Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233 - Chương 233
Chương 233
MỘT BỨC THIÊN VĂN ĐỒ
Suốt dọc đường lên núi tới chùa Long Phúc, Thịnh Đường vẫn cứ tự lẩm bẩm mãi trong lòng.
Người đàn ông ở trong lòng cô thật sự là một người một khi tập trung vào công việc thì không thể chấp nhận dù chỉ là một hạt sạn. Anh cứ thế hỏi thẳng thắn, không nể mặt, nể tình bất cứ ai, lúc ấy sắc mặt của Khương Tấn khó coi đến mức nào, cô đều thấy rõ.
Trên bàn ăn, Khương Tấn không nói thẳng tuột ra, chỉ nói rằng: Cứ xuống mộ đi, khi nào xuống thì anh sẽ hiểu thôi.
Lúc ở trên xe, Thịnh Đường nói nhỏ với Giang Chấp: Anh hà tất phải khiến cho tất cả mọi người đều mất tự nhiên?
Giang Chấp trả lời rất rõ ràng, rành mạch: Anh tới đây tuy không phải để kết giao bạn bè, nhưng vì cùng cộng tác với nhau nên vẫn phải tôn trọng nguyên tắc chân thành, thẳng thắn. Nếu họ đã mời anh tới hỗ trợ kỹ thuật thì không nên giấu giếm lẫn nhau chuyện gì.
Về điểm này thì Thịnh Đường rất đồng tình. Cô cảm thán: Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy ekip Sáu Viên Thịt Bằm của chúng ta rất tốt.
Giang Chấp trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
…
Chùa Long Phúc tạm thời dừng mở cửa, từ xa đã giăng một dây cấm vượt, toàn bộ những người của chùa đều tạm thời được sắp xếp qua ở chỗ khác. Nghe nói trước khi rời khỏi chùa, lão trụ trì đã dặn dò Khương Tấn rất kỹ càng, đào bới thì đào bới, tuyệt đối đừng phá hỏng các bức tượng Phật trong chùa, bằng không ông sẽ không biết phải ăn nói sao với các đời trụ trì đã viên tịch.
Khương Tấn ra sức hứa hẹn, bảo ông cứ yên tâm. Họ là đội khảo cổ, không phải là phường trộm mộ, thế nên không những không phá hoại bất kỳ nhành cây ngọn cỏ nào trong chùa mà ngay cả những món đồ trong lăng mộ nhà Hán họ cũng sẽ không phá hoại.
Thịnh Đường cảm thán, một ngôi chùa ngàn năm tuổi mà niên đại hoàn toàn có thể so sánh với chùa Bạch Mã(*) vậy mà đến bây giờ mới được thế giới bên ngoài biết đến.
(*) Chùa Bạch Mã theo truyền thuyết là ngôi chùa Phật giáo đầu tiên được xây dựng trên đất nước Trung Quốc, ngôi chùa được xây dựng năm 68 sau công nguyên dưới thời Hán Minh Đế triều Đông Hán tại kinh đô Lạc Dương. Vị trí xây chùa là bên ngoài tường thành cố đô triều Đông Hán, khoảng 12–13 km phía đông thành phố Lạc Dương Tỉnh Hà Nam ngày nay. Ngôi chùa, mặc dù nhỏ hơn nhiều so với các ngôi chùa khác tại Trung Quốc, được hầu hết các tín đồ xem là "cái nôi của Phật giáo Trung Quốc".
Lăng mộ nhà Hán vẫn đang được khai quật một cách tuần tự.
Vì sợ trời mưa, trên đầu còn được dựng một lớp bạt dù rất to đề phòng cần sử dụng.
Có công nhân đang đi qua đi lại làm việc, làm mấy công việc vận chuyển đơn giản. Họ đều là những người bản địa được thuê về, quy trình ra vào cũng rất nghiêm ngặt, một khi phát hiện ra có chuyện lén lút giấu đồ hoặc mang hàng xuống dưới núi thì họ sẽ bị áp giải thẳng tới đồn cảnh sát.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Đường đi vào hiện trường khảo cổ.
Trước đây không phải cô chưa từng tiếp xúc với cổ mộ nhưng đều là những khu mộ đã được khai quật xong xuôi từ lâu, kiểu có thể cung cấp làm nơi tham quan cho khách du lịch. Cho nên đối với cô mà nói, có thể được gia nhập và tham gia vào công việc chuyên môn và can thiệp sâu như thế này thực sự là một lần trải nghiệm đáng quý.
