Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39 - Chương 039. Không lý nào mọi người đều hoa mắt
Nguồn: wattpad.com/story/229618226
--- --- ---
Chương 039. Không lý nào mọi người đều hoa mắt
--
Thịnh Đường cúi đầu dựa vào lưng ghế, thở dài một tiếng trong bụng, ngay giữa ban ngày ban mặt sáng sủa này, cứ thế mà nhảy vào trong lòng như vậy không sợ người ngoài cay mắt hả?
Cô giơ tay che mắt lại, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nấc thút thít vang lên như Lâm Đại Ngọc của Thẩm Dao.
Sau đó vô tình cô nhớ đến lời nhắc nhở trước đó của Tiêu Dã: người ra dịu dàng như nước... ...
Giang Chấp đưa mắt nhìn Thịnh Đường một cách nhanh gọn lẹ và gần như không ai phát hiện hành động này của anh, đúng lúc anh quầy đầu lại thì thấy gương mặt đầy nét mờ ám của Tiêu Dã, liền đưa ánh mắt cảnh cáo cho Tiêu Dã.
Đối với cụm từ "tâm linh tương thông" này Tiêu Dã lĩnh ngộ một cách sâu sắc, thấy vậy lập tức bước lên trước, dùng hết sức mình để kéo cái tay đang đặt trên người Giang Chấp của Thẩm Dao ra, với cái giá là sự hy sinh thân thể của mình, nhằm cản trở sự nhiệt tình của Thẩm Dao dành cho Giang Chấp.
"Cô bình tĩnh lại nào, có gì từ từ nói." Tiêu Dã cố gắng an ủi tâm trạng lúc này của Thẩm Dao.
Vừa nãy Giang Chấp bị Thẩm Dao ôm kiểu đó xém chút là ngạt thở, khó khắn lắm mới buông ra được, anh đang cố gắng thở lại bình thường, Tiêu Dã cũng không thể nào chăn lại Thẩm Dao, cô ta một lần nữa lại tiếp tục xông về phía anh.
Giang Chấp lui về sau một bước, ngón tay của Thẩm Dao chị kịp chạm vào vạt áo của anh, không được như ý muốn rồi.
"Cô nhìn thấy những gì vậy?" Anh hỏi liền.
Thẩm Dao biết điều nên cũng không có tiếp tục vồ lấy anh nữa, khoanh hai cánh tay lại để trước ngực nhằm che dấu cho sự ngại ngùng không như ý muốn lúc nãy. Thịnh Đường ngồi qua bên ghế lái thò đầu ra ngoài xem trò vui, bỗng nhiên có chút thương xót cho Thẩm Dao, cô đang suy nghĩ có nên tìm một ngày đẹp trời nào đó kể cho Thẩm Dao nghe về khuynh hướng tình dục của Giang Chấp, dù gì cũng là một cô gái đẹp như trăng như ngọc, cứ mà đơn phương tình nguyện như vậy cũng không tốt cho lắm.
Có lẽ trải qua một hồi dùng dằng như này thì sự căng thẳng cũng giảm đi nhiều, tâm trạng của Thẩm Dao đã tốt trở lại ngay khi cô mở miệng lần nữa.
"Điệu múa Hồ Tuyền." Giọng cô nhẹ nhàng và trìu mến, nghe rất là thích.
Thịnh Đường nghĩ thầm trong bụng, làm sao mới có thể luyện tập được cái giọng nhỏ nhẹ truyền cảm như vậy?
Giang Chấp không hiểu rõ câu nói của Thẩm Dao, "Điệu múa Hồ Tuyền trên bích họa sao?"
Điệu múa Hồ Tuyền là một điệu múa được truyền từ Tây Vực vào Trung Nguyên, tiết tấu nhanh sôi nổi, có nhiều điệu xoay vòng liên tục, có thể nói là điệu nhảy nhanh và xoay vòng như gió, có nguồn gốc từ người Hồ ở miền bắc Trung Quốc nên được gọi là điệu múa Hồ Tuyền. Điệu múa Hồ Tuyền rất thịnh hành và lưu truyền rộng rãi trong thời nhà Đường, vì thế trên các bích họa trong thời nhà Đường đều sẽ xuất hiện điệu múa Hồ Tuyền.
