Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 239 - Chương 239
Chương 239
VẪN CHƯA NGHĨ RA TÊN CHƯƠNG
Một câu nói khiến Khương Tấn nghe mà suýt thổ huyết.
Tưởng tượng ư?
Thấy sắc mặt Khương Tấn không ổn cho lắm, Thịnh Đường mỉm cười nhẹ nhàng: “Chí ít cũng là một lời giải thích có đầu có cuối mà anh.”
Nói thì nói vậy, nhưng đây là mộ cổ, là lăng mộ nhà Hán, là di sản!
Khương Tấn dĩ nhiên không đành lòng so đo tính toán với một cô nhóc. Anh ấy quay đầu nhìn về phía Giang Chấp: “Giáo sư Giang, anh thấy sao?”
Giang Chấp đút hai tay vào túi quần, không quay đầu nhìn anh ấy, từ đầu tới cuối chỉ tập trung vào bức tranh quỷ núi, khẽ nói: “Tính chất công việc của các anh chẳng lẽ không phải là bạo dạn đưa ra giả thiết và thận trọng xác thực hay sao?”
Khương Tấn chợt nghẹn lời, rồi lại hỏi anh: “Vậy ban nãy anh nói…”
“Tôi cũng chỉ nghĩ tới đâu nói tới đó, giống như Tiểu Thất thôi.”
E rằng chuyện mà Khương Tấn hối hận nhất trong cuộc đời này chính là quen biết hai thầy trò quái đản Giang Chấp và Thịnh Đường, cái gì mà hoàn cảnh nghiêm trang, chủ đề nghiêm túc, dường như ở trong mắt họ đều chẳng là gì cả! Rất lâu sau anh ấy vẫn còn không vui: “Giáo sư Giang, anh nói như vậy không hay lắm thì phải?”
Lúc này Giang Chấp mới quay đầu.
Thấy Khương Tấn và mọi người đều đang nhìn mình, anh bật cười, ngữ điệu còn mang theo đôi phần áy náy: “Ồ, thật xin lỗi các vị, mọi người cứ nghĩ tôi đang kể chuyện đi. Tôi ấy à, quả thực cũng chỉ đang kể chuyện mà thôi. Mọi người cảm thấy có ích cho mọi người thì nghe thử, còn cảm thấy không có ích thì cứ coi như tôi đang chém gió linh tinh. Dù sao tôi cũng chỉ là một người sửa bích họa, còn về việc tình hình bên trong lăng mộ nhà Hán này rốt cuộc ra sao, đây là chuyện mà mọi người cần phải nghiên cứu, đúng không?”
…
Trước khi rời khỏi lăng mộ nhà Hán, Giang Chấp lại tới xem vị trí sạt lở, rất gần với vị trí của bức tranh quỷ núi bên dưới lăng mộ, sắc mặt anh trông có vẻ nặng nề.
Cô Bạch tranh thủ gọi Thịnh Đường tới bên cạnh, tháo găng tay ra, nhẹ nhàng nói: “Xem ra Giáo sư Giang là một người rất ghét phải giao tiếp với mọi người nhỉ.”
Thịnh Đường có ấn tượng khá tốt với cô Bạch ở trước mặt đây, dịu dàng lịch thiệp lại học rộng tài cao, quan trọng nhất là, hình như cô ấy không có hứng thú gì với Giang Chấp. Thịnh Đường hơi rướn môi lên: “Cô Bạch, cô đừng hiểu lầm, bình thường sư phụ em rất ngại phiền phức, lại quanh năm chỉ tiếp xúc với các bức bích họa thế nên tính cách còn nhiều thiếu sót, mong mọi người thông cảm.”
“Tôi đã nghe về tình hình trong mộ chính rồi. Khương Tấn là người như vậy đấy, nếu đối phương không có chút bản lĩnh, anh ấy tuyệt đối không tâm phục khẩu phục đâu, thế nên có thể trong câu chữ, anh ấy đã làm phật lòng Giáo sư Giang. Tôi khá hiểu về câu chuyện của Giáo sư Giang, có thể được người ta gọi là Fan thần thì chắc chắn phải có điểm hơn người, tôi rất biết điều đấy.”
