Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191 - Chương 191
Chương 191
EM LÀ NGƯỜI ĐÃ CÓ BẠN TRAI
Buổi chiều nóng oi bức.
Cả bộ quần áo của Thịnh Đường đã ướt rượt mồ hôi trong quá trình làm việc trong hang. Cô bèn tranh thủ quay về chung cư, định tắm qua một chút rồi thay một bộ đồ khác khô thoáng hơn, nhân tiện nấu thêm một chút trà sữa.
Đã gần tới cuối tháng chín, một Đôn Hoàng vừa mới từ từ yên ắng đã bắt đầu có dấu hiệu ồn ào trở lại.
Trên đường trở về chung cư, Thịnh Đường nhìn thấy có không ít khách du lịch, mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng dưới cái nắng oi ả, đi qua đi lại. Người bản địa ngược lại rất nhàn nhã, dựng một chiếc bàn bên dưới bóng cây to, hẹn khoảng ba tới năm người bạn, trái dưa hấu to ngọt ở miền này được dùng dao dài tùy tiện cắt thành mấy miếng to, họ vừa ăn vừa rôm rả chuyện trò.
Còn có kiểu trực tiếp mắc một chiếc võng lưới ở giữa hai thân cây, che mặt bằng một chiếc mũ đan tay rồi chợp nhanh một giấc trưa, không cần miêu tả cũng biết nhàn nhã đến mức nào.
Đôn Hoàng là một thành phố thần kỳ, có thể chứa đựng sự phồn hoa của du khách hai miền Nam Bắc, cũng có thể chấp nhận những củi gạo muối dầu bình dị, đời thường.
Lúc đi bộ lên nhà, Thịnh Đường đã nghĩ thời gian trôi qua nhanh thật đấy, chớp mắt cô đã tích góp được tình cảm gần ba năm trời với Đôn Hoàng. Chẳng biết từ lúc nào cô đã quen thuộc với nhân tình thế thái nơi đây, cũng chẳng biết từ lúc nào cô đã hòa lẫn văn hóa Đôn Hoàng vào cuộc sống hằng ngày.
Dường như dù có quay lại Đôn Hoàng, lòng cô vẫn nhung nhớ Đôn Hoàng, là đại mạc, là tiếng lạc đà vang vọng giữa đất trời.
Mấy hôm trước, cô nhận được thông báo của nhà trường, cũng nên chỉnh sửa lại học phần của mấy chuyên ngành cuối cùng, sau đó có dự định gì?
Đây là câu mà giáo viên hướng dẫn hỏi cô.
Cô yêu thích Đôn Hoàng, muốn ở lại Đôn Hoàng, dù là tiếp tục làm sao chép nguyên tắc hay chuyển sang sáng tạo văn hóa. Giáo viên hướng dẫn cố gắng khuyên nhủ cô: Tôi biết Đôn Hoàng có một ma lực, bằng không bao năm nay em đã chẳng liên tục chạy tới Đôn Hoàng, nhưng em phải suy nghĩ thật kỹ cho tiền đồ, đây có thể nói là chuyện cả đời đấy. Đường Đường, em có rất nhiều sự lựa chọn, trong đó thích hợp nhất là giống như bố em. Em nhạy cảm với màu sắc, lại có tài năng bẩm sinh trong hội họa, em chính là mẫu người sinh ra để làm nghề này.
…
Cô nói: Thưa thầy, Đôn Hoàng chính là một nơi đầy màu sắc.
Thịnh Đường leo hai bậc một lên trên, nghĩ bụng sao mình lại có thể thốt ra một câu đầy triết lý như vậy chứ, cô quả thực là một triết học gia mà. Sau đó cô lại cảm thấy, trước kia không muốn rời xa Đôn Hoàng chỉ thuần túy là vì Đôn Hoàng, bây giờ không muốn rời xa Đôn Hoàng là vì Đôn Hoàng có Giang Chấp.
Có một người đứng tựa trước cửa nhà, Thịnh Đường vừa rẽ vào liền bị giật mình, kêu một tiếng “Mẹ ơi”.
