Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192 - Chương 192
Chương 192
LÀM BẠN THÂN CỦA CẬU CÒN KHÓ HƠN
“Không, không, không, anh không nói là không quan tâm tới thanh danh của em.” Tiêu Dã rất sợ cô gái phía trước mình trở mặt, vội vàng nói: “Nhưng em nói đúng, anh thật sự không coi em là người ngoài. Em nghĩ mà xem, phóng tầm mắt nhìn khắp Đôn Hoàng, anh có từng thân thiết với cô gái nào không? Ngoài em ra. Thế nên Đường Đường, em phải giúp anh.”
“Không được.” Thịnh Đường từ chối thẳng thừng.
“Đường Đường…”
“Em không biết giải thích sao với Giang Chấp.” Thịnh Đường có đầy đủ lý do hợp tình hợp lý: “Chuyện này nếu đồn tới tai anh ấy hoặc bị ai đó trong Viện bắt gặp thì phải làm sao? Anh bảo Giang Chấp biết giấu mặt vào đâu? Em làm như vậy, há chẳng phải đang ngang nhiên cắm sừng lên đầu anh ấy sao?”
“Thật sự không nghiêm trọng đến mức đó. Hơn nữa, chuyện này cũng không cần giấu cậu ấy, có thể nói rõ với cậu ấy mà. Chỉ cần em gật đầu, tuyệt đối không cần em ra tay, anh sẽ dùng tình cảm thuyết phục cậu ấy.” Tiêu Dã ngồi dậy, nói thẳng thắn.
Thịnh Đường nhìn anh ấy chằm chằm, nghi hoặc trong lòng: “Anh sẽ nói với anh ấy chuyện này ư?”
Tiêu Dã gật đầu.
Thịnh Đường quan sát anh ấy, rất lâu không nói năng gì.
Cửa phòng được kéo ra từ bên ngoài, là La Chiếm quay trở về, khắp người nhễ nhại mồ hôi, quần áo bẩn như vừa bò từ dưới hố lên vậy.
Thịnh Đường chuyển hướng sự chú ý, kinh ngạc nhìn La Chiếm và hỏi: “Anh đi trộm mộ đấy à?”
La Chiếm cười cười: “Anh mà có được bản lĩnh ấy thì đã ổn quá, kiếm đôi ba thần khí thượng cổ về chuyển nhượng lại cho người ta cũng đủ sống sung sướng hai đời.”
“Thần khí thượng cổ làm sao đáng giá bằng những bộ não được cất giấu trong hang đá Đôn Hoàng của chúng ta chứ.”
Ý cô muốn nói tới những pho tượng, ví dụ như đầu Phật, đầu Bồ Tát, đầu La Hán… Mấy năm trước bị mất đi không ít, toàn là mấy kẻ có dã tâm đột nhập vào trong hang đá Đôn Hoàng thẳng thừng cướp đi. Cho đến bây giờ, vẫn còn những đầu Phật bị lưu lạc bên ngoài.
“Cũng phải, những cái đầu của chúng ta là báu vật vô giá.”
La Chiếm đi vào trong phòng ngủ, có lẽ là muốn thay quần áo, tắm qua một chút.
Gặp phải một câu chuyện nhỏ xen ngang nhưng vẫn không ảnh hưởng tới ý chí tiếp tục tấn công của Tiêu Dã: “Đường Đường à, bất kể thế nào, lần này em cũng phải giúp anh, nếu không anh thật sự không còn được ở Đôn Hoàng lâu dài nữa đâu. Lẽ nào em đành lòng nhìn anh từ nay không còn được thực hiện ước mơ của mình, thậm chí càng lúc càng xa nó dần sao?”
Thịnh Đường quay đầu nhìn anh ấy: “Ước mơ là dùng để mất đi, nếu thực hiện được thì đâu còn gọi là ước mơ nữa.”
“Con người không có ước mơ có khác gì một con cá khô?” Tiêu Dã buồn rầu.
Thịnh Đường chậm rãi, từ tốn trả lời một câu: “Em chính là người không có ước mơ, cũng đâu thấy em trở thành một con cá khô.”
Ý tứ chống đối rõ ràng.
