Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236 - Chương 236
Chương 236
GỌI LÀ ĐÁ BÙA CHÚ HÌNH NHƯ CÀNG CHUẨN XÁC HƠN THÌ PHẢI
Theo ý của Khương Tấn, trước khi Giang Chấp tới với khu lăng mộ nhà Hán, bọn họ đã tiến hành phân tích ý nghĩa bên trong mà bức tranh quỷ núi muốn biểu đạt. Tuy rằng họ cũng cảm thấy đặt một câu chuyện cổ đơn giản như vậy trong lăng mộ quả thực có phần lãng phí nhân lực, nhưng họ cũng không thể đọc ra được tầng ý nghĩa sâu sắc hơn.
Nội dung của năm bức bích họa này vốn không phức tạp, người ta vừa nhìn là có thể hiểu ngay, vậy thì còn có thể ẩn giấu thông điệp gì chứ?
Thật ra mới nghe Giang Chấp hỏi như vậy, Khương Tấn đã hiểu thông tin bên trong chắc chắn là không đơn giản, hơn nữa nhất định Giang Chấp đã tìm ra rồi. Sau khi trải qua một lần bị khích bác trước đó, lần này Khương Tấn nhanh nhạy hơn, hỏi anh: “Giáo sư Giang có cao kiến gì không?”
“Cao kiến thì không dám, giống như Tiểu Thất vừa nói, một câu chuyện tình yêu đẹp mà buồn thê lương.” Giang Chấp bình thản đáp lại một câu.
Khương Tấn như phát rồ trong lòng.
Anh ấy luôn cảm thấy Giang Chấp này quả thực là kiểu người không thích đáp lại theo cách thông thường, chắc là còn có một chút thù dai nữa, luôn dùng câu chữ để khiến anh ấy nghẹn lời.
Anh ấy ngẫm nghĩ một chút: “Tôi cảm thấy Tiểu… Thịnh Đường nói không sai, trong này tuyệt đối đang cất giấu bí mật. Bằng không, một trong những điểm đối ứng của chòm sao chính cũng không thể rơi vào bức quỷ núi được, đúng không.”
Giang Chấp không lên tiếng, có lẽ là anh đã ngắm đủ bức quỷ núi, anh tiếp tục di chuyển tới vị trí đối ứng thứ hai của chòm sao chính, tượng đá bên cạnh hố chôn cùng.
Trong hố là hài cốt.
Đếm từ số xương đã được sắp xếp gọn ghẽ thì có lẽ có năm bộ hài cốt.
Từ lúc bước vào trong mộ thất, Thịnh Đường vẫn chưa nhìn kỹ về phía bên này. Trước đó sau khi nhìn lướt qua phát hiện toàn là hài cốt, cô vội vàng quay đi, coi như không thấy gì. Bây giờ, Giang Chấp đã chủ động đi qua đó, cô còn tiếp tục đứng yên tại chỗ cũng không hay cho lắm, cô đành bấm bụng tiến lên phía trước.
Tượng đá cũng có năm bức, giống như đang bảo vệ năm bộ hài cốt ở trong hố vậy. Xét về độ cao, tượng đá chỉ bằng khoảng nửa thân người, không quá trang nghiêm, uy vũ, trông còn có phần yếu ớt, nhưng biểu cảm rất kỳ lạ, cười mà lại như không cười, vừa đau khổ vừa có chút dữ dằn.
Cũng chẳng biết người khắc ra mấy bức tượng này đã suy nghĩ điều gì, vì sao lại khắc những biểu cảm quái dị này cho các bức tượng.
Năm bức tượng, bốn trong số đó đều chắp tay sau lưng, cúi gằm xuống. Duy chỉ có một bức là ngẩng đầu lên, hai tay hơi giơ cao, giống như đang nâng một thứ gì đó vậy.
Giang Chấp nhìn mãi nhìn mãi rồi quay đầu nhìn về phía bức tranh quỷ núi.
Thịnh Đường cũng bắt chước động tác của anh, nhưng khoảnh khắc quay lại nhìn, cô cũng đã lập tức hiểu ra vấn đề.
Động tác của bức tượng này giống y hệt hình ảnh của quỷ núi trong bức bích họa thứ năm.
Trùng hợp ư?
Chắc chắn là không phải rồi.
Càng lúc Thịnh Đường càng cảm thấy kỳ lạ. Một lần nữa cô quay đầu quan sát lại bức tượng ấy, nhìn mãi nhìn mãi rồi cảm thấy bức tượng đá này có chỗ nào đó không bình thường.
