Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226 - Chương 226
Chương 226
NHẬN MỘT PHÒNG LÀ ĐƯỢC RỒI
Giang Chấp quanh năm sống ở nước ngoài, chưa từng tới Đông Bắc, người Đông Bắc duy nhất từng tiếp xúc chính là Trình Tần, lại còn không tiếp xúc quá nhiều. Thế nên chưa cần nói tới chất giọng hào sảng của bà chủ khi nói chuyện, những lời bà nói ra anh cũng phải ngẩn ra một lúc lâu mới có thể hiểu được ý tứ, anh nói: “Không cần đâu, tôi ngủ không quen.”
Thịnh Đường sợ bà chủ hiểu lầm Giang Chấp quá lạnh nhạt, bèn cười nói: “Haizz, sư phụ em sợ đau lưng, không chịu nổi.”
Giang Chấp thản nhiên chen vào một câu nhẹ tênh như không: “Đặt một phòng là được rồi.”
Anh vừa dứt lời, bà chủ liền sững sờ, hết nhìn Thịnh Đường lại quay đầu nhìn Khương Tấn. Khương Tấn cũng lấy làm lạ, bèn hỏi Giang Chấp: “Anh và cô ấy định… ở chung một phòng?”
Giang Chấp đang định lên tiếng thì Thịnh Đường đã phản ứng nhanh hơn: “Thật ra sư phụ của em muốn tiết kiệm tiền cho mọi người thôi. Con người anh ấy là vậy, rất sợ gây thêm phiền toái cho người khác.”
“Sao có thể là gây thêm phiền toái chứ?” Khương Tấn vội vàng nói: “Giáo sư Giang, anh tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, anh nghĩ vậy khiến chúng tôi ái ngại lắm.” Nói rồi, anh ấy nhìn về phía bà chủ: “Vẫn đặt hai phòng với giường lớn đi ạ.”
Bà chủ mím môi cười, không hỏi Giang Chấp nữa mà ngược lại quay sang hỏi Thịnh Đường: “Chắc chắn là hai phòng đấy chứ?”
Thịnh Đường gật đầu lia lịa.
“Thôi được rồi.” Bà chủ chân tay nhanh nhẹn, đăng ký chứng minh thư cho họ. Sau khi lấy thẻ phòng ra, bà đưa cho họ và nói: “Đặt hai phòng rồi đây, còn việc ngủ như thế nào thì hai bạn cứ thoải mái.”
Một câu nói đủ khiến gương mặt Thịnh Đường nóng rực lên.
Nhà khách không lớn, trên dưới tổng cộng có ba tầng, Giang Chấp sợ ồn nên xin tầng trên cùng, phòng của hai người họ ở sát cạnh nhau.
Vẫn là ông chủ cao to lực lưỡng giúp họ xách va ly, không có thang máy, đi toàn bằng thang bộ, đến lúc đẩy được va ly hành lý vào cửa, ông mệt đến mức thở hồng hộc. Sau khi ông chủ đi khỏi, Thịnh Đường thở dài: “Trông ông ấy cũng chỉ khoảng ngoài bốn mươi nhỉ? Béo quá, còn không giảm cân thì về sau sức khỏe sẽ là một vấn đề đáng lo đấy.”
Giang Chấp đẩy va ly hành lý vào trong góc, anh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Giảm cân cần có động lực, có thể là vì không có động lực chăng.”
Căn phòng không quá lớn, ước chừng chưa đến ba mươi mét vuông.
Kết cấu của căn phòng không khác nhiều so với phòng trong các nhà khách bình thường, đi vào là khu vực trước cửa, bên trái là phòng vệ sinh và phòng tắm, bên phải là tủ quần áo, chính giữa căn phòng là một chiếc giường lớn với kích thước 1,8mx2m, trên bức tường đối diện tường là ti vi, một chiếc giá đựng đồ được kê ngang, chếch đối diện là một chiếc bàn và một chiếc ghế.
Rèm cửa được mở, cửa sổ cao bằng nửa thân người bình thường, không chạm đất. Qua cửa sổ, bên ngoài chính là phong cảnh của huyện nhỏ.
