Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54 - Chương 54 CÔ ĐANG TÌM KIẾM THỨ GÌ?
Chương 54 CÔ ĐANG TÌM KIẾM THỨ GÌ?
Khi Giang Chấp thay một chiếc áo phông khác và quay trở về phòng ngủ, Thịnh Đường đã ngủ bất chấp hình tượng rồi, không hề có chút lạ lẫm gì với chiếc giường mới, cả cơ thể cô tạo hình chữ “Thiên”, dang rộng hai chân hai tay nằm sấp trên giường, bởi vì trên đầu đang đỡ lấy một chiếc gối.
Quả thật đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người có thể ngủ một cách không hề khách sáo như vậy.
Giang Chấp tay chống hông đứng ở đầu giường, nhìn cô từ trên xuống, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy tư thế ngủ này của cô cực kỳ bất nhã. Anh lại cúi người vươn cánh tay kê dưới cổ cô, tay kia cẩn thận xoay vai của cô lại, để cô lật người vừa hay gối đầu lên cánh tay anh. Sau đó anh dùng thêm một chút sức, bế cô xoay lại, nằm thẳng lên giường.
Lúc rút cánh tay, anh không ngờ lại bị Thịnh Đường ôm chặt. Cô không mở mắt ra, chỉ mơ mơ màng màng lẩm bẩm mấy câu.
Giang Chấp bật cười, coi cánh tay anh là gấu bông cho cô ôm chắc?
Trong giây lát anh cũng không vội rút về, nghĩ bụng thôi cũng được, cứ để cô ôm như vậy đi, ai bảo cô chỉ là một cô nhóc chứ.
Anh tiện thể kéo một chiếc ghế ngồi xuống, quá nửa cơ thể gần như đổ nghiêng lên giường. Sau đó lại sợ đè vào cô, anh chống cánh tay kia lên giường. Như vậy, anh và cô thật sự chỉ cách nhau một khoảng rất nhỏ.
Anh không kéo rèm cửa, ngoài cửa sổ là một khoảng hoàng hôn rộng lớn, men dần tới tận đường chân trời nhưng vẫn có vô số tia sáng đỏ vươn tới cửa sổ, phản chiếu xuống đôi mày và sống mũi của Thịnh Đường. Nếu ngắm thật kỹ sẽ nhìn thấy quầng sáng đang từ từ tan ra, cực kỳ tĩnh mịch.
Giang Chấp quả thật đã ngắm nghía rất kỹ càng, không chỉ những tia sáng mà còn có cả cô.
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh tỉ mỉ quan sát dáng ngủ của cô. So với lần trước cô giống một bà lão ngồi co ro dưới tòa nhà chung cư để đợi anh, lần này cô ngủ rất ngon và bình yên.
Gương mặt mộc trắng trẻo sạch sẽ, hình như chưa bao giờ thấy cô trang điểm, da dẻ rất mịn màng.
Ừm, khiến người ta yêu thích.
Giang Chấp chợt sửng sốt vì suy nghĩ bất ngờ xuất hiện này, khiến người ta yêu thích?
Hoặc có thể, những cô gái có làn da trắng trẻo đều khiến người ta khi nhìn vào có cảm giác ấm áp chăng?
Đôi mày nhạt, bờ môi mỏng, mi mắt khá dài còn khá cong… Có dài bằng anh không nhỉ? Anh giơ tay lên, bụng ngọn tay nhẹ nhàng chạm vào hàng mi của cô.
Có lẽ vì thấy ngứa, mặt Thịnh Đường bèn cọ cọ vào chiếc gối.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Giang Chấp ngắm cô chăm chú, không nhịn được cười, hơi nhấc ngón tay lên lại chạm xuống mi mắt cô. Lần này cô thật sự không có phản ứng gì nữa, xem ra là mệt thật.
Mấy hôm nay tình hình của cô ra sao anh đều biết hết. Ba nơi trong hang, phòng thao tác và Viện Nghiên cứu cô đều chạy đôn chạy đáo không ngừng nghỉ. Nhất là kho tài liệu của Viện Nghiên cứu. Nghe nhân viên quản lý nói, mỗi lần vào đó, cô lại ngồi lì tới mấy tiếng đồng hồ.
