Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29 - Chương 029. Mỹ Cường trong truyền thuyết là đây.
Nguồn: wattpad.com/story/229618226
--- --- ---
Chương 029. Mỹ Cường trong truyền thuyết là đây.
--
Tiêu Dã cũng không tiếp tục dây dưa với cánh cửa khóa trái kia, chạy qua ngồi kế bên Giang Chấp, giơ tay ra gác lên vai anh, "con người mà đều là động vật quần cư, phải ở chung với đồng loại, ở một mình trong một thời gian dài chắc chắn sẽ nảy sinh sự cô đơn trong tâm hồn, căn phòng lại còn to như vậy nữa, có mình ở chung với cậu thì lại khác đó, từ thảo luận trong công việc cho đến bàn luận về cuộc sống, từ chỗ chong đèn chiến đấu thâu đêm cho đến nhậu nhẹt say xỉn, mình đều rất thích hợp với cậu."
"Cám ơn cậu đã quan tâm, tôi đặc biệt không cô đơn." Giang Chấp chậm rãi nói tiếp, "từ chỗ cậu qua chỗ mình, đi bộ chưa đến mười giây, cho dù chân cẳng cậu không được lành lặn thì cũng mất khoảng 15 giây, khi nào mình có nhu cầu, muốn gọi cậu bất cứ lúc nào cũng kịp mà."
Thịnh Đường đang giao lưu tinh thần với Sấm Sét Xanh thì bỗng nhiên bị kích thích sau khi nghe thấy câu cuối do Giang Chấp nói ra, cái gì gọi là chong đèn chiến đầu thâu đêm... có nhu cầu sẽ gọi bất cứ lúc nào?
Cô dùng đuôi mắt lén lút liếc nhìn hai người ngồi trên bàn làm việc đằng kia, bỗng giật mình nhớ đến câu nói sặc mùi háo sắc của Trình Tần trước đây, cậu nói xem hai chàng trai đó, nét mặt như thế nào đây, không phải càng nhìn càng đẹp sao? Thân hình cực đẹp, năng lực chuyên môn lại cực giỏi, chính là mỹ cường trong truyền thuyết chứ gì nữa. Hy vọng có thể chính mắt xem hai người này làm cái gì đó, lúc đó đúng thật là no cả mắt.
Mỹ Cường là thuật ngữ viết tất trong truyện đam mỹ, hình dung cả công lẫn thụ đều rất là đẹp trai, thân hình lực lưỡng, cường tráng.
Làm cái gì đó... ...
Lúc đó khi Thịnh Đường nghe những lời nói đó xong liền nói lại, cho dù hai người đó có làm cái gì đi nữa cũng phải lén lút rồi, còn để cho cậu chiêm ngưỡng được sao?
Còn bây giờ... ...
Không nói đến cách ăn mặc tùy hứng trên người của Giang Chấp, Tiêu Dã lúc vừa mới ngủ dậy cũng rất là tự nhiên cởi mở, lúc qua đây tám chuyện còn đang đánh răng thì nguyên người chỉ mặc mỗi cái quần đùi rộng, cái tướng eo nhỏ vai rộng đó sáng chói làm say đắm biết bao. Do là có Thịnh Đường ở đây, nên lúc quay lại lần nữa thì anh đã mặc thêm cái áo ba lỗ rộng vào người.
Hai người bọn họ đều mặc đồ rộng và hở, đứng dựa vào nhau thì... ... Thịnh Đường nuốt ngụm nước bọt, ông trời ơi, đừng trách cô có những ý nghĩ không trong sáng, cô đang âm thầm hy vọng xem giữa hai người này ai sẽ hôn ai trước đây.
Không được, không nên, không thể có suy nghĩ như vậy.
Hủ qúa rồi.
Hủ là chỉ hủ nữ, là các cô gái cực kỳ yêu thích tình yêu nam nam trong thể loại truyện đam mỹ.
Đúng rồi, đều là do Trình Tần dạy hư cho cô, suy nghĩ ô uế quá.
Ừ... ô uế quá, thực ra khi mà đẹp trai như vậy, trong lòng có suy nghĩ vớ vẩn lung cũng thiệt là đã mà.
Ây da, thôi không nghĩ nữa.
Giang Chấp đưa mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Hai ánh mắt đụng nhau bất ngờ không kịp phản ứng, Thịnh Đường chột dạ nhất thời không biết phải làm sao, lại sợ khi mà hai ánh mắt nhìn chầm chầm vào nhau là không có chuyện gì tốt cả, lập tức dời mắt qua chỗ khác, nhưng ai ngờ đâu lại đụng trúng ánh nhìn của Sấm Sét Xanh.
