Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186 - Chương 186
Chương 186 EM CỨ LUÔN CÓ CẢM GIÁC HAI ANH RẤT KỲ LẠ
Có một khoảnh khắc, đầu óc Thịnh Đường ngơ ra.
Hình như từ lúc cô sát lại gần cho tới khi bị đè ra chỉ là chuyện trong khoảnh khắc, chỉ cần ngước mắt lên là cô có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Giang Chấp. Cách nhau quá gần, gần hơn cả những lúc bình thường, hơi thở của anh quấn bện lấy hơi thở của cô, cả hai đều nóng rực, nhưng hơi thở của cô gấp gáp hơn hẳn.
Kế đó, có một suy nghĩ nhanh chóng dâng lên trong đầu cô.
Sau lần bị “kabedon” trước đó, lần này cô lại bị đè lên giường…
Liên quan đến chuyện anh muốn tranh thủ “thừa nước đục thả câu” với cô, anh quả thực không hề lừa gạt cô. Tuy rằng trước đây cô chưa từng hẹn hò với người bạn trai nào khác, nhưng anh đè cô xuống như vậy, một sự thay đổi quá rõ ràng của cơ thể thì cô vẫn có thể… ờ, phát hiện ra được.
Nó chọc vào người khiến cô hơi đau.
Giang Chấp thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm không dời mắt, lồng ngực bèn ngứa ngáy. Gương mặt của cô được bóng tối bao phủ, gương mặt hơi ửng hồng khiến người ta thích thú. Anh không kìm được cảm xúc của mình, áp mặt xuống. Khi bờ môi đã sắp chạm vào môi của cô thì cô giơ tay chặn lồng ngực của anh lại.
Giang Chấp không tiếp tục nữa, chỉ cúi xuống chăm chú nhìn cô, lồng ngực phập phồng.
“Em cảm thấy…” Thịnh Đường lắp ba lắp bắp, lòng bàn tay áp lên lồng ngực của anh. Trên người anh không mặc quần áo, cô chạm thẳng vào da thịt, lúc này lòng bàn tay chỉ toàn là cảm giác cơ bắp tỏa ra từ người đàn ông, một sức mạnh rắn chắc.
“Em cảm thấy điều gì?” Giang Chấp chọc cô.
Vào những lúc như thế này có ai không kích động cho được? Anh lại không phải là một người đàn ông khiếm khuyết về mặt sinh lý, đè một cô gái xinh đẹp xuống dưới cơ thể mình, còn là cô gái mà anh thích, con ác quỷ ở trong lòng thi thoảng sẽ lại xông ra ngoài, khiến anh khó mà kiềm chế được bản thân.
Nhưng cô thật sự vẫn chỉ mới là một cô bé, chí ít là mang ra so sánh với anh.
Thế nên, từ lúc thừa nhận quan hệ cho tới nay, anh luôn muốn cố gắng cho cô thêm một chút thời gian để thích ứng với anh. Vốn dĩ đã là một người không nhạy bén trong chuyện tình cảm, tiến độ quá nhanh sợ rằng sẽ làm cô hoảng hốt. Vì vậy, anh cố gắng khống chế bản thân mình.
Chỉ có điều, anh hoàn toàn không thể khống chế nổi.
Tựa như cô bây giờ đã là của anh vậy, anh luôn muốn được hôn cô, vuốt ve cô, muốn được ngắm nhìn cô nhiều hơn, nói chuyện với cô nhiều hơn. Khi cô không ở bên cạnh, anh luôn cảm thấy lòng mình phát hoảng, nhớ muốn chết. Khi cô ở bên cạnh, anh lại càng muốn thân thiết với cô hơn một chút, muốn ôm ấp cô, thậm chí…
Giống như bây giờ.
Bàn tay lớn của anh không nhịn được muốn di chuyển tới eo cô.
Thật mảnh mai.
Anh cảm thấy mình sắp trở thành người cuồng eo rồi. Vòng eo thon thả, mịn màng trong tay khêu gợi khiến toàn bộ cơ thể anh như đang bốc hỏa.
Thịnh Đường nuốt nước bọt: “Em cảm thấy là… hai chúng ta không có chemistry.”
Một câu nói thốt ra khiến Giang Chấp suýt chút nữa hộc máu. Anh bóp chặt eo cô: “Em nói lại lần nữa cho anh nghe.”
