Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 238 - Chương 238
Chương 238
KHÔNG NGHĨ RA TÊN CHƯƠNG NỮA RỒI
Khung cảnh ấy thật sự càng nghĩ càng thấy đẹp, càng nghĩ, tâm trạng lại càng kích động.
Có một dạo Thịnh Đường còn có cảm giác, kể từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Giang Chấp và Tiêu Dã, suy nghĩ này đã nảy sinh trong cô rồi.
Nhớ lại lúc trước ở chợ đêm Đôn Hoàng, cô giúp bố của Kỳ Dư trông sạp hàng. Du khách qua lại tấp nập như mắc cửi, tiếng địa phương của khắp các vùng từ Nam chí Bắc tràn ngập mảnh đất Sa Châu. Giữa bao nhiêu bóng người ấy, Giang Chấp và Tiêu Dã trở nên cực kỳ nổi bật, điều kiện ngoại hình xuất chúng luôn khiến người ta không nhịn được muốn ngắm nhìn thêm mấy cái.
Lúc đó Giang Chấp để tóc dài, râu ria xồm xoàm, đeo thêm chiếc kính râm, không nhìn rõ diện mạo cũng chẳng thành vấn đề. Tiêu Dã đứng bên cạnh sáng láng như một cậu chủ nhà giàu, ở bên cạnh những con người phong độ ngời ngời cũng không thể là những người có diện mạo quá khó coi được.
Đúng, chính là cảnh tượng ấy đã khiến Thịnh Đường cảm thấy hai anh chàng đẹp trai này tuyệt đối dễ lừa…
Nhớ lại lúc trước…
Thịnh Đường cảm thán.
Chỉ mới có vài tháng ngắn ngủi, tất cả đều đã khác.
Khương Tấn nãy giờ vẫn giữ nguyên biểu cảm khó mà tin được, nhất là khi Giang Chấp nói ra tình hình trong quan tài chính.
Đối với những suy đoán về chủ nhân trong quan tài chính, ban đầu họ đã phán đoán dựa theo cách thức chôn cất của các lăng mộ truyền thống, một nam kèm hai nữ. Chủ nhân lăng mộ yêu thích bích họa, khao khát chiến công, đồng thời cũng muốn dùng chính các bức bích họa này để kể lại cho đời sau về những chiến tích anh dũng của mình.
Có điều, sau khi nói về mộ thất chính thì anh ấy ngây ngốc hẳn, phong cách của nơi này khác biệt hoàn toàn so với nhĩ thất(*) và hành lang dài bên ngoài mộ, nhất là nhóm năm bức tranh quỷ núi trên bức tường đá chính diện, nhìn kiểu gì cũng không giống là một tín ngưỡng nên có của một võ tướng.
(*) Nhĩ thất: Căn phòng nhỏ nằm bên cạnh một thất chính trong thiết kế lăng mộ thời cổ đại. Có thể hiểu như một phòng ngách trong thiết kế tứ hợp viện hiện đại ở Trung Quốc, thường có tác dụng như một nhà kho.
Bức tranh tinh vân trên đỉnh đầu lại càng khiến người ta thấy kỳ lạ hơn.
Về sau, thông qua việc nghiên cứu và thảo luận đi thảo luận lại về mộ ký(**), họ mới đưa ra được kết luận về tình hình của quan tài chính và quan tài phụ.
(**) Một phần giới thiệu ngắn gọn viết về những chuyện bình thường được ghi trên phần mộ hoặc trong lăng mộ trong cuộc sống của người đã khuất, đặc biệt là những người vĩ đại hoặc đáng để ghi nhớ.
Họ quả thực chỉ tìm ra được một điểm đối xứng với vị trí của ngôi sao chính trên bức tinh vân đồ, thế nên trong quá trình nghiên cứu ngôi mộ chính này họ luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó. Kết quả đến ngày hôm nay, Giang Chấp chỉ mới lượn quanh mộ chính một vòng, còn chưa đọc bất kỳ tài liệu nào đã sắp xếp được toàn bộ những logic mà trước đó họ nghĩ mãi không hiểu.
