Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35 - Chương 035. Tôi là kim chủ
Nguồn: wattpad.com/story/229618226
--- --- ---
Chương 035. Tôi là kim chủ
--
Chủ tiệm nói bằng giọng phương bắc đặc sệt.
Mức độ chênh lệch chiều cao giữa Thịnh Đường đang ngồi trên ghế xếp và Giang Chấp đang đứng lại càng thêm lệch, cô nhìn chằm chằm vào đôi chân dài thẳng tắp kia, trong lòng nghĩ, con sâu? Bán luôn sinh vật sống sao?
Giang Chấp không lên tiếng, chỉ mỉm cười.
Chủ tiệm nhìn anh giây lát, quay người mở ra một cái rương bị khóa có điêu khắc hoa văn, sau khi đeo găng tay thì lấy ra một món đồ đưa qua, Thịnh Đường chú ý nhìn qua, một cái đĩa hơn to, đường viền quanh đĩa là hình cánh hoa cúc, đĩa trong tiệm này nhiều quá đi, bán sỉ luôn sao?
Giang Chấp không đưa tay đón lấy cái đĩa, chỉ là đưa mắt nhìn qua một lượt.
Chủ tiệm cười cười lên tiếng, "anh nhìn mà xem, món đồ cổ này không phải muốn mua là có đâu, phải có duyên gặp mới mua được."
Thịnh Đường có cảm giác nghe những lời này giống y như là từ chính miệng cô nói ra.
Giang Chấp hai tay đút vào trong túi quần, vẫn chưa đón lấy món đồ, "đây là loại sứ trắng rẻ nhất trong thời kỳ Vãn Thanh, "trộm tay", nước sơn trước đây bị bay màu nghiêm trọng, đường nét và màu sắc trên đó ---" anh chăm chú nhìn thêm, "là sau này mới phục hồi lên, nói phục hồi là đề cao lắm rồi, chẳng qua là viền vẽ lên thêm. Vốn dĩ cũng còn chút giá trị, nhưng bây giờ loại này nhiều lắm rồi, nên không đáng giá nữa."
*Trộm tay là chỉ tình trạng ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu*
**Vãn Thanh là thời kỳ cai trị cuối nhà Thanh (1840-1912), mở đầu của lịch sử cận đại Trung Quốc và là thời kỳ hình thành xã hội nửa thuộc địa, nửa phong kiến của Trung Quốc hiện đại. Dưới sự trị vì của các đời vua Đạo Quang, Hàm Phong, Đồng Trị, Quang Tự và Tuyên Thống.**
Chủ tiệm nghe những lời này xong chỉ mở miệng xuýt xoa, cũng không có ý phản bác những gì anh nói, vẫn cười ha ha.
Giang Chấp ngồi chồm hổm xuống, cuối cùng cũng giơ tay ra, lấy lên một chiếc bình hoa nằm ở trong gốc. Tuy rằng Thịnh Đường không am hiểu về đồ cổ, nhưng dù gì cũng là học khoa mỹ thuật, càng nhìn càng thấy giống như là bình cổ xoay .
Bình cổ xoay là món đồ phổ biến nhất trong những năm Càn Long nhà Thanh, nghe nói cũng là vì tạo hình quá độc đáo khác biệt, cái gọi là Bình cổ xoay chính là phần cổ của chiếc bình có thể xoay được nên được gọi như vậy.
Điều đáng nói ở đây là chiếc bình này có đúng thật là trong những năm Càn Long không?
"Cựu phỏng, nhưng kỹ thuật chế tác lại không tệ chút nào." Giang Chấp nói ra một câu, "ông chủ, hàng quân hoang à."
Cựu phỏng chỉ những món hàng nhái đồ cổ trong đời nhà Minh và Thanh.
Hàng quân hoang là những món đồ cổ được thu mua từ khắp hang cùng ngõ hẻm, thậm chí là đến những vùng nông thôn xa xôi. Đây cũng là mặt hàng chủ đạo trong thị trường đồ cổ, dễ gây hiểu lầm và thật giả lẫn lộn.