Định thần nhìn kỹ lại thì phát hiện đó là Tiêu Dã. Anh ấy kẹp điếu thuốc trong tay, có lẽ một lúc lâu không hút nên đầu điếu thuốc đã tích cả một đoạn tàn dài. Tiếng “Mẹ ơi” đó của Thịnh Đường cũng làm cho Tiêu Dã giật mình. Tay anh ấy run lên, đoạn tàn dài đó rơi xuống đất.
“Làm sao thế này? Chơi trò u uất à?” Thịnh Đường vỗ vỗ ngực, chưa kịp hoàn hồn trở lại.
Tiêu Dã dập tắt điếu thuốc, nói một câu “Không có gì”.
Thịnh Đường thấy thần sắc của anh ấy có vấn đề, nhớ tới chuyện lúc trước anh ấy nhận được một cuộc điện thoại sau đó không quay lại hang đá nữa thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Anh gặp phải chuyện gì đau thương, buồn bã sao? Anh nói ra đi, để em vui chút nào.”
Tiêu Dã đánh mắt liếc cô rất nhanh, không nói không rằng.
Ô hay, thế này hoàn toàn không giống tác phong làm việc bình thường của anh ấy cho lắm.
“Thật sự gặp phải vấn đề nan giải sao?” Thịnh Đường cất vẻ bắng nhắng của mình lại: “Có khó khăn hay tìm tới tập thể. Sáu Viên Thịt Bằm chúng ta là một gia đình, là gia đình thì phải tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau, khó khăn gì đó khi đứng trước tình hữu nghị, bác ái của tập thể cũng sẽ trở thành con hổ giấy!”
Nhiệt tình hăng hái nói xong câu này, ngay chính bản thân Thịnh Đường cũng tự thấy cảm động. Cô nghĩ, đến nước này kiểu gì Tiêu Dã cũng phải chịu mở lời vàng ngọc rồi chứ.
Tiêu Dã quả thật đã lên tiếng.
“Không sao đâu.”
Thịnh Đường lườm nguýt, quay người mở cửa đi vào phòng.
Cánh cửa còn chưa kịp đóng lại, một cánh tay của Tiêu Dã đã vắt ngang vào trong giữ chặt lấy cô.
Lại khiến cô giật mình thêm lần nữa: “Tiêu Dã!”
“Anh nhớ ra rồi, anh cần sự giúp đỡ của tập thể!” Quá nửa cơ thể của Tiêu Dã len vào trong: “Đường Đường, em giúp anh đi.”
Thịnh Đường lại lườm thêm cái nữa.
Cung phản xạ kiểu này còn dài hơn cả Đường Tiểu Bát nhà cô nữa.
***
“Thế nên ý của anh là, muốn em cùng anh về gặp… bác gái?”
Trong nhà Tiêu Dã, trên bàn trà bày không ít bánh ngọt và hoa quả, đều do Tiêu Dã đột xuất chạy xuống dưới mua về, tiện thể vớt thêm một bó hoa và một quả dưa hấu to tướng. Sợ Thịnh Đường ăn không tiện, anh ấy còn đặc biệt gọt thành một đĩa, đặt lên đó mấy chiếc tăm.
Sau đó, anh ấy trịnh trọng trình bày câu chuyện mà mình muốn nhờ vả.
Ý tứ đại khái chính là, sáng hôm nay Tiêu Dã nhận được điện thoại của mẫu thân đại nhân. Những tưởng bà vẫn như mọi khi, trò chuyện tâm sự, cộng thêm thúc giục anh ấy đi xem mặt, nào ngờ bà Tiêu nói thẳng với anh ấy: Tiêu Dã, mẹ tới sân bay rồi, con qua đón mẹ đi.
Khiến Tiêu Dã giật mình hoảng sợ, hồn vía bay đi hết cả.
Hơn nửa thời gian của ngày hôm nay, anh ấy đều dùng vào việc đưa đón mẫu thân đại nhân và sắp xếp chỗ ăn chỗ ở tại khách sạn cho bà.
Sau khi nghe xong câu hỏi của Thịnh Đường, Tiêu Dã cũng thẳng thừng không ngồi nữa mà ngồi xổm xuống đất, dáng vẻ chỉ hận không thể quỳ xuống phục dịch cô. Anh ấy cầm lấy tăm, cắm vào mấy miếng hoa quả gọt đẹp đẽ nhất đặt vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt cô, cười trừ: “Đúng vậy, chính là ý này.”
Thịnh Đường hoảng hốt quan sát khung cảnh trước mặt mình.
Trước bàn hoa quả la liệt, hoa tươi trang trí, bánh ngọt thơm lừng, còn cô thì ngồi nghiêm chỉnh ở chính giữa, anh ấy ngồi dưới ngước nhìn lên… Không khác gì cảnh anh ấy thắp hương khấn Phật cả.
“Không phải, em vẫn chưa hiểu. Bác gái tới Đôn Hoàng, Sáu Viên Thịt Bằm chúng ta cùng tới đón tiếp bác ấy, vì sao em còn phải đi cùng anh gặp riêng bác gái?” Vietwriter.vn
Biểu cảm liếm liếm môi của Tiêu Dã không được tự nhiên cho lắm. Anh ấy ngồi lại về xô pha: “À thì… Gia đình anh ngày ngày giục giã, không phải là giục anh rời khỏi Đôn Hoàng mà chính là giục anh khẩn trương đi xem mắt. Một trong hai điều này, anh chí ít phải bảo đảm được cho họ một điều, bằng không hậu quả thảm khốc lắm.”
Đôi mày của Thịnh Đường sắp nhăn tít cả lại: “Vậy thì đi xem mắt đi, chẳng phải anh cũng suốt ngày kêu gào ầm ĩ là mình không có bạn gái ư? Em cảm thấy cô gái xem mặt lần trước ở Bắc Kinh rất ổn mà, xinh xắn biết bao.”
“Em không hiểu.” Tiêu Dã buông một tiếng thở dài nặng nề: “Mấy cô gái anh đi xem mắt đều do mẹ anh sắp xếp. Những người bà sắp xếp đều ít nhiều có quan hệ qua lại với gia đình anh, ý nghĩa của buổi xem mắt không còn trong sáng nữa, chẳng có gì thú vị. Hơn nữa anh cảm thấy một mối quan hệ nam nữ như vậy cũng không phải điều anh mong muốn.”
Thịnh Đường ngỡ ngàng, hơi nheo mắt lại quan sát Tiêu Dã từ trên xuống dưới.
Gia cảnh của anh ấy cụ thể ra sao cô không hay biết, chỉ là trước kia có loáng thoáng nghe được một câu chuyện nào đó nói rằng gia cảnh nhà anh ấy rất khá. Còn cụ thể khá đến mức nào thì ở Đôn Hoàng này, nhất là trong lòng những người hằng ngày chui ra chui vào hang đá thì hoàn toàn không quan trọng.
Giống như cô, ở Trung Quốc, bố mẹ cũng được coi là những người có tiếng tăm, nhưng ở Đôn Hoàng, nếu cô muốn sống dưới cái bóng vinh quang của bố mẹ thì sẽ trở thành chuyện nực cười. Bản thân không có chút tay nghề cứng thì bạn sẽ vẫn bị đuổi về nhà thôi.
Cô phân tích sự nhiệt tình quá mức này của Tiêu Dã, cũng tiện thể giải đáp ra ý nghĩa giấu đằng sau những lời anh nói.
“Thế nên, anh nói với bác gái là anh đã có bạn gái?”
“Đúng vậy.” Tiêu Dã cười: “Đường Đường quả nhiên thông minh.”
“Anh đừng có nịnh em vội.” Thịnh Đường không bao giờ bị mắc lừa: “Em không thể đi cùng anh được, em đi theo anh gặp cô còn ra thể thống gì? Anh không biết quan hệ giữa em và Giang Chấp à? Em là một người đã có bạn trai! Hơn nữa, cho dù em không có bạn trai em cũng không thể đi cùng anh, hai chúng ta đâu có yêu đương, làm như vậy chẳng phải là giả tạo, là lừa đảo ư?”
Tiêu Dã vỗ về cô: “Anh biết anh kéo em đi chuyện này là rất vô đạo đức, nhưng thật sự nước xa không cứu được lửa gần, bây giờ anh biết đi đâu đào ra bạn gái? Trong Viện không có nhiều cô hợp tuổi với anh, có thì anh cũng không quen, chỉ quen thân với em nhất, nên đành ‘chém’ em vậy. Em xinh đẹp trẻ trung, là phù hợp nhất với thẩm mỹ của mẹ anh. Em yên tâm, chỉ cần gặp mặt một lần, anh sẽ lập tức bảo bà về. Thật ra lần này bà tới là muốn một lời bảo đảm từ anh. Đợi bà đi rồi, một thời gian nữa bà hỏi lại, anh sẽ nói là em đá anh rồi. Là một người vừa mới thất tình, chắc mẹ cũng không đành lòng ép buộc anh đâu.”
Thịnh Đường cười hờ hờ hai tiếng: “Tiêu Dã, ván bài như ý của anh đánh cũng hay lắm. Muốn tìm một người trẻ trung xinh đẹp ư, có mà, Thẩm Dao.”
“Thôi bỏ đi, anh không dám dây vào bà cô đó đâu. Lúc trước La Chiếm theo đuổi cô ấy, tổn thương đến nông nỗi nào. Nếu không phải sau này có Kỳ Dư ở bên, chưa biết chừng cậu ta đã rời xa Đôn Hoàng rồi. Cô ấy cao ngạo kiêu kỳ lắm, lại đâu phải bạn bè sống chết có nhau với anh, sẽ không giúp anh đâu.”
Thịnh Đường nghĩ bụng, anh nói cứ như thể chúng ta thì là bạn bè sinh tử có nhau vậy.
“Anh có thể tìm Trình Tần, bay từ Bắc Kinh tới Đôn Hoàng cũng chỉ vài tiếng đồng hồ, cùng lắm thì anh phụ trách bao thầu toàn bộ chi phí máy bay và ăn ở.”
Gương mặt Tiêu Dã lộ ra vẻ khó xử: “À thì… anh cảm thấy ngàn dặm xa xôi làm phiền người ta không hay chút nào. Vả lại, người ta con gái, mất công đi lại xa xôi chỉ vì chuyện này, đồn ra ngoài hủy hoại danh tiếng của cô ấy biết bao?”
Thịnh Đường sửng sốt: “Tiêu Dã, anh đang không coi em là người ngoài hay cảm thấy em quá đàn ông hả? Em cũng rất quan tâm tới thanh danh đấy, có biết không?!”
EM LÀ NGƯỜI ĐÃ CÓ BẠN TRAI
Buổi chiều nóng oi bức.
Cả bộ quần áo của Thịnh Đường đã ướt rượt mồ hôi trong quá trình làm việc trong hang. Cô bèn tranh thủ quay về chung cư, định tắm qua một chút rồi thay một bộ đồ khác khô thoáng hơn, nhân tiện nấu thêm một chút trà sữa.
Đã gần tới cuối tháng chín, một Đôn Hoàng vừa mới từ từ yên ắng đã bắt đầu có dấu hiệu ồn ào trở lại.
Trên đường trở về chung cư, Thịnh Đường nhìn thấy có không ít khách du lịch, mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng dưới cái nắng oi ả, đi qua đi lại. Người bản địa ngược lại rất nhàn nhã, dựng một chiếc bàn bên dưới bóng cây to, hẹn khoảng ba tới năm người bạn, trái dưa hấu to ngọt ở miền này được dùng dao dài tùy tiện cắt thành mấy miếng to, họ vừa ăn vừa rôm rả chuyện trò.
Còn có kiểu trực tiếp mắc một chiếc võng lưới ở giữa hai thân cây, che mặt bằng một chiếc mũ đan tay rồi chợp nhanh một giấc trưa, không cần miêu tả cũng biết nhàn nhã đến mức nào.
Đôn Hoàng là một thành phố thần kỳ, có thể chứa đựng sự phồn hoa của du khách hai miền Nam Bắc, cũng có thể chấp nhận những củi gạo muối dầu bình dị, đời thường.
Lúc đi bộ lên nhà, Thịnh Đường đã nghĩ thời gian trôi qua nhanh thật đấy, chớp mắt cô đã tích góp được tình cảm gần ba năm trời với Đôn Hoàng. Chẳng biết từ lúc nào cô đã quen thuộc với nhân tình thế thái nơi đây, cũng chẳng biết từ lúc nào cô đã hòa lẫn văn hóa Đôn Hoàng vào cuộc sống hằng ngày.
Dường như dù có quay lại Đôn Hoàng, lòng cô vẫn nhung nhớ Đôn Hoàng, là đại mạc, là tiếng lạc đà vang vọng giữa đất trời.
Mấy hôm trước, cô nhận được thông báo của nhà trường, cũng nên chỉnh sửa lại học phần của mấy chuyên ngành cuối cùng, sau đó có dự định gì?
Đây là câu mà giáo viên hướng dẫn hỏi cô.
Cô yêu thích Đôn Hoàng, muốn ở lại Đôn Hoàng, dù là tiếp tục làm sao chép nguyên tắc hay chuyển sang sáng tạo văn hóa. Giáo viên hướng dẫn cố gắng khuyên nhủ cô: Tôi biết Đôn Hoàng có một ma lực, bằng không bao năm nay em đã chẳng liên tục chạy tới Đôn Hoàng, nhưng em phải suy nghĩ thật kỹ cho tiền đồ, đây có thể nói là chuyện cả đời đấy. Đường Đường, em có rất nhiều sự lựa chọn, trong đó thích hợp nhất là giống như bố em. Em nhạy cảm với màu sắc, lại có tài năng bẩm sinh trong hội họa, em chính là mẫu người sinh ra để làm nghề này.
…
Cô nói: Thưa thầy, Đôn Hoàng chính là một nơi đầy màu sắc.
Thịnh Đường leo hai bậc một lên trên, nghĩ bụng sao mình lại có thể thốt ra một câu đầy triết lý như vậy chứ, cô quả thực là một triết học gia mà. Sau đó cô lại cảm thấy, trước kia không muốn rời xa Đôn Hoàng chỉ thuần túy là vì Đôn Hoàng, bây giờ không muốn rời xa Đôn Hoàng là vì Đôn Hoàng có Giang Chấp.
Có một người đứng tựa trước cửa nhà, Thịnh Đường vừa rẽ vào liền bị giật mình, kêu một tiếng “Mẹ ơi”.
Định thần nhìn kỹ lại thì phát hiện đó là Tiêu Dã. Anh ấy kẹp điếu thuốc trong tay, có lẽ một lúc lâu không hút nên đầu điếu thuốc đã tích cả một đoạn tàn dài. Tiếng “Mẹ ơi” đó của Thịnh Đường cũng làm cho Tiêu Dã giật mình. Tay anh ấy run lên, đoạn tàn dài đó rơi xuống đất.
“Làm sao thế này? Chơi trò u uất à?” Thịnh Đường vỗ vỗ ngực, chưa kịp hoàn hồn trở lại.
Tiêu Dã dập tắt điếu thuốc, nói một câu “Không có gì”.
Thịnh Đường thấy thần sắc của anh ấy có vấn đề, nhớ tới chuyện lúc trước anh ấy nhận được một cuộc điện thoại sau đó không quay lại hang đá nữa thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Anh gặp phải chuyện gì đau thương, buồn bã sao? Anh nói ra đi, để em vui chút nào.”
Tiêu Dã đánh mắt liếc cô rất nhanh, không nói không rằng.
Ô hay, thế này hoàn toàn không giống tác phong làm việc bình thường của anh ấy cho lắm.
“Thật sự gặp phải vấn đề nan giải sao?” Thịnh Đường cất vẻ bắng nhắng của mình lại: “Có khó khăn hay tìm tới tập thể. Sáu Viên Thịt Bằm chúng ta là một gia đình, là gia đình thì phải tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau, khó khăn gì đó khi đứng trước tình hữu nghị, bác ái của tập thể cũng sẽ trở thành con hổ giấy!”
Nhiệt tình hăng hái nói xong câu này, ngay chính bản thân Thịnh Đường cũng tự thấy cảm động. Cô nghĩ, đến nước này kiểu gì Tiêu Dã cũng phải chịu mở lời vàng ngọc rồi chứ.
Tiêu Dã quả thật đã lên tiếng.
“Không sao đâu.”
Thịnh Đường lườm nguýt, quay người mở cửa đi vào phòng.
Cánh cửa còn chưa kịp đóng lại, một cánh tay của Tiêu Dã đã vắt ngang vào trong giữ chặt lấy cô.
Lại khiến cô giật mình thêm lần nữa: “Tiêu Dã!”