Thịnh Đường cười nói cô Bạch khách sáo quá rồi.
Nhưng thật ra trong lòng cô như đang nở hoa. Bây giờ chỉ cần nghe thấy có ai đó ngợi khen Giang Chấp, cô lại có cảm giác tự hào như một người mẹ nghe về con mình vậy.
“Tôi gọi em qua nói chuyện là muốn nói rằng dù sao chỗ này của chúng ta cũng là nơi người giao tiếp với người. Thói quen giao tiếp của Giáo sư Giang đã như vậy rồi, tôi e là anh ấy cũng khó mà thay đổi được, hơn nữa với địa vị hiện thời của anh ấy cũng sẽ không có ai dám yêu cầu anh ấy thay đổi. Vậy nên người học trò là em có thể sẽ phải mất công hơn một chút, khi nào nên xoa dịu mọi người thì cố gắng xoa dịu, để mọi người đều vui vẻ, thoải mái một chút.”
Thịnh Đường gật đầu lia lịa: “Em hiểu, em hiểu, cô Bạch cứ yên tâm ạ, em sẽ trông chừng sư phụ, không để anh ấy gây chuyện thị phi đâu.”
Cô Bạch phì cười vì câu nói của cô, nghiêng đầu nhìn cô.
Thịnh Đường không hiểu chuyện gì, hỏi cô Bạch có chuyện gì. Cô Bạch mỉm cười nói tiếp: “Chẳng trách sư phụ cưng chiều em. Em nói xem, em vừa xinh xắn, cái miệng lại ngọt ngào, nghe tuổi thì khá ít nhưng lại có một sự khéo léo, tinh tế trong tâm hồn.”
Thịnh Đường mím môi vui thầm.
Mấy lời ngợi khen cô sau đó đều không quan trọng, chỉ cần nói cô xinh đẹp là được rồi.
Cuối cùng cô hỏi cô Bạch: “Cô vừa nói hiểu khá rõ về chuyện của thầy em, như vậy là…”
Cô Bạch ồ lên một tiếng.
Bên ngoài gió lớn, cô ấy vuốt chặt lại mái tóc bị gió thổi tung, nói với cô vẻ bâng quơ: “Tôi có một đàn em, quan hệ cũng khá thân thiết. Cô ấy rất hiểu về thầy em, coi như là bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ.”
Nói tới đây, cô ấy bổ sung thêm một câu: “Tên là Trình Gia Hủy, không biết em có quen không.”
***
Dọc đường trở về nhà khách, Thịnh Đường vẫn còn nghĩ mãi về câu nói của cô Bạch.
Cô nghĩ bụng, sao mối quan hệ trên đời này lại trùng hợp một cách thần kỳ như vậy chứ, vòng qua vòng lại từ Bắc Kinh xuống Đôn Hoàng rồi lại từ Đôn Hoàng tới Đông Bắc, sao cái tên Trình Gia Hủy này vẫn cứ đeo bám mãi như âm hồn không tan vậy?
Họ ngồi trên một chiếc xe van nhỏ, Liễu Dương ngồi trên ghế lái phụ nói chuyện với tài xế. Cô gái này rất hoạt ngôn. Tài xế là người bản địa, thế nên cô ấy cũng nói bằng tiếng địa phương, cả hai cứ như đang diễn “tướng thanh” với nhau vậy.
Nếu là bình thường, chắc chắn Thịnh Đường rất thích tham gia cùng họ. Từ lâu cô đã cảm thấy tiếng Đông Bắc thật là hay ho, bình thường cũng học lỏm đôi ba từ với Trình Tần.
Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng.
Giang Chấp ngồi dựa vào lưng ghế, nhắm nghiền mắt, cơ thể lắc qua lắc lại theo nhịp đung đưa của chiếc xe van trên con đường nhiều ổ gà ổ chó, cực kỳ tiêu diêu tự tại. Nhưng anh vô thức hỏi Thịnh Đường một câu: “Có tâm sự à?”
