Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 218 - Chương 218 HỌP CHIA TAY
Chương 218
HỌP CHIA TAY
Do Thịnh Tử Viêm có việc đột xuất nên hai vọ chồng họ cũng không ở Đôn Hoàng quá lâu. Hồ Tường Thanh đích thân tiễn họ ra sân bay, cùng lúc ấy, Giang Chấp và Thịnh Đường cũng đi theo.
Trước khi qua cửa kiểm tra an ninh, Thịnh Đường níu lấy vạt áo của Thịnh Tử Viêm. Thịnh Tử Viêm thấy vậy bèn mỉm cười xoa đầu cô và nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn như trẻ con vậy.”
“Có phải con lưu luyến không rời xa được bố mẹ đâu.” Thịnh Đường lẩm bẩm một câu.
Nghe xong câu này, Thịnh Tử Viêm liền bật cười, nói với Mạc Họa: “Thấy chưa, con gái như bát nước đổ đi. Khi anh còn đang nghĩ Đường Đường nhà chúng ta vẫn còn là cô nhóc ngày nào cũng thích dính lấy anh thì chớp mắt nó đã trưởng thành, đã không cần anh nữa rồi.”
Mạc Họa mím môi cười: “Nếu không phải cố nhịn thì e rằng đến tiễn nó cũng lười ra tiễn chúng ta ấy chứ.”
Hai vợ chồng họ kẻ xướng người họa, quả thực đã nói đến mức khiến Thịnh Đường phải liên tục lườm nguýt: “Con cũng có một chút xíu cảm giác không nỡ rời xa bố mẹ. Bố mẹ ở lại Đôn Hoàng chơi thêm vài ngày thì hay biết bao. Bây giờ không còn là mùa du lịch nữa, vãn khách du lịch, đi đâu cũng rất ổn.”
“Đâu phải con không hiểu bố con, học sinh đạt giải ông ấy còn tích cực hơn cả khi mình đạt giải nữa, thôi để lần sau đi.” Nói rồi, Mạc Họa kéo bàn tay của Thịnh Đường qua, đánh mắt nhìn về một phía gần đó.
Hồ Tường Thanh đang đứng ngay gần, không biết đang nói chuyện gì với Giang Chấp, rõ ràng là Giang Chấp có phần lơ đễnh. Ánh nắng buổi sáng rực rỡ, gấp khúc hắt thẳng xuống qua lớp kính của đại sảnh sân bay. Giang Chấp chìm trong quầng sáng đó, giống như mang theo ngàn vạn hào quang.
Mạc Họa thầm thở dài một tiếng, làm gì có cô gái nào không thích một thanh niên xuất sắc như thế này chứ? Nếu đây không phải con trai của Tiết Cố Tiên, bà thật lòng không muốn làm khó anh.
“Đường Đường, mẹ hỏi con, cậu ấy đã nói với con về chuyện sau này chưa?”
“Sau này?” Thịnh Đường không hiểu: “Kết hôn ấy ạ?”
Mạc Họa đánh cô một cái, nha đầu vô tâm vô tính này: “Mẹ đang hỏi, cậu ấy có nói với con cậu ấy có thể ở lại đây không.”
Thịnh Đường “ồ” lên một tiếng như hiểu ra vấn đề: “Anh ấy nói là hãy cho anh ấy một chút thời gian.”
Nếu không phải vì quá hiểu con gái cưng của mình, Mạc Họa tuyệt đối sẽ bị tức chết bởi thái độ hờ hững như không mấy quan tâm này của cô, bà cảm thấy có nói nhiều cũng vô ích. Giang Chấp suy nghĩ thế nào bà không thể đoán ra được, điều duy nhất lo lắng là một khi Giang Chấp thật sự quyết định sẽ quay về thì
cô con gái này của bà sẽ không thể buông bỏ một cách nhẹ nhàng như mây gió được.
Bây giờ, ngược lại bà bỗng cảm thấy thà cứ thiếu nhạy cảm trong chuyện nhạy cảm có khi lại hay.
Thịnh Đường hỏi Mạc Họa: “Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ đã nói chuyện gì với Giang Chấp vậy?”
Mạc Họa đoán ngay cô theo tới đây là để truy hỏi chuyện này, cười nói: “Bố con nói không sai chút nào, con gái lớn như bát nước đổ đi. Sao hả, mẹ nuốt chửng được nó chắc?”