Nếu không phải vì Khương Tấn chắc chắn mọi tài liệu về lăng mộ chưa được lưu truyền ra ngoài, anh ấy nhất định sẽ nghĩ rằng các thầy của Cố Cung đã tiết lộ thông tin cho Giang Chấp.
Giang Chấp không phải là người nghiên cứu về lăng mộ nhà Hán, càng không phải nhân viên khảo cổ quanh năm làm việc ở những cổ mộ được khai quật…
Anh là một nhà khôi phục bích họa.
Chỉ là một nhà khôi phục bích họa!
Ngay lúc này đây, khắp cả căn mộ chính, một nhà khôi phục bích họa đã giúp họ giải quyết một vấn đề mà lâu nay họ vẫn chưa hiểu rõ. Những người đứng bốn phía xung quanh “nghe giảng” đều là những người làm ở tuyến đầu của ngành khảo cổ, những nhân viên khảo cổ có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Nhất thời, Khương Tấn cảm thấy thể diện của mình bị mất sạch.
Ngẫm nghĩ một chút, anh ấy đưa ra một vấn đề mấu chốt…
“Nếu anh cho rằng nữ chủ nhân bắt chước quỷ núi để khống chế linh hồn, vậy thì ngôi chùa Long Phúc ở trên đầu phải giải thích thế nào? Qua khảo sát của chúng tôi, chùa Long Phúc quả thật được xây trên đất bằng sau khi lăng mộ được hoàn thành. Nếu nữ chủ nhân tôn thờ quỷ núi, thì Phật pháp có lẽ chính là khắc tinh mà, phải không? Nếu đã có sự mâu thuẫn, nữ chủ nhân kia hà tất phải xây chùa?”
Giang Chấp bật cười rồi hỏi ngược lại anh ấy: “Vậy nếu xét theo logic phán đoán trước đó thì việc xây chùa hoặc là để cho đời sau, hoặc là để trấn áp tà khí. Nhìn từ hình thế của mộ thất chính, khả năng phía sau là lớn hơn cả. Vậy thì có vấn đề rồi đây, ngôi chùa này cần trấn tà khí từ phương nào?”
Khương Tấn cảm thấy đau đầu. Việc này giống như một mớ bòng bong vậy, nhất thời không tìm được đầu dây ở chỗ nào.
“Thế nên, người xây chùa tuyệt đối không phải người phụ nữ trong quan tài chính.” Giang Chấp cắt vào trọng điểm.
Khương Tấn đột ngột sững người.
Ngay sau đó dường như nhớ ra chuyện gì, nhưng trong đầu óc anh ấy chỉ có một tia sáng lướt qua rất nhanh, chưa kịp nắm lấy nó đã chạy đi xa rồi.
Ngược lại, Thịnh Đường ở bên cạnh thì “ồ” lên một tiếng, kéo dài giọng ra.
Giang Chấp nhìn về phía cô, nét mặt tươi cười: “Hiểu rồi hả?”
Thịnh Đường gật đầu ngay.
“Nói cho thầy Khương nghe đi.” Giang Chấp chậm rãi ra lệnh, rồi đi bộ ra trước bức tranh quỷ núi, không buồn nói thêm nhiều lời thừa thãi nữa.
Học trò là để làm gì chứ?
Một người học trò thông minh lanh lợi là phải có thần giao cách cảm với thầy, hiểu ngay được ý tứ của thầy, có thể khiến thầy nói ít đi tí nào hay tí ấy, tuyệt đối nghĩ cho những gì thầy nghĩ, nói thay những gì thầy muốn nói.
Cô, Thịnh Đường, chính là một bông hoa thấu hiểu hiếm có khó tìm, ai gặp cũng mê như thế đấy.