Không phải là phòng nhìn ra cảnh núi, thế nên không nhìn thấy con đường đi vào chùa Long Phúc. Nhưng phong cảnh đập vào mắt Giang Chấp cũng rất thoải mái, coi như kiểu phong cách đại diện cho văn hóa và con người bản địa. Bên dưới nhà khách có một vài cửa hàng, trong đó có một cửa hàng mà trước cửa treo một chiếc đèn lồng màu vàng hoàng hôn, góc mái hiên còn loáng thoáng nhìn thấy mạng nhện, trước cửa dựng một tấm biển sắt màu trắng, bên trên viết một dòng chữ xiên xẹo: Cửa hàng bán lẻ.
Ở vùng Đông Bắc, ban ngày rất ngắn, chưa đến sáu giờ trời đã tối rồi, hoàn toàn khác biệt so với thời tiết ở Đôn Hoàng.
Các cửa hàng lớn nhỏ đã bắt đầu mở bán, có sạp hàng, cũng có hàng bày ra đất, trên đỉnh đầu treo một dây điện khá đơn giản, hàng nào muốn nối đèn thì nối thẳng bóng đèn vào là được. Tiếng hò hét, tiếng cò kè mặc cả lúc bổng lúc trầm.
Họ bán đủ thứ, có quần áo, có đồ tạp hóa lặt vặt, phần nhiều là các loại đồ ăn vặt, nào là mì lạnh nướng, trứng Thiết Bản Thực, trong không khí còn thoang thoảng mùi đồ nướng.
“Kết hôn rồi đáng lẽ càng phải có động lực hơn, dù sao cũng đã có vợ có con rồi, vì người nhà cũng nên giữ gìn thể chất và tâm hồn lành mạnh chứ.” Nói rồi Thịnh Đường nhìn ra trước cửa sổ, cảm thấy dưới nhà rất náo nhiệt, cô bèn mở cửa sổ ra.
Gió đêm mát mẻ, lạnh lẽo, lại thơm nữa.
Giang Chấp mỉm cười, từ phía sau vòng qua ôm lấy cô, như thế này cô không sợ lạnh nữa.
“Anh cảm thấy em nói có đúng không?”
Giang Chấp tựa cằm mình lên đỉnh đầu cô: “Ừm, đúng vậy.”
“Về điểm này bố em làm cực kỳ tốt. Dù đã có tuổi rồi nhưng ông vẫn giữ vóc dáng rất tốt. Trước kia em nghĩ vì ông thích ăn diện, về sau ông nói, vì ông còn có mẹ em và em, thế nên càng phải giữ gìn sự khỏe mạnh của mình.”
Giang Chấp nghiêng mặt nhìn cô, nói một câu đầy ý tứ sâu xa: “Anh cũng có thể làm được.”
Trái tim nhỏ bé của Thịnh Đường suýt chút nữa thì vọt ra ngoài cổ họng. Sao cô lại không nghe ra ý tứ của anh chứ. Cô mím môi nhịn cười, quyết không đáp lời anh. Giang Chấp cứ nhìn chằm chằm phản ứng của cô, thấy vậy anh bật cười.
Nha đầu chết tiệt, cũng ranh ma lắm.
Thịnh Đường hít một hơi sâu, cái lạnh lẽo của không khí và mùi thức ăn thơm phức đủ các loại ùa hết cả vào trong khoang mũi.
Cô cảm thán: “Tuy không lớn được như chợ đêm Đôn Hoàng, nhưng rất náo nhiệt, hơn nữa là một sự náo nhiệt khác hẳn với Đôn Hoàng, nơi đây cực kỳ tự nhiên, chất phác. Còn nữa, em phát hiện mùi món nướng ở đây khác hẳn với Đôn Hoàng nhé, cực kỳ thơm.”
Nói rồi cô nghiêng đầu đánh mắt nhìn Giang Chấp.
Giang Chấp đánh cho cô một đòn trí mạng bằng một nụ cười dịu dàng nhất: “Đừng có hòng nhé. Em vừa mới tới, chưa quen thổ nhưỡng ở đây thì đừng ăn lung tung, hại sức khỏe. Nếu muốn ăn, đợi một thời gian nữa rồi tính.”