Trong đôi mắt hạt đậu xanh ngơ ngác của Sấm Sét Xanh như muốn nói là nó đã biết rõ mọi chuyện, đừng tưởng là nó không biết cô đang nghĩ cái gì nha. Nhưng nó lại giật mình cảnh giác, không lẽ nào sẽ giết rùa diệt khẩu chứ hả... ... một giây sau đó Sấm Sét Xanh liền dùng hết tất cả sức lực của nó lê lết cái thân hình quá khổ ra khỏi phạm vi quan sát của Thịnh Đường. Nguồn : Vietwriter.vn
Thịnh Đường vừa tính giơ chân ra chặn đường, liền nghe Giang Chấp ra lệnh cho cô một cách rất là không khách sáo.
"Đường Tiểu Thất, đi qua con phố bên cạnh mua phần trà sữa về đây."
Cái gì?
Thịnh Đường quay đầu lại liếc nhìn Giang Chấp.
Giang Chấp chậm rãi bổ sung thêm một câu, "có hai tiệm, mua tiệm ở bên phía tây của dãy phố, tiệm đó uống ngon lắm, đường đá bình thường. Ngoài ra----" anh hướng mắt qua nhìn bọn Tiêu Dã rồi nói với bọn họ, "vừa dọn nhà mới không có gì chiêu đãi mọi người, muốn uống gì cứ việc nói với Đường Tiểu Thất, để cô mua về luôn."
Tiêu Dã ham ăn liền lên tiếng, "không nha, niềm vui ăn tân gia phải chúc mừng thật hoành tráng chứ, chúng ta phải rượu thịt no nê chứ."
Giang Chấp chỉ cười không lên tiếng.
Kỳ Dư vẫn còn trong trạng thái của miếng keo dính bám chặt lấy người La Chiếm, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nói, "mình muốn uống nước vỏ hạnh."
La Chiếm vừa muốn lên tiếng, ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Thịnh Đường, lập tức chuyển hướng suy nghĩ, "mới sáng sớm mà đã rượu thịt thì không hợp lắm, hay là mình xuống dưới lầu mang lên hai thùng nước vỏ hạnh cho mọi người uống trước."
"Uống nước vỏ hạnh là đúng rồi, hương vị thơm ngon lại giải khát tốt biết mấy, mới sáng sớm đừng có yêu cầu nhiều quá, tiệm trà sữa người ta chắc không cần nghỉ ngơi à, còn phải phục vụ cho cụ già như anh suốt hai mươi bốn giờ sao?"
Thịnh Đường không có định đi xuống dưới lầu để bị hành hạ đâu, tuy là lúc này còn sớm, nhưng đi lại ở ngoài kia, cử động một chút thôi cả người đều đổ mồ hôi, với lại, coi cô là bảo mẫu sao? còn sai đi mua trà sữa? Được đằng chân lân đằng đầu hả?
--- --- ---
Chương 029. Mỹ Cường trong truyền thuyết là đây.
--
Tiêu Dã cũng không tiếp tục dây dưa với cánh cửa khóa trái kia, chạy qua ngồi kế bên Giang Chấp, giơ tay ra gác lên vai anh, "con người mà đều là động vật quần cư, phải ở chung với đồng loại, ở một mình trong một thời gian dài chắc chắn sẽ nảy sinh sự cô đơn trong tâm hồn, căn phòng lại còn to như vậy nữa, có mình ở chung với cậu thì lại khác đó, từ thảo luận trong công việc cho đến bàn luận về cuộc sống, từ chỗ chong đèn chiến đấu thâu đêm cho đến nhậu nhẹt say xỉn, mình đều rất thích hợp với cậu."
"Cám ơn cậu đã quan tâm, tôi đặc biệt không cô đơn." Giang Chấp chậm rãi nói tiếp, "từ chỗ cậu qua chỗ mình, đi bộ chưa đến mười giây, cho dù chân cẳng cậu không được lành lặn thì cũng mất khoảng 15 giây, khi nào mình có nhu cầu, muốn gọi cậu bất cứ lúc nào cũng kịp mà."
Thịnh Đường đang giao lưu tinh thần với Sấm Sét Xanh thì bỗng nhiên bị kích thích sau khi nghe thấy câu cuối do Giang Chấp nói ra, cái gì gọi là chong đèn chiến đầu thâu đêm... có nhu cầu sẽ gọi bất cứ lúc nào?
Cô dùng đuôi mắt lén lút liếc nhìn hai người ngồi trên bàn làm việc đằng kia, bỗng giật mình nhớ đến câu nói sặc mùi háo sắc của Trình Tần trước đây, cậu nói xem hai chàng trai đó, nét mặt như thế nào đây, không phải càng nhìn càng đẹp sao? Thân hình cực đẹp, năng lực chuyên môn lại cực giỏi, chính là mỹ cường trong truyền thuyết chứ gì nữa. Hy vọng có thể chính mắt xem hai người này làm cái gì đó, lúc đó đúng thật là no cả mắt.
Mỹ Cường là thuật ngữ viết tất trong truyện đam mỹ, hình dung cả công lẫn thụ đều rất là đẹp trai, thân hình lực lưỡng, cường tráng.
Làm cái gì đó... ...
Lúc đó khi Thịnh Đường nghe những lời nói đó xong liền nói lại, cho dù hai người đó có làm cái gì đi nữa cũng phải lén lút rồi, còn để cho cậu chiêm ngưỡng được sao?
Còn bây giờ... ...
Không nói đến cách ăn mặc tùy hứng trên người của Giang Chấp, Tiêu Dã lúc vừa mới ngủ dậy cũng rất là tự nhiên cởi mở, lúc qua đây tám chuyện còn đang đánh răng thì nguyên người chỉ mặc mỗi cái quần đùi rộng, cái tướng eo nhỏ vai rộng đó sáng chói làm say đắm biết bao. Do là có Thịnh Đường ở đây, nên lúc quay lại lần nữa thì anh đã mặc thêm cái áo ba lỗ rộng vào người.
Hai người bọn họ đều mặc đồ rộng và hở, đứng dựa vào nhau thì... ... Thịnh Đường nuốt ngụm nước bọt, ông trời ơi, đừng trách cô có những ý nghĩ không trong sáng, cô đang âm thầm hy vọng xem giữa hai người này ai sẽ hôn ai trước đây.
Không được, không nên, không thể có suy nghĩ như vậy.
Hủ qúa rồi.
Hủ là chỉ hủ nữ, là các cô gái cực kỳ yêu thích tình yêu nam nam trong thể loại truyện đam mỹ.
Đúng rồi, đều là do Trình Tần dạy hư cho cô, suy nghĩ ô uế quá.
Ừ... ô uế quá, thực ra khi mà đẹp trai như vậy, trong lòng có suy nghĩ vớ vẩn lung cũng thiệt là đã mà.
Ây da, thôi không nghĩ nữa.
Giang Chấp đưa mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Hai ánh mắt đụng nhau bất ngờ không kịp phản ứng, Thịnh Đường chột dạ nhất thời không biết phải làm sao, lại sợ khi mà hai ánh mắt nhìn chầm chầm vào nhau là không có chuyện gì tốt cả, lập tức dời mắt qua chỗ khác, nhưng ai ngờ đâu lại đụng trúng ánh nhìn của Sấm Sét Xanh.
Trong đôi mắt hạt đậu xanh ngơ ngác của Sấm Sét Xanh như muốn nói là nó đã biết rõ mọi chuyện, đừng tưởng là nó không biết cô đang nghĩ cái gì nha. Nhưng nó lại giật mình cảnh giác, không lẽ nào sẽ giết rùa diệt khẩu chứ hả... ... một giây sau đó Sấm Sét Xanh liền dùng hết tất cả sức lực của nó lê lết cái thân hình quá khổ ra khỏi phạm vi quan sát của Thịnh Đường. Nguồn : Vietwriter.vn
Thịnh Đường vừa tính giơ chân ra chặn đường, liền nghe Giang Chấp ra lệnh cho cô một cách rất là không khách sáo.
"Đường Tiểu Thất, đi qua con phố bên cạnh mua phần trà sữa về đây."
Cái gì?
Thịnh Đường quay đầu lại liếc nhìn Giang Chấp.
Giang Chấp chậm rãi bổ sung thêm một câu, "có hai tiệm, mua tiệm ở bên phía tây của dãy phố, tiệm đó uống ngon lắm, đường đá bình thường. Ngoài ra----" anh hướng mắt qua nhìn bọn Tiêu Dã rồi nói với bọn họ, "vừa dọn nhà mới không có gì chiêu đãi mọi người, muốn uống gì cứ việc nói với Đường Tiểu Thất, để cô mua về luôn."
Tiêu Dã ham ăn liền lên tiếng, "không nha, niềm vui ăn tân gia phải chúc mừng thật hoành tráng chứ, chúng ta phải rượu thịt no nê chứ."
Giang Chấp chỉ cười không lên tiếng.
Kỳ Dư vẫn còn trong trạng thái của miếng keo dính bám chặt lấy người La Chiếm, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nói, "mình muốn uống nước vỏ hạnh."
La Chiếm vừa muốn lên tiếng, ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Thịnh Đường, lập tức chuyển hướng suy nghĩ, "mới sáng sớm mà đã rượu thịt thì không hợp lắm, hay là mình xuống dưới lầu mang lên hai thùng nước vỏ hạnh cho mọi người uống trước."
"Uống nước vỏ hạnh là đúng rồi, hương vị thơm ngon lại giải khát tốt biết mấy, mới sáng sớm đừng có yêu cầu nhiều quá, tiệm trà sữa người ta chắc không cần nghỉ ngơi à, còn phải phục vụ cho cụ già như anh suốt hai mươi bốn giờ sao?"
Thịnh Đường không có định đi xuống dưới lầu để bị hành hạ đâu, tuy là lúc này còn sớm, nhưng đi lại ở ngoài kia, cử động một chút thôi cả người đều đổ mồ hôi, với lại, coi cô là bảo mẫu sao? còn sai đi mua trà sữa? Được đằng chân lân đằng đầu hả?