Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58 - Chương 58
Chương 58 PHẢN ỨNG CỦA CẬU CÓ VẺ KHÁC THƯỜNG ĐẤY
Hôm sau, Tiêu Dã cũng tới nhà đền tội.
Nhưng cái gọi là đền tội lại giống như tới chỗ Giang Chấp hóng dưa hơn. Bởi vì anh ấy vốn dĩ định đi tắt đón đầu để nghe được một vài thông tin từ miệng Thịnh Đường, nên đã bóng gió hỏi cô: Giang Chấp có bắt nạt em không? Khi ấy, ánh mắt Thịnh Đường nhìn anh ấy như nhìn một kẻ ngốc, buông cho anh ấy một câu: Phí lời, anh ta không ức hiếp người khác còn gọi là Giang Chấp không?
Cuộc sống ở Đôn Hoàng chỉ biết làm bạn với cát vàng mênh mông, nếu không có mấy chuyện vặt vãnh này làm trò vui buôn dưa qua ngày, ngày tháng há chẳng phải sẽ rất đơn điệu, cô quạnh hay sao?
Giang Chấp không có ở trong nhà, cửa nhà không khóa, đẩy một cái là mở, chứng tỏ anh cũng không đi xa.
Lại là một ngày chờ mặt trời lặn đến mỏi mòn, khi trời tối hẳn, cả Đôn Hoàng cũng lặng yên rồi. Bên khu chung cư này cũng không còn những tiếng huyên náo, nếu lắng nghe thật kỹ thi thoảng có tiếng chim kêu, nên lại càng tĩnh mịch.
Tiêu Dã thông qua cánh cửa nhỏ của tầng trên cùng đi ra sân thượng.
Ở chân trời phía xa, mặt trăng đang sáng vằng vặc, sông trăng đập vào mắt, dường như cảnh đêm ở Đôn Hoàng đều rất đặc biệt, khác người. Sân thượng rộng rãi, ngoài những mùa hay có bão cát, quanh năm ở đây thường dựng một chiếc ghế nằm.
Giang Chấp ngả người lên một trong số chúng, bên trên có trải một chiếc chiếu mát được dệt bằng trúc.
“Nửa đêm nửa hôm không đi ngủ, quả nhiên là ở đây.” Tiêu Dã trong tay xách một chiếc túi, sau khi ngồi xuống chiếc ghế nằm bên cạnh anh thì cũng đặt chiếc túi xuống đất.
Bên trong túi là một vài chai lọ, đã được làm lạnh, sau khi đi một quãng đường cũng đã bắt đầu thoát hơi lạnh, ngoài mặt túi xuất hiện những giọt nước, chảy xuống theo nếp gấp của túi, đọng thành một đoạn nước nông.
Giang Chấp không kỳ lạ khi anh ấy có thể tìm lên tận sân thượng, bèn nói một câu: “Trời nóng, không ngủ được.”
Tiêu Dã lấy từ trong túi ra một lon bia, đồng thời lấy ra một chai trà sữa đưa cho Giang Chấp: “Tôi lười chạy đi xa mua cho cậu cốc làm sẵn, thôi uống tạm loại đóng chai, không thích uống thì uống bia với tôi.”
Giang Chấp quả thật không chê bai, thẳng thừng đón lấy, chỉ cần là trà sữa anh không bao giờ từ chối.
Còn bia thì…
“Cậu tự uống đi.”
Tiêu Dã bật cười, cũng chưa bao giờ mong anh bạn này sẽ uống bia cùng mình. Người này, kể từ ngày đầu tiên quen biết, Tiêu Dã đã chưa bao giờ thấy anh uống bia hay rượu rồi.
“Ngồi cạnh tôi uống bia thì được, hóng hớt chuyện thì miễn đi.” Giang Chấp vặn mở nắp chai trà sữa, uống một ngụm, ra tay phủ đầu nhắc nhở trước.
Thông minh đấy, chặn họng của anh ấy trước.
Tiêu Dã thầm nghĩ, xem ra là chột dạ rồi đây, nếu không sao lại sợ người ta nghe ngóng chứ.
Ngón trỏ của anh ấy móc vào phần bật, bọt bia lập tức trào ra ngoài. Tiêu Dã uống trước một ngụm, đã đời sảng khoái, được uống bia vào một ngày hè oi ả thế này thật sự sung sướng. Anh ấy lau bọt bia bên mép rồi nói: “Không nói về tin đồn tối hôm qua nữa. Chỉ nói riêng về cô bé Thịnh Đường này thôi, rất thú vị, xinh xắn, lại ranh ma quỷ quái.