“Đường Đường à, đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Đàn ông không có ước mơ, không có gì để theo đuổi còn gọi là đàn ông hay sao? Anh là một thanh niên có lý tưởng, có hoài bão, bắt anh bóp chết ước mơ chẳng thà bảo anh chết đi còn hơn.”
Tiêu Dã nói huyên thuyên hết nước hết cái một hồi, cuối cùng tung ra tuyệt chiêu: “Em giúp anh lần này đi. Sau này anh sẽ cung phụng em như tổ tông. Em có bất cứ yêu cầu gì, dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa, chết cũng không từ.”
Câu này quả thật đã khiến Thịnh Đường sửng sốt. Tiêu Dã nói được như vậy, xem ra ở trong mắt anh ấy, chuyện này quả thật rắc rối lắm.
“Điều kiện này nghe có vẻ không tồi đâu.”
“Cực kỳ tốt là đằng khác.” Tiêu Dã cười: “Từ nay về sau em có thêm một ông thần hộ vệ, ra dáng lắm.”
Thịnh Đường liếc anh ấy một cái, anh ấy lập tức chữa lại: “Là một tiểu tùy tùng.”
Vậy còn nghe được.
“Đường à.” Tiêu Dã vòng ra phía sau xô pha, bóp vai cho cô: “Chỉ gặp một lần thôi, anh bảo đảm sẽ không làm lãng phí thời gian của em đâu. Hơn nữa, mẹ anh cũng không có nhiều thời gian đến thế, tuyệt đối không có chuyện đòi gặp hết lần này tới lần khác đâu, yên tâm.”
Thịnh Đường tận hưởng sự hầu hạ của anh ấy, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Trẫm chấp nhận cho ngươi.”
Tiêu Dã mừng rơn: “Tạ chủ long ân.”
…
Sau khi Thịnh Đường đi khỏi, hòn đá tảng trong lòng Tiêu Dã coi như đã được đặt xuống. Anh dựa người ra xô pha nghỉ ngơi dưỡng sức, màn vừa rồi quả thật đã khiến anh gần như rách cả mép.
Nhưng, đáng lắm.
Khi từ trong phòng ra, La Chiếm đã thay vào một bộ đồ sạch sẽ, tắm rửa xong xuôi, cả người sảng khoái hơn hẳn.
“Cô đến à?” La Chiếm hỏi.
Tiêu Dã ừm một tiếng, yếu ớt không sức lực.
Bình thường La Chiếm là một người nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, vậy mà hôm nay hiếm có dịp làm bà tám một lần: “Tiêu Dã, cậu làm vậy ít nhiều vẫn là chưa dứt bỏ tà tâm đâu. Quan trọng là, về mặt tình cảm, chút sôi nổi của Thịnh Đường đều dành hết cho Giang Chấp.”
Nói một cách khác, La Chiếm muốn anh nhìn rõ tình hình, sớm từ bỏ.
Tiêu Dã cười “hờ hờ” hai tiếng, ngả người ra sau ghế sô pha: “Con người tôi chính là như vậy, Giang Chấp giật mất tiểu sư muội của tôi, tôi nhất định không thể để cậu ta được sống thoải mái.”
La Chiếm đã tự động tưởng tượng trong đầu một cuộc chiến quy mô lớn của những con đực để tranh giành tình cảm, sau đó tò mò hỏi anh: “Cậu định không để anh ấy sống thoải mái như thế nào?”
Tiêu Dã vắt vẻo đôi chân, mũi chân gõ nhịp từng chút, từng chút một: “Đơn giản, cứ lấy chuyện này ra làm cậu ta bực mình, khó chịu.”
La Chiếm câm nín.
Cứ tưởng là một chiến tướng, ai ngờ cũng chỉ là lính quèn.
***
Thịnh Đường cứ nghĩ mãi, không biết Tiêu Dã sẽ dùng phương thức gì, ngữ khí ra sao để nói chuyện này với Giang Chấp.
Nhưng đến tận khi đêm xuống, cô vẫn chưa thấy Tiêu Dã chủ động đi bày tỏ.
Buổi chiều anh ấy đã vào trong hang, từ đó đến giờ vẫn cùng Giang Chấp nghiên cứu tình hình khu vực A, từ kết cấu tới hoa văn rồi tới phương án khôi phục, hai người họ không lãng phí một phút nào vào chuyện riêng tư. Pho tượng màu mà Thịnh Đường phụ trách rất gần khu A. Trong lúc thẩm định lại pho tượng, tai cô vẫn dỏng về phía khu A.