“Không phải, con…”
“Ngược lại, mẹ có chuyện này cần hỏi con đây.” Mạc Họa ngắt lời cô.
Thịnh Đường nhướng mày: “Chuyện tốt hay xấu ạ?”
“Cái con bé này.” Mạc Họa không cho phép cô lảm nhảm linh tinh bèn hỏi cô: “Ấn tượng của con dành cho Tiêu Dã thế nào?”
“Đại sư huynh ư?” Thịnh Đường chẳng hiểu chuyện gì: “Con người Đại sư huynh của con rất tốt, có lúc hơi tham lam một chút nhưng làm việc rất đáng tin cậy.”
Mạc Họa lẳng lặng đánh mắt nhìn Thịnh Tử Viêm, Thịnh Tử Viêm bày ra biểu cảm “Tôi biết ngay sẽ như vậy mà”. Mạc Họa thở dài nói: “Làm gì có ai đánh giá người khác như vậy. Mẹ đang hỏi con, con có thích Tiêu Dã không?”
Thịnh Đường hiểu ra, bật cười: “Đương nhiên là con không thích anh ấy rồi, con đã có Giang Chấp.”
“Nếu như không có Giang Chấp thì sao?”
“Vậy thì con cũng không thích anh ấy. Anh ấy…” Thịnh Đường dừng lại, cứ thế nuốt câu “Anh ấy có thể là thụ” xuống. Không được, không được, đây là bí mật riêng tư của người ta, không nên đi nói khắp mọi nơi mới phải, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Giang Chấp.
“Anh ấy là Đại sư huynh của con.” Cô nặng nề bổ sung thêm hai chữ: “Mà thôi.”
Mạc Họa còn định nói thêm, bàn tay của Thịnh Tử Viêm đã đặt lên vai bà, bà nhẹ nhàng nói: “Được rồi, ý của Đường Đường đã rất rõ ràng rồi.”
Mạc Họa cũng đành thôi.
Lúc trước bà không ngờ là mẹ của Tiêu Dã cũng đang ở Đôn Hoàng, hơn nữa còn hẹn gặp mặt họ.
Buổi gặp mặt này quả thực hết sức đột ngột, nhưng vì Tiêu Dã và Thịnh Đường đang cùng làm chung trong một tổ dự án, thế nên họ cũng chẳng tìm được cái cớ nào. Sau khi gặp mặt mẹ của Tiêu Dã, Mạc Họa mới biết rõ hoàn cảnh gia đình của Tiêu Dã, đồng thời cũng cảm thấy khâm phục mẹ Tiêu Dã khi có thể đồng ý cho con trai ở lại Đôn Hoàng làm việc.
Mẹ của Tiêu Dã chân thành nói: Không đồng ý thì làm gì được? Tôi muốn bắt nó về nhà lắm đấy chứ, bố nó cứ nhắc đến tên nó là tức đến giương mắt nhíu mày. Từ công ty về tới nhà có cả đống việc, mong chờ vào Tiêu Dã coi như là hết hy vọng rồi, chỉ mong sao nó chịu dẫn một cô bạn gái về nhà là được.
Nói tới đây, thật ra ý của mẹ Tiêu Dã cũng đã quá rõ ràng rồi. Bà ấy bắt đầu đi thẳng vào vấn đề, nói rằng rất thích Thịnh Đường, hai đứa lại làm việc cùng với nhau, còn đều là học trò của Giáo sư Hồ, nếu như hai gia đình tác hợp thêm thì chắc chắn là thành.
Mạc Họa nói thẳng với mẹ của Tiêu Dã: Đường Đường nhà tôi có bạn trai rồi.
Nghe xong, mẹ của Tiêu Dã rất thất vọng, nhưng tới phút cuối cùng vẫn muốn “giãy giụa” thêm một chút, ý của bà ấy là: Chẳng phải mới chỉ là bạn bè, còn chưa đến bước bàn chuyện cưới xin sao?
Mạc Họa nói, con cái tự có phúc của con cái, chuyện tình cảm vẫn nên để tự chúng nó cố gắng thì hơn.
