Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67 - Chương 67
Chương 67 CÔ LÀM VẬY GỌI LÀ ĐÃ ĐƯỢC VOI CÒN ĐÒI TIÊN
Đúng là sống lâu chuyện gì cũng gặp.
Có phải cô nên lẳng lặng báo cảnh sát không? Các chú cảnh sát kiểu gì cũng sẽ bảo vệ những người bé nhỏ yếu thế phải không? Bây giờ đây cô luôn có cảm giác sinh mạng, tài sản, an toàn của bản thân có nguy cơ bị uy hiếp.
Thịnh Đường đảo đảo mắt, dừng lại trên chiếc thẻ ngân hàng trên mặt bàn. Khoan đã, anh đang yên đang lành mang một chiếc thẻ ngân hàng qua đây làm gì? Tìm cô tính sổ còn mang theo tiền?
Lẽ nào…
Nội tâm của Thịnh Đường bỗng dưng nhảy nhót, cô cũng không so đo hành vi cường đạo của anh nữa. Cô ngồi xuống đối diện anh: “Khách khí như vậy làm gì chứ…” Nói rồi, cô giơ tay với lấy chiếc thẻ ngân hàng.
Một giây sau, tay của cô bị Giang Chấp giữ chặt lại.
Thịnh Đường có cảm giác trái tim như bị bỏng bởi lòng bàn tay của anh.
Cô muốn rút tay về nhưng không được như ý nguyện.
“Đừng vội. Đường Tiểu Thất, nói chuyện đi.” Nói xong câu này, Giang Chấp mới buông tay.
Thịnh Đường rụt tay về, khoanh hai cánh tay trước ngực, ra hiệu anh nói đi.
Giang Chấp đặt con Tia Sét Xanh đang bò trên chân mình sang bên cạnh, nhìn cô: “Thử trình bày với tôi xem, vì sao cô không muốn đi công tác?”
Anh quả thực đã xem thường chút hờn dỗi của cô rồi. Khi anh từ trong phòng làm việc đi ra nhìn, va ly hành lý lúc trước như thế nào lúc sau vẫn để nguyên vị trí cũ. Cô nhóc này hoàn toàn không giúp anh thu dọn, sắp xếp. Hơn nữa, còn không thấy người đâu.
Xem ra đã coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai.
Thịnh Đường nhìn thấy quá nửa cơ thể của Tia Sét Xanh đang lắc lư chao đảo bên mép ghế, một đôi chân ngắn cũn vẫn đang liều mạng khuơ khuơ lên trên. Cô nói: “Không muốn đi, mệt, Bắc Kinh lại nóng như vậy.”
Quan trọng hơn là, đã có Thẩm Dao đi theo rồi, cô còn đi làm cái gì?
Giang Chấp nhìn theo hướng cô nhìn, thấy Tia Sét Xanh quá cực nhọc bèn nhấc tay, đặt nó nằm yên ổn lên ghế. Anh quay về: “Có nóng cách mấy cũng không thể oi ả bằng Đôn Hoàng được. Cứ coi như một chuyến đi thả lỏng bản thân, du lịch mấy hôm.”
Nghe xong, Thịnh Đường không nhịn được, bật cười khanh khách: “Thầy Giang, lẽ nào thầy không biết em tốt nghiệp trường nào? Tất cả các phố lớn ngõ nhỏ của Bắc Kinh tôi nhắm mắt lại cũng có thể thuộc nằm lòng.”
“Bởi vậy, cô phải đi làm hướng dẫn viên.” Giang Chấp mỉm cười, ngả người dựa ra sau ghế: “Cô quen thuộc Bắc Kinh, còn tôi thì không.”
Thịnh Đường cười tủm tỉm: “Em sẽ lập tức cài đặt một phần mềm hướng dẫn du lịch vào trong điện thoại của thầy.”