Hai người họ đúng là có đi ra ngoài một lần. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Qua một khe cửa của hang đá, Thịnh Đường nghe trộm.
Hai người họ lên cơn nghiện thuốc lá, mỗi người châm một điếu, phả khói phì phèo. Giữa chừng, họ vẫn nói xung quanh câu chuyện về khu vực A, không trành sang các chủ đề khác.
Chỉ có điều, nói mãi nói mãi, Tiêu Dã bèn giơ tay phủi nhẹ lên bả vai Giang Chấp.
Giống như trên đó dính phải thứ gì vậy.
Giang Chấp nghiêng đầu nhìn nhanh, không nói gì cả.
Động tác và phản ứng của cả hai người đều hết sức tự nhiên, xuất phát từ bản năng.
Đương nhiên, chuyện này thật ra cũng chẳng có gì, nhưng lọt vào mắt Thịnh Đường luôn khiến cô cảm thấy nó đổi vị.
Thế nên, khi Thịnh Đường trò chuyện videocall với Du Diệp, ngoài ôn lại chuyện cũ ra, cô cũng nói về phán đoán của mình.
“Tiêu Dã cố tình đấy.”
Cô kể đầu đuôi câu chuyện cho Du Diệp một lượt, cuối cùng đưa ra kết luận: “Nếu không có cảnh buổi chiều, mình vẫn còn ngờ vực, bây giờ thì hiểu rõ hết cả rồi.”
Không tâm sự chuyện này với Trình Tần là vì trong tiềm thức Thịnh Đường vẫn hy vọng Tiêu Dã và Trình Tần có thể đến được với nhau. Nếu hai người họ không quen nhau thì đành thôi, bây giờ với điều kiện đã quen biết lại nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, một soái ca một mỹ nữ đến với nhau cũng là chuyện rất hợp tình hợp lý thôi.
Thế nên Thịnh Đường phải giữ đường lùi cho mình, biết đâu sau này hai người họ lại đến với nhau, thế nên hôm nay cô không thể nói với Trình Tần chuyện cô sắp đi gặp bác gái Tiêu.
“Hiểu rõ chuyện gì rồi?” Du Diệp hỏi.
Thịnh Đường nghiêm mặt: “Tiêu Dã rõ là muốn xây dựng cho mình hình tượng một em gái trà xanh trước mặt Giang Chấp.”
“Cậu phân biệt được rõ bạch liên hoa và em gái trà xanh rồi à?”
“Việc này không quan trọng.” Thịnh Đường cười khẩy hai tiếng: “Nếu Tiêu Dã nói thẳng ra với Giang Chấp thì chắc chắn sẽ nói: Cậu thấy chưa, cô ấy đã có cậu rồi mà còn cùng tôi đi gặp mẹ, ý tứ bóng gió há chẳng phải muốn nói mình một chân đạp hai thuyền hay sao?”
“Chẳng phải cậu bảo anh ấy mãi vẫn không nói với Giang Chấp hay sao?”
“Mình dám khẳng định một trăm phần trăm là anh ấy nhất định sẽ để cho Giang Chấp biết, dù là theo hướng trực tiếp hay bóng gió ám chỉ, và tất nhiên cũng phải khiến Giang Chấp có cơ hội bắt tận mặt.”
Du Diệp không giống Trình Tần từng gặp tận mặt cả Giang Chấp và Tiêu Dã, thế nên không nắm bắt được nhiều về tình hình của hai người họ. Cô ấy bèn hỏi: “Hai người họ… thật sự có vấn đề sao?”
“Cậu bỏ luôn chữ ‘sao’ đi, họ thật sự có vấn đề.” Thịnh Đường nói chắc như đinh đóng cột: “Cậu chưa nhìn thấy đấy thôi. Lúc trước họ nghỉ ngơi toàn ngồi dựa vào nhau. Trời thì nóng chảy mỡ mà họ vẫn dính lấy nhau như một thể vậy. Còn cả lúc uống say nữa, Tiêu Dã sống chết cũng phải trèo lên giường của Giang Chấp, chỉ một mực muốn lao vào lòng Giang Chấp… Giang Chấp công khai với mọi người mối quan hệ giữa mình và anh ấy, Tiêu Dã cứ gọi là mắt không giống mắt, mũi chẳng giống mũi. Thế nên, chuyện lần này là cái hố mà Tiêu Dã đang đào ra, chỉ đợi mình tình nguyện nhảy xuống thôi.”
Du Diệp đăm chiêu, lát sau nói: “Lúc trước mình từng nghe Trình Tần nhắc tới Tiêu Dã, hình như cũng nói về vấn đề trông hai người họ có chút quan hệ thân mật.”
“Phải không, phải không.”
“Hai người đàn ông đó cũng đẹp trai đấy, nhưng vấn đề là, cho dù họ có gần gũi cũng chẳng có gì thì phải. Ngoài ra, nếu Giang Chấp có vấn đề, anh ấy cũng không thể thích cậu được.”
“Lưỡng tính thì sao, hoặc là Giang Chấp muốn thoát khỏi mối quan hệ dị thường đó.” Thịnh Đường nói ra khả năng mình nghĩ, cũng có thêm chút cảm xúc: “Thật ra ấy à, mình thật sự không phản đối hai người họ có chút mờ ám, dù sao thì họ cũng quen nhau trước mà, hơn nữa còn giúp mình được ngắm cho thỏa mãn tâm hồn. Nhưng vấn đề là! Tiêu Dã không thể giở trò tính toán với mình, muốn đào hố để mình nhảy vào ư? Dùng thủ đoạn bỉ ổi này để giành lại tình yêu, tính chất ác độc không thể tha thứ, mình không cho phép dù chỉ một hạt cát bay vào mắt đâu.”
“Biết là hố mà còn đi?”
“Đi chứ, sao lại không đi?” Ánh mắt Thịnh Đường lóe lên những tia nhìn giảo hoạt: “Mình phải bẻ thẳng anh ấy, thẳng thừng đá bay mầm họa này.”
“Bẻ thế nào? Cậu không sợ anh ấy cũng thích cậu à?”
Thịnh Đường lại lạnh lùng cười hai tiếng: “Mình đang mong anh ấy thích mình lắm đây, để mình hành anh ấy đến chết.”
Du Diệp ở đầu kia rùng mình.
“Dùng ai để bẻ thẳng?”
“Trình Tần.”
Du Diệp nghe xong tưởng muốn chết: “Cậu đừng có dồn mầm họa cho các chị em cây khế của mình chứ. Trình Tần vừa mới thất tình, cậu đâu phải không hiểu cậu ấy, ngoài mặt trông vẫn cười hi hi ha ha như không có chuyện gì xảy ra nhưng chưa biết chừng ở sau lưng lại khóc thầm đấy.”
“Đối với cái tên Khúc Phong đó có đáng để khóc lóc ỉ ôi không? Còn không đáng tốn tiền giấy ăn. Yên tâm đi, mình hiểu rõ mà.”
Du Diệp khẽ thở dài: “Làm người đàn ông của cậu đã khó, làm bạn thân của cậu càng khó hơn.”
“Làm người đàn ông của mình, chỉ số hạnh phúc cao lắm đấy.”
“Kể cũng phải.”
Bất thình lình, giọng nói đàn ông từ đằng sau vang lên, ngay sau đó là một cánh tay vòng qua ôm lấy eo Thịnh Đường.
Cô giật thót, quay đầu lại nhìn Giang Chấp. Người này cũng bắt chước Đường Tiểu Bát, đi lại không gây tiếng động sao?
Giang Chấp ghé sát mặt tới: “Nói chuyện với ai vậy?”
Thịnh Đường câm nín hẳn, quả thật không khách khí chút nào.
Ngược lại, Du Diệp là người phản ứng lại nhanh nhất, cô ấy chào anh: “Hi, anh là Fan thần phải không, tôi là bạn thân của Đường Đường, Du Diệp.”
Đây là lần đầu tiên Du Diệp được nhìn thấy Giang Chấp bằng xương bằng thịt, trong lòng thầm nghĩ: Đẹp trai thật đấy, chẳng trách mà Đường Đường thần hồn điên đảo.
Giang Chấp ngang nhiên một tay ôm Thịnh Đường, nói với đầu kia trên màn hình: “Chào cô, tôi là bạn trai của Tiểu Thất, Giang Chấp.”
LÀM BẠN THÂN CỦA CẬU CÒN KHÓ HƠN
“Không, không, không, anh không nói là không quan tâm tới thanh danh của em.” Tiêu Dã rất sợ cô gái phía trước mình trở mặt, vội vàng nói: “Nhưng em nói đúng, anh thật sự không coi em là người ngoài. Em nghĩ mà xem, phóng tầm mắt nhìn khắp Đôn Hoàng, anh có từng thân thiết với cô gái nào không? Ngoài em ra. Thế nên Đường Đường, em phải giúp anh.”
“Không được.” Thịnh Đường từ chối thẳng thừng.
“Đường Đường…”
“Em không biết giải thích sao với Giang Chấp.” Thịnh Đường có đầy đủ lý do hợp tình hợp lý: “Chuyện này nếu đồn tới tai anh ấy hoặc bị ai đó trong Viện bắt gặp thì phải làm sao? Anh bảo Giang Chấp biết giấu mặt vào đâu? Em làm như vậy, há chẳng phải đang ngang nhiên cắm sừng lên đầu anh ấy sao?”
“Thật sự không nghiêm trọng đến mức đó. Hơn nữa, chuyện này cũng không cần giấu cậu ấy, có thể nói rõ với cậu ấy mà. Chỉ cần em gật đầu, tuyệt đối không cần em ra tay, anh sẽ dùng tình cảm thuyết phục cậu ấy.” Tiêu Dã ngồi dậy, nói thẳng thắn.
Thịnh Đường nhìn anh ấy chằm chằm, nghi hoặc trong lòng: “Anh sẽ nói với anh ấy chuyện này ư?”
Tiêu Dã gật đầu.
Thịnh Đường quan sát anh ấy, rất lâu không nói năng gì.
Cửa phòng được kéo ra từ bên ngoài, là La Chiếm quay trở về, khắp người nhễ nhại mồ hôi, quần áo bẩn như vừa bò từ dưới hố lên vậy.
Thịnh Đường chuyển hướng sự chú ý, kinh ngạc nhìn La Chiếm và hỏi: “Anh đi trộm mộ đấy à?”
La Chiếm cười cười: “Anh mà có được bản lĩnh ấy thì đã ổn quá, kiếm đôi ba thần khí thượng cổ về chuyển nhượng lại cho người ta cũng đủ sống sung sướng hai đời.”
“Thần khí thượng cổ làm sao đáng giá bằng những bộ não được cất giấu trong hang đá Đôn Hoàng của chúng ta chứ.”
Ý cô muốn nói tới những pho tượng, ví dụ như đầu Phật, đầu Bồ Tát, đầu La Hán… Mấy năm trước bị mất đi không ít, toàn là mấy kẻ có dã tâm đột nhập vào trong hang đá Đôn Hoàng thẳng thừng cướp đi. Cho đến bây giờ, vẫn còn những đầu Phật bị lưu lạc bên ngoài.
“Cũng phải, những cái đầu của chúng ta là báu vật vô giá.”
La Chiếm đi vào trong phòng ngủ, có lẽ là muốn thay quần áo, tắm qua một chút.
Gặp phải một câu chuyện nhỏ xen ngang nhưng vẫn không ảnh hưởng tới ý chí tiếp tục tấn công của Tiêu Dã: “Đường Đường à, bất kể thế nào, lần này em cũng phải giúp anh, nếu không anh thật sự không còn được ở Đôn Hoàng lâu dài nữa đâu. Lẽ nào em đành lòng nhìn anh từ nay không còn được thực hiện ước mơ của mình, thậm chí càng lúc càng xa nó dần sao?”
Thịnh Đường quay đầu nhìn anh ấy: “Ước mơ là dùng để mất đi, nếu thực hiện được thì đâu còn gọi là ước mơ nữa.”
“Con người không có ước mơ có khác gì một con cá khô?” Tiêu Dã buồn rầu.
Thịnh Đường chậm rãi, từ tốn trả lời một câu: “Em chính là người không có ước mơ, cũng đâu thấy em trở thành một con cá khô.”
Ý tứ chống đối rõ ràng.
“Đường Đường à, đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Đàn ông không có ước mơ, không có gì để theo đuổi còn gọi là đàn ông hay sao? Anh là một thanh niên có lý tưởng, có hoài bão, bắt anh bóp chết ước mơ chẳng thà bảo anh chết đi còn hơn.”
Tiêu Dã nói huyên thuyên hết nước hết cái một hồi, cuối cùng tung ra tuyệt chiêu: “Em giúp anh lần này đi. Sau này anh sẽ cung phụng em như tổ tông. Em có bất cứ yêu cầu gì, dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa, chết cũng không từ.”
Câu này quả thật đã khiến Thịnh Đường sửng sốt. Tiêu Dã nói được như vậy, xem ra ở trong mắt anh ấy, chuyện này quả thật rắc rối lắm.
“Điều kiện này nghe có vẻ không tồi đâu.”
“Cực kỳ tốt là đằng khác.” Tiêu Dã cười: “Từ nay về sau em có thêm một ông thần hộ vệ, ra dáng lắm.”
Thịnh Đường liếc anh ấy một cái, anh ấy lập tức chữa lại: “Là một tiểu tùy tùng.”
Vậy còn nghe được.
“Đường à.” Tiêu Dã vòng ra phía sau xô pha, bóp vai cho cô: “Chỉ gặp một lần thôi, anh bảo đảm sẽ không làm lãng phí thời gian của em đâu. Hơn nữa, mẹ anh cũng không có nhiều thời gian đến thế, tuyệt đối không có chuyện đòi gặp hết lần này tới lần khác đâu, yên tâm.”
Thịnh Đường tận hưởng sự hầu hạ của anh ấy, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Trẫm chấp nhận cho ngươi.”
Tiêu Dã mừng rơn: “Tạ chủ long ân.”
…
Sau khi Thịnh Đường đi khỏi, hòn đá tảng trong lòng Tiêu Dã coi như đã được đặt xuống. Anh dựa người ra xô pha nghỉ ngơi dưỡng sức, màn vừa rồi quả thật đã khiến anh gần như rách cả mép.
Nhưng, đáng lắm.
Khi từ trong phòng ra, La Chiếm đã thay vào một bộ đồ sạch sẽ, tắm rửa xong xuôi, cả người sảng khoái hơn hẳn.
“Cô đến à?” La Chiếm hỏi.
Tiêu Dã ừm một tiếng, yếu ớt không sức lực.
Bình thường La Chiếm là một người nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, vậy mà hôm nay hiếm có dịp làm bà tám một lần: “Tiêu Dã, cậu làm vậy ít nhiều vẫn là chưa dứt bỏ tà tâm đâu. Quan trọng là, về mặt tình cảm, chút sôi nổi của Thịnh Đường đều dành hết cho Giang Chấp.”
Nói một cách khác, La Chiếm muốn anh nhìn rõ tình hình, sớm từ bỏ.
Tiêu Dã cười “hờ hờ” hai tiếng, ngả người ra sau ghế sô pha: “Con người tôi chính là như vậy, Giang Chấp giật mất tiểu sư muội của tôi, tôi nhất định không thể để cậu ta được sống thoải mái.”
La Chiếm đã tự động tưởng tượng trong đầu một cuộc chiến quy mô lớn của những con đực để tranh giành tình cảm, sau đó tò mò hỏi anh: “Cậu định không để anh ấy sống thoải mái như thế nào?”
Tiêu Dã vắt vẻo đôi chân, mũi chân gõ nhịp từng chút, từng chút một: “Đơn giản, cứ lấy chuyện này ra làm cậu ta bực mình, khó chịu.”
La Chiếm câm nín.
Cứ tưởng là một chiến tướng, ai ngờ cũng chỉ là lính quèn.
***
Thịnh Đường cứ nghĩ mãi, không biết Tiêu Dã sẽ dùng phương thức gì, ngữ khí ra sao để nói chuyện này với Giang Chấp.
Nhưng đến tận khi đêm xuống, cô vẫn chưa thấy Tiêu Dã chủ động đi bày tỏ.
Buổi chiều anh ấy đã vào trong hang, từ đó đến giờ vẫn cùng Giang Chấp nghiên cứu tình hình khu vực A, từ kết cấu tới hoa văn rồi tới phương án khôi phục, hai người họ không lãng phí một phút nào vào chuyện riêng tư. Pho tượng màu mà Thịnh Đường phụ trách rất gần khu A. Trong lúc thẩm định lại pho tượng, tai cô vẫn dỏng về phía khu A.
