Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41 - Chương 41 TINH QUÁI RANH MA
Chương 41 TINH QUÁI RANH MA
Theo hướng ánh mắt của anh, Thịnh Đường cũng nhìn ra bốn phía xung quanh. Lần trước tới đây, cô cũng phát hiện ra hình ảnh Phi Thiên và Kỹ Nhạc trong hang này cực kỳ nhiều.
“Phát hiện ra điều gì rồi sao?” Giang Chấp hỏi cô.
Bình thường Thịnh Đường không nghiêm túc lắm, nhưng đối mặt với công việc trước giờ vẫn rất chuyên tâm. Có được cái danh “thiên tài”, lại có thể ra vào tự do trong Đôn Hoàng thì những kiến thức chuyên ngành cũng không phải là khoác lác.
Rất nhanh, cô lập tức hiểu được ý của Giang Chấp, nói: “Triều đại khác nhau, phong cách hội họa và sở thích cũng không giống nhau. Hiện tại, Phi Thiên và Kỹ Nhạc trong hang có thể nhìn thấy rõ, phong cách đa dạng, có Bắc Lương, Tây Ngụy, nhà Tùy… Sau thời Đường, Thiên Cung Kỹ Nhạc không còn thịnh hành nữa, hang 321 là nơi cuối cùng xuất hiện Thiên Cung Kỹ Nhạc. Nơi này thì lại rất phong phú. Những bích họa thời nhà Tống, nhà Nguyên đã thoái trào, vậy mà ở trong hang này vẫn có thể tìm được bóng dáng.”
Cô ngước mắt nhìn Giang Chấp: “Cũng có nghĩa là, cho dù nội dung bích họa đã bị phá vỡ, không còn rõ ràng thì hình ảnh Phi Thiên và Kỹ Nhạc xung quanh cũng có thể chứng thực được giá trị tập hợp của hang số 0. Anh nói không sai. Tàng kinh động chưa chắc chỉ tồn tại dưới một dạng hình thức. Nội dung của bích họa trong hang số 0 đa dạng, phong phú, lại thâu tóm điểm đặc biệt của nhiều triều đại. Sau khi khôi phục thành công, bản thân những bích họa này chính là những chứng cứ lịch sử quan trọng rồi.”
“Cũng được đấy, có chút giác ngộ.” Nói rồi, Giang Chấp đi tới trước bức tượng đó, quan sát tỉ mỉ.
Thịnh Đường bĩu môi. Thế nào gọi là “có chút”? Nói câu nào đó dễ nghe thì anh chết sao?
“Anh cảm thấy bức tượng này có vấn đề gì sao?” Cô tiến tới và hỏi.
Giang Chấp từ tốn đáp lời: “Tổn hại nghiêm trọng, muốn khôi phục lại sẽ khá khó khăn, cần tham khảo không ít tài liệu.”
“Anh hiểu tôi đang nói gì mà.” Thịnh Đường vòng ra trước mặt bức tượng, nhìn khuôn mặt bị bám một lớp bụi và nói: “Tôi hiểu Kỳ Dư. Anh ấy là người si mê đến cuồng dại đối với việc khôi phục bích họa. Trừ phi gặp phải tình huống khó mà kiểm soát, bằng không anh ấy sẽ không bao giờ bỏ lại công việc, chạy ra khỏi hang.”
Giang Chấp nhìn cô: “Cô tin?”
“Tôi thà tin rằng là do hoa mắt.” Thịnh Đường nghiêng đầu nhìn bức tượng, không giấu giếm: “Ngày đầu tiên đi vào hang, hình như tôi đã nhìn thấy mắt của Ngài ấy động đậy.”
Một chút hứng thú lóe lên trong đôi mắt Giang Chấp: “Có một từ mang ra hình dung cô là rất sát thực.”
Thịnh Đường liếc xéo anh, chắc chắn không tốt đẹp gì.
Quả nhiên không sai…
“Tinh quái ranh ma.”
Thịnh Đường hơi nheo mắt lại nhìn Giang Chấp. Xem ra đã tới lúc thể hiện kỹ thuật thực sự rồi. Không cho anh ta nhìn thấy chút lợi hại, anh ta lại không biết trời cao đất dày là gì.
Ngoài cửa hang có ánh sáng, là Tiêu Dã và mấy người kia đã sẵn sàng đồ nghề đi vào.
Ai nấy đều bị dọa cho hết hồn hết vía, nhưng cuối cùng vẫn trở lại không sót một ai. Thấy vậy, Thịnh Đường cười nói: “Mấy người là ‘tráng sỹ chặt tay’(*) đấy à?”
