Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227 - Chương 227
Chương 227
LOẠI CON GÁI NHƯ EM MÀ CÒN NGHĨ ĐẾN CHUYỆN LẤY CHỒNG HẢ?
“Hoàn toàn không hối hận, hơn nữa khoảng thời gian này chúng ta ở Đông Bắc cũng đừng công khai quan hệ yêu đương với mọi người nhé.”
Giang Chấp sững sờ ra mặt: “Thế là ý gì?”
“Bây giờ mọi người bên đội khảo cổ đều biết em là học trò của anh, như vậy chẳng phải rất tốt sao?” Thịnh Đường suy nghĩ rất chu toàn: “Chỉ là em cảm thấy nếu họ biết em là bạn gái của anh, chẳng biết họ sẽ nghĩ gì nữa.”
Giang Chấp hơi chau mày: “Đường Tiểu Thất, logic của em rất kỳ lạ đấy, sợ người khác suy nghĩ lung tung, nên đến cả chuyện anh là bạn trai của em cũng không muốn thừa nhận?”
“Anh nghĩ mà xem, anh tới đây là để làm việc, hai chúng ta ngày nào cũng dính chặt lấy nhau nói chuyện yêu đương, người ta chắc chắn sẽ cảm thấy anh tới đây cũng chỉ vì mấy chuyện nam nữ tầm thường, rồi họ sẽ nhìn hai chúng ta bằng ánh mắt gì?”
Giang Chấp khẽ thở dài: “Có phải em nghĩ quá nhiều rồi không? Còn nữa, có phải em đang có hiểu lầm gì đó với bản thân mình không, em mà biết nói chuyện nam nữ yêu đương á?”
Thịnh Đường níu lấy vạt áo của anh, tảng lờ ý kiến của anh, nói: “Em nghe Trình Tần nói, người Đông Bắc rất thích bàn tán sau lưng người khác, thế nên vì danh tiếng của anh, vì thể diện của một cô gái xinh đẹp như hoa như em, chúng ta không thể quá lộ liễu, đặc biệt là mấy chuyện như sống chung trước khi kết hôn.”
Nghe xong câu này, Giang Chấp cũng không thể không thỏa hiệp. Cô đã lôi cả thể diện của một người con gái ra rồi, anh có thể không cần thể diện, nhưng lại không thể khiến da mặt cô dính sát đất được phải không.
Anh nhướng mày, cố tình hỏi cô: “Không phải em thấy thầy Khương đẹp trai quá nên nảy sinh suy nghĩ thay lòng nào đó chứ?”
Thịnh Đường cười trộm: “Anh thấy thầy Khương đẹp trai lắm à?”
“Anh ta hả?” Giang Chấp cười khẩy: “Như thế mà cũng gọi là đẹp trai sao? Còn chẳng đẹp trai bằng Kỳ Dư.”
Không đẹp trai ư?
Mặt mày thanh tú, cần chiều cao có chiều cao, cần vóc dáng có vóc dáng, cô cảm thấy đã đẹp trai lắm rồi.
“Vậy anh cảm thấy Kỳ Dư đẹp trai hay Tiêu Dã đẹp trai?” Cô lại đảo ngược chủ đề trở về Đôn Hoàng.
Giang Chấp buông một tiếng thở dài nặng nề: “Tiểu Thất…”
“Ăn cơm thôi!”
Chất giọng hào sảng của bà chủ vọng thẳng lên khắp ba tầng của nhà khách.
***
“Sáu Viên Thịt Bằm giải tán cũng đáng tiếc thật, nhưng đây cũng âu cũng là chuyện thường tình, anh cũng đừng nặng lòng mãi thế. Nếu anh thật sự nhớ Giang Chấp thì qua Cát Lâm tìm anh ấy vậy. Này, em nói cho anh biết, anh đã nếm đủ vị cát vàng của Đại Tây Bắc thì nên tới lĩnh giáo một chút đất đen của Đông Bắc chứ. Đại Đông Bắc bọn em những chỗ ăn ngon, những chỗ vui chơi nhiều vô kể, thích hơn Đôn Hoàng nhiều.”
