Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72 - Chương 72
Chương 72 ANH CÒN LÀ GIÁO SƯ NỮA SAO?
Ởsảnh đến của sân bay, có người tới đón họ.
Giữa cả đống biển đón người thân xanh xanh đỏ đỏ, có một tấm nổi bật hẳn lên. Chưa nói đến chuyện nó khá to, ở góc dưới bên phải của tấm biển còn vẽ một hình Phi Thiên đơn giản, thần vận và trang phục đều toát lên vẻ ung dung điềm đạm, có thể nhìn ra được vài phần nền tảng.
Góc trên bên trái của tấm biển được dùng màu nước vẽ ra đường nét ngọn núi Tam Nguy bằng phương pháp lan màu, cũng vừa đơn giản vừa hình tượng. Lời chào mừng viết trên tấm biển cực kỳ tiêu chuẩn: Nhiệt liệt chào mừng Giáo sư Giang và các thành viên khác của đội khôi phục ghé thăm chỉ đạo.
Tới đón họ từ sân bay là một cô gái khá trẻ, vóc người không cao to lắm. Vì vậy sợ bị dòng người nhấn chìm, cánh cửa vừa mở ra, cô ấy đã liều mạng nhảy loi choi lên cao, từ xa đã nhìn thấy tấm biển khá to đó lên lên xuống xuống…
Cho đến khi Giang Chấp đứng trước mặt cô ấy, ở giữa ngăn cách bởi một hàng rào.
“Đừng nhảy.” Anh lãnh đạm nói một câu.
Cô gái đón họ giật nảy mình vì thanh âm đột ngột này, quả thật không còn nhảy lên nữa. Nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một gương mặt tuấn tú với từng đường nét góc cạnh rõ ràng, cô ấy nhất thời không thể dời mắt đi nơi khác được nữa.
Giang Chấp giơ tay đỡ thẳng lại tấm biển, ngăn cản ánh mắt nóng rực của cô gái tới đón máy bay, rồi nhìn chằm chằm vào dòng chào mừng trên đầu tấm biển, hơi nhướng mày. Tiêu Dã tiến lên, ghé sát vào ngó một cái, ồ lên một tiếng: “Có vẻ hoành tráng đấy.”
“Chủ nghĩa hình thức.” Giang Chấp chau mày.
Thịnh Đường cũng đã nhìn thấy dòng chữ trên tấm biển, lập tức kinh ngạc quay sang nhìn Giang Chấp: “Anh còn là Giáo sư sao?”
Trước đây chưa từng nghe thấy anh nhắc đến, không chỉ anh mà ngay cả những người như Tiêu Dã hay Giáo sư Hồ cũng chưa từng nói về chuyện này, không nhận ra hóa ra anh còn có một thân phận “thâm tàng bất lộ” như vậy nữa. Một người ở tuổi anh mà đã được gắn lên mình thân phận giáo sư thì cũng có thể coi là tuổi trẻ tài cao, dẫu sao anh cũng coi như cùng một đẳng cấp với Giáo sư Hồ rồi.
Giang Chấp liếc nhanh cô một cái, không kịp nói gì thì cô gái tới đón họ đã sực tỉnh lại, nét mặt kinh ngạc: “Anh chính là Giáo sư Giang phải không ạ? Em tên là Tiểu Du, là người liên lạc với anh trong hoạt động Bắc Kinh lần này. Lịch trình mấy ngày tới của anh cũng đều do em phụ trách.”
Tiêu Dã đứng bên khẽ cười: “Giáo sư Hồ tận tâm tận lực quá, chỉ sợ cậu đi lạc mất.”
Giang Chấp không màng tới những câu từ trêu chọc của Tiêu Dã, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Gọi tôi là Giang Chấp được rồi.”
Thanh âm của anh tuy bình đạm nhưng âm trầm lại rất dễ nghe, Tiểu Du nghe mà mê mẩn, nhưng làm sao có chuyện dám gọi thẳng cả họ lẫn tên chứ, cô ấy bèn cười nói: “Vậy em sẽ gọi anh là thầy Giang.”
Giang Chấp không nói gì thêm.