Thịnh Đường cảm thấy mình giống như vịt nghe sấm.
Ông chủ tiệm lại tiếp tục một tràng xuýt xoa ca thán, lần này cuối cùng đã tin chàng trai trẻ trước mặt này là cũng có chút bản lĩnh trong cái nghề này, liền vội vàng thu dọn lại "con sâu" lúc nãy, liên tục khen ngợi, "vừa nãy cậu không xuống tay không lên tiếng, tôi đã nghĩ có phải là người trong nghề hay không, cậu vừa mở miệng lên tiếng thì tôi càng khẳng định mình nhận xét không sai chút nào."
Sau đó lại một nói chuyện bla bla bla luyên thuyên một hồi lâu, chủ yếu là nói rõ chiếc bình này tuy không phải đến từ nhà quan, nhưng lại cực kỳ tinh xảo.
Giang Chấp một tay cầm lấy chiếc bình, nhưng lúc chủ tiệm vẫn còn thao thao bất tuyệt giới thiệu, anh sáp lại gần Thịnh Đường thấp giọng nói, "tôi ra giá 1000, cô dùng bản lĩnh của mình trả giá xuống, phần giá chênh lệch đều tính cho cô hết."
"Cái bình tồi tàn này mà anh ra giá đến 1000?" Thịnh Đường cũng hạ thấp giọng và kiềm nén lại cảm xúc của mình, gần như là tiếng rít giữa kẽ răng.
"Vì thế, phải xem cô rồi."
"Hỏi ông ta giá tiền sao?"
"Không, chúng ta ra giá, quy ước trong ngành này."
Bên mua đưa giá ra, vậy thì dễ làm việc rồi, không cần phải tốn nước bọt. Thịnh Đường giơ tay lấy cái bình đang cầm trên tay Giang Chấp, đứng dậy, giả vờ nhìn qua nhìn lại kiểu dáng và đường nét cái bình một lúc. cô rất nhạy cảm với màu sắc, tuy ra không nói ra được tên của những nét hoa văn trên đó, nhưng từ việc các màu sắc kết hợp và ứng dụng vào nhau thì cũng có thể nói cũng rất là tỉ mỉ.
Ông chủ tiệm đã chuyển hướng chú ý lên Thịnh Đường, liền sau đó có chút băn khoăn trong lòng, cô gái này rốt cuộc có phải người thạo nghề này không đây? Vietwriter.vn
Thịnh Đường lập tức mở miệng ra giá, "300"
Giang Chấp nghe mà trong lòng cũng muốn té xỉu.
Quả thật là ông chủ nghe xong cũng muốn đứng hình, "cô bé này, cô không thể tùy tiện trả giá như vậy, cô không hiểu không sao, không phải bên cạnh còn có chàng trai tinh mắt này sao?"
"Tôi là kim chủ, anh ta có tinh mắt hay không cũng vô dụng." Thịnh Đường trả lời dứt khoát.
Ông chủ tiệm đưa mắt nhìn Giang Chấp một cái, trong ánh mắt ông có cái gì đó khó tả khó diễn đạt thành lời. Giang Chấp cong môi mỉm cười không lên tiếng, để mặc cho Thịnh Đường chà đạp nhân cách của mình theo kiểu này, dù gì thì đi nãy giờ anh cũng đã quen rồi.
"Giá thấp quá, không được đâu cô bé à."
"200"
Chủ tiệm cạn lời luôn, "sao mà lại còn trả giá xuống nữa vậy?"
Giọng điệu của Thịnh Đường rất là nhẹ nhàng dịu dàng, không có chút gì là lấn lướt người khác, cũng vì lý do cô đưa ra không có gì chối cãi được nữa, "trước hết, ông phải thừa nhận món đồ này là hàng nhái đã."
Ông chủ tiệm như bị mắc nghẹn, giống như bị người ta điểm huyệt vậy.
