Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210 - Chương 210 VẬY THÌ SẼ TÌM MÃI!
Chương 210
VẬY THÌ SẼ TÌM MÃI!
Sau khi Giang Chấp đi khỏi, Mạc Họa cũng chẳng còn cảm xúc ăn thêm món nào khác. Bà gọi người phục vụ tới dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, chỉ để lại một tách trà hoa bầu bạn với những kỷ niệm quá khứ đắng chát.
Hóa ra bà vẫn còn nhớ rõ rất nhiều chuyện.
Hóa ra, thời gian đã trôi qua như vậy rồi.
Nhưng bà vẫn còn nhớ được dáng vẻ của Tiết Cố Tiên mỗi khi nở nụ cười.
Phóng khoáng, bất kham.
Ông thích cười, nhưng những lúc nghiêm nghị cũng rất nhiều, khi chăm chú làm việc sẽ trở thành một phong cảnh. Thật ra ông cũng thích mấy trò đùa dai, hay kể cho họ nghe một số chuyện cổ quái hiếm gặp trong hang đá, đợi cho đến khi họ bị hù dọa tới mức kêu la inh ỏi, ông lại phá lên cười sung sướng.
Ông nói ông si mê Đôn Hoàng, có lẽ đã có duyên với nơi này từ kiếp trước thế nên đến kiếp này mới muốn cắm rễ tại Đôn Hoàng.
Phải, bà có tư cách gì để oán hận Tiết Cố Tiên chứ? Bởi vậy đây là quyết định ông đã sớm đưa ra từ lâu, mà Trân Trân từ đầu cũng đã biết được sự lựa chọn của ông, chẳng qua vẫn muốn cố gắng một phen, đánh cược vị trí của mình trong lòng ông mà thôi.
Ông nói, ông chẳng có chút hiểu biết gì về âm nhạc cũng như múa nhưng lại rất thích ngắm nhìn Trân Trân kéo violon. Ông nói, dáng vẻ của Trân Trân khi biểu diễn cực kỳ giống hình tượng Thiên Nữ trên bích họa.
Thế nhưng, điệu múa Phi Thiên bà sáng tác vì ông, ông lại không nhìn thấy.
Ngày hôm ấy, ông rất áy náy nói với bà: Xin lỗi, người tôi yêu là Trân Trân.
Bà hỏi ông: Tiết Cố Tiên, cậu yêu Trân Trân đến mức nào?
Ông trầm mặc một lát rồi mới nói: Tôi yêu cô ấy, còn hơn cả yêu bản thân mình.
Tiết Cố Tiên đã làm được điều ấy, nhưng ông lại yêu công việc hơn cả yêu Trân Trân.
Năm đó, Mạc Họa không biết mình đã vượt qua bằng cách nào. Bà rời khỏi mảnh đất Đôn Hoàng nhưng trái tim thì vẫn ở lại nơi ấy, có biết bao đêm nằm mộng bà đều chìm đắm trong Đôn Hoàng. Cho dù là trong các sáng tác sau này, trong đầu bà vẫn cứ văng vẳng tiếng lục lạc.
Bà đang nghĩ, có lẽ cả cuộc đời này cũng không thể quên được Tiết Cố Tiên. Ở thời đại đó, với những người ở tuổi họ, dường như đã yêu một người là sẽ không kịp quên nữa.
Chính Thịnh Tử Viêm là người chủ động theo đuổi bà.
Bà si mê Tiết Cố Tiên đến mức nào, Thịnh Tử Viêm đều biết rất rõ.
Thịnh Tử Viêm nói với bà: Em nên cho anh một cơ hội, cũng nên tự cho bản thân mình một cơ hội.
Mạc Họa lắc đầu nói: Trái tim em đã đầy rồi, không thể chứa đựng thêm một người nào khác nữa.
Thịnh Tử Viêm cũng không ép buộc bà, chỉ bầu bạn bên cạnh bà, mặc cho bà nói thế nào ông cũng không xa không rời. Biết bà thích Đôn Hoàng, thế là các tác phẩm dưới ngòi bút của ông đều là Đôn Hoàng.
Núi non của Đôn Hoàng, sa mạc của Đôn Hoàng, nhật nguyệt của Đôn Hoàng, cuộc sống thường nhật ở Đôn Hoàng… Còn nữa, hang đá mà bà nhung nhớ nhưng lại không dám đối mặt.