Thịnh Đường nghe thấy anh hỏi như vậy cũng không muốn giấu giếm nữa, hỏi anh: “Anh có biết cô Bạch khá thân với Trình Gia Hủy không?”
“Không biết.”
Thịnh Đường há hốc miệng, nhất thời không biết phải nên nói tiếp thế nào.
Cô cảm thấy bất luận Giang Chấp có biết chuyện này hay không, nhưng phản ứng của anh cũng không nên bình thản như vậy chứ.
“Anh nhắm mắt, em không biết anh có đang nói dối không.” Cô nói một câu.
Giang Chấp mở mắt ra đúng như mong muốn của cô.
Đôi mắt anh đong đầy một nụ cười nhẹ nhàng, anh hỏi cô: “Anh bảo anh không biết thì em không tin, vậy anh bảo anh biết em có tin không?”
Thịnh Đường cũng không biết mình có nên tin hay không nữa.
Thấy vậy, Giang Chấp vắt ngang cánh tay qua, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, tranh thủ cơn lắc của xe để sát lại gần cô, nói nhỏ: “Họ có thân thiết hay không liên quan tới chúng ta sao?”
Chúng ta…
Nghe được từ này, hòn đá nhỏ nghẹn trong cổ họng Thịnh Đường như đột ngột bật ra ngoài, biến mất không còn hình bóng.
Cũng đúng.
Người nên ghen tức là Trình Gia Hủy chứ đâu phải là cô.
Thấy cô mím môi cười, Giang Chấp cũng chợt rướn môi lên: “Vui chưa?”
“Ừm.”
“Dễ dỗ quá mà.”
“Dỗ không ích gì đâu, em chỉ nghe lý lẽ.” Thịnh Đường nâng cao vị thế của mình lên một bậc.
Giang Chấp thấy cô như vậy lại càng yêu thương hơn, anh giơ tay định xoa đầu cô. Đúng lúc này Liễu Dương quay đầu lại. Thịnh Đường rụt đầu xuống, cố tình làm ra vẻ giật mình: “Rơi điện thoại rồi.”
Giang Chấp mỉm cười xem cô biểu diễn.
Sau khi Thịnh Đường ngồi thẳng dậy, thấy Dương Liễu nhìn mình với vẻ quan tâm, cô hắng giọng, tiện thể rút di động ra, bật camera, cười nói: “Phong cảnh dọc đường cũng đẹp đấy nhỉ.”
“Haizz…”
Liễu Dương còn chưa kịp ngăn cản, bên này Thịnh Đường đã “tách” một tiếng chụp một bức ảnh. Liễu Dương đột ngột quay lại nhìn cô chằm chằm. Cô giơ cao di động, chăm chú nhìn Liễu Dương, lát sau lẩm bẩm: “Sao… vậy?”
“Không được chụp đâu.” Liễu Dương bày ra vẻ mặt căng thẳng: “Lúc ở nhà khách không ai nhắc nhở hai người ư? Trên đường đi tới lăng mộ nhà Hán tuyệt đối không được chụp ảnh, nếu không thì…”
Nếu không sẽ thế nào?
Liễu Dương đánh mắt nhìn Giang Chấp, đổi giọng: “Tôi biết hai người học rộng tài cao, đều không tin gì những chuyện này, nhưng có những chuyện đã xảy ra mà cô không tài nào giải thích được. Ví dụ như chuyện chụp ảnh này, ai chụp sẽ nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy.”
Thịnh Đường chống hai tay lên ghế trước, có phần hứng thú: “Có nhìn thấy được một anh chàng lõa thể không?”
Giang Chấp ngồi sau lưng cô, bỗng dưng có sự kích động muốn chưa từng quen biết cô.
Liễu Dương nghe xong, ban đầu ngây ra, cũng không biết có phải vì chưa kịp phản ứng lại hay không, sau đó nghiêm túc lắc đầu: “Cái đó thì không nhìn thấy…”
Ơ? Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Sau đó cô ấy hiểu ra mới đỏ bừng mặt, chẹp một tiếng: “Tôi không đùa với hai người đâu, chỗ chúng tôi đã thật sự có người trúng chiêu! Không những trúng tà mà còn mắc bệnh nặng nữa!”
