Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48 - Chương 48 LINH HOẠT
Chương 48 LINH HOẠT
Yô hô, người đàn ông này trong lúc nói chuyện với người đẹp mà vẫn có thể “mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng” như vậy sao.
Thịnh Đường lững tha lững thững đi vào cửa.
Quả nhiên đã phải đối diện với ánh mắt không cam tâm của Thẩm đại mỹ nhân.
Cô giơ tay đặt lên trán, che đi gương mặt. Khi đi ngang qua Thẩm Dao, lòng cô cứ gọi là áy náy. Hôm nay Thẩm Dao ăn mặc cũng khá xinh đẹp, lại là một chiếc váy trắng nhỏ nhắn, thanh mảnh đằm thắm như một bông hoa sen.
Hoa sen (Liên hoa)…
Bạch liên hoa…
Thịnh Đường cảm thấy điểm này của bản thân cực kỳ không hay, “Lục trà biểu” và “Bạch liên hoa”(*) có cùng một ý nghĩa sao? Môn Ngữ văn học hành chẳng ra sao.
(*) Ngôn ngữ mạng. “Bạch liên hoa” dùng để chỉ những người hay ra vẻ yếu đuối, vô tội, ngây thơ đơn thuần hòng khiến người ta thương xót, đồng cảm với mình. Còn “Lục trà biểu” có ý chỉ những người giả tạo, bề ngoài tỏ ra thanh thuần nhưng sâu thẳm trong lòng lại mưu mô xảo quyệt, đê tiện.
Bạch liên hoa, à không, Thẩm đại mỹ nhân lên tiếng: “Bác sỹ Giang, tôi thấy chỗ này của anh còn khá nhiều công việc, cứ để tôi giúp anh.”
Việc?
Nhiều?
Thịnh Đường buông tay xuống, vừa quét ánh mắt đã nhìn thấy đống gỗ thô ở góc tường, một vài khúc đều đã được gia công hoàn thiện. Sát gần cửa phòng ngủ còn có một máy cưa bàn trượt, có nửa khúc gỗ vẫn còn nằm bên trên.
Cô cảm thấy hoa mắt.
Sao anh còn làm cả công việc thủ công này nữa?
“Không cần đâu, mấy công việc bẩn thỉu và nặng nhọc trong nhà có Tiểu Thất là đủ rồi, công việc của cô vẫn nên ở trong hang.” Giang Chấp châm một điếu thuốc, từ chối thẳng thừng.
Thịnh Đường đứng bên cạnh như bị sét đánh.
Mấy công việc bẩn thỉu và nặng nhọc trong nhà…
Cô lại nhìn thẳng vào đống gỗ đó, nuốt nước bọt một cách khó nhọc, bỗng nhiên rất muốn nói với Giang Chấp: Thật ra tôi không nên ở đây, tôi cũng nên ở trong hang…
Nụ cười mỉm của Thẩm Dao có phần cứng đờ ra.
Nhưng chung quy vẫn là một người để ý thể diện, cô ấy nói một câu “Vậy thì tốt” sau đó tạm biệt định rời đi.
Khi ra tới cửa, Giang Chấp gọi giật cô ấy lại.
“Lần sau đừng mặc như thế này nữa.”
Thẩm Dao sững người, cúi đầu xuống nhìn rồi lại nhìn Giang Chấp với vẻ khó hiểu.
Thịnh Đường cũng không hiểu.
Cô vẫn khá thích chiếc váy này của Thẩm Dao, tôn eo tôn chân, chất vải lại tốt, cũng khiến làn da được tôn lên rất đẹp.
Giang Chấp đứng dựa vào bàn, chậm rãi nói: “Vào hang không thuận tiện. Bây giờ là thời kỳ làm việc, bình thường cô cứ mặc trang phục làm việc đi.”
Sắc mặt Thẩm Dao hết trắng bệch rồi lại đỏ rần, cô ấy ấp a ấp úng nói một tiếng “Vâng”.
Vietwriter.vn
Đợi Thẩm Dao đi khỏi, Thịnh Đường mới thở dài, bất thình lình ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt thăm dò của Giang Chấp, cô thầm giật mình, vội nói: “Bộ quần áo này của tôi là cực kỳ linh hoạt, lúc không có việc có thể mặc ra ngoài đường, lúc cấp bách vẫn có thể lập tức chui vào trong hang, vô cùng thuận tiện.”
Giang Chấp phả ra một làn khói, khẽ nhíu mày: “Cô có thể ăn mặc nữ tính hơn một chút không?”
Thịnh Đường bàng hoàng, cúi đầu ngắm nghía bản thân một lượt. Một chiếc áo phông có mũ ngắn tay rộng thùng thình và một chiếc quần đùi năm phân cũng rộng thùng thình, một đôi giày đá bóng… Sao lại không có vẻ nữ tính chứ? Có người đàn ông nào ăn mặc giống như cô không?
“Rảnh rỗi cô cũng nên học hỏi Thẩm Dao, năng mặc váy vóc một chút.” Giang Chấp lại từ tốn bổ sung thêm một câu: “Cô là người của tôi, ăn mặc thế này đứng bên cạnh tôi là tát vào mặt tôi.”