Bạch Cư Dị đã viết trong bài thơ dài mang tên [Hồ Tuyền Vũ] như sau: Hồ Tuyền nữ, Hồ Tuyền nữ, tâm ứng huyền, thủ ứng cổ, huyền cổ nhất thanh song tụ cử, hồi tuyết phiêu dao chuyển bồng vũ... ...
Bản dịch là: Cô gái hát Hồ tuyền, cô gái múa điệu Hồ tuyền, lòng ứng vào đàn, tay ứng trống. ca một bài, nâng tay áo rộng, chuyển điệu múa tiên, tuyết dải bay
"Tôi đã nhìn thấy cái hình ảnh cô gái nhảy điệu Hồ Tuyền trên bích họa." Hai cánh tay Thẩm Dao bắt chéo lại và lòng bàn tay xoa lên xuống trên bắp tay, cái lạnh khi bước vào trong hang hình như vẫn còn chưa tan biến hết, "cô ta đang cử động, cô ta đang nhảy múa, là thật sự đang nhảy múa... ..."
Thịnh Đường nghe thấy có gì kỳ lạ, "ý của chị là , điệu múa Hồ Tuyền cũng giống với cái thiên nữ sống dậy mà Kỳ Dư nhắc đến hả?"
Thẩm Dao gật đầu, xem ra trạng thái lúc này của cô lại căng thẳng rồi, "cô ta đang nhảy điệu Hồ Tuyền, nhưng lại không có giống với điệu múa Hồ Tuyền, tôi bây giờ nghĩ lại, càng thấy giống với điệu múa Lục Yêu hơn."
"Điệu múa Hồ Tuyền và Lục Yêu khác biệt nhau rất là lớn, sao có thể nhìn lộn được?" Thịnh Đường hỏi dồn dập.
Điệu múa Lục Yêu cũng là một điệu múa thịnh hành trong thời nhà Đường, thuộc thể loại điệu múa mềm mại, uyển chuyển, còn gọi là Lục Yêu, e ấp nhẹ nhàng như hoa lan, lướt đi uyển chuyển thướt tha, chính là nói về điệu múa Lục Yêu.
Thẩm Dao lắc đầu, "tôi không xác định rõ, lúc đó nhìn thấy cô gái Hồ Tuyền trên bích họa đang nhảy múa, đầu óc tôi liền trở nên mơ hồ... ..." nói đến đây, cô bước lên trước giơ tay nắm lấy tay của Giang Chấp, giọng nói trở nên gấp gáp, "bác sỹ Giang, anh nói xem trong hang có phải có gì đó không, tôi chỉ là bất ngờ hoa mắt mà thôi, nhưng La Chiếm cùng với Kỳ Dư đều nhìn thấy rồi, không lý nào tất cả mọi người đều hoa mắt chứ?"
Chắc chắn là có gì đó rồi, rõ ràng không lý nào mọi người đều hoa mắt, Giang Chấp khẳng định rất rõ ràng về điểm này.
Chỉ là tay của anh... ...
Giang Chấp nhìn qua Tiêu Dã, lần này Tiêu Dã không định sẽ lại anh hùng cứu anh hùng, đưa ra cái biểu cảm buông xuôi số phận cho anh. Dù sao thì anh ấy đã đắc tội người ta một lần rồi, đối phương vẫn rất tích cực bám lấy, anh lại tiếp tục ra tay nghĩa hiệp như vậy chẳng khác nào bị mù không có mắt nhìn sao?
Giang Chấp hơi bặm môi lại, quay đầu sang nhìn thấy Thịnh Đường trong trạng thái ngồi chơi xem trò vui, anh hạ giọng ra lệnh, "Đường Tiểu Thất."
Thịnh Đường bỗng giật mình. Vietwriter.vn
"Cầm theo túi của tôi, đi vào hang." Giang Chấp ra mệnh lệnh xong rút tay về.