(*) Lấy từ thực tế các tráng sĩ khi bị rắn, hổ cắn thì lập tức chặt đứt cánh tay để tránh chất độc phát tán toàn thân. Ý nói thái độ không trì trệ, không buông xuôi, làm việc dứt khoát, quả quyết.
Tiêu Dã ngông nghênh đi vào, khoác cánh tay lên vai Giang Chấp: “Tôi phải đi theo bác sỹ Giang vĩ đại của chúng ta để cậu ấy chỉ đâu đánh đó chứ.” Vietwriter.vn
Nhìn thấy cảnh này, Thịnh Đường vừa thấy gai mắt lại vừa thấy ưng mắt.
Giang Chấp cũng chẳng ghê gì hành động của Tiêu Dã, sắc mặt anh bình thản như đây là chuyện cơm bữa. Anh buông đại một câu nhưng lại là để trả lời câu hỏi ban nãy của Thịnh Đường: “Rất nhiều năm trước, trong một tu viện ở Sicilia(*) có lời đồn về bức bích họa giết người. Họ đồn rằng chỉ cần là người nhìn thấy bức bích họa đó thì chưa tới 24 tiếng sau sẽ bị linh hồn trong bích họa giết chết.”
(*) Sicilia là một vùng hành chính tự trị của Ý. Vùng này gồm có đảo Sicilia lớn nhất Địa Trung Hải và lớn thứ 45 thế giới, cùng một số đảo nhỏ xung quanh.
“Linh hồn trong bích họa giết người?” Thịnh Đường có vẻ trầm tư: “Tôi từng đọc được trên Weibo một bài viết, nội dung chính là về linh hồn trong bích họa. Luận điểm rất khá. Phàm là bích họa đều sẽ có linh hồn, là một cách lý giải linh hồn bích họa theo góc nhìn của một nhà khôi phục bích họa. Nhất là phần diễn giải về Côn Sơn linh quái trong bích họa Đôn Hoàng viết lại càng hay hơn, có điều, chẳng liên quan gì tới giết người cả.”
Giang Chấp đánh mắt liếc nhìn Tiêu Dã.
Biểu cảm trên gương mặt Tiêu Dã rất vi diệu, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó là dương dương tự đắc. Thịnh Đường thấy vậy thì rất kinh ngạc, chỉ tay vào anh ấy: “Anh sao?”
Theo hướng ánh mắt của anh, Thịnh Đường cũng nhìn ra bốn phía xung quanh. Lần trước tới đây, cô cũng phát hiện ra hình ảnh Phi Thiên và Kỹ Nhạc trong hang này cực kỳ nhiều.
“Phát hiện ra điều gì rồi sao?” Giang Chấp hỏi cô.
Bình thường Thịnh Đường không nghiêm túc lắm, nhưng đối mặt với công việc trước giờ vẫn rất chuyên tâm. Có được cái danh “thiên tài”, lại có thể ra vào tự do trong Đôn Hoàng thì những kiến thức chuyên ngành cũng không phải là khoác lác.
Rất nhanh, cô lập tức hiểu được ý của Giang Chấp, nói: “Triều đại khác nhau, phong cách hội họa và sở thích cũng không giống nhau. Hiện tại, Phi Thiên và Kỹ Nhạc trong hang có thể nhìn thấy rõ, phong cách đa dạng, có Bắc Lương, Tây Ngụy, nhà Tùy… Sau thời Đường, Thiên Cung Kỹ Nhạc không còn thịnh hành nữa, hang 321 là nơi cuối cùng xuất hiện Thiên Cung Kỹ Nhạc. Nơi này thì lại rất phong phú. Những bích họa thời nhà Tống, nhà Nguyên đã thoái trào, vậy mà ở trong hang này vẫn có thể tìm được bóng dáng.”
Cô ngước mắt nhìn Giang Chấp: “Cũng có nghĩa là, cho dù nội dung bích họa đã bị phá vỡ, không còn rõ ràng thì hình ảnh Phi Thiên và Kỹ Nhạc xung quanh cũng có thể chứng thực được giá trị tập hợp của hang số 0. Anh nói không sai. Tàng kinh động chưa chắc chỉ tồn tại dưới một dạng hình thức. Nội dung của bích họa trong hang số 0 đa dạng, phong phú, lại thâu tóm điểm đặc biệt của nhiều triều đại. Sau khi khôi phục thành công, bản thân những bích họa này chính là những chứng cứ lịch sử quan trọng rồi.”
“Cũng được đấy, có chút giác ngộ.” Nói rồi, Giang Chấp đi tới trước bức tượng đó, quan sát tỉ mỉ.
