Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185 - Chương 185 THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
Chương 185 THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
Đôn Hoàng đầu tháng Tư, gió cát ngợp trời.
Trời còn chưa sáng, đường chân trời tối sầm sì, gần như có thể nối liền thành một dải với sa mạc, càng kéo cái nơi vốn dĩ đã mênh mông không có điểm dừng này ra thêm mù mịt, vô bờ bến, vô cùng vô tận như vũ trụ hồng hoang. Con người đứng ở trong đó, bé nhỏ và yếu đuối như một chú kiến giữa thế gian này vậy.
Không chút ánh sáng trên nhân gian.
Nhưng nhìn kỹ thì đại mạc lại được ánh trăng chiếu xuống, tỏa ra một màu trắng bạc. Nhưng đó là một khoảng sa mạc tối đen, xa xôi rộng lớn như vòm trời. Gió thổi qua, những lớp cát màu đen bị cuộn lên thật cao trên không trung, tạo thành một cột lốc xoáy hướng thẳng lên đường chân trời, di chuyển về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Nơi mà nó kéo tới, cát đen trở thành biển, sục sôi, cuộn trào, cùng với lốc xoáy gần như có thể nuốt chửng trời đất.
Có một chút ánh sáng yếu ớt lấp lánh di chuyển giữa biển đen, lúc sáng lúc tối.
Thứ di chuyển giữa biển đen là một người thiếu niên, mong manh, yếu đuối. Chiếc áo mỏng tang trên người bị gió thổi phần phật, đập liên tục vào cơ thể. Có mấy lần người ấy chỉ chực ngã nhào nhưng vẫn quật cường bò dậy tiếp tục tiến về phía trước. Gió cát cắt ngang qua gương mặt, đánh vào đau rát.
Người ấy giơ cánh tay lên để che mặt, cơ thể gầy gò, bé nhỏ cứ lảo đảo, lắc lư. Người ấy buông tay một cái, chiếc đèn pin trượt ra khỏi những ngón tay, lăn đi giữa cát đen, lăn mãi. Người ấy mải miết đuổi theo, gần như cũng lăn lộn bò toài theo. Nhưng cuối cùng, chút ánh sáng duy nhất ấy cũng bị nuốt chửng, giống như miệng của một con quái vật, ăn tươi nuốt sống chút hy vọng cuối cùng của anh.
Cánh tay bị thương vì những cơn gió cát quét qua, đã bắt đầu rớm máu.
Người thiếu niên nheo đôi mắt lại, cố gắng nhìn cho rõ con đường phía trước nhưng trời đất mênh mông, cảm giác phương hướng tại nơi đây đã mất đi sự chính xác.
Sa mạc Gobi đen, không có tín hiệu, giống như hồng hoang cô tịch, bắt đầu từ nguyên thủy, thời gian ở nơi đây đã không còn ý nghĩa.
Anh biết mình đã hoàn toàn mất liên lạc với chiếc xe trước đó đi cùng, thậm chí có thể nói rằng, nơi đây có thể sẽ là nấm mồ chôn xác anh. Anh không biết mình đã đi bao lâu, cũng không còn cảm thấy gót chân phồng rộp đã rách da chảy máu đau đớn đến mức nào nữa.
Hình như anh thậm chí còn không cảm nhận được đói và khát.
Những cột lốc xoáy như những lũ yêu ma đứng song song với trời, gào rít gọi anh tới. Anh đã không còn sức lực để trốn tránh nữa. Vào giây phút ánh sáng của chiếc đèn pin bị kéo đi, anh quyết định từ bỏ việc giãy giụa.
Người thiếu niên cười.
Bấy giờ anh mới chợt nhận ra đã lâu lắm rồi mình không cười, khóe miệng đã bị gió cát thổi đến khô nứt, chỉ cần nhếch mép lên là cực kỳ đau đớn. Anh lấy ra một chai nước, vặn ra, hướng xuống dưới rồi ngửa miệng lên đón nước một lúc, không một giọt nước nào rớt ra.
Anh thẳng thừng ném chai nước đi, thôi cứ như vậy đi.
Thiếu niên ngồi phịch xuống đất, nhìn những cột lốc xoáy càng lúc càng gần. Gió cát bay, thậm chí cát rơi cả vào trong mắt anh, khiến anh không còn nhìn rõ nữa. Anh nằm lên sa mạc, bỗng dưng lại nhìn rõ bầu trời sao trên cao một cách kỳ lạ.
