Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30 - Chương 030. Sư ca có câu này cần nhắc nhở em
Nguồn: wattpad.com/story/229618226
--- --- ---
Chương 030. Sư ca có câu này cần nhắc nhở em
--
Tiếc là Giang Chấp lại không đi theo hướng sắp xếp của La Chiếm đưa ra, anh nói với giọng như đang giải thích thắc mắc cho Thịnh Đường, "bây giờ đang là mùa cao điểm của du lịch, tiệm trà sữa đó mở cửa sớm hơn rồi."
Uống ít lại một ly trà sữa chắc chết hả?
"Tôi thấy là mới sáng sớm mà uống trà sữa thì không tốt cho sức khỏe đâu, cũng có tuổi rồi, phải chú ý đến sức khỏe của mình." Thịnh Đường đáp trả lại một cách lễ phép khiêm tốn.
Câu nói của cô vừa dứt, liền nghe thấy một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng êm tai từ phía ngoài cửa phát ra, "là bác sĩ Giang muốn uống món gì sao? Tôi xuống dưới mua cho."
Thịnh Đường quay đầu sang nhìn, Thẩm Sao đang đứng ngay trước cửa, cửa căn hộ vẫn mở đó không có đóng lại, có lẽ cô ta nghe thấy tiếng ồn dưới này nên đã xuống đây. So với tất cả mọi người đang ăn mặc một cách rất thoải mái tùy tiện trong căn phòng này, thì Thẩm Dao lại thu xếp cho bản thân mình ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, một chiếc đầm voan hoa nhí nhìn rất là thùy mị dịu dàng, mái tóc dài hơn xoăn phần đuôi, thiệt là nhìn sao cũng thấy đẹp và đẹp.
Thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về mình, Thẩm Dao liền nói thêm, "mọi người muốn uống món gì cứ việc nói ra, hôm nay tôi mời nước."
"Tốt quá, bác sĩ Giang đang muốn uống trà sữa đó, cái tiệm ở hướng tây con phố---"
"Không cần đâu, trời nóng như vậy, rất là ngại nếu phải làm phiền đến cô gái trẻ trung xinh đẹp như cô." Giang Chấp chậm rãi lên tiếng cắt ngang ý đồ của Thịnh Đường, cũng như ngăn lại ý tốt của Thẩm Dao, "Đường Tiểu Thất, cô đi mau đi, sẵn tiện lấy thêm mấy chai nước vỏ hạnh mang lên đây luôn."
Thịnh Đường kinh ngạc nhìn chằm chằm Giang Chấp, cầm thú sao!
Giang Chấp mỉm cười đón nhận ánh mắt đang bốc lửa của cô, cực kỳ nhẹ nhàng lên tiếng, "ai biểu tôi có trợ lý làm gì."
Manh động là ma quỷ, phải bình tĩnh, bình tĩnh lại... ...
"Bác sĩ Giang ~" Thịnh Đường nhếch miệng cười, giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ được cô dùng ngay lúc này, "chúng ta còn phải tranh thủ vào hang nữa, không nên làm mất thời gian của mọi người."
"Hôm nay nhóm mấy người Tiêu Dã vào hang thôi, cô đi với tôi đến một nơi khác."
Thịnh Đường ngạc nhiên, "đi đâu?"
"Đi đến nơi thì cô sẽ biết thôi, bây giờ thì đi mua trà sữa cho tôi trước đi."
Cách đó một con phố, tiệm đồ uống ở góc trong cùng bên hướng tây.
Trước cửa tiệm là một bảng quảng cáo bằng vải màu xanh đậm treo dọc, trên tấm vải đó có một chữ "SỮA" được thuê chỉ màu vàng kim, hôm nay trời đứng gió, nên tấm bảng vải này không có bay phất phơ theo gió. Ngay kế tiệm này là một tiệm bán nước vỏ hạnh, trước cửa tiệm dựng một tấm giấy carton, trên đó viết mấy chữ rất gãy gọn: cửa tiệm bắt đầu bán vào năm giờ chiều, có việc gấp cần tìm chủ tiệm xin gọi số 13893XXXXXX
Thịnh Đường đứng dưới cái nắng chói lóa trước mắt, lấy tay làm quạt, nheo mắt nhìn cái chữ "SỮA" kia trên tấm vải quảng cáo, khoảng cách giữa cô và chữ "SỮA" kia là một dải lụa bảy màu rất dài đang chứa một biển người xếp hàng trước đó.
Câu nói của Giang Chấp đúng thiệt là không lừa cô, đang mùa cao điểm của du lịch, tiệm trà sữa mở cửa sớm.. ... chỉ là không nói với cô, sẽ có nhiều người xếp hàng đến như vậy.