Thịnh Đường bĩu môi. Thế nào gọi là “có chút”? Nói câu nào đó dễ nghe thì anh chết sao?
“Anh cảm thấy bức tượng này có vấn đề gì sao?” Cô tiến tới và hỏi.
Giang Chấp từ tốn đáp lời: “Tổn hại nghiêm trọng, muốn khôi phục lại sẽ khá khó khăn, cần tham khảo không ít tài liệu.”
“Anh hiểu tôi đang nói gì mà.” Thịnh Đường vòng ra trước mặt bức tượng, nhìn khuôn mặt bị bám một lớp bụi và nói: “Tôi hiểu Kỳ Dư. Anh ấy là người si mê đến cuồng dại đối với việc khôi phục bích họa. Trừ phi gặp phải tình huống khó mà kiểm soát, bằng không anh ấy sẽ không bao giờ bỏ lại công việc, chạy ra khỏi hang.”
Giang Chấp nhìn cô: “Cô tin?”
“Tôi thà tin rằng là do hoa mắt.” Thịnh Đường nghiêng đầu nhìn bức tượng, không giấu giếm: “Ngày đầu tiên đi vào hang, hình như tôi đã nhìn thấy mắt của Ngài ấy động đậy.”
Một chút hứng thú lóe lên trong đôi mắt Giang Chấp: “Có một từ mang ra hình dung cô là rất sát thực.”
Thịnh Đường liếc xéo anh, chắc chắn không tốt đẹp gì.
Quả nhiên không sai…
“Tinh quái ranh ma.”
Thịnh Đường hơi nheo mắt lại nhìn Giang Chấp. Xem ra đã tới lúc thể hiện kỹ thuật thực sự rồi. Không cho anh ta nhìn thấy chút lợi hại, anh ta lại không biết trời cao đất dày là gì.
Ngoài cửa hang có ánh sáng, là Tiêu Dã và mấy người kia đã sẵn sàng đồ nghề đi vào.
Ai nấy đều bị dọa cho hết hồn hết vía, nhưng cuối cùng vẫn trở lại không sót một ai. Thấy vậy, Thịnh Đường cười nói: “Mấy người là ‘tráng sỹ chặt tay’(*) đấy à?”
(*) Lấy từ thực tế các tráng sĩ khi bị rắn, hổ cắn thì lập tức chặt đứt cánh tay để tránh chất độc phát tán toàn thân. Ý nói thái độ không trì trệ, không buông xuôi, làm việc dứt khoát, quả quyết.
Tiêu Dã ngông nghênh đi vào, khoác cánh tay lên vai Giang Chấp: “Tôi phải đi theo bác sỹ Giang vĩ đại của chúng ta để cậu ấy chỉ đâu đánh đó chứ.” Vietwriter.vn
Nhìn thấy cảnh này, Thịnh Đường vừa thấy gai mắt lại vừa thấy ưng mắt.
Giang Chấp cũng chẳng ghê gì hành động của Tiêu Dã, sắc mặt anh bình thản như đây là chuyện cơm bữa. Anh buông đại một câu nhưng lại là để trả lời câu hỏi ban nãy của Thịnh Đường: “Rất nhiều năm trước, trong một tu viện ở Sicilia(*) có lời đồn về bức bích họa giết người. Họ đồn rằng chỉ cần là người nhìn thấy bức bích họa đó thì chưa tới 24 tiếng sau sẽ bị linh hồn trong bích họa giết chết.”
(*) Sicilia là một vùng hành chính tự trị của Ý. Vùng này gồm có đảo Sicilia lớn nhất Địa Trung Hải và lớn thứ 45 thế giới, cùng một số đảo nhỏ xung quanh.
“Linh hồn trong bích họa giết người?” Thịnh Đường có vẻ trầm tư: “Tôi từng đọc được trên Weibo một bài viết, nội dung chính là về linh hồn trong bích họa. Luận điểm rất khá. Phàm là bích họa đều sẽ có linh hồn, là một cách lý giải linh hồn bích họa theo góc nhìn của một nhà khôi phục bích họa. Nhất là phần diễn giải về Côn Sơn linh quái trong bích họa Đôn Hoàng viết lại càng hay hơn, có điều, chẳng liên quan gì tới giết người cả.”
Giang Chấp đánh mắt liếc nhìn Tiêu Dã.
Biểu cảm trên gương mặt Tiêu Dã rất vi diệu, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó là dương dương tự đắc. Thịnh Đường thấy vậy thì rất kinh ngạc, chỉ tay vào anh ấy: “Anh sao?”