“Xinh đẹp thì đúng là sự thật, nhưng sao nghe từ miệng cậu lại dung tục thế nhỉ?” Giang Chấp cười khẩy.
Tiêu Dã nấc cụt một cái vì hơi ga, dung tục? Từ ngữ này chưa bao giờ có chút liên quan nào đến anh ấy cả.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, chuyện này sao lọt vào mắt cậu lại trở thành chuyện dung tục chứ?” Tiêu Dã lắc lắc lon bia, quay đầu nhìn Giang Chấp: “Theo lời cậu nói thì ai thích cô ấy đều không dám theo đuổi rồi.”
Giang Chấp đang uống trà sữa chợt khựng lại, nhíu mày: “Có người theo đuổi cô ấy?”
“Không phải là có người mà là có không ít người theo đuổi cô ấy.” Tiêu Dã hơi giơ cao lon bia lên: “Đường Tiểu Thất nhà tôi chính là Nữ thần mặt trăng, ai gặp cũng yêu. Nghe Kỳ Dư kể, ở trường có một nam sinh theo đuổi cô ấy, lúc mở triển lãm tranh lại có một thương gia giàu có để ý, đến Viện Nghiên cứu của chúng ta là lập tức thu hút một đồng nghiệp nam, nóng bỏng tay ấy chứ.”
Giang Chấp ngồi dậy, đôi chân dài nhích sang bên cạnh, đổ người qua nhìn Tiêu Dã chằm chằm.
Tiêu Dã bị nhìn lâu tới mức sởn gai ốc: “Làm gì vậy?”
“Đừng có từ sáng tới tối nói là của nhà cậu nhà cậu.” Giang Chấp không chút khách khí: “Còn nữa, Đường Tiểu Thất là tên để cậu gọi đấy à?”
“Chẳng phải cậu cũng ngày ngày gọi người ta như thế sao?”
“Phí lời, cô ấy là người tôi dẫn dắt, tôi được quyền gọi như vậy, cậu là gì của cô ấy?”
Tiêu Dã hắng giọng: “Tôi là sư huynh của cô ấy.”
Giang Chấp bật cười ha ha hai tiếng khinh thường, oán một câu: “Sư huynh? Danh không chính ngôn không thuận mà còn cố tỏ ra thân thiết.”
Vietwriter.vn
Lần này tới lượt Tiêu Dã nhìn anh không dời mắt, cười rất quỷ quyệt: “Giang Chấp, phản ứng này của cậu có chút khác thường đấy.”
Hôm sau, Tiêu Dã cũng tới nhà đền tội.
Nhưng cái gọi là đền tội lại giống như tới chỗ Giang Chấp hóng dưa hơn. Bởi vì anh ấy vốn dĩ định đi tắt đón đầu để nghe được một vài thông tin từ miệng Thịnh Đường, nên đã bóng gió hỏi cô: Giang Chấp có bắt nạt em không? Khi ấy, ánh mắt Thịnh Đường nhìn anh ấy như nhìn một kẻ ngốc, buông cho anh ấy một câu: Phí lời, anh ta không ức hiếp người khác còn gọi là Giang Chấp không?
Cuộc sống ở Đôn Hoàng chỉ biết làm bạn với cát vàng mênh mông, nếu không có mấy chuyện vặt vãnh này làm trò vui buôn dưa qua ngày, ngày tháng há chẳng phải sẽ rất đơn điệu, cô quạnh hay sao?
Giang Chấp không có ở trong nhà, cửa nhà không khóa, đẩy một cái là mở, chứng tỏ anh cũng không đi xa.
Lại là một ngày chờ mặt trời lặn đến mỏi mòn, khi trời tối hẳn, cả Đôn Hoàng cũng lặng yên rồi. Bên khu chung cư này cũng không còn những tiếng huyên náo, nếu lắng nghe thật kỹ thi thoảng có tiếng chim kêu, nên lại càng tĩnh mịch.
Tiêu Dã thông qua cánh cửa nhỏ của tầng trên cùng đi ra sân thượng.
Ở chân trời phía xa, mặt trăng đang sáng vằng vặc, sông trăng đập vào mắt, dường như cảnh đêm ở Đôn Hoàng đều rất đặc biệt, khác người. Sân thượng rộng rãi, ngoài những mùa hay có bão cát, quanh năm ở đây thường dựng một chiếc ghế nằm.
Giang Chấp ngả người lên một trong số chúng, bên trên có trải một chiếc chiếu mát được dệt bằng trúc.
“Nửa đêm nửa hôm không đi ngủ, quả nhiên là ở đây.” Tiêu Dã trong tay xách một chiếc túi, sau khi ngồi xuống chiếc ghế nằm bên cạnh anh thì cũng đặt chiếc túi xuống đất.