Ở trong mắt cô, lăng mộ này giống như một biệt thự to lớn, có cửa chính cũng có cửa ngách, còn có cả phòng vách. Có phần thì lộ ra ngoài, cũng có phần bên trong các phòng đi vào men theo cầu thang bằng đất nện.
Chùa Long Phúc có dành ra những phòng trống để phục vụ cho các nhân viên giám định.
Hàng loạt những đồ vật chôn cùng được họ vận chuyển tới đây, tiến hành xử lý vệ sinh sạch sẽ, phân loại rồi ghi chép vào hồ sơ mang tính bảo tồn…
Mộ chính cần phải xuống một tầng thấp hơn nữa.
Trên đường đi xuống mộ, Giang Chấp chợt dừng lại trước một hố đất. Thịnh Đường thấy vậy bèn quay ngược trở lại đứng sát trước mặt anh, nhìn trái nhìn phải cũng không phát hiện ra có điều gì kỳ lạ. Chẳng phải chỉ là một hố đất thôi sao?
Ngược lại, sắc mặt của Giang Tấn thì có chút thay đổi. Anh ấy tiến lên nói với Giang Chấp: “Đây quả thực là hố bị đào trộm.”
Thịnh Đường nghe xong phải kinh ngạc.
Quả thật là vì bị đào trộm nên mới phát hiện ra à?
Nhưng nếu thật sự là như vậy thì có cần phải giấu giếm không?
Giang Chấp quay đầu nhìn Khương Tấn. Khương Tấn thở dài, giơ tay ra phía trước làm một động tác mời: “Vào mộ chính đi.”
Men theo cầu thang đất nện đi xuống, họ quả thật đã đi vào bên trong.
Cửa đi vào phòng mộ chính là cửa hai cánh, nhìn trông rất khí thế, khép hờ.
Khoảnh khắc vừa bước chân qua cánh cửa lớn của mộ chính, Thịnh Đường bất ngờ cảm thấy có một cơn gió u ám từ đâu ập tới, khiến tóc gáy trên người cô dựng đứng hết cả lên. Cô chợt run rẩy, Giang Chấp phát giác ra bèn khẽ hỏi cô: “Em sao thế?”
Cô lắc đầu, lí nhí nói: Không phải em lạnh đâu, mà vì trong này u ám quá.
Có lẽ vì trong lăng mộ quá rộng và thoáng, nên dù Thịnh Đường đã hạ thấp giọng rồi Khương Tấn vẫn nghe thấy. Anh ấy quay đầu lại, nói: “Em có cảm giác này là hết sức bình thường thôi, dù sao đây cũng là chỗ chôn người, bên trong quanh năm không thấy ánh sáng, cực kỳ lạnh lẽo và u ám.”
Thịnh Đường im lặng.
Cô cảm thấy Khương Tấn đang cố tình giải thích sai lệch ý của cô, cái u ám mà cô nói không phải là sự lạnh lẽo.
Cảm giác này giống hệt như tối qua người đó kể vậy, đằng sau có thứ gì đi theo mình, nhưng quay đầu lại thì lại không thấy nữa.
Giang Chấp vòng tay qua ôm lấy vai cô, an ủi: Không sao, có anh ở đây rồi.
Đi qua cửa của phòng mộ sẽ có một hành lang ngách, trên tường đá của hành lang có treo bích họa, có đều ở hai bên, là một khung cảnh rộng lớn kéo dài, một bên là tranh chiến đấu với thiên quân vạn mã, một bên là tranh yến tiệc, bên ngoài bích họa có một lớp màng bảo vệ trong suốt.
Khương Tấn giới thiệu: “Việc đầu tiên chúng tôi thực hiện sau khi phát hiện ra bích họa chính là làm một số biện pháp bảo vệ, sợ tiếp xúc với không khí chúng sẽ bị oxy hóa, nhưng xét về mức độ chuyên nghiệp chắc chắn không thể bằng được anh đích thân thực hiện.”
Giang Chấp quan sát bích họa, gật đầu: “Cách xử lý của mọi người là ổn rồi, chí ít trong vòng hai đến ba năm tới sẽ không có thay đổi gì.”
“Hai ba năm vẫn là quá ngắn.” Khương Tấn nói chuyện luôn giữ úp úp mở mở, chẳng chịu nói hết câu.