Thế là, cô mang theo nguyên tắc “người hiểu được nỗi muộn phiền của sư phụ, duy chỉ có Tiểu Thất Thịnh Đường” để phổ cập cho Khương Tấn những gì mình hiểu ra được.
“Chuyện kể rằng, người trong quan tài chính này xinh đẹp như hoa, lẳng lơ kiều diễm, phong lưu trác táng…”
“Tiểu Thất, nói vào chuyện chính đi, đừng lãng phí thời gian.” Giang Chấp ở đầu kia lên tiếng.
Thịnh Đường quay đầu nhìn Giang Chấp: “Kể chuyện phải sinh động thì mới có người tin mà sư phụ.”
“Được.” Giang Chấp không nhìn cô nhưng góc nghiêng lại hơi hé một nụ cười.
Khương Tấn quan sát thấy hết…
Cưng chiều học trò quá rồi đấy.
Như phía bọn họ đây, học trò nào dám ăn nói với thầy như vậy chứ?
“Chuyện kể rằng, người trong quan tài chính này xinh đẹp như hoa, lẳng lơ kiều diễm, phong lưu trác táng…”
Cô lặp lại một lần nữa, không sót chữ nào.
Khương Tấn nghĩ thầm: Nha đầu này có khi nào đang cố tình trêu mình không nhỉ?
Thịnh Đường chắp tay sau lưng, tiếp tục “cáo mượn oai hùm”.
“… Là một phu nhân, thích nhất là sắc đẹp đàn ông. Sau khi giành được chủ quyền trong gia đình thì hàng loạt các thanh niên trai tráng chưa bao giờ ngừng hàng.”
Khương Tấn nghĩ thầm trong lòng, từ ngữ kiểu gì đây? Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Có điều, con người sở dĩ phong lưu hoặc là vì chưa tìm được tình yêu đích thực, hoặc là vì đã mất đi tình yêu đích thực, từ đó kiếm tìm kẻ thế thân. Cá nhân em nghiêng về hướng thứ hai hơn. Hai quan tài phụ, một trong số đó có thể là người mà vị phu nhân này yêu thương nhất, cho dù chết cũng phải được chôn cất cạnh nhau. Ngoài ra, năm người được chôn theo trong hố chắc hẳn khi còn sống đều là những người mà phu nhân ưng ý, chắc là có điểm chung nào đó với người mà bà ấy yêu thương nhất, ví dụ như diện mạo tương đồng, hoặc ví dụ như tính cách giống nhau, hoặc cũng có thể là sống…”
Giang Chấp phóng một ánh mắt qua.
Thịnh Đường cố gắng nuốt chữ “tốt”chưa kịp bật ra ấy xuống, hắng giọng thay đổi sang một cách nói khác: “Phương pháp chăm sóc giống nhau, tóm lại là vô số điều kiện có thể khiến phu nhân biết rõ họ chỉ là ‘sủng nam’ nhưng vẫn không nỡ rời xa, nên thẳng thừng chôn người sống theo.”
Cô lượn lờ tới bên hố chôn xác, bấm bụng ngó xuống, nhìn nhanh vào trong.
Ngừng một chút, cô hỏi Giang Chấp: “Sư phụ à, hình dạng thi thể trong hố khá kỳ lạ đấy…”
Giang Chấp chậm rãi buông một câu: “Nếu em biết em bị chôn sống, em sẽ thế nào?”
Sự chú ý của anh dường như chỉ tập trung hoàn toàn vào bức tranh quỷ núi. Anh nhìn rất tỉ mỉ, sau khi đeo găng tay vào bèn cẩn thận chạm vào bức tường đá.
Bên này Thịnh Đường hiểu ra, chép miệng mấy tiếng.
Thấy Khương Tấn đang nhìn Giang Chấp chằm chằm, cô gọi một tiếng ngọt ngào: “Thầy Khương?”
Khương Tấn sực tỉnh, chỉ tay về phía Giang Chấp: “Sư phụ của em, anh ấy… sao lại có thói quen chạm bằng tay vậy?”