Tất cả đều được phác họa dưới ngòi bút của Thịnh Tử Viêm, sống động như thật.
Nhất là những bức bích họa trong hang đá, tất cả đều như nhảy vào trong trang giấy của ông.
Bà kinh ngạc trước tài năng hội họa của Thịnh Tử Viêm, cũng cảm thán đây là một sáng tác vừa tốn thời gian vừa tốn công sức. Thịnh Tử Viêm thì nói với bà: Bởi vì đối phương là em, thế nên xứng đáng để anh hao tổn thời gian.
Ông dồn những nhung nhớ về bà lên giấy vẽ. Khi bà rơi nước mắt, ông liền đưa giấy ăn và trêu chọc bà: Hóa ra tranh tôi vẽ lại kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu thế cơ à?
Bà phì cười trong nước mắt, hỏi ông: Anh nói ai là quỷ thế hả?
Thịnh Tử Viêm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve xương mày của bà và nói: “Em là nữ thần, tín ngưỡng của em nằm ở Đôn Hoàng, còn tín ngưỡng của anh chính là em.”
Tín ngưỡng, vừa đau đớn lại khó quên.
Cho tới khi, Tiết Cố Tiên cưới Giang Trân Trân.
Đám cưới bà đã tới tham dự, Giang Trân Trân hỏi bà: Tuyết Hoa, cậu có hận mình không?
Bà mỉm cười, giúp Giang Trân Trân vuốt phẳng lại góc váy, nói với bà ấy: Cậu ngốc à, nếu hận cậu liệu mình có tới đây không? Bà chỉ vào bóng lưng của Thịnh Tử Viêm và nói: Cậu nhìn đi, người yêu của mình đấy.
Giang Trân Trân ôm chặt lấy bà, giọng nói nghẹn ngào: Xin lỗi cậu, mình thật sự quá yêu Cố Tiên.
Mạc Họa vòng tay ôm lại bà ấy: Mình biết, mình hiểu mà… Không sao đâu, bây giờ mình rất hạnh phúc, thật đấy.
Bà hy vọng Giang Trân Trân có thể được hạnh phúc, thế nên mấy năm đó bà hoàn toàn chỉ liên lạc với Giang Trân Trân bằng điện thoại, cực kỳ ít quay trở lại Đôn Hoàng. Bà không quên được Tiết Cố Tiên, cũng lại sợ Trân Trân nhìn ra cảm xúc của mình sẽ thấy khó xử trong lòng.
Dần dần, tâm trạng của Trân Trân trong điện thoại mỗi ngày một chán chường hơn, cho đến một ngày bà ấy nói: Tuyết Hoa, mình dự định sẽ dẫn Tiểu Chấp rời khỏi đây.
Những con người của thời đại đó không có dũng khí để nói chuyện ly hôn nhưng lại có dũng khí đi tới nơi đất khách quê người, rời xa nơi đau thương.
Bà quay trở lại Đôn Hoàng, đầu tiên là mắng Tiết Cố Tiên một trận té tát, mắng ông không có trách nhiệm, mắng ông quá ích kỷ, mắng ông nếu đã không trân trọng hôn nhân thì chi bằng ly hôn đi, để Trân Trân được thoải mái.
Lúc đó Tiết Cố Tiên uống khá say, nói bằng chất giọng nghẹn ngào: Tôi nghĩ chỉ cần vẫn chưa ly hôn, rồi sẽ có một ngày cô ấy sẽ đưa con quay trở lại…
Bà giáng cho Tiết Cố Tiên một bạt tai thật mạnh.
Tất cả những chuyện ấy, Thịnh Tử Viêm đều chứng kiến hết.
Năm mà Tiết Cố Tiên xảy ra chuyện, vừa hay bản nhạc “Phi Thiên cảnh” của bà vinh dự đạt giải quốc tế, trong nước lại càng có những buổi lưu diễn nối tiếp nhau, nhận được đánh giá tốt từ đông đảo khán giả.
Nhiều năm về sau bà quay trở lại Đôn Hoàng, nhưng lại là bất chấp nguy hiểm của những mưa bão và sạt lở đất đá để tìm kiếm Tiết Cố Tiên. Bà cùng với người của đội cứu hộ không ngừng đi khắp nơi, thậm chí nghĩ rằng Tiết Cố Tiên đã bị chôn vùi trong lớp bùn lầy, bà còn dùng đầu ngón tay moi đất đến chảy máu.