VẪN CHƯA NGHĨ RA TÊN CHƯƠNG
Một câu nói khiến Khương Tấn nghe mà suýt thổ huyết.
Tưởng tượng ư?
Thấy sắc mặt Khương Tấn không ổn cho lắm, Thịnh Đường mỉm cười nhẹ nhàng: “Chí ít cũng là một lời giải thích có đầu có cuối mà anh.”
Nói thì nói vậy, nhưng đây là mộ cổ, là lăng mộ nhà Hán, là di sản!
Khương Tấn dĩ nhiên không đành lòng so đo tính toán với một cô nhóc. Anh ấy quay đầu nhìn về phía Giang Chấp: “Giáo sư Giang, anh thấy sao?”
Giang Chấp đút hai tay vào túi quần, không quay đầu nhìn anh ấy, từ đầu tới cuối chỉ tập trung vào bức tranh quỷ núi, khẽ nói: “Tính chất công việc của các anh chẳng lẽ không phải là bạo dạn đưa ra giả thiết và thận trọng xác thực hay sao?”
Khương Tấn chợt nghẹn lời, rồi lại hỏi anh: “Vậy ban nãy anh nói…”
“Tôi cũng chỉ nghĩ tới đâu nói tới đó, giống như Tiểu Thất thôi.”
E rằng chuyện mà Khương Tấn hối hận nhất trong cuộc đời này chính là quen biết hai thầy trò quái đản Giang Chấp và Thịnh Đường, cái gì mà hoàn cảnh nghiêm trang, chủ đề nghiêm túc, dường như ở trong mắt họ đều chẳng là gì cả! Rất lâu sau anh ấy vẫn còn không vui: “Giáo sư Giang, anh nói như vậy không hay lắm thì phải?”
Lúc này Giang Chấp mới quay đầu.
Thấy Khương Tấn và mọi người đều đang nhìn mình, anh bật cười, ngữ điệu còn mang theo đôi phần áy náy: “Ồ, thật xin lỗi các vị, mọi người cứ nghĩ tôi đang kể chuyện đi. Tôi ấy à, quả thực cũng chỉ đang kể chuyện mà thôi. Mọi người cảm thấy có ích cho mọi người thì nghe thử, còn cảm thấy không có ích thì cứ coi như tôi đang chém gió linh tinh. Dù sao tôi cũng chỉ là một người sửa bích họa, còn về việc tình hình bên trong lăng mộ nhà Hán này rốt cuộc ra sao, đây là chuyện mà mọi người cần phải nghiên cứu, đúng không?”
…
Trước khi rời khỏi lăng mộ nhà Hán, Giang Chấp lại tới xem vị trí sạt lở, rất gần với vị trí của bức tranh quỷ núi bên dưới lăng mộ, sắc mặt anh trông có vẻ nặng nề.
Cô Bạch tranh thủ gọi Thịnh Đường tới bên cạnh, tháo găng tay ra, nhẹ nhàng nói: “Xem ra Giáo sư Giang là một người rất ghét phải giao tiếp với mọi người nhỉ.”
Thịnh Đường có ấn tượng khá tốt với cô Bạch ở trước mặt đây, dịu dàng lịch thiệp lại học rộng tài cao, quan trọng nhất là, hình như cô ấy không có hứng thú gì với Giang Chấp. Thịnh Đường hơi rướn môi lên: “Cô Bạch, cô đừng hiểu lầm, bình thường sư phụ em rất ngại phiền phức, lại quanh năm chỉ tiếp xúc với các bức bích họa thế nên tính cách còn nhiều thiếu sót, mong mọi người thông cảm.”
“Tôi đã nghe về tình hình trong mộ chính rồi. Khương Tấn là người như vậy đấy, nếu đối phương không có chút bản lĩnh, anh ấy tuyệt đối không tâm phục khẩu phục đâu, thế nên có thể trong câu chữ, anh ấy đã làm phật lòng Giáo sư Giang. Tôi khá hiểu về câu chuyện của Giáo sư Giang, có thể được người ta gọi là Fan thần thì chắc chắn phải có điểm hơn người, tôi rất biết điều đấy.”