--- --- ---
Chương 035. Tôi là kim chủ
--
Chủ tiệm nói bằng giọng phương bắc đặc sệt.
Mức độ chênh lệch chiều cao giữa Thịnh Đường đang ngồi trên ghế xếp và Giang Chấp đang đứng lại càng thêm lệch, cô nhìn chằm chằm vào đôi chân dài thẳng tắp kia, trong lòng nghĩ, con sâu? Bán luôn sinh vật sống sao?
Giang Chấp không lên tiếng, chỉ mỉm cười.
Chủ tiệm nhìn anh giây lát, quay người mở ra một cái rương bị khóa có điêu khắc hoa văn, sau khi đeo găng tay thì lấy ra một món đồ đưa qua, Thịnh Đường chú ý nhìn qua, một cái đĩa hơn to, đường viền quanh đĩa là hình cánh hoa cúc, đĩa trong tiệm này nhiều quá đi, bán sỉ luôn sao?
Giang Chấp không đưa tay đón lấy cái đĩa, chỉ là đưa mắt nhìn qua một lượt.
Chủ tiệm cười cười lên tiếng, "anh nhìn mà xem, món đồ cổ này không phải muốn mua là có đâu, phải có duyên gặp mới mua được."
Thịnh Đường có cảm giác nghe những lời này giống y như là từ chính miệng cô nói ra.
Giang Chấp hai tay đút vào trong túi quần, vẫn chưa đón lấy món đồ, "đây là loại sứ trắng rẻ nhất trong thời kỳ Vãn Thanh, "trộm tay", nước sơn trước đây bị bay màu nghiêm trọng, đường nét và màu sắc trên đó ---" anh chăm chú nhìn thêm, "là sau này mới phục hồi lên, nói phục hồi là đề cao lắm rồi, chẳng qua là viền vẽ lên thêm. Vốn dĩ cũng còn chút giá trị, nhưng bây giờ loại này nhiều lắm rồi, nên không đáng giá nữa."
*Trộm tay là chỉ tình trạng ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu*
**Vãn Thanh là thời kỳ cai trị cuối nhà Thanh (1840-1912), mở đầu của lịch sử cận đại Trung Quốc và là thời kỳ hình thành xã hội nửa thuộc địa, nửa phong kiến của Trung Quốc hiện đại. Dưới sự trị vì của các đời vua Đạo Quang, Hàm Phong, Đồng Trị, Quang Tự và Tuyên Thống.**
Chủ tiệm nghe những lời này xong chỉ mở miệng xuýt xoa, cũng không có ý phản bác những gì anh nói, vẫn cười ha ha.
Giang Chấp ngồi chồm hổm xuống, cuối cùng cũng giơ tay ra, lấy lên một chiếc bình hoa nằm ở trong gốc. Tuy rằng Thịnh Đường không am hiểu về đồ cổ, nhưng dù gì cũng là học khoa mỹ thuật, càng nhìn càng thấy giống như là bình cổ xoay .
Bình cổ xoay là món đồ phổ biến nhất trong những năm Càn Long nhà Thanh, nghe nói cũng là vì tạo hình quá độc đáo khác biệt, cái gọi là Bình cổ xoay chính là phần cổ của chiếc bình có thể xoay được nên được gọi như vậy.
Điều đáng nói ở đây là chiếc bình này có đúng thật là trong những năm Càn Long không?
"Cựu phỏng, nhưng kỹ thuật chế tác lại không tệ chút nào." Giang Chấp nói ra một câu, "ông chủ, hàng quân hoang à."
Cựu phỏng chỉ những món hàng nhái đồ cổ trong đời nhà Minh và Thanh.
Hàng quân hoang là những món đồ cổ được thu mua từ khắp hang cùng ngõ hẻm, thậm chí là đến những vùng nông thôn xa xôi. Đây cũng là mặt hàng chủ đạo trong thị trường đồ cổ, dễ gây hiểu lầm và thật giả lẫn lộn.