Khi ấy, mưa bão xả xối xả xuống sống núi, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy cơ sạt lở một lần nữa. Thịnh Tử Viêm vừa giận lại vừa xót bà, ôm chặt lấy bà trong cơn mưa lớn, gào to: “Em không cần mạng sống nữa sao? Đã bao nhiêu năm rồi, sao em vẫn chưa thể quên được anh ta? Cho dù anh ta có thể đã chết rồi!”
Bà ngồi sụp xuống trong mưa, bật khóc.
Đó là lần đầu tiên Thịnh Tử Viêm nổi nóng với bà. Ông theo đuổi bà nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bà chứng kiến ông nổi trận lôi đình.
Thấy bà khóc, Thịnh Tử Viêm cuối cùng vẫn kiềm chế lại cảm xúc của mình, nói: Nhiều năm như vậy rồi em có thể không yêu anh, em cũng có thể giữ rịt anh ta trong lòng, nhưng anh cầu xin em, hãy biết thương bản thân mình hơn một chút, được không?
Bà lại càng khóc dữ dội hơn, nói với ông: Em tới Đôn Hoàng không phải vì vẫn còn lưu luyến anh ấy không quên, mà vì em phải có một lời với Trân Trân. Em không thể để cô ấy mất chồng được…
Năm đó có một lời bà chưa thể nói ra được với Thịnh Tử Viêm chính là: Thật ra em đã chấp nhận anh từ lâu rồi. Ngay vào khoảnh khắc ở đám cưới của Trân Trân, em chỉ vào anh và nói với cô ấy, anh là người yêu của em…
Về sau Thịnh Tử Viêm hỏi bà: Sau khi Tiết Cố Tiên xảy ra chuyện, em mới yêu anh phải không?
Ông luôn nghĩ rằng không còn Tiết Cố Tiên, trái tim của bà mới đặt vào ông.
Bà cũng không giải thích, chỉ nói với ông: Có lẽ vậy.
Thật ra trong những ngày tháng sau này, mỗi lần bà nhìn thấy những bức tranh Đôn Hoàng mà Thịnh Tử Viêm vẽ cho bà, tình yêu bà dành cho ông lại càng sâu đậm thêm một bậc.
Bà không hiểu sao vì sao năm xưa Tiết Cố Tiên lại nỡ để Trân Trân ra đi, cũng không hiểu sự nhẫn tâm kiên quyết không gặp của Giang Trân Trân sau này. Bà từng gặp Tiểu Chấp mà Trân Trân nói đến, nó rất giống mẹ, cũng theo họ mẹ.
Năm Tiết Cố Tiên xảy ra chuyện, Giang Chấp đang ở Đôn Hoàng, vóc dáng mỏng manh, gương mặt quật cường, cậu nói với Hồ Tường Thanh: Cháu phải tìm được Tiết Cố Tiên!
Bà kéo Giang Chấp tới bên cạnh mình, lau mặt cho cậu, hỏi cậu: Nếu như không bao giờ tìm thấy nữa thì sao?
Giang Chấp mang một sự nhẫn nhịn vượt quá độ tuổi của mình, nói: Vậy thì sẽ tìm mãi.
…
Có lẽ cậu thanh niên ấy không còn nhớ bà nữa, lúc đó cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, giống như việc rất nhiều năm sau cậu ấy nghĩ rằng mình mới chỉ nhìn thấy bà qua tấm ảnh đó vậy.
Về sau, ở thành phố ma quỷ, Giang Chấp suýt chút nữa xảy ra chuyện, bà vội vội vàng vàng tới Đôn Hoàng, mắng cho Hồ Tường Thanh một trận té tát. Nếu Trân Trân hiện giờ đang không ở Trung Quốc, vậy thì bà định sẽ đưa Giang Chấp về nhà chăm sóc trước đã.
Hồ Tường Thanh nói: Giang Chấp đã được người nhà đón trở về nước rồi. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Bà cứ nghĩ là Giang Trân Trân, nhưng Hồ Tường Thanh lại lắc đầu nói: Không phải, Trân Trân chưa lần nào quay lại đây cả.
…
Khi Thịnh Tử Viêm bước chân vào nhà hàng, Mạc Họa vẫn còn đang ngồi ngẩn ra. Ông không quấy rầy bà, sau khi ngồi xuống, thấy nước trong cốc của bà đã lạnh, ông bèn gọi phục vụ thêm một ít nước ấm.