“Tôi không quen dùng mấy phần mềm đó.” Giang Chấp từ tốn ngắt ngang dự tính của cô: “Hơn nữa, cô thật sự quyết định không đi cùng tôi đúng không? Tiểu Thất à, ở lại đây chưa chắc đã nhàn nhã đâu.”
Câu nói này chợt nghe liền phát hiện có vài phần uy hiếp bên trong. Dường như anh đang có ý muốn nói: Cô ngẫm đi, ngẫm cho kỹ vào… Thịnh Đường bắt đầu cân nhắc nặng nhẹ, thiệt hơn trong lòng.
Giang Chấp thong dong, nhàn tản quan sát cô, những lời còn lại để cô tự suy nghĩ.
Thịnh Đường quả thực đã suy nghĩ rất nhập tâm. Công việc của bản thân nhất định vẫn phải làm, còn có thể có việc nặng gì khác? Nhưng cũng chưa chắc là việc nặng, anh dám nói như vậy nhất định là dám chắc đó là việc cô không muốn làm…
Dọn dẹp nhà cửa cho anh? Hay là chăm sóc Tia Sét Xanh?
Cô hoàn toàn có thể ứng phó.
Giang Chấp đổ người về phía trước, chống tay lên cằm nhìn cô: “Con người tôi ấy à, có một tật. Khi tới một nơi xa lạ sẽ rất muốn tìm ai đó để trò chuyện. Không còn cách nào khác, không nói chuyện sẽ rất lo lắng. Thế nên cô ở lại đây cũng được thôi, mỗi tối bật videocall lên nói chuyện với tôi.”
Thịnh Đường trợn tròn mắt lên nhìn anh ta, không khác gì đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh. Rất lâu sau cô mới nói: “Giang Chấp, anh quả nhiên đủ thâm độc.”
“Hết cách thôi.” Giang Chấp làm mặt nghiêm túc: “Người không vì mình, trời tru đất diệt.”
Thịnh Đường cảm thấy cả cuộc đời này mình coi như sống hoài sống phí rồi. Cô tự nhân mình là người mặt rất dày, không ngờ anh vẫn còn vô liêm sỉ hơn cả cô.
Lòng cô nặng trĩu xuống: “Tôi theo anh đi cũng được, anh trả tiền tôi trước đã!”
Dù sao cả thẻ ngân hàng cũng mang qua đây rồi.
Giang Chấp thu tay về, ngồi thẳng dậy: “Thế mới nói người hiểu đồ đệ nhất chỉ có sư phụ.” Anh đẩy thẻ ngân hàng và di động ra trước mặt cô: “Cô cài đặt thẻ ngân hàng giúp tôi một chút, trả lại cô là được chứ gì.”
Ông trời ơi, người này nhảy ra từ khe tảng đá phải không? Hay vừa mới xuyên không từ vạn cổ hồng hoang tới đây?
“Anh không bao giờ lên mạng mua đồ sao?”
Giang Chấp cười nói: “Quanh năm suốt tháng sửa bích họa, làm gì còn thời gian mua thứ gì.”
Lý do đúng là không có gì để phản kích. Nhưng những người như Tiêu Dã hay Kỳ Dư cũng ngày ngày chui ra chui vào trong hang đá, vậy mà đâu có thấy hai người họ sống một cách… ừm… truyền thống như anh.
Sau khi gần như phải tận tay chỉ dạy anh từng bước để cài đặt thẻ ngân hàng, Thịnh Đường phấn khích lấy cuốn sổ ghi nợ ngày hôm đó ra. Giang Chấp phì cười vì dáng vẻ của cô, vươn tay cầm lấy cuốn sổ nợ: “Để tôi xem nào.”
Thịnh Đường nhanh tay nhanh mắt, lập tức giữ chặt cuốn sổ của mình: “Không được, làm sao tôi biết được anh có định hủy nợ hay không.”
Giang Chấp câm nín, quả nhiên nhỏ mọn.
Anh buông tay, không giật nữa, mặc cho cô báo cho anh biết một con số cụ thể, sau đó mới nói: “Kết bạn WeChat đi, tôi chuyển cho cô.”