“Không phải, không phải, thật ra điều em muốn nói là…” Thịnh Đường cảm thấy đã rơi vào tình cảnh này rồi, có những lời nếu còn không hỏi cho rõ ràng sẽ không kịp nữa. “Chuyện giữa anh và Tiêu Dã là thế nào?”
Câu này không khác gì cô muốn nói: Hai anh ở cạnh nhau trông hợp rơ hơn nhiều.
Cô không dám nói, sợ bị đánh chết.
“Cái gì mà thế nào?” Trong ngữ khí của Giang Chấp toát ra sự khó tin: “Bây giờ em đang ở trên giường của anh để cùng anh bàn luận về Tiêu Dã?”
“Em cứ có cảm giác hai anh rất kỳ lạ.”
“Anh em đồng nghiệp với nhau có gì kỳ lạ chứ?” Giang Chấp thật tình không thể hiểu nổi ý cô muốn bày tỏ.
Rảnh rỗi không có việc gì để làm chăng? Trong tình huống này, bàn luận về một người đàn ông khác mới là chuyện kỳ lạ nhất thì phải?
Thịnh Đường nhắm mắt lại một chút, rồi lại mở mắt ra, thẳng thừng đã không hỏi thì thôi, cô đi thẳng vào vấn đề: “Em biết Tiêu Dã quen anh sớm hơn em, hai anh cũng ở bên cạnh nhau lâu hơn em. Sư phụ, anh cứ nói thật với em đi, không sao đâu mà. Nếu anh thật sự là người lưỡng tính, em… em vẫn có thể chấp nhận!”
Giang Chấp thảng thốt nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó mới “Hả” lên một tiếng. Người lưỡng tính ư?
“Khoảng thời gian này Tiêu Dã cứ kỳ cục khó hiểu, em luôn có cảm giác không bình thường, nhìn kiểu gì cũng giống như anh ấy đang ghen.” Thịnh Đường hỏi thêm một câu: “Dù là Tiêu Dã hay là sư phụ, thì trạng thái của cả hai anh đều khiến em rất khó hiểu. Tiêu Dã tảng lờ biết bao cô gái xinh đẹp không thèm quan tâm, nhất quyết bám dính lấy anh. Anh thì sao, giống như có khuynh hướng về phương diện ấy, nhưng lại thích em, sư phụ anh có thể phổ cập cho em một chút không. Anh cứ mạnh dạn nói đi, em chắc chắn sẽ không chê cười… hai anh đâu.”
Giang Chấp cố gắng nhịn xuống hết lần này tới lần khác. Đợi cô nói xong, anh nhìn cô chăm chú một lúc lâu. Cô im như thóc, cảm thấy xung quanh toàn là sự lạnh lẽo đến run rẩy.
Thế này là sao? Chọc đúng bí mật rồi hả?
Nhưng đây hình như cũng chẳng phải bí mật gì cho cam, đâu còn là xã hội phong kiến, cổ hủ nữa, mấy chuyện kiểu này rất dễ lý giải, hơn nữa cô cũng ủng hộ. Vấn đề là, với tư cách một người bạn gái như cô, có phải cô có quyền tìm hiểu một chút về khuynh hướng tính dục của bạn trai hay không?
Nhìn xem cái ánh mắt này của anh là ánh mắt gì…
Giang Chấp bấu mạnh eo cô hơn một chút, vừa đau vừa nhột. Cô nhe răng, chỉ nghe thấy anh cúi gằm, nghiến răng nói: “Đường Tiểu Thất, em chán sống rồi hay thật sự ngây thơ cho rằng anh không dám làm gì em cả?”
“Không phải… Em chỉ muốn xác nhận lại một chút thôi mà.” Thịnh Đường cảm thấy trong đôi mắt anh có ngọn lửa, loáng thoáng, lập lòe. Cô không dám hành động tùy tiện, chỉ sợ một phút bất cẩn sẽ khiến ngọn lửa ấy liếm vào người mình, thiêu đốt khiến mình một mảnh xương cũng không còn.
“Tiểu Thất à, chemistry là thứ cần được nuôi dưỡng.” Giang Chấp bỗng dưng trở nên dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi ban nãy.
Nuôi dưỡng…
Anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, cười khẽ, rồi cúi đầu. Một nụ cười dịu dàng men theo trán cô dịch chuyển xuống dưới, nhẹ như chuồn chuồn đạp nước nhưng lại ngọt ngào và nồng nàn tình cảm. Anh nói nhỏ: “Giống như thế này.”