“Đầu ngón tay đó của sư phụ em cực kỳ quý giá đấy. Anh ấy chỉ cần chạm nhẹ là có thể biết được tình hình tổng quát của bích họa.” Thịnh Đường dương dương tự đắc: “Đương nhiên, mắt của sư phụ em cũng độc lắm. Thì đó, đến nắp quan tài còn chưa cần mở ra, anh ấy đã biết được bao nhiêu là chuyện như vậy rồi.”
Khương Tấn cảm thấy tình hình của quan tài chính chẳng liên quan gì đến việc mắt Giang Chấp có độc hay không cả.
“Chúng ta tiếp tục nói nhé.” Thịnh Đường từ tốn lên tiếng.
Nhưng Khương Tấn thì sốt ruột phải biết. Anh ấy muốn giục, lại không dám xuống nước, dù sao cũng là một cô gái. Nhưng thấy cô cứ lề mề, anh ấy cũng biết là cô cố tình, đúng là thầy nào trò nấy.
“Chuyện kể rằng năm ‘sủng nam’ trai tráng lực lưỡng, đẹp như Phan An ấy sau khi biết mình phải chôn cùng đã muốn bỏ chạy, nhưng cứ thế bị người ta đánh đến tàn phế, không chạy được nữa, còn có người bị chém thẳng thành xác khô… Haizz.” Nghĩ mà Thịnh Đường cũng cảm thấy đau đớn khắp người: “Oán khí này nghĩ cũng đủ biết. Đám người hầu phục vụ phu nhân càng nghĩ càng thấy không ổn, lỡ như oan hồn của bọn họ tìm phu nhân gây phiền phức thì phải làm sao? Thế là bọn họ đã làm bùa gắn vào tượng, theo lời dặn dò của phu nhân, học cách thức của quỷ núi để khống chế linh hồn, cho dù xuống đến âm tào địa phủ cũng phải nghe phu nhân sai khiến.”
Nói tới đây, Thịnh Đường buông một tiếng thở dài rồi mới tiếp tục: “Phu nhân lúc này sướng rồi nhưng chủ nhân nam trong nhà thì sao? Cũng có nghĩa là võ tướng đại nhân uy phong lẫm liệt trên bức bích họa kia ấy? Vợ mình khi còn sống đã cắm sừng mình, sau khi chết lại tiếp tục phải nhìn bà ấy phong lưu, sung sướng trong vòng tay của người khác hay sao? Vậy thì không thể, sau khi chết tuyệt đối không thể bị cắm sừng nữa. Thế là ông ta ra lệnh cho tâm phúc âm thầm hành động, bảo tâm phúc sau khi ông ấy chết đi sẽ xây một ngôi chùa trên mộ, mục đích chính là phá giải lá bùa trên tượng. Một là có thể khiến các oan hồn được thoát khỏi đau khổ, tới miền cực lạc, có cơ hội đầu thai, hai là có thể khiến phu nhân của ông ta không còn nam sủng để tiêu khiển sau khi chết…”
Logic nghe cũng có vẻ hợp lý ra phết.
Chỉ có điều…
Khương Tấn thật sự rất tò mò, cũng buộc phải bỏ thể diện xuống để hỏi Thịnh Đường…
“Đường Đường à, những điều em vừa nói ra… em đã liên tưởng đến bằng cách nào vậy?”
Đường Đường?
Cách gọi ấy khiến Giang Chấp quay phắt đầu lại, nhíu mày nhìn Khương Tấn.
Mới gặp nhau được vài lần mà đã gọi thân mật như thế rồi à?
Thịnh Đường thì chẳng quan tâm anh ấy gọi như thế nào, chỉ cần không gọi “em yêu” là được. Nghe xong câu hỏi của Khương Tấn, cô mỉm cười xua tay: “Haizz, em chỉ là nghĩ tới đâu thì nói tới đó thôi, tưởng tượng thôi mà…”
KHÔNG NGHĨ RA TÊN CHƯƠNG NỮA RỒI
Khung cảnh ấy thật sự càng nghĩ càng thấy đẹp, càng nghĩ, tâm trạng lại càng kích động.