Lúc đẩy Mạc Họa qua cửa kiểm tra an ninh, Thịnh Tử Viêm hỏi bà: “Bà nói xem, rốt cuộc bà mong con gái của chúng ta đến với Giang Chấp hay chia tay với Giang Chấp đây?”
Mạc Họa ngẫm nghĩ rồi thở dài: “Tôi chỉ hy vọng Giang Chấp có thể cho Đường Đường một câu trả lời, những việc còn lại để Đường Đường nó tự quyết.”
Thịnh Tử Viêm mỉm cười.
Rất lâu sau Mạc Họa hỏi: “Ông bảo, liệu còn có thể tìm được Tiết Cố Tiên không?”
Thịnh Tử Viêm khẽ thở dài: “Cho dù có tìm được thì cũng…”
Những lời sau đó ông không nói thêm nữa.
Nhưng Mạc Họa hiểu ý của ông.
Một lúc sau bà mới nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, như vậy mới coi như không giày vò người khác.”
…
Hang số 0 chính thức bị niêm phong.
Giây phút cửa hang được đóng lại, Giáo sư Hồ triệu tập Sáu Viên Thịt Bằm tới để tổ chức một buổi họp.
Lần trước là để thông báo về quyết định mà Viện Nghiên cứu đã đưa ra, còn lần này, Giáo sư Hồ sẽ đưa ra điều chỉnh về việc số phận của Sáu Viên Thịt Bằm sẽ đi đâu về đâu.
Lúc họp, Tiêu Dã ngồi cách Giang Chấp cả một quãng xa, vẻ như chỉ hận chưa từng quen biết anh vậy. Thịnh Đường ngồi kế bên Giang Chấp, chếch đối diện Tiêu Dã, cảm thán trong lòng: Trước kia mỗi lần tổ chức họp, Tiêu Dã luôn cố chấp dính sát vào Giang Chấp khiến cô còn phải cảm thấy ghen tỵ, bây giờ lại bất thình lình không đoái hoài tới Giang Chấp nữa thì cô bỗng thấy rất không bình thường.
Tối đó, Tiêu Dã phải nhận trọn vẹn hai cú đấm của Giang Chấp, anh ấy cũng đáp trả lại Giang Chấp hai cú.
Cả hai người không ai chịu nhường ai, những cú đấm vung ra cũng không chút nể tình. Tối đó Giang Chấp kể cho cô nghe về quá khứ của anh, về sau men rượu bốc lên anh cũng thiếp đi. Anh thật sự giống như những gì Tiêu Dã từng nói, dính chút men là say. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lúc ra khỏi cửa, cô nghe thấy bên phía nhà Tiêu Dã vẫn còn động tĩnh.
Sau khi uống say, anh ấy hoàn toàn ngược lại với sự yên tĩnh của Giang Chấp. Anh ấy lớn tiếng mắng mỏ Giang Chấp, mắng anh là đồ khốn kiếp, mắng anh vô tình vô nghĩa, mắng anh máu lạnh… Lúc Thịnh Đường đứng trước cửa, anh ấy cũng không còn mắng nữa.
Anh ấy đã khóc, rất đau lòng.
…
Sắc mặt của những người còn lại ngồi quanh bàn cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi mà ai nấy đều chán chường, ủ ê như lính bại trận vậy, hoặc là, mỗi người đều đang mang một tâm sự riêng.
Hồ Tường Thanh thay đổi tác phong họp “đi thẳng vào vấn đề chính” như mọi lần. Ông đặt bình trà lên mặt bàn, lại bê rất nhiều hoa quả, bánh ngọt, hạt dưa đã chuẩn bị sẵn lên, làm như tổ chức một buổi liên hoan trong phòng học giống như đám con nít những năm tiểu học.
Sau khi ngồi xuống, ông xoa xoa tay, hắng giọng nói: “Hôm nay khá là đặc biệt, có thể coi là ngày mà nhóm các em giải tán. Tôi biết khoảng thời gian vừa qua mọi người đã khá thân thiết với nhau, cũng đã quen với việc cộng tác và làm việc chung cùng nhau. Nhưng không sao cả, mọi người vẫn còn phải hết mình hết sức ở mảnh đất Đôn Hoàng này, sau này núi non sẽ còn dịp gặp lại nhau, chưa biết chừng rồi sẽ lại trở về cùng một nhóm.”