Nghe xong câu này, Thịnh Đường lại càng hỗn loạn, giơ tay xua đi những làn khói nhẹ đang bay là là trước mắt. Trời đất chứng giám, ban nãy chính anh ta là người không cho Thẩm Dao mặc váy thì phải?
“Giang Chấp, anh có một nhân cách chính và phía sau kéo theo vài nhân cách phân liệt phải không?” Cô trừng mắt nhìn anh: “Nói thẳng đi, có phải anh thích Thẩm Dao không?”
Chỉ khi thích một người mới không muốn để cô ấy ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy đi ra ngoài thôi đúng chứ nhỉ?
Điều này bắt nguồn từ kinh nghiệm yêu đương của Trình Tần.
Nhớ lại lúc trước khi vẫn còn ở trong trường, bạn trai của Trình Tần, Khúc Phong, đã ôm Trình Tần và nói: Em yêu, em ăn mặc xinh đẹp như vậy đứng trước mặt người ta, anh sẽ ghen đấy…
Ở ngay trước mặt Thịnh Đường và Du Diệp, quả thật rất biết “rắc cẩu lương”.
Giang Chấp dập tắt điếu thuốc còn hơn nửa trong tay mình, rõ ràng đã bị câu hỏi bất ngờ của cô làm cho đầu óc mù mờ: “Nói năng linh tinh cái gì thế, làm việc.”
Làm việc?
Thịnh Đường lại len lén liếc đống gỗ kia. Câu nói ban nãy của anh lại quanh quẩn bên tai: Mấy công việc bẩn thỉu và nặng nhọc trong nhà… Mấy công việc bẩn thỉu và nặng nhọc…
“Không sai, làm việc, tôi đang làm dở một nửa công việc thì không làm tiếp được nữa.” Cô lập tức tiếp lời, chuyển hướng câu chuyện sang phía mình: “Còn phải hỏi anh đây.”
Lúc nào cũng sai bảo cô làm việc không công? Coi cô là thợ học nghề thật sao? Lúc trước đã nói rất rõ ràng rồi, trợ lý.
Trợ lý tức là chỉ tập trung vào công việc, những chuyện liên quan đến sinh hoạt cô không can dự.
“Còn việc gì có thể khiến Đường Tiểu Thất cô tỏ ra yếu thế cơ à?” Giang Chấp cười.
Thịnh Đường lấy chính lời của anh chặn họng anh: “Lúc trước chính anh nói mà, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể hỏi han anh.”
“Đương nhiên.”
Thật hiếm khi thấy anh thoải mái như vậy.
Yô hô, người đàn ông này trong lúc nói chuyện với người đẹp mà vẫn có thể “mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng” như vậy sao.
Thịnh Đường lững tha lững thững đi vào cửa.
Quả nhiên đã phải đối diện với ánh mắt không cam tâm của Thẩm đại mỹ nhân.
Cô giơ tay đặt lên trán, che đi gương mặt. Khi đi ngang qua Thẩm Dao, lòng cô cứ gọi là áy náy. Hôm nay Thẩm Dao ăn mặc cũng khá xinh đẹp, lại là một chiếc váy trắng nhỏ nhắn, thanh mảnh đằm thắm như một bông hoa sen.
Hoa sen (Liên hoa)…
Bạch liên hoa…
Thịnh Đường cảm thấy điểm này của bản thân cực kỳ không hay, “Lục trà biểu” và “Bạch liên hoa”(*) có cùng một ý nghĩa sao? Môn Ngữ văn học hành chẳng ra sao.
(*) Ngôn ngữ mạng. “Bạch liên hoa” dùng để chỉ những người hay ra vẻ yếu đuối, vô tội, ngây thơ đơn thuần hòng khiến người ta thương xót, đồng cảm với mình. Còn “Lục trà biểu” có ý chỉ những người giả tạo, bề ngoài tỏ ra thanh thuần nhưng sâu thẳm trong lòng lại mưu mô xảo quyệt, đê tiện.
Bạch liên hoa, à không, Thẩm đại mỹ nhân lên tiếng: “Bác sỹ Giang, tôi thấy chỗ này của anh còn khá nhiều công việc, cứ để tôi giúp anh.”
Việc?
Nhiều?
Thịnh Đường buông tay xuống, vừa quét ánh mắt đã nhìn thấy đống gỗ thô ở góc tường, một vài khúc đều đã được gia công hoàn thiện. Sát gần cửa phòng ngủ còn có một máy cưa bàn trượt, có nửa khúc gỗ vẫn còn nằm bên trên.
Cô cảm thấy hoa mắt.
Sao anh còn làm cả công việc thủ công này nữa?
“Không cần đâu, mấy công việc bẩn thỉu và nặng nhọc trong nhà có Tiểu Thất là đủ rồi, công việc của cô vẫn nên ở trong hang.” Giang Chấp châm một điếu thuốc, từ chối thẳng thừng.
Thịnh Đường đứng bên cạnh như bị sét đánh.
