, việc đầu tiên của Thịnh Đường chính là soạn tin nhắn gửi qua cho Trình Tần. Cô ném điện thoại lên giường, bắt đầu quan sát không gian của căn phòng.
Diện tích tuy không thể nói là to tới mức tặc lưỡi nhưng dù sao cũng là một phòng khép kín, kết cấu tương đối đẹp. Có một khu vực làm việc được tách riêng, tiện cho việc đọc sách thâu đêm hoặc hoàn thiện dự án, còn có một ban công nhỏ có thể ngắm nhìn phong cảnh.
Giờ đang là lúc hoàng hôn buông xuống, ban công được nhuộm một màu đỏ rực. Bắc Kinh tối trời sớm hơn Đôn Hoàng rất nhiều. Không bao lâu nữa, một chút vạt nắng cuối cùng phía đường chân trời cũng sẽ bị nuốt chửng, đèn đuốc sẽ rực sáng cả thành phố phồn hoa.
Náo nhiệt thì náo nhiệt thật đấy, nhưng chung quy vẫn là quá ồn ào.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Mấy năm nay thường cứ tới dịp nghỉ hè hay nghỉ đông, Thịnh Đường đều rời khỏi Bắc Kinh từ sớm. Hoặc là chui vào trong rừng vẽ vật thực, hoặc là ở lỳ trong hang đá làm sao chép nguyên tác. Thứ bầu bạn bên cạnh cô nếu không phải chim chóc hoa lá thì cũng là sa mạc Đôn Hoàng, từ lâu cô đã không còn quen với sự tấp nập tới chen chúc của mùa hè Bắc Kinh nữa. Cũng may Giáo sư Hồ thật sự rất thương Giang Chấp, được dựa hơi anh, căn phòng khách sạn cô ở cũng khá thoải mái.
Bữa tối được họ giải quyết ngay tại nhà ăn tự phục vụ của khách sạn.
Giang Chấp biến thái, chưa để họ được thả lỏng giây phút nào đã đòi mở cuộc họp trực tuyến. Ở đầu kia, Đôn Hoàng vẫn còn là một bầu trời trong xanh, còn Bắc Kinh đã tối hẳn rồi. Tới khi họp xong, phía chân trời đã có những vạt đen, còn Thịnh Đường thì đói như da lưng dính vào da bụng vậy.
Ngay cả Tiêu Dã cũng không nhắc đến chuyện tới đường Quỹ ăn đồ ăn đêm và uống bia đá nữa. Có lẽ đói thật sự, vừa tới nhà hàng anh ấy lập tức bày ra điệu bộ như sắp được ăn no đã đời. Hai đĩa đồ ăn suất lớn nhất cao tới mức có chóp nhọn được bày ra trước mặt anh ấy, nhìn mà Thịnh Đường cũng cảm thấy đau dạ dày thay cho anh ấy.
… Thịnh Đường thì đi lấy bốn chiếc đĩa khác nhau.
Được phân loại rõ ràng, đồ lạnh, đồ nóng, đồ chính và tráng miệng, thứ nào cô cũng không bỏ qua…
Tại sảnh khách sạn.
Tiểu Du nhìn Tiêu Dã bằng nét mặt khó xử;
Thịnh Đường và Thẩm Dao thì nhìn Tiêu Dã bằng thái độ buồn cười.
Giang Chấp nghiêng người đứng dựa vào quầy lễ tân, nhìn Tiêu Dã nửa cười nửa không…
Tiêu Dã ngồi lên chiếc va ly hành lý, đường hoàng đón nhận lễ rửa tội từ ánh mắt của tất cả mọi người, nhún vai: “Tôi không hề lừa mọi người, thật sự không đặt phòng khách sạn.”
Giang Chấp nói: “Ban nãy ai là người đứng ở sân bay còn nhấn mạnh không cần lo cho mình, tự mình có thể chăm sóc tốt cho bản thân?”
Tiêu Dã bật cười, nói khoác mà không hề ngượng chút nào: “Đúng, lời đó quả thực do tôi nói, nhưng tôi cũng không thể không ở chung với mọi người được phải không? Chúng ta đều tới đây công tác cả, phải hành động thống nhất.”
Giang Chấp quay đầu nhìn Tiểu Du một cái.
Tiểu Du thở dài rồi lại quay đi thương lượng với nhân viên lễ tân. Cô nhân viên lễ tân cũng khá khó xử: “Thành thật xin lỗi, thật sự là chúng tôi không còn phòng trống nữa. Bây giờ đang đúng vào mùa du lịch, phòng ngày nào cũng kín.”
Đang đúng vào kỳ nghỉ hè, người từ phía Nam lên, người từ phía Bắc xuống. Không cần nhìn đi đâu xa, cứ đứng từ khách sạn này nhìn ra ngoài thôi, toàn bộ con đường Trường An cũng đều là khung cảnh huyên náo, tấp nập người và xe cộ.
Những lời của cô nhân viên lễ tân, Tiêu Dã đã nghe rất rõ ràng rồi, anh ấy lập tức tỏ rõ thái độ: “Tóm lại, tôi sẽ không đổi khách sạn đâu.” Anh vươn tay nắm lấy cổ tay áo chống nắng rộng thùng thình của Thịnh Đường, khẽ lắc nhẹ hai cái: “Tiểu sư muội, em cũng không hy vọng sư huynh đi phải không?”