Rốt cuộc không bình thường ở chỗ nào?
Ngoài động tác ra, biểu cảm gương mặt thật ra vẫn giống nhau, đều khá kỳ dị.
Đợi một chút…
Thịnh Đường vòng sang mặt bên cạnh, sau khi nhìn thì chợt sững người.
Khi lên tiếng lần nữa, giọng cô gần như run rẩy: “Sư phụ…”
Giang Chấp vội vàng tiến lên nhìn và cũng ngẩn ra giây lát.
Sau gáy của bức tượng có một lá bùa!
Bùa chú được khắc trên một lớp đá mỏng tang, nối liền với phần gáy của bức tượng, thoạt nhìn trông giống như lớp bùa được dán lên đó vậy.
Sở dĩ Thịnh Đường sững sờ, thứ nhất là vì cô chưa từng thấy có bức tượng nào có bùa bên trên, thứ hai là vì…
“Thủ nghệ của người đời trước hình như quá tốt thì phải? Ông trời ơi, lớp đá này được mài nhẵn thín, mỏng tang hệt như một tờ giấy vậy. Ở thời đại đó cũng đâu có máy mài, họ đã làm bằng cách nào vậy?”
Giang Chấp ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát, nhưng vẫn không quên trả lời câu hỏi của Thịnh Đường: “Mọi kỹ năng, học thuật đều có phương pháp nghiên cứu. Vậy em bảo năm xưa kiếm của Việt Vương Câu Tiễn và cái mâu của Ngô Vương Phu Sai đã được làm ra bằng cách nào?”
Thịnh Đường cũng ngồi thấp xuống bên cạnh anh: “Có người nói là do có thợ thời hiện đại xuyên không trở về.”
“Bằng chứng đâu?”
Thịnh Đường bĩu môi: “Muốn bằng chứng thì chắc chắn không có rồi, tất cả đẩy hết cho thuyết lượng tử là xong chuyện.”
Khương Tấn nãy giờ vẫn đứng đờ người ở bên cạnh.
Giang Chấp vẫn còn câu hỏi chưa trả lời anh ấy, nhưng đây chỉ là lý do thứ hai.
Chủ yếu là khi Giang Chấp đi tới trước bức tượng đá, Khương Tấn đã sẵn sàng trong tư thế chuẩn bị để phổ cập cho hai người họ, cho đến khi họ phát hiện ra tư thế của một trong số các bức tượng có phần khác lạ, cho đến khi họ nhìn thấy phần gáy của bức tượng nối liền với một tấm bùa bằng đá…
Anh ấy vẫn đang chờ đợi.
Những thứ này không phải là bích họa, chắc là họ không rành rồi chứ?
Ai ngờ tư duy của hai người này rất sáng suốt, vẫn còn ở đó nghiên cứu xem miếng đá đó đã được mài ra bằng cách nào, thậm chí còn dẫn ra cả kiếm của Việt Vương Câu Tiễn và mâu của Ngô Vương Phu Sai… Điểm mà họ cần chú trọng hơn cả lẽ nào không nên là trên lá bùa khắc thứ gì sao, rồi vì sao lại có lá bùa, tác dụng của lá bùa đó là gì… w●ebtruy●enonlin●e●com
Khương Tấn cảm thấy… Tạ ơn trời đất, may thay hai người này không phải cộng sự lâu dài của anh ấy, bằng không tiết tấu làm việc của đôi bên luôn chệch nhịp thế này, anh ấy ắt sẽ có ngày thổ huyết.
“Thầy Khương.”
Ông trời, cuối cùng cũng gọi tới anh ấy rồi.
Khương Tấn vội vàng tiến lên: “Giáo sư Giang, bức tượng đá này…”
“Tôi có suy nghĩ thế này.” Giang Chấp đứng dậy, ngắt ngang lời “phổ cập” của Khương Tấn một cách từ tốn và chậm rãi: “Mục đích của các anh chính là muốn tìm ra phương pháp bảo tồn kỹ thuật khoa học nhất cho bức tranh quỷ núi này thì câu chuyện đằng sau bích họa cũng không còn quá quan trọng nữa. Chỗ nào phai màu thì bù màu, chỗ nào bong tróc thì dán lại, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Khương Tấn nghe xong câu ấy liền sốt sắng, vội vàng xua tay: “Không được không được, Giáo sư Giang, anh đừng trêu tôi chứ. Đối với việc khôi phục bích họa, chúng tôi tuyệt đối không xem thường dù chỉ một chút. Ban nãy là tôi ‘lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử’, Giáo sư Giang, mong anh đừng để bụng.”