Có mấy lần anh tới Viện Nghiên cứu, luôn nhìn thấy hình ảnh cô ôm một chồng tài liệu dày cộp, đi theo phía sau các chuyên gia, hỏi han các vấn đề một cách khiêm nhường. Trong phòng thao tác, cô hết lần này tới lần khác điều chỉnh bản demo của pho tượng, e là ngoài trời tối từ lúc nào, cô cũng không hề hay biết.
Hồ Tường Thanh nói với anh: Người khác luôn nghĩ con bé có năng khiếu trời ban, tôi là thầy của nó, biết rõ nó chịu khó hơn bất kỳ ai, thậm chí hy sinh cả bản thân mình. Con bé này bản tính quá hiếu thắng, về điểm này, nó khá giống cậu đấy.
Ngón tay của Giang Chấp đổi hướng, men theo mí mắt cô hướng xuống, chạm nhẹ vào chóp mũi cô. Ngũ quan của cô nhóc này rất đẹp, giống như được đắp nặn bằng sứ trắng vậy, còn là kiểu được đẽo gọt, khắc mài một cách tinh xảo.
Khi ngón tay gần chạm tới đôi môi cô, anh bất chợt bừng tỉnh, nhìn chằm chằm bàn tay đang cứng đờ lơ lửng trên mặt cô, nhất thời thầm tự giễu bản thân: Giang Chấp à Giang Chấp, mày đang làm gì vậy?
Anh định thu tay về, nào ngờ Thịnh Đường lật người một cái, ôm trọn cả bàn tay ấy của anh vào lòng cô.
Xúc cảm mềm mại khiến sống lưng Giang Chấp thẳng đơ ra.
Cô vẫn chìm trong giấc mộng, ngủ rất say sưa, miệng khẽ lẩm bẩm.
Không nghe rõ lắm, Giang Chấp sát lại gần.
Anh nghe thấy cô mơ màng lẩm bẩm: Tìm được… Mình nhất định phải tìm được…
Giang Chấp duy trì tư thế môi và tai của hai người gần như dính sát vào nhau, nhưng đợi một lúc lâu sau cũng không thấy cô nói thêm gì, anh ngẩng đầu lên khẽ hỏi: “Cô đang tìm kiếm thứ gì?”
Thịnh Đường không có phản ứng.
Khi Giang Chấp thay một chiếc áo phông khác và quay trở về phòng ngủ, Thịnh Đường đã ngủ bất chấp hình tượng rồi, không hề có chút lạ lẫm gì với chiếc giường mới, cả cơ thể cô tạo hình chữ “Thiên”, dang rộng hai chân hai tay nằm sấp trên giường, bởi vì trên đầu đang đỡ lấy một chiếc gối.
Quả thật đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người có thể ngủ một cách không hề khách sáo như vậy.
Giang Chấp tay chống hông đứng ở đầu giường, nhìn cô từ trên xuống, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy tư thế ngủ này của cô cực kỳ bất nhã. Anh lại cúi người vươn cánh tay kê dưới cổ cô, tay kia cẩn thận xoay vai của cô lại, để cô lật người vừa hay gối đầu lên cánh tay anh. Sau đó anh dùng thêm một chút sức, bế cô xoay lại, nằm thẳng lên giường.
Lúc rút cánh tay, anh không ngờ lại bị Thịnh Đường ôm chặt. Cô không mở mắt ra, chỉ mơ mơ màng màng lẩm bẩm mấy câu.
Giang Chấp bật cười, coi cánh tay anh là gấu bông cho cô ôm chắc?
Trong giây lát anh cũng không vội rút về, nghĩ bụng thôi cũng được, cứ để cô ôm như vậy đi, ai bảo cô chỉ là một cô nhóc chứ.
Anh tiện thể kéo một chiếc ghế ngồi xuống, quá nửa cơ thể gần như đổ nghiêng lên giường. Sau đó lại sợ đè vào cô, anh chống cánh tay kia lên giường. Như vậy, anh và cô thật sự chỉ cách nhau một khoảng rất nhỏ.
Anh không kéo rèm cửa, ngoài cửa sổ là một khoảng hoàng hôn rộng lớn, men dần tới tận đường chân trời nhưng vẫn có vô số tia sáng đỏ vươn tới cửa sổ, phản chiếu xuống đôi mày và sống mũi của Thịnh Đường. Nếu ngắm thật kỹ sẽ nhìn thấy quầng sáng đang từ từ tan ra, cực kỳ tĩnh mịch.
Giang Chấp quả thật đã ngắm nghía rất kỹ càng, không chỉ những tia sáng mà còn có cả cô.
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh tỉ mỉ quan sát dáng ngủ của cô. So với lần trước cô giống một bà lão ngồi co ro dưới tòa nhà chung cư để đợi anh, lần này cô ngủ rất ngon và bình yên.
Gương mặt mộc trắng trẻo sạch sẽ, hình như chưa bao giờ thấy cô trang điểm, da dẻ rất mịn màng.
Ừm, khiến người ta yêu thích.
Giang Chấp chợt sửng sốt vì suy nghĩ bất ngờ xuất hiện này, khiến người ta yêu thích?
Hoặc có thể, những cô gái có làn da trắng trẻo đều khiến người ta khi nhìn vào có cảm giác ấm áp chăng?
Đôi mày nhạt, bờ môi mỏng, mi mắt khá dài còn khá cong… Có dài bằng anh không nhỉ? Anh giơ tay lên, bụng ngọn tay nhẹ nhàng chạm vào hàng mi của cô.
Có lẽ vì thấy ngứa, mặt Thịnh Đường bèn cọ cọ vào chiếc gối.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Giang Chấp ngắm cô chăm chú, không nhịn được cười, hơi nhấc ngón tay lên lại chạm xuống mi mắt cô. Lần này cô thật sự không có phản ứng gì nữa, xem ra là mệt thật.
Mấy hôm nay tình hình của cô ra sao anh đều biết hết. Ba nơi trong hang, phòng thao tác và Viện Nghiên cứu cô đều chạy đôn chạy đáo không ngừng nghỉ. Nhất là kho tài liệu của Viện Nghiên cứu. Nghe nhân viên quản lý nói, mỗi lần vào đó, cô lại ngồi lì tới mấy tiếng đồng hồ.
Có mấy lần anh tới Viện Nghiên cứu, luôn nhìn thấy hình ảnh cô ôm một chồng tài liệu dày cộp, đi theo phía sau các chuyên gia, hỏi han các vấn đề một cách khiêm nhường. Trong phòng thao tác, cô hết lần này tới lần khác điều chỉnh bản demo của pho tượng, e là ngoài trời tối từ lúc nào, cô cũng không hề hay biết.
Hồ Tường Thanh nói với anh: Người khác luôn nghĩ con bé có năng khiếu trời ban, tôi là thầy của nó, biết rõ nó chịu khó hơn bất kỳ ai, thậm chí hy sinh cả bản thân mình. Con bé này bản tính quá hiếu thắng, về điểm này, nó khá giống cậu đấy.
Ngón tay của Giang Chấp đổi hướng, men theo mí mắt cô hướng xuống, chạm nhẹ vào chóp mũi cô. Ngũ quan của cô nhóc này rất đẹp, giống như được đắp nặn bằng sứ trắng vậy, còn là kiểu được đẽo gọt, khắc mài một cách tinh xảo.
Khi ngón tay gần chạm tới đôi môi cô, anh bất chợt bừng tỉnh, nhìn chằm chằm bàn tay đang cứng đờ lơ lửng trên mặt cô, nhất thời thầm tự giễu bản thân: Giang Chấp à Giang Chấp, mày đang làm gì vậy?
Anh định thu tay về, nào ngờ Thịnh Đường lật người một cái, ôm trọn cả bàn tay ấy của anh vào lòng cô.
Xúc cảm mềm mại khiến sống lưng Giang Chấp thẳng đơ ra.
Cô vẫn chìm trong giấc mộng, ngủ rất say sưa, miệng khẽ lẩm bẩm.
Không nghe rõ lắm, Giang Chấp sát lại gần.
Anh nghe thấy cô mơ màng lẩm bẩm: Tìm được… Mình nhất định phải tìm được…
Giang Chấp duy trì tư thế môi và tai của hai người gần như dính sát vào nhau, nhưng đợi một lúc lâu sau cũng không thấy cô nói thêm gì, anh ngẩng đầu lên khẽ hỏi: “Cô đang tìm kiếm thứ gì?”
Thịnh Đường không có phản ứng.