Thịnh Đường cảm thấy mình giống như vịt nghe sấm.
Ông chủ tiệm lại tiếp tục một tràng xuýt xoa ca thán, lần này cuối cùng đã tin chàng trai trẻ trước mặt này là cũng có chút bản lĩnh trong cái nghề này, liền vội vàng thu dọn lại "con sâu" lúc nãy, liên tục khen ngợi, "vừa nãy cậu không xuống tay không lên tiếng, tôi đã nghĩ có phải là người trong nghề hay không, cậu vừa mở miệng lên tiếng thì tôi càng khẳng định mình nhận xét không sai chút nào."
Sau đó lại một nói chuyện bla bla bla luyên thuyên một hồi lâu, chủ yếu là nói rõ chiếc bình này tuy không phải đến từ nhà quan, nhưng lại cực kỳ tinh xảo.
Giang Chấp một tay cầm lấy chiếc bình, nhưng lúc chủ tiệm vẫn còn thao thao bất tuyệt giới thiệu, anh sáp lại gần Thịnh Đường thấp giọng nói, "tôi ra giá 1000, cô dùng bản lĩnh của mình trả giá xuống, phần giá chênh lệch đều tính cho cô hết."
"Cái bình tồi tàn này mà anh ra giá đến 1000?" Thịnh Đường cũng hạ thấp giọng và kiềm nén lại cảm xúc của mình, gần như là tiếng rít giữa kẽ răng.
"Vì thế, phải xem cô rồi."
"Hỏi ông ta giá tiền sao?"
"Không, chúng ta ra giá, quy ước trong ngành này."
Bên mua đưa giá ra, vậy thì dễ làm việc rồi, không cần phải tốn nước bọt. Thịnh Đường giơ tay lấy cái bình đang cầm trên tay Giang Chấp, đứng dậy, giả vờ nhìn qua nhìn lại kiểu dáng và đường nét cái bình một lúc. cô rất nhạy cảm với màu sắc, tuy ra không nói ra được tên của những nét hoa văn trên đó, nhưng từ việc các màu sắc kết hợp và ứng dụng vào nhau thì cũng có thể nói cũng rất là tỉ mỉ.
Ông chủ tiệm đã chuyển hướng chú ý lên Thịnh Đường, liền sau đó có chút băn khoăn trong lòng, cô gái này rốt cuộc có phải người thạo nghề này không đây? Vietwriter.vn
Thịnh Đường lập tức mở miệng ra giá, "300"
Giang Chấp nghe mà trong lòng cũng muốn té xỉu.
Quả thật là ông chủ nghe xong cũng muốn đứng hình, "cô bé này, cô không thể tùy tiện trả giá như vậy, cô không hiểu không sao, không phải bên cạnh còn có chàng trai tinh mắt này sao?"
"Tôi là kim chủ, anh ta có tinh mắt hay không cũng vô dụng." Thịnh Đường trả lời dứt khoát.
Ông chủ tiệm đưa mắt nhìn Giang Chấp một cái, trong ánh mắt ông có cái gì đó khó tả khó diễn đạt thành lời. Giang Chấp cong môi mỉm cười không lên tiếng, để mặc cho Thịnh Đường chà đạp nhân cách của mình theo kiểu này, dù gì thì đi nãy giờ anh cũng đã quen rồi.
"Giá thấp quá, không được đâu cô bé à."
"200"
Chủ tiệm cạn lời luôn, "sao mà lại còn trả giá xuống nữa vậy?"
Giọng điệu của Thịnh Đường rất là nhẹ nhàng dịu dàng, không có chút gì là lấn lướt người khác, cũng vì lý do cô đưa ra không có gì chối cãi được nữa, "trước hết, ông phải thừa nhận món đồ này là hàng nhái đã."
Ông chủ tiệm như bị mắc nghẹn, giống như bị người ta điểm huyệt vậy.