Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 199 - Chương 199
Chương 199
MỘT NGÀY LÀM THẦY, CẢ ĐỜI LÀM CHỒNG
Bất ngờ chưa.
Ánh mắt Thịnh Đường sáng lấp lánh, như khảm một viên kim cương trong đó vậy. Cô cười với Giang Chấp không cần tả cũng biết thánh thiện và ngọt ngào tới mức nào, còn không quên tặng anh một cốc nước tinh khiết.
Giang Chấp không chỉ uống hết nước trong cốc, còn ôm bình nước mát lên uống hết quá nửa bình mới làm dịu được cơn sặc. Rất lâu sau, anh thở đều trở lại, tặng cô một câu: “Đâu chỉ là bất ngờ, rõ ràng là thảng thốt.”
Nghe xong câu nói này, đôi mày của Thịnh Đường đựng đứng lên. Cô nhảy xuống khỏi người anh, đứng cách xa anh nửa mét, hỏi: “Anh không muốn gặp hay là không dám gặp?”
“Gặp thì chắc chắn là muốn gặp…”
Đây đương nhiên là suy nghĩ chân thực nhất của Giang Chấp, trên thực tế anh cũng biết ngày này kiểu gì cũng tới. Kể từ ngày ở Bắc Kinh, khi anh nắm tay Thịnh Đường đi xuyên qua đám đông và có hàng loạt những ống kính camera chĩa thẳng về phía họ.
Khi quyết định bày tỏ tình cảm với Thịnh Đường, anh đã chuẩn bị tinh thần để gặp bố mẹ cô, thậm chí là tâm lý sẵn sàng bị bố mẹ cô soi mói. Về lý mà nói, hôm nay sau khi nghe tin tức này, anh nên vui mừng mới phải.
Giống như có lưỡi chém lơ lửng trên đỉnh đầu cuối cùng cũng hạ xuống.
Điều anh mong chờ chính là tay giơ lên, dao rơi xuống, dứt khoát nhanh gọn.
Thế nên, anh nhất định là muốn gặp, sốt sắng, mong chờ.
Thế nhưng…
Không dám gặp cũng là sự thật.
Nói không căng thẳng là giả.
Lỡ như bố mẹ cô phản đối thì phải làm sao?
Lỡ như bố mẹ cô không thích ngành nghề anh đang theo đuổi thì phải làm sao?
Lỡ như bố mẹ cô cho rằng anh hơn cô quá nhiều tuổi thì phải làm sao?
…
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Ngay giây phút này đây, Giang Chấp đã cảm thấy hô hấp bắt đầu gấp gáp. Còn chưa chính thức gặp mặt mà chân anh đã dần nhũn ra rồi.
Thịnh Đường nghe ra được anh nói úp úp mở mở. Cô ngồi khoanh chân, nhìn anh trân trân như phát hiện ra một lục địa mới vậy, gọi khẽ: “Sư phụ à, anh sợ rồi sao? Không phải chứ, anh là ai, Fan thần đấy. Chút chuyện nhỏ này cũng có thể khiến cho anh căng thẳng à?”
Giang Chấp bị nói đến mức cổ họng khô rát, lồng ngực căng ra, cảm giác căng tức này cứ thế xông thẳng lên mặt. Anh hắng giọng: “Sợ ư? Ha ha.”
Sau đó lại sợ mình biểu đạt chưa rõ ràng, anh bổ sung một cách đường hoàng, đanh thép…
“Chỉ là quy trình gặp mặt phụ huynh hết sức bình thường, anh sợ gì chứ? Anh đã theo đuổi em một cách quang minh chính đại, không trộm không cướp không lừa không gạt, hoàn toàn yên tâm.”
Thịnh Đường à ồ.
Sau đó nghiêng đầu: “Nhưng mà sư phụ, sao tay anh run rẩy thế?”
Hả…
Giang Chấp đặt bình nước mát xuống, một tay giữ chặt tay còn lại, lại cười ha ha hai tiếng: “Mệt đấy. Em cũng biết là bình thường một khi cầm bút vẽ lên là phải hoàn toàn tập trung tinh thần, hậu di chứng.”
“Vậy thì không được, bàn tay của nhà khôi phục bích họa quan trọng biết chừng nào, đáng quý như bàn tay của một nghệ sĩ piano vậy.” Thịnh Đường có những suy nghĩ kỳ lạ: “Hay là để em tới hiệu thuốc Đông y bốc cho anh ít thuốc bổ nhé, để rèn luyện sức khỏe.”
“Anh cảm ơn em.” Giang Chấp nhìn ra được sự rắp tâm cố ý trong đôi mắt cô: “Anh cực kỳ cường tráng.”
Thịnh Đường nhìn lướt xuống vòm ngực của anh, nước miếng sắp trào ra ngoài, cô cười hì hì: “Vâng, cường tráng lắm luôn…”
“Đường Tiểu Thất, cất ngay những suy nghĩ bậy bạ của em đi.” Giang Chấp giơ tay lên khua khua, bắt cô tức tốc hoàn hồn trở lại: “Có chuyện nghiêm túc nhắc nhở em đây.”