Giang Chấp nhìn chằm chằm bàn tay của Tiêu Dã đang nắm lấy tay Thịnh Đường qua không khí, ánh mắt hơi tối đi. Làm nũng sao? Ha, mặt phải dày cỡ nào?
Thịnh Đường dĩ nhiên không muốn Tiêu Dã đi. Một là nói gì thì nói họ cũng là thành viên của Sáu Viên Thịt Bằm, bỏ rơi anh ấy một mình, ném ra ngoài cũng không phải chuyện hay ho. Hai là… có mặt Tiêu Dã vui vẻ biết bao nhiêu. Anh ấy mà đi, cô tìm ai để buôn dưa lê về Giang Chấp và Thẩm Dao đây? Tìm Giang Chấp sao?
Trừ phi cô cảm thấy mình sống thọ quá, chất lượng cuộc sống tốt quá.
Bảo cô quay về trường ở cũng không hợp lý. Ở trên máy bay Giang Chấp đã thẳng thừng từ chối yêu cầu này của cô, lý do anh đưa ra là: Trường học quá xa, làm lỡ dở lịch trình.
Đến tận bây giờ, Thịnh Đường vẫn không biết Giang Chấp rốt cuộc có lịch trình gì.
Đang mải nghĩ thì cảm nhận được ánh mắt của Giang Chấp phóng tới, cô ngước lên, quả nhiên va cái rầm vào ánh mắt của anh. Cô giật thót trong lòng, vô duyên vô cớ liên tưởng tới một phân cảnh đã xuất hiện nhiều tới mức nhàm chán trong tiểu thuyết hoặc trên phim ảnh: Phòng khách sạn không đủ, nam nữ chính bị dồn ép phải ngủ chung một phòng…
Trời đất chứng giám, cô đúng là có tính háo sắc, nhưng để một hoa mỹ nam vào ở trong phòng cô, chưa biết chừng đến cái gan thực hiện cô cũng có.
Nếu không, sao người ta nói năng lực phản ứng của một người được rèn luyện từ những tình huống bị dồn ép tới chân tường mà ra. Thịnh Đường trở ngược tay, vỗ vỗ lên bả vai Tiêu Dã: “À thế này, em cảm thấy anh và Giáo sư Giang kính yêu của chúng ta ở một phòng là thích hợp nhất.”
***
Sau khi quẹt thẻ đi vào phòng, việc đầu tiên của Thịnh Đường chính là soạn tin nhắn gửi qua cho Trình Tần. Cô ném điện thoại lên giường, bắt đầu quan sát không gian của căn phòng.
Diện tích tuy không thể nói là to tới mức tặc lưỡi nhưng dù sao cũng là một phòng khép kín, kết cấu tương đối đẹp. Có một khu vực làm việc được tách riêng, tiện cho việc đọc sách thâu đêm hoặc hoàn thiện dự án, còn có một ban công nhỏ có thể ngắm nhìn phong cảnh.
Giờ đang là lúc hoàng hôn buông xuống, ban công được nhuộm một màu đỏ rực. Bắc Kinh tối trời sớm hơn Đôn Hoàng rất nhiều. Không bao lâu nữa, một chút vạt nắng cuối cùng phía đường chân trời cũng sẽ bị nuốt chửng, đèn đuốc sẽ rực sáng cả thành phố phồn hoa.
Náo nhiệt thì náo nhiệt thật đấy, nhưng chung quy vẫn là quá ồn ào.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Mấy năm nay thường cứ tới dịp nghỉ hè hay nghỉ đông, Thịnh Đường đều rời khỏi Bắc Kinh từ sớm. Hoặc là chui vào trong rừng vẽ vật thực, hoặc là ở lỳ trong hang đá làm sao chép nguyên tác. Thứ bầu bạn bên cạnh cô nếu không phải chim chóc hoa lá thì cũng là sa mạc Đôn Hoàng, từ lâu cô đã không còn quen với sự tấp nập tới chen chúc của mùa hè Bắc Kinh nữa. Cũng may Giáo sư Hồ thật sự rất thương Giang Chấp, được dựa hơi anh, căn phòng khách sạn cô ở cũng khá thoải mái.
Bữa tối được họ giải quyết ngay tại nhà ăn tự phục vụ của khách sạn.
Giang Chấp biến thái, chưa để họ được thả lỏng giây phút nào đã đòi mở cuộc họp trực tuyến. Ở đầu kia, Đôn Hoàng vẫn còn là một bầu trời trong xanh, còn Bắc Kinh đã tối hẳn rồi. Tới khi họp xong, phía chân trời đã có những vạt đen, còn Thịnh Đường thì đói như da lưng dính vào da bụng vậy.
Ngay cả Tiêu Dã cũng không nhắc đến chuyện tới đường Quỹ ăn đồ ăn đêm và uống bia đá nữa. Có lẽ đói thật sự, vừa tới nhà hàng anh ấy lập tức bày ra điệu bộ như sắp được ăn no đã đời. Hai đĩa đồ ăn suất lớn nhất cao tới mức có chóp nhọn được bày ra trước mặt anh ấy, nhìn mà Thịnh Đường cũng cảm thấy đau dạ dày thay cho anh ấy.
… Thịnh Đường thì đi lấy bốn chiếc đĩa khác nhau.
Được phân loại rõ ràng, đồ lạnh, đồ nóng, đồ chính và tráng miệng, thứ nào cô cũng không bỏ qua…