Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33 - Chương 033. Thật đúng là tình sâu nghĩa nặng
Nguồn: wattpad.com/story/229618226
--- --- ---
Chương 033. Thật đúng là tình sâu nghĩa nặng
--
Chợ trời Đôn Hoàng, có bày bán đủ các loại đồ xưa cũ.
Giang Chấp đội một chiếc nón cói rộng vành để che nắng, đưa mắt nhìn bên này ngó bên kia, chốc chốc lại dừng lại xem đồ. Thịnh Đường luồn hai tay vào trong tay áo khoanh tay lại phía trước, đi nhanh vun vút như tên bắn, mỗi khi cô quay đầu lại nhìn, Giang Chấp luôn bị cô bỏ rơi một đoạn rất xa ở phía sau.
Cô cũng làm biếng quay đầu lại tìm anh, nên đứng tại chỗ đợi anh đi đến, đến khi anh sắp đi gần đến chỗ cô thì cô lại bước nhanh tiếp về phía trước.
Mua đồ nội thất.
Công việc này quả thật là Thịnh Đường có nghĩ nát óc cũng không hề nghĩ đến.
Sau khi mấy người của nhóm Tiêu Dã xuất phát, Giang Chấp cũng dẫn theo cô xuất phát theo, phương tiện di chuyển của hai người họ chính là chiếc Hummer to lớn kia, khi lái qua các con đường không rộng rãi ở Đôn Hoàng, lại cực kỳ phù hợp với phong cách của thành phố này.
Chỉ là, Thịnh Đường là người cầm lái.
Giang Chấp nổi hứng lên giọng như ông lớn, "thắt dây an toàn giúp tôi."
Què tay hả?
Ba chữ này suýt chút nữa là Thịnh Đường buột miệng nói ra rồi, nghĩ đến lời khuyên rất có tâm của Tiêu Dã cô đành kìm nén lại. Người có đầu óc bình thường chút cũng đều là tự mình thắt dây an toàn, nếu là muốn tạo chút không khí lãng mạn, thì cũng là nam thắt dây an toàn cho nữ chứ?
Thịnh Đường xoay nghiêng người liếc mắt nhìn anh, dùng động tác hình thể rõ ràng nhất và ánh mắt thể hiện sự bất mãn cùng với sự phàn nàn của mình rằng chuyện này thật sự quá mức hoang đường. Giang Chấp cười một cách tùy hứng, "nếu cô là sư phụ của tôi, tôi cũng sẽ thắt giúp cô."
Còn bày đặt tự xưng sư phụ cô nữa, loại người gì đây.
"Sao tôi chưa có nhận được lì xì bái sư môn vậy?" Thịnh Đường hậm hực lên tiếng.
"Vậy phải làm lễ bái sư trước." Giang Chấp ngồi nghiêng người về hướng cửa xe, nhìn cô cười nói tiếp, "không yêu cầu nhiều đâu, chỉ cần cô quỳ xuống cúi đầu lạy tôi một cái, tôi sẽ cho cô phong lì xì lớn ngay lập tức."
Thịnh Đường nhìn anh bĩu môi, hay quá ha, nam nhi dưới gối có vàng ròng, nữ nhi dưới gối còn có ngọc bọc trong vàng nữa kìa.
Cô mạnh tay hơn trong lúc giơ tay làm động tác thắt dây an toàn cho anh, Giang Chấp giơ tay kéo đầu cô ra, "nghịch đồ."
Nghịch đồ lại để lạc mất sư phụ rồi.
Lúc cô quay đầu lại nhìn, không còn nhìn thấy anh trong dòng người ở phía sau.
Chết tiệt, anh ta lạc đâu rồi. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Theo lý thì không thể nào lạc được, với chiều cao của Giang Chấp, đi vào trong đám đông thì đó chính là hạc đứng giữa đàn gà, cho dù đi bao xa cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của anh ta.
Thịnh Đường bắt đầu đi ngược lại đường cũ, cô vừa đi vừa lầm bầm, làm việc với con người như vậy thật là nhọc tâm. Nếu đúng thật là lạc mất rồi, không lẽ cô còn phải giống như Tôn Ngộ Không la hét điên cuồng trong đám đông này: sư phụ, sư phụ... ....