Giang Chấp cũng không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên nghe ra được ý của anh ấy, anh đáp hờ hững: “Trở về, tôi sẽ gửi cho anh phương án bảo vệ bộ phận bích họa trên hành lang này.”
“Thật sự rất cảm ơn anh.” Khương Tấn thở phào nhẹ nhõm.
“Không cần phải cảm ơn đâu, cũng chỉ vì phục vụ cho quốc gia thôi.” Giang Chấp buông một câu.
Thịnh Đường đứng bên cạnh anh, nghe anh nói như vậy ngược lại bật cười. Sự giác ngộ tư tưởng này của anh cũng cao thật, cô bỗng dưng thấy có chút không quen đấy.
Diện tích của mộ chính cũng không phải là quá lớn, ước chừng bằng mắt thường chỉ khoảng sáu mươi tới bảy mươi mét vuông.
Vừa vào trong, thứ đập vào mắt rõ nét nhất chính là bích họa ở trong. Điều này còn khiến Thịnh Đường nhầm tưởng mình đang bước vào hang đá Đôn Hoàng.
Trên bức tường đá hướng thẳng lối vào có bích họa, hai mặt hai bên cũng có bích họa, ngước mắt lên nhìn, thậm chỉ trần nhà còn có bích họa.
Thịnh Đường quan sát mà mắt tròn mắt dẹt, nhất là đối với bức bích họa trên đỉnh đầu… Cô chỉ tay lên trên: “Sư phụ, anh nhìn kìa.”
Giang Chấp nghe vậy bèn ngẩng đầu lên.
Sau khi nhìn, anh cũng cực kỳ thảng thốt.
Anh tự cho rằng mình đã từng nhìn thấy không ít bích họa, từ nhỏ tới lớn, từ Trung Quốc ra nước ngoài, những bức bích họa ly kỳ nhất cũng không khiến đôi mắt anh gợn lên quá nhiều lớp sóng. Mà những bức bích họa dưới các lăng mộ, phàm nếu có chút quy chuẩn, có thể thể hiện bích họa lên tường đá thì thân phận của chủ nhân lăng mộ đều không tầm thường, thế nên nội dung bích họa đa phần đều có liên quan tới cuộc sống thường ngày của chủ nhân lăng mộ.
Thế nên, giống như những bích họa ở hành lang trước đã chứng thực sự thật chủ nhân của lăng mộ là một vị tướng quân.
Nhưng nếu nhất quyết phải nói nó có giá trị gì thì chưa chắc, dẫu sao những loại bích họa kiểu này đều giống như những bức tranh mà người ta mua về treo trong nhà, chỉ thể hiện sự hoành tráng và gu thẩm mỹ của chủ nhân mà thôi.
Thế mà đi vào mộ chính thì hoàn toàn khác biệt, nơi đây giống như một gian phòng ngủ hơn, là nơi gần nhất với mộ của chủ nhân.
Ví dụ như bức tường phía Đông, bức bích họa nào cũng kể về câu chuyện người chủ nhân ở đây đã từng bước phát triển sự nghiệp như thế nào, từng bước thăng quan tiến chức ra sao. Bích họa ở tường phía Tây là khung cảnh đại gia đình chủ nhân hòa thuận, sum vầy, sinh động, chân thực như một bức tranh truyện về người chủ nhân.
Các bích họa ở tường Đông và Tây đều được bảo quản rất tốt, đến màu sắc cũng chưa hề phai nhạt, và cũng đã được Khương Tấn cùng mọi người trong đoàn khảo cổ tỉ mỉ xử lý kỹ thuật.
Còn bức bích họa đối diện thẳng với họ thì tổn hại nghiêm trọng, mà nhiệm vụ các thầy ở Cố Cung giao cho Giang Chấp lúc trước chính là vẽ lại một phần bức bích họa này. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Trước khi tới đây, thông qua các tài liệu nhận được về bích họa, Giang Chấp đã nắm khá rõ tình hình các bích họa ở tường Đông, Tây và hướng chính diện, duy chỉ có bức bích họa ở trên đỉnh đầu là khi ấy các thầy ở Cố Cung không mảy may nhắc đến dù chỉ một chữ.
Là một bầu trời sao.
Nói một cách chính xác, là một bức thiên văn đồ đã thể hiện được sự bao la, rộng lớn của bầu trời đêm.
MỘT BỨC THIÊN VĂN ĐỒ
Suốt dọc đường lên núi tới chùa Long Phúc, Thịnh Đường vẫn cứ tự lẩm bẩm mãi trong lòng.
Người đàn ông ở trong lòng cô thật sự là một người một khi tập trung vào công việc thì không thể chấp nhận dù chỉ là một hạt sạn. Anh cứ thế hỏi thẳng thắn, không nể mặt, nể tình bất cứ ai, lúc ấy sắc mặt của Khương Tấn khó coi đến mức nào, cô đều thấy rõ.
Trên bàn ăn, Khương Tấn không nói thẳng tuột ra, chỉ nói rằng: Cứ xuống mộ đi, khi nào xuống thì anh sẽ hiểu thôi.
Lúc ở trên xe, Thịnh Đường nói nhỏ với Giang Chấp: Anh hà tất phải khiến cho tất cả mọi người đều mất tự nhiên?
Giang Chấp trả lời rất rõ ràng, rành mạch: Anh tới đây tuy không phải để kết giao bạn bè, nhưng vì cùng cộng tác với nhau nên vẫn phải tôn trọng nguyên tắc chân thành, thẳng thắn. Nếu họ đã mời anh tới hỗ trợ kỹ thuật thì không nên giấu giếm lẫn nhau chuyện gì.
Về điểm này thì Thịnh Đường rất đồng tình. Cô cảm thán: Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy ekip Sáu Viên Thịt Bằm của chúng ta rất tốt.
Giang Chấp trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
…
Chùa Long Phúc tạm thời dừng mở cửa, từ xa đã giăng một dây cấm vượt, toàn bộ những người của chùa đều tạm thời được sắp xếp qua ở chỗ khác. Nghe nói trước khi rời khỏi chùa, lão trụ trì đã dặn dò Khương Tấn rất kỹ càng, đào bới thì đào bới, tuyệt đối đừng phá hỏng các bức tượng Phật trong chùa, bằng không ông sẽ không biết phải ăn nói sao với các đời trụ trì đã viên tịch.
Khương Tấn ra sức hứa hẹn, bảo ông cứ yên tâm. Họ là đội khảo cổ, không phải là phường trộm mộ, thế nên không những không phá hoại bất kỳ nhành cây ngọn cỏ nào trong chùa mà ngay cả những món đồ trong lăng mộ nhà Hán họ cũng sẽ không phá hoại.
Thịnh Đường cảm thán, một ngôi chùa ngàn năm tuổi mà niên đại hoàn toàn có thể so sánh với chùa Bạch Mã(*) vậy mà đến bây giờ mới được thế giới bên ngoài biết đến.
(*) Chùa Bạch Mã theo truyền thuyết là ngôi chùa Phật giáo đầu tiên được xây dựng trên đất nước Trung Quốc, ngôi chùa được xây dựng năm 68 sau công nguyên dưới thời Hán Minh Đế triều Đông Hán tại kinh đô Lạc Dương. Vị trí xây chùa là bên ngoài tường thành cố đô triều Đông Hán, khoảng 12–13 km phía đông thành phố Lạc Dương Tỉnh Hà Nam ngày nay. Ngôi chùa, mặc dù nhỏ hơn nhiều so với các ngôi chùa khác tại Trung Quốc, được hầu hết các tín đồ xem là "cái nôi của Phật giáo Trung Quốc".
Lăng mộ nhà Hán vẫn đang được khai quật một cách tuần tự.
Vì sợ trời mưa, trên đầu còn được dựng một lớp bạt dù rất to đề phòng cần sử dụng.
Có công nhân đang đi qua đi lại làm việc, làm mấy công việc vận chuyển đơn giản. Họ đều là những người bản địa được thuê về, quy trình ra vào cũng rất nghiêm ngặt, một khi phát hiện ra có chuyện lén lút giấu đồ hoặc mang hàng xuống dưới núi thì họ sẽ bị áp giải thẳng tới đồn cảnh sát.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Đường đi vào hiện trường khảo cổ.
Trước đây không phải cô chưa từng tiếp xúc với cổ mộ nhưng đều là những khu mộ đã được khai quật xong xuôi từ lâu, kiểu có thể cung cấp làm nơi tham quan cho khách du lịch. Cho nên đối với cô mà nói, có thể được gia nhập và tham gia vào công việc chuyên môn và can thiệp sâu như thế này thực sự là một lần trải nghiệm đáng quý.
Ở trong mắt cô, lăng mộ này giống như một biệt thự to lớn, có cửa chính cũng có cửa ngách, còn có cả phòng vách. Có phần thì lộ ra ngoài, cũng có phần bên trong các phòng đi vào men theo cầu thang bằng đất nện.
Chùa Long Phúc có dành ra những phòng trống để phục vụ cho các nhân viên giám định.
Hàng loạt những đồ vật chôn cùng được họ vận chuyển tới đây, tiến hành xử lý vệ sinh sạch sẽ, phân loại rồi ghi chép vào hồ sơ mang tính bảo tồn…
Mộ chính cần phải xuống một tầng thấp hơn nữa.
Trên đường đi xuống mộ, Giang Chấp chợt dừng lại trước một hố đất. Thịnh Đường thấy vậy bèn quay ngược trở lại đứng sát trước mặt anh, nhìn trái nhìn phải cũng không phát hiện ra có điều gì kỳ lạ. Chẳng phải chỉ là một hố đất thôi sao?
Ngược lại, sắc mặt của Giang Tấn thì có chút thay đổi. Anh ấy tiến lên nói với Giang Chấp: “Đây quả thực là hố bị đào trộm.”
Thịnh Đường nghe xong phải kinh ngạc.
Quả thật là vì bị đào trộm nên mới phát hiện ra à?
Nhưng nếu thật sự là như vậy thì có cần phải giấu giếm không?
Giang Chấp quay đầu nhìn Khương Tấn. Khương Tấn thở dài, giơ tay ra phía trước làm một động tác mời: “Vào mộ chính đi.”
Men theo cầu thang đất nện đi xuống, họ quả thật đã đi vào bên trong.
Cửa đi vào phòng mộ chính là cửa hai cánh, nhìn trông rất khí thế, khép hờ.
Khoảnh khắc vừa bước chân qua cánh cửa lớn của mộ chính, Thịnh Đường bất ngờ cảm thấy có một cơn gió u ám từ đâu ập tới, khiến tóc gáy trên người cô dựng đứng hết cả lên. Cô chợt run rẩy, Giang Chấp phát giác ra bèn khẽ hỏi cô: “Em sao thế?”
Cô lắc đầu, lí nhí nói: Không phải em lạnh đâu, mà vì trong này u ám quá.
Có lẽ vì trong lăng mộ quá rộng và thoáng, nên dù Thịnh Đường đã hạ thấp giọng rồi Khương Tấn vẫn nghe thấy. Anh ấy quay đầu lại, nói: “Em có cảm giác này là hết sức bình thường thôi, dù sao đây cũng là chỗ chôn người, bên trong quanh năm không thấy ánh sáng, cực kỳ lạnh lẽo và u ám.”
Thịnh Đường im lặng.
Cô cảm thấy Khương Tấn đang cố tình giải thích sai lệch ý của cô, cái u ám mà cô nói không phải là sự lạnh lẽo.
Cảm giác này giống hệt như tối qua người đó kể vậy, đằng sau có thứ gì đi theo mình, nhưng quay đầu lại thì lại không thấy nữa.
Giang Chấp vòng tay qua ôm lấy vai cô, an ủi: Không sao, có anh ở đây rồi.
Đi qua cửa của phòng mộ sẽ có một hành lang ngách, trên tường đá của hành lang có treo bích họa, có đều ở hai bên, là một khung cảnh rộng lớn kéo dài, một bên là tranh chiến đấu với thiên quân vạn mã, một bên là tranh yến tiệc, bên ngoài bích họa có một lớp màng bảo vệ trong suốt.
Khương Tấn giới thiệu: “Việc đầu tiên chúng tôi thực hiện sau khi phát hiện ra bích họa chính là làm một số biện pháp bảo vệ, sợ tiếp xúc với không khí chúng sẽ bị oxy hóa, nhưng xét về mức độ chuyên nghiệp chắc chắn không thể bằng được anh đích thân thực hiện.”
Giang Chấp quan sát bích họa, gật đầu: “Cách xử lý của mọi người là ổn rồi, chí ít trong vòng hai đến ba năm tới sẽ không có thay đổi gì.”
“Hai ba năm vẫn là quá ngắn.” Khương Tấn nói chuyện luôn giữ úp úp mở mở, chẳng chịu nói hết câu.
Giang Chấp cũng không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên nghe ra được ý của anh ấy, anh đáp hờ hững: “Trở về, tôi sẽ gửi cho anh phương án bảo vệ bộ phận bích họa trên hành lang này.”
“Thật sự rất cảm ơn anh.” Khương Tấn thở phào nhẹ nhõm.
“Không cần phải cảm ơn đâu, cũng chỉ vì phục vụ cho quốc gia thôi.” Giang Chấp buông một câu.
Thịnh Đường đứng bên cạnh anh, nghe anh nói như vậy ngược lại bật cười. Sự giác ngộ tư tưởng này của anh cũng cao thật, cô bỗng dưng thấy có chút không quen đấy.
Diện tích của mộ chính cũng không phải là quá lớn, ước chừng bằng mắt thường chỉ khoảng sáu mươi tới bảy mươi mét vuông.
Vừa vào trong, thứ đập vào mắt rõ nét nhất chính là bích họa ở trong. Điều này còn khiến Thịnh Đường nhầm tưởng mình đang bước vào hang đá Đôn Hoàng.
Trên bức tường đá hướng thẳng lối vào có bích họa, hai mặt hai bên cũng có bích họa, ngước mắt lên nhìn, thậm chỉ trần nhà còn có bích họa.
Thịnh Đường quan sát mà mắt tròn mắt dẹt, nhất là đối với bức bích họa trên đỉnh đầu… Cô chỉ tay lên trên: “Sư phụ, anh nhìn kìa.”
Giang Chấp nghe vậy bèn ngẩng đầu lên.
Sau khi nhìn, anh cũng cực kỳ thảng thốt.
Anh tự cho rằng mình đã từng nhìn thấy không ít bích họa, từ nhỏ tới lớn, từ Trung Quốc ra nước ngoài, những bức bích họa ly kỳ nhất cũng không khiến đôi mắt anh gợn lên quá nhiều lớp sóng. Mà những bức bích họa dưới các lăng mộ, phàm nếu có chút quy chuẩn, có thể thể hiện bích họa lên tường đá thì thân phận của chủ nhân lăng mộ đều không tầm thường, thế nên nội dung bích họa đa phần đều có liên quan tới cuộc sống thường ngày của chủ nhân lăng mộ.
Thế nên, giống như những bích họa ở hành lang trước đã chứng thực sự thật chủ nhân của lăng mộ là một vị tướng quân.
Nhưng nếu nhất quyết phải nói nó có giá trị gì thì chưa chắc, dẫu sao những loại bích họa kiểu này đều giống như những bức tranh mà người ta mua về treo trong nhà, chỉ thể hiện sự hoành tráng và gu thẩm mỹ của chủ nhân mà thôi.
Thế mà đi vào mộ chính thì hoàn toàn khác biệt, nơi đây giống như một gian phòng ngủ hơn, là nơi gần nhất với mộ của chủ nhân.
Ví dụ như bức tường phía Đông, bức bích họa nào cũng kể về câu chuyện người chủ nhân ở đây đã từng bước phát triển sự nghiệp như thế nào, từng bước thăng quan tiến chức ra sao. Bích họa ở tường phía Tây là khung cảnh đại gia đình chủ nhân hòa thuận, sum vầy, sinh động, chân thực như một bức tranh truyện về người chủ nhân.
Các bích họa ở tường Đông và Tây đều được bảo quản rất tốt, đến màu sắc cũng chưa hề phai nhạt, và cũng đã được Khương Tấn cùng mọi người trong đoàn khảo cổ tỉ mỉ xử lý kỹ thuật.
Còn bức bích họa đối diện thẳng với họ thì tổn hại nghiêm trọng, mà nhiệm vụ các thầy ở Cố Cung giao cho Giang Chấp lúc trước chính là vẽ lại một phần bức bích họa này. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Trước khi tới đây, thông qua các tài liệu nhận được về bích họa, Giang Chấp đã nắm khá rõ tình hình các bích họa ở tường Đông, Tây và hướng chính diện, duy chỉ có bức bích họa ở trên đỉnh đầu là khi ấy các thầy ở Cố Cung không mảy may nhắc đến dù chỉ một chữ.
Là một bầu trời sao.
Nói một cách chính xác, là một bức thiên văn đồ đã thể hiện được sự bao la, rộng lớn của bầu trời đêm.