Thịnh Đường lườm nguýt, chẳng phải nãy giờ vẫn đang nói chuyện nghiêm túc sao?
“Nghiêm túc một chút, Đường Tiểu Thất.”
Thịnh Đường “ồ” một tiếng, sao lại nói cô không nghiêm túc chứ.
Nhìn lại Giang Chấp, rõ ràng anh đang ở trong trạng thái đại chiến sắp tới gần, anh nhấn mạnh với cô: “Tiểu Thất, em nhớ nhé, ở trước mặt bố mẹ em tuyệt đối, tuyệt đối không được gọi anh là sư phụ, nghe rõ chưa?”
“Chẳng phải anh là sư phụ của em sao?” Thịnh Đường nhướng mày: “Hơn nữa bố mẹ em cũng biết anh chính là sư phụ của em.”
“Loạn vai vế rồi.” Giang Chấp kiên nhẫn phân tích lung tung cùng cô: “Em gọi anh là sư phụ, anh sẽ phải gọi bố mẹ em như thế nào?”
Thịnh Đường phản bác: “Cùng là người trong giới võ lâm, không câu nệ đâu.”
“Đường Tiểu Thất, anh không nói đùa với em đâu đấy.” Giang Chấp nhíu mày.
Phiền toái quá nhỉ…
“Không muốn em gọi anh là sư phụ, lúc trước anh đừng nhận em làm đồ đệ.”
Giang Chấp tung ra một lý do hợp lý: “Đã cúi đầu lạy, đã dâng trà chưa?”
Thịnh Đường á khẩu…
“Thế nên lúc trước anh chỉ trêu chọc em, em lại đi tin là thật.” Giang Chấp nhìn cô, nói: “Anh có ý đồ với em, thế nên không thể thật sự nhận em làm đồ đệ được.”
Thịnh Đường cười hờ hờ: “Lúc anh răn dạy em, hành hạ em quả thật đã nhìn ra phong thái sư phụ của anh đấy.”
“Yêu cho roi cho vọt, chưa từng nghe câu này à?”
Thịnh Đường chẳng thèm tranh cãi mãi với anh vấn đề này. Cô vẫn ngồi khoanh chân, cánh tay đặt lên chân, lòng bàn tay chống xuống sàn nhà, hơi đổ người về phía trước: “Anh đang sợ, một ngày làm thầy, cả đời làm cha đúng không?”
Nha đầu chết tiệt.
Giang Chấp tay dài chân dài, hơi vươn cánh tay ra một chút là túm được cô lên.
Cô ngã vào lòng anh, phá lên cười sằng sặc, nhỏ bé thu hút. Giang Chấp không kìm được cảm xúc, cúi đầu vừa gặm cắn gò má của cô vừa lẩm bẩm: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha chẳng có gì thú vị. Một ngày làm thầy, cả đời làm chồng không tốt hay sao?”
Thịnh Đường nằm trong lòng anh, sững người.
Làm chồng ư…
Anh đang định “cải tà quy chính” đấy à?
Đang mải nghĩ thì cô cảm nhận được cơ thể Giang Chấp cứng đờ ra. Cô hồ nghi ngước mắt lên thì thấy mặt anh đã biến sắc.
Cô nhìn theo hướng ánh mắt của anh…
Đường Tiểu Bát đã tới.
Cậy có lớp lông dày dưới đôi chân mũm mĩm nên đi lại không một tiếng động.
Thịnh Đường cảm thán trong lòng, mức độ nhạy cảm của Giang Chấp dành cho mèo quả thực hơn hẳn người thường, cho dù vào một khoảnh khắc tâm trạng của anh đang cao hứng.
“Tiểu Thất, bàn bạc một việc nhé…”
“Không được, căn nhà này đâu phải chỉ có một mình anh ở, Tiểu Bát tới đây để tìm Tia Sét Xanh đấy chứ.”
Đường Tiểu Bát “meo” một tiếng non nớt rất hợp cảnh để tự ủng hộ cho mình, khiến người ta nghe mà trái tim cũng phải run rẩy theo.
… Giang Chấp thì run rẩy thật.
Thậm chí còn rõ ràng hơn cả ban nãy.
Cuối cùng Thịnh Đường cũng hiểu, đối với Giang Chấp mà nói, Đường Tiểu Bát còn đáng sợ hơn cả bố mẹ cô.
Dường như có quyền uy của chủ nhân chống đỡ, Đường Tiểu Bát đi thẳng vào trong mà không sợ hãi điều gì, nghênh ngang, đường hoàng, mỗi bước chân đều như giẫm thẳng lên trái tim Giang Chấp vậy, đau đớn.
Nó lại kêu một tiếng.
Quả nhiên những loài vật có không gian tương đồng có thể giao lưu, trò chuyện với nhau.
Đường Tiểu Bát lại nhảy phốc lên mai của Tia Sét Xanh giống như mọi lần, cực kỳ ngạo nghễ, lại được Tia Sét Xanh vững chãi đưa về “chỗ ở” của nó.
Giang Chấp phải giương mắt nhìn hai con vật ấy vào “động phòng”, đại não ngừng hoạt động khó khăn lắm mới lại xoay chuyển. Cô hỏi Giang Chấp: “Anh bảo, Tia Sét Xanh và Tiểu Bát liệu có thể phát sinh quan hệ không?”
Hỏi ra được câu này cũng thật là quái đản.
Giang Chấp khó khăn bật ra một câu: “Đường Tiểu Thất, em bị ngốc à?”
“Tình yêu không phân biệt giống loài, không phân biệt thời gian.” Thịnh Đường cười: “Trên thế giới này có quá nhiều tư tưởng kỳ lạ, ví dụ như còn có trường hợp một người yêu một tảng đá đấy.”
Giang Chấp cảm thấy… thuần túy là ăn nói vớ vẩn.
Thịnh Đường cũng thật sự yên tâm khi để Tiểu Bát ở đây. Cô bò dậy khỏi vòng tay Giang Chấp, nhanh gọn thu chiếc nồi tráng men lại, còn không quên nói một câu: “Đã làm xong chuyện chính, đại công cáo thành.”
Giang Chấp ngẩng đầu nhìn cô: “Còn một chuyện chính nữa em có cần làm với anh một chút không? Anh bỗng dưng cảm thấy nó rất quan trọng.”
Thịnh Đường mỉm cười: “Con người ấy mà, một khi gặp phải tình huống khẩn cấp, vốn dĩ là một việc phải hai người mới có thể hoàn thành thì một người cũng đã hoàn thành được rồi, bị ép đến đường cùng mà.”
Câu nói này buông ra thật nhẹ nhàng.
Khi anh muốn hỏi rõ lại thì Thịnh Đường đã rút lui an toàn. Trước khi đóng hẳn cửa lại còn thò nửa gương mặt vào trong, dặn dò một câu: “Tuyệt đối đừng mất cân bằng tâm lý nhé. Tiểu Bát và Tia Sét Xanh là tự do yêu đương, anh tuyệt đối đừng xen một chân vào giữa chúng.”
Giang Chấp không hiểu ý nghĩa câu nói của cô.
Đến tận quá nửa đêm…
Anh ngồi bật dậy khỏi giường, mặt đỏ gay…
Những người ham ăn sớm muộn cũng sẽ có ngày chết vì những món ăn ngon.
Liên quan đến những thiệt thòi trong ăn uống, Giang Chấp có những thấu hiểu sâu sắc, tất cả cũng là nhờ công của Thịnh Đường. Thế nên, sau khi trải qua hàng loạt những trải nghiệm chạy vào nhà vệ sinh một cách thảm khốc và đau khổ, thật ra Giang Chấp ít nhiều luôn tồn tại sự phòng bị đối với những thứ do Thịnh Đường làm ra.
Nhất là những lúc Thịnh Đường biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn.
Ắt sẽ có vấn đề.
Đáng tiếc là, trải qua khoảng thời gian được tình yêu tưới tắm, Giang Chấp bắt đầu lâng lâng, bay bay, cảm thấy cô gái sùng bái anh điểm nào cũng tốt, cho dù thật sự có chỗ nào đó chưa hài lòng đối với anh, thì với nguyên tắc tồn tại “lớp filter” người yêu và thần tượng, cô cũng sẽ “chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không” mà thôi.
Món bánh mai chua tối nay không phải là anh không nghi ngờ chút nào.
Anh nhốt cô lại suốt một buổi chiều, lẽ nào đến tối muộn cô vẫn còn chạy đến niềm nở, ân cần?
Có trách thì trách đầu óc của anh bị cô mê hoặc, thật sự tin vào mấy lời nhăng cuội của cô tối nay.
Đương nhiên, quan trọng hơn cả là, nha đầu chết tiệt đó buông chủ đề bố mẹ của cô ra, đã hoàn toàn kìm hãm lý trí của anh. Mỹ nhân ở trong lòng, còn chủ động đút đồ ăn…
Đút cho anh nhiều như vậy.
Hết miếng này tới miếng khác.
Gần như ăn quá nửa nồi!
Giang Chấp hoàn toàn không ngủ được nữa, anh nhìn đồng hồ, gần một giờ sáng rồi.
Trong người như bị lửa đốt vậy, cổ họng khô rát cực kỳ khó chịu. Anh xuống giường, gần như loạng choạng đâm về phía phòng khách, lao tới quầy bar, với lấy bình nước mát, cũng chẳng cần đổ ra cốc nữa mà thẳng thừng đổ luôn vào cổ họng.
Anh uống quá nửa bình nước, cả người mới có phần thoải mái hơn một chút.
Giang Chấp chống một cánh tay lên quầy bar, đặt bình nước mát trở về vị trí cũ, hận đến nghiến răng nghiến lợi: Thịnh Đường, yêu nữ này, chắc chắn đã thêm gì đó vào bánh mai chua rồi!
Nhưng cô rốt cuộc đã thêm cái gì nhỉ?
Anh đúng là không nên tin cô chịu cải tà quy chính!
