Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34 - Chương 034. Đại trượng phu không nên so đo tính toán
Nguồn: wattpad.com/story/229618226
--- --- ---
Chương 034. Đại trượng phu không nên so đo tính toán
--
Thịnh Đường trợn ngược mắt lên nhìn anh chằm chằm, "anh còn chưa trả tiền ly trà sữa lúc sáng nữa kìa."
"Thì thiếu trước đi."
Nói nghe hay ghê, khi nào mới trả đây?
Lưu manh du đãng mà còn vô lại nữa, Thịnh Đường vẫn luôn cảm thấy tính tình của con người này càng lúc càng nghiêng về khía cạnh đó, cô cũng không tin chuyện ma quỷ, định là sẽ bỏ mặc anh ta trong tiệm bán đồ nội thất. Anh nhìn ra tính toán này của cô, liền sáp người qua thì thầm bên tai cô một câu, "có thể tính lãi."
Nói sớm không phải đã xong chuyện rồi sao?
Chủ tiệm nhìn Thịnh Đường với ánh mắt không nói lên lời, cái nét mặt đó của cô đã thể hiện rõ rành rành ra, như một điển hình kiểu cô gái bị lừa gạt tình cảm dẫn đến cảnh lầm đường lỡ bước.
Có thể nói con người tây bắc rất là chân thật, chủ tiệm nhìn thấy cảnh này thật sự là chịu không nổi rồi, lên tiếng nói vòng vo nhằm nhắc khéo Thịnh Đường, "cô gái nhỏ kiếm tiền chắc không dễ dàng đâu, tranh thủ khi còn trẻ nên tích cóp để dành, giống như là một số món đồ lớn thì nên để cho đàn ông mua đi chứ."
Thịnh Đường tằng hắng lên tiếng, xua xua tay, trả lời một cách dứt khoát, "không sao đâu, tên này là gã mặt trắng do cháu nuôi."
Gã mặt trắng trả lời ông chủ tiệm bằng nụ cười mỉm rất ư là trong sáng tự nhiên.
*Gã mặt trắng dùng để chỉ những người đàn ông sống bám, phụ thuộc hoàn toàn vào kinh tế của đàn bà*
Việc mua sắm tiếp sau trong khu nội thất diễn ra cực kỳ thoải mái, phóng khoáng.
Sau khi Thịnh Đường liên tục xác nhận và quay lại clip làm bằng chứng là Giang Chấp hứa số tiền anh vay của cô sẽ trả lãi gấp đôi theo như lãi suất ngân hàng, Thịnh Đuờng đã yên tâm tha hồ giúp anh ta trả tiền. Lúc đầu là Giang Chấp cảm thấy mình còn thiếu những món đồ gì, tiếp sau là Thịnh Đường nghĩ giúp anh ta còn thiếu những món đồ nào.
Cuối cùng là Giang Chấp không cần phải giơ tay ra chạm vào từng món đồ nữa, Thịnh Đường thể hiện sự hào phóng cực kỳ của mình đó là anh thích gì cứ mua thoải mái.
Giang Chấp đánh giá cô một cách thật tình: cô bé này đúng thật là không có lương tâm.
Thịnh Đường chỉ cho anh xem một bộ dụng cụ nhà bếp và chén dĩa cực kỳ tinh xảo.
"Tôi không nấu ăn."
"Không sao, không sao, tôi có thể nấu ăn cho anh, ai kêu anh là sư phụ của tôi chứ? Đồ nhi hiếu kính sư phụ là điều đương nhiên mà."
"Đây là do cô nói đó nha."
"Đúng là do tôi nói đó, anh yên tâm, tôi nấu ăn ngon lắm luôn." Thịnh Đường giơ tay vào túi lấy ra cuốn sổ nợ, ghi một số tiền đã tiêu vào đó.
Giang Chấp khoanh tay bắt chéo trước ngực, liếc mắt nhìn vào cuốn sổ của cô, cười nói, "người khác tính toán luôn là từ bốn làm tròn thành năm, cách tính của cô lại là từ không làm tròn thành một."
Thịnh Đường đóng cuốn sổ lại, "đại trượng phu không nên so đo tính toán làm gì."
Đi dạo vòng quanh chợ trời giống như là sở thích của Giang Chấp, ít nhất là anh ta bỏ thời gian ra xem nhiều nhất trong chợ này, sau khi ra khỏi tiệm nội thất, anh muốn tìm mua một số món đồ cổ.
Hiện giờ làm gì mà còn nhiều đồ cổ đến vậy chứ, dù sao Thịnh Đường không rành về lĩnh vực đó, với lại cô cũng không nghĩ rằng sẽ tìm được cổ vật trong khu chợ này. Nhưng cô thông minh không nhắc tới chuyện này, mặc kệ anh ta tự mình vui vẻ mua sắm, cũng vì mấy ngày trước cô đã bịp được năm ngàn tệ từ Tiêu Dã.