Có một dạo Thịnh Đường còn có cảm giác, kể từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Giang Chấp và Tiêu Dã, suy nghĩ này đã nảy sinh trong cô rồi.
Nhớ lại lúc trước ở chợ đêm Đôn Hoàng, cô giúp bố của Kỳ Dư trông sạp hàng. Du khách qua lại tấp nập như mắc cửi, tiếng địa phương của khắp các vùng từ Nam chí Bắc tràn ngập mảnh đất Sa Châu. Giữa bao nhiêu bóng người ấy, Giang Chấp và Tiêu Dã trở nên cực kỳ nổi bật, điều kiện ngoại hình xuất chúng luôn khiến người ta không nhịn được muốn ngắm nhìn thêm mấy cái.
Lúc đó Giang Chấp để tóc dài, râu ria xồm xoàm, đeo thêm chiếc kính râm, không nhìn rõ diện mạo cũng chẳng thành vấn đề. Tiêu Dã đứng bên cạnh sáng láng như một cậu chủ nhà giàu, ở bên cạnh những con người phong độ ngời ngời cũng không thể là những người có diện mạo quá khó coi được.
Đúng, chính là cảnh tượng ấy đã khiến Thịnh Đường cảm thấy hai anh chàng đẹp trai này tuyệt đối dễ lừa…
Nhớ lại lúc trước…
Thịnh Đường cảm thán.
Chỉ mới có vài tháng ngắn ngủi, tất cả đều đã khác.
Khương Tấn nãy giờ vẫn giữ nguyên biểu cảm khó mà tin được, nhất là khi Giang Chấp nói ra tình hình trong quan tài chính.
Đối với những suy đoán về chủ nhân trong quan tài chính, ban đầu họ đã phán đoán dựa theo cách thức chôn cất của các lăng mộ truyền thống, một nam kèm hai nữ. Chủ nhân lăng mộ yêu thích bích họa, khao khát chiến công, đồng thời cũng muốn dùng chính các bức bích họa này để kể lại cho đời sau về những chiến tích anh dũng của mình.
Có điều, sau khi nói về mộ thất chính thì anh ấy ngây ngốc hẳn, phong cách của nơi này khác biệt hoàn toàn so với nhĩ thất(*) và hành lang dài bên ngoài mộ, nhất là nhóm năm bức tranh quỷ núi trên bức tường đá chính diện, nhìn kiểu gì cũng không giống là một tín ngưỡng nên có của một võ tướng.
(*) Nhĩ thất: Căn phòng nhỏ nằm bên cạnh một thất chính trong thiết kế lăng mộ thời cổ đại. Có thể hiểu như một phòng ngách trong thiết kế tứ hợp viện hiện đại ở Trung Quốc, thường có tác dụng như một nhà kho.
Bức tranh tinh vân trên đỉnh đầu lại càng khiến người ta thấy kỳ lạ hơn.
Về sau, thông qua việc nghiên cứu và thảo luận đi thảo luận lại về mộ ký(**), họ mới đưa ra được kết luận về tình hình của quan tài chính và quan tài phụ.
(**) Một phần giới thiệu ngắn gọn viết về những chuyện bình thường được ghi trên phần mộ hoặc trong lăng mộ trong cuộc sống của người đã khuất, đặc biệt là những người vĩ đại hoặc đáng để ghi nhớ.
Họ quả thực chỉ tìm ra được một điểm đối xứng với vị trí của ngôi sao chính trên bức tinh vân đồ, thế nên trong quá trình nghiên cứu ngôi mộ chính này họ luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó. Kết quả đến ngày hôm nay, Giang Chấp chỉ mới lượn quanh mộ chính một vòng, còn chưa đọc bất kỳ tài liệu nào đã sắp xếp được toàn bộ những logic mà trước đó họ nghĩ mãi không hiểu.