Nha đầu chết tiết… Nha đầu…
Cô nép mình trong vòng tay anh, cười tươi roi rói, ôm lấy cổ anh, mùi hương thơm mát, mềm mại cứ len lỏi vào trong hơi thở của anh… Hơi thở của Giang Chấp trở nên gấp gáp, anh như thật sự ngửi được mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô.
Là vị ngọt ngào.
Mùi vị mà anh thích.
Giống như một cây kem giữa mùa hè, thơm nồng nàn mùi sữa, cắn một miếng, mát lạnh tột cùng…
Đáng chết!
Giang Chấp đột ngột nắm chặt tay lại, đấm mạnh xuống quầy bar.
Anh ít nhiều đã đoán ra được Thịnh Đường cho thêm thứ gì vào trong bánh mai chua rồi!
Anh chợt liên tưởng tới câu nói của cô trước khi rời khỏi nhà anh: Con người ấy mà, một khi rơi vào tình huống cấp bách thì một chuyện vốn dĩ phải hai người mới có thể hoàn thành, bỗng dưng một người cũng có thể làm xong, bị dồn tới đường cùng mà.
…
Câu nói này lúc đó anh chưa hiểu, giây phút này đây anh lại thấu hiểu triệt để, tột cùng.
Những đường gân xanh gồ lên trên trán của Giang Chấp, những giọt mồ hôi bắt đầu men theo thái dương chảy xuống dưới.
Quá nửa bình nước anh vừa uống vào người không giữ được công hiệu trong một thời gian quá dài, bên trong cơ thể anh lại bắt đầu sôi sục, cuộn trào. Một ngọn lửa hừng hực đốt lên cao, càng đốt càng bùng mạnh.
Anh nắm tay chặt đến mức đau đớn.
Đường Tiểu Thất, em thật không có tình người!
Giang Chấp lại loạng choạng đi vào phòng tắm.
Khi ngang qua góc ngoặt phòng khách, đúng lúc có ánh trăng rọi vào, chiếu sáng toàn bộ địa bàn của Tia Sét Xanh.
Một cái ổ rùa thoải mái, Tia Sét Xanh ngủ say sưa, Đường Tiểu Bát vẫn chưa chịu đi, đang nằm co người bên cạnh Tia Sét Xanh, cằm tựa lên cái mai của nó, ngủ không cần biết trời đất thế nào. Vietwriter.vn
Giang Chấp nghĩ tới Đường Tiểu Thất…
Khi cô nằm gọn bên cạnh anh cũng là một cái đống nhỏ xíu thế này, mềm mại muốn chết.
Giang Chấp cảm thấy bụng dưới của mình thắt lại một chút.
Anh cắn răng đi vào phòng tắm.
Anh xả nước lạnh xuống người hết lần này tới lần khác, lúc đi ra vẫn không chẳng có tác dụng gì.
Đường Tiểu Thất, em đâu phải là người vô nhân tính? Em là người táng tận lương tâm tới mức khiến người ta phát điên!
Cô bỏ không ít thuốc vào bánh.
Không còn cách nào, Giang Chấp dứt khoát mặc quần áo ngủ vào rồi đi ra khỏi nhà.
Cánh cửa bên nhà Thịnh Đường đóng rất chặt, buổi tối cô đi ngủ không có thói quen để cửa hờ hững ở đó. Nhưng điểm này không làm khó được Giang Chấp. Thịnh Đường đúng là đã khóa cửa nhưng bình thường cô không khóa trái, dùng thẻ ngân hàng cạy nhẹ một chút là cửa bật ra.
Giang Chấp vẫn định thông thạo như thế một lần, kết quả…
Anh đứng đờ người trước cửa, chiếc thẻ trong tay được cắm vào trong khe cửa, trượt lên trượt xuống không biết bao nhiêu lần, cuối cùng…
Giang Chấp đấm mạnh lên cửa.
Tiếng “rầm” lúc nửa đêm nửa hôm vang vọng rất lâu, chứa đựng toàn bộ sự quá đáng của Thịnh Đường và sự giận dữ của Giang Chấp khi bị thiêu đốt tới không còn mảnh vụn.
Rất lâu sau…
Cánh cửa mở ra.
Nhưng không phải ở nhà Thịnh Đường.
Tiêu Dã là người đẩy mở cửa, mắt lim dim mơ ngủ. Căn phòng của anh ấy khá gần đường chính, cộng thêm cửa nhà lại khép hờ, tiếng động lớn như vậy ngoài cửa quả thật đã làm ồn khiến cho anh ấy tỉnh giấc. Anh ấy ra ngoài chẳng qua là muốn hóng chuyện vui, kết quả lại nhìn thấy Giang Chấp đứng trước cửa phòng Thịnh Đường, gương mặt sắt đó tái mét tưởng chết.
Tiêu Dã ngáp ngủ, dụi dụi mắt.
Anh ấy mượn ánh trăng để tỉ mỉ quan sát khung cảnh trước mắt.
À, không phải nằm mơ.
Quả thật chính là Giang Chấp.