Tiểu Du lại đưa mắt nhìn sang mấy người đứng xung quanh Giang Chấp, nhân số không khớp, cô ấy tỏ thái độ ngạc nhiên: “Trước đó em có nhận được thông báo nói tổng cộng sẽ có ba thầy cô tới đây, người thừa ra đây là…”
Tiêu Dã chính thức ra mắt, thái độ thản nhiên như không: “Hi, không cần tính thêm cả tôi, tôi tới chỉ tới đây cho vui thôi, tự tôi có thể chăm sóc tốt cho bản thân.”
Cùng là một người đàn ông cao to và thần thái thu hút nên dĩ nhiên Tiêu Dã rất bắt mắt. Tiểu Du nhìn mà cảm thán trong lòng: Ai nấy đều đẹp trai thế này, ngày ngày phải ở lì trong hang đá quả thật là phí phạm của trời.
Lúc đi về phía bãi đậu xe, Thịnh Đường giữ Tiêu Dã lại, hất cằm về phía bóng lưng Giang Chấp: “Giáo sư cơ à?”
Thẩm Dao cũng rất tò mò chuyện này nên cũng đi chậm lại theo bước chân của Tiêu Dã để hóng chuyện.
Tiêu Dã như dắt hai vị tướng đi bên cạnh mình, cực kỳ uy phong: “Cậu ấy à, nghe nói đã tới được cấp bậc đó, nhưng lại không ham hố cái danh đó lắm. Con người của Giang Chấp, nói thế nào nhỉ, nói dễ nghe một chút thì là người không coi danh lợi quá quan trọng, còn nói khó nghe thì là giả vờ nghiêm túc, giả vờ thanh cao, không hòa đồng.”
Liệt kê các khuyết điểm của Giang Chấp là một chuyện buột miệng cũng có thể tuôn cả tràng. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Giáo sư Hồ vất vả biết bao mới đào được Giang Chấp từ nước ngoài trở về. Có thể nói là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, để cậu ấy ra ngoài phải hết sức cẩn trọng và nghiêm ngặt. Thân phận bày ra đó, đối phương cũng không dám hàm hồ, đúng không?” Tiêu Dã cười nói.
Giang Chấp đang đi phía trước bất ngờ dừng bước lại.
Anh vừa dừng, màn huyên thuyên không ngớt của Tiểu Du cũng dừng ngay.
“Đường Tiểu Thất, cô lề mề gì vậy? Đi nhanh lên.” Anh hạ thấp giọng nói một câu.
Ởsảnh đến của sân bay, có người tới đón họ.
Giữa cả đống biển đón người thân xanh xanh đỏ đỏ, có một tấm nổi bật hẳn lên. Chưa nói đến chuyện nó khá to, ở góc dưới bên phải của tấm biển còn vẽ một hình Phi Thiên đơn giản, thần vận và trang phục đều toát lên vẻ ung dung điềm đạm, có thể nhìn ra được vài phần nền tảng.
Góc trên bên trái của tấm biển được dùng màu nước vẽ ra đường nét ngọn núi Tam Nguy bằng phương pháp lan màu, cũng vừa đơn giản vừa hình tượng. Lời chào mừng viết trên tấm biển cực kỳ tiêu chuẩn: Nhiệt liệt chào mừng Giáo sư Giang và các thành viên khác của đội khôi phục ghé thăm chỉ đạo.
Tới đón họ từ sân bay là một cô gái khá trẻ, vóc người không cao to lắm. Vì vậy sợ bị dòng người nhấn chìm, cánh cửa vừa mở ra, cô ấy đã liều mạng nhảy loi choi lên cao, từ xa đã nhìn thấy tấm biển khá to đó lên lên xuống xuống…
Cho đến khi Giang Chấp đứng trước mặt cô ấy, ở giữa ngăn cách bởi một hàng rào.
“Đừng nhảy.” Anh lãnh đạm nói một câu.
Cô gái đón họ giật nảy mình vì thanh âm đột ngột này, quả thật không còn nhảy lên nữa. Nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một gương mặt tuấn tú với từng đường nét góc cạnh rõ ràng, cô ấy nhất thời không thể dời mắt đi nơi khác được nữa.
Giang Chấp giơ tay đỡ thẳng lại tấm biển, ngăn cản ánh mắt nóng rực của cô gái tới đón máy bay, rồi nhìn chằm chằm vào dòng chào mừng trên đầu tấm biển, hơi nhướng mày. Tiêu Dã tiến lên, ghé sát vào ngó một cái, ồ lên một tiếng: “Có vẻ hoành tráng đấy.”