Tiêu Dã từ sa mạc Gobi trở về, có lẽ cũng mệt lòng nên ngã vật ra giường ngủ luôn. Nếu không có Trình Tần gọi video call cho anh, chắc đến bây giờ anh cũng chưa tỉnh lại.
Trong lúc nói chuyện với Trình Tần, Tiêu Dã còn tranh thủ đun một bình nước, úp một gói mì đặt lên bàn, định ăn luôn bữa tối.
Nghe xong lời của Trình Tần, anh cười khẩy: “Anh nhớ cậu ta hả? Trình Tần, em nghĩ đầu anh bị kẹp cửa rồi phải không?”
“Không kẹp sao?” Trình Tần nói: “Giang Chấp là người có tính cách như thế nào anh còn không rõ sao? Tính cách lạnh nhạt, không chừng cả tình dục cũng lạnh nhạt. Anh thì hay rồi, chỉ nhanh nhảu bộc lộ hết cảm xúc của mình ra. Thấy chưa, tổn thương rồi đúng không?”
Tiêu Dã nghe xong cảm thấy câu nói này rất khó hiểu, sao đang yên đang lành lại chòi ra chuyện tình dục lạnh nhạt?
Anh không muốn nói thêm về chủ đề này một chút nào nữa.
Tiêu Dã nhìn Trình Tần ở trong video call, bực dọc: “Sao em cứ nói chuyện video với anh là lại đắp mặt nạ vậy? Có phải một ngày hai mươi tư tiếng cái mặt nạ không rời mặt em không?”
“Em đắp mặt nạ ảnh hưởng gì đến anh à?”
“Sao lại không ảnh hưởng tới anh?” Tiêu Dã quát khẽ: “Nửa đêm nửa hôm, một gương mặt trắng phớ, làm sao anh biết được người đang nói chuyện với anh là người hay là ma?”
Trình Tần ở trong màn hình đang ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, trên đầu đeo một chiếc cặp tóc in mình mặt quái thú, cực kỳ khoa trương, mặc một bộ đồ ngủ vẽ hình đầu lâu xương chéo. Căn phòng còn không đủ sáng, cái đầu lâu đó còn là dạ quang, phát ra thứ ánh sáng xanh le lói.
Cô bôi mặt nạ khắp mặt, không khác gì phết lên mặt một lớp sơn trắng.
Nghe xong, Trình Tần nổi đóa: “Tiêu Dã, anh bị bệnh à? Bà cô đây có lòng tốt an ủi anh. Anh thì hay rồi, còn kén cá chọn canh, anh có tin từ nay về sau em sống chết không qua lại với anh nữa không?”
“Anh đã thay em chiến đấu với Khúc Phong, em quên rồi à?”
Trình Tần bị một câu nói của Tiêu Dã đánh bật trở lại.
Thôi được rồi, cô thừa nhận, ai bảo cậu chủ Tiêu đây đã từng nhiệt tình vào sinh ra tử vì cô chứ?
Nước đã sôi, Tiêu Dã đứng dậy xách ấm nước, lúc đổ nước sôi vào hộp mì không cẩn thận bị bỏng vì làn khói bốc lên quá nghi ngút, khiến Trình Tần ở đầu kia nhìn thấy cũng cảm thấy thương… w●ebtruy●enonlin●e●com
“Ôi trời đất ơi, Tiêu gia, anh nói xem, anh đâu có thất tình, có cần phải bày ra điệu bộ thảm khốc như bị ai đó đá đít như vậy không? Xuống nhà gọi cho mình một suất cơm thật ngon không được hay sao?”
Tiêu Dã không buồn ngẩng đầu lên: “Anh giảm béo.”
Trình Tần quan sát cơ thể với những đường nét mượt mà, trơn tru của anh, cười xấu xa: “Vậy chú cởi quần áo ra cho bà chị đây xem nào, chị sẽ giúp chú tham mưu xem chú có cần giảm cân không.”
Tiêu Dã đặt ấm nước sang một bên, đậy nắp hộp mì lại, cười khẩy: “Muốn làm chị của anh á? Em không sợ tổn thọ à?”
