Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31 - Chương 031. Cậu ấy không thích thể loại đó đâu
Nguồn: wattpad.com/story/229618226
--- --- ---
Chương 031. Cậu ấy không thích thể loại đó đâu
--
Nói cô học hỏi ai cũng được, sao lại học hỏi Thẩm Dao chứ?
"Các anh đều thích Thẩm Dao à?"
Tiêu Dã lại sáp lại gần cô, "ai nói vậy, anh chỉ thích kiểu như em thôi."
Trong lòng Thịnh Đường nghĩ, hơ hơ kiểu anh thích chắc gì là tôi chứ.
"Giang Chấp thì sao?" Anh ta thích kiểu như Thẩm Dao sao?
Tiêu Dã liếc nhìn cô cười một cách xấu xa.
"Thì em chỉ hỏi thôi mà." Thịnh Đường từ tốn giải thích, "thể hiện sự quan tâm đến Thẩm Dao như vậy, em phải hỏi trước chứ, mắc công sau này có làm gì đắc tội cũng không biết nữa."
"Cậu ấy không để ý đến Thẩm Dao đâu." Tiêu Dã trả lời chắc nịch, "cậu ấy không thích thể loại đó đâu."
Thịnh Đường ngạc nhiên nhìn anh, quả đúng là hiểu rõ Giang Chấp.
"Vậy anh ấy..."
Tiêu Dã chưa nghe rõ, hỏi lại, "cái gì hả?"
Thịnh Đường xua tay thể hiện là không có gì, cũng thú vị thật, Giang Chấp có bạn gái hay không, đang là độc thân hay sao thì có liên quan gì đến cô đâu.
Những người xếp hàng mua trà sữa phần lớn là khách du lịch, thường tụ tập thành nhóm hai người ba người. Đến Đôn Hoàng du lịch không phân biệt già hay trẻ, chủ yếu thể hiện qua màu sắc của những chiếc văn voan, dưới cái nắng nóng sôi sục này, những cô gái trẻ cũng sẽ tự bó mình những những chiếc bánh ú hấp dẫn, chỉ là sau khi cầm ly trà sữa trên tay đều nói rằng, nếu mà tiệm nước vỏ hạnh bên cạnh có mở cửa thì hay rồi, trời nắng nóng như vậy càng uống trà sữa càng khát thêm.
Người ta là do không có sự lựa chọn, còn Giang Chấp thì cố chấp đến mức biến thái.
"Hỏi em một chuyện." Tiêu Dã thiệt là tám mà, "anh phát hiện ra là La Chiếm có chút sợ em, sao lạ vậy chứ, đàn ông con trai mà lại như vậy."
"Anh đi mà hỏi cậu ta đó." Thịnh Đường đưa tay vỗ lên vai anh, cười một cách đầy ẩn ý, "cái chuyện sợ em thì không có liên quan gì đến việc anh ta có là đàn ông con trai hay không."
Mùa này khách du lịch thuê xe nhiều nhất, từng chiếc xe nhỏ chậy rầm rập nối đuôi nhau kéo dài ra đến sa mạc Gobi. Vietwriter.vn
Nhóm Tiêu Dã hôm nay trên đường đi đến hang số 0 không được thuận lợi cho lắm, bác tài Bao than thở từ suốt trên đường đi, khách du lịch càng nhiều thì cũng không vui vẻ gì nữa, mọi người đều tìm hiểu về văn hóa Đôn Hoàng là chuyện tốt, nhưng cũng có nhiều chuyện do vấn đề không được văn minh, lễ phép xảy ra.
"Mấy hôm trước vừa mở lại hang động, có du khách ráng với tay vượt qua các sợi dây chắn vây quanh bích họa để khều lên bề mặt bích họa. Cậu nói xem người đó đầu óc bị sao hả, những cái đó điều là kho báu của văn hóa, nói khều là khều sao? Công sức của các bậc thầy thợ bỏ ra ngày này qua năm nọ, đem hết cả tuổi thanh xuân trong các hang đá để tu sửa khôi phục bích họa, sao không biết thương xót nghĩ cho người ta chút đi? Nói rộng ra hơn thì đó chính là nền văn minh Hoa Hạ của chúng ta, đáng lẽ càng phải yêu quý giữ gìn chứ, chúng ta bảo vệ tốt những bảo vật này, mới có thể phát huy và lưu truyền chứ."