Nếu không phải vì Khương Tấn chắc chắn mọi tài liệu về lăng mộ chưa được lưu truyền ra ngoài, anh ấy nhất định sẽ nghĩ rằng các thầy của Cố Cung đã tiết lộ thông tin cho Giang Chấp.
Giang Chấp không phải là người nghiên cứu về lăng mộ nhà Hán, càng không phải nhân viên khảo cổ quanh năm làm việc ở những cổ mộ được khai quật…
Anh là một nhà khôi phục bích họa.
Chỉ là một nhà khôi phục bích họa!
Ngay lúc này đây, khắp cả căn mộ chính, một nhà khôi phục bích họa đã giúp họ giải quyết một vấn đề mà lâu nay họ vẫn chưa hiểu rõ. Những người đứng bốn phía xung quanh “nghe giảng” đều là những người làm ở tuyến đầu của ngành khảo cổ, những nhân viên khảo cổ có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Nhất thời, Khương Tấn cảm thấy thể diện của mình bị mất sạch.
Ngẫm nghĩ một chút, anh ấy đưa ra một vấn đề mấu chốt…
“Nếu anh cho rằng nữ chủ nhân bắt chước quỷ núi để khống chế linh hồn, vậy thì ngôi chùa Long Phúc ở trên đầu phải giải thích thế nào? Qua khảo sát của chúng tôi, chùa Long Phúc quả thật được xây trên đất bằng sau khi lăng mộ được hoàn thành. Nếu nữ chủ nhân tôn thờ quỷ núi, thì Phật pháp có lẽ chính là khắc tinh mà, phải không? Nếu đã có sự mâu thuẫn, nữ chủ nhân kia hà tất phải xây chùa?”
Giang Chấp bật cười rồi hỏi ngược lại anh ấy: “Vậy nếu xét theo logic phán đoán trước đó thì việc xây chùa hoặc là để cho đời sau, hoặc là để trấn áp tà khí. Nhìn từ hình thế của mộ thất chính, khả năng phía sau là lớn hơn cả. Vậy thì có vấn đề rồi đây, ngôi chùa này cần trấn tà khí từ phương nào?”
Khương Tấn cảm thấy đau đầu. Việc này giống như một mớ bòng bong vậy, nhất thời không tìm được đầu dây ở chỗ nào.
“Thế nên, người xây chùa tuyệt đối không phải người phụ nữ trong quan tài chính.” Giang Chấp cắt vào trọng điểm.
Khương Tấn đột ngột sững người.
Ngay sau đó dường như nhớ ra chuyện gì, nhưng trong đầu óc anh ấy chỉ có một tia sáng lướt qua rất nhanh, chưa kịp nắm lấy nó đã chạy đi xa rồi.
Ngược lại, Thịnh Đường ở bên cạnh thì “ồ” lên một tiếng, kéo dài giọng ra.
Giang Chấp nhìn về phía cô, nét mặt tươi cười: “Hiểu rồi hả?”
Thịnh Đường gật đầu ngay.
“Nói cho thầy Khương nghe đi.” Giang Chấp chậm rãi ra lệnh, rồi đi bộ ra trước bức tranh quỷ núi, không buồn nói thêm nhiều lời thừa thãi nữa.
Học trò là để làm gì chứ?
Một người học trò thông minh lanh lợi là phải có thần giao cách cảm với thầy, hiểu ngay được ý tứ của thầy, có thể khiến thầy nói ít đi tí nào hay tí ấy, tuyệt đối nghĩ cho những gì thầy nghĩ, nói thay những gì thầy muốn nói.
Cô, Thịnh Đường, chính là một bông hoa thấu hiểu hiếm có khó tìm, ai gặp cũng mê như thế đấy.