Đầu óc Thịnh Đường xoay chuyển rất nhanh: “Chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng là được rồi, sao phải kết bạn WeChat phiền phức như vậy làm gì.”
WeChat của cô rảnh rang lại đăng một bức ảnh selfie, bắt cô kết bạn với anh? Vậy há chẳng phải càng có cớ cho anh hiểu lầm cô ngày ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, rồi lại bị ăn mắng ư?
Giang Chấp ném điện thoại lên bàn, thảnh thơi dựa người ra sau lưng ghế: “Hai chúng ta là quan hệ người mua kẻ bán sao? Không kết bạn WeChat thì không trả tiền, cô tự quyết định đi.”
Sao có thể tồn tại một con người vô lại như thế này chứ? Thời buổi bây giờ, quả nhiên mấy kẻ mang nợ đều ngồi lên đầu người ta.
Giang Chấp bày ra điệu bộ thản nhiên chờ đợi, dùng ánh mắt ngó ngó chiếc di động để ra hiệu cho cô.
Vì tiền, đành nhịn thôi.
Dù sao cũng có không ít tiền lãi.
Thịnh Đường kết bạn WeChat, lúc đồng ý kết bạn còn lẳng lặng cho anh vào danh sách hạn chế.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhận được một khoản tiền lớn, tâm trạng của cô siêu tốt. Làm sao để phát tài, chỉ có một cách là dụ dỗ người ta mua giá cắt cổ.
“Lần sau anh còn thứ gì muốn mua mà không biết mua bằng cách nào, tôi đều sẽ mua hết giúp anh.” Thịnh Đường nếm được mùi vị ngọt ngào, nhưng trong lòng lại có chút rầu rĩ. Ban nãy đáng lẽ không nên xác nhận tài khoản ngân hàng cho anh triệt để như thế, lần sau muốn ăn chặn anh ta cũng hơi khó.
Giang Chấp thì không rõ những suy nghĩ gian xảo này của cô, uể oải hỏi cô: “Vậy là cô mãn nguyện rồi?”
“Vô cùng mãn nguyện.”
“Vậy đã có thể đi theo tôi một cách tình nguyện, thoải mái rồi chứ?”
Thịnh Đường đang định gật đầu, trong phút chốc lại đổi ý, chống hai tay lên mặt rồi đỡ lấy gương mặt: “Đi theo thì tôi có thể đi theo nhưng vẫn chưa thể gọi là tình nguyện, thoải mái.”
“Vẫn còn yêu cầu?”
Thịnh Đường lập tức lên tiếng: “Tôi ấy à, bình thường thích ăn chút đồ ăn vặt cho đỡ buồn miệng. Từ Đôn Hoàng tới Bắc Kinh là một quãng đường dài đằng đẵng, cứ cho là bay thẳng cũng mất vài tiếng đồng hồ. Nếu dọc đường có thể được mang theo mấy trái hạnh Lý Quảng phơi khô thì hay biết mấy.”
Giang Chấp cố nhịn cười, bắt chước điệu bộ của cô chống hai cánh tay lên mặt bàn rồi đan vào nhau, đổ người về phía trước nhìn cô: “Cô có biết thái độ của cô lúc này người ta gọi là gì không?”
Thịnh Đường mím môi.
“Người ta gọi là đã được voi còn đòi tiên.” Giang Chấp nói: “Cái miệng sao mà kén chọn quá vậy? Hạnh Lý Quảng còn chưa hết mùa, tôi đi đâu tìm cho cô bây giờ?”
Hạnh Lý Quảng vì sản lượng thấp, thế nên ví dụ như đến mùa mọi người đều gắng ăn những quả tươi ngon nhất, làm gì có ai thích ăn quả khô như cô? Nếu như trên thị trường tồn tại đồ khô thì chắc chắn đó là hàng tồn, chỉ có cách đợi tới khi gần hết mùa mới có thể mang chỗ quả còn dư lại đi làm mứt, dùng đúng quả của mùa năm đó để phơi khô thì mới ngon.
“Chắc chắn là sẽ có.” Thịnh Đường, một người hiểu Đôn Hoàng rõ hơn, dĩ nhiên là biết: “Tìm đến mấy vườn trồng hoa quả là sẽ có sản phẩm phơi khô từ trước.”
“Tôi còn phải đi tìm vườn trồng hoa quả cho cô?” Giang Chấp bật cười.
Thịnh Đường cũng cười: “Chẳng phải anh muốn tôi đi trong vui vẻ và thoải mái sao?”
“Hạnh khô thì không có, tới lúc ấy cùng lắm xách cho cô một ít nho khô. Cô bé, đừng có kén cá chọn canh nữa.” Giang Chấp thẳng thừng từ chối: “Bây giờ cô không có đường để cò kè mặc cả với tôi đâu.”
Thịnh Đường bĩu môi, đứng lên đi vào trong bếp.
Từ chối dứt khoát như vậy, không còn chút áy náy nào cả. Cũng chẳng phải vì cô ham mê món ăn đó tới mức nào. Cô chỉ nghĩ mùa này muốn mua mấy loại đồ ăn tươi sấy khô quả thực không dễ dàng gì nên muốn gây khó dễ cho anh một chút thôi mà?
Quả thật là một kẻ ác độc, đao kiếm không làm anh ta mảy may suy suyển.
Khi cô bê theo một bát cơm quay trở lại bàn ăn thì phát hiện Giang Chấp vẫn chưa về, Thịnh Đường bắt đầu bối rối: “Làm người đừng có quá đáng quá. Tia Sét Xanh tôi đã cho ăn xong xuôi rồi. Anh muốn sai bảo tôi thu dọn hành lý cho anh cũng phải đợi tôi ăn cho no bụng đã chứ?”
Giang Chấp bày ra vẻ đại gia: “Tôi không hề giục cô phải lập tức đi làm ngay.”
“Vậy sao anh còn chưa đi?”
“Tôi cũng đang đói meo ra đây. Vừa đẹp, ăn luôn ở chỗ cô.” Giang Chấp giành lấy bát cơm từ trong tay cô một cách ngang nhiên như chủ nhà, tiện thể với luôn đôi đũa trên mặt bàn.
Thịnh Đường cảm thấy đầu óc choáng váng, đó là đôi đũa của cô mà…
Giang Chấp quả thực không hề khách sáo chút nào, thản nhiên chọc thẳng đôi đũa xuống, và quá nửa chỗ cơm trong bát vào bụng. Tiếp tục nếm thử các món ăn khác, cảm thấy rất hài lòng, anh bèn gật gù. Thấy cô vẫn đứng đực bên cạnh bàn ăn, bàn tay đang kẹp đôi đũa của anh ra hiệu về phía cô: “Đừng gò bó như vậy, ngồi xuống ăn đi chứ.”
Thịnh Đường mím chặt môi. Cô lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên gặp một kẻ giật bát cơm của cô. Loại người gì đây không biết.
“Tiểu Thất à.” Giang Chấp cực kỳ hài lòng đối với tài nấu nướng của cô: “Làm người phải nói tới chữ tín. Lời nói ra như bát nước hắt đi. Lúc trước khi đi mua bát đũa, ai là người nói sẽ làm cơm cho tôi ăn ấy nhỉ? Kết quả thì sao?”
Đến Tia Sét Xanh còn được nếm thử tay nghề nấu nướng của cô trước cả anh.
Một câu nói của anh đã khiến Thịnh Đường có chút chột dạ… Câu nói đó đúng là từ miệng cô mà ra, không sai.
Giang Chấp ngước mắt lên, nhìn cô: “Nhưng mà, làm sư phụ ở đâu ra cái đạo lý đi so đo với đồ đệ chứ? Không có việc gì thì làm thêm mấy bữa là đủ bù lại rồi. Sư phụ đây ăn uống không nhiều, mỗi bữa bốn món mặn một món canh là đủ.”