“Anh nhớ ra rồi, anh cần sự giúp đỡ của tập thể!” Quá nửa cơ thể của Tiêu Dã len vào trong: “Đường Đường, em giúp anh đi.”
Thịnh Đường lại lườm thêm cái nữa.
Cung phản xạ kiểu này còn dài hơn cả Đường Tiểu Bát nhà cô nữa.
***
“Thế nên ý của anh là, muốn em cùng anh về gặp… bác gái?”
Trong nhà Tiêu Dã, trên bàn trà bày không ít bánh ngọt và hoa quả, đều do Tiêu Dã đột xuất chạy xuống dưới mua về, tiện thể vớt thêm một bó hoa và một quả dưa hấu to tướng. Sợ Thịnh Đường ăn không tiện, anh ấy còn đặc biệt gọt thành một đĩa, đặt lên đó mấy chiếc tăm.
Sau đó, anh ấy trịnh trọng trình bày câu chuyện mà mình muốn nhờ vả.
Ý tứ đại khái chính là, sáng hôm nay Tiêu Dã nhận được điện thoại của mẫu thân đại nhân. Những tưởng bà vẫn như mọi khi, trò chuyện tâm sự, cộng thêm thúc giục anh ấy đi xem mặt, nào ngờ bà Tiêu nói thẳng với anh ấy: Tiêu Dã, mẹ tới sân bay rồi, con qua đón mẹ đi.
Khiến Tiêu Dã giật mình hoảng sợ, hồn vía bay đi hết cả.
Hơn nửa thời gian của ngày hôm nay, anh ấy đều dùng vào việc đưa đón mẫu thân đại nhân và sắp xếp chỗ ăn chỗ ở tại khách sạn cho bà.
Sau khi nghe xong câu hỏi của Thịnh Đường, Tiêu Dã cũng thẳng thừng không ngồi nữa mà ngồi xổm xuống đất, dáng vẻ chỉ hận không thể quỳ xuống phục dịch cô. Anh ấy cầm lấy tăm, cắm vào mấy miếng hoa quả gọt đẹp đẽ nhất đặt vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt cô, cười trừ: “Đúng vậy, chính là ý này.”
Thịnh Đường hoảng hốt quan sát khung cảnh trước mặt mình.
Trước bàn hoa quả la liệt, hoa tươi trang trí, bánh ngọt thơm lừng, còn cô thì ngồi nghiêm chỉnh ở chính giữa, anh ấy ngồi dưới ngước nhìn lên… Không khác gì cảnh anh ấy thắp hương khấn Phật cả.
“Không phải, em vẫn chưa hiểu. Bác gái tới Đôn Hoàng, Sáu Viên Thịt Bằm chúng ta cùng tới đón tiếp bác ấy, vì sao em còn phải đi cùng anh gặp riêng bác gái?” Vietwriter.vn
Biểu cảm liếm liếm môi của Tiêu Dã không được tự nhiên cho lắm. Anh ấy ngồi lại về xô pha: “À thì… Gia đình anh ngày ngày giục giã, không phải là giục anh rời khỏi Đôn Hoàng mà chính là giục anh khẩn trương đi xem mắt. Một trong hai điều này, anh chí ít phải bảo đảm được cho họ một điều, bằng không hậu quả thảm khốc lắm.”
Đôi mày của Thịnh Đường sắp nhăn tít cả lại: “Vậy thì đi xem mắt đi, chẳng phải anh cũng suốt ngày kêu gào ầm ĩ là mình không có bạn gái ư? Em cảm thấy cô gái xem mặt lần trước ở Bắc Kinh rất ổn mà, xinh xắn biết bao.”
“Em không hiểu.” Tiêu Dã buông một tiếng thở dài nặng nề: “Mấy cô gái anh đi xem mắt đều do mẹ anh sắp xếp. Những người bà sắp xếp đều ít nhiều có quan hệ qua lại với gia đình anh, ý nghĩa của buổi xem mắt không còn trong sáng nữa, chẳng có gì thú vị. Hơn nữa anh cảm thấy một mối quan hệ nam nữ như vậy cũng không phải điều anh mong muốn.”
Thịnh Đường ngỡ ngàng, hơi nheo mắt lại quan sát Tiêu Dã từ trên xuống dưới.
Gia cảnh của anh ấy cụ thể ra sao cô không hay biết, chỉ là trước kia có loáng thoáng nghe được một câu chuyện nào đó nói rằng gia cảnh nhà anh ấy rất khá. Còn cụ thể khá đến mức nào thì ở Đôn Hoàng này, nhất là trong lòng những người hằng ngày chui ra chui vào hang đá thì hoàn toàn không quan trọng.
Giống như cô, ở Trung Quốc, bố mẹ cũng được coi là những người có tiếng tăm, nhưng ở Đôn Hoàng, nếu cô muốn sống dưới cái bóng vinh quang của bố mẹ thì sẽ trở thành chuyện nực cười. Bản thân không có chút tay nghề cứng thì bạn sẽ vẫn bị đuổi về nhà thôi.
Cô phân tích sự nhiệt tình quá mức này của Tiêu Dã, cũng tiện thể giải đáp ra ý nghĩa giấu đằng sau những lời anh nói.
“Thế nên, anh nói với bác gái là anh đã có bạn gái?”
“Đúng vậy.” Tiêu Dã cười: “Đường Đường quả nhiên thông minh.”
“Anh đừng có nịnh em vội.” Thịnh Đường không bao giờ bị mắc lừa: “Em không thể đi cùng anh được, em đi theo anh gặp cô còn ra thể thống gì? Anh không biết quan hệ giữa em và Giang Chấp à? Em là một người đã có bạn trai! Hơn nữa, cho dù em không có bạn trai em cũng không thể đi cùng anh, hai chúng ta đâu có yêu đương, làm như vậy chẳng phải là giả tạo, là lừa đảo ư?”
Tiêu Dã vỗ về cô: “Anh biết anh kéo em đi chuyện này là rất vô đạo đức, nhưng thật sự nước xa không cứu được lửa gần, bây giờ anh biết đi đâu đào ra bạn gái? Trong Viện không có nhiều cô hợp tuổi với anh, có thì anh cũng không quen, chỉ quen thân với em nhất, nên đành ‘chém’ em vậy. Em xinh đẹp trẻ trung, là phù hợp nhất với thẩm mỹ của mẹ anh. Em yên tâm, chỉ cần gặp mặt một lần, anh sẽ lập tức bảo bà về. Thật ra lần này bà tới là muốn một lời bảo đảm từ anh. Đợi bà đi rồi, một thời gian nữa bà hỏi lại, anh sẽ nói là em đá anh rồi. Là một người vừa mới thất tình, chắc mẹ cũng không đành lòng ép buộc anh đâu.”
Thịnh Đường cười hờ hờ hai tiếng: “Tiêu Dã, ván bài như ý của anh đánh cũng hay lắm. Muốn tìm một người trẻ trung xinh đẹp ư, có mà, Thẩm Dao.”
“Thôi bỏ đi, anh không dám dây vào bà cô đó đâu. Lúc trước La Chiếm theo đuổi cô ấy, tổn thương đến nông nỗi nào. Nếu không phải sau này có Kỳ Dư ở bên, chưa biết chừng cậu ta đã rời xa Đôn Hoàng rồi. Cô ấy cao ngạo kiêu kỳ lắm, lại đâu phải bạn bè sống chết có nhau với anh, sẽ không giúp anh đâu.”
Thịnh Đường nghĩ bụng, anh nói cứ như thể chúng ta thì là bạn bè sinh tử có nhau vậy.
“Anh có thể tìm Trình Tần, bay từ Bắc Kinh tới Đôn Hoàng cũng chỉ vài tiếng đồng hồ, cùng lắm thì anh phụ trách bao thầu toàn bộ chi phí máy bay và ăn ở.”
Gương mặt Tiêu Dã lộ ra vẻ khó xử: “À thì… anh cảm thấy ngàn dặm xa xôi làm phiền người ta không hay chút nào. Vả lại, người ta con gái, mất công đi lại xa xôi chỉ vì chuyện này, đồn ra ngoài hủy hoại danh tiếng của cô ấy biết bao?”
Thịnh Đường sửng sốt: “Tiêu Dã, anh đang không coi em là người ngoài hay cảm thấy em quá đàn ông hả? Em cũng rất quan tâm tới thanh danh đấy, có biết không?!”