Hai người họ đúng là có đi ra ngoài một lần. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Qua một khe cửa của hang đá, Thịnh Đường nghe trộm.
Hai người họ lên cơn nghiện thuốc lá, mỗi người châm một điếu, phả khói phì phèo. Giữa chừng, họ vẫn nói xung quanh câu chuyện về khu vực A, không trành sang các chủ đề khác.
Chỉ có điều, nói mãi nói mãi, Tiêu Dã bèn giơ tay phủi nhẹ lên bả vai Giang Chấp.
Giống như trên đó dính phải thứ gì vậy.
Giang Chấp nghiêng đầu nhìn nhanh, không nói gì cả.
Động tác và phản ứng của cả hai người đều hết sức tự nhiên, xuất phát từ bản năng.
Đương nhiên, chuyện này thật ra cũng chẳng có gì, nhưng lọt vào mắt Thịnh Đường luôn khiến cô cảm thấy nó đổi vị.
Thế nên, khi Thịnh Đường trò chuyện videocall với Du Diệp, ngoài ôn lại chuyện cũ ra, cô cũng nói về phán đoán của mình.
“Tiêu Dã cố tình đấy.”
Cô kể đầu đuôi câu chuyện cho Du Diệp một lượt, cuối cùng đưa ra kết luận: “Nếu không có cảnh buổi chiều, mình vẫn còn ngờ vực, bây giờ thì hiểu rõ hết cả rồi.”
Không tâm sự chuyện này với Trình Tần là vì trong tiềm thức Thịnh Đường vẫn hy vọng Tiêu Dã và Trình Tần có thể đến được với nhau. Nếu hai người họ không quen nhau thì đành thôi, bây giờ với điều kiện đã quen biết lại nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, một soái ca một mỹ nữ đến với nhau cũng là chuyện rất hợp tình hợp lý thôi.
Thế nên Thịnh Đường phải giữ đường lùi cho mình, biết đâu sau này hai người họ lại đến với nhau, thế nên hôm nay cô không thể nói với Trình Tần chuyện cô sắp đi gặp bác gái Tiêu.
“Hiểu rõ chuyện gì rồi?” Du Diệp hỏi.
Thịnh Đường nghiêm mặt: “Tiêu Dã rõ là muốn xây dựng cho mình hình tượng một em gái trà xanh trước mặt Giang Chấp.”
“Cậu phân biệt được rõ bạch liên hoa và em gái trà xanh rồi à?”
“Việc này không quan trọng.” Thịnh Đường cười khẩy hai tiếng: “Nếu Tiêu Dã nói thẳng ra với Giang Chấp thì chắc chắn sẽ nói: Cậu thấy chưa, cô ấy đã có cậu rồi mà còn cùng tôi đi gặp mẹ, ý tứ bóng gió há chẳng phải muốn nói mình một chân đạp hai thuyền hay sao?”
“Chẳng phải cậu bảo anh ấy mãi vẫn không nói với Giang Chấp hay sao?”
“Mình dám khẳng định một trăm phần trăm là anh ấy nhất định sẽ để cho Giang Chấp biết, dù là theo hướng trực tiếp hay bóng gió ám chỉ, và tất nhiên cũng phải khiến Giang Chấp có cơ hội bắt tận mặt.”
Du Diệp không giống Trình Tần từng gặp tận mặt cả Giang Chấp và Tiêu Dã, thế nên không nắm bắt được nhiều về tình hình của hai người họ. Cô ấy bèn hỏi: “Hai người họ… thật sự có vấn đề sao?”
“Cậu bỏ luôn chữ ‘sao’ đi, họ thật sự có vấn đề.” Thịnh Đường nói chắc như đinh đóng cột: “Cậu chưa nhìn thấy đấy thôi. Lúc trước họ nghỉ ngơi toàn ngồi dựa vào nhau. Trời thì nóng chảy mỡ mà họ vẫn dính lấy nhau như một thể vậy. Còn cả lúc uống say nữa, Tiêu Dã sống chết cũng phải trèo lên giường của Giang Chấp, chỉ một mực muốn lao vào lòng Giang Chấp… Giang Chấp công khai với mọi người mối quan hệ giữa mình và anh ấy, Tiêu Dã cứ gọi là mắt không giống mắt, mũi chẳng giống mũi. Thế nên, chuyện lần này là cái hố mà Tiêu Dã đang đào ra, chỉ đợi mình tình nguyện nhảy xuống thôi.”