Cô biết ngay mà…
“Anh không thèm sao? Ngửi thơm biết bao.”
Giang Chấp vững vàng buông ra hai chữ: Không thèm.
Thôi được rồi.
Thịnh Đường cụp mắt xuống suy ngẫm rồi lại hỏi anh: “Vậy anh có thích chợ đêm Đôn Hoàng không?”
Giang Chấp cúi đầu nhìn cô.
Cô cũng ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh, cố chấp đợi cậu trả lời của anh.
Phải, cô rất muốn biết suy nghĩ của anh.
Chẳng liên quan gì đến chợ đêm, cô chỉ muốn biết anh nghĩ gì sau khi hang số 0 bị đóng lại, và anh nhớ Đôn Hoàng đến mức nào?
Cô không tin anh thật sự thản nhiên như không.
Chỉ sợ rừng anh đang giấu tất cả nỗi buồn và sự khó chịu vào trong lòng, ngoài mặt tỏ ra không có chuyện gì xảy ra.
Giang Chấp nhìn thẳng vào mắt cô rất lâu, cuối cùng xoay người cô lại, giơ tay đóng hẳn cửa sổ vào.
Thịnh Đường có chút căng thẳng.
Cô những tưởng anh sẽ nói thẳng mọi chuyện với cô, ai ngờ, anh lại hỏi nhỏ: “Lúc làm thủ tục nhận phòng, sao em phải sốt sắng vạch rõ quan hệ giữa hai chúng ta thế?”
Thịnh Đường không ngờ anh lại đổi chủ đề, sững ra giây lát rồi hỏi ngược lại anh: “Vậy chúng ta thật sự có thể ở chung một phòng à?”
“Được chứ.” Giang Chấp giả vờ nghiêm túc. Vietwriter.vn
Thịnh Đường nghẹn lại, hướng ánh mắt về phía giường: “Ngủ chung giường luôn?”
“Được mà.”
Thịnh Đường cũng không xấu hổ gì, cô gạn hỏi: “Vậy anh có nhịn được không giở trò lưu manh với em không?”
Giang Chấp bật cười, cúi đầu ghé sát lại gần cô: “Còn em thì sao?”
“Em nhất định không nhịn được.” Thịnh Đường thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng. Bị coi là háo sắc thì đành chịu vậy, dù sao thì cô là người thế nào anh sớm muộn cũng biết, còn giả vờ thục nữ nỗi gì?
Lần này tới lượt Giang Chấp ngẩn ra.
Vốn dĩ chỉ định chọc ghẹo cô, không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy.
Anh không nhịn được, lại cười: “Vậy thì anh hoan nghênh em bất cứ lúc nào.”
Thịnh Đường giơ ngón trỏ lên trước mặt anh, lắc lắc: “Không được, em phải kiểm soát bản thân, không thể có quá nhiều sự ham muốn đối với anh.”
“Em không cần phải kiểm soát.”
Thịnh Đường đặt hai tay trước ngực, đè nó xuống, hít sâu rồi lại nhẹ nhàng thở ra: “Con gái mà, vô dục tắc cương.”(*)
(*) Không có dục vọng sẽ mạnh mẽ. (DG)
Cái gì với cái gì chứ.
Giang Chấp xoa mạnh đầu cô.
“Đừng suốt ngày động vào đầu em. Anh biết ở Đông Bắc có một câu nói là không thể chạm vào đầu không, chạm vào đầu là chạm vào ngọn lửa trên đầu, sẽ gặp phải những thứ bám riết không tha đấy.”
“Thứ khó nhằn ám chỉ điều gì?”
“Những thứ bẩn thỉu đó.”
Nói tới đây, Thịnh Đường lại khoát tay: “Không nói chuyện này nữa. Chúng ta quay lại chuyện ở chung một phòng đi.”
Giang Chấp đương nhiên thích nghe chủ đề này, anh ôm chặt eo cô: “Hối hận rồi ư? Muốn ngủ cùng phòng với anh rồi đúng không?”