"Thẩm Dao là cô gái trẻ trung xinh đẹp, mình không phải cô gái trẻ trung xinh đẹp sao? trời nắng nóng không nỡ làm phiền cô ta, thì có thể tha hồ hành hạ mình sao?" Thịnh Đường bức xúc lắm luôn, lúc nãy còn trong căn hộ đó không tiện phát tiết ra, bây giờ cô xả hết những bực bội đó ra.
Tiếc thay, người đi bên cạnh cô là Tiêu Dã lại không nghĩ vậy.
"Thẩm Dao người ta đúng thật là trẻ trung xinh đẹp mà."
"Anh có ý gì đây hả Tiêu Dã?" Thịnh Đường liếc anh một cái, "không lẽ em giống với kiểu giới tính không rõ ràng sao?"
Tiêu Dã bị cô chọc cười, kéo cô bước lên vài bước chung với nhóm người đằng trước, "ý của anh là, Thẩm Dao người ta ăn mặc giống như một cô gái, em nhìn lại mình đi... ..." anh đưa tay chỉ về cô một lượt từ đầu xuống chân. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thịnh Đường nhìn theo hướng của tay anh rồi ngó lại bộ quần áo rộng thùng thình trên người cô, không thấy gì khác lạ, "em thì sao nào? Cái em đang mặc không phải quần áo sao?"
"Đeo thêm cái gùi ở đằng sau lưng là phù hợp nhất để đi ra chợ giành giật mua đồ." Tiêu Dã đưa ra lời nhận xét.
Thịnh Đường liếc nhìn anh một cái, lại di chuyển hai bước về phía trước, "anh theo em ra đến đây là do lương tâm cắn rứt giúp đỡ xách trà sữa, hay là cố tình dìm hàng em hả?"
"Là anh thấy thương em." Tiêu Dã giơ tay ra quàng lên vai cô, "em á, tuy rằng không phải là đệ tử cuối cùng, nhưng cũng là học trò của sư phụ anh, hai ta có thể tính là chung một môn lò đào tạo, vì thế tiểu sư muội, sư ca có câu này cần nhắc nhở em."
"Nói."
"Bỏ cái nét hung hăng dữ dằn thường ngày của em đi, có chút dịu dàng thùy mị của con gái nhà lành, học hỏi Thẩm Dao kia kìa, em nói xem em đẹp như vậy, dịu dàng chút thì---"
Thịnh Đường giơ chân lên, ngay lập tức Tiêu Dã nhích ra xa, cười ha hả sang sảng lên.
--- --- ---
--- --- ---
Chương 030. Sư ca có câu này cần nhắc nhở em
--
Tiếc là Giang Chấp lại không đi theo hướng sắp xếp của La Chiếm đưa ra, anh nói với giọng như đang giải thích thắc mắc cho Thịnh Đường, "bây giờ đang là mùa cao điểm của du lịch, tiệm trà sữa đó mở cửa sớm hơn rồi."
Uống ít lại một ly trà sữa chắc chết hả?
"Tôi thấy là mới sáng sớm mà uống trà sữa thì không tốt cho sức khỏe đâu, cũng có tuổi rồi, phải chú ý đến sức khỏe của mình." Thịnh Đường đáp trả lại một cách lễ phép khiêm tốn.
Câu nói của cô vừa dứt, liền nghe thấy một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng êm tai từ phía ngoài cửa phát ra, "là bác sĩ Giang muốn uống món gì sao? Tôi xuống dưới mua cho."
Thịnh Đường quay đầu sang nhìn, Thẩm Sao đang đứng ngay trước cửa, cửa căn hộ vẫn mở đó không có đóng lại, có lẽ cô ta nghe thấy tiếng ồn dưới này nên đã xuống đây. So với tất cả mọi người đang ăn mặc một cách rất thoải mái tùy tiện trong căn phòng này, thì Thẩm Dao lại thu xếp cho bản thân mình ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, một chiếc đầm voan hoa nhí nhìn rất là thùy mị dịu dàng, mái tóc dài hơn xoăn phần đuôi, thiệt là nhìn sao cũng thấy đẹp và đẹp.
Thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về mình, Thẩm Dao liền nói thêm, "mọi người muốn uống món gì cứ việc nói ra, hôm nay tôi mời nước."
"Tốt quá, bác sĩ Giang đang muốn uống trà sữa đó, cái tiệm ở hướng tây con phố---"
"Không cần đâu, trời nóng như vậy, rất là ngại nếu phải làm phiền đến cô gái trẻ trung xinh đẹp như cô." Giang Chấp chậm rãi lên tiếng cắt ngang ý đồ của Thịnh Đường, cũng như ngăn lại ý tốt của Thẩm Dao, "Đường Tiểu Thất, cô đi mau đi, sẵn tiện lấy thêm mấy chai nước vỏ hạnh mang lên đây luôn."