Lúc đầu Thịnh Đường cứ tưởng là anh nói cho vui miệng, đâu ngờ anh thật sự đi săn đồ cổ.
Anh xem đủ loại đồ, nào là bình hoa, quạt giấy, vật chặn giấy, nào là đá sơn mài, trúc ngọc, lúc trước Thịnh Đường có thông qua Tiêu Dã dò hỏi được tuổi của anh, ba mươi hai tuổi, cũng đâu đến nổi có những thú vui như mấy ông già trung niên chứ? Vietwriter.vn
Đợi gần nửa ngày vẫn chưa thấy Giang Chấp có ý định rời khỏi chỗ này, Thịnh Đường dạo bước đi lên phía trước.
Người khách trước vẫn còn chưa đi, đang cầm cái đĩa trong tay trả giá nãy giờ với chủ sạp, cũng không hiểu từ đâu mà Giang Chấp có tính nhẫn nại như vậy, anh đang ngồi trên cái ghế xếp, một tay đặt lên đùi, một tay chống cằm giống như đang xem trò vui vậy.
Thấy Thịnh Đường bước lên, anh đứng dậy nhường ghế cho cô ngồi, sẵn tiện đem cái nón cối trên đầu mình đội lên đầu cô.
Hành động này không hề làm cho Thịnh Đường vui vẻ, cô đang nghĩ trong đầu là, chết rồi, kiểu này chắc chắn là đã quyết định sẽ tiêu tiền vào chỗ này rồi.
Thật đúng là vậy, Giang Chấp đợi đến khi người khách đó bỏ đi.
Chủ tiệm này cực kỳ nhiệt tình, con mắt của người trong ngành này "độc" lắm, có thể bỏ thời gian ra đợi lâu như vậy một là có hứng thú với đồ vật, hai là người trong ngành. Nói với nhau được vài câu, chủ tiệm hạ thấp giọng nói, "tôi cho cậu xem [Con Sâu] này."
*Con Sâu là từ lóng trong hội chơi đồ cổ, chỉ món đồ có giá trị nhất trong một tiệm đồ cổ. Con sâu ngoài chỉ đồ vật ra còn có thể chỉ những người sành sỏi với thú chơi này.*
--- --- ---
Chương 034. Đại trượng phu không nên so đo tính toán
--
Thịnh Đường trợn ngược mắt lên nhìn anh chằm chằm, "anh còn chưa trả tiền ly trà sữa lúc sáng nữa kìa."
"Thì thiếu trước đi."
Nói nghe hay ghê, khi nào mới trả đây?
Lưu manh du đãng mà còn vô lại nữa, Thịnh Đường vẫn luôn cảm thấy tính tình của con người này càng lúc càng nghiêng về khía cạnh đó, cô cũng không tin chuyện ma quỷ, định là sẽ bỏ mặc anh ta trong tiệm bán đồ nội thất. Anh nhìn ra tính toán này của cô, liền sáp người qua thì thầm bên tai cô một câu, "có thể tính lãi."
Nói sớm không phải đã xong chuyện rồi sao?
Chủ tiệm nhìn Thịnh Đường với ánh mắt không nói lên lời, cái nét mặt đó của cô đã thể hiện rõ rành rành ra, như một điển hình kiểu cô gái bị lừa gạt tình cảm dẫn đến cảnh lầm đường lỡ bước.
Có thể nói con người tây bắc rất là chân thật, chủ tiệm nhìn thấy cảnh này thật sự là chịu không nổi rồi, lên tiếng nói vòng vo nhằm nhắc khéo Thịnh Đường, "cô gái nhỏ kiếm tiền chắc không dễ dàng đâu, tranh thủ khi còn trẻ nên tích cóp để dành, giống như là một số món đồ lớn thì nên để cho đàn ông mua đi chứ."
Thịnh Đường tằng hắng lên tiếng, xua xua tay, trả lời một cách dứt khoát, "không sao đâu, tên này là gã mặt trắng do cháu nuôi."
Gã mặt trắng trả lời ông chủ tiệm bằng nụ cười mỉm rất ư là trong sáng tự nhiên.
*Gã mặt trắng dùng để chỉ những người đàn ông sống bám, phụ thuộc hoàn toàn vào kinh tế của đàn bà*
Việc mua sắm tiếp sau trong khu nội thất diễn ra cực kỳ thoải mái, phóng khoáng.