Dạ dày của bà không tốt, dù là vào mùa nào trong năm, chỉ cần động vào một chút nước lạnh là sẽ mắc bệnh.
Mạc Họa bước ra khỏi ký ức, nói với Thịnh Tử Viêm: “Thật ra Giang Chấp thật sự là một đứa trẻ rất xuất sắc, nó rất giỏi.” Nói rồi, bà giơ tay ra mô tả…
“Từ lúc nó mới chỉ cao bằng tầm này em đã biết, đứa trẻ này lớn lên tuyệt đối xuất sắc.”
Thịnh Tử Viêm gật đầu, dịu dàng nói: “Phải, một người ở độ tuổi như nó mà đã giành được thành tích cao như vậy trong lĩnh vực khôi phục bích họa, phóng tầm mắt nhìn ra toàn cầu cũng chẳng được mấy người.”
Mạc Họa thở dài: “Càng như vậy, em lại càng lo lắng…”
Bà ngước mắt lên nhìn Thịnh Tử Viêm, nhìn mãi nhìn mãi hốc mắt chợt đỏ rực: “Hôm nay em mới biết, Trân Trân hóa ra… đã mắc bệnh, qua đời từ lâu rồi.”
Thịnh Tử Viêm sững người, một lúc lâu sau, ông bèn đưa tay ra nắm lấy tay của bà, từ từ mở bàn tay đang nắm chặt lại của bà ra.
Mạc Họa nghẹn ngào nói: “Em cảm thấy bây giờ em cực kỳ có lỗi với Trân Trân, nhưng mà… Giang Chấp thật sự giống Tiết Cố Tiên như khắc từ cùng một khuôn ra. Tử Viêm, anh biết không? Tối qua lúc nhìn thấy Giang Chấp, em thật sự sợ hãi. Nhất là khi Đường Đường nhà chúng ta ngồi cạnh Giang Chấp, em lại giống như nhìn thấy Tiết Cố Tiên và Trân Trân vậy. Em không thể để Đường Đường đi theo gót của Trân Trân được…”
Thịnh Tử Viêm nhẹ nhàng ôm lấy bà, an ủi: “Anh hiểu được mà.”
“Anh bảo… liệu Đường Đường có hận em không? Hoặc là, nếu Trân Trân ở trên trời có linh thiêng, liệu cô ấy có trách em không?”
Thịnh Tử Viêm vỗ nhẹ vào người bà: “Không đâu, đừng suy nghĩ quá nhiều. Em phải biết, cha mẹ luôn bất chấp tất cả vì con cái.”
Khi vào trong xe rồi, tâm trạng của Mạc Họa cũng ổn định trở lại.
Bà hỏi Thịnh Tử Viêm: “Anh nói thật cho em biết đi, anh có thích Giang Chấp không?”
Thịnh Tử Viêm khởi động xe, câu trả lời cũng không giấu giếm: “Cũng thích đấy, xuất sắc như vậy cơ mà.”
“Nhưng anh cũng biết rõ là, sở dĩ thằng bé quay về Đôn Hoàng tiếp quản hang số 0 cũng chỉ vì Tiết Cố Tiên, nó sẽ không ở lại Trung Quốc lâu dài.”
Thịnh Tử Viêm trầm mặc giây lát, nói: “Chẳng phải nó xin em cho nó một chút thời gian sao, quan sát thêm rồi tính tiếp.”
Mạc Họa không nói nữa.
Cả đời này bà dường như chưa bao giờ buồn đến vậy, cho dù là lúc ngã gãy chân. Nói cả ngàn vạn lời đạo lý, suy cho cùng bà chỉ sợ con gái của mình lại trở thành một Giang Trân Trân thứ hai.
Khi sắp tới khách sạn thì di động của Mạc Họa đổ chuông.
Là một số máy lạ.
Bà bắt máy, giọng nói ở đầu kia tuy cũng xa lạ nhưng lại êm tai và rất lịch sự…
“Là mẹ của Đường Đường phải không ạ? Chào bà, tôi là mẹ của Tiêu Dã, gọi cuộc điện thoại này có phần đường đột. Tôi có nghe Giáo sư Hồ nói ông bà đã tới Đôn Hoàng, trùng hợp là tôi cũng đang ở đây. Thế nên tôi định nếu tiện thì tôi có thể gặp bà một buổi không…?”