HỌP CHIA TAY
Do Thịnh Tử Viêm có việc đột xuất nên hai vọ chồng họ cũng không ở Đôn Hoàng quá lâu. Hồ Tường Thanh đích thân tiễn họ ra sân bay, cùng lúc ấy, Giang Chấp và Thịnh Đường cũng đi theo.
Trước khi qua cửa kiểm tra an ninh, Thịnh Đường níu lấy vạt áo của Thịnh Tử Viêm. Thịnh Tử Viêm thấy vậy bèn mỉm cười xoa đầu cô và nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn như trẻ con vậy.”
“Có phải con lưu luyến không rời xa được bố mẹ đâu.” Thịnh Đường lẩm bẩm một câu.
Nghe xong câu này, Thịnh Tử Viêm liền bật cười, nói với Mạc Họa: “Thấy chưa, con gái như bát nước đổ đi. Khi anh còn đang nghĩ Đường Đường nhà chúng ta vẫn còn là cô nhóc ngày nào cũng thích dính lấy anh thì chớp mắt nó đã trưởng thành, đã không cần anh nữa rồi.”
Mạc Họa mím môi cười: “Nếu không phải cố nhịn thì e rằng đến tiễn nó cũng lười ra tiễn chúng ta ấy chứ.”
Hai vợ chồng họ kẻ xướng người họa, quả thực đã nói đến mức khiến Thịnh Đường phải liên tục lườm nguýt: “Con cũng có một chút xíu cảm giác không nỡ rời xa bố mẹ. Bố mẹ ở lại Đôn Hoàng chơi thêm vài ngày thì hay biết bao. Bây giờ không còn là mùa du lịch nữa, vãn khách du lịch, đi đâu cũng rất ổn.”
“Đâu phải con không hiểu bố con, học sinh đạt giải ông ấy còn tích cực hơn cả khi mình đạt giải nữa, thôi để lần sau đi.” Nói rồi, Mạc Họa kéo bàn tay của Thịnh Đường qua, đánh mắt nhìn về một phía gần đó.
Hồ Tường Thanh đang đứng ngay gần, không biết đang nói chuyện gì với Giang Chấp, rõ ràng là Giang Chấp có phần lơ đễnh. Ánh nắng buổi sáng rực rỡ, gấp khúc hắt thẳng xuống qua lớp kính của đại sảnh sân bay. Giang Chấp chìm trong quầng sáng đó, giống như mang theo ngàn vạn hào quang.
Mạc Họa thầm thở dài một tiếng, làm gì có cô gái nào không thích một thanh niên xuất sắc như thế này chứ? Nếu đây không phải con trai của Tiết Cố Tiên, bà thật lòng không muốn làm khó anh.
“Đường Đường, mẹ hỏi con, cậu ấy đã nói với con về chuyện sau này chưa?”
“Sau này?” Thịnh Đường không hiểu: “Kết hôn ấy ạ?”
Mạc Họa đánh cô một cái, nha đầu vô tâm vô tính này: “Mẹ đang hỏi, cậu ấy có nói với con cậu ấy có thể ở lại đây không.”
Thịnh Đường “ồ” lên một tiếng như hiểu ra vấn đề: “Anh ấy nói là hãy cho anh ấy một chút thời gian.”
Nếu không phải vì quá hiểu con gái cưng của mình, Mạc Họa tuyệt đối sẽ bị tức chết bởi thái độ hờ hững như không mấy quan tâm này của cô, bà cảm thấy có nói nhiều cũng vô ích. Giang Chấp suy nghĩ thế nào bà không thể đoán ra được, điều duy nhất lo lắng là một khi Giang Chấp thật sự quyết định sẽ quay về thì
cô con gái này của bà sẽ không thể buông bỏ một cách nhẹ nhàng như mây gió được.
Bây giờ, ngược lại bà bỗng cảm thấy thà cứ thiếu nhạy cảm trong chuyện nhạy cảm có khi lại hay.
Thịnh Đường hỏi Mạc Họa: “Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ đã nói chuyện gì với Giang Chấp vậy?”
Mạc Họa đoán ngay cô theo tới đây là để truy hỏi chuyện này, cười nói: “Bố con nói không sai chút nào, con gái lớn như bát nước đổ đi. Sao hả, mẹ nuốt chửng được nó chắc?”