Mấy công việc bẩn thỉu và nặng nhọc trong nhà…
Cô lại nhìn thẳng vào đống gỗ đó, nuốt nước bọt một cách khó nhọc, bỗng nhiên rất muốn nói với Giang Chấp: Thật ra tôi không nên ở đây, tôi cũng nên ở trong hang…
Nụ cười mỉm của Thẩm Dao có phần cứng đờ ra.
Nhưng chung quy vẫn là một người để ý thể diện, cô ấy nói một câu “Vậy thì tốt” sau đó tạm biệt định rời đi.
Khi ra tới cửa, Giang Chấp gọi giật cô ấy lại.
“Lần sau đừng mặc như thế này nữa.”
Thẩm Dao sững người, cúi đầu xuống nhìn rồi lại nhìn Giang Chấp với vẻ khó hiểu.
Thịnh Đường cũng không hiểu.
Cô vẫn khá thích chiếc váy này của Thẩm Dao, tôn eo tôn chân, chất vải lại tốt, cũng khiến làn da được tôn lên rất đẹp.
Giang Chấp đứng dựa vào bàn, chậm rãi nói: “Vào hang không thuận tiện. Bây giờ là thời kỳ làm việc, bình thường cô cứ mặc trang phục làm việc đi.”
Sắc mặt Thẩm Dao hết trắng bệch rồi lại đỏ rần, cô ấy ấp a ấp úng nói một tiếng “Vâng”.
Vietwriter.vn
Đợi Thẩm Dao đi khỏi, Thịnh Đường mới thở dài, bất thình lình ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt thăm dò của Giang Chấp, cô thầm giật mình, vội nói: “Bộ quần áo này của tôi là cực kỳ linh hoạt, lúc không có việc có thể mặc ra ngoài đường, lúc cấp bách vẫn có thể lập tức chui vào trong hang, vô cùng thuận tiện.”
Giang Chấp phả ra một làn khói, khẽ nhíu mày: “Cô có thể ăn mặc nữ tính hơn một chút không?”
Thịnh Đường bàng hoàng, cúi đầu ngắm nghía bản thân một lượt. Một chiếc áo phông có mũ ngắn tay rộng thùng thình và một chiếc quần đùi năm phân cũng rộng thùng thình, một đôi giày đá bóng… Sao lại không có vẻ nữ tính chứ? Có người đàn ông nào ăn mặc giống như cô không?
“Rảnh rỗi cô cũng nên học hỏi Thẩm Dao, năng mặc váy vóc một chút.” Giang Chấp lại từ tốn bổ sung thêm một câu: “Cô là người của tôi, ăn mặc thế này đứng bên cạnh tôi là tát vào mặt tôi.”
Nghe xong câu này, Thịnh Đường lại càng hỗn loạn, giơ tay xua đi những làn khói nhẹ đang bay là là trước mắt. Trời đất chứng giám, ban nãy chính anh ta là người không cho Thẩm Dao mặc váy thì phải?
“Giang Chấp, anh có một nhân cách chính và phía sau kéo theo vài nhân cách phân liệt phải không?” Cô trừng mắt nhìn anh: “Nói thẳng đi, có phải anh thích Thẩm Dao không?”
Chỉ khi thích một người mới không muốn để cô ấy ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy đi ra ngoài thôi đúng chứ nhỉ?
Điều này bắt nguồn từ kinh nghiệm yêu đương của Trình Tần.
Nhớ lại lúc trước khi vẫn còn ở trong trường, bạn trai của Trình Tần, Khúc Phong, đã ôm Trình Tần và nói: Em yêu, em ăn mặc xinh đẹp như vậy đứng trước mặt người ta, anh sẽ ghen đấy…
Ở ngay trước mặt Thịnh Đường và Du Diệp, quả thật rất biết “rắc cẩu lương”.
Giang Chấp dập tắt điếu thuốc còn hơn nửa trong tay mình, rõ ràng đã bị câu hỏi bất ngờ của cô làm cho đầu óc mù mờ: “Nói năng linh tinh cái gì thế, làm việc.”
Làm việc?
Thịnh Đường lại len lén liếc đống gỗ kia. Câu nói ban nãy của anh lại quanh quẩn bên tai: Mấy công việc bẩn thỉu và nặng nhọc trong nhà… Mấy công việc bẩn thỉu và nặng nhọc…
“Không sai, làm việc, tôi đang làm dở một nửa công việc thì không làm tiếp được nữa.” Cô lập tức tiếp lời, chuyển hướng câu chuyện sang phía mình: “Còn phải hỏi anh đây.”
Lúc nào cũng sai bảo cô làm việc không công? Coi cô là thợ học nghề thật sao? Lúc trước đã nói rất rõ ràng rồi, trợ lý.
Trợ lý tức là chỉ tập trung vào công việc, những chuyện liên quan đến sinh hoạt cô không can dự.
“Còn việc gì có thể khiến Đường Tiểu Thất cô tỏ ra yếu thế cơ à?” Giang Chấp cười.
Thịnh Đường lấy chính lời của anh chặn họng anh: “Lúc trước chính anh nói mà, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể hỏi han anh.”
“Đương nhiên.”
Thật hiếm khi thấy anh thoải mái như vậy.