Cơ mà, đang nửa đêm cậu ấy đứng trước cửa nhà người ta làm gì? Còn nữa…
MỘT NGÀY LÀM THẦY, CẢ ĐỜI LÀM CHỒNG
Bất ngờ chưa.
Ánh mắt Thịnh Đường sáng lấp lánh, như khảm một viên kim cương trong đó vậy. Cô cười với Giang Chấp không cần tả cũng biết thánh thiện và ngọt ngào tới mức nào, còn không quên tặng anh một cốc nước tinh khiết.
Giang Chấp không chỉ uống hết nước trong cốc, còn ôm bình nước mát lên uống hết quá nửa bình mới làm dịu được cơn sặc. Rất lâu sau, anh thở đều trở lại, tặng cô một câu: “Đâu chỉ là bất ngờ, rõ ràng là thảng thốt.”
Nghe xong câu nói này, đôi mày của Thịnh Đường đựng đứng lên. Cô nhảy xuống khỏi người anh, đứng cách xa anh nửa mét, hỏi: “Anh không muốn gặp hay là không dám gặp?”
“Gặp thì chắc chắn là muốn gặp…”
Đây đương nhiên là suy nghĩ chân thực nhất của Giang Chấp, trên thực tế anh cũng biết ngày này kiểu gì cũng tới. Kể từ ngày ở Bắc Kinh, khi anh nắm tay Thịnh Đường đi xuyên qua đám đông và có hàng loạt những ống kính camera chĩa thẳng về phía họ.
Khi quyết định bày tỏ tình cảm với Thịnh Đường, anh đã chuẩn bị tinh thần để gặp bố mẹ cô, thậm chí là tâm lý sẵn sàng bị bố mẹ cô soi mói. Về lý mà nói, hôm nay sau khi nghe tin tức này, anh nên vui mừng mới phải.
Giống như có lưỡi chém lơ lửng trên đỉnh đầu cuối cùng cũng hạ xuống.
Điều anh mong chờ chính là tay giơ lên, dao rơi xuống, dứt khoát nhanh gọn.
Thế nên, anh nhất định là muốn gặp, sốt sắng, mong chờ.
Thế nhưng…
Không dám gặp cũng là sự thật.
Nói không căng thẳng là giả.
Lỡ như bố mẹ cô phản đối thì phải làm sao?
Lỡ như bố mẹ cô không thích ngành nghề anh đang theo đuổi thì phải làm sao?
Lỡ như bố mẹ cô cho rằng anh hơn cô quá nhiều tuổi thì phải làm sao?
…
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Ngay giây phút này đây, Giang Chấp đã cảm thấy hô hấp bắt đầu gấp gáp. Còn chưa chính thức gặp mặt mà chân anh đã dần nhũn ra rồi.
Thịnh Đường nghe ra được anh nói úp úp mở mở. Cô ngồi khoanh chân, nhìn anh trân trân như phát hiện ra một lục địa mới vậy, gọi khẽ: “Sư phụ à, anh sợ rồi sao? Không phải chứ, anh là ai, Fan thần đấy. Chút chuyện nhỏ này cũng có thể khiến cho anh căng thẳng à?”
Giang Chấp bị nói đến mức cổ họng khô rát, lồng ngực căng ra, cảm giác căng tức này cứ thế xông thẳng lên mặt. Anh hắng giọng: “Sợ ư? Ha ha.”
Sau đó lại sợ mình biểu đạt chưa rõ ràng, anh bổ sung một cách đường hoàng, đanh thép…
“Chỉ là quy trình gặp mặt phụ huynh hết sức bình thường, anh sợ gì chứ? Anh đã theo đuổi em một cách quang minh chính đại, không trộm không cướp không lừa không gạt, hoàn toàn yên tâm.”
Thịnh Đường à ồ.
Sau đó nghiêng đầu: “Nhưng mà sư phụ, sao tay anh run rẩy thế?”
Hả…
Giang Chấp đặt bình nước mát xuống, một tay giữ chặt tay còn lại, lại cười ha ha hai tiếng: “Mệt đấy. Em cũng biết là bình thường một khi cầm bút vẽ lên là phải hoàn toàn tập trung tinh thần, hậu di chứng.”
“Vậy thì không được, bàn tay của nhà khôi phục bích họa quan trọng biết chừng nào, đáng quý như bàn tay của một nghệ sĩ piano vậy.” Thịnh Đường có những suy nghĩ kỳ lạ: “Hay là để em tới hiệu thuốc Đông y bốc cho anh ít thuốc bổ nhé, để rèn luyện sức khỏe.”
“Anh cảm ơn em.” Giang Chấp nhìn ra được sự rắp tâm cố ý trong đôi mắt cô: “Anh cực kỳ cường tráng.”
Thịnh Đường nhìn lướt xuống vòm ngực của anh, nước miếng sắp trào ra ngoài, cô cười hì hì: “Vâng, cường tráng lắm luôn…”
“Đường Tiểu Thất, cất ngay những suy nghĩ bậy bạ của em đi.” Giang Chấp giơ tay lên khua khua, bắt cô tức tốc hoàn hồn trở lại: “Có chuyện nghiêm túc nhắc nhở em đây.”
Thịnh Đường lườm nguýt, chẳng phải nãy giờ vẫn đang nói chuyện nghiêm túc sao?
“Nghiêm túc một chút, Đường Tiểu Thất.”
Thịnh Đường “ồ” một tiếng, sao lại nói cô không nghiêm túc chứ.
Nhìn lại Giang Chấp, rõ ràng anh đang ở trong trạng thái đại chiến sắp tới gần, anh nhấn mạnh với cô: “Tiểu Thất, em nhớ nhé, ở trước mặt bố mẹ em tuyệt đối, tuyệt đối không được gọi anh là sư phụ, nghe rõ chưa?”
“Chẳng phải anh là sư phụ của em sao?” Thịnh Đường nhướng mày: “Hơn nữa bố mẹ em cũng biết anh chính là sư phụ của em.”
“Loạn vai vế rồi.” Giang Chấp kiên nhẫn phân tích lung tung cùng cô: “Em gọi anh là sư phụ, anh sẽ phải gọi bố mẹ em như thế nào?”
Thịnh Đường phản bác: “Cùng là người trong giới võ lâm, không câu nệ đâu.”
“Đường Tiểu Thất, anh không nói đùa với em đâu đấy.” Giang Chấp nhíu mày.
Phiền toái quá nhỉ…
“Không muốn em gọi anh là sư phụ, lúc trước anh đừng nhận em làm đồ đệ.”
Giang Chấp tung ra một lý do hợp lý: “Đã cúi đầu lạy, đã dâng trà chưa?”
Thịnh Đường á khẩu…
“Thế nên lúc trước anh chỉ trêu chọc em, em lại đi tin là thật.” Giang Chấp nhìn cô, nói: “Anh có ý đồ với em, thế nên không thể thật sự nhận em làm đồ đệ được.”
Thịnh Đường cười hờ hờ: “Lúc anh răn dạy em, hành hạ em quả thật đã nhìn ra phong thái sư phụ của anh đấy.”
“Yêu cho roi cho vọt, chưa từng nghe câu này à?”
Thịnh Đường chẳng thèm tranh cãi mãi với anh vấn đề này. Cô vẫn ngồi khoanh chân, cánh tay đặt lên chân, lòng bàn tay chống xuống sàn nhà, hơi đổ người về phía trước: “Anh đang sợ, một ngày làm thầy, cả đời làm cha đúng không?”
Nha đầu chết tiệt.
Giang Chấp tay dài chân dài, hơi vươn cánh tay ra một chút là túm được cô lên.
Cô ngã vào lòng anh, phá lên cười sằng sặc, nhỏ bé thu hút. Giang Chấp không kìm được cảm xúc, cúi đầu vừa gặm cắn gò má của cô vừa lẩm bẩm: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha chẳng có gì thú vị. Một ngày làm thầy, cả đời làm chồng không tốt hay sao?”
Thịnh Đường nằm trong lòng anh, sững người.
Làm chồng ư…
Anh đang định “cải tà quy chính” đấy à?
Đang mải nghĩ thì cô cảm nhận được cơ thể Giang Chấp cứng đờ ra. Cô hồ nghi ngước mắt lên thì thấy mặt anh đã biến sắc.
Cô nhìn theo hướng ánh mắt của anh…
Đường Tiểu Bát đã tới.
Cậy có lớp lông dày dưới đôi chân mũm mĩm nên đi lại không một tiếng động.
Thịnh Đường cảm thán trong lòng, mức độ nhạy cảm của Giang Chấp dành cho mèo quả thực hơn hẳn người thường, cho dù vào một khoảnh khắc tâm trạng của anh đang cao hứng.
“Tiểu Thất, bàn bạc một việc nhé…”
“Không được, căn nhà này đâu phải chỉ có một mình anh ở, Tiểu Bát tới đây để tìm Tia Sét Xanh đấy chứ.”
Đường Tiểu Bát “meo” một tiếng non nớt rất hợp cảnh để tự ủng hộ cho mình, khiến người ta nghe mà trái tim cũng phải run rẩy theo.
… Giang Chấp thì run rẩy thật.
Thậm chí còn rõ ràng hơn cả ban nãy.
Cuối cùng Thịnh Đường cũng hiểu, đối với Giang Chấp mà nói, Đường Tiểu Bát còn đáng sợ hơn cả bố mẹ cô.
Dường như có quyền uy của chủ nhân chống đỡ, Đường Tiểu Bát đi thẳng vào trong mà không sợ hãi điều gì, nghênh ngang, đường hoàng, mỗi bước chân đều như giẫm thẳng lên trái tim Giang Chấp vậy, đau đớn.
Nó lại kêu một tiếng.
Quả nhiên những loài vật có không gian tương đồng có thể giao lưu, trò chuyện với nhau.
Đường Tiểu Bát lại nhảy phốc lên mai của Tia Sét Xanh giống như mọi lần, cực kỳ ngạo nghễ, lại được Tia Sét Xanh vững chãi đưa về “chỗ ở” của nó.
Giang Chấp phải giương mắt nhìn hai con vật ấy vào “động phòng”, đại não ngừng hoạt động khó khăn lắm mới lại xoay chuyển. Cô hỏi Giang Chấp: “Anh bảo, Tia Sét Xanh và Tiểu Bát liệu có thể phát sinh quan hệ không?”
Hỏi ra được câu này cũng thật là quái đản.
Giang Chấp khó khăn bật ra một câu: “Đường Tiểu Thất, em bị ngốc à?”
“Tình yêu không phân biệt giống loài, không phân biệt thời gian.” Thịnh Đường cười: “Trên thế giới này có quá nhiều tư tưởng kỳ lạ, ví dụ như còn có trường hợp một người yêu một tảng đá đấy.”
Giang Chấp cảm thấy… thuần túy là ăn nói vớ vẩn.
Thịnh Đường cũng thật sự yên tâm khi để Tiểu Bát ở đây. Cô bò dậy khỏi vòng tay Giang Chấp, nhanh gọn thu chiếc nồi tráng men lại, còn không quên nói một câu: “Đã làm xong chuyện chính, đại công cáo thành.”
Giang Chấp ngẩng đầu nhìn cô: “Còn một chuyện chính nữa em có cần làm với anh một chút không? Anh bỗng dưng cảm thấy nó rất quan trọng.”
Thịnh Đường mỉm cười: “Con người ấy mà, một khi gặp phải tình huống khẩn cấp, vốn dĩ là một việc phải hai người mới có thể hoàn thành thì một người cũng đã hoàn thành được rồi, bị ép đến đường cùng mà.”
Câu nói này buông ra thật nhẹ nhàng.
Khi anh muốn hỏi rõ lại thì Thịnh Đường đã rút lui an toàn. Trước khi đóng hẳn cửa lại còn thò nửa gương mặt vào trong, dặn dò một câu: “Tuyệt đối đừng mất cân bằng tâm lý nhé. Tiểu Bát và Tia Sét Xanh là tự do yêu đương, anh tuyệt đối đừng xen một chân vào giữa chúng.”
Giang Chấp không hiểu ý nghĩa câu nói của cô.
Đến tận quá nửa đêm…
Anh ngồi bật dậy khỏi giường, mặt đỏ gay…
Những người ham ăn sớm muộn cũng sẽ có ngày chết vì những món ăn ngon.
Liên quan đến những thiệt thòi trong ăn uống, Giang Chấp có những thấu hiểu sâu sắc, tất cả cũng là nhờ công của Thịnh Đường. Thế nên, sau khi trải qua hàng loạt những trải nghiệm chạy vào nhà vệ sinh một cách thảm khốc và đau khổ, thật ra Giang Chấp ít nhiều luôn tồn tại sự phòng bị đối với những thứ do Thịnh Đường làm ra.
Nhất là những lúc Thịnh Đường biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn.
Ắt sẽ có vấn đề.
Đáng tiếc là, trải qua khoảng thời gian được tình yêu tưới tắm, Giang Chấp bắt đầu lâng lâng, bay bay, cảm thấy cô gái sùng bái anh điểm nào cũng tốt, cho dù thật sự có chỗ nào đó chưa hài lòng đối với anh, thì với nguyên tắc tồn tại “lớp filter” người yêu và thần tượng, cô cũng sẽ “chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không” mà thôi.
Món bánh mai chua tối nay không phải là anh không nghi ngờ chút nào.
Anh nhốt cô lại suốt một buổi chiều, lẽ nào đến tối muộn cô vẫn còn chạy đến niềm nở, ân cần?
Có trách thì trách đầu óc của anh bị cô mê hoặc, thật sự tin vào mấy lời nhăng cuội của cô tối nay.
Đương nhiên, quan trọng hơn cả là, nha đầu chết tiệt đó buông chủ đề bố mẹ của cô ra, đã hoàn toàn kìm hãm lý trí của anh. Mỹ nhân ở trong lòng, còn chủ động đút đồ ăn…
Đút cho anh nhiều như vậy.
Hết miếng này tới miếng khác.
Gần như ăn quá nửa nồi!
Giang Chấp hoàn toàn không ngủ được nữa, anh nhìn đồng hồ, gần một giờ sáng rồi.
Trong người như bị lửa đốt vậy, cổ họng khô rát cực kỳ khó chịu. Anh xuống giường, gần như loạng choạng đâm về phía phòng khách, lao tới quầy bar, với lấy bình nước mát, cũng chẳng cần đổ ra cốc nữa mà thẳng thừng đổ luôn vào cổ họng.
Anh uống quá nửa bình nước, cả người mới có phần thoải mái hơn một chút.
Giang Chấp chống một cánh tay lên quầy bar, đặt bình nước mát trở về vị trí cũ, hận đến nghiến răng nghiến lợi: Thịnh Đường, yêu nữ này, chắc chắn đã thêm gì đó vào bánh mai chua rồi!
Nhưng cô rốt cuộc đã thêm cái gì nhỉ?
Anh đúng là không nên tin cô chịu cải tà quy chính!
Nha đầu chết tiết… Nha đầu…
Cô nép mình trong vòng tay anh, cười tươi roi rói, ôm lấy cổ anh, mùi hương thơm mát, mềm mại cứ len lỏi vào trong hơi thở của anh… Hơi thở của Giang Chấp trở nên gấp gáp, anh như thật sự ngửi được mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô.
Là vị ngọt ngào.
Mùi vị mà anh thích.
Giống như một cây kem giữa mùa hè, thơm nồng nàn mùi sữa, cắn một miếng, mát lạnh tột cùng…
Đáng chết!
Giang Chấp đột ngột nắm chặt tay lại, đấm mạnh xuống quầy bar.
Anh ít nhiều đã đoán ra được Thịnh Đường cho thêm thứ gì vào trong bánh mai chua rồi!
Anh chợt liên tưởng tới câu nói của cô trước khi rời khỏi nhà anh: Con người ấy mà, một khi rơi vào tình huống cấp bách thì một chuyện vốn dĩ phải hai người mới có thể hoàn thành, bỗng dưng một người cũng có thể làm xong, bị dồn tới đường cùng mà.
…
Câu nói này lúc đó anh chưa hiểu, giây phút này đây anh lại thấu hiểu triệt để, tột cùng.
Những đường gân xanh gồ lên trên trán của Giang Chấp, những giọt mồ hôi bắt đầu men theo thái dương chảy xuống dưới.
Quá nửa bình nước anh vừa uống vào người không giữ được công hiệu trong một thời gian quá dài, bên trong cơ thể anh lại bắt đầu sôi sục, cuộn trào. Một ngọn lửa hừng hực đốt lên cao, càng đốt càng bùng mạnh.
Anh nắm tay chặt đến mức đau đớn.
Đường Tiểu Thất, em thật không có tình người!
Giang Chấp lại loạng choạng đi vào phòng tắm.
Khi ngang qua góc ngoặt phòng khách, đúng lúc có ánh trăng rọi vào, chiếu sáng toàn bộ địa bàn của Tia Sét Xanh.
Một cái ổ rùa thoải mái, Tia Sét Xanh ngủ say sưa, Đường Tiểu Bát vẫn chưa chịu đi, đang nằm co người bên cạnh Tia Sét Xanh, cằm tựa lên cái mai của nó, ngủ không cần biết trời đất thế nào. Vietwriter.vn
Giang Chấp nghĩ tới Đường Tiểu Thất…
Khi cô nằm gọn bên cạnh anh cũng là một cái đống nhỏ xíu thế này, mềm mại muốn chết.
Giang Chấp cảm thấy bụng dưới của mình thắt lại một chút.
Anh cắn răng đi vào phòng tắm.
Anh xả nước lạnh xuống người hết lần này tới lần khác, lúc đi ra vẫn không chẳng có tác dụng gì.
Đường Tiểu Thất, em đâu phải là người vô nhân tính? Em là người táng tận lương tâm tới mức khiến người ta phát điên!
Cô bỏ không ít thuốc vào bánh.
Không còn cách nào, Giang Chấp dứt khoát mặc quần áo ngủ vào rồi đi ra khỏi nhà.
Cánh cửa bên nhà Thịnh Đường đóng rất chặt, buổi tối cô đi ngủ không có thói quen để cửa hờ hững ở đó. Nhưng điểm này không làm khó được Giang Chấp. Thịnh Đường đúng là đã khóa cửa nhưng bình thường cô không khóa trái, dùng thẻ ngân hàng cạy nhẹ một chút là cửa bật ra.
Giang Chấp vẫn định thông thạo như thế một lần, kết quả…
Anh đứng đờ người trước cửa, chiếc thẻ trong tay được cắm vào trong khe cửa, trượt lên trượt xuống không biết bao nhiêu lần, cuối cùng…
Giang Chấp đấm mạnh lên cửa.
Tiếng “rầm” lúc nửa đêm nửa hôm vang vọng rất lâu, chứa đựng toàn bộ sự quá đáng của Thịnh Đường và sự giận dữ của Giang Chấp khi bị thiêu đốt tới không còn mảnh vụn.
Rất lâu sau…
Cánh cửa mở ra.
Nhưng không phải ở nhà Thịnh Đường.
Tiêu Dã là người đẩy mở cửa, mắt lim dim mơ ngủ. Căn phòng của anh ấy khá gần đường chính, cộng thêm cửa nhà lại khép hờ, tiếng động lớn như vậy ngoài cửa quả thật đã làm ồn khiến cho anh ấy tỉnh giấc. Anh ấy ra ngoài chẳng qua là muốn hóng chuyện vui, kết quả lại nhìn thấy Giang Chấp đứng trước cửa phòng Thịnh Đường, gương mặt sắt đó tái mét tưởng chết.
Tiêu Dã ngáp ngủ, dụi dụi mắt.
Anh ấy mượn ánh trăng để tỉ mỉ quan sát khung cảnh trước mắt.
À, không phải nằm mơ.
Quả thật chính là Giang Chấp.
Cơ mà, đang nửa đêm cậu ấy đứng trước cửa nhà người ta làm gì? Còn nữa…