Nuôi dưỡng, cũng có nghĩa là thực hành…
Phải không? Thôi được rồi, coi như là vậy đi.
Trái tim Thịnh Đường đang run lên, bàn tay chống vào ngực anh bỗng nhiên mất đi sức mạnh, bị anh nhẹ nhàng kéo sang bên cạnh người mình, càng tiện kiểm nghiệm chemistry của anh.
Anh lại một lần nữa cúi đầu xuống, bờ môi nhẹ nhàng đè lên khóe miệng cô, rồi di chuyển lên cánh môi cô. Ngón tay của cô chạm lên ga giường, nhạy cảm đến mức có thể cảm nhận được lớp vải vân da, nhưng cũng chỉ có thể yếu đuối chạm hờ ở đó, mất đi sức lực để níu kéo nó.
Hồn phách như bay ra khỏi cơ thể, cô mơ mơ hồ hồ mất đi ý thức.
Rất lâu sau, Giang Chấp hơi ngước mặt lên, giọng nói khàn đặc, trầm thấp: “Hoặc có thể là như thế này, em hiểu rõ chưa?”
Thịnh Đường cảm thấy mình đã nói sai rồi, về chuyện vừa nãy.
Bây giờ đúng là có chút chemistry rồi, nhưng mà… anh đang lảng tránh vấn đề, hình như từ đầu tới cuối vẫn chưa trả lời cô chuyện giữa anh và Tiêu Dã…
“Tiểu Thất.” Đôi môi Giang Chấp áp lên má, lên vành tai cô, anh thì thầm rất khẽ: “Em thật sự nên đẩy anh ra, cô bé ngốc, em không sợ nguy hiểm sao…”
Thịnh Đường thầm gào thét trong lòng: Em muốn đẩy anh ra đấy chứ! Em đâu có ngốc, nhưng mà, em cũng phải đẩy ra được mới tính chứ! Ông trời ơi, tay của con đâu… hết sức mất rồi.
Sống mũi của Giang Chấp gần như dính vào mũi cô, hơi thở anh nóng rực. Thấy cô nằm im anh cũng không nói gì, hiểu nhầm rằng cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, ngọn lửa giấu sâu bên trong đôi mắt đột nhiên bùng lên hừng hực. Anh cúi đầu, lần này thì nhiệt tình như lửa.
Nhịp tim của Thịnh Đường ồn ào như tiếng sấm, trong lòng có một giọng nói đang hét: Đẩy anh ra, nhanh lên, mày có thể động đậy mà. Chỉ cần đẩy anh ấy ra một chút, anh ấy chắc chắn sẽ không khiến mày khó xử.
Nhưng mà…
Giống như có một cảm giác cấm kỵ nào đó sắp sửa bị phá vỡ, cô bỗng dưng có phần mong chờ, muốn cho phép sự kích thích mà mình hoàn toàn chưa biết rõ này được xảy ra. Tựa như cô loạng choạng, lảo đảo giẫm lên lớp dây thép gai, bên dưới lớp dây thép gai đó chính là vực thẳm, biết rõ là cực kỳ nguy hiểm nhưng cô vẫn muốn đi thử xem sao.
Là một trải nghiệm chưa từng có, là mạo hiểm, là hiếu kỳ, là…
Bàn tay trên eo nóng rực.
Sợi dây đàn trong trái tim càng lúc càng căng ra, cho tới khi, cô nghe thấy tiếng cúc áo bị giật tung.
Cả cơ thể đột nhiên căng thẳng, hơi thở mắc nghẹn lại, không lên được, không xuống được.
Bàn tay cô bỗng dưng lại có thể cử động được, cô đột ngột níu chặt lấy ga giường. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhưng ngay sau đó ngón tay lại chạm phải một thứ gì đó mềm mềm, nhiều lông. Đồng thời lúc này, bàn tay hướng lên trên của Giang Chấp cũng chạm phải…
Cả hai đồng thời sững lại.
Một giây sau, Giang Chấp phản ứng lại, gần như nhảy dựng lên, hoảng hốt nhìn chằm chằm lên giường.
Đường Tiểu Bát õng ẹo kêu một tiếng đặc quánh với anh: Meo…
Âm thanh nhỏ xíu run rẩy, còn có chút kiêu ngạo, chắc chắn là nó cho rằng mình vừa làm một hành động đầy thể diện.