Đúng là sống lâu chuyện gì cũng gặp.
Có phải cô nên lẳng lặng báo cảnh sát không? Các chú cảnh sát kiểu gì cũng sẽ bảo vệ những người bé nhỏ yếu thế phải không? Bây giờ đây cô luôn có cảm giác sinh mạng, tài sản, an toàn của bản thân có nguy cơ bị uy hiếp.
Thịnh Đường đảo đảo mắt, dừng lại trên chiếc thẻ ngân hàng trên mặt bàn. Khoan đã, anh đang yên đang lành mang một chiếc thẻ ngân hàng qua đây làm gì? Tìm cô tính sổ còn mang theo tiền?
Lẽ nào…
Nội tâm của Thịnh Đường bỗng dưng nhảy nhót, cô cũng không so đo hành vi cường đạo của anh nữa. Cô ngồi xuống đối diện anh: “Khách khí như vậy làm gì chứ…” Nói rồi, cô giơ tay với lấy chiếc thẻ ngân hàng.
Một giây sau, tay của cô bị Giang Chấp giữ chặt lại.
Thịnh Đường có cảm giác trái tim như bị bỏng bởi lòng bàn tay của anh.
Cô muốn rút tay về nhưng không được như ý nguyện.
“Đừng vội. Đường Tiểu Thất, nói chuyện đi.” Nói xong câu này, Giang Chấp mới buông tay.
Thịnh Đường rụt tay về, khoanh hai cánh tay trước ngực, ra hiệu anh nói đi.
Giang Chấp đặt con Tia Sét Xanh đang bò trên chân mình sang bên cạnh, nhìn cô: “Thử trình bày với tôi xem, vì sao cô không muốn đi công tác?”
Anh quả thực đã xem thường chút hờn dỗi của cô rồi. Khi anh từ trong phòng làm việc đi ra nhìn, va ly hành lý lúc trước như thế nào lúc sau vẫn để nguyên vị trí cũ. Cô nhóc này hoàn toàn không giúp anh thu dọn, sắp xếp. Hơn nữa, còn không thấy người đâu.
Xem ra đã coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai.
Thịnh Đường nhìn thấy quá nửa cơ thể của Tia Sét Xanh đang lắc lư chao đảo bên mép ghế, một đôi chân ngắn cũn vẫn đang liều mạng khuơ khuơ lên trên. Cô nói: “Không muốn đi, mệt, Bắc Kinh lại nóng như vậy.”
Quan trọng hơn là, đã có Thẩm Dao đi theo rồi, cô còn đi làm cái gì?
Giang Chấp nhìn theo hướng cô nhìn, thấy Tia Sét Xanh quá cực nhọc bèn nhấc tay, đặt nó nằm yên ổn lên ghế. Anh quay về: “Có nóng cách mấy cũng không thể oi ả bằng Đôn Hoàng được. Cứ coi như một chuyến đi thả lỏng bản thân, du lịch mấy hôm.”
Nghe xong, Thịnh Đường không nhịn được, bật cười khanh khách: “Thầy Giang, lẽ nào thầy không biết em tốt nghiệp trường nào? Tất cả các phố lớn ngõ nhỏ của Bắc Kinh tôi nhắm mắt lại cũng có thể thuộc nằm lòng.”
“Bởi vậy, cô phải đi làm hướng dẫn viên.” Giang Chấp mỉm cười, ngả người dựa ra sau ghế: “Cô quen thuộc Bắc Kinh, còn tôi thì không.”
Thịnh Đường cười tủm tỉm: “Em sẽ lập tức cài đặt một phần mềm hướng dẫn du lịch vào trong điện thoại của thầy.”
“Tôi không quen dùng mấy phần mềm đó.” Giang Chấp từ tốn ngắt ngang dự tính của cô: “Hơn nữa, cô thật sự quyết định không đi cùng tôi đúng không? Tiểu Thất à, ở lại đây chưa chắc đã nhàn nhã đâu.”
Câu nói này chợt nghe liền phát hiện có vài phần uy hiếp bên trong. Dường như anh đang có ý muốn nói: Cô ngẫm đi, ngẫm cho kỹ vào… Thịnh Đường bắt đầu cân nhắc nặng nhẹ, thiệt hơn trong lòng.
Giang Chấp thong dong, nhàn tản quan sát cô, những lời còn lại để cô tự suy nghĩ.
Thịnh Đường quả thực đã suy nghĩ rất nhập tâm. Công việc của bản thân nhất định vẫn phải làm, còn có thể có việc nặng gì khác? Nhưng cũng chưa chắc là việc nặng, anh dám nói như vậy nhất định là dám chắc đó là việc cô không muốn làm…
Dọn dẹp nhà cửa cho anh? Hay là chăm sóc Tia Sét Xanh?
Cô hoàn toàn có thể ứng phó.
Giang Chấp đổ người về phía trước, chống tay lên cằm nhìn cô: “Con người tôi ấy à, có một tật. Khi tới một nơi xa lạ sẽ rất muốn tìm ai đó để trò chuyện. Không còn cách nào khác, không nói chuyện sẽ rất lo lắng. Thế nên cô ở lại đây cũng được thôi, mỗi tối bật videocall lên nói chuyện với tôi.”
Thịnh Đường trợn tròn mắt lên nhìn anh ta, không khác gì đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh. Rất lâu sau cô mới nói: “Giang Chấp, anh quả nhiên đủ thâm độc.”
“Hết cách thôi.” Giang Chấp làm mặt nghiêm túc: “Người không vì mình, trời tru đất diệt.”
Thịnh Đường cảm thấy cả cuộc đời này mình coi như sống hoài sống phí rồi. Cô tự nhân mình là người mặt rất dày, không ngờ anh vẫn còn vô liêm sỉ hơn cả cô.
Lòng cô nặng trĩu xuống: “Tôi theo anh đi cũng được, anh trả tiền tôi trước đã!”
Dù sao cả thẻ ngân hàng cũng mang qua đây rồi.
Giang Chấp thu tay về, ngồi thẳng dậy: “Thế mới nói người hiểu đồ đệ nhất chỉ có sư phụ.” Anh đẩy thẻ ngân hàng và di động ra trước mặt cô: “Cô cài đặt thẻ ngân hàng giúp tôi một chút, trả lại cô là được chứ gì.”
Ông trời ơi, người này nhảy ra từ khe tảng đá phải không? Hay vừa mới xuyên không từ vạn cổ hồng hoang tới đây?
“Anh không bao giờ lên mạng mua đồ sao?”
Giang Chấp cười nói: “Quanh năm suốt tháng sửa bích họa, làm gì còn thời gian mua thứ gì.”
Lý do đúng là không có gì để phản kích. Nhưng những người như Tiêu Dã hay Kỳ Dư cũng ngày ngày chui ra chui vào trong hang đá, vậy mà đâu có thấy hai người họ sống một cách… ừm… truyền thống như anh.
Sau khi gần như phải tận tay chỉ dạy anh từng bước để cài đặt thẻ ngân hàng, Thịnh Đường phấn khích lấy cuốn sổ ghi nợ ngày hôm đó ra. Giang Chấp phì cười vì dáng vẻ của cô, vươn tay cầm lấy cuốn sổ nợ: “Để tôi xem nào.”
Thịnh Đường nhanh tay nhanh mắt, lập tức giữ chặt cuốn sổ của mình: “Không được, làm sao tôi biết được anh có định hủy nợ hay không.”
Giang Chấp câm nín, quả nhiên nhỏ mọn.
Anh buông tay, không giật nữa, mặc cho cô báo cho anh biết một con số cụ thể, sau đó mới nói: “Kết bạn WeChat đi, tôi chuyển cho cô.”