Thế là, cô mang theo nguyên tắc “người hiểu được nỗi muộn phiền của sư phụ, duy chỉ có Tiểu Thất Thịnh Đường” để phổ cập cho Khương Tấn những gì mình hiểu ra được.
“Chuyện kể rằng, người trong quan tài chính này xinh đẹp như hoa, lẳng lơ kiều diễm, phong lưu trác táng…”
“Tiểu Thất, nói vào chuyện chính đi, đừng lãng phí thời gian.” Giang Chấp ở đầu kia lên tiếng.
Thịnh Đường quay đầu nhìn Giang Chấp: “Kể chuyện phải sinh động thì mới có người tin mà sư phụ.”
“Được.” Giang Chấp không nhìn cô nhưng góc nghiêng lại hơi hé một nụ cười.
Khương Tấn quan sát thấy hết…
Cưng chiều học trò quá rồi đấy.
Như phía bọn họ đây, học trò nào dám ăn nói với thầy như vậy chứ?
“Chuyện kể rằng, người trong quan tài chính này xinh đẹp như hoa, lẳng lơ kiều diễm, phong lưu trác táng…”
Cô lặp lại một lần nữa, không sót chữ nào.
Khương Tấn nghĩ thầm: Nha đầu này có khi nào đang cố tình trêu mình không nhỉ?
Thịnh Đường chắp tay sau lưng, tiếp tục “cáo mượn oai hùm”.
“… Là một phu nhân, thích nhất là sắc đẹp đàn ông. Sau khi giành được chủ quyền trong gia đình thì hàng loạt các thanh niên trai tráng chưa bao giờ ngừng hàng.”
Khương Tấn nghĩ thầm trong lòng, từ ngữ kiểu gì đây? Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Có điều, con người sở dĩ phong lưu hoặc là vì chưa tìm được tình yêu đích thực, hoặc là vì đã mất đi tình yêu đích thực, từ đó kiếm tìm kẻ thế thân. Cá nhân em nghiêng về hướng thứ hai hơn. Hai quan tài phụ, một trong số đó có thể là người mà vị phu nhân này yêu thương nhất, cho dù chết cũng phải được chôn cất cạnh nhau. Ngoài ra, năm người được chôn theo trong hố chắc hẳn khi còn sống đều là những người mà phu nhân ưng ý, chắc là có điểm chung nào đó với người mà bà ấy yêu thương nhất, ví dụ như diện mạo tương đồng, hoặc ví dụ như tính cách giống nhau, hoặc cũng có thể là sống…”
Giang Chấp phóng một ánh mắt qua.
Thịnh Đường cố gắng nuốt chữ “tốt”chưa kịp bật ra ấy xuống, hắng giọng thay đổi sang một cách nói khác: “Phương pháp chăm sóc giống nhau, tóm lại là vô số điều kiện có thể khiến phu nhân biết rõ họ chỉ là ‘sủng nam’ nhưng vẫn không nỡ rời xa, nên thẳng thừng chôn người sống theo.”
Cô lượn lờ tới bên hố chôn xác, bấm bụng ngó xuống, nhìn nhanh vào trong.
Ngừng một chút, cô hỏi Giang Chấp: “Sư phụ à, hình dạng thi thể trong hố khá kỳ lạ đấy…”
Giang Chấp chậm rãi buông một câu: “Nếu em biết em bị chôn sống, em sẽ thế nào?”
Sự chú ý của anh dường như chỉ tập trung hoàn toàn vào bức tranh quỷ núi. Anh nhìn rất tỉ mỉ, sau khi đeo găng tay vào bèn cẩn thận chạm vào bức tường đá.
Bên này Thịnh Đường hiểu ra, chép miệng mấy tiếng.
Thấy Khương Tấn đang nhìn Giang Chấp chằm chằm, cô gọi một tiếng ngọt ngào: “Thầy Khương?”
Khương Tấn sực tỉnh, chỉ tay về phía Giang Chấp: “Sư phụ của em, anh ấy… sao lại có thói quen chạm bằng tay vậy?”