Thịnh Đường kinh ngạc nhìn chằm chằm Giang Chấp, cầm thú sao!
Giang Chấp mỉm cười đón nhận ánh mắt đang bốc lửa của cô, cực kỳ nhẹ nhàng lên tiếng, "ai biểu tôi có trợ lý làm gì."
Manh động là ma quỷ, phải bình tĩnh, bình tĩnh lại... ...
"Bác sĩ Giang ~" Thịnh Đường nhếch miệng cười, giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ được cô dùng ngay lúc này, "chúng ta còn phải tranh thủ vào hang nữa, không nên làm mất thời gian của mọi người."
"Hôm nay nhóm mấy người Tiêu Dã vào hang thôi, cô đi với tôi đến một nơi khác."
Thịnh Đường ngạc nhiên, "đi đâu?"
"Đi đến nơi thì cô sẽ biết thôi, bây giờ thì đi mua trà sữa cho tôi trước đi."
Cách đó một con phố, tiệm đồ uống ở góc trong cùng bên hướng tây.
Trước cửa tiệm là một bảng quảng cáo bằng vải màu xanh đậm treo dọc, trên tấm vải đó có một chữ "SỮA" được thuê chỉ màu vàng kim, hôm nay trời đứng gió, nên tấm bảng vải này không có bay phất phơ theo gió. Ngay kế tiệm này là một tiệm bán nước vỏ hạnh, trước cửa tiệm dựng một tấm giấy carton, trên đó viết mấy chữ rất gãy gọn: cửa tiệm bắt đầu bán vào năm giờ chiều, có việc gấp cần tìm chủ tiệm xin gọi số 13893XXXXXX
Thịnh Đường đứng dưới cái nắng chói lóa trước mắt, lấy tay làm quạt, nheo mắt nhìn cái chữ "SỮA" kia trên tấm vải quảng cáo, khoảng cách giữa cô và chữ "SỮA" kia là một dải lụa bảy màu rất dài đang chứa một biển người xếp hàng trước đó.
Câu nói của Giang Chấp đúng thiệt là không lừa cô, đang mùa cao điểm của du lịch, tiệm trà sữa mở cửa sớm.. ... chỉ là không nói với cô, sẽ có nhiều người xếp hàng đến như vậy.
"Thẩm Dao là cô gái trẻ trung xinh đẹp, mình không phải cô gái trẻ trung xinh đẹp sao? trời nắng nóng không nỡ làm phiền cô ta, thì có thể tha hồ hành hạ mình sao?" Thịnh Đường bức xúc lắm luôn, lúc nãy còn trong căn hộ đó không tiện phát tiết ra, bây giờ cô xả hết những bực bội đó ra.
Tiếc thay, người đi bên cạnh cô là Tiêu Dã lại không nghĩ vậy.
"Thẩm Dao người ta đúng thật là trẻ trung xinh đẹp mà."
"Anh có ý gì đây hả Tiêu Dã?" Thịnh Đường liếc anh một cái, "không lẽ em giống với kiểu giới tính không rõ ràng sao?"
Tiêu Dã bị cô chọc cười, kéo cô bước lên vài bước chung với nhóm người đằng trước, "ý của anh là, Thẩm Dao người ta ăn mặc giống như một cô gái, em nhìn lại mình đi... ..." anh đưa tay chỉ về cô một lượt từ đầu xuống chân. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thịnh Đường nhìn theo hướng của tay anh rồi ngó lại bộ quần áo rộng thùng thình trên người cô, không thấy gì khác lạ, "em thì sao nào? Cái em đang mặc không phải quần áo sao?"
"Đeo thêm cái gùi ở đằng sau lưng là phù hợp nhất để đi ra chợ giành giật mua đồ." Tiêu Dã đưa ra lời nhận xét.
Thịnh Đường liếc nhìn anh một cái, lại di chuyển hai bước về phía trước, "anh theo em ra đến đây là do lương tâm cắn rứt giúp đỡ xách trà sữa, hay là cố tình dìm hàng em hả?"
"Là anh thấy thương em." Tiêu Dã giơ tay ra quàng lên vai cô, "em á, tuy rằng không phải là đệ tử cuối cùng, nhưng cũng là học trò của sư phụ anh, hai ta có thể tính là chung một môn lò đào tạo, vì thế tiểu sư muội, sư ca có câu này cần nhắc nhở em."
"Nói."
"Bỏ cái nét hung hăng dữ dằn thường ngày của em đi, có chút dịu dàng thùy mị của con gái nhà lành, học hỏi Thẩm Dao kia kìa, em nói xem em đẹp như vậy, dịu dàng chút thì---"
Thịnh Đường giơ chân lên, ngay lập tức Tiêu Dã nhích ra xa, cười ha hả sang sảng lên.
--- --- ---