Bác tài Bao nhìn hàng xe buýt trên đường dài đằng đẵng nối đuôi nhau đi về hướng hang Mạc Cao mà lèm bèm, có khi sốt ruột quá còn nói thêm vài câu nói giọng đông bắc, thật là dễ thương mà.
La Chiếm ngồi ở ghế gần cửa sổ, lớn giọng lên tiếng, "khách du lịch mấy năm nay cũng đã có thêm ý thức bảo vệ văn vật rồi, cũng lịch sự lắm, nhưng mà, cũng có một số tình trạng ẩu tả không cẩn thận, có khi bật flash chụp hình tùm lum kiểu trong hang đá, rồi còn ráng leo lên đồi Yardan tạo dáng không biết chán, còn có thể loại bồng con nít theo rồi cho tè bậy lên chân tường của Ngọc Môn Quan, chuyên chọn các văn vật để tè lên."
Do là bọn họ đã tham gia vào hoạt động bảo vệ văn vật, cho nên những hành động như vậy trong mắt bọn họ quả thật là rất nhạy cảm, bởi vì bọn họ hiểu quá rõ phía sau mỗi văn vật đều phải trải qua một quá trình tu bổ gian nan vất vả, vì thế bọn họ sẽ rất cảm kích đối với những khách du lịch văn minh hiểu biết lịch sự, còn gặp những loại khách ích kỷ kém duyên, bọn họ có khi muốn ra tay đập cho một trận ra trò.
Thẩm Dao nhắm mắt lim dim, tuy là không có phát biểu ý kiến, nhưng cũng thở dài thườn thượt.
Tiêu Dã đang kiểm tra lại các công cụ của mình để mang vào trong hang, chủ đề mọi người đang bàn tán không phải là anh không biết, nhưng có thể làm được gì nào, chỉ có thể dựa vào những quy định ngặt nghèo và ý thức của khách du lịch thôi.
Ngược lại thì Kỳ Dư chỉ tay về phía sa mạc Gobi qua cửa kính xe nói rằng, "nho năm nay lại được mùa rồi."
--- --- ---
Chương 031. Cậu ấy không thích thể loại đó đâu
--
Nói cô học hỏi ai cũng được, sao lại học hỏi Thẩm Dao chứ?
"Các anh đều thích Thẩm Dao à?"
Tiêu Dã lại sáp lại gần cô, "ai nói vậy, anh chỉ thích kiểu như em thôi."
Trong lòng Thịnh Đường nghĩ, hơ hơ kiểu anh thích chắc gì là tôi chứ.
"Giang Chấp thì sao?" Anh ta thích kiểu như Thẩm Dao sao?
Tiêu Dã liếc nhìn cô cười một cách xấu xa.
"Thì em chỉ hỏi thôi mà." Thịnh Đường từ tốn giải thích, "thể hiện sự quan tâm đến Thẩm Dao như vậy, em phải hỏi trước chứ, mắc công sau này có làm gì đắc tội cũng không biết nữa."
"Cậu ấy không để ý đến Thẩm Dao đâu." Tiêu Dã trả lời chắc nịch, "cậu ấy không thích thể loại đó đâu."
Thịnh Đường ngạc nhiên nhìn anh, quả đúng là hiểu rõ Giang Chấp.
"Vậy anh ấy..."
Tiêu Dã chưa nghe rõ, hỏi lại, "cái gì hả?"
Thịnh Đường xua tay thể hiện là không có gì, cũng thú vị thật, Giang Chấp có bạn gái hay không, đang là độc thân hay sao thì có liên quan gì đến cô đâu.
Những người xếp hàng mua trà sữa phần lớn là khách du lịch, thường tụ tập thành nhóm hai người ba người. Đến Đôn Hoàng du lịch không phân biệt già hay trẻ, chủ yếu thể hiện qua màu sắc của những chiếc văn voan, dưới cái nắng nóng sôi sục này, những cô gái trẻ cũng sẽ tự bó mình những những chiếc bánh ú hấp dẫn, chỉ là sau khi cầm ly trà sữa trên tay đều nói rằng, nếu mà tiệm nước vỏ hạnh bên cạnh có mở cửa thì hay rồi, trời nắng nóng như vậy càng uống trà sữa càng khát thêm.