NHẬN MỘT PHÒNG LÀ ĐƯỢC RỒI
Giang Chấp quanh năm sống ở nước ngoài, chưa từng tới Đông Bắc, người Đông Bắc duy nhất từng tiếp xúc chính là Trình Tần, lại còn không tiếp xúc quá nhiều. Thế nên chưa cần nói tới chất giọng hào sảng của bà chủ khi nói chuyện, những lời bà nói ra anh cũng phải ngẩn ra một lúc lâu mới có thể hiểu được ý tứ, anh nói: “Không cần đâu, tôi ngủ không quen.”
Thịnh Đường sợ bà chủ hiểu lầm Giang Chấp quá lạnh nhạt, bèn cười nói: “Haizz, sư phụ em sợ đau lưng, không chịu nổi.”
Giang Chấp thản nhiên chen vào một câu nhẹ tênh như không: “Đặt một phòng là được rồi.”
Anh vừa dứt lời, bà chủ liền sững sờ, hết nhìn Thịnh Đường lại quay đầu nhìn Khương Tấn. Khương Tấn cũng lấy làm lạ, bèn hỏi Giang Chấp: “Anh và cô ấy định… ở chung một phòng?”
Giang Chấp đang định lên tiếng thì Thịnh Đường đã phản ứng nhanh hơn: “Thật ra sư phụ của em muốn tiết kiệm tiền cho mọi người thôi. Con người anh ấy là vậy, rất sợ gây thêm phiền toái cho người khác.”
“Sao có thể là gây thêm phiền toái chứ?” Khương Tấn vội vàng nói: “Giáo sư Giang, anh tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, anh nghĩ vậy khiến chúng tôi ái ngại lắm.” Nói rồi, anh ấy nhìn về phía bà chủ: “Vẫn đặt hai phòng với giường lớn đi ạ.”
Bà chủ mím môi cười, không hỏi Giang Chấp nữa mà ngược lại quay sang hỏi Thịnh Đường: “Chắc chắn là hai phòng đấy chứ?”
Thịnh Đường gật đầu lia lịa.
“Thôi được rồi.” Bà chủ chân tay nhanh nhẹn, đăng ký chứng minh thư cho họ. Sau khi lấy thẻ phòng ra, bà đưa cho họ và nói: “Đặt hai phòng rồi đây, còn việc ngủ như thế nào thì hai bạn cứ thoải mái.”
Một câu nói đủ khiến gương mặt Thịnh Đường nóng rực lên.
Nhà khách không lớn, trên dưới tổng cộng có ba tầng, Giang Chấp sợ ồn nên xin tầng trên cùng, phòng của hai người họ ở sát cạnh nhau.
Vẫn là ông chủ cao to lực lưỡng giúp họ xách va ly, không có thang máy, đi toàn bằng thang bộ, đến lúc đẩy được va ly hành lý vào cửa, ông mệt đến mức thở hồng hộc. Sau khi ông chủ đi khỏi, Thịnh Đường thở dài: “Trông ông ấy cũng chỉ khoảng ngoài bốn mươi nhỉ? Béo quá, còn không giảm cân thì về sau sức khỏe sẽ là một vấn đề đáng lo đấy.”
Giang Chấp đẩy va ly hành lý vào trong góc, anh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Giảm cân cần có động lực, có thể là vì không có động lực chăng.”
Căn phòng không quá lớn, ước chừng chưa đến ba mươi mét vuông.
Kết cấu của căn phòng không khác nhiều so với phòng trong các nhà khách bình thường, đi vào là khu vực trước cửa, bên trái là phòng vệ sinh và phòng tắm, bên phải là tủ quần áo, chính giữa căn phòng là một chiếc giường lớn với kích thước 1,8mx2m, trên bức tường đối diện tường là ti vi, một chiếc giá đựng đồ được kê ngang, chếch đối diện là một chiếc bàn và một chiếc ghế.
Rèm cửa được mở, cửa sổ cao bằng nửa thân người bình thường, không chạm đất. Qua cửa sổ, bên ngoài chính là phong cảnh của huyện nhỏ.