Mặt nạ trên mặt Trình Tần đã khô cong, tạo thành một lớp mặt nạ khá cứng, nên cô cũng không dám cười, cười là mặt nạ sẽ vỡ. Cô nói: “Em chỉ sợ anh nghĩ quẩn quá rồi lại treo cổ tự tử trong nhà. Dù sao cũng có duyên quen biết, em phải giúp anh cảm nhận được một chút ấm áp chứ. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh thật sự không tính qua Đông Bắc tìm họ à? Cứ coi như cho mình một kỳ nghỉ phép đi, mùa này ở bên đó có hơi lạnh một chút nhưng nhiều chỗ chơi, ăn thì bạt ngàn, đặc biệt là các món nướng. Em nói cho anh biết, đỉnh cực kỳ. Mấy cái xiên thịt nướng nhỏ xíu ấy à, lấp lánh ánh mỡ. Rồi còn biết bao nhiêu món được nướng trên những chiếc vỉ to tướng: Thịt, cật heo, cá rồi còn cả trứng vịt lộn nữa…”
“Phì!” Tiêu Dã sặc một cái, sau đó ho dữ dội.
Ở đầu kia, Trình Tần chép miệng mấy tiếng: “Anh kích động quá rồi đấy. Phải, anh đang ăn mì, những gì em nói với anh khá là tàn nhẫn.”
Tiêu Dã khó khăn lắm mới thở đều lại được, nói với Trình Tần: “Sao đám người Đông Bắc các em cái gì cũng dám ăn vậy? Còn ăn cả trứng vịt lộn?”
“Anh biết trứng vịt lộn à?” Trình Tần cười phá lên, hỏi.
Tiêu Dã đè nén cảm giác ghê người xuống, không đoái hoài tới cô nữa.
Trình Tần lại chỉ thích chọc anh, cố tình nói tiếp: “Đâu phải chỉ có mỗi người Đông Bắc bọn em là ăn trứng vịt lộn, chỉ có điều, ở Đông Bắc bọn em hay gọi là ‘trứng gà lông’. Có chỗ bỏ vào xiên nướng thẳng trên bếp than ấy. Có chỗ nướng trên vỉ sắt, lại có chỗ nướng trên tấm sắt lật qua lật lại, tóm lại ăn kiểu gì thì cũng ngon, một phần chia làm hai, hoặc xắt ra thành miếng, rắc thêm ớt bột, lông gà được nướng hơi cháy, vừa đủ để ngon miệng, cắn vào một miệng, ôi, mỹ vị nhân gian.”
Tiêu Dã cố gắng làm như không nghe thấy gì hết, cắm đầu ăn mì.
Trình Tần tiếp tục kích thích anh: “Đông Bắc còn đỡ, người ta còn nướng chín rồi mới ăn, ít nhất có mùi có vị, chứ ở một số vùng phía Nam còn luộc ăn, đập trứng ra, bên trong còn nguyên nước cốt, rít một hớp, mùi vị còn nguyên trong miệng.”
Lúc cô nói, cũng đồng thời là lúc Tiêu Dã rít vào miệng một miếng mì, anh lập tức sững người.
Ngay sau đó liền cảm thấy thứ trong miệng hình như không giống mì cho lắm, cứ có thứ gì như đang động đậy, giống như… Móng nhỏ xíu của những con gà con đang chạm vào đầu lưỡi, vào miệng anh…
Tiêu Dã đột ngột đứng phắt dậy, một giây sau lao thẳng vào trong phòng vệ sinh.
Không bao lâu sau đã nghe thấy có tiếng nôn mửa từ trong nhà vệ sinh vọng ra, âm thanh thảm khốc đến nỗi ngay cả Trình Tần cũng nghe rõ.
Trình Tần ở đầu kia cười quái đản, cực kỳ khoa trương.
Tiếng nôn mửa trong nhà vệ sinh khó khăn lắm mới ngừng lại được, thì lại tới giọng phẫn nộ của Tiêu Dã vọng ra ngoài…
“Trình Tần! Loại con gái như em mà còn nghĩ tới chuyện lấy chồng hả? Nằm mơ đi! Ai có thể lấy một người như em… Ọe…”
LOẠI CON GÁI NHƯ EM MÀ CÒN NGHĨ ĐẾN CHUYỆN LẤY CHỒNG HẢ?