“Không phải, con…”
“Ngược lại, mẹ có chuyện này cần hỏi con đây.” Mạc Họa ngắt lời cô.
Thịnh Đường nhướng mày: “Chuyện tốt hay xấu ạ?”
“Cái con bé này.” Mạc Họa không cho phép cô lảm nhảm linh tinh bèn hỏi cô: “Ấn tượng của con dành cho Tiêu Dã thế nào?”
“Đại sư huynh ư?” Thịnh Đường chẳng hiểu chuyện gì: “Con người Đại sư huynh của con rất tốt, có lúc hơi tham lam một chút nhưng làm việc rất đáng tin cậy.”
Mạc Họa lẳng lặng đánh mắt nhìn Thịnh Tử Viêm, Thịnh Tử Viêm bày ra biểu cảm “Tôi biết ngay sẽ như vậy mà”. Mạc Họa thở dài nói: “Làm gì có ai đánh giá người khác như vậy. Mẹ đang hỏi con, con có thích Tiêu Dã không?”
Thịnh Đường hiểu ra, bật cười: “Đương nhiên là con không thích anh ấy rồi, con đã có Giang Chấp.”
“Nếu như không có Giang Chấp thì sao?”
“Vậy thì con cũng không thích anh ấy. Anh ấy…” Thịnh Đường dừng lại, cứ thế nuốt câu “Anh ấy có thể là thụ” xuống. Không được, không được, đây là bí mật riêng tư của người ta, không nên đi nói khắp mọi nơi mới phải, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Giang Chấp.
“Anh ấy là Đại sư huynh của con.” Cô nặng nề bổ sung thêm hai chữ: “Mà thôi.”
Mạc Họa còn định nói thêm, bàn tay của Thịnh Tử Viêm đã đặt lên vai bà, bà nhẹ nhàng nói: “Được rồi, ý của Đường Đường đã rất rõ ràng rồi.”
Mạc Họa cũng đành thôi.
Lúc trước bà không ngờ là mẹ của Tiêu Dã cũng đang ở Đôn Hoàng, hơn nữa còn hẹn gặp mặt họ.
Buổi gặp mặt này quả thực hết sức đột ngột, nhưng vì Tiêu Dã và Thịnh Đường đang cùng làm chung trong một tổ dự án, thế nên họ cũng chẳng tìm được cái cớ nào. Sau khi gặp mặt mẹ của Tiêu Dã, Mạc Họa mới biết rõ hoàn cảnh gia đình của Tiêu Dã, đồng thời cũng cảm thấy khâm phục mẹ Tiêu Dã khi có thể đồng ý cho con trai ở lại Đôn Hoàng làm việc.
Mẹ của Tiêu Dã chân thành nói: Không đồng ý thì làm gì được? Tôi muốn bắt nó về nhà lắm đấy chứ, bố nó cứ nhắc đến tên nó là tức đến giương mắt nhíu mày. Từ công ty về tới nhà có cả đống việc, mong chờ vào Tiêu Dã coi như là hết hy vọng rồi, chỉ mong sao nó chịu dẫn một cô bạn gái về nhà là được.
Nói tới đây, thật ra ý của mẹ Tiêu Dã cũng đã quá rõ ràng rồi. Bà ấy bắt đầu đi thẳng vào vấn đề, nói rằng rất thích Thịnh Đường, hai đứa lại làm việc cùng với nhau, còn đều là học trò của Giáo sư Hồ, nếu như hai gia đình tác hợp thêm thì chắc chắn là thành.
Mạc Họa nói thẳng với mẹ của Tiêu Dã: Đường Đường nhà tôi có bạn trai rồi.
Nghe xong, mẹ của Tiêu Dã rất thất vọng, nhưng tới phút cuối cùng vẫn muốn “giãy giụa” thêm một chút, ý của bà ấy là: Chẳng phải mới chỉ là bạn bè, còn chưa đến bước bàn chuyện cưới xin sao?
Mạc Họa nói, con cái tự có phúc của con cái, chuyện tình cảm vẫn nên để tự chúng nó cố gắng thì hơn.