VẬY THÌ SẼ TÌM MÃI!
Sau khi Giang Chấp đi khỏi, Mạc Họa cũng chẳng còn cảm xúc ăn thêm món nào khác. Bà gọi người phục vụ tới dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, chỉ để lại một tách trà hoa bầu bạn với những kỷ niệm quá khứ đắng chát.
Hóa ra bà vẫn còn nhớ rõ rất nhiều chuyện.
Hóa ra, thời gian đã trôi qua như vậy rồi.
Nhưng bà vẫn còn nhớ được dáng vẻ của Tiết Cố Tiên mỗi khi nở nụ cười.
Phóng khoáng, bất kham.
Ông thích cười, nhưng những lúc nghiêm nghị cũng rất nhiều, khi chăm chú làm việc sẽ trở thành một phong cảnh. Thật ra ông cũng thích mấy trò đùa dai, hay kể cho họ nghe một số chuyện cổ quái hiếm gặp trong hang đá, đợi cho đến khi họ bị hù dọa tới mức kêu la inh ỏi, ông lại phá lên cười sung sướng.
Ông nói ông si mê Đôn Hoàng, có lẽ đã có duyên với nơi này từ kiếp trước thế nên đến kiếp này mới muốn cắm rễ tại Đôn Hoàng.
Phải, bà có tư cách gì để oán hận Tiết Cố Tiên chứ? Bởi vậy đây là quyết định ông đã sớm đưa ra từ lâu, mà Trân Trân từ đầu cũng đã biết được sự lựa chọn của ông, chẳng qua vẫn muốn cố gắng một phen, đánh cược vị trí của mình trong lòng ông mà thôi.
Ông nói, ông chẳng có chút hiểu biết gì về âm nhạc cũng như múa nhưng lại rất thích ngắm nhìn Trân Trân kéo violon. Ông nói, dáng vẻ của Trân Trân khi biểu diễn cực kỳ giống hình tượng Thiên Nữ trên bích họa.
Thế nhưng, điệu múa Phi Thiên bà sáng tác vì ông, ông lại không nhìn thấy.
Ngày hôm ấy, ông rất áy náy nói với bà: Xin lỗi, người tôi yêu là Trân Trân.
Bà hỏi ông: Tiết Cố Tiên, cậu yêu Trân Trân đến mức nào?
Ông trầm mặc một lát rồi mới nói: Tôi yêu cô ấy, còn hơn cả yêu bản thân mình.
Tiết Cố Tiên đã làm được điều ấy, nhưng ông lại yêu công việc hơn cả yêu Trân Trân.
Năm đó, Mạc Họa không biết mình đã vượt qua bằng cách nào. Bà rời khỏi mảnh đất Đôn Hoàng nhưng trái tim thì vẫn ở lại nơi ấy, có biết bao đêm nằm mộng bà đều chìm đắm trong Đôn Hoàng. Cho dù là trong các sáng tác sau này, trong đầu bà vẫn cứ văng vẳng tiếng lục lạc.
Bà đang nghĩ, có lẽ cả cuộc đời này cũng không thể quên được Tiết Cố Tiên. Ở thời đại đó, với những người ở tuổi họ, dường như đã yêu một người là sẽ không kịp quên nữa.
Chính Thịnh Tử Viêm là người chủ động theo đuổi bà.
Bà si mê Tiết Cố Tiên đến mức nào, Thịnh Tử Viêm đều biết rất rõ.
Thịnh Tử Viêm nói với bà: Em nên cho anh một cơ hội, cũng nên tự cho bản thân mình một cơ hội.
Mạc Họa lắc đầu nói: Trái tim em đã đầy rồi, không thể chứa đựng thêm một người nào khác nữa.
Thịnh Tử Viêm cũng không ép buộc bà, chỉ bầu bạn bên cạnh bà, mặc cho bà nói thế nào ông cũng không xa không rời. Biết bà thích Đôn Hoàng, thế là các tác phẩm dưới ngòi bút của ông đều là Đôn Hoàng.
Núi non của Đôn Hoàng, sa mạc của Đôn Hoàng, nhật nguyệt của Đôn Hoàng, cuộc sống thường nhật ở Đôn Hoàng… Còn nữa, hang đá mà bà nhung nhớ nhưng lại không dám đối mặt.