Đầu óc Thịnh Đường xoay chuyển rất nhanh: “Chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng là được rồi, sao phải kết bạn WeChat phiền phức như vậy làm gì.”
WeChat của cô rảnh rang lại đăng một bức ảnh selfie, bắt cô kết bạn với anh? Vậy há chẳng phải càng có cớ cho anh hiểu lầm cô ngày ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, rồi lại bị ăn mắng ư?
Giang Chấp ném điện thoại lên bàn, thảnh thơi dựa người ra sau lưng ghế: “Hai chúng ta là quan hệ người mua kẻ bán sao? Không kết bạn WeChat thì không trả tiền, cô tự quyết định đi.”
Sao có thể tồn tại một con người vô lại như thế này chứ? Thời buổi bây giờ, quả nhiên mấy kẻ mang nợ đều ngồi lên đầu người ta.
Giang Chấp bày ra điệu bộ thản nhiên chờ đợi, dùng ánh mắt ngó ngó chiếc di động để ra hiệu cho cô.
Vì tiền, đành nhịn thôi.
Dù sao cũng có không ít tiền lãi.
Thịnh Đường kết bạn WeChat, lúc đồng ý kết bạn còn lẳng lặng cho anh vào danh sách hạn chế.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhận được một khoản tiền lớn, tâm trạng của cô siêu tốt. Làm sao để phát tài, chỉ có một cách là dụ dỗ người ta mua giá cắt cổ.
“Lần sau anh còn thứ gì muốn mua mà không biết mua bằng cách nào, tôi đều sẽ mua hết giúp anh.” Thịnh Đường nếm được mùi vị ngọt ngào, nhưng trong lòng lại có chút rầu rĩ. Ban nãy đáng lẽ không nên xác nhận tài khoản ngân hàng cho anh triệt để như thế, lần sau muốn ăn chặn anh ta cũng hơi khó.
Giang Chấp thì không rõ những suy nghĩ gian xảo này của cô, uể oải hỏi cô: “Vậy là cô mãn nguyện rồi?”
“Vô cùng mãn nguyện.”
“Vậy đã có thể đi theo tôi một cách tình nguyện, thoải mái rồi chứ?”
Thịnh Đường đang định gật đầu, trong phút chốc lại đổi ý, chống hai tay lên mặt rồi đỡ lấy gương mặt: “Đi theo thì tôi có thể đi theo nhưng vẫn chưa thể gọi là tình nguyện, thoải mái.”
“Vẫn còn yêu cầu?”
Thịnh Đường lập tức lên tiếng: “Tôi ấy à, bình thường thích ăn chút đồ ăn vặt cho đỡ buồn miệng. Từ Đôn Hoàng tới Bắc Kinh là một quãng đường dài đằng đẵng, cứ cho là bay thẳng cũng mất vài tiếng đồng hồ. Nếu dọc đường có thể được mang theo mấy trái hạnh Lý Quảng phơi khô thì hay biết mấy.”
Giang Chấp cố nhịn cười, bắt chước điệu bộ của cô chống hai cánh tay lên mặt bàn rồi đan vào nhau, đổ người về phía trước nhìn cô: “Cô có biết thái độ của cô lúc này người ta gọi là gì không?”
Thịnh Đường mím môi.
“Người ta gọi là đã được voi còn đòi tiên.” Giang Chấp nói: “Cái miệng sao mà kén chọn quá vậy? Hạnh Lý Quảng còn chưa hết mùa, tôi đi đâu tìm cho cô bây giờ?”
Hạnh Lý Quảng vì sản lượng thấp, thế nên ví dụ như đến mùa mọi người đều gắng ăn những quả tươi ngon nhất, làm gì có ai thích ăn quả khô như cô? Nếu như trên thị trường tồn tại đồ khô thì chắc chắn đó là hàng tồn, chỉ có cách đợi tới khi gần hết mùa mới có thể mang chỗ quả còn dư lại đi làm mứt, dùng đúng quả của mùa năm đó để phơi khô thì mới ngon.