Lúc đẩy Mạc Họa qua cửa kiểm tra an ninh, Thịnh Tử Viêm hỏi bà: “Bà nói xem, rốt cuộc bà mong con gái của chúng ta đến với Giang Chấp hay chia tay với Giang Chấp đây?”
Mạc Họa ngẫm nghĩ rồi thở dài: “Tôi chỉ hy vọng Giang Chấp có thể cho Đường Đường một câu trả lời, những việc còn lại để Đường Đường nó tự quyết.”
Thịnh Tử Viêm mỉm cười.
Rất lâu sau Mạc Họa hỏi: “Ông bảo, liệu còn có thể tìm được Tiết Cố Tiên không?”
Thịnh Tử Viêm khẽ thở dài: “Cho dù có tìm được thì cũng…”
Những lời sau đó ông không nói thêm nữa.
Nhưng Mạc Họa hiểu ý của ông.
Một lúc sau bà mới nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, như vậy mới coi như không giày vò người khác.”
…
Hang số 0 chính thức bị niêm phong.
Giây phút cửa hang được đóng lại, Giáo sư Hồ triệu tập Sáu Viên Thịt Bằm tới để tổ chức một buổi họp.
Lần trước là để thông báo về quyết định mà Viện Nghiên cứu đã đưa ra, còn lần này, Giáo sư Hồ sẽ đưa ra điều chỉnh về việc số phận của Sáu Viên Thịt Bằm sẽ đi đâu về đâu.
Lúc họp, Tiêu Dã ngồi cách Giang Chấp cả một quãng xa, vẻ như chỉ hận chưa từng quen biết anh vậy. Thịnh Đường ngồi kế bên Giang Chấp, chếch đối diện Tiêu Dã, cảm thán trong lòng: Trước kia mỗi lần tổ chức họp, Tiêu Dã luôn cố chấp dính sát vào Giang Chấp khiến cô còn phải cảm thấy ghen tỵ, bây giờ lại bất thình lình không đoái hoài tới Giang Chấp nữa thì cô bỗng thấy rất không bình thường.
Tối đó, Tiêu Dã phải nhận trọn vẹn hai cú đấm của Giang Chấp, anh ấy cũng đáp trả lại Giang Chấp hai cú.
Cả hai người không ai chịu nhường ai, những cú đấm vung ra cũng không chút nể tình. Tối đó Giang Chấp kể cho cô nghe về quá khứ của anh, về sau men rượu bốc lên anh cũng thiếp đi. Anh thật sự giống như những gì Tiêu Dã từng nói, dính chút men là say. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lúc ra khỏi cửa, cô nghe thấy bên phía nhà Tiêu Dã vẫn còn động tĩnh.
Sau khi uống say, anh ấy hoàn toàn ngược lại với sự yên tĩnh của Giang Chấp. Anh ấy lớn tiếng mắng mỏ Giang Chấp, mắng anh là đồ khốn kiếp, mắng anh vô tình vô nghĩa, mắng anh máu lạnh… Lúc Thịnh Đường đứng trước cửa, anh ấy cũng không còn mắng nữa.
Anh ấy đã khóc, rất đau lòng.
…
Sắc mặt của những người còn lại ngồi quanh bàn cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi mà ai nấy đều chán chường, ủ ê như lính bại trận vậy, hoặc là, mỗi người đều đang mang một tâm sự riêng.
Hồ Tường Thanh thay đổi tác phong họp “đi thẳng vào vấn đề chính” như mọi lần. Ông đặt bình trà lên mặt bàn, lại bê rất nhiều hoa quả, bánh ngọt, hạt dưa đã chuẩn bị sẵn lên, làm như tổ chức một buổi liên hoan trong phòng học giống như đám con nít những năm tiểu học.
Sau khi ngồi xuống, ông xoa xoa tay, hắng giọng nói: “Hôm nay khá là đặc biệt, có thể coi là ngày mà nhóm các em giải tán. Tôi biết khoảng thời gian vừa qua mọi người đã khá thân thiết với nhau, cũng đã quen với việc cộng tác và làm việc chung cùng nhau. Nhưng không sao cả, mọi người vẫn còn phải hết mình hết sức ở mảnh đất Đôn Hoàng này, sau này núi non sẽ còn dịp gặp lại nhau, chưa biết chừng rồi sẽ lại trở về cùng một nhóm.”