Giang Chấp hơi nhướng mày, nhìn anh ấy, bật cười: “Thái độ này còn tạm được.”
Quả nhiên!
Khương Tấn cảm thấy máu trong người sắp bị rút cạn rồi, thật sự đấy, vú nuôi nào đó hãy mau qua đây bổ máu cho anh đi.
Loại người gì thế này?
Không nói đến việc ghi thù một cách ngang nhiên như thế này, còn công khai thừa nhận bản thân mình đang ghi thù và đang trả đũa mọi sự đả kích!
Khương Tấn cũng không hiểu mình bị làm sao, ngay lúc này anh ấy đánh mắt liếc nhanh Thịnh Đường, vừa hay chạm phải nụ cười gian manh của cô.
Cô nói: “Thật ngại quá, xin lỗi thầy Khương, Fan thần mà, tính khí không tốt là điều ai ai cũng đã biết.”
Khương Tấn coi như được lĩnh giáo rồi.
Cũng phải đến giây phút này, anh ấy mới nhớ tới lời nhắc nhở của các thầy bên Cố Cung, họ nói tính khí của vị giáo sư tới hỗ trợ kỹ thuật lần này không tốt chút nào, mấy cô cậu tuyệt đối phải nhường nhịn một chút, dỗ dành để cậu ấy giúp mọi người hoàn thành phương án khôi phục, để đôi bên cùng vui vẻ.
Khi đó Khương Tấn thật sự không quá để tâm, về sau cũng tra cứu tài liệu về anh, nghĩ bụng mấy cái danh hiệu chắc chỉ là hão huyền, chưa biết chừng tới đây lại lạ nước lạ cái.
Khương Tấn đè nén cơn giận xuống, liên tục nói xin lỗi.
Đúng là thầy nào trò nấy.
Cô bé trước mắt đây cũng là một người xuất chiêu rất khác thường, y hệt như người thầy của mình vậy.
“Người đá nhỏ dán bùa chú này…”
“À Giáo sư Giang, chúng tôi gọi nó là bùa tượng.” Cuối cùng Khương Tấn cũng được phổ cập một lần.
Anh ấy còn chưa được nói tiếp thì đã thấy Giang Chấp gật đầu: “Lá bùa trên bùa tượng chính là nguyên nhân các anh không dám công khai với bên ngoài phải không.” Nói tới đây, anh nhíu mày, quay sang Thịnh Đường: “Cách gọi bùa tượng đang có vấn đề, quan hệ chủ vị chưa rõ ràng, em nghĩ sao?”
Thịnh Đường gật gù, rất nghiêm túc: “Hình như nên gọi là tượng bùa chú thì chính xác hơn chút.”
“Anh cũng nghĩ như vậy đấy.”
“Hai vị…” Khương Tấn sắp bật khóc tới nơi, cố nhịn cơn căm phẫn xuống và nói: “Cho dù có gọi là gì, tóm lại nó vẫn là thứ này, rất kỳ lạ, thế nên, chúng ta có thể quay về chủ đề chính là bức tượng đá và bức quỷ núi không?”
“Vậy thì nói về bức quỷ núi.” Giang Chấp cất đèn pin đi, khi quay về chuyện chính nét mặt trở nên nghiêm nghị hẳn: “Trong suy nghĩ của anh, quỷ núi trong bức tranh quỷ núi này là hình tượng của cái gì?”
Khương Tấn ngây ra giây lát, rồi ra hiệu về phía bức quỷ núi: “Chính là hình tượng trên tranh, xinh đẹp, kiều diễm, tình cảm nồng nàn.”
“Quỷ núi là gì? Là yêu quái, là ma, cũng là hóa thân từ linh hồn của núi, người đời sau mới gọi nàng ta là thần núi. Sở dĩ gọi nàng ta một chữ quỷ, cũng có nghĩa là tình cảm và tính cách của nàng ta biến đổi bất định, hỉ nộ vô thường.” Giang Chấp hất cằm về phía bức tranh quỷ núi: “Thế nên ở trong suy nghĩ của tôi, điều ẩn giấu trong bức tranh quỷ núi này lại không phải là một câu chuyện tình yêu đẹp và thê lương, mà là một câu chuyện kinh dị khiến người ta phải lạnh gáy.”
GỌI LÀ ĐÁ BÙA CHÚ HÌNH NHƯ CÀNG CHUẨN XÁC HƠN THÌ PHẢI
Theo ý của Khương Tấn, trước khi Giang Chấp tới với khu lăng mộ nhà Hán, bọn họ đã tiến hành phân tích ý nghĩa bên trong mà bức tranh quỷ núi muốn biểu đạt. Tuy rằng họ cũng cảm thấy đặt một câu chuyện cổ đơn giản như vậy trong lăng mộ quả thực có phần lãng phí nhân lực, nhưng họ cũng không thể đọc ra được tầng ý nghĩa sâu sắc hơn.
Nội dung của năm bức bích họa này vốn không phức tạp, người ta vừa nhìn là có thể hiểu ngay, vậy thì còn có thể ẩn giấu thông điệp gì chứ?
Thật ra mới nghe Giang Chấp hỏi như vậy, Khương Tấn đã hiểu thông tin bên trong chắc chắn là không đơn giản, hơn nữa nhất định Giang Chấp đã tìm ra rồi. Sau khi trải qua một lần bị khích bác trước đó, lần này Khương Tấn nhanh nhạy hơn, hỏi anh: “Giáo sư Giang có cao kiến gì không?”
“Cao kiến thì không dám, giống như Tiểu Thất vừa nói, một câu chuyện tình yêu đẹp mà buồn thê lương.” Giang Chấp bình thản đáp lại một câu.
Khương Tấn như phát rồ trong lòng.
Anh ấy luôn cảm thấy Giang Chấp này quả thực là kiểu người không thích đáp lại theo cách thông thường, chắc là còn có một chút thù dai nữa, luôn dùng câu chữ để khiến anh ấy nghẹn lời.
Anh ấy ngẫm nghĩ một chút: “Tôi cảm thấy Tiểu… Thịnh Đường nói không sai, trong này tuyệt đối đang cất giấu bí mật. Bằng không, một trong những điểm đối ứng của chòm sao chính cũng không thể rơi vào bức quỷ núi được, đúng không.”
Giang Chấp không lên tiếng, có lẽ là anh đã ngắm đủ bức quỷ núi, anh tiếp tục di chuyển tới vị trí đối ứng thứ hai của chòm sao chính, tượng đá bên cạnh hố chôn cùng.
Trong hố là hài cốt.
Đếm từ số xương đã được sắp xếp gọn ghẽ thì có lẽ có năm bộ hài cốt.
Từ lúc bước vào trong mộ thất, Thịnh Đường vẫn chưa nhìn kỹ về phía bên này. Trước đó sau khi nhìn lướt qua phát hiện toàn là hài cốt, cô vội vàng quay đi, coi như không thấy gì. Bây giờ, Giang Chấp đã chủ động đi qua đó, cô còn tiếp tục đứng yên tại chỗ cũng không hay cho lắm, cô đành bấm bụng tiến lên phía trước.
Tượng đá cũng có năm bức, giống như đang bảo vệ năm bộ hài cốt ở trong hố vậy. Xét về độ cao, tượng đá chỉ bằng khoảng nửa thân người, không quá trang nghiêm, uy vũ, trông còn có phần yếu ớt, nhưng biểu cảm rất kỳ lạ, cười mà lại như không cười, vừa đau khổ vừa có chút dữ dằn.
Cũng chẳng biết người khắc ra mấy bức tượng này đã suy nghĩ điều gì, vì sao lại khắc những biểu cảm quái dị này cho các bức tượng.
Năm bức tượng, bốn trong số đó đều chắp tay sau lưng, cúi gằm xuống. Duy chỉ có một bức là ngẩng đầu lên, hai tay hơi giơ cao, giống như đang nâng một thứ gì đó vậy.
Giang Chấp nhìn mãi nhìn mãi rồi quay đầu nhìn về phía bức tranh quỷ núi.
Thịnh Đường cũng bắt chước động tác của anh, nhưng khoảnh khắc quay lại nhìn, cô cũng đã lập tức hiểu ra vấn đề.
Động tác của bức tượng này giống y hệt hình ảnh của quỷ núi trong bức bích họa thứ năm.
Trùng hợp ư?
Chắc chắn là không phải rồi.
Càng lúc Thịnh Đường càng cảm thấy kỳ lạ. Một lần nữa cô quay đầu quan sát lại bức tượng ấy, nhìn mãi nhìn mãi rồi cảm thấy bức tượng đá này có chỗ nào đó không bình thường.
Rốt cuộc không bình thường ở chỗ nào?
Ngoài động tác ra, biểu cảm gương mặt thật ra vẫn giống nhau, đều khá kỳ dị.
Đợi một chút…
Thịnh Đường vòng sang mặt bên cạnh, sau khi nhìn thì chợt sững người.
Khi lên tiếng lần nữa, giọng cô gần như run rẩy: “Sư phụ…”
Giang Chấp vội vàng tiến lên nhìn và cũng ngẩn ra giây lát.
Sau gáy của bức tượng có một lá bùa!
Bùa chú được khắc trên một lớp đá mỏng tang, nối liền với phần gáy của bức tượng, thoạt nhìn trông giống như lớp bùa được dán lên đó vậy.
Sở dĩ Thịnh Đường sững sờ, thứ nhất là vì cô chưa từng thấy có bức tượng nào có bùa bên trên, thứ hai là vì…
“Thủ nghệ của người đời trước hình như quá tốt thì phải? Ông trời ơi, lớp đá này được mài nhẵn thín, mỏng tang hệt như một tờ giấy vậy. Ở thời đại đó cũng đâu có máy mài, họ đã làm bằng cách nào vậy?”
Giang Chấp ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát, nhưng vẫn không quên trả lời câu hỏi của Thịnh Đường: “Mọi kỹ năng, học thuật đều có phương pháp nghiên cứu. Vậy em bảo năm xưa kiếm của Việt Vương Câu Tiễn và cái mâu của Ngô Vương Phu Sai đã được làm ra bằng cách nào?”
Thịnh Đường cũng ngồi thấp xuống bên cạnh anh: “Có người nói là do có thợ thời hiện đại xuyên không trở về.”
“Bằng chứng đâu?”
Thịnh Đường bĩu môi: “Muốn bằng chứng thì chắc chắn không có rồi, tất cả đẩy hết cho thuyết lượng tử là xong chuyện.”
Khương Tấn nãy giờ vẫn đứng đờ người ở bên cạnh.
Giang Chấp vẫn còn câu hỏi chưa trả lời anh ấy, nhưng đây chỉ là lý do thứ hai.
Chủ yếu là khi Giang Chấp đi tới trước bức tượng đá, Khương Tấn đã sẵn sàng trong tư thế chuẩn bị để phổ cập cho hai người họ, cho đến khi họ phát hiện ra tư thế của một trong số các bức tượng có phần khác lạ, cho đến khi họ nhìn thấy phần gáy của bức tượng nối liền với một tấm bùa bằng đá…
Anh ấy vẫn đang chờ đợi.
Những thứ này không phải là bích họa, chắc là họ không rành rồi chứ?
Ai ngờ tư duy của hai người này rất sáng suốt, vẫn còn ở đó nghiên cứu xem miếng đá đó đã được mài ra bằng cách nào, thậm chí còn dẫn ra cả kiếm của Việt Vương Câu Tiễn và mâu của Ngô Vương Phu Sai… Điểm mà họ cần chú trọng hơn cả lẽ nào không nên là trên lá bùa khắc thứ gì sao, rồi vì sao lại có lá bùa, tác dụng của lá bùa đó là gì… w●ebtruy●enonlin●e●com
Khương Tấn cảm thấy… Tạ ơn trời đất, may thay hai người này không phải cộng sự lâu dài của anh ấy, bằng không tiết tấu làm việc của đôi bên luôn chệch nhịp thế này, anh ấy ắt sẽ có ngày thổ huyết.
“Thầy Khương.”
Ông trời, cuối cùng cũng gọi tới anh ấy rồi.
Khương Tấn vội vàng tiến lên: “Giáo sư Giang, bức tượng đá này…”
“Tôi có suy nghĩ thế này.” Giang Chấp đứng dậy, ngắt ngang lời “phổ cập” của Khương Tấn một cách từ tốn và chậm rãi: “Mục đích của các anh chính là muốn tìm ra phương pháp bảo tồn kỹ thuật khoa học nhất cho bức tranh quỷ núi này thì câu chuyện đằng sau bích họa cũng không còn quá quan trọng nữa. Chỗ nào phai màu thì bù màu, chỗ nào bong tróc thì dán lại, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Khương Tấn nghe xong câu ấy liền sốt sắng, vội vàng xua tay: “Không được không được, Giáo sư Giang, anh đừng trêu tôi chứ. Đối với việc khôi phục bích họa, chúng tôi tuyệt đối không xem thường dù chỉ một chút. Ban nãy là tôi ‘lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử’, Giáo sư Giang, mong anh đừng để bụng.”
Giang Chấp hơi nhướng mày, nhìn anh ấy, bật cười: “Thái độ này còn tạm được.”
Quả nhiên!
Khương Tấn cảm thấy máu trong người sắp bị rút cạn rồi, thật sự đấy, vú nuôi nào đó hãy mau qua đây bổ máu cho anh đi.
Loại người gì thế này?
Không nói đến việc ghi thù một cách ngang nhiên như thế này, còn công khai thừa nhận bản thân mình đang ghi thù và đang trả đũa mọi sự đả kích!
Khương Tấn cũng không hiểu mình bị làm sao, ngay lúc này anh ấy đánh mắt liếc nhanh Thịnh Đường, vừa hay chạm phải nụ cười gian manh của cô.
Cô nói: “Thật ngại quá, xin lỗi thầy Khương, Fan thần mà, tính khí không tốt là điều ai ai cũng đã biết.”
Khương Tấn coi như được lĩnh giáo rồi.
Cũng phải đến giây phút này, anh ấy mới nhớ tới lời nhắc nhở của các thầy bên Cố Cung, họ nói tính khí của vị giáo sư tới hỗ trợ kỹ thuật lần này không tốt chút nào, mấy cô cậu tuyệt đối phải nhường nhịn một chút, dỗ dành để cậu ấy giúp mọi người hoàn thành phương án khôi phục, để đôi bên cùng vui vẻ.
Khi đó Khương Tấn thật sự không quá để tâm, về sau cũng tra cứu tài liệu về anh, nghĩ bụng mấy cái danh hiệu chắc chỉ là hão huyền, chưa biết chừng tới đây lại lạ nước lạ cái.
Khương Tấn đè nén cơn giận xuống, liên tục nói xin lỗi.
Đúng là thầy nào trò nấy.
Cô bé trước mắt đây cũng là một người xuất chiêu rất khác thường, y hệt như người thầy của mình vậy.
“Người đá nhỏ dán bùa chú này…”
“À Giáo sư Giang, chúng tôi gọi nó là bùa tượng.” Cuối cùng Khương Tấn cũng được phổ cập một lần.
Anh ấy còn chưa được nói tiếp thì đã thấy Giang Chấp gật đầu: “Lá bùa trên bùa tượng chính là nguyên nhân các anh không dám công khai với bên ngoài phải không.” Nói tới đây, anh nhíu mày, quay sang Thịnh Đường: “Cách gọi bùa tượng đang có vấn đề, quan hệ chủ vị chưa rõ ràng, em nghĩ sao?”
Thịnh Đường gật gù, rất nghiêm túc: “Hình như nên gọi là tượng bùa chú thì chính xác hơn chút.”
“Anh cũng nghĩ như vậy đấy.”
“Hai vị…” Khương Tấn sắp bật khóc tới nơi, cố nhịn cơn căm phẫn xuống và nói: “Cho dù có gọi là gì, tóm lại nó vẫn là thứ này, rất kỳ lạ, thế nên, chúng ta có thể quay về chủ đề chính là bức tượng đá và bức quỷ núi không?”
“Vậy thì nói về bức quỷ núi.” Giang Chấp cất đèn pin đi, khi quay về chuyện chính nét mặt trở nên nghiêm nghị hẳn: “Trong suy nghĩ của anh, quỷ núi trong bức tranh quỷ núi này là hình tượng của cái gì?”
Khương Tấn ngây ra giây lát, rồi ra hiệu về phía bức quỷ núi: “Chính là hình tượng trên tranh, xinh đẹp, kiều diễm, tình cảm nồng nàn.”
“Quỷ núi là gì? Là yêu quái, là ma, cũng là hóa thân từ linh hồn của núi, người đời sau mới gọi nàng ta là thần núi. Sở dĩ gọi nàng ta một chữ quỷ, cũng có nghĩa là tình cảm và tính cách của nàng ta biến đổi bất định, hỉ nộ vô thường.” Giang Chấp hất cằm về phía bức tranh quỷ núi: “Thế nên ở trong suy nghĩ của tôi, điều ẩn giấu trong bức tranh quỷ núi này lại không phải là một câu chuyện tình yêu đẹp và thê lương, mà là một câu chuyện kinh dị khiến người ta phải lạnh gáy.”