“Hoàn toàn không hối hận, hơn nữa khoảng thời gian này chúng ta ở Đông Bắc cũng đừng công khai quan hệ yêu đương với mọi người nhé.”
Giang Chấp sững sờ ra mặt: “Thế là ý gì?”
“Bây giờ mọi người bên đội khảo cổ đều biết em là học trò của anh, như vậy chẳng phải rất tốt sao?” Thịnh Đường suy nghĩ rất chu toàn: “Chỉ là em cảm thấy nếu họ biết em là bạn gái của anh, chẳng biết họ sẽ nghĩ gì nữa.”
Giang Chấp hơi chau mày: “Đường Tiểu Thất, logic của em rất kỳ lạ đấy, sợ người khác suy nghĩ lung tung, nên đến cả chuyện anh là bạn trai của em cũng không muốn thừa nhận?”
“Anh nghĩ mà xem, anh tới đây là để làm việc, hai chúng ta ngày nào cũng dính chặt lấy nhau nói chuyện yêu đương, người ta chắc chắn sẽ cảm thấy anh tới đây cũng chỉ vì mấy chuyện nam nữ tầm thường, rồi họ sẽ nhìn hai chúng ta bằng ánh mắt gì?”
Giang Chấp khẽ thở dài: “Có phải em nghĩ quá nhiều rồi không? Còn nữa, có phải em đang có hiểu lầm gì đó với bản thân mình không, em mà biết nói chuyện nam nữ yêu đương á?”
Thịnh Đường níu lấy vạt áo của anh, tảng lờ ý kiến của anh, nói: “Em nghe Trình Tần nói, người Đông Bắc rất thích bàn tán sau lưng người khác, thế nên vì danh tiếng của anh, vì thể diện của một cô gái xinh đẹp như hoa như em, chúng ta không thể quá lộ liễu, đặc biệt là mấy chuyện như sống chung trước khi kết hôn.”
Nghe xong câu này, Giang Chấp cũng không thể không thỏa hiệp. Cô đã lôi cả thể diện của một người con gái ra rồi, anh có thể không cần thể diện, nhưng lại không thể khiến da mặt cô dính sát đất được phải không.
Anh nhướng mày, cố tình hỏi cô: “Không phải em thấy thầy Khương đẹp trai quá nên nảy sinh suy nghĩ thay lòng nào đó chứ?”
Thịnh Đường cười trộm: “Anh thấy thầy Khương đẹp trai lắm à?”
“Anh ta hả?” Giang Chấp cười khẩy: “Như thế mà cũng gọi là đẹp trai sao? Còn chẳng đẹp trai bằng Kỳ Dư.”
Không đẹp trai ư?
Mặt mày thanh tú, cần chiều cao có chiều cao, cần vóc dáng có vóc dáng, cô cảm thấy đã đẹp trai lắm rồi.
“Vậy anh cảm thấy Kỳ Dư đẹp trai hay Tiêu Dã đẹp trai?” Cô lại đảo ngược chủ đề trở về Đôn Hoàng.
Giang Chấp buông một tiếng thở dài nặng nề: “Tiểu Thất…”
“Ăn cơm thôi!”
Chất giọng hào sảng của bà chủ vọng thẳng lên khắp ba tầng của nhà khách.
***
“Sáu Viên Thịt Bằm giải tán cũng đáng tiếc thật, nhưng đây cũng âu cũng là chuyện thường tình, anh cũng đừng nặng lòng mãi thế. Nếu anh thật sự nhớ Giang Chấp thì qua Cát Lâm tìm anh ấy vậy. Này, em nói cho anh biết, anh đã nếm đủ vị cát vàng của Đại Tây Bắc thì nên tới lĩnh giáo một chút đất đen của Đông Bắc chứ. Đại Đông Bắc bọn em những chỗ ăn ngon, những chỗ vui chơi nhiều vô kể, thích hơn Đôn Hoàng nhiều.”
Tiêu Dã từ sa mạc Gobi trở về, có lẽ cũng mệt lòng nên ngã vật ra giường ngủ luôn. Nếu không có Trình Tần gọi video call cho anh, chắc đến bây giờ anh cũng chưa tỉnh lại.
Trong lúc nói chuyện với Trình Tần, Tiêu Dã còn tranh thủ đun một bình nước, úp một gói mì đặt lên bàn, định ăn luôn bữa tối.
Nghe xong lời của Trình Tần, anh cười khẩy: “Anh nhớ cậu ta hả? Trình Tần, em nghĩ đầu anh bị kẹp cửa rồi phải không?”
“Không kẹp sao?” Trình Tần nói: “Giang Chấp là người có tính cách như thế nào anh còn không rõ sao? Tính cách lạnh nhạt, không chừng cả tình dục cũng lạnh nhạt. Anh thì hay rồi, chỉ nhanh nhảu bộc lộ hết cảm xúc của mình ra. Thấy chưa, tổn thương rồi đúng không?”
Tiêu Dã nghe xong cảm thấy câu nói này rất khó hiểu, sao đang yên đang lành lại chòi ra chuyện tình dục lạnh nhạt?
Anh không muốn nói thêm về chủ đề này một chút nào nữa.
Tiêu Dã nhìn Trình Tần ở trong video call, bực dọc: “Sao em cứ nói chuyện video với anh là lại đắp mặt nạ vậy? Có phải một ngày hai mươi tư tiếng cái mặt nạ không rời mặt em không?”
“Em đắp mặt nạ ảnh hưởng gì đến anh à?”
“Sao lại không ảnh hưởng tới anh?” Tiêu Dã quát khẽ: “Nửa đêm nửa hôm, một gương mặt trắng phớ, làm sao anh biết được người đang nói chuyện với anh là người hay là ma?”
Trình Tần ở trong màn hình đang ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, trên đầu đeo một chiếc cặp tóc in mình mặt quái thú, cực kỳ khoa trương, mặc một bộ đồ ngủ vẽ hình đầu lâu xương chéo. Căn phòng còn không đủ sáng, cái đầu lâu đó còn là dạ quang, phát ra thứ ánh sáng xanh le lói.
Cô bôi mặt nạ khắp mặt, không khác gì phết lên mặt một lớp sơn trắng.
Nghe xong, Trình Tần nổi đóa: “Tiêu Dã, anh bị bệnh à? Bà cô đây có lòng tốt an ủi anh. Anh thì hay rồi, còn kén cá chọn canh, anh có tin từ nay về sau em sống chết không qua lại với anh nữa không?”
“Anh đã thay em chiến đấu với Khúc Phong, em quên rồi à?”
Trình Tần bị một câu nói của Tiêu Dã đánh bật trở lại.
Thôi được rồi, cô thừa nhận, ai bảo cậu chủ Tiêu đây đã từng nhiệt tình vào sinh ra tử vì cô chứ?
Nước đã sôi, Tiêu Dã đứng dậy xách ấm nước, lúc đổ nước sôi vào hộp mì không cẩn thận bị bỏng vì làn khói bốc lên quá nghi ngút, khiến Trình Tần ở đầu kia nhìn thấy cũng cảm thấy thương… w●ebtruy●enonlin●e●com
“Ôi trời đất ơi, Tiêu gia, anh nói xem, anh đâu có thất tình, có cần phải bày ra điệu bộ thảm khốc như bị ai đó đá đít như vậy không? Xuống nhà gọi cho mình một suất cơm thật ngon không được hay sao?”
Tiêu Dã không buồn ngẩng đầu lên: “Anh giảm béo.”
Trình Tần quan sát cơ thể với những đường nét mượt mà, trơn tru của anh, cười xấu xa: “Vậy chú cởi quần áo ra cho bà chị đây xem nào, chị sẽ giúp chú tham mưu xem chú có cần giảm cân không.”
Tiêu Dã đặt ấm nước sang một bên, đậy nắp hộp mì lại, cười khẩy: “Muốn làm chị của anh á? Em không sợ tổn thọ à?”
Mặt nạ trên mặt Trình Tần đã khô cong, tạo thành một lớp mặt nạ khá cứng, nên cô cũng không dám cười, cười là mặt nạ sẽ vỡ. Cô nói: “Em chỉ sợ anh nghĩ quẩn quá rồi lại treo cổ tự tử trong nhà. Dù sao cũng có duyên quen biết, em phải giúp anh cảm nhận được một chút ấm áp chứ. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh thật sự không tính qua Đông Bắc tìm họ à? Cứ coi như cho mình một kỳ nghỉ phép đi, mùa này ở bên đó có hơi lạnh một chút nhưng nhiều chỗ chơi, ăn thì bạt ngàn, đặc biệt là các món nướng. Em nói cho anh biết, đỉnh cực kỳ. Mấy cái xiên thịt nướng nhỏ xíu ấy à, lấp lánh ánh mỡ. Rồi còn biết bao nhiêu món được nướng trên những chiếc vỉ to tướng: Thịt, cật heo, cá rồi còn cả trứng vịt lộn nữa…”
“Phì!” Tiêu Dã sặc một cái, sau đó ho dữ dội.
Ở đầu kia, Trình Tần chép miệng mấy tiếng: “Anh kích động quá rồi đấy. Phải, anh đang ăn mì, những gì em nói với anh khá là tàn nhẫn.”
Tiêu Dã khó khăn lắm mới thở đều lại được, nói với Trình Tần: “Sao đám người Đông Bắc các em cái gì cũng dám ăn vậy? Còn ăn cả trứng vịt lộn?”
“Anh biết trứng vịt lộn à?” Trình Tần cười phá lên, hỏi.
Tiêu Dã đè nén cảm giác ghê người xuống, không đoái hoài tới cô nữa.
Trình Tần lại chỉ thích chọc anh, cố tình nói tiếp: “Đâu phải chỉ có mỗi người Đông Bắc bọn em là ăn trứng vịt lộn, chỉ có điều, ở Đông Bắc bọn em hay gọi là ‘trứng gà lông’. Có chỗ bỏ vào xiên nướng thẳng trên bếp than ấy. Có chỗ nướng trên vỉ sắt, lại có chỗ nướng trên tấm sắt lật qua lật lại, tóm lại ăn kiểu gì thì cũng ngon, một phần chia làm hai, hoặc xắt ra thành miếng, rắc thêm ớt bột, lông gà được nướng hơi cháy, vừa đủ để ngon miệng, cắn vào một miệng, ôi, mỹ vị nhân gian.”
Tiêu Dã cố gắng làm như không nghe thấy gì hết, cắm đầu ăn mì.
Trình Tần tiếp tục kích thích anh: “Đông Bắc còn đỡ, người ta còn nướng chín rồi mới ăn, ít nhất có mùi có vị, chứ ở một số vùng phía Nam còn luộc ăn, đập trứng ra, bên trong còn nguyên nước cốt, rít một hớp, mùi vị còn nguyên trong miệng.”
Lúc cô nói, cũng đồng thời là lúc Tiêu Dã rít vào miệng một miếng mì, anh lập tức sững người.
Ngay sau đó liền cảm thấy thứ trong miệng hình như không giống mì cho lắm, cứ có thứ gì như đang động đậy, giống như… Móng nhỏ xíu của những con gà con đang chạm vào đầu lưỡi, vào miệng anh…
Tiêu Dã đột ngột đứng phắt dậy, một giây sau lao thẳng vào trong phòng vệ sinh.
Không bao lâu sau đã nghe thấy có tiếng nôn mửa từ trong nhà vệ sinh vọng ra, âm thanh thảm khốc đến nỗi ngay cả Trình Tần cũng nghe rõ.
Trình Tần ở đầu kia cười quái đản, cực kỳ khoa trương.
Tiếng nôn mửa trong nhà vệ sinh khó khăn lắm mới ngừng lại được, thì lại tới giọng phẫn nộ của Tiêu Dã vọng ra ngoài…
“Trình Tần! Loại con gái như em mà còn nghĩ tới chuyện lấy chồng hả? Nằm mơ đi! Ai có thể lấy một người như em… Ọe…”