Tất cả đều được phác họa dưới ngòi bút của Thịnh Tử Viêm, sống động như thật.
Nhất là những bức bích họa trong hang đá, tất cả đều như nhảy vào trong trang giấy của ông.
Bà kinh ngạc trước tài năng hội họa của Thịnh Tử Viêm, cũng cảm thán đây là một sáng tác vừa tốn thời gian vừa tốn công sức. Thịnh Tử Viêm thì nói với bà: Bởi vì đối phương là em, thế nên xứng đáng để anh hao tổn thời gian.
Ông dồn những nhung nhớ về bà lên giấy vẽ. Khi bà rơi nước mắt, ông liền đưa giấy ăn và trêu chọc bà: Hóa ra tranh tôi vẽ lại kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu thế cơ à?
Bà phì cười trong nước mắt, hỏi ông: Anh nói ai là quỷ thế hả?
Thịnh Tử Viêm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve xương mày của bà và nói: “Em là nữ thần, tín ngưỡng của em nằm ở Đôn Hoàng, còn tín ngưỡng của anh chính là em.”
Tín ngưỡng, vừa đau đớn lại khó quên.
Cho tới khi, Tiết Cố Tiên cưới Giang Trân Trân.
Đám cưới bà đã tới tham dự, Giang Trân Trân hỏi bà: Tuyết Hoa, cậu có hận mình không?
Bà mỉm cười, giúp Giang Trân Trân vuốt phẳng lại góc váy, nói với bà ấy: Cậu ngốc à, nếu hận cậu liệu mình có tới đây không? Bà chỉ vào bóng lưng của Thịnh Tử Viêm và nói: Cậu nhìn đi, người yêu của mình đấy.
Giang Trân Trân ôm chặt lấy bà, giọng nói nghẹn ngào: Xin lỗi cậu, mình thật sự quá yêu Cố Tiên.
Mạc Họa vòng tay ôm lại bà ấy: Mình biết, mình hiểu mà… Không sao đâu, bây giờ mình rất hạnh phúc, thật đấy.
Bà hy vọng Giang Trân Trân có thể được hạnh phúc, thế nên mấy năm đó bà hoàn toàn chỉ liên lạc với Giang Trân Trân bằng điện thoại, cực kỳ ít quay trở lại Đôn Hoàng. Bà không quên được Tiết Cố Tiên, cũng lại sợ Trân Trân nhìn ra cảm xúc của mình sẽ thấy khó xử trong lòng.
Dần dần, tâm trạng của Trân Trân trong điện thoại mỗi ngày một chán chường hơn, cho đến một ngày bà ấy nói: Tuyết Hoa, mình dự định sẽ dẫn Tiểu Chấp rời khỏi đây.
Những con người của thời đại đó không có dũng khí để nói chuyện ly hôn nhưng lại có dũng khí đi tới nơi đất khách quê người, rời xa nơi đau thương.
Bà quay trở lại Đôn Hoàng, đầu tiên là mắng Tiết Cố Tiên một trận té tát, mắng ông không có trách nhiệm, mắng ông quá ích kỷ, mắng ông nếu đã không trân trọng hôn nhân thì chi bằng ly hôn đi, để Trân Trân được thoải mái.
Lúc đó Tiết Cố Tiên uống khá say, nói bằng chất giọng nghẹn ngào: Tôi nghĩ chỉ cần vẫn chưa ly hôn, rồi sẽ có một ngày cô ấy sẽ đưa con quay trở lại…
Bà giáng cho Tiết Cố Tiên một bạt tai thật mạnh.
Tất cả những chuyện ấy, Thịnh Tử Viêm đều chứng kiến hết.
Năm mà Tiết Cố Tiên xảy ra chuyện, vừa hay bản nhạc “Phi Thiên cảnh” của bà vinh dự đạt giải quốc tế, trong nước lại càng có những buổi lưu diễn nối tiếp nhau, nhận được đánh giá tốt từ đông đảo khán giả.
Nhiều năm về sau bà quay trở lại Đôn Hoàng, nhưng lại là bất chấp nguy hiểm của những mưa bão và sạt lở đất đá để tìm kiếm Tiết Cố Tiên. Bà cùng với người của đội cứu hộ không ngừng đi khắp nơi, thậm chí nghĩ rằng Tiết Cố Tiên đã bị chôn vùi trong lớp bùn lầy, bà còn dùng đầu ngón tay moi đất đến chảy máu.