Thịnh Đường cười nói cô Bạch khách sáo quá rồi.
Nhưng thật ra trong lòng cô như đang nở hoa. Bây giờ chỉ cần nghe thấy có ai đó ngợi khen Giang Chấp, cô lại có cảm giác tự hào như một người mẹ nghe về con mình vậy.
“Tôi gọi em qua nói chuyện là muốn nói rằng dù sao chỗ này của chúng ta cũng là nơi người giao tiếp với người. Thói quen giao tiếp của Giáo sư Giang đã như vậy rồi, tôi e là anh ấy cũng khó mà thay đổi được, hơn nữa với địa vị hiện thời của anh ấy cũng sẽ không có ai dám yêu cầu anh ấy thay đổi. Vậy nên người học trò là em có thể sẽ phải mất công hơn một chút, khi nào nên xoa dịu mọi người thì cố gắng xoa dịu, để mọi người đều vui vẻ, thoải mái một chút.”
Thịnh Đường gật đầu lia lịa: “Em hiểu, em hiểu, cô Bạch cứ yên tâm ạ, em sẽ trông chừng sư phụ, không để anh ấy gây chuyện thị phi đâu.”
Cô Bạch phì cười vì câu nói của cô, nghiêng đầu nhìn cô.
Thịnh Đường không hiểu chuyện gì, hỏi cô Bạch có chuyện gì. Cô Bạch mỉm cười nói tiếp: “Chẳng trách sư phụ cưng chiều em. Em nói xem, em vừa xinh xắn, cái miệng lại ngọt ngào, nghe tuổi thì khá ít nhưng lại có một sự khéo léo, tinh tế trong tâm hồn.”
Thịnh Đường mím môi vui thầm.
Mấy lời ngợi khen cô sau đó đều không quan trọng, chỉ cần nói cô xinh đẹp là được rồi.
Cuối cùng cô hỏi cô Bạch: “Cô vừa nói hiểu khá rõ về chuyện của thầy em, như vậy là…”
Cô Bạch ồ lên một tiếng.
Bên ngoài gió lớn, cô ấy vuốt chặt lại mái tóc bị gió thổi tung, nói với cô vẻ bâng quơ: “Tôi có một đàn em, quan hệ cũng khá thân thiết. Cô ấy rất hiểu về thầy em, coi như là bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ.”
Nói tới đây, cô ấy bổ sung thêm một câu: “Tên là Trình Gia Hủy, không biết em có quen không.”
***
Dọc đường trở về nhà khách, Thịnh Đường vẫn còn nghĩ mãi về câu nói của cô Bạch.
Cô nghĩ bụng, sao mối quan hệ trên đời này lại trùng hợp một cách thần kỳ như vậy chứ, vòng qua vòng lại từ Bắc Kinh xuống Đôn Hoàng rồi lại từ Đôn Hoàng tới Đông Bắc, sao cái tên Trình Gia Hủy này vẫn cứ đeo bám mãi như âm hồn không tan vậy?
Họ ngồi trên một chiếc xe van nhỏ, Liễu Dương ngồi trên ghế lái phụ nói chuyện với tài xế. Cô gái này rất hoạt ngôn. Tài xế là người bản địa, thế nên cô ấy cũng nói bằng tiếng địa phương, cả hai cứ như đang diễn “tướng thanh” với nhau vậy.
Nếu là bình thường, chắc chắn Thịnh Đường rất thích tham gia cùng họ. Từ lâu cô đã cảm thấy tiếng Đông Bắc thật là hay ho, bình thường cũng học lỏm đôi ba từ với Trình Tần.
Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng.
Giang Chấp ngồi dựa vào lưng ghế, nhắm nghiền mắt, cơ thể lắc qua lắc lại theo nhịp đung đưa của chiếc xe van trên con đường nhiều ổ gà ổ chó, cực kỳ tiêu diêu tự tại. Nhưng anh vô thức hỏi Thịnh Đường một câu: “Có tâm sự à?”
Thịnh Đường nghe thấy anh hỏi như vậy cũng không muốn giấu giếm nữa, hỏi anh: “Anh có biết cô Bạch khá thân với Trình Gia Hủy không?”