Đi được hơn nửa đoạn đường cô đột ngột dừng chân.
Giang Chấp đang ngồi chồm hổm trước một sạp hàng, không biết đang xem cái gì,chủ sạp hàng đang nói luyên thuyên với một khách khác ở bên cạnh, vừa lo sợ làm mất lòng khách cũ, chéo tay giơ qua 1 con ngựa nhỏ để ở bên cạnh anh.
Hèn gì không tìm ra anh ta.
Thịnh Đường có cái nhìn mới về anh khi bước ra từ tiệm bán đồ nội thất.
Anh ta có yêu cầu rất cao về giường và sofa, những vật dụng còn lại thì tùy ý, ưng thì lấy thôi.
Giang Chấp đưa ra lời giải thích là, giường dùng để ngủ, sô pha thì dùng để nằm ườn ra khi làm biếng, chọn mua hàng kém chất lượng là có lỗi với bản thân.
Thật biết hưởng thụ.
Một khoảng tiền không nhỏ chút nào, nhất là tấm đệm, tính ra còn đắt hơn giá tiền của giường và sofa gộp lại.
Lúc thanh toán Thịnh Đường nhìn anh giơ tay ra, "tiền."
Giang Chấp rất là tự nhiên lên tiếng, "cô trả tiền."
Thịnh Đường như bị sét đánh ngay tại chỗ, nâng cấp mức độ ức hiếp người khác rồi sao? "Muốn tìm ATM di động thì đi mà kiếm Tiêu Dã kìa, bộ tôi mắc nợ anh hả?"
Giang Chấp không hề bực tức, giọng điệu từ tốn lên tiếng, "thứ nhất, tôi không mang theo tiền mặt, thứ hai, chưa đăng ký thanh toán online, vì vậy chuyện nhỏ nhặt này cô làm giúp tôi là được rồi, cần gì phải làm phiền đến Tiêu Dã."
Bênh vực người ấy ra mặt như vậy thật đúng là tình sâu nghĩa nặng.
--- --- ---
Chương 033. Thật đúng là tình sâu nghĩa nặng
--
Chợ trời Đôn Hoàng, có bày bán đủ các loại đồ xưa cũ.
Giang Chấp đội một chiếc nón cói rộng vành để che nắng, đưa mắt nhìn bên này ngó bên kia, chốc chốc lại dừng lại xem đồ. Thịnh Đường luồn hai tay vào trong tay áo khoanh tay lại phía trước, đi nhanh vun vút như tên bắn, mỗi khi cô quay đầu lại nhìn, Giang Chấp luôn bị cô bỏ rơi một đoạn rất xa ở phía sau.
Cô cũng làm biếng quay đầu lại tìm anh, nên đứng tại chỗ đợi anh đi đến, đến khi anh sắp đi gần đến chỗ cô thì cô lại bước nhanh tiếp về phía trước.
Mua đồ nội thất.
Công việc này quả thật là Thịnh Đường có nghĩ nát óc cũng không hề nghĩ đến.
Sau khi mấy người của nhóm Tiêu Dã xuất phát, Giang Chấp cũng dẫn theo cô xuất phát theo, phương tiện di chuyển của hai người họ chính là chiếc Hummer to lớn kia, khi lái qua các con đường không rộng rãi ở Đôn Hoàng, lại cực kỳ phù hợp với phong cách của thành phố này.
Chỉ là, Thịnh Đường là người cầm lái.
Giang Chấp nổi hứng lên giọng như ông lớn, "thắt dây an toàn giúp tôi."
Què tay hả?
Ba chữ này suýt chút nữa là Thịnh Đường buột miệng nói ra rồi, nghĩ đến lời khuyên rất có tâm của Tiêu Dã cô đành kìm nén lại. Người có đầu óc bình thường chút cũng đều là tự mình thắt dây an toàn, nếu là muốn tạo chút không khí lãng mạn, thì cũng là nam thắt dây an toàn cho nữ chứ?