Sau khi Thịnh Đường liên tục xác nhận và quay lại clip làm bằng chứng là Giang Chấp hứa số tiền anh vay của cô sẽ trả lãi gấp đôi theo như lãi suất ngân hàng, Thịnh Đuờng đã yên tâm tha hồ giúp anh ta trả tiền. Lúc đầu là Giang Chấp cảm thấy mình còn thiếu những món đồ gì, tiếp sau là Thịnh Đường nghĩ giúp anh ta còn thiếu những món đồ nào.
Cuối cùng là Giang Chấp không cần phải giơ tay ra chạm vào từng món đồ nữa, Thịnh Đường thể hiện sự hào phóng cực kỳ của mình đó là anh thích gì cứ mua thoải mái.
Giang Chấp đánh giá cô một cách thật tình: cô bé này đúng thật là không có lương tâm.
Thịnh Đường chỉ cho anh xem một bộ dụng cụ nhà bếp và chén dĩa cực kỳ tinh xảo.
"Tôi không nấu ăn."
"Không sao, không sao, tôi có thể nấu ăn cho anh, ai kêu anh là sư phụ của tôi chứ? Đồ nhi hiếu kính sư phụ là điều đương nhiên mà."
"Đây là do cô nói đó nha."
"Đúng là do tôi nói đó, anh yên tâm, tôi nấu ăn ngon lắm luôn." Thịnh Đường giơ tay vào túi lấy ra cuốn sổ nợ, ghi một số tiền đã tiêu vào đó.
Giang Chấp khoanh tay bắt chéo trước ngực, liếc mắt nhìn vào cuốn sổ của cô, cười nói, "người khác tính toán luôn là từ bốn làm tròn thành năm, cách tính của cô lại là từ không làm tròn thành một."
Thịnh Đường đóng cuốn sổ lại, "đại trượng phu không nên so đo tính toán làm gì."
Đi dạo vòng quanh chợ trời giống như là sở thích của Giang Chấp, ít nhất là anh ta bỏ thời gian ra xem nhiều nhất trong chợ này, sau khi ra khỏi tiệm nội thất, anh muốn tìm mua một số món đồ cổ.
Hiện giờ làm gì mà còn nhiều đồ cổ đến vậy chứ, dù sao Thịnh Đường không rành về lĩnh vực đó, với lại cô cũng không nghĩ rằng sẽ tìm được cổ vật trong khu chợ này. Nhưng cô thông minh không nhắc tới chuyện này, mặc kệ anh ta tự mình vui vẻ mua sắm, cũng vì mấy ngày trước cô đã bịp được năm ngàn tệ từ Tiêu Dã.
Lúc đầu Thịnh Đường cứ tưởng là anh nói cho vui miệng, đâu ngờ anh thật sự đi săn đồ cổ.
Anh xem đủ loại đồ, nào là bình hoa, quạt giấy, vật chặn giấy, nào là đá sơn mài, trúc ngọc, lúc trước Thịnh Đường có thông qua Tiêu Dã dò hỏi được tuổi của anh, ba mươi hai tuổi, cũng đâu đến nổi có những thú vui như mấy ông già trung niên chứ? Vietwriter.vn
Đợi gần nửa ngày vẫn chưa thấy Giang Chấp có ý định rời khỏi chỗ này, Thịnh Đường dạo bước đi lên phía trước.
Người khách trước vẫn còn chưa đi, đang cầm cái đĩa trong tay trả giá nãy giờ với chủ sạp, cũng không hiểu từ đâu mà Giang Chấp có tính nhẫn nại như vậy, anh đang ngồi trên cái ghế xếp, một tay đặt lên đùi, một tay chống cằm giống như đang xem trò vui vậy.
Thấy Thịnh Đường bước lên, anh đứng dậy nhường ghế cho cô ngồi, sẵn tiện đem cái nón cối trên đầu mình đội lên đầu cô.
Hành động này không hề làm cho Thịnh Đường vui vẻ, cô đang nghĩ trong đầu là, chết rồi, kiểu này chắc chắn là đã quyết định sẽ tiêu tiền vào chỗ này rồi.
Thật đúng là vậy, Giang Chấp đợi đến khi người khách đó bỏ đi.
Chủ tiệm này cực kỳ nhiệt tình, con mắt của người trong ngành này "độc" lắm, có thể bỏ thời gian ra đợi lâu như vậy một là có hứng thú với đồ vật, hai là người trong ngành. Nói với nhau được vài câu, chủ tiệm hạ thấp giọng nói, "tôi cho cậu xem [Con Sâu] này."
*Con Sâu là từ lóng trong hội chơi đồ cổ, chỉ món đồ có giá trị nhất trong một tiệm đồ cổ. Con sâu ngoài chỉ đồ vật ra còn có thể chỉ những người sành sỏi với thú chơi này.*