Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23 - Chương 023. Chỉ có luận văn hơi tệ
Nguồn: wattpad.com/story/229618226
--- --- ---
Chương 023. Chỉ có luận văn hơi tệ
--
Thịnh Đường ăn nhanh cái bánh quy chữ cái, chạy đuổi theo anh, đi ngang hàng nói chuyện với anh, "thì anh cứ xem như tôi dâng hiến tình thương đi, tôi quan tâm một chút đến người tâm lý tàn tật."
"Cô bé này, miệng lưỡi đủ lợi hại đó."
"Như nhau thôi."
Giang Chấp nghe xong chỉ cười không nói gì thêm, bước nhanh chân hơn.
"Cũng đến lượt tôi bị nói rồi hả, anh nói hết mọi người rồi." Thịnh Đường gần như là đang chạy bộ mới đuổi kịp bước của anh, con người chân dài này bước một bước, bằng mấy bước của cô.
Từ Tiêu Dã cho đến Thẩm Dao, đều bị anh ta nói té tát không chừa chút gì, cho dù là người tự nhận lý lịch trong sáng không tì vết như cô, nhưng rơi vào tay người cố tình soi mói, thích bới lông tìm vết như anh ta thì không chắc gì là hoàn hảo.
"Cô đợi tôi là để chủ động nghe chửi sao?"
Thịnh Đường cười phá lên, "tôi không chủ động nghe chửi, thì anh không chửi sao?"
Cửa sổ ở phía cuối hành lang, gương mặt của cô và màn đêm ngoài trời cùng in lên trên, anh nhìn gương mặt vừa thẳng thắn vừa gian xảo trên nền kính, trong lòng nghĩ cô bé này thật là thú vị.
"Cô à, tạm thời xem thì chưa có gì, chỉ là mục đích không trong sáng."
"Ý anh là sao?"
Giang Chấp khẽ cười, "mọi người đều khen cô có tài năng đặc biệt về hội họa, cô sau này sẽ làm họa sĩ à?"
"Không phải vậy, nếu không tôi làm tổ ở Đôn Hoàng này làm gì."
"Yêu thích văn hóa Đôn Hoàng, nhưng cô không tình nguyện chỉ làm công việc mô phỏng. Giáo sư Hồ giới thiệu qua tranh của cô, rất có ý tưởng sáng tạo, cho nên tôi nghĩ rằng, cô đang lăm le đến công việc thiết kế sáng tạo văn hóa liên quan đến Đôn Hoàng."
"Được đó, nhanh như vậy đã nắm được tẩy của tôi, nhưng cái này cũng không phải bí mật gì, ngoài trừ ba mẹ tôi ra thì những người khác cũng biết tôi không chỉ yêu thích mô phỏng bích họa, mà còn có hứng thú với thiết kế sáng tạo văn hóa."
"Tại sao không cho họ biết?"
"Sợ ông bà buồn lòng, cha tôi là họa sĩ truyền thống, tất nhiên muốn tôi kế thừa sự nghiệp gia đình, nhưng việc vẽ vời những bức tranh không có mục đích rõ ràng sống qua ngày lại không phải thứ tôi muốn, càng không muốn vì cái gọi là giá trị thị trường mà miễn cưỡng bản thân."
"Thiết kế sáng tạo văn hóa thì có thể thoát khỏi thị trường sao?"
"Sẽ không thoát khỏi quy luật thị trường, nhưng có thể điều tiết thị trường, tác phẩm văn hóa sáng tạo và những tác phẩm khác không giống nhau, nó càng giống với cái gọi là sự kế thừa của đức tin."
"Nói theo cách khác thì người tôi đào tạo ra sau cùng sẽ dâng cho ngành thiết kế sao?"
"Cái này của tôi gọi là sự đụng chạm và kết hợp giữa truyền thống và hiện đại, ai cũng không phải chịu thiệt."
"Vậy cô trực tiếp làm công việc của hiện đại có phải tốt hơn không, truyền thống thì để tôi làm đại diện." Đọc truyện tại Vietwriter.vn
"Không được, truyền thống là nền móng, nếu muốn nhanh chóng nắm vững hiện đại, vậy thì nền móng phải vững chắc. Nói theo cách của anh, tôi còn trẻ như vậy, học nhiều phòng thân cũng tốt thôi."
Giang Chấp nhếch miệng cười.
"À, có gì cần phải ân cần dạy bảo nữa không?"
Thấy cô như vậy Giang Chấp buồn cười quá, quăng ra câu, "cũng không có gì, cơ bản cô cũng tính là đạt yêu cầu, là một thanh niên tốt, có lý tưởng có trách nhiệm, chỉ là, luận văn hơi tệ chút thôi."
Thịnh Đường đang rất hăng hái bước đi theo chân anh, nhưng khi nghe câu cuối xong thì bỗng nhiên dừng bước, mắt trân trân nhìn theo bóng lưng cao to của Giang Chấp bước vào trong thang máy, cảm giác như có ai đó đập mạnh vào sau gáy.
Luận văn!
Thứ chết tiệt này!
-----
"Vậy là, luận văn của cậu bị kẹt lại không thông qua được chính là do Giang Chấp sao? Sau đó, cậu quanh đi quẩn lại vẫn nằm trong lòng bàn tay anh ta?" Trình Tần giống như gào lên với cái giọng cực kỳ hưng phấn gửi tin nhắn thoại trong nhóm "Chị Em Hoa Nhựa".
"Anh ta có làm khó cậu không?" Giọng nói của Diệp Du nhẹ nhàng hơn.
"Ai dám làm khó Đường nhà chúng ta, còn nữa cái tên Giang Chấp đó đã dám nhận Đường làm trợ lý, cũng gan lắm, mình dám chắc là có ý và thích cậu rồi."