“Chủ nghĩa hình thức.” Giang Chấp chau mày.
Thịnh Đường cũng đã nhìn thấy dòng chữ trên tấm biển, lập tức kinh ngạc quay sang nhìn Giang Chấp: “Anh còn là Giáo sư sao?”
Trước đây chưa từng nghe thấy anh nhắc đến, không chỉ anh mà ngay cả những người như Tiêu Dã hay Giáo sư Hồ cũng chưa từng nói về chuyện này, không nhận ra hóa ra anh còn có một thân phận “thâm tàng bất lộ” như vậy nữa. Một người ở tuổi anh mà đã được gắn lên mình thân phận giáo sư thì cũng có thể coi là tuổi trẻ tài cao, dẫu sao anh cũng coi như cùng một đẳng cấp với Giáo sư Hồ rồi.
Giang Chấp liếc nhanh cô một cái, không kịp nói gì thì cô gái tới đón họ đã sực tỉnh lại, nét mặt kinh ngạc: “Anh chính là Giáo sư Giang phải không ạ? Em tên là Tiểu Du, là người liên lạc với anh trong hoạt động Bắc Kinh lần này. Lịch trình mấy ngày tới của anh cũng đều do em phụ trách.”
Tiêu Dã đứng bên khẽ cười: “Giáo sư Hồ tận tâm tận lực quá, chỉ sợ cậu đi lạc mất.”
Giang Chấp không màng tới những câu từ trêu chọc của Tiêu Dã, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Gọi tôi là Giang Chấp được rồi.”
Thanh âm của anh tuy bình đạm nhưng âm trầm lại rất dễ nghe, Tiểu Du nghe mà mê mẩn, nhưng làm sao có chuyện dám gọi thẳng cả họ lẫn tên chứ, cô ấy bèn cười nói: “Vậy em sẽ gọi anh là thầy Giang.”
Giang Chấp không nói gì thêm.
Tiểu Du lại đưa mắt nhìn sang mấy người đứng xung quanh Giang Chấp, nhân số không khớp, cô ấy tỏ thái độ ngạc nhiên: “Trước đó em có nhận được thông báo nói tổng cộng sẽ có ba thầy cô tới đây, người thừa ra đây là…”
Tiêu Dã chính thức ra mắt, thái độ thản nhiên như không: “Hi, không cần tính thêm cả tôi, tôi tới chỉ tới đây cho vui thôi, tự tôi có thể chăm sóc tốt cho bản thân.”
Cùng là một người đàn ông cao to và thần thái thu hút nên dĩ nhiên Tiêu Dã rất bắt mắt. Tiểu Du nhìn mà cảm thán trong lòng: Ai nấy đều đẹp trai thế này, ngày ngày phải ở lì trong hang đá quả thật là phí phạm của trời.
Lúc đi về phía bãi đậu xe, Thịnh Đường giữ Tiêu Dã lại, hất cằm về phía bóng lưng Giang Chấp: “Giáo sư cơ à?”
Thẩm Dao cũng rất tò mò chuyện này nên cũng đi chậm lại theo bước chân của Tiêu Dã để hóng chuyện.
Tiêu Dã như dắt hai vị tướng đi bên cạnh mình, cực kỳ uy phong: “Cậu ấy à, nghe nói đã tới được cấp bậc đó, nhưng lại không ham hố cái danh đó lắm. Con người của Giang Chấp, nói thế nào nhỉ, nói dễ nghe một chút thì là người không coi danh lợi quá quan trọng, còn nói khó nghe thì là giả vờ nghiêm túc, giả vờ thanh cao, không hòa đồng.”
Liệt kê các khuyết điểm của Giang Chấp là một chuyện buột miệng cũng có thể tuôn cả tràng. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Giáo sư Hồ vất vả biết bao mới đào được Giang Chấp từ nước ngoài trở về. Có thể nói là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, để cậu ấy ra ngoài phải hết sức cẩn trọng và nghiêm ngặt. Thân phận bày ra đó, đối phương cũng không dám hàm hồ, đúng không?” Tiêu Dã cười nói.
Giang Chấp đang đi phía trước bất ngờ dừng bước lại.
Anh vừa dừng, màn huyên thuyên không ngớt của Tiểu Du cũng dừng ngay.
“Đường Tiểu Thất, cô lề mề gì vậy? Đi nhanh lên.” Anh hạ thấp giọng nói một câu.