Không phải là phòng nhìn ra cảnh núi, thế nên không nhìn thấy con đường đi vào chùa Long Phúc. Nhưng phong cảnh đập vào mắt Giang Chấp cũng rất thoải mái, coi như kiểu phong cách đại diện cho văn hóa và con người bản địa. Bên dưới nhà khách có một vài cửa hàng, trong đó có một cửa hàng mà trước cửa treo một chiếc đèn lồng màu vàng hoàng hôn, góc mái hiên còn loáng thoáng nhìn thấy mạng nhện, trước cửa dựng một tấm biển sắt màu trắng, bên trên viết một dòng chữ xiên xẹo: Cửa hàng bán lẻ.
Ở vùng Đông Bắc, ban ngày rất ngắn, chưa đến sáu giờ trời đã tối rồi, hoàn toàn khác biệt so với thời tiết ở Đôn Hoàng.
Các cửa hàng lớn nhỏ đã bắt đầu mở bán, có sạp hàng, cũng có hàng bày ra đất, trên đỉnh đầu treo một dây điện khá đơn giản, hàng nào muốn nối đèn thì nối thẳng bóng đèn vào là được. Tiếng hò hét, tiếng cò kè mặc cả lúc bổng lúc trầm.
Họ bán đủ thứ, có quần áo, có đồ tạp hóa lặt vặt, phần nhiều là các loại đồ ăn vặt, nào là mì lạnh nướng, trứng Thiết Bản Thực, trong không khí còn thoang thoảng mùi đồ nướng.
“Kết hôn rồi đáng lẽ càng phải có động lực hơn, dù sao cũng đã có vợ có con rồi, vì người nhà cũng nên giữ gìn thể chất và tâm hồn lành mạnh chứ.” Nói rồi Thịnh Đường nhìn ra trước cửa sổ, cảm thấy dưới nhà rất náo nhiệt, cô bèn mở cửa sổ ra.
Gió đêm mát mẻ, lạnh lẽo, lại thơm nữa.
Giang Chấp mỉm cười, từ phía sau vòng qua ôm lấy cô, như thế này cô không sợ lạnh nữa.
“Anh cảm thấy em nói có đúng không?”
Giang Chấp tựa cằm mình lên đỉnh đầu cô: “Ừm, đúng vậy.”
“Về điểm này bố em làm cực kỳ tốt. Dù đã có tuổi rồi nhưng ông vẫn giữ vóc dáng rất tốt. Trước kia em nghĩ vì ông thích ăn diện, về sau ông nói, vì ông còn có mẹ em và em, thế nên càng phải giữ gìn sự khỏe mạnh của mình.”
Giang Chấp nghiêng mặt nhìn cô, nói một câu đầy ý tứ sâu xa: “Anh cũng có thể làm được.”
Trái tim nhỏ bé của Thịnh Đường suýt chút nữa thì vọt ra ngoài cổ họng. Sao cô lại không nghe ra ý tứ của anh chứ. Cô mím môi nhịn cười, quyết không đáp lời anh. Giang Chấp cứ nhìn chằm chằm phản ứng của cô, thấy vậy anh bật cười.
Nha đầu chết tiệt, cũng ranh ma lắm.
Thịnh Đường hít một hơi sâu, cái lạnh lẽo của không khí và mùi thức ăn thơm phức đủ các loại ùa hết cả vào trong khoang mũi.
Cô cảm thán: “Tuy không lớn được như chợ đêm Đôn Hoàng, nhưng rất náo nhiệt, hơn nữa là một sự náo nhiệt khác hẳn với Đôn Hoàng, nơi đây cực kỳ tự nhiên, chất phác. Còn nữa, em phát hiện mùi món nướng ở đây khác hẳn với Đôn Hoàng nhé, cực kỳ thơm.”
Nói rồi cô nghiêng đầu đánh mắt nhìn Giang Chấp.
Giang Chấp đánh cho cô một đòn trí mạng bằng một nụ cười dịu dàng nhất: “Đừng có hòng nhé. Em vừa mới tới, chưa quen thổ nhưỡng ở đây thì đừng ăn lung tung, hại sức khỏe. Nếu muốn ăn, đợi một thời gian nữa rồi tính.”
Cô biết ngay mà…
“Anh không thèm sao? Ngửi thơm biết bao.”
Giang Chấp vững vàng buông ra hai chữ: Không thèm.
Thôi được rồi.
Thịnh Đường cụp mắt xuống suy ngẫm rồi lại hỏi anh: “Vậy anh có thích chợ đêm Đôn Hoàng không?”
Giang Chấp cúi đầu nhìn cô.
Cô cũng ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh, cố chấp đợi cậu trả lời của anh.
Phải, cô rất muốn biết suy nghĩ của anh.
Chẳng liên quan gì đến chợ đêm, cô chỉ muốn biết anh nghĩ gì sau khi hang số 0 bị đóng lại, và anh nhớ Đôn Hoàng đến mức nào?
Cô không tin anh thật sự thản nhiên như không.
Chỉ sợ rừng anh đang giấu tất cả nỗi buồn và sự khó chịu vào trong lòng, ngoài mặt tỏ ra không có chuyện gì xảy ra.
Giang Chấp nhìn thẳng vào mắt cô rất lâu, cuối cùng xoay người cô lại, giơ tay đóng hẳn cửa sổ vào.
Thịnh Đường có chút căng thẳng.
Cô những tưởng anh sẽ nói thẳng mọi chuyện với cô, ai ngờ, anh lại hỏi nhỏ: “Lúc làm thủ tục nhận phòng, sao em phải sốt sắng vạch rõ quan hệ giữa hai chúng ta thế?”
Thịnh Đường không ngờ anh lại đổi chủ đề, sững ra giây lát rồi hỏi ngược lại anh: “Vậy chúng ta thật sự có thể ở chung một phòng à?”
“Được chứ.” Giang Chấp giả vờ nghiêm túc. Vietwriter.vn
Thịnh Đường nghẹn lại, hướng ánh mắt về phía giường: “Ngủ chung giường luôn?”
“Được mà.”
Thịnh Đường cũng không xấu hổ gì, cô gạn hỏi: “Vậy anh có nhịn được không giở trò lưu manh với em không?”
Giang Chấp bật cười, cúi đầu ghé sát lại gần cô: “Còn em thì sao?”
“Em nhất định không nhịn được.” Thịnh Đường thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng. Bị coi là háo sắc thì đành chịu vậy, dù sao thì cô là người thế nào anh sớm muộn cũng biết, còn giả vờ thục nữ nỗi gì?
Lần này tới lượt Giang Chấp ngẩn ra.
Vốn dĩ chỉ định chọc ghẹo cô, không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy.
Anh không nhịn được, lại cười: “Vậy thì anh hoan nghênh em bất cứ lúc nào.”
Thịnh Đường giơ ngón trỏ lên trước mặt anh, lắc lắc: “Không được, em phải kiểm soát bản thân, không thể có quá nhiều sự ham muốn đối với anh.”
“Em không cần phải kiểm soát.”
Thịnh Đường đặt hai tay trước ngực, đè nó xuống, hít sâu rồi lại nhẹ nhàng thở ra: “Con gái mà, vô dục tắc cương.”(*)
(*) Không có dục vọng sẽ mạnh mẽ. (DG)
Cái gì với cái gì chứ.
Giang Chấp xoa mạnh đầu cô.
“Đừng suốt ngày động vào đầu em. Anh biết ở Đông Bắc có một câu nói là không thể chạm vào đầu không, chạm vào đầu là chạm vào ngọn lửa trên đầu, sẽ gặp phải những thứ bám riết không tha đấy.”
“Thứ khó nhằn ám chỉ điều gì?”
“Những thứ bẩn thỉu đó.”
Nói tới đây, Thịnh Đường lại khoát tay: “Không nói chuyện này nữa. Chúng ta quay lại chuyện ở chung một phòng đi.”
Giang Chấp đương nhiên thích nghe chủ đề này, anh ôm chặt eo cô: “Hối hận rồi ư? Muốn ngủ cùng phòng với anh rồi đúng không?”