Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229 - Chương 229
Chương 229
NGŨ ĐẠI TIÊN
“Chậu cơm”…
Là gì nhỉ?
Bà chủ thẳng thừng kéo ghế ra ngồi nói chuyện với họ.
“Can Phạn Bồn là cách gọi của người bản địa chúng tôi, là tên địa danh, cũng là một ngọn núi, nằm trong huyện ngay bên dưới mạch núi men theo dãy Trường Bạch Sơn, lái xe từ đây qua đó không xa, chắc chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ thôi. Nghe nói, bên trong chậu to bọc lấy chậu nhỏ, các chậu nối với nhau, các chậu liền với nhau, thần bí như tam giác Bermuda vậy. Chỉ cần có ai đó dám bước chân vào đó thì khoảng tám, chín phần là người đó sẽ không bao giờ bước ra được nữa.”
Cả Thịnh Đường và Giang Chấp đều không quen thuộc với những “kỳ sơn dị thủy” ở vùng Đông Bắc này, nên nghe được chuyện ấy cảm thấy khá thú vị.
Bà chủ mở khóa cái miệng của mình, làm một bài giới thiệu đặc sắc về “Chậu cơm” đó.
Chuyện kể rằng Khu chậu cơm ấy có khoảng chín chín tám mốt cái chậu, là khu vực không người thuộc địa phận tỉnh Cát Lâm, cũng là một khu cấm địa. Sau khi vào trong, bất kỳ tín hiệu nào cũng sẽ bị mất, người bước vào trong đó sẽ không phân biệt được phương hướng, đừng nói là kim chỉ Nam, cho dù là điện thoại vệ tinh cũng trở thành phế phẩm.
Đương nhiên, cũng có người vượt qua thập tử nhất sinh để ra ngoài.
Theo những người thoát chết kể lại, trong Can Phạn Bồn có rất nhiều cửa đá và trận đá, từng dãy trụ đá, cao thấp không đồng đều, nhìn giống như di chỉ của văn minh thời tiền sử vậy. Còn có cả những sinh vật dưới nước cực kỳ hiếm gặp, thậm chí có người còn nhìn thấy những thứ rất kỳ lạ giống như bóng người, chạy cực nhanh, thoắt cái đã biến mất.
Thứ giống bóng người ấy là cái gì, không ai dám đưa ra kết luận.
“Tóm lại chính là cái gì cũng có, nào là lối vào của âm tào địa phủ rồi lòng vòng không tìm được lối ra gì đó đều có cả.” Bà chủ nhà thao thao bất tuyệt rồi vỗ đùi thật mạnh: “Nhưng cô cậu bảo con người ấy mà chính là thành phần dở hơi, càng là chỗ nguy hiểm lại càng có người xông vào. Khoảng thời gian trước có mấy người thích thám hiểm tới ở chỗ tôi, đi bộ vào trong Can Phạn Bồn, kết quả là xảy ra chuyện đấy!”
Thịnh Đường lắng nghe rất tập trung, vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì rồi.
Bà chủ nói, cả đoàn người có mấy người bị thương, có một người bị lạc đường, nhưng cũng may được đội cứu hộ cứu về. Mà số họ cũng may mắn, chưa đi vào tận sâu bên trong Can Phạn Bồn, chỉ lòng vòng quanh rìa thôi.
Nói tới đây, bà thì thầm: “Hai người nói thử xem, họ mới chỉ đi lòng vòng xung quanh mà cũng có thể xảy ra chuyện, quỷ dị biết bao!”
Giang Chấp không hiểu: “Với nhiệt độ của Đông Bắc, những ngọn núi cần phải phong tỏa trong địa phận tỉnh đều phong tỏa rồi chứ nhỉ? Sao chỗ chị nói vẫn cho phép người đi ra đi vào vậy?”