Giang Chấp gần như giận dữ gào lên: Anh muốn chém chết nó!
Có một khoảnh khắc, đầu óc Thịnh Đường ngơ ra.
Hình như từ lúc cô sát lại gần cho tới khi bị đè ra chỉ là chuyện trong khoảnh khắc, chỉ cần ngước mắt lên là cô có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Giang Chấp. Cách nhau quá gần, gần hơn cả những lúc bình thường, hơi thở của anh quấn bện lấy hơi thở của cô, cả hai đều nóng rực, nhưng hơi thở của cô gấp gáp hơn hẳn.
Kế đó, có một suy nghĩ nhanh chóng dâng lên trong đầu cô.
Sau lần bị “kabedon” trước đó, lần này cô lại bị đè lên giường…
Liên quan đến chuyện anh muốn tranh thủ “thừa nước đục thả câu” với cô, anh quả thực không hề lừa gạt cô. Tuy rằng trước đây cô chưa từng hẹn hò với người bạn trai nào khác, nhưng anh đè cô xuống như vậy, một sự thay đổi quá rõ ràng của cơ thể thì cô vẫn có thể… ờ, phát hiện ra được.
Nó chọc vào người khiến cô hơi đau.
Giang Chấp thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm không dời mắt, lồng ngực bèn ngứa ngáy. Gương mặt của cô được bóng tối bao phủ, gương mặt hơi ửng hồng khiến người ta thích thú. Anh không kìm được cảm xúc của mình, áp mặt xuống. Khi bờ môi đã sắp chạm vào môi của cô thì cô giơ tay chặn lồng ngực của anh lại.
Giang Chấp không tiếp tục nữa, chỉ cúi xuống chăm chú nhìn cô, lồng ngực phập phồng.
“Em cảm thấy…” Thịnh Đường lắp ba lắp bắp, lòng bàn tay áp lên lồng ngực của anh. Trên người anh không mặc quần áo, cô chạm thẳng vào da thịt, lúc này lòng bàn tay chỉ toàn là cảm giác cơ bắp tỏa ra từ người đàn ông, một sức mạnh rắn chắc.
“Em cảm thấy điều gì?” Giang Chấp chọc cô.
Vào những lúc như thế này có ai không kích động cho được? Anh lại không phải là một người đàn ông khiếm khuyết về mặt sinh lý, đè một cô gái xinh đẹp xuống dưới cơ thể mình, còn là cô gái mà anh thích, con ác quỷ ở trong lòng thi thoảng sẽ lại xông ra ngoài, khiến anh khó mà kiềm chế được bản thân.
Nhưng cô thật sự vẫn chỉ mới là một cô bé, chí ít là mang ra so sánh với anh.
Thế nên, từ lúc thừa nhận quan hệ cho tới nay, anh luôn muốn cố gắng cho cô thêm một chút thời gian để thích ứng với anh. Vốn dĩ đã là một người không nhạy bén trong chuyện tình cảm, tiến độ quá nhanh sợ rằng sẽ làm cô hoảng hốt. Vì vậy, anh cố gắng khống chế bản thân mình.
Chỉ có điều, anh hoàn toàn không thể khống chế nổi.
Tựa như cô bây giờ đã là của anh vậy, anh luôn muốn được hôn cô, vuốt ve cô, muốn được ngắm nhìn cô nhiều hơn, nói chuyện với cô nhiều hơn. Khi cô không ở bên cạnh, anh luôn cảm thấy lòng mình phát hoảng, nhớ muốn chết. Khi cô ở bên cạnh, anh lại càng muốn thân thiết với cô hơn một chút, muốn ôm ấp cô, thậm chí…
Giống như bây giờ.
Bàn tay lớn của anh không nhịn được muốn di chuyển tới eo cô.
Thật mảnh mai.
Anh cảm thấy mình sắp trở thành người cuồng eo rồi. Vòng eo thon thả, mịn màng trong tay khêu gợi khiến toàn bộ cơ thể anh như đang bốc hỏa.
Thịnh Đường nuốt nước bọt: “Em cảm thấy là… hai chúng ta không có chemistry.”
Một câu nói thốt ra khiến Giang Chấp suýt chút nữa hộc máu. Anh bóp chặt eo cô: “Em nói lại lần nữa cho anh nghe.”