Người ta là do không có sự lựa chọn, còn Giang Chấp thì cố chấp đến mức biến thái.
"Hỏi em một chuyện." Tiêu Dã thiệt là tám mà, "anh phát hiện ra là La Chiếm có chút sợ em, sao lạ vậy chứ, đàn ông con trai mà lại như vậy."
"Anh đi mà hỏi cậu ta đó." Thịnh Đường đưa tay vỗ lên vai anh, cười một cách đầy ẩn ý, "cái chuyện sợ em thì không có liên quan gì đến việc anh ta có là đàn ông con trai hay không."
Mùa này khách du lịch thuê xe nhiều nhất, từng chiếc xe nhỏ chậy rầm rập nối đuôi nhau kéo dài ra đến sa mạc Gobi. Vietwriter.vn
Nhóm Tiêu Dã hôm nay trên đường đi đến hang số 0 không được thuận lợi cho lắm, bác tài Bao than thở từ suốt trên đường đi, khách du lịch càng nhiều thì cũng không vui vẻ gì nữa, mọi người đều tìm hiểu về văn hóa Đôn Hoàng là chuyện tốt, nhưng cũng có nhiều chuyện do vấn đề không được văn minh, lễ phép xảy ra.
"Mấy hôm trước vừa mở lại hang động, có du khách ráng với tay vượt qua các sợi dây chắn vây quanh bích họa để khều lên bề mặt bích họa. Cậu nói xem người đó đầu óc bị sao hả, những cái đó điều là kho báu của văn hóa, nói khều là khều sao? Công sức của các bậc thầy thợ bỏ ra ngày này qua năm nọ, đem hết cả tuổi thanh xuân trong các hang đá để tu sửa khôi phục bích họa, sao không biết thương xót nghĩ cho người ta chút đi? Nói rộng ra hơn thì đó chính là nền văn minh Hoa Hạ của chúng ta, đáng lẽ càng phải yêu quý giữ gìn chứ, chúng ta bảo vệ tốt những bảo vật này, mới có thể phát huy và lưu truyền chứ."
Bác tài Bao nhìn hàng xe buýt trên đường dài đằng đẵng nối đuôi nhau đi về hướng hang Mạc Cao mà lèm bèm, có khi sốt ruột quá còn nói thêm vài câu nói giọng đông bắc, thật là dễ thương mà.
La Chiếm ngồi ở ghế gần cửa sổ, lớn giọng lên tiếng, "khách du lịch mấy năm nay cũng đã có thêm ý thức bảo vệ văn vật rồi, cũng lịch sự lắm, nhưng mà, cũng có một số tình trạng ẩu tả không cẩn thận, có khi bật flash chụp hình tùm lum kiểu trong hang đá, rồi còn ráng leo lên đồi Yardan tạo dáng không biết chán, còn có thể loại bồng con nít theo rồi cho tè bậy lên chân tường của Ngọc Môn Quan, chuyên chọn các văn vật để tè lên."
Do là bọn họ đã tham gia vào hoạt động bảo vệ văn vật, cho nên những hành động như vậy trong mắt bọn họ quả thật là rất nhạy cảm, bởi vì bọn họ hiểu quá rõ phía sau mỗi văn vật đều phải trải qua một quá trình tu bổ gian nan vất vả, vì thế bọn họ sẽ rất cảm kích đối với những khách du lịch văn minh hiểu biết lịch sự, còn gặp những loại khách ích kỷ kém duyên, bọn họ có khi muốn ra tay đập cho một trận ra trò.
Thẩm Dao nhắm mắt lim dim, tuy là không có phát biểu ý kiến, nhưng cũng thở dài thườn thượt.
Tiêu Dã đang kiểm tra lại các công cụ của mình để mang vào trong hang, chủ đề mọi người đang bàn tán không phải là anh không biết, nhưng có thể làm được gì nào, chỉ có thể dựa vào những quy định ngặt nghèo và ý thức của khách du lịch thôi.
Ngược lại thì Kỳ Dư chỉ tay về phía sa mạc Gobi qua cửa kính xe nói rằng, "nho năm nay lại được mùa rồi."