--- --- ---
Chương 039. Không lý nào mọi người đều hoa mắt
--
Thịnh Đường cúi đầu dựa vào lưng ghế, thở dài một tiếng trong bụng, ngay giữa ban ngày ban mặt sáng sủa này, cứ thế mà nhảy vào trong lòng như vậy không sợ người ngoài cay mắt hả?
Cô giơ tay che mắt lại, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nấc thút thít vang lên như Lâm Đại Ngọc của Thẩm Dao.
Sau đó vô tình cô nhớ đến lời nhắc nhở trước đó của Tiêu Dã: người ra dịu dàng như nước... ...
Giang Chấp đưa mắt nhìn Thịnh Đường một cách nhanh gọn lẹ và gần như không ai phát hiện hành động này của anh, đúng lúc anh quầy đầu lại thì thấy gương mặt đầy nét mờ ám của Tiêu Dã, liền đưa ánh mắt cảnh cáo cho Tiêu Dã.
Đối với cụm từ "tâm linh tương thông" này Tiêu Dã lĩnh ngộ một cách sâu sắc, thấy vậy lập tức bước lên trước, dùng hết sức mình để kéo cái tay đang đặt trên người Giang Chấp của Thẩm Dao ra, với cái giá là sự hy sinh thân thể của mình, nhằm cản trở sự nhiệt tình của Thẩm Dao dành cho Giang Chấp.
"Cô bình tĩnh lại nào, có gì từ từ nói." Tiêu Dã cố gắng an ủi tâm trạng lúc này của Thẩm Dao.
Vừa nãy Giang Chấp bị Thẩm Dao ôm kiểu đó xém chút là ngạt thở, khó khắn lắm mới buông ra được, anh đang cố gắng thở lại bình thường, Tiêu Dã cũng không thể nào chăn lại Thẩm Dao, cô ta một lần nữa lại tiếp tục xông về phía anh.
Giang Chấp lui về sau một bước, ngón tay của Thẩm Dao chị kịp chạm vào vạt áo của anh, không được như ý muốn rồi.
"Cô nhìn thấy những gì vậy?" Anh hỏi liền.
Thẩm Dao biết điều nên cũng không có tiếp tục vồ lấy anh nữa, khoanh hai cánh tay lại để trước ngực nhằm che dấu cho sự ngại ngùng không như ý muốn lúc nãy. Thịnh Đường ngồi qua bên ghế lái thò đầu ra ngoài xem trò vui, bỗng nhiên có chút thương xót cho Thẩm Dao, cô đang suy nghĩ có nên tìm một ngày đẹp trời nào đó kể cho Thẩm Dao nghe về khuynh hướng tình dục của Giang Chấp, dù gì cũng là một cô gái đẹp như trăng như ngọc, cứ mà đơn phương tình nguyện như vậy cũng không tốt cho lắm.
Có lẽ trải qua một hồi dùng dằng như này thì sự căng thẳng cũng giảm đi nhiều, tâm trạng của Thẩm Dao đã tốt trở lại ngay khi cô mở miệng lần nữa.
"Điệu múa Hồ Tuyền." Giọng cô nhẹ nhàng và trìu mến, nghe rất là thích.
Thịnh Đường nghĩ thầm trong bụng, làm sao mới có thể luyện tập được cái giọng nhỏ nhẹ truyền cảm như vậy?
Giang Chấp không hiểu rõ câu nói của Thẩm Dao, "Điệu múa Hồ Tuyền trên bích họa sao?"
Điệu múa Hồ Tuyền là một điệu múa được truyền từ Tây Vực vào Trung Nguyên, tiết tấu nhanh sôi nổi, có nhiều điệu xoay vòng liên tục, có thể nói là điệu nhảy nhanh và xoay vòng như gió, có nguồn gốc từ người Hồ ở miền bắc Trung Quốc nên được gọi là điệu múa Hồ Tuyền. Điệu múa Hồ Tuyền rất thịnh hành và lưu truyền rộng rãi trong thời nhà Đường, vì thế trên các bích họa trong thời nhà Đường đều sẽ xuất hiện điệu múa Hồ Tuyền.