“Không phải, không phải, thật ra điều em muốn nói là…” Thịnh Đường cảm thấy đã rơi vào tình cảnh này rồi, có những lời nếu còn không hỏi cho rõ ràng sẽ không kịp nữa. “Chuyện giữa anh và Tiêu Dã là thế nào?”
Câu này không khác gì cô muốn nói: Hai anh ở cạnh nhau trông hợp rơ hơn nhiều.
Cô không dám nói, sợ bị đánh chết.
“Cái gì mà thế nào?” Trong ngữ khí của Giang Chấp toát ra sự khó tin: “Bây giờ em đang ở trên giường của anh để cùng anh bàn luận về Tiêu Dã?”
“Em cứ có cảm giác hai anh rất kỳ lạ.”
“Anh em đồng nghiệp với nhau có gì kỳ lạ chứ?” Giang Chấp thật tình không thể hiểu nổi ý cô muốn bày tỏ.
Rảnh rỗi không có việc gì để làm chăng? Trong tình huống này, bàn luận về một người đàn ông khác mới là chuyện kỳ lạ nhất thì phải?
Thịnh Đường nhắm mắt lại một chút, rồi lại mở mắt ra, thẳng thừng đã không hỏi thì thôi, cô đi thẳng vào vấn đề: “Em biết Tiêu Dã quen anh sớm hơn em, hai anh cũng ở bên cạnh nhau lâu hơn em. Sư phụ, anh cứ nói thật với em đi, không sao đâu mà. Nếu anh thật sự là người lưỡng tính, em… em vẫn có thể chấp nhận!”
Giang Chấp thảng thốt nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó mới “Hả” lên một tiếng. Người lưỡng tính ư?
“Khoảng thời gian này Tiêu Dã cứ kỳ cục khó hiểu, em luôn có cảm giác không bình thường, nhìn kiểu gì cũng giống như anh ấy đang ghen.” Thịnh Đường hỏi thêm một câu: “Dù là Tiêu Dã hay là sư phụ, thì trạng thái của cả hai anh đều khiến em rất khó hiểu. Tiêu Dã tảng lờ biết bao cô gái xinh đẹp không thèm quan tâm, nhất quyết bám dính lấy anh. Anh thì sao, giống như có khuynh hướng về phương diện ấy, nhưng lại thích em, sư phụ anh có thể phổ cập cho em một chút không. Anh cứ mạnh dạn nói đi, em chắc chắn sẽ không chê cười… hai anh đâu.”
Giang Chấp cố gắng nhịn xuống hết lần này tới lần khác. Đợi cô nói xong, anh nhìn cô chăm chú một lúc lâu. Cô im như thóc, cảm thấy xung quanh toàn là sự lạnh lẽo đến run rẩy.
Thế này là sao? Chọc đúng bí mật rồi hả?
Nhưng đây hình như cũng chẳng phải bí mật gì cho cam, đâu còn là xã hội phong kiến, cổ hủ nữa, mấy chuyện kiểu này rất dễ lý giải, hơn nữa cô cũng ủng hộ. Vấn đề là, với tư cách một người bạn gái như cô, có phải cô có quyền tìm hiểu một chút về khuynh hướng tính dục của bạn trai hay không?
Nhìn xem cái ánh mắt này của anh là ánh mắt gì…
Giang Chấp bấu mạnh eo cô hơn một chút, vừa đau vừa nhột. Cô nhe răng, chỉ nghe thấy anh cúi gằm, nghiến răng nói: “Đường Tiểu Thất, em chán sống rồi hay thật sự ngây thơ cho rằng anh không dám làm gì em cả?”
“Không phải… Em chỉ muốn xác nhận lại một chút thôi mà.” Thịnh Đường cảm thấy trong đôi mắt anh có ngọn lửa, loáng thoáng, lập lòe. Cô không dám hành động tùy tiện, chỉ sợ một phút bất cẩn sẽ khiến ngọn lửa ấy liếm vào người mình, thiêu đốt khiến mình một mảnh xương cũng không còn.
“Tiểu Thất à, chemistry là thứ cần được nuôi dưỡng.” Giang Chấp bỗng dưng trở nên dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi ban nãy.
Nuôi dưỡng…
Anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, cười khẽ, rồi cúi đầu. Một nụ cười dịu dàng men theo trán cô dịch chuyển xuống dưới, nhẹ như chuồn chuồn đạp nước nhưng lại ngọt ngào và nồng nàn tình cảm. Anh nói nhỏ: “Giống như thế này.”
Nuôi dưỡng, cũng có nghĩa là thực hành…
Phải không? Thôi được rồi, coi như là vậy đi.
Trái tim Thịnh Đường đang run lên, bàn tay chống vào ngực anh bỗng nhiên mất đi sức mạnh, bị anh nhẹ nhàng kéo sang bên cạnh người mình, càng tiện kiểm nghiệm chemistry của anh.
Anh lại một lần nữa cúi đầu xuống, bờ môi nhẹ nhàng đè lên khóe miệng cô, rồi di chuyển lên cánh môi cô. Ngón tay của cô chạm lên ga giường, nhạy cảm đến mức có thể cảm nhận được lớp vải vân da, nhưng cũng chỉ có thể yếu đuối chạm hờ ở đó, mất đi sức lực để níu kéo nó.
Hồn phách như bay ra khỏi cơ thể, cô mơ mơ hồ hồ mất đi ý thức.
Rất lâu sau, Giang Chấp hơi ngước mặt lên, giọng nói khàn đặc, trầm thấp: “Hoặc có thể là như thế này, em hiểu rõ chưa?”
Thịnh Đường cảm thấy mình đã nói sai rồi, về chuyện vừa nãy.
Bây giờ đúng là có chút chemistry rồi, nhưng mà… anh đang lảng tránh vấn đề, hình như từ đầu tới cuối vẫn chưa trả lời cô chuyện giữa anh và Tiêu Dã…
“Tiểu Thất.” Đôi môi Giang Chấp áp lên má, lên vành tai cô, anh thì thầm rất khẽ: “Em thật sự nên đẩy anh ra, cô bé ngốc, em không sợ nguy hiểm sao…”
Thịnh Đường thầm gào thét trong lòng: Em muốn đẩy anh ra đấy chứ! Em đâu có ngốc, nhưng mà, em cũng phải đẩy ra được mới tính chứ! Ông trời ơi, tay của con đâu… hết sức mất rồi.
Sống mũi của Giang Chấp gần như dính vào mũi cô, hơi thở anh nóng rực. Thấy cô nằm im anh cũng không nói gì, hiểu nhầm rằng cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, ngọn lửa giấu sâu bên trong đôi mắt đột nhiên bùng lên hừng hực. Anh cúi đầu, lần này thì nhiệt tình như lửa.
Nhịp tim của Thịnh Đường ồn ào như tiếng sấm, trong lòng có một giọng nói đang hét: Đẩy anh ra, nhanh lên, mày có thể động đậy mà. Chỉ cần đẩy anh ấy ra một chút, anh ấy chắc chắn sẽ không khiến mày khó xử.
Nhưng mà…
Giống như có một cảm giác cấm kỵ nào đó sắp sửa bị phá vỡ, cô bỗng dưng có phần mong chờ, muốn cho phép sự kích thích mà mình hoàn toàn chưa biết rõ này được xảy ra. Tựa như cô loạng choạng, lảo đảo giẫm lên lớp dây thép gai, bên dưới lớp dây thép gai đó chính là vực thẳm, biết rõ là cực kỳ nguy hiểm nhưng cô vẫn muốn đi thử xem sao.
Là một trải nghiệm chưa từng có, là mạo hiểm, là hiếu kỳ, là…
Bàn tay trên eo nóng rực.
Sợi dây đàn trong trái tim càng lúc càng căng ra, cho tới khi, cô nghe thấy tiếng cúc áo bị giật tung.
Cả cơ thể đột nhiên căng thẳng, hơi thở mắc nghẹn lại, không lên được, không xuống được.
Bàn tay cô bỗng dưng lại có thể cử động được, cô đột ngột níu chặt lấy ga giường. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhưng ngay sau đó ngón tay lại chạm phải một thứ gì đó mềm mềm, nhiều lông. Đồng thời lúc này, bàn tay hướng lên trên của Giang Chấp cũng chạm phải…
Cả hai đồng thời sững lại.
Một giây sau, Giang Chấp phản ứng lại, gần như nhảy dựng lên, hoảng hốt nhìn chằm chằm lên giường.
Đường Tiểu Bát õng ẹo kêu một tiếng đặc quánh với anh: Meo…
Âm thanh nhỏ xíu run rẩy, còn có chút kiêu ngạo, chắc chắn là nó cho rằng mình vừa làm một hành động đầy thể diện.
Giang Chấp gần như giận dữ gào lên: Anh muốn chém chết nó!