Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49 - Chương 49 SỬA CŨ NHƯ CŨ
Chương 49 SỬA CŨ NHƯ CŨ
Thịnh Đường vẫn luôn cảm thấy con người Giang Chấp tính tình rất quái đản, có lúc còn mưa nắng thất thường. Bạn nói anh cởi mở thì thực tế anh lại không thích giao thiệp với mọi người cho lắm. Bạn nói anh tự kỷ thì thực tế anh lại rất giỏi cân bằng quan hệ giữa mình với mọi người bên ngoài. Tóm lại, cô cảm thấy anh rất khó hiểu.
Giống như lần hỏi han này vậy, cô những tưởng anh sẽ mượn cớ dọa nạt, tống tiền cô một khoản, kết quả người ta thật sự bày ra phong phạm của một bậc thầy, đầu mày không buồn nhíu lấy một cái, lập tức cùng cô tới địa điểm khu tượng đất.
Chỉ có điều, sự ngạo nghễ vẫn còn đó.
Trước khi có động thái, Giang Chấp nói một câu: “Cô đưa tôi xem phần cô đã hoàn thành đến thời điểm hiện tại, tôi sẽ quyết định xem cô có xứng đáng được tôi dạy hay không.”
Ngữ khí này quả thực rất “Giang Chấp”.
Thịnh Đường cho anh xem thiết kế động của bản demo.
Giang Chấp xem xét một lúc rồi lại ngước mắt nhìn cô. Thịnh Đường bị anh nhìn đến mức lòng sởn gai ốc, dè dặt hỏi: “Có phải… làm hơi nghiệp dư không?”
Lúc trước khi làm sáng tạo văn hóa, rảnh rỗi không có việc gì cô cũng từng làm thiết kế động, nhưng so với trạng thái của bức tượng thì vẫn còn trăm ngàn khác biệt. Duy nhất có một lần cô được nhìn thấy Kỳ Dư làm, lúc đó cô vẫn còn nhớ như in trong lòng.
“Cũng không tệ.”
Toi rồi toi rồi… Sai rồi, haizz, đợi chút. Cũng không tệ? Thịnh Đường lập tức bừng tỉnh, cũng không tệ!
“Đi thôi.”
Không nghe nhầm, ông trời ơi!
Thịnh Đường đuổi theo Giang Chấp, chạy lạch bạch theo sau anh xuống dưới nhà, gần như cười nịnh: “Thật sự không tệ sao?”
“Tôi có cần phải lấy lòng cô không?”
Câu nói này…
“Thì chẳng phải vì tôi sợ thiết kế động không phù hợp với tiêu chuẩn khôi phục sao?”
“Nếu như thiết kế động chưa đạt đến mức độ tiêu chuẩn, tôi sẽ giao công việc này cho Tiêu Dã.”
“Nói cách khác, mọi nỗ lực trước đó của tôi có thể đều đổ xuống sông xuống biển?”
Giang Chấp ném chìa khóa xe vào trong tay cô: “Cũng may bản thân cô có cố gắng.”
Thịnh Đường cảm thấy mồ hôi lạnh đã sắp chảy ròng ròng xuống trán mình rồi, nghĩ là thấy sợ. Thì ra lúc trước bản thân cô vẫn đang lượn vòng quay bờ vực của việc bị đào thải. Thì ra, không phải anh cứ nói giao nhiệm vụ cho cô thì nhất định sẽ do cô hoàn thành. Thì ra tâm huyết cô dốc sức bao ngày nay, chỉ cần có chút bất cẩn nào đó trong quá trình làm thiết kế động cũng sẽ bị đá khỏi cuộc chơi…
Tên quỷ Giang Chấp này!
Ác quỷ!
Không cho bất kỳ người nào cơ hội phạm sai lầm rồi sửa chữa lại sai lầm.
***
“Từ thiết kế động tới bản vẽ nét chì phục hồi nguyên dạng cuối cùng của cô, ở giữa là cả một lượng công việc đồ sộ. Có những nhà khôi phục chỉ riêng việc khôi phục lại một pho tượng thôi cũng đã mất nửa năm đến một năm, trong đó riêng việc tìm bằng chứng, căn cứ, thu thập tài liệu cũng phải mất rất nhiều công sức. Một pho tượng, từ những chi tiết lớn như khung xương ngoại hình đến những chi tiết nhỏ như thần thái, tư thế, thậm chí chỉ là một chuỗi ngọc, một nếp gấp, kiểu dáng của y phục nhất định cũng phải làm rõ nguồn gốc xuất xứ.”
Khi nói những lời này, sắc mặt của Giang Chấp rất nghiêm túc: “Ý nghĩa của khôi phục nằm ở chỗ, sửa cái cũ như cũ, đây cũng là nguyên tắc mà một nhà khôi phục phải tuân thủ.”
Sửa cũ như cũ.
Không hiểu sao, nghe được bốn từ này, trái tim Thịnh Đường lại kích động, xốn xang, thậm chí là xuất hiện cảm xúc kính trọng. Trước kia Kỳ Dư cũng hay nói những câu dõng dạc hùng hồn như vậy, nhưng cô nghe thì nghe vậy thôi, không có cảm xúc như ngày hôm nay.
Nhà khôi phục cần sự bạo dạn nhưng cũng không thể phát huy một cách bừa bãi, tùy tiện, tất cả đều phải tuân thủ theo dấu vết những người thợ cổ đại để lại, để dáng hình nguyên sơ nhất của lịch sử được kéo dài ngàn năm một cách chân thực. Thế nên, “sửa cũ” còn khó hơn “sửa mới”. Nhưng cũng chính vì như vậy mới càng khoác lên nghề nghiệp nhà khôi phục văn vật này một lớp màu thần thánh.
“Ngược lại, việc hàn nối không khó, chỉ cần các điểm nối không có chỗ gồ lên, đây là công việc cần có sự luyện tập lặp đi lặp lại.”
Sau khi tới hiện trường, Giang Chấp trực tiếp chỉ đạo Thịnh Đường, không lãng phí dù chỉ một giây một phút.
“Bùn phải được lèn chặt chẽ, lớp này đè lên lớp kia. Khi quết bùn phải liên tục điều chỉnh đi điều chỉnh lại tỷ lệ bức tượng, cảm giác trọng lượng, kiểm soát tốt quan hệ tỷ lệ và trạng thái tổng thể ban đầu. Khi đã bảo đảm được độ chính xác cơ bản của tỷ lệ thì tiếp tục đắp nặn từng khoảng nhỏ. Cô xuất thân là người học Mỹ thuật, có lẽ biết rất rõ điểm khác biệt giữa các bức tượng của Trung Quốc cổ đại với các bức tượng phương Tây nằm ở chỗ, tượng của Trung Quốc cổ đại cùng một trường phái với hội họa truyền thống Trung Quốc, để ý kỹ tới cấu tứ sinh động, lấy hình dáng tả thần thái.”
Thịnh Đường là người có nền tảng, vừa lắng nghe và quan sát dĩ nhiên có thể hiểu được: “Thế nên trên cơ thể các bức tượng trong hang đều không thể hiện sự phức tạp về mặt da thịt, mục đích chính là để làm nổi bật phong thái sinh động của phần đầu.”
Giang Chấp gật đầu.
Khoảng thời gian tiếp theo, Giang Chấp nói, Thịnh Đường bắt tay vào làm.
Từ quan hệ đan xen, giao thoa của cơ ức đòn chũm(*) phần cổ, cơ gối đầu, cơ nâng vai của bức tượng… đến cơ delta, cơ ba đầu của phần cánh tay tới những điểm cần chú ý của các bộ phận, cuối cùng là thần thái của phần đầu.
(*) Cơ ức đòn chũm là cơ thuộc nhóm cơ cổ bên, đi từ xương ức, mặt bên trong xương đòn, bám vào mặt ngoài mỏm chũm. Khi cơ co một bên làm xoay và kéo đầu về bên đó. Khi cơ co hai bên làm gấp hoặc duỗi cột sống cổ.
“Khi tâm trạng cô không tốt, tuyệt đối đừng bước vào hang.” Giang Chấp nhắc nhở cô một câu như vậy.
Thịnh Đường không hiểu.
“Tâm trạng của cô sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tác phẩm mà cô khôi phục, cũng giống như việc vẽ tranh của cô ngày thường vậy.” Giang Chấp nói: “Làm tượng, quan trọng nhất chính là thần thái của phần đầu. Bức tượng trong hang số 0 này là tượng màu từ đời Đường, vào thời Đường cũng đề cao và coi trọng nhất sự biểu đạt thần thái. Thế nên trong quá trình chế tác tác phẩm của mình, cô phải coi từng miếng bùn như một bộ phận của cả bức tượng, dồn toàn bộ tình cảm của mình vào việc đắp nặn.”
Nói đến mức bản thân Thịnh Đường cũng không dám có những suy nghĩ lệch lạc nữa.
Có sự chỉ đạo của Giang Chấp, việc đắp bản demo của bức tượng tiến triển rất nhanh. Cô phát hiện ra Giang Chấp là một người có đôi mắt rất độc. Cho dù chỉ là một bộ phận rất nhỏ nhưng nếu cô làm không tới nơi tới chốn vẫn không thoát khỏi ánh mắt của anh. Lúc giúp cô điều chỉnh, anh đắp bùn vừa tỉ mỉ vừa chuẩn xác.
Bàn tay của anh thật sự rất đẹp.
Từng khớp xương rõ ràng, ngón tay dài, mảnh khảnh.
Trước đây, Thịnh Đường cho rằng những bàn tay đẹp như thế này thích hợp nhất để đàn dương cầm. Bây giờ bỗng dưng cô lại cảm thấy, một bàn tay như vậy, dù là cầm bùn đất hay cầm bút tô màu cũng rất hấp dẫn.
Trong lúc ngơ ngẩn cô lại bị Giang Chấp nạt: “Cô tập trung một chút cho tôi.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Thôi được rồi…
Ngay cả một khoảnh khắc thất thần của cô cũng bị anh nhìn ra được.
Những phần bị thiệt hại, bị mất mát cần phải đọc thêm một lượng lớn tư liệu nữa mới được. Thế nên làm một bản demo bằng đất cũng cần dựa vào tư liệu lịch sử. Lần này, thứ mà Giang Chấp dạy cho cô phần nhiều là cảm giác đối với bùn đất.
Việc cân nhắc đối với từng phần đều cần phải luyện tập đi luyện tập lại nhiều lần.
Việc tạo thần thái không làm khó được Thịnh Đường. Cô có nền tảng mỹ thuật, hai năm nay ở Đôn Hoàng cũng đã nghe quen tai, nhìn quen mắt, chỉ có điều việc làm ra một bản demo lập thể vẫn còn thiếu hụt kinh nghiệm.
Khi nặn tới một chỗ, ngón tay bị trượt, phần đất cô làm ra hoàn toàn không lý tưởng.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Thịnh Đường là: Toi rồi, lại bị ăn mắng rồi.
Suy nghĩ ấy còn chưa kịp nguội, Giang Chấp đã đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô, kiểm soát độ lực của từng ngón tay cô khi nặn đất, chất giọng trầm thấp theo tai cô vọng xuống dưới: “Danh xưng thiên tài của cô do lừa đảo gian lận mà có phải không?”
Thịnh Đường chợt cảm thấy mặt đỏ rần lên, những nơi bị hơi thở phả vào đều nóng rực một mảng.
Không hiểu sao cô chợt nghĩ tới một động tác: Tay cầm tay dạy từng bước một…
Về sau cô còn miêu tả lại cảnh này đầy sinh động cho Trình Tần nghe.
Cảnh tượng còn đọng lại trong ấn tượng của Thịnh Đường là: Dưới đất xếp đầy dụng cụ mẫu, trong phòng làm thạch cao, ánh nắng hắt nghiêng vào qua khung cửa sổ, không gay gắt mà rất dịu êm. Nhiệt độ trong phòng vừa phải, không khiến người ta cảm thấy quá oi ả. Giang Chấp ngồi bên cạnh cô, cầm tay chỉ dạy cô nặn đất, sau đó thi thoảng lại nói một câu: Sao mà ngốc vậy hả?
Ngón tay của anh rất đẹp, mùi hương trên cơ thể anh cũng rất dễ chịu. Giọng anh trầm trầm, không giống như lúc anh giận dữ.
Trình Tần chống cằm ngồi nghe một lúc rồi hỏi cô: Khi đó cậu có cảm giác gì?
Khi đó…
Thịnh Đường ngẫm nghĩ rất lâu rồi nói với Trình Tần: Khiến mình nhớ tới bộ phim Ghost (Hồn ma).
Trình Tần: …
Không giống sao?
Chỉ khác là người ta nặn gốm sứ còn họ thì nặn bùn đất thôi mà.
Thịnh Đường vẫn luôn cảm thấy con người Giang Chấp tính tình rất quái đản, có lúc còn mưa nắng thất thường. Bạn nói anh cởi mở thì thực tế anh lại không thích giao thiệp với mọi người cho lắm. Bạn nói anh tự kỷ thì thực tế anh lại rất giỏi cân bằng quan hệ giữa mình với mọi người bên ngoài. Tóm lại, cô cảm thấy anh rất khó hiểu.
Giống như lần hỏi han này vậy, cô những tưởng anh sẽ mượn cớ dọa nạt, tống tiền cô một khoản, kết quả người ta thật sự bày ra phong phạm của một bậc thầy, đầu mày không buồn nhíu lấy một cái, lập tức cùng cô tới địa điểm khu tượng đất.
Chỉ có điều, sự ngạo nghễ vẫn còn đó.
Trước khi có động thái, Giang Chấp nói một câu: “Cô đưa tôi xem phần cô đã hoàn thành đến thời điểm hiện tại, tôi sẽ quyết định xem cô có xứng đáng được tôi dạy hay không.”
Ngữ khí này quả thực rất “Giang Chấp”.
Thịnh Đường cho anh xem thiết kế động của bản demo.
Giang Chấp xem xét một lúc rồi lại ngước mắt nhìn cô. Thịnh Đường bị anh nhìn đến mức lòng sởn gai ốc, dè dặt hỏi: “Có phải… làm hơi nghiệp dư không?”
Lúc trước khi làm sáng tạo văn hóa, rảnh rỗi không có việc gì cô cũng từng làm thiết kế động, nhưng so với trạng thái của bức tượng thì vẫn còn trăm ngàn khác biệt. Duy nhất có một lần cô được nhìn thấy Kỳ Dư làm, lúc đó cô vẫn còn nhớ như in trong lòng.
“Cũng không tệ.”
Toi rồi toi rồi… Sai rồi, haizz, đợi chút. Cũng không tệ? Thịnh Đường lập tức bừng tỉnh, cũng không tệ!
“Đi thôi.”
Không nghe nhầm, ông trời ơi!
Thịnh Đường đuổi theo Giang Chấp, chạy lạch bạch theo sau anh xuống dưới nhà, gần như cười nịnh: “Thật sự không tệ sao?”
“Tôi có cần phải lấy lòng cô không?”
Câu nói này…
“Thì chẳng phải vì tôi sợ thiết kế động không phù hợp với tiêu chuẩn khôi phục sao?”
“Nếu như thiết kế động chưa đạt đến mức độ tiêu chuẩn, tôi sẽ giao công việc này cho Tiêu Dã.”
“Nói cách khác, mọi nỗ lực trước đó của tôi có thể đều đổ xuống sông xuống biển?”
Giang Chấp ném chìa khóa xe vào trong tay cô: “Cũng may bản thân cô có cố gắng.”
Thịnh Đường cảm thấy mồ hôi lạnh đã sắp chảy ròng ròng xuống trán mình rồi, nghĩ là thấy sợ. Thì ra lúc trước bản thân cô vẫn đang lượn vòng quay bờ vực của việc bị đào thải. Thì ra, không phải anh cứ nói giao nhiệm vụ cho cô thì nhất định sẽ do cô hoàn thành. Thì ra tâm huyết cô dốc sức bao ngày nay, chỉ cần có chút bất cẩn nào đó trong quá trình làm thiết kế động cũng sẽ bị đá khỏi cuộc chơi…
Tên quỷ Giang Chấp này!
Ác quỷ!
Không cho bất kỳ người nào cơ hội phạm sai lầm rồi sửa chữa lại sai lầm.
***
“Từ thiết kế động tới bản vẽ nét chì phục hồi nguyên dạng cuối cùng của cô, ở giữa là cả một lượng công việc đồ sộ. Có những nhà khôi phục chỉ riêng việc khôi phục lại một pho tượng thôi cũng đã mất nửa năm đến một năm, trong đó riêng việc tìm bằng chứng, căn cứ, thu thập tài liệu cũng phải mất rất nhiều công sức. Một pho tượng, từ những chi tiết lớn như khung xương ngoại hình đến những chi tiết nhỏ như thần thái, tư thế, thậm chí chỉ là một chuỗi ngọc, một nếp gấp, kiểu dáng của y phục nhất định cũng phải làm rõ nguồn gốc xuất xứ.”
Khi nói những lời này, sắc mặt của Giang Chấp rất nghiêm túc: “Ý nghĩa của khôi phục nằm ở chỗ, sửa cái cũ như cũ, đây cũng là nguyên tắc mà một nhà khôi phục phải tuân thủ.”
Sửa cũ như cũ.
Không hiểu sao, nghe được bốn từ này, trái tim Thịnh Đường lại kích động, xốn xang, thậm chí là xuất hiện cảm xúc kính trọng. Trước kia Kỳ Dư cũng hay nói những câu dõng dạc hùng hồn như vậy, nhưng cô nghe thì nghe vậy thôi, không có cảm xúc như ngày hôm nay.
Nhà khôi phục cần sự bạo dạn nhưng cũng không thể phát huy một cách bừa bãi, tùy tiện, tất cả đều phải tuân thủ theo dấu vết những người thợ cổ đại để lại, để dáng hình nguyên sơ nhất của lịch sử được kéo dài ngàn năm một cách chân thực. Thế nên, “sửa cũ” còn khó hơn “sửa mới”. Nhưng cũng chính vì như vậy mới càng khoác lên nghề nghiệp nhà khôi phục văn vật này một lớp màu thần thánh.
“Ngược lại, việc hàn nối không khó, chỉ cần các điểm nối không có chỗ gồ lên, đây là công việc cần có sự luyện tập lặp đi lặp lại.”
Sau khi tới hiện trường, Giang Chấp trực tiếp chỉ đạo Thịnh Đường, không lãng phí dù chỉ một giây một phút.
“Bùn phải được lèn chặt chẽ, lớp này đè lên lớp kia. Khi quết bùn phải liên tục điều chỉnh đi điều chỉnh lại tỷ lệ bức tượng, cảm giác trọng lượng, kiểm soát tốt quan hệ tỷ lệ và trạng thái tổng thể ban đầu. Khi đã bảo đảm được độ chính xác cơ bản của tỷ lệ thì tiếp tục đắp nặn từng khoảng nhỏ. Cô xuất thân là người học Mỹ thuật, có lẽ biết rất rõ điểm khác biệt giữa các bức tượng của Trung Quốc cổ đại với các bức tượng phương Tây nằm ở chỗ, tượng của Trung Quốc cổ đại cùng một trường phái với hội họa truyền thống Trung Quốc, để ý kỹ tới cấu tứ sinh động, lấy hình dáng tả thần thái.”
Thịnh Đường là người có nền tảng, vừa lắng nghe và quan sát dĩ nhiên có thể hiểu được: “Thế nên trên cơ thể các bức tượng trong hang đều không thể hiện sự phức tạp về mặt da thịt, mục đích chính là để làm nổi bật phong thái sinh động của phần đầu.”
Giang Chấp gật đầu.
Khoảng thời gian tiếp theo, Giang Chấp nói, Thịnh Đường bắt tay vào làm.
Từ quan hệ đan xen, giao thoa của cơ ức đòn chũm(*) phần cổ, cơ gối đầu, cơ nâng vai của bức tượng… đến cơ delta, cơ ba đầu của phần cánh tay tới những điểm cần chú ý của các bộ phận, cuối cùng là thần thái của phần đầu.
(*) Cơ ức đòn chũm là cơ thuộc nhóm cơ cổ bên, đi từ xương ức, mặt bên trong xương đòn, bám vào mặt ngoài mỏm chũm. Khi cơ co một bên làm xoay và kéo đầu về bên đó. Khi cơ co hai bên làm gấp hoặc duỗi cột sống cổ.
“Khi tâm trạng cô không tốt, tuyệt đối đừng bước vào hang.” Giang Chấp nhắc nhở cô một câu như vậy.
Thịnh Đường không hiểu.
“Tâm trạng của cô sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tác phẩm mà cô khôi phục, cũng giống như việc vẽ tranh của cô ngày thường vậy.” Giang Chấp nói: “Làm tượng, quan trọng nhất chính là thần thái của phần đầu. Bức tượng trong hang số 0 này là tượng màu từ đời Đường, vào thời Đường cũng đề cao và coi trọng nhất sự biểu đạt thần thái. Thế nên trong quá trình chế tác tác phẩm của mình, cô phải coi từng miếng bùn như một bộ phận của cả bức tượng, dồn toàn bộ tình cảm của mình vào việc đắp nặn.”
Nói đến mức bản thân Thịnh Đường cũng không dám có những suy nghĩ lệch lạc nữa.
Có sự chỉ đạo của Giang Chấp, việc đắp bản demo của bức tượng tiến triển rất nhanh. Cô phát hiện ra Giang Chấp là một người có đôi mắt rất độc. Cho dù chỉ là một bộ phận rất nhỏ nhưng nếu cô làm không tới nơi tới chốn vẫn không thoát khỏi ánh mắt của anh. Lúc giúp cô điều chỉnh, anh đắp bùn vừa tỉ mỉ vừa chuẩn xác.
Bàn tay của anh thật sự rất đẹp.
Từng khớp xương rõ ràng, ngón tay dài, mảnh khảnh.
Trước đây, Thịnh Đường cho rằng những bàn tay đẹp như thế này thích hợp nhất để đàn dương cầm. Bây giờ bỗng dưng cô lại cảm thấy, một bàn tay như vậy, dù là cầm bùn đất hay cầm bút tô màu cũng rất hấp dẫn.
Trong lúc ngơ ngẩn cô lại bị Giang Chấp nạt: “Cô tập trung một chút cho tôi.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Thôi được rồi…
Ngay cả một khoảnh khắc thất thần của cô cũng bị anh nhìn ra được.
Những phần bị thiệt hại, bị mất mát cần phải đọc thêm một lượng lớn tư liệu nữa mới được. Thế nên làm một bản demo bằng đất cũng cần dựa vào tư liệu lịch sử. Lần này, thứ mà Giang Chấp dạy cho cô phần nhiều là cảm giác đối với bùn đất.
Việc cân nhắc đối với từng phần đều cần phải luyện tập đi luyện tập lại nhiều lần.
Việc tạo thần thái không làm khó được Thịnh Đường. Cô có nền tảng mỹ thuật, hai năm nay ở Đôn Hoàng cũng đã nghe quen tai, nhìn quen mắt, chỉ có điều việc làm ra một bản demo lập thể vẫn còn thiếu hụt kinh nghiệm.
Khi nặn tới một chỗ, ngón tay bị trượt, phần đất cô làm ra hoàn toàn không lý tưởng.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Thịnh Đường là: Toi rồi, lại bị ăn mắng rồi.
Suy nghĩ ấy còn chưa kịp nguội, Giang Chấp đã đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô, kiểm soát độ lực của từng ngón tay cô khi nặn đất, chất giọng trầm thấp theo tai cô vọng xuống dưới: “Danh xưng thiên tài của cô do lừa đảo gian lận mà có phải không?”
Thịnh Đường chợt cảm thấy mặt đỏ rần lên, những nơi bị hơi thở phả vào đều nóng rực một mảng.
Không hiểu sao cô chợt nghĩ tới một động tác: Tay cầm tay dạy từng bước một…
Về sau cô còn miêu tả lại cảnh này đầy sinh động cho Trình Tần nghe.
Cảnh tượng còn đọng lại trong ấn tượng của Thịnh Đường là: Dưới đất xếp đầy dụng cụ mẫu, trong phòng làm thạch cao, ánh nắng hắt nghiêng vào qua khung cửa sổ, không gay gắt mà rất dịu êm. Nhiệt độ trong phòng vừa phải, không khiến người ta cảm thấy quá oi ả. Giang Chấp ngồi bên cạnh cô, cầm tay chỉ dạy cô nặn đất, sau đó thi thoảng lại nói một câu: Sao mà ngốc vậy hả?
Ngón tay của anh rất đẹp, mùi hương trên cơ thể anh cũng rất dễ chịu. Giọng anh trầm trầm, không giống như lúc anh giận dữ.
Trình Tần chống cằm ngồi nghe một lúc rồi hỏi cô: Khi đó cậu có cảm giác gì?
Khi đó…
Thịnh Đường ngẫm nghĩ rất lâu rồi nói với Trình Tần: Khiến mình nhớ tới bộ phim Ghost (Hồn ma).
Trình Tần: …
Không giống sao?
Chỉ khác là người ta nặn gốm sứ còn họ thì nặn bùn đất thôi mà.