Du Diệp đăm chiêu, lát sau nói: “Lúc trước mình từng nghe Trình Tần nhắc tới Tiêu Dã, hình như cũng nói về vấn đề trông hai người họ có chút quan hệ thân mật.”
“Phải không, phải không.”
“Hai người đàn ông đó cũng đẹp trai đấy, nhưng vấn đề là, cho dù họ có gần gũi cũng chẳng có gì thì phải. Ngoài ra, nếu Giang Chấp có vấn đề, anh ấy cũng không thể thích cậu được.”
“Lưỡng tính thì sao, hoặc là Giang Chấp muốn thoát khỏi mối quan hệ dị thường đó.” Thịnh Đường nói ra khả năng mình nghĩ, cũng có thêm chút cảm xúc: “Thật ra ấy à, mình thật sự không phản đối hai người họ có chút mờ ám, dù sao thì họ cũng quen nhau trước mà, hơn nữa còn giúp mình được ngắm cho thỏa mãn tâm hồn. Nhưng vấn đề là! Tiêu Dã không thể giở trò tính toán với mình, muốn đào hố để mình nhảy vào ư? Dùng thủ đoạn bỉ ổi này để giành lại tình yêu, tính chất ác độc không thể tha thứ, mình không cho phép dù chỉ một hạt cát bay vào mắt đâu.”
“Biết là hố mà còn đi?”
“Đi chứ, sao lại không đi?” Ánh mắt Thịnh Đường lóe lên những tia nhìn giảo hoạt: “Mình phải bẻ thẳng anh ấy, thẳng thừng đá bay mầm họa này.”
“Bẻ thế nào? Cậu không sợ anh ấy cũng thích cậu à?”
Thịnh Đường lại lạnh lùng cười hai tiếng: “Mình đang mong anh ấy thích mình lắm đây, để mình hành anh ấy đến chết.”
Du Diệp ở đầu kia rùng mình.
“Dùng ai để bẻ thẳng?”
“Trình Tần.”
Du Diệp nghe xong tưởng muốn chết: “Cậu đừng có dồn mầm họa cho các chị em cây khế của mình chứ. Trình Tần vừa mới thất tình, cậu đâu phải không hiểu cậu ấy, ngoài mặt trông vẫn cười hi hi ha ha như không có chuyện gì xảy ra nhưng chưa biết chừng ở sau lưng lại khóc thầm đấy.”
“Đối với cái tên Khúc Phong đó có đáng để khóc lóc ỉ ôi không? Còn không đáng tốn tiền giấy ăn. Yên tâm đi, mình hiểu rõ mà.”
Du Diệp khẽ thở dài: “Làm người đàn ông của cậu đã khó, làm bạn thân của cậu càng khó hơn.”
“Làm người đàn ông của mình, chỉ số hạnh phúc cao lắm đấy.”
“Kể cũng phải.”
Bất thình lình, giọng nói đàn ông từ đằng sau vang lên, ngay sau đó là một cánh tay vòng qua ôm lấy eo Thịnh Đường.
Cô giật thót, quay đầu lại nhìn Giang Chấp. Người này cũng bắt chước Đường Tiểu Bát, đi lại không gây tiếng động sao?
Giang Chấp ghé sát mặt tới: “Nói chuyện với ai vậy?”
Thịnh Đường câm nín hẳn, quả thật không khách khí chút nào.
Ngược lại, Du Diệp là người phản ứng lại nhanh nhất, cô ấy chào anh: “Hi, anh là Fan thần phải không, tôi là bạn thân của Đường Đường, Du Diệp.”
Đây là lần đầu tiên Du Diệp được nhìn thấy Giang Chấp bằng xương bằng thịt, trong lòng thầm nghĩ: Đẹp trai thật đấy, chẳng trách mà Đường Đường thần hồn điên đảo.
Giang Chấp ngang nhiên một tay ôm Thịnh Đường, nói với đầu kia trên màn hình: “Chào cô, tôi là bạn trai của Tiểu Thất, Giang Chấp.”