“Không biết.”
Thịnh Đường há hốc miệng, nhất thời không biết phải nên nói tiếp thế nào.
Cô cảm thấy bất luận Giang Chấp có biết chuyện này hay không, nhưng phản ứng của anh cũng không nên bình thản như vậy chứ.
“Anh nhắm mắt, em không biết anh có đang nói dối không.” Cô nói một câu.
Giang Chấp mở mắt ra đúng như mong muốn của cô.
Đôi mắt anh đong đầy một nụ cười nhẹ nhàng, anh hỏi cô: “Anh bảo anh không biết thì em không tin, vậy anh bảo anh biết em có tin không?”
Thịnh Đường cũng không biết mình có nên tin hay không nữa.
Thấy vậy, Giang Chấp vắt ngang cánh tay qua, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, tranh thủ cơn lắc của xe để sát lại gần cô, nói nhỏ: “Họ có thân thiết hay không liên quan tới chúng ta sao?”
Chúng ta…
Nghe được từ này, hòn đá nhỏ nghẹn trong cổ họng Thịnh Đường như đột ngột bật ra ngoài, biến mất không còn hình bóng.
Cũng đúng.
Người nên ghen tức là Trình Gia Hủy chứ đâu phải là cô.
Thấy cô mím môi cười, Giang Chấp cũng chợt rướn môi lên: “Vui chưa?”
“Ừm.”
“Dễ dỗ quá mà.”
“Dỗ không ích gì đâu, em chỉ nghe lý lẽ.” Thịnh Đường nâng cao vị thế của mình lên một bậc.
Giang Chấp thấy cô như vậy lại càng yêu thương hơn, anh giơ tay định xoa đầu cô. Đúng lúc này Liễu Dương quay đầu lại. Thịnh Đường rụt đầu xuống, cố tình làm ra vẻ giật mình: “Rơi điện thoại rồi.”
Giang Chấp mỉm cười xem cô biểu diễn.
Sau khi Thịnh Đường ngồi thẳng dậy, thấy Dương Liễu nhìn mình với vẻ quan tâm, cô hắng giọng, tiện thể rút di động ra, bật camera, cười nói: “Phong cảnh dọc đường cũng đẹp đấy nhỉ.”
“Haizz…”
Liễu Dương còn chưa kịp ngăn cản, bên này Thịnh Đường đã “tách” một tiếng chụp một bức ảnh. Liễu Dương đột ngột quay lại nhìn cô chằm chằm. Cô giơ cao di động, chăm chú nhìn Liễu Dương, lát sau lẩm bẩm: “Sao… vậy?”
“Không được chụp đâu.” Liễu Dương bày ra vẻ mặt căng thẳng: “Lúc ở nhà khách không ai nhắc nhở hai người ư? Trên đường đi tới lăng mộ nhà Hán tuyệt đối không được chụp ảnh, nếu không thì…”
Nếu không sẽ thế nào?
Liễu Dương đánh mắt nhìn Giang Chấp, đổi giọng: “Tôi biết hai người học rộng tài cao, đều không tin gì những chuyện này, nhưng có những chuyện đã xảy ra mà cô không tài nào giải thích được. Ví dụ như chuyện chụp ảnh này, ai chụp sẽ nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy.”
Thịnh Đường chống hai tay lên ghế trước, có phần hứng thú: “Có nhìn thấy được một anh chàng lõa thể không?”
Giang Chấp ngồi sau lưng cô, bỗng dưng có sự kích động muốn chưa từng quen biết cô.
Liễu Dương nghe xong, ban đầu ngây ra, cũng không biết có phải vì chưa kịp phản ứng lại hay không, sau đó nghiêm túc lắc đầu: “Cái đó thì không nhìn thấy…”
Ơ? Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Sau đó cô ấy hiểu ra mới đỏ bừng mặt, chẹp một tiếng: “Tôi không đùa với hai người đâu, chỗ chúng tôi đã thật sự có người trúng chiêu! Không những trúng tà mà còn mắc bệnh nặng nữa!”