Nhiệt độ ở các tỉnh thành có sự khác biệt, giống như các vùng phương Nam, một năm bốn mùa rất ít khi phong tỏa các ngọn núi, trừ phi gặp phải thiên tai tự nhiên. Còn các vùng phương Bắc, Bắc Kinh còn tạm, nhưng chỉ cần ra khỏi Xuất Hải Quan là sẽ hoàn toàn khác biệt, đặc biệt là vùng Đông Bắc, trời chỉ cần chuyển lạnh, có một vài dãy núi sẽ cấm hoàn toàn con người đi vào.
Ví dụ như Trường Bạch Sơn, thời gian được lên núi mỗi năm rất ngắn, còn thời gian phong tỏa sẽ khá dài.
Bà chủ thành thật nói: “Đừng thấy chỗ chúng tôi khá gần Can Phạn Bồn, thế mà người dân ở khu vực này không ai dám đi vào trong chỗ đó đâu. Tôi cũng từng nghe mấy người đi thám hiểm núi nói rằng, Can Phạn Bồn không giống các địa điểm khác, khí hậu bên trong hoàn toàn khác với bên ngoài. Can Phạn Bồn không bị phong tỏa, hình như đi mùa này cũng không dễ bị lạc đường gì đó, tôi cũng chẳng hiểu.”
Đợi tới lúc bà chủ nhà đi nghe điện thoại, Thịnh Đường nói với Giang Chấp: “Nghe còn kích thích hơn cả Tam giác Bermuda ấy nhỉ. Bermuda chỉ có thể khiến người ta mất tích. Bên trong cái khu Chậu cơm gì gì này hình như có không ít bí mật.”
Giang Chấp gắp thức ăn cho cô: “Em cứ coi như nghe một câu chuyện là được rồi.”
“Em nghe Trình Tần kể, ở Đông Bắc có nhiều câu chuyện kỳ lạ, quái đản lắm.”
Giang Chấp mỉm cười: “Đừng quên em tới đây để làm gì.”
“Anh không tò mò sao?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Giang Chấp ăn một miếng thức ăn: “Anh tin vào số phận.” Nói rồi, anh dùng đầu đũa chỉ vào đũa: “Mùi vị không tệ chút nào đâu.”
Thịnh Đường đang định lên tiếng thì nghe thấy ở bàn bên cạnh có người nói chuyện.
Giọng bà chủ sang sảng, ban nãy họ nói gì bàn bên cũng đều nghe được hết, hơn nữa có thể cũng vì sự thoải mái và hiếu khách của người Đông Bắc chăng. Ngoài những chuyện riêng tư, bí mật ra thì hình như việc chia sẻ với nhau đủ các chủ đề với họ cũng trở thành chuyện quá đỗi tự nhiên.
Bàn bên là một người trung niên, cũng là người Đông Bắc: “Giọng hai người nghe không giống người Đông Bắc, từ nơi khác đến à? Muốn tới Can Phạn Bồn? Đại ca khuyên hai em, có thể không đi thì đừng đi, tới mấy nơi như thế mất mạng đấy.”
“Đúng vậy, những người sống ở quanh Can Phạn Bồn đều biết, không thể tùy tiện tới đó được. Nghe nói, bên trong có tiên gia đấy.”
Mỗi người một câu đua nhau nói, càng ngày càng nhiều người xen ngang gia nhập chủ đề này hơn.
Mọi người đều là khách trọ, cũng đều là bèo nước gặp nhau, nhưng lại có thể cùng hòa vào câu chuyện một cách tự nhiên, không cần biết là chủ đề gì, cảnh tượng này khiến Thịnh Đường cảm thấy hào khí vạn trượng dâng lên trong lòng, bất thình lình nhớ tới cảnh Quách Tương đứng ở Phong Lăng Độ nghe câu chuyện về Thần điêu đại hiệp.
Bên ngoài gió tuyết đan xen, bên trong các anh hùng hào kiệt mải mê kể chuyện giang hồ.
Tuy rằng trong câu chuyện trước mắt đây, nhân vật chính từ Thần điêu đại hiệp đã chuyển thành Can Phạn Bồn nhưng bầu không khí này, mức độ truyền kỳ này vẫn không thua kém gì Phong Lăng Độ.
Thịnh Đường nhất thời kích động, nhấc ghế lên định ngồi xích qua bàn bên cạnh hóng chuyện. Giang Chấp lập tức ném sang một cái liếc mắt, mông cô đã rời khỏi ghế lại lặng lẽ hạ xuống. Nhưng hơn nửa cơ thể của cô vẫn rướn ra ngoài, hỏi người ở bàn bên: “Tiên gia? Là thần tiên ấy ạ?”
Mấy người ở bàn bên cạnh phá lên cười sảng khoái, liên tục khoát tay: “Không phải, không phải, tiên gia là cách gọi của người Đông Bắc chúng tôi. Thật ra là, chính là cái… à, đại tiên! Cô Hoàng Bạch Liễu Khôi, năm đại tiên(*).”
(*) Cô tiên (Hồ ly), Hoàng tiên (Chuột vàng), Bạch tiên (Nhím), Thường Tiên (Rắn), Khôi Tiên (Chuột), nhân gian gọi đây là năm đại tiên.
Thịnh Đường hiểu ra, đập bàn liên tục: “Em biết rồi em biết rồi, là hồ ly, chuột vàng, nhím, rắn và chuột, đúng không?”
“Phải gọi một tiếng tiên nữa, Hồ tiên, Hoàng tiên, Bạch tiên, Thường tiên và Khôi tiên.” Có người nhắc nhở, sau đó lại nói: “Ở Đông Bắc, Hồ tiên, Hoàng tiên và Bạch tiên đều là những vị tiên bảo vệ nhà cửa, rất linh thiêng. Theo phong tục chính thống của Đông Bắc, năm vị tiên gia này đều được phong là thần và thờ cúng. Trong năm vị tiên, nổi tiếng nhất chính là Hồ tiên, vì Hồ tam thái gia nhà họ Hồ lợi hại nhất, thống lĩnh các vị tiên giữ nhà khắp vùng Đông Bắc.”
Hai con mắt của Thịnh Đường sáng lấp lánh, cô hỏi: “Vậy ban nãy mọi người nói tới tiên gia ở trong Can Phạn Bồn chính là Hồ tiên đó ư?”
Có người phủ nhận.
“Thông thường mà nói, tiên giữ nhà sẽ không xuất hiện trong rừng núi sâu, có thể xuất hiện ở những nơi như Can Phạn Bồn mười phần thì tám, chín phần là Thường tiên, cũng có nghĩa là tộc rắn trong ngũ tiên. Người ta bảo, Thường tiên tu luyện ở khu vực phía Nam đa phần sống ở nơi sông suối. Truyền thuyết cũng có chuyện rắn hóa thành rồng, tu luyện mình rồng, nhưng ở phương Bắc thì khác. Rất nhiều truyền thuyết người tiên kể rằng, rắn tìm tới tiên hỏi đường và tu luyện theo con đường thành tiên. Thường tiên rất ít khi xuất hiện, đều tu hành trong các ngọn núi sâu, có người nói, thứ nhìn thấy trong Cạn Phạn Bồn chính là Thường tiên. Bởi vì quấy rầy tới chuyện tu luyện của đối phương nên mới trừng phạt những người đi vào núi.”
Thịnh Đường nghe đến say sưa, trong đầu đã tưởng tượng Thường tiên thành nhân vật Bạch Tố Trinh tu luyện ngàn năm một cách tự nhiên.
Rồi nghĩ tới cảnh có một người tiều phu, không hiểu thế nào lại đi vào trong núi sâu và bị lạc đường, bất ngờ từ đâu một cô gái thướt tha xuất hiện, bóng dáng lả lướt yêu kiều. Tiều phu chạy đuổi theo, chớp mắt cô gái đó đã biến mất như thật như mơ.
Nghĩ lại cảm thấy có phần sợ hãi nhưng khi đó e là người ấy vẫn còn lâng lâng như chìm trong mộng vậy.
Đang nói về chuyện tiên gia thì bất ngờ bàn bên cạnh có người xen ngang: “Nói về Can Phạn Bồn, chúng ta không thể không nhắc tới lăng mộ nhà Hán bên dưới chùa Long Phúc, nơi đó mới càng quái đản hơn thì phải.”
NGŨ ĐẠI TIÊN
“Chậu cơm”…
Là gì nhỉ?
Bà chủ thẳng thừng kéo ghế ra ngồi nói chuyện với họ.
“Can Phạn Bồn là cách gọi của người bản địa chúng tôi, là tên địa danh, cũng là một ngọn núi, nằm trong huyện ngay bên dưới mạch núi men theo dãy Trường Bạch Sơn, lái xe từ đây qua đó không xa, chắc chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ thôi. Nghe nói, bên trong chậu to bọc lấy chậu nhỏ, các chậu nối với nhau, các chậu liền với nhau, thần bí như tam giác Bermuda vậy. Chỉ cần có ai đó dám bước chân vào đó thì khoảng tám, chín phần là người đó sẽ không bao giờ bước ra được nữa.”
Cả Thịnh Đường và Giang Chấp đều không quen thuộc với những “kỳ sơn dị thủy” ở vùng Đông Bắc này, nên nghe được chuyện ấy cảm thấy khá thú vị.
Bà chủ mở khóa cái miệng của mình, làm một bài giới thiệu đặc sắc về “Chậu cơm” đó.
Chuyện kể rằng Khu chậu cơm ấy có khoảng chín chín tám mốt cái chậu, là khu vực không người thuộc địa phận tỉnh Cát Lâm, cũng là một khu cấm địa. Sau khi vào trong, bất kỳ tín hiệu nào cũng sẽ bị mất, người bước vào trong đó sẽ không phân biệt được phương hướng, đừng nói là kim chỉ Nam, cho dù là điện thoại vệ tinh cũng trở thành phế phẩm.
Đương nhiên, cũng có người vượt qua thập tử nhất sinh để ra ngoài.
Theo những người thoát chết kể lại, trong Can Phạn Bồn có rất nhiều cửa đá và trận đá, từng dãy trụ đá, cao thấp không đồng đều, nhìn giống như di chỉ của văn minh thời tiền sử vậy. Còn có cả những sinh vật dưới nước cực kỳ hiếm gặp, thậm chí có người còn nhìn thấy những thứ rất kỳ lạ giống như bóng người, chạy cực nhanh, thoắt cái đã biến mất.
Thứ giống bóng người ấy là cái gì, không ai dám đưa ra kết luận.
“Tóm lại chính là cái gì cũng có, nào là lối vào của âm tào địa phủ rồi lòng vòng không tìm được lối ra gì đó đều có cả.” Bà chủ nhà thao thao bất tuyệt rồi vỗ đùi thật mạnh: “Nhưng cô cậu bảo con người ấy mà chính là thành phần dở hơi, càng là chỗ nguy hiểm lại càng có người xông vào. Khoảng thời gian trước có mấy người thích thám hiểm tới ở chỗ tôi, đi bộ vào trong Can Phạn Bồn, kết quả là xảy ra chuyện đấy!”
Thịnh Đường lắng nghe rất tập trung, vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì rồi.
Bà chủ nói, cả đoàn người có mấy người bị thương, có một người bị lạc đường, nhưng cũng may được đội cứu hộ cứu về. Mà số họ cũng may mắn, chưa đi vào tận sâu bên trong Can Phạn Bồn, chỉ lòng vòng quanh rìa thôi.
Nói tới đây, bà thì thầm: “Hai người nói thử xem, họ mới chỉ đi lòng vòng xung quanh mà cũng có thể xảy ra chuyện, quỷ dị biết bao!”
Giang Chấp không hiểu: “Với nhiệt độ của Đông Bắc, những ngọn núi cần phải phong tỏa trong địa phận tỉnh đều phong tỏa rồi chứ nhỉ? Sao chỗ chị nói vẫn cho phép người đi ra đi vào vậy?”
Nhiệt độ ở các tỉnh thành có sự khác biệt, giống như các vùng phương Nam, một năm bốn mùa rất ít khi phong tỏa các ngọn núi, trừ phi gặp phải thiên tai tự nhiên. Còn các vùng phương Bắc, Bắc Kinh còn tạm, nhưng chỉ cần ra khỏi Xuất Hải Quan là sẽ hoàn toàn khác biệt, đặc biệt là vùng Đông Bắc, trời chỉ cần chuyển lạnh, có một vài dãy núi sẽ cấm hoàn toàn con người đi vào.
Ví dụ như Trường Bạch Sơn, thời gian được lên núi mỗi năm rất ngắn, còn thời gian phong tỏa sẽ khá dài.
Bà chủ thành thật nói: “Đừng thấy chỗ chúng tôi khá gần Can Phạn Bồn, thế mà người dân ở khu vực này không ai dám đi vào trong chỗ đó đâu. Tôi cũng từng nghe mấy người đi thám hiểm núi nói rằng, Can Phạn Bồn không giống các địa điểm khác, khí hậu bên trong hoàn toàn khác với bên ngoài. Can Phạn Bồn không bị phong tỏa, hình như đi mùa này cũng không dễ bị lạc đường gì đó, tôi cũng chẳng hiểu.”
Đợi tới lúc bà chủ nhà đi nghe điện thoại, Thịnh Đường nói với Giang Chấp: “Nghe còn kích thích hơn cả Tam giác Bermuda ấy nhỉ. Bermuda chỉ có thể khiến người ta mất tích. Bên trong cái khu Chậu cơm gì gì này hình như có không ít bí mật.”
Giang Chấp gắp thức ăn cho cô: “Em cứ coi như nghe một câu chuyện là được rồi.”
“Em nghe Trình Tần kể, ở Đông Bắc có nhiều câu chuyện kỳ lạ, quái đản lắm.”
Giang Chấp mỉm cười: “Đừng quên em tới đây để làm gì.”
“Anh không tò mò sao?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Giang Chấp ăn một miếng thức ăn: “Anh tin vào số phận.” Nói rồi, anh dùng đầu đũa chỉ vào đũa: “Mùi vị không tệ chút nào đâu.”
Thịnh Đường đang định lên tiếng thì nghe thấy ở bàn bên cạnh có người nói chuyện.
Giọng bà chủ sang sảng, ban nãy họ nói gì bàn bên cũng đều nghe được hết, hơn nữa có thể cũng vì sự thoải mái và hiếu khách của người Đông Bắc chăng. Ngoài những chuyện riêng tư, bí mật ra thì hình như việc chia sẻ với nhau đủ các chủ đề với họ cũng trở thành chuyện quá đỗi tự nhiên.
Bàn bên là một người trung niên, cũng là người Đông Bắc: “Giọng hai người nghe không giống người Đông Bắc, từ nơi khác đến à? Muốn tới Can Phạn Bồn? Đại ca khuyên hai em, có thể không đi thì đừng đi, tới mấy nơi như thế mất mạng đấy.”
“Đúng vậy, những người sống ở quanh Can Phạn Bồn đều biết, không thể tùy tiện tới đó được. Nghe nói, bên trong có tiên gia đấy.”
Mỗi người một câu đua nhau nói, càng ngày càng nhiều người xen ngang gia nhập chủ đề này hơn.
Mọi người đều là khách trọ, cũng đều là bèo nước gặp nhau, nhưng lại có thể cùng hòa vào câu chuyện một cách tự nhiên, không cần biết là chủ đề gì, cảnh tượng này khiến Thịnh Đường cảm thấy hào khí vạn trượng dâng lên trong lòng, bất thình lình nhớ tới cảnh Quách Tương đứng ở Phong Lăng Độ nghe câu chuyện về Thần điêu đại hiệp.
Bên ngoài gió tuyết đan xen, bên trong các anh hùng hào kiệt mải mê kể chuyện giang hồ.
Tuy rằng trong câu chuyện trước mắt đây, nhân vật chính từ Thần điêu đại hiệp đã chuyển thành Can Phạn Bồn nhưng bầu không khí này, mức độ truyền kỳ này vẫn không thua kém gì Phong Lăng Độ.
Thịnh Đường nhất thời kích động, nhấc ghế lên định ngồi xích qua bàn bên cạnh hóng chuyện. Giang Chấp lập tức ném sang một cái liếc mắt, mông cô đã rời khỏi ghế lại lặng lẽ hạ xuống. Nhưng hơn nửa cơ thể của cô vẫn rướn ra ngoài, hỏi người ở bàn bên: “Tiên gia? Là thần tiên ấy ạ?”
Mấy người ở bàn bên cạnh phá lên cười sảng khoái, liên tục khoát tay: “Không phải, không phải, tiên gia là cách gọi của người Đông Bắc chúng tôi. Thật ra là, chính là cái… à, đại tiên! Cô Hoàng Bạch Liễu Khôi, năm đại tiên(*).”
(*) Cô tiên (Hồ ly), Hoàng tiên (Chuột vàng), Bạch tiên (Nhím), Thường Tiên (Rắn), Khôi Tiên (Chuột), nhân gian gọi đây là năm đại tiên.
Thịnh Đường hiểu ra, đập bàn liên tục: “Em biết rồi em biết rồi, là hồ ly, chuột vàng, nhím, rắn và chuột, đúng không?”
“Phải gọi một tiếng tiên nữa, Hồ tiên, Hoàng tiên, Bạch tiên, Thường tiên và Khôi tiên.” Có người nhắc nhở, sau đó lại nói: “Ở Đông Bắc, Hồ tiên, Hoàng tiên và Bạch tiên đều là những vị tiên bảo vệ nhà cửa, rất linh thiêng. Theo phong tục chính thống của Đông Bắc, năm vị tiên gia này đều được phong là thần và thờ cúng. Trong năm vị tiên, nổi tiếng nhất chính là Hồ tiên, vì Hồ tam thái gia nhà họ Hồ lợi hại nhất, thống lĩnh các vị tiên giữ nhà khắp vùng Đông Bắc.”
Hai con mắt của Thịnh Đường sáng lấp lánh, cô hỏi: “Vậy ban nãy mọi người nói tới tiên gia ở trong Can Phạn Bồn chính là Hồ tiên đó ư?”
Có người phủ nhận.
“Thông thường mà nói, tiên giữ nhà sẽ không xuất hiện trong rừng núi sâu, có thể xuất hiện ở những nơi như Can Phạn Bồn mười phần thì tám, chín phần là Thường tiên, cũng có nghĩa là tộc rắn trong ngũ tiên. Người ta bảo, Thường tiên tu luyện ở khu vực phía Nam đa phần sống ở nơi sông suối. Truyền thuyết cũng có chuyện rắn hóa thành rồng, tu luyện mình rồng, nhưng ở phương Bắc thì khác. Rất nhiều truyền thuyết người tiên kể rằng, rắn tìm tới tiên hỏi đường và tu luyện theo con đường thành tiên. Thường tiên rất ít khi xuất hiện, đều tu hành trong các ngọn núi sâu, có người nói, thứ nhìn thấy trong Cạn Phạn Bồn chính là Thường tiên. Bởi vì quấy rầy tới chuyện tu luyện của đối phương nên mới trừng phạt những người đi vào núi.”
Thịnh Đường nghe đến say sưa, trong đầu đã tưởng tượng Thường tiên thành nhân vật Bạch Tố Trinh tu luyện ngàn năm một cách tự nhiên.
Rồi nghĩ tới cảnh có một người tiều phu, không hiểu thế nào lại đi vào trong núi sâu và bị lạc đường, bất ngờ từ đâu một cô gái thướt tha xuất hiện, bóng dáng lả lướt yêu kiều. Tiều phu chạy đuổi theo, chớp mắt cô gái đó đã biến mất như thật như mơ.
Nghĩ lại cảm thấy có phần sợ hãi nhưng khi đó e là người ấy vẫn còn lâng lâng như chìm trong mộng vậy.
Đang nói về chuyện tiên gia thì bất ngờ bàn bên cạnh có người xen ngang: “Nói về Can Phạn Bồn, chúng ta không thể không nhắc tới lăng mộ nhà Hán bên dưới chùa Long Phúc, nơi đó mới càng quái đản hơn thì phải.”