Thịnh Đường xoay nghiêng người liếc mắt nhìn anh, dùng động tác hình thể rõ ràng nhất và ánh mắt thể hiện sự bất mãn cùng với sự phàn nàn của mình rằng chuyện này thật sự quá mức hoang đường. Giang Chấp cười một cách tùy hứng, "nếu cô là sư phụ của tôi, tôi cũng sẽ thắt giúp cô."
Còn bày đặt tự xưng sư phụ cô nữa, loại người gì đây.
"Sao tôi chưa có nhận được lì xì bái sư môn vậy?" Thịnh Đường hậm hực lên tiếng.
"Vậy phải làm lễ bái sư trước." Giang Chấp ngồi nghiêng người về hướng cửa xe, nhìn cô cười nói tiếp, "không yêu cầu nhiều đâu, chỉ cần cô quỳ xuống cúi đầu lạy tôi một cái, tôi sẽ cho cô phong lì xì lớn ngay lập tức."
Thịnh Đường nhìn anh bĩu môi, hay quá ha, nam nhi dưới gối có vàng ròng, nữ nhi dưới gối còn có ngọc bọc trong vàng nữa kìa.
Cô mạnh tay hơn trong lúc giơ tay làm động tác thắt dây an toàn cho anh, Giang Chấp giơ tay kéo đầu cô ra, "nghịch đồ."
Nghịch đồ lại để lạc mất sư phụ rồi.
Lúc cô quay đầu lại nhìn, không còn nhìn thấy anh trong dòng người ở phía sau.
Chết tiệt, anh ta lạc đâu rồi. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Theo lý thì không thể nào lạc được, với chiều cao của Giang Chấp, đi vào trong đám đông thì đó chính là hạc đứng giữa đàn gà, cho dù đi bao xa cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của anh ta.
Thịnh Đường bắt đầu đi ngược lại đường cũ, cô vừa đi vừa lầm bầm, làm việc với con người như vậy thật là nhọc tâm. Nếu đúng thật là lạc mất rồi, không lẽ cô còn phải giống như Tôn Ngộ Không la hét điên cuồng trong đám đông này: sư phụ, sư phụ... ....
Đi được hơn nửa đoạn đường cô đột ngột dừng chân.
Giang Chấp đang ngồi chồm hổm trước một sạp hàng, không biết đang xem cái gì,chủ sạp hàng đang nói luyên thuyên với một khách khác ở bên cạnh, vừa lo sợ làm mất lòng khách cũ, chéo tay giơ qua 1 con ngựa nhỏ để ở bên cạnh anh.
Hèn gì không tìm ra anh ta.
Thịnh Đường có cái nhìn mới về anh khi bước ra từ tiệm bán đồ nội thất.
Anh ta có yêu cầu rất cao về giường và sofa, những vật dụng còn lại thì tùy ý, ưng thì lấy thôi.
Giang Chấp đưa ra lời giải thích là, giường dùng để ngủ, sô pha thì dùng để nằm ườn ra khi làm biếng, chọn mua hàng kém chất lượng là có lỗi với bản thân.
Thật biết hưởng thụ.
Một khoảng tiền không nhỏ chút nào, nhất là tấm đệm, tính ra còn đắt hơn giá tiền của giường và sofa gộp lại.
Lúc thanh toán Thịnh Đường nhìn anh giơ tay ra, "tiền."
Giang Chấp rất là tự nhiên lên tiếng, "cô trả tiền."
Thịnh Đường như bị sét đánh ngay tại chỗ, nâng cấp mức độ ức hiếp người khác rồi sao? "Muốn tìm ATM di động thì đi mà kiếm Tiêu Dã kìa, bộ tôi mắc nợ anh hả?"
Giang Chấp không hề bực tức, giọng điệu từ tốn lên tiếng, "thứ nhất, tôi không mang theo tiền mặt, thứ hai, chưa đăng ký thanh toán online, vì vậy chuyện nhỏ nhặt này cô làm giúp tôi là được rồi, cần gì phải làm phiền đến Tiêu Dã."
Bênh vực người ấy ra mặt như vậy thật đúng là tình sâu nghĩa nặng.