--- --- ---
Chương 023. Chỉ có luận văn hơi tệ
--
Thịnh Đường ăn nhanh cái bánh quy chữ cái, chạy đuổi theo anh, đi ngang hàng nói chuyện với anh, "thì anh cứ xem như tôi dâng hiến tình thương đi, tôi quan tâm một chút đến người tâm lý tàn tật."
"Cô bé này, miệng lưỡi đủ lợi hại đó."
"Như nhau thôi."
Giang Chấp nghe xong chỉ cười không nói gì thêm, bước nhanh chân hơn.
"Cũng đến lượt tôi bị nói rồi hả, anh nói hết mọi người rồi." Thịnh Đường gần như là đang chạy bộ mới đuổi kịp bước của anh, con người chân dài này bước một bước, bằng mấy bước của cô.
Từ Tiêu Dã cho đến Thẩm Dao, đều bị anh ta nói té tát không chừa chút gì, cho dù là người tự nhận lý lịch trong sáng không tì vết như cô, nhưng rơi vào tay người cố tình soi mói, thích bới lông tìm vết như anh ta thì không chắc gì là hoàn hảo.
"Cô đợi tôi là để chủ động nghe chửi sao?"
Thịnh Đường cười phá lên, "tôi không chủ động nghe chửi, thì anh không chửi sao?"
Cửa sổ ở phía cuối hành lang, gương mặt của cô và màn đêm ngoài trời cùng in lên trên, anh nhìn gương mặt vừa thẳng thắn vừa gian xảo trên nền kính, trong lòng nghĩ cô bé này thật là thú vị.
"Cô à, tạm thời xem thì chưa có gì, chỉ là mục đích không trong sáng."
"Ý anh là sao?"
Giang Chấp khẽ cười, "mọi người đều khen cô có tài năng đặc biệt về hội họa, cô sau này sẽ làm họa sĩ à?"
"Không phải vậy, nếu không tôi làm tổ ở Đôn Hoàng này làm gì."
"Yêu thích văn hóa Đôn Hoàng, nhưng cô không tình nguyện chỉ làm công việc mô phỏng. Giáo sư Hồ giới thiệu qua tranh của cô, rất có ý tưởng sáng tạo, cho nên tôi nghĩ rằng, cô đang lăm le đến công việc thiết kế sáng tạo văn hóa liên quan đến Đôn Hoàng."
"Được đó, nhanh như vậy đã nắm được tẩy của tôi, nhưng cái này cũng không phải bí mật gì, ngoài trừ ba mẹ tôi ra thì những người khác cũng biết tôi không chỉ yêu thích mô phỏng bích họa, mà còn có hứng thú với thiết kế sáng tạo văn hóa."
"Tại sao không cho họ biết?"
"Sợ ông bà buồn lòng, cha tôi là họa sĩ truyền thống, tất nhiên muốn tôi kế thừa sự nghiệp gia đình, nhưng việc vẽ vời những bức tranh không có mục đích rõ ràng sống qua ngày lại không phải thứ tôi muốn, càng không muốn vì cái gọi là giá trị thị trường mà miễn cưỡng bản thân."
"Thiết kế sáng tạo văn hóa thì có thể thoát khỏi thị trường sao?"
"Sẽ không thoát khỏi quy luật thị trường, nhưng có thể điều tiết thị trường, tác phẩm văn hóa sáng tạo và những tác phẩm khác không giống nhau, nó càng giống với cái gọi là sự kế thừa của đức tin."
"Nói theo cách khác thì người tôi đào tạo ra sau cùng sẽ dâng cho ngành thiết kế sao?"
"Cái này của tôi gọi là sự đụng chạm và kết hợp giữa truyền thống và hiện đại, ai cũng không phải chịu thiệt."
"Vậy cô trực tiếp làm công việc của hiện đại có phải tốt hơn không, truyền thống thì để tôi làm đại diện." Đọc truyện tại Vietwriter.vn
"Không được, truyền thống là nền móng, nếu muốn nhanh chóng nắm vững hiện đại, vậy thì nền móng phải vững chắc. Nói theo cách của anh, tôi còn trẻ như vậy, học nhiều phòng thân cũng tốt thôi."
Giang Chấp nhếch miệng cười.
"À, có gì cần phải ân cần dạy bảo nữa không?"
Thấy cô như vậy Giang Chấp buồn cười quá, quăng ra câu, "cũng không có gì, cơ bản cô cũng tính là đạt yêu cầu, là một thanh niên tốt, có lý tưởng có trách nhiệm, chỉ là, luận văn hơi tệ chút thôi."
Thịnh Đường đang rất hăng hái bước đi theo chân anh, nhưng khi nghe câu cuối xong thì bỗng nhiên dừng bước, mắt trân trân nhìn theo bóng lưng cao to của Giang Chấp bước vào trong thang máy, cảm giác như có ai đó đập mạnh vào sau gáy.
Luận văn!
Thứ chết tiệt này!
-----
"Vậy là, luận văn của cậu bị kẹt lại không thông qua được chính là do Giang Chấp sao? Sau đó, cậu quanh đi quẩn lại vẫn nằm trong lòng bàn tay anh ta?" Trình Tần giống như gào lên với cái giọng cực kỳ hưng phấn gửi tin nhắn thoại trong nhóm "Chị Em Hoa Nhựa".
"Anh ta có làm khó cậu không?" Giọng nói của Diệp Du nhẹ nhàng hơn.
"Ai dám làm khó Đường nhà chúng ta, còn nữa cái tên Giang Chấp đó đã dám nhận Đường làm trợ lý, cũng gan lắm, mình dám chắc là có ý và thích cậu rồi."