“Đầu ngón tay đó của sư phụ em cực kỳ quý giá đấy. Anh ấy chỉ cần chạm nhẹ là có thể biết được tình hình tổng quát của bích họa.” Thịnh Đường dương dương tự đắc: “Đương nhiên, mắt của sư phụ em cũng độc lắm. Thì đó, đến nắp quan tài còn chưa cần mở ra, anh ấy đã biết được bao nhiêu là chuyện như vậy rồi.”
Khương Tấn cảm thấy tình hình của quan tài chính chẳng liên quan gì đến việc mắt Giang Chấp có độc hay không cả.
“Chúng ta tiếp tục nói nhé.” Thịnh Đường từ tốn lên tiếng.
Nhưng Khương Tấn thì sốt ruột phải biết. Anh ấy muốn giục, lại không dám xuống nước, dù sao cũng là một cô gái. Nhưng thấy cô cứ lề mề, anh ấy cũng biết là cô cố tình, đúng là thầy nào trò nấy.
“Chuyện kể rằng năm ‘sủng nam’ trai tráng lực lưỡng, đẹp như Phan An ấy sau khi biết mình phải chôn cùng đã muốn bỏ chạy, nhưng cứ thế bị người ta đánh đến tàn phế, không chạy được nữa, còn có người bị chém thẳng thành xác khô… Haizz.” Nghĩ mà Thịnh Đường cũng cảm thấy đau đớn khắp người: “Oán khí này nghĩ cũng đủ biết. Đám người hầu phục vụ phu nhân càng nghĩ càng thấy không ổn, lỡ như oan hồn của bọn họ tìm phu nhân gây phiền phức thì phải làm sao? Thế là bọn họ đã làm bùa gắn vào tượng, theo lời dặn dò của phu nhân, học cách thức của quỷ núi để khống chế linh hồn, cho dù xuống đến âm tào địa phủ cũng phải nghe phu nhân sai khiến.”
Nói tới đây, Thịnh Đường buông một tiếng thở dài rồi mới tiếp tục: “Phu nhân lúc này sướng rồi nhưng chủ nhân nam trong nhà thì sao? Cũng có nghĩa là võ tướng đại nhân uy phong lẫm liệt trên bức bích họa kia ấy? Vợ mình khi còn sống đã cắm sừng mình, sau khi chết lại tiếp tục phải nhìn bà ấy phong lưu, sung sướng trong vòng tay của người khác hay sao? Vậy thì không thể, sau khi chết tuyệt đối không thể bị cắm sừng nữa. Thế là ông ta ra lệnh cho tâm phúc âm thầm hành động, bảo tâm phúc sau khi ông ấy chết đi sẽ xây một ngôi chùa trên mộ, mục đích chính là phá giải lá bùa trên tượng. Một là có thể khiến các oan hồn được thoát khỏi đau khổ, tới miền cực lạc, có cơ hội đầu thai, hai là có thể khiến phu nhân của ông ta không còn nam sủng để tiêu khiển sau khi chết…”
Logic nghe cũng có vẻ hợp lý ra phết.
Chỉ có điều…
Khương Tấn thật sự rất tò mò, cũng buộc phải bỏ thể diện xuống để hỏi Thịnh Đường…
“Đường Đường à, những điều em vừa nói ra… em đã liên tưởng đến bằng cách nào vậy?”
Đường Đường?
Cách gọi ấy khiến Giang Chấp quay phắt đầu lại, nhíu mày nhìn Khương Tấn.
Mới gặp nhau được vài lần mà đã gọi thân mật như thế rồi à?
Thịnh Đường thì chẳng quan tâm anh ấy gọi như thế nào, chỉ cần không gọi “em yêu” là được. Nghe xong câu hỏi của Khương Tấn, cô mỉm cười xua tay: “Haizz, em chỉ là nghĩ tới đâu thì nói tới đó thôi, tưởng tượng thôi mà…”