“Chắc chắn là sẽ có.” Thịnh Đường, một người hiểu Đôn Hoàng rõ hơn, dĩ nhiên là biết: “Tìm đến mấy vườn trồng hoa quả là sẽ có sản phẩm phơi khô từ trước.”
“Tôi còn phải đi tìm vườn trồng hoa quả cho cô?” Giang Chấp bật cười.
Thịnh Đường cũng cười: “Chẳng phải anh muốn tôi đi trong vui vẻ và thoải mái sao?”
“Hạnh khô thì không có, tới lúc ấy cùng lắm xách cho cô một ít nho khô. Cô bé, đừng có kén cá chọn canh nữa.” Giang Chấp thẳng thừng từ chối: “Bây giờ cô không có đường để cò kè mặc cả với tôi đâu.”
Thịnh Đường bĩu môi, đứng lên đi vào trong bếp.
Từ chối dứt khoát như vậy, không còn chút áy náy nào cả. Cũng chẳng phải vì cô ham mê món ăn đó tới mức nào. Cô chỉ nghĩ mùa này muốn mua mấy loại đồ ăn tươi sấy khô quả thực không dễ dàng gì nên muốn gây khó dễ cho anh một chút thôi mà?
Quả thật là một kẻ ác độc, đao kiếm không làm anh ta mảy may suy suyển.
Khi cô bê theo một bát cơm quay trở lại bàn ăn thì phát hiện Giang Chấp vẫn chưa về, Thịnh Đường bắt đầu bối rối: “Làm người đừng có quá đáng quá. Tia Sét Xanh tôi đã cho ăn xong xuôi rồi. Anh muốn sai bảo tôi thu dọn hành lý cho anh cũng phải đợi tôi ăn cho no bụng đã chứ?”
Giang Chấp bày ra vẻ đại gia: “Tôi không hề giục cô phải lập tức đi làm ngay.”
“Vậy sao anh còn chưa đi?”
“Tôi cũng đang đói meo ra đây. Vừa đẹp, ăn luôn ở chỗ cô.” Giang Chấp giành lấy bát cơm từ trong tay cô một cách ngang nhiên như chủ nhà, tiện thể với luôn đôi đũa trên mặt bàn.
Thịnh Đường cảm thấy đầu óc choáng váng, đó là đôi đũa của cô mà…
Giang Chấp quả thực không hề khách sáo chút nào, thản nhiên chọc thẳng đôi đũa xuống, và quá nửa chỗ cơm trong bát vào bụng. Tiếp tục nếm thử các món ăn khác, cảm thấy rất hài lòng, anh bèn gật gù. Thấy cô vẫn đứng đực bên cạnh bàn ăn, bàn tay đang kẹp đôi đũa của anh ra hiệu về phía cô: “Đừng gò bó như vậy, ngồi xuống ăn đi chứ.”
Thịnh Đường mím chặt môi. Cô lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên gặp một kẻ giật bát cơm của cô. Loại người gì đây không biết.
“Tiểu Thất à.” Giang Chấp cực kỳ hài lòng đối với tài nấu nướng của cô: “Làm người phải nói tới chữ tín. Lời nói ra như bát nước hắt đi. Lúc trước khi đi mua bát đũa, ai là người nói sẽ làm cơm cho tôi ăn ấy nhỉ? Kết quả thì sao?”
Đến Tia Sét Xanh còn được nếm thử tay nghề nấu nướng của cô trước cả anh.
Một câu nói của anh đã khiến Thịnh Đường có chút chột dạ… Câu nói đó đúng là từ miệng cô mà ra, không sai.
Giang Chấp ngước mắt lên, nhìn cô: “Nhưng mà, làm sư phụ ở đâu ra cái đạo lý đi so đo với đồ đệ chứ? Không có việc gì thì làm thêm mấy bữa là đủ bù lại rồi. Sư phụ đây ăn uống không nhiều, mỗi bữa bốn món mặn một món canh là đủ.”