Khi ấy, mưa bão xả xối xả xuống sống núi, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy cơ sạt lở một lần nữa. Thịnh Tử Viêm vừa giận lại vừa xót bà, ôm chặt lấy bà trong cơn mưa lớn, gào to: “Em không cần mạng sống nữa sao? Đã bao nhiêu năm rồi, sao em vẫn chưa thể quên được anh ta? Cho dù anh ta có thể đã chết rồi!”
Bà ngồi sụp xuống trong mưa, bật khóc.
Đó là lần đầu tiên Thịnh Tử Viêm nổi nóng với bà. Ông theo đuổi bà nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bà chứng kiến ông nổi trận lôi đình.
Thấy bà khóc, Thịnh Tử Viêm cuối cùng vẫn kiềm chế lại cảm xúc của mình, nói: Nhiều năm như vậy rồi em có thể không yêu anh, em cũng có thể giữ rịt anh ta trong lòng, nhưng anh cầu xin em, hãy biết thương bản thân mình hơn một chút, được không?
Bà lại càng khóc dữ dội hơn, nói với ông: Em tới Đôn Hoàng không phải vì vẫn còn lưu luyến anh ấy không quên, mà vì em phải có một lời với Trân Trân. Em không thể để cô ấy mất chồng được…
Năm đó có một lời bà chưa thể nói ra được với Thịnh Tử Viêm chính là: Thật ra em đã chấp nhận anh từ lâu rồi. Ngay vào khoảnh khắc ở đám cưới của Trân Trân, em chỉ vào anh và nói với cô ấy, anh là người yêu của em…
Về sau Thịnh Tử Viêm hỏi bà: Sau khi Tiết Cố Tiên xảy ra chuyện, em mới yêu anh phải không?
Ông luôn nghĩ rằng không còn Tiết Cố Tiên, trái tim của bà mới đặt vào ông.
Bà cũng không giải thích, chỉ nói với ông: Có lẽ vậy.
Thật ra trong những ngày tháng sau này, mỗi lần bà nhìn thấy những bức tranh Đôn Hoàng mà Thịnh Tử Viêm vẽ cho bà, tình yêu bà dành cho ông lại càng sâu đậm thêm một bậc.
Bà không hiểu sao vì sao năm xưa Tiết Cố Tiên lại nỡ để Trân Trân ra đi, cũng không hiểu sự nhẫn tâm kiên quyết không gặp của Giang Trân Trân sau này. Bà từng gặp Tiểu Chấp mà Trân Trân nói đến, nó rất giống mẹ, cũng theo họ mẹ.
Năm Tiết Cố Tiên xảy ra chuyện, Giang Chấp đang ở Đôn Hoàng, vóc dáng mỏng manh, gương mặt quật cường, cậu nói với Hồ Tường Thanh: Cháu phải tìm được Tiết Cố Tiên!
Bà kéo Giang Chấp tới bên cạnh mình, lau mặt cho cậu, hỏi cậu: Nếu như không bao giờ tìm thấy nữa thì sao?
Giang Chấp mang một sự nhẫn nhịn vượt quá độ tuổi của mình, nói: Vậy thì sẽ tìm mãi.
…
Có lẽ cậu thanh niên ấy không còn nhớ bà nữa, lúc đó cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, giống như việc rất nhiều năm sau cậu ấy nghĩ rằng mình mới chỉ nhìn thấy bà qua tấm ảnh đó vậy.
Về sau, ở thành phố ma quỷ, Giang Chấp suýt chút nữa xảy ra chuyện, bà vội vội vàng vàng tới Đôn Hoàng, mắng cho Hồ Tường Thanh một trận té tát. Nếu Trân Trân hiện giờ đang không ở Trung Quốc, vậy thì bà định sẽ đưa Giang Chấp về nhà chăm sóc trước đã.
Hồ Tường Thanh nói: Giang Chấp đã được người nhà đón trở về nước rồi. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Bà cứ nghĩ là Giang Trân Trân, nhưng Hồ Tường Thanh lại lắc đầu nói: Không phải, Trân Trân chưa lần nào quay lại đây cả.
…
Khi Thịnh Tử Viêm bước chân vào nhà hàng, Mạc Họa vẫn còn đang ngồi ngẩn ra. Ông không quấy rầy bà, sau khi ngồi xuống, thấy nước trong cốc của bà đã lạnh, ông bèn gọi phục vụ thêm một ít nước ấm.