Bạch Cư Dị đã viết trong bài thơ dài mang tên [Hồ Tuyền Vũ] như sau: Hồ Tuyền nữ, Hồ Tuyền nữ, tâm ứng huyền, thủ ứng cổ, huyền cổ nhất thanh song tụ cử, hồi tuyết phiêu dao chuyển bồng vũ... ...
Bản dịch là: Cô gái hát Hồ tuyền, cô gái múa điệu Hồ tuyền, lòng ứng vào đàn, tay ứng trống. ca một bài, nâng tay áo rộng, chuyển điệu múa tiên, tuyết dải bay
"Tôi đã nhìn thấy cái hình ảnh cô gái nhảy điệu Hồ Tuyền trên bích họa." Hai cánh tay Thẩm Dao bắt chéo lại và lòng bàn tay xoa lên xuống trên bắp tay, cái lạnh khi bước vào trong hang hình như vẫn còn chưa tan biến hết, "cô ta đang cử động, cô ta đang nhảy múa, là thật sự đang nhảy múa... ..."
Thịnh Đường nghe thấy có gì kỳ lạ, "ý của chị là , điệu múa Hồ Tuyền cũng giống với cái thiên nữ sống dậy mà Kỳ Dư nhắc đến hả?"
Thẩm Dao gật đầu, xem ra trạng thái lúc này của cô lại căng thẳng rồi, "cô ta đang nhảy điệu Hồ Tuyền, nhưng lại không có giống với điệu múa Hồ Tuyền, tôi bây giờ nghĩ lại, càng thấy giống với điệu múa Lục Yêu hơn."
"Điệu múa Hồ Tuyền và Lục Yêu khác biệt nhau rất là lớn, sao có thể nhìn lộn được?" Thịnh Đường hỏi dồn dập.
Điệu múa Lục Yêu cũng là một điệu múa thịnh hành trong thời nhà Đường, thuộc thể loại điệu múa mềm mại, uyển chuyển, còn gọi là Lục Yêu, e ấp nhẹ nhàng như hoa lan, lướt đi uyển chuyển thướt tha, chính là nói về điệu múa Lục Yêu.
Thẩm Dao lắc đầu, "tôi không xác định rõ, lúc đó nhìn thấy cô gái Hồ Tuyền trên bích họa đang nhảy múa, đầu óc tôi liền trở nên mơ hồ... ..." nói đến đây, cô bước lên trước giơ tay nắm lấy tay của Giang Chấp, giọng nói trở nên gấp gáp, "bác sỹ Giang, anh nói xem trong hang có phải có gì đó không, tôi chỉ là bất ngờ hoa mắt mà thôi, nhưng La Chiếm cùng với Kỳ Dư đều nhìn thấy rồi, không lý nào tất cả mọi người đều hoa mắt chứ?"
Chắc chắn là có gì đó rồi, rõ ràng không lý nào mọi người đều hoa mắt, Giang Chấp khẳng định rất rõ ràng về điểm này.
Chỉ là tay của anh... ...
Giang Chấp nhìn qua Tiêu Dã, lần này Tiêu Dã không định sẽ lại anh hùng cứu anh hùng, đưa ra cái biểu cảm buông xuôi số phận cho anh. Dù sao thì anh ấy đã đắc tội người ta một lần rồi, đối phương vẫn rất tích cực bám lấy, anh lại tiếp tục ra tay nghĩa hiệp như vậy chẳng khác nào bị mù không có mắt nhìn sao?
Giang Chấp hơi bặm môi lại, quay đầu sang nhìn thấy Thịnh Đường trong trạng thái ngồi chơi xem trò vui, anh hạ giọng ra lệnh, "Đường Tiểu Thất."
Thịnh Đường bỗng giật mình. Vietwriter.vn
"Cầm theo túi của tôi, đi vào hang." Giang Chấp ra mệnh lệnh xong rút tay về.