Bên trong túi là một vài chai lọ, đã được làm lạnh, sau khi đi một quãng đường cũng đã bắt đầu thoát hơi lạnh, ngoài mặt túi xuất hiện những giọt nước, chảy xuống theo nếp gấp của túi, đọng thành một đoạn nước nông.
Giang Chấp không kỳ lạ khi anh ấy có thể tìm lên tận sân thượng, bèn nói một câu: “Trời nóng, không ngủ được.”
Tiêu Dã lấy từ trong túi ra một lon bia, đồng thời lấy ra một chai trà sữa đưa cho Giang Chấp: “Tôi lười chạy đi xa mua cho cậu cốc làm sẵn, thôi uống tạm loại đóng chai, không thích uống thì uống bia với tôi.”
Giang Chấp quả thật không chê bai, thẳng thừng đón lấy, chỉ cần là trà sữa anh không bao giờ từ chối.
Còn bia thì…
“Cậu tự uống đi.”
Tiêu Dã bật cười, cũng chưa bao giờ mong anh bạn này sẽ uống bia cùng mình. Người này, kể từ ngày đầu tiên quen biết, Tiêu Dã đã chưa bao giờ thấy anh uống bia hay rượu rồi.
“Ngồi cạnh tôi uống bia thì được, hóng hớt chuyện thì miễn đi.” Giang Chấp vặn mở nắp chai trà sữa, uống một ngụm, ra tay phủ đầu nhắc nhở trước.
Thông minh đấy, chặn họng của anh ấy trước.
Tiêu Dã thầm nghĩ, xem ra là chột dạ rồi đây, nếu không sao lại sợ người ta nghe ngóng chứ.
Ngón trỏ của anh ấy móc vào phần bật, bọt bia lập tức trào ra ngoài. Tiêu Dã uống trước một ngụm, đã đời sảng khoái, được uống bia vào một ngày hè oi ả thế này thật sự sung sướng. Anh ấy lau bọt bia bên mép rồi nói: “Không nói về tin đồn tối hôm qua nữa. Chỉ nói riêng về cô bé Thịnh Đường này thôi, rất thú vị, xinh xắn, lại ranh ma quỷ quái.
“Xinh đẹp thì đúng là sự thật, nhưng sao nghe từ miệng cậu lại dung tục thế nhỉ?” Giang Chấp cười khẩy.
Tiêu Dã nấc cụt một cái vì hơi ga, dung tục? Từ ngữ này chưa bao giờ có chút liên quan nào đến anh ấy cả.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, chuyện này sao lọt vào mắt cậu lại trở thành chuyện dung tục chứ?” Tiêu Dã lắc lắc lon bia, quay đầu nhìn Giang Chấp: “Theo lời cậu nói thì ai thích cô ấy đều không dám theo đuổi rồi.”
Giang Chấp đang uống trà sữa chợt khựng lại, nhíu mày: “Có người theo đuổi cô ấy?”
“Không phải là có người mà là có không ít người theo đuổi cô ấy.” Tiêu Dã hơi giơ cao lon bia lên: “Đường Tiểu Thất nhà tôi chính là Nữ thần mặt trăng, ai gặp cũng yêu. Nghe Kỳ Dư kể, ở trường có một nam sinh theo đuổi cô ấy, lúc mở triển lãm tranh lại có một thương gia giàu có để ý, đến Viện Nghiên cứu của chúng ta là lập tức thu hút một đồng nghiệp nam, nóng bỏng tay ấy chứ.”
Giang Chấp ngồi dậy, đôi chân dài nhích sang bên cạnh, đổ người qua nhìn Tiêu Dã chằm chằm.
Tiêu Dã bị nhìn lâu tới mức sởn gai ốc: “Làm gì vậy?”
“Đừng có từ sáng tới tối nói là của nhà cậu nhà cậu.” Giang Chấp không chút khách khí: “Còn nữa, Đường Tiểu Thất là tên để cậu gọi đấy à?”
“Chẳng phải cậu cũng ngày ngày gọi người ta như thế sao?”
“Phí lời, cô ấy là người tôi dẫn dắt, tôi được quyền gọi như vậy, cậu là gì của cô ấy?”
Tiêu Dã hắng giọng: “Tôi là sư huynh của cô ấy.”
Giang Chấp bật cười ha ha hai tiếng khinh thường, oán một câu: “Sư huynh? Danh không chính ngôn không thuận mà còn cố tỏ ra thân thiết.”
Vietwriter.vn
Lần này tới lượt Tiêu Dã nhìn anh không dời mắt, cười rất quỷ quyệt: “Giang Chấp, phản ứng này của cậu có chút khác thường đấy.”