Dạ dày của bà không tốt, dù là vào mùa nào trong năm, chỉ cần động vào một chút nước lạnh là sẽ mắc bệnh.
Mạc Họa bước ra khỏi ký ức, nói với Thịnh Tử Viêm: “Thật ra Giang Chấp thật sự là một đứa trẻ rất xuất sắc, nó rất giỏi.” Nói rồi, bà giơ tay ra mô tả…
“Từ lúc nó mới chỉ cao bằng tầm này em đã biết, đứa trẻ này lớn lên tuyệt đối xuất sắc.”
Thịnh Tử Viêm gật đầu, dịu dàng nói: “Phải, một người ở độ tuổi như nó mà đã giành được thành tích cao như vậy trong lĩnh vực khôi phục bích họa, phóng tầm mắt nhìn ra toàn cầu cũng chẳng được mấy người.”
Mạc Họa thở dài: “Càng như vậy, em lại càng lo lắng…”
Bà ngước mắt lên nhìn Thịnh Tử Viêm, nhìn mãi nhìn mãi hốc mắt chợt đỏ rực: “Hôm nay em mới biết, Trân Trân hóa ra… đã mắc bệnh, qua đời từ lâu rồi.”
Thịnh Tử Viêm sững người, một lúc lâu sau, ông bèn đưa tay ra nắm lấy tay của bà, từ từ mở bàn tay đang nắm chặt lại của bà ra.
Mạc Họa nghẹn ngào nói: “Em cảm thấy bây giờ em cực kỳ có lỗi với Trân Trân, nhưng mà… Giang Chấp thật sự giống Tiết Cố Tiên như khắc từ cùng một khuôn ra. Tử Viêm, anh biết không? Tối qua lúc nhìn thấy Giang Chấp, em thật sự sợ hãi. Nhất là khi Đường Đường nhà chúng ta ngồi cạnh Giang Chấp, em lại giống như nhìn thấy Tiết Cố Tiên và Trân Trân vậy. Em không thể để Đường Đường đi theo gót của Trân Trân được…”
Thịnh Tử Viêm nhẹ nhàng ôm lấy bà, an ủi: “Anh hiểu được mà.”
“Anh bảo… liệu Đường Đường có hận em không? Hoặc là, nếu Trân Trân ở trên trời có linh thiêng, liệu cô ấy có trách em không?”
Thịnh Tử Viêm vỗ nhẹ vào người bà: “Không đâu, đừng suy nghĩ quá nhiều. Em phải biết, cha mẹ luôn bất chấp tất cả vì con cái.”
Khi vào trong xe rồi, tâm trạng của Mạc Họa cũng ổn định trở lại.
Bà hỏi Thịnh Tử Viêm: “Anh nói thật cho em biết đi, anh có thích Giang Chấp không?”
Thịnh Tử Viêm khởi động xe, câu trả lời cũng không giấu giếm: “Cũng thích đấy, xuất sắc như vậy cơ mà.”
“Nhưng anh cũng biết rõ là, sở dĩ thằng bé quay về Đôn Hoàng tiếp quản hang số 0 cũng chỉ vì Tiết Cố Tiên, nó sẽ không ở lại Trung Quốc lâu dài.”
Thịnh Tử Viêm trầm mặc giây lát, nói: “Chẳng phải nó xin em cho nó một chút thời gian sao, quan sát thêm rồi tính tiếp.”
Mạc Họa không nói nữa.
Cả đời này bà dường như chưa bao giờ buồn đến vậy, cho dù là lúc ngã gãy chân. Nói cả ngàn vạn lời đạo lý, suy cho cùng bà chỉ sợ con gái của mình lại trở thành một Giang Trân Trân thứ hai.
Khi sắp tới khách sạn thì di động của Mạc Họa đổ chuông.
Là một số máy lạ.
Bà bắt máy, giọng nói ở đầu kia tuy cũng xa lạ nhưng lại êm tai và rất lịch sự…
“Là mẹ của Đường Đường phải không ạ? Chào bà, tôi là mẹ của Tiêu Dã, gọi cuộc điện thoại này có phần đường đột. Tôi có nghe Giáo sư Hồ nói ông bà đã tới Đôn Hoàng, trùng hợp là tôi cũng đang ở đây. Thế nên tôi định nếu tiện thì tôi có thể gặp bà một buổi không…?”