Chẳng phải trời đang ngập đầy cát vàng ư, thế mà vẫn có thể nhìn thấy sao?
Người thiếu niên phì cười. Hóa ra ông trời vẫn còn thương mình ít nhiều, để anh trước lúc chết được ngắm nhìn bầu trời sao một lần, dạy anh nhớ lại hồi còn rất nhỏ bố từng bế anh ngồi trên một nơi cao, chỉ tay vào một ngôi sao trên trời và nói với anh rằng: Con nhìn ngôi sao kia đi, nó sáng sớm nhất và tắt cũng muộn nhất, là một ngôi sao sáng rất lâu.
Khi bị gió cát vùi lấp, suy nghĩ cuối cùng của thiếu niên là: Con còn chưa được nhìn thấy ngôi sao sáng dài lâu ấy.
Về sau, trong mơ hồ hình như người thiếu niên đã nhìn thấy một người.
Một người đàn ông, thân hình cao lớn, uy nghiêm.
Từ đồi cát hoang vu bước tới, gió bụi dặm trường nhưng vẫn đường hoàng, trang nghiêm. Ông đưa tay về phía anh, nói với anh: Con à, đứng lên đi.
Giọng nói trầm thấp, tràn đầy sức mạnh.
Cậu thiếu niên níu chặt lấy bàn tay của người đàn ông, giữ rất chặt, giống như nắm giữ chiếc phao cứu sinh cuối cùng của bản thân. Người đàn ông kéo anh đứng dậy, dẫn anh đi một con đường rất xa, rất xa. Xung quanh giống như sa mạc nhưng hình như cũng lại không giống, bởi vì giữa mênh mông còn có sương, mỏng manh, quấn quýt xung quanh hai người họ.
Người đàn ông xoa đầu anh và nói: Sau này con cần phải hăng hái tranh đấu hơn nữa.
Cậu thiếu niên níu chặt lấy vạt áo của người đàn ông.
Người đàn ông cười lên rất đẹp. Ông nhẹ nhàng nói: Ta phải đi rồi, con phải tự dựa vào chính mình.
Cậu thiếu niên lắc đầu, cậu nhìn thấy một cột lốc xoáy bốc lên tận trời cao đằng sau lưng ông, xé tan màn sương mỏng manh. Cậu thiếu niên rất muốn hét lên thật lớn nhắc nhở ông nhưng há hốc miệng hồi lâu mà vẫn không gọi ra được một chút âm thanh nào.
Anh chỉ có thể giương mắt nhìn cột lốc xoáy đó mỗi lúc một sát lại gần hơn, cho đến khi nó nuốt chửng người đàn ông…
“Bố!”
Giang Chấp choàng mở mắt.
Lồng ngực phập phồng lên xuống rất dữ dội, trên trán mồ hôi túa ra đầm đìa, nhễ nhại.
Trước mặt dường như vẫn còn là cát vàng ngợp trời, bên tai cũng là tiếng những hạt cát quét qua, anh thậm chí còn cảm nhận được màng nhĩ đau nhức.
Một lúc lâu sau anh ngồi bật dậy khỏi giường.
Cúi gằm đầu xuống.
Một cảm giác khó chịu đè nặng.
Một cơn ác mộng đã lâu lắm rồi không mơ thấy, vậy mà tối nay một lần nữa hiện về, anh thậm chí còn hét lên thành tiếng?
Giang Chấp giơ tay lên lau mồ hôi, khi ngón tay chạm vào khóe mắt, anh phát hiện nơi đó cũng đã ướt.
Men rượu quả nhiên hại người.
Anh những tưởng tất cả mọi chuyện đều có thể được lãng quên theo thời gian, cho dù không thể lãng quên thì vết sẹo đã từng to bằng cái bát ấy rồi cũng sẽ lành lặn hẳn. Ai ngờ, nơi nào cần đau vẫn sẽ đau. Giang Chấp cười khổ, hóa ra vết thương chung quy vẫn cứ là vết thương, không thể lãng quên, không thể lành hẳn.
“Anh thế này là… giật mình tỉnh giấc ư?” Bên giường có một giọng nói khẽ khàng vang lên.
Rất nhẹ nhàng và êm dịu nhưng lại đủ khiến Giang Chấp giật nảy mình, với tay bật ngọn đèn ngủ đầu giường theo phản xạ, “cạch” một tiếng đèn bật sáng, soi rõ gương mặt Thịnh Đường, người đang ngồi cạnh giường, chống cằm ngắm nhìn anh.
Giang Chấp sửng sốt nhìn cô chằm chằm, không khác gì gặp phải ma.
Một lúc lâu sau, anh trả lời lại câu hỏi của cô, nghiến răng nghiến lợi: “Phải, giật mình tỉnh giấc.” Sau đó anh lại quay đầu nhìn chiếc đồng hồ ở đầu giường, bình tĩnh hơn: “Đường Tiểu Thất, muộn vậy rồi em không ngủ đi, chạy tới bên giường ngồi ngắm anh chăm chú như vậy làm gì chứ?”
Bất thình lình như vậy, có ai là không giật mình chứ?
Thật ra ban nãy Thịnh Đường vẫn đang mơ mơ màng màng, giống như đã ngủ rồi, lại giống như chưa ngủ, xung quanh vẫn là căn nhà của Giang Chấp nhưng cũng lại giống như đang ở trong hang đá. Trong hang có một người đang ngồi, tay đeo găng, cầm theo một con dao khôi phục, đang xử lý bích họa một cách cực kỳ tỉ mỉ.
Nội dung của bích họa là gì cô không nhìn rõ, chỉ thấy đen sì sì một mảng.
Người đàn ông khôi phục bích họa cô chưa từng gặp bao giờ, cũng không quen biết, nhưng thật kỳ lạ, cô lại biết người ấy chính là Giáo sư Tiết Phạn.
Vóc người mảnh khảnh, cao ráo, góc nghiêng chăm chú, nghiêm túc.
Dường như giữa trời đất không còn gì tồn tại nữa, chỉ còn lại một bức bích họa và người đàn ông ngồi trước bích họa.
Thịnh Đường nhìn mãi nhìn mãi, trong lòng suy nghĩ: Quả nhiên danh hiệu đệ nhất mỹ nam thế giới khôi phục bích họa Đôn Hoàng không phải là khoác lác, đẹp trai thật đấy. Điều quan trọng là đẹp trai như vậy lại còn là giáo sư, là chuyên gia top đầu trong ngành, đây có lẽ mới là điểm khiến người ta mê đắm nhất.
Nhưng suy nghĩ ấy vừa hiện lên, cô lại lập tức nghĩ tới Giang Chấp.
Sư phụ của mình chẳng phải cũng như vậy sao, cũng đẹp trai, lại là bậc đàn anh về chuyên ngành, ờm… chỉ là tính khí không được dễ thương lắm, nhưng mà, dịu dàng đối với mình cực kỳ.
Vào lúc cô đang định so sánh xem hai người họ ai đẹp trai hơn thì thấy người đàn ông kia đứng lên rời khỏi hang đá.
Thịnh Đường thấy vậy đuổi theo gắt gao ở phía sau, vừa đuổi vừa hét: Ấy, đừng đi mà, con trai ông đi tìm ông khắp nơi đó…
Ngay sau đó thì cô nghe thấy Giang Chấp cuống quýt hét một tiếng: Bố!
Cô giật mình, tỉnh hẳn khỏi giấc mộng không sâu lắm.
Thịnh Đường ngang nhiên bình thản đối mặt với sự ngỡ ngàng của Giang Chấp. Cô ngồi thẳng người, vươn vai vặn vẹo một cái, tiện thể còn ngáp ngủ.
“Tiêu Dã nói với em, bình thường anh không uống dù chỉ một giọt rượu, dính rượu là sẽ say, mà sau khi say là sẽ xuất hiện vô vàn trạng thái khác nhau, cực kỳ thú vị, nên em mới tính qua đây hóng hớt cho vui. Với cả…”
Cô bê tách trà giải rượu ở đầu giường lên, bổ sung thêm: “Em cảm thấy sau khi say rượu mà tỉnh lại lúc nửa đêm chắc chắn sẽ rất khó chịu, anh uống một chút sẽ cảm thấy thoải mái hơn đấy.”
Giang Chấp hơi ngẩn người, sau đó một chút ấm áp dâng lên trong lòng, khẽ khàng mơn man như những sợi tơ vòng qua quấn chặt lấy trái tim, xua tan cảm giác sợ hãi sau cơn ác mộng. Điều này khiến anh nhận ra rằng, biết bao đêm nằm mộng trong những năm tháng trước kia anh đều chỉ làm bạn với cô đơn, anh phải mất rất nhiều thời gian mới có thể xoa dịu cảm giác khó chịu này, sau đó lại mất ngủ, cứ thế nhìn đường chân trời ngoài cửa sổ dần dần sáng lên.
Hôm nay sau cơn ác mộng, cô đã ở ngay bên cạnh, sống như vì sao sáng dài lâu mà anh không ngừng kiếm tìm trong mơ, cuối cùng nó đã tới hiện thực, bầu bạn với anh, kề cận bên anh. Cho dù nghẹt thở suốt đêm dài, mở mắt ra có cô, dường như màn đêm sau khi tỉnh dậy khỏi ác mộng cũng không còn đáng sợ đến vậy nữa.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Trái tim ấm áp của Giang Chấp dần chuyển sang ngứa ngáy, khơi gợi sự cảm động trong anh, còn có đôi chút kích động.
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Em đưa anh về nhà là cũng ở đây từ đó đến giờ sao?”
Không những không đi mà còn làm một tách trà giải rượu đợi anh, chăm sóc anh.
Thịnh Đường gật đầu, hai tay bưng tách trà giải rượu đưa ra trước mặt anh: “Anh uống một chút đi, trời nóng nó nguội chậm, giờ vừa hay đang ấm.”
Giang Chấp đón lấy, một hơi uống cạn.
Chỉ mùi hương của tách trà giải rượu cũng đã đủ khiến anh tỉnh táo rồi. Nhưng rõ ràng là như vậy, anh ngược lại bỗng cảm thấy mình càng say hơn. Anh mượn ánh sáng ngọn đèn ngủ để ngắm nhìn gương mặt cô. Xinh đẹp, thuần khiết, lại có đôi chút gian xảo… Tất cả hợp thành một chiếc móc câu, khiến tinh thần anh chao đảo.
Anh đặt chiếc bát đã rỗng không lên đầu giường, hỏi cô: “Tiêu Dã còn nói gì nữa?”
“Cũng chẳng nói gì nhiều, anh ấy cũng say đến không biết trời đất gì rồi, lúc đưa anh về nhà còn sống chết đòi nằm bên cạnh anh nữa. Em thấy như vậy cũng không ổn, lỡ như trong lúc ngủ anh ấy không chịu nằm yên thì phải làm sao? Nên em và Thẩm Dao mới hợp sức cùng nhau khiêng anh ấy về nhà. Trước khi nhắm mắt anh ấy bảo em qua nhà anh hóng chuyện vui, nói anh say rượu vào chắc chắn sẽ quậy phá.”
Giang Chấp thầm nghĩ: Tiêu Dã, cậu ăn nói như điên vậy, cứ làm như cậu từng nhìn thấy tôi sau khi say ra sao rồi ấy.
“Có điều…” Hai mắt Thịnh Đường sáng lấp lánh như phát hiện ra châu lục mới vậy, nửa đêm nửa hôm mà cô hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ: “Sư phụ, anh thật sự dính chút rượu vào là gục sao? Thật sự không uống được một chút rượu nào?”
Giang Chấp có phần ngượng ngập. Anh hắng giọng, quyết định không thảo luận chủ đề này với cô nữa.
“Em không sợ là Tiêu Dã cố tình sai em qua đây ‘chăm sóc’ anh à?” Anh nhấn hai chữ “chăm sóc” nặng hơn một chút.
Thịnh Đường bật cười: “Em biết là anh ấy cố tình đấy chứ. Nửa đêm nửa hôm bảo em ở lại đây, cô nam quả nữ, chắc chắn là anh ấy sợ thiên hạ chưa đủ loạn rồi. Nhưng mà em nghĩ, anh đã say rượu rồi, một khi tỉnh dậy sẽ khó chịu biết bao. Em vẫn quyết định ở lại chăm sóc anh xuất phát từ việc suy nghĩ tới sức khỏe của anh. Em có lòng tốt, anh tuyệt đối không được thừa nước đục thả câu đâu đấy.”
Giang Chấp quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt có nụ cười, cũng lại giấu cả những cảm xúc thâm sâu của người đàn ông.
Anh đưa tay về phía cô: “Tiểu Thất, em ngồi qua đây.”
Thịnh Đường đứng lên, nhưng không tiến sát tới phía trước anh: “Làm gì vậy? Không lẽ anh thật sự định giở trò với em?”
Giang Chấp thu tay về, chuyển sang chống lên trán: “Đau đầu, sắp nổ não tới nơi rồi.”
Hả?
Thịnh Đường sững người, thấy anh liên tục ấn tay lên đầu, trông có vẻ không giống giả vờ cho lắm. Cô bèn ghé sát lại gần anh: “Vậy phải làm sao đây?” Thật ra cô hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc người say, nhưng cũng cảm thấy sau khi say mà bị đau đầu thì thực sự khó chịu vô cùng.
“Anh vừa mới uống trà giải rượu, chắc chắn chưa thể có tác dụng nhanh như vậy được. Anh…”
Khi cô phát hiện ra có điều gì đó sai sai thì đã không kịp nữa rồi. Cánh tay cô bị Giang Chấp khống chế, ngay sau đó eo bị ôm chặt. Cô chưa kịp thảng thốt kêu lên thì một giây sau đã bị anh đè xuống giường. Cô hoảng hốt muốn ngồi dậy nhưng cơ thể vĩ đại của anh đã bao bọc lên trên.
Thịnh Đường căng thẳng, răng run rẩy va lập cập vào nhau, còn tự cắn cả vào lưỡi.
Giang Chấp đè chặt cô, khiến cô không thể nhúc nhích được chút nào. Anh chống khuỷu tay xuống giường, một tay đặt lên má cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cất lên chất giọng trầm ấm: “Em đúng là phải suy nghĩ cho sức khỏe của anh. Thế nên, Tiểu Thất, anh đúng là rất muốn thừa nước đục thả câu với em đấy, phải làm sao đây?”
Đôn Hoàng đầu tháng Tư, gió cát ngợp trời.
Trời còn chưa sáng, đường chân trời tối sầm sì, gần như có thể nối liền thành một dải với sa mạc, càng kéo cái nơi vốn dĩ đã mênh mông không có điểm dừng này ra thêm mù mịt, vô bờ bến, vô cùng vô tận như vũ trụ hồng hoang. Con người đứng ở trong đó, bé nhỏ và yếu đuối như một chú kiến giữa thế gian này vậy.
Không chút ánh sáng trên nhân gian.
Nhưng nhìn kỹ thì đại mạc lại được ánh trăng chiếu xuống, tỏa ra một màu trắng bạc. Nhưng đó là một khoảng sa mạc tối đen, xa xôi rộng lớn như vòm trời. Gió thổi qua, những lớp cát màu đen bị cuộn lên thật cao trên không trung, tạo thành một cột lốc xoáy hướng thẳng lên đường chân trời, di chuyển về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Nơi mà nó kéo tới, cát đen trở thành biển, sục sôi, cuộn trào, cùng với lốc xoáy gần như có thể nuốt chửng trời đất.
Có một chút ánh sáng yếu ớt lấp lánh di chuyển giữa biển đen, lúc sáng lúc tối.
Thứ di chuyển giữa biển đen là một người thiếu niên, mong manh, yếu đuối. Chiếc áo mỏng tang trên người bị gió thổi phần phật, đập liên tục vào cơ thể. Có mấy lần người ấy chỉ chực ngã nhào nhưng vẫn quật cường bò dậy tiếp tục tiến về phía trước. Gió cát cắt ngang qua gương mặt, đánh vào đau rát.
Người ấy giơ cánh tay lên để che mặt, cơ thể gầy gò, bé nhỏ cứ lảo đảo, lắc lư. Người ấy buông tay một cái, chiếc đèn pin trượt ra khỏi những ngón tay, lăn đi giữa cát đen, lăn mãi. Người ấy mải miết đuổi theo, gần như cũng lăn lộn bò toài theo. Nhưng cuối cùng, chút ánh sáng duy nhất ấy cũng bị nuốt chửng, giống như miệng của một con quái vật, ăn tươi nuốt sống chút hy vọng cuối cùng của anh.
Cánh tay bị thương vì những cơn gió cát quét qua, đã bắt đầu rớm máu.
Người thiếu niên nheo đôi mắt lại, cố gắng nhìn cho rõ con đường phía trước nhưng trời đất mênh mông, cảm giác phương hướng tại nơi đây đã mất đi sự chính xác.
Sa mạc Gobi đen, không có tín hiệu, giống như hồng hoang cô tịch, bắt đầu từ nguyên thủy, thời gian ở nơi đây đã không còn ý nghĩa.
Anh biết mình đã hoàn toàn mất liên lạc với chiếc xe trước đó đi cùng, thậm chí có thể nói rằng, nơi đây có thể sẽ là nấm mồ chôn xác anh. Anh không biết mình đã đi bao lâu, cũng không còn cảm thấy gót chân phồng rộp đã rách da chảy máu đau đớn đến mức nào nữa.
Hình như anh thậm chí còn không cảm nhận được đói và khát.
Những cột lốc xoáy như những lũ yêu ma đứng song song với trời, gào rít gọi anh tới. Anh đã không còn sức lực để trốn tránh nữa. Vào giây phút ánh sáng của chiếc đèn pin bị kéo đi, anh quyết định từ bỏ việc giãy giụa.
Người thiếu niên cười.
Bấy giờ anh mới chợt nhận ra đã lâu lắm rồi mình không cười, khóe miệng đã bị gió cát thổi đến khô nứt, chỉ cần nhếch mép lên là cực kỳ đau đớn. Anh lấy ra một chai nước, vặn ra, hướng xuống dưới rồi ngửa miệng lên đón nước một lúc, không một giọt nước nào rớt ra.
Anh thẳng thừng ném chai nước đi, thôi cứ như vậy đi.
Thiếu niên ngồi phịch xuống đất, nhìn những cột lốc xoáy càng lúc càng gần. Gió cát bay, thậm chí cát rơi cả vào trong mắt anh, khiến anh không còn nhìn rõ nữa. Anh nằm lên sa mạc, bỗng dưng lại nhìn rõ bầu trời sao trên cao một cách kỳ lạ.
Chẳng phải trời đang ngập đầy cát vàng ư, thế mà vẫn có thể nhìn thấy sao?
Người thiếu niên phì cười. Hóa ra ông trời vẫn còn thương mình ít nhiều, để anh trước lúc chết được ngắm nhìn bầu trời sao một lần, dạy anh nhớ lại hồi còn rất nhỏ bố từng bế anh ngồi trên một nơi cao, chỉ tay vào một ngôi sao trên trời và nói với anh rằng: Con nhìn ngôi sao kia đi, nó sáng sớm nhất và tắt cũng muộn nhất, là một ngôi sao sáng rất lâu.
Khi bị gió cát vùi lấp, suy nghĩ cuối cùng của thiếu niên là: Con còn chưa được nhìn thấy ngôi sao sáng dài lâu ấy.
Về sau, trong mơ hồ hình như người thiếu niên đã nhìn thấy một người.
Một người đàn ông, thân hình cao lớn, uy nghiêm.
Từ đồi cát hoang vu bước tới, gió bụi dặm trường nhưng vẫn đường hoàng, trang nghiêm. Ông đưa tay về phía anh, nói với anh: Con à, đứng lên đi.
Giọng nói trầm thấp, tràn đầy sức mạnh.
Cậu thiếu niên níu chặt lấy bàn tay của người đàn ông, giữ rất chặt, giống như nắm giữ chiếc phao cứu sinh cuối cùng của bản thân. Người đàn ông kéo anh đứng dậy, dẫn anh đi một con đường rất xa, rất xa. Xung quanh giống như sa mạc nhưng hình như cũng lại không giống, bởi vì giữa mênh mông còn có sương, mỏng manh, quấn quýt xung quanh hai người họ.
Người đàn ông xoa đầu anh và nói: Sau này con cần phải hăng hái tranh đấu hơn nữa.
Cậu thiếu niên níu chặt lấy vạt áo của người đàn ông.
Người đàn ông cười lên rất đẹp. Ông nhẹ nhàng nói: Ta phải đi rồi, con phải tự dựa vào chính mình.
Cậu thiếu niên lắc đầu, cậu nhìn thấy một cột lốc xoáy bốc lên tận trời cao đằng sau lưng ông, xé tan màn sương mỏng manh. Cậu thiếu niên rất muốn hét lên thật lớn nhắc nhở ông nhưng há hốc miệng hồi lâu mà vẫn không gọi ra được một chút âm thanh nào.
Anh chỉ có thể giương mắt nhìn cột lốc xoáy đó mỗi lúc một sát lại gần hơn, cho đến khi nó nuốt chửng người đàn ông…
“Bố!”
Giang Chấp choàng mở mắt.
Lồng ngực phập phồng lên xuống rất dữ dội, trên trán mồ hôi túa ra đầm đìa, nhễ nhại.
Trước mặt dường như vẫn còn là cát vàng ngợp trời, bên tai cũng là tiếng những hạt cát quét qua, anh thậm chí còn cảm nhận được màng nhĩ đau nhức.
Một lúc lâu sau anh ngồi bật dậy khỏi giường.
Cúi gằm đầu xuống.
Một cảm giác khó chịu đè nặng.
Một cơn ác mộng đã lâu lắm rồi không mơ thấy, vậy mà tối nay một lần nữa hiện về, anh thậm chí còn hét lên thành tiếng?
Giang Chấp giơ tay lên lau mồ hôi, khi ngón tay chạm vào khóe mắt, anh phát hiện nơi đó cũng đã ướt.
Men rượu quả nhiên hại người.
Anh những tưởng tất cả mọi chuyện đều có thể được lãng quên theo thời gian, cho dù không thể lãng quên thì vết sẹo đã từng to bằng cái bát ấy rồi cũng sẽ lành lặn hẳn. Ai ngờ, nơi nào cần đau vẫn sẽ đau. Giang Chấp cười khổ, hóa ra vết thương chung quy vẫn cứ là vết thương, không thể lãng quên, không thể lành hẳn.
“Anh thế này là… giật mình tỉnh giấc ư?” Bên giường có một giọng nói khẽ khàng vang lên.
Rất nhẹ nhàng và êm dịu nhưng lại đủ khiến Giang Chấp giật nảy mình, với tay bật ngọn đèn ngủ đầu giường theo phản xạ, “cạch” một tiếng đèn bật sáng, soi rõ gương mặt Thịnh Đường, người đang ngồi cạnh giường, chống cằm ngắm nhìn anh.
Giang Chấp sửng sốt nhìn cô chằm chằm, không khác gì gặp phải ma.
Một lúc lâu sau, anh trả lời lại câu hỏi của cô, nghiến răng nghiến lợi: “Phải, giật mình tỉnh giấc.” Sau đó anh lại quay đầu nhìn chiếc đồng hồ ở đầu giường, bình tĩnh hơn: “Đường Tiểu Thất, muộn vậy rồi em không ngủ đi, chạy tới bên giường ngồi ngắm anh chăm chú như vậy làm gì chứ?”
Bất thình lình như vậy, có ai là không giật mình chứ?
Thật ra ban nãy Thịnh Đường vẫn đang mơ mơ màng màng, giống như đã ngủ rồi, lại giống như chưa ngủ, xung quanh vẫn là căn nhà của Giang Chấp nhưng cũng lại giống như đang ở trong hang đá. Trong hang có một người đang ngồi, tay đeo găng, cầm theo một con dao khôi phục, đang xử lý bích họa một cách cực kỳ tỉ mỉ.
Nội dung của bích họa là gì cô không nhìn rõ, chỉ thấy đen sì sì một mảng.
Người đàn ông khôi phục bích họa cô chưa từng gặp bao giờ, cũng không quen biết, nhưng thật kỳ lạ, cô lại biết người ấy chính là Giáo sư Tiết Phạn.
Vóc người mảnh khảnh, cao ráo, góc nghiêng chăm chú, nghiêm túc.
Dường như giữa trời đất không còn gì tồn tại nữa, chỉ còn lại một bức bích họa và người đàn ông ngồi trước bích họa.
Thịnh Đường nhìn mãi nhìn mãi, trong lòng suy nghĩ: Quả nhiên danh hiệu đệ nhất mỹ nam thế giới khôi phục bích họa Đôn Hoàng không phải là khoác lác, đẹp trai thật đấy. Điều quan trọng là đẹp trai như vậy lại còn là giáo sư, là chuyên gia top đầu trong ngành, đây có lẽ mới là điểm khiến người ta mê đắm nhất.
Nhưng suy nghĩ ấy vừa hiện lên, cô lại lập tức nghĩ tới Giang Chấp.
Sư phụ của mình chẳng phải cũng như vậy sao, cũng đẹp trai, lại là bậc đàn anh về chuyên ngành, ờm… chỉ là tính khí không được dễ thương lắm, nhưng mà, dịu dàng đối với mình cực kỳ.
Vào lúc cô đang định so sánh xem hai người họ ai đẹp trai hơn thì thấy người đàn ông kia đứng lên rời khỏi hang đá.
Thịnh Đường thấy vậy đuổi theo gắt gao ở phía sau, vừa đuổi vừa hét: Ấy, đừng đi mà, con trai ông đi tìm ông khắp nơi đó…
Ngay sau đó thì cô nghe thấy Giang Chấp cuống quýt hét một tiếng: Bố!
Cô giật mình, tỉnh hẳn khỏi giấc mộng không sâu lắm.
Thịnh Đường ngang nhiên bình thản đối mặt với sự ngỡ ngàng của Giang Chấp. Cô ngồi thẳng người, vươn vai vặn vẹo một cái, tiện thể còn ngáp ngủ.
“Tiêu Dã nói với em, bình thường anh không uống dù chỉ một giọt rượu, dính rượu là sẽ say, mà sau khi say là sẽ xuất hiện vô vàn trạng thái khác nhau, cực kỳ thú vị, nên em mới tính qua đây hóng hớt cho vui. Với cả…”
Cô bê tách trà giải rượu ở đầu giường lên, bổ sung thêm: “Em cảm thấy sau khi say rượu mà tỉnh lại lúc nửa đêm chắc chắn sẽ rất khó chịu, anh uống một chút sẽ cảm thấy thoải mái hơn đấy.”
Giang Chấp hơi ngẩn người, sau đó một chút ấm áp dâng lên trong lòng, khẽ khàng mơn man như những sợi tơ vòng qua quấn chặt lấy trái tim, xua tan cảm giác sợ hãi sau cơn ác mộng. Điều này khiến anh nhận ra rằng, biết bao đêm nằm mộng trong những năm tháng trước kia anh đều chỉ làm bạn với cô đơn, anh phải mất rất nhiều thời gian mới có thể xoa dịu cảm giác khó chịu này, sau đó lại mất ngủ, cứ thế nhìn đường chân trời ngoài cửa sổ dần dần sáng lên.
Hôm nay sau cơn ác mộng, cô đã ở ngay bên cạnh, sống như vì sao sáng dài lâu mà anh không ngừng kiếm tìm trong mơ, cuối cùng nó đã tới hiện thực, bầu bạn với anh, kề cận bên anh. Cho dù nghẹt thở suốt đêm dài, mở mắt ra có cô, dường như màn đêm sau khi tỉnh dậy khỏi ác mộng cũng không còn đáng sợ đến vậy nữa.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Trái tim ấm áp của Giang Chấp dần chuyển sang ngứa ngáy, khơi gợi sự cảm động trong anh, còn có đôi chút kích động.
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Em đưa anh về nhà là cũng ở đây từ đó đến giờ sao?”
Không những không đi mà còn làm một tách trà giải rượu đợi anh, chăm sóc anh.
Thịnh Đường gật đầu, hai tay bưng tách trà giải rượu đưa ra trước mặt anh: “Anh uống một chút đi, trời nóng nó nguội chậm, giờ vừa hay đang ấm.”
Giang Chấp đón lấy, một hơi uống cạn.
Chỉ mùi hương của tách trà giải rượu cũng đã đủ khiến anh tỉnh táo rồi. Nhưng rõ ràng là như vậy, anh ngược lại bỗng cảm thấy mình càng say hơn. Anh mượn ánh sáng ngọn đèn ngủ để ngắm nhìn gương mặt cô. Xinh đẹp, thuần khiết, lại có đôi chút gian xảo… Tất cả hợp thành một chiếc móc câu, khiến tinh thần anh chao đảo.
Anh đặt chiếc bát đã rỗng không lên đầu giường, hỏi cô: “Tiêu Dã còn nói gì nữa?”
“Cũng chẳng nói gì nhiều, anh ấy cũng say đến không biết trời đất gì rồi, lúc đưa anh về nhà còn sống chết đòi nằm bên cạnh anh nữa. Em thấy như vậy cũng không ổn, lỡ như trong lúc ngủ anh ấy không chịu nằm yên thì phải làm sao? Nên em và Thẩm Dao mới hợp sức cùng nhau khiêng anh ấy về nhà. Trước khi nhắm mắt anh ấy bảo em qua nhà anh hóng chuyện vui, nói anh say rượu vào chắc chắn sẽ quậy phá.”
Giang Chấp thầm nghĩ: Tiêu Dã, cậu ăn nói như điên vậy, cứ làm như cậu từng nhìn thấy tôi sau khi say ra sao rồi ấy.
“Có điều…” Hai mắt Thịnh Đường sáng lấp lánh như phát hiện ra châu lục mới vậy, nửa đêm nửa hôm mà cô hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ: “Sư phụ, anh thật sự dính chút rượu vào là gục sao? Thật sự không uống được một chút rượu nào?”
Giang Chấp có phần ngượng ngập. Anh hắng giọng, quyết định không thảo luận chủ đề này với cô nữa.
“Em không sợ là Tiêu Dã cố tình sai em qua đây ‘chăm sóc’ anh à?” Anh nhấn hai chữ “chăm sóc” nặng hơn một chút.
Thịnh Đường bật cười: “Em biết là anh ấy cố tình đấy chứ. Nửa đêm nửa hôm bảo em ở lại đây, cô nam quả nữ, chắc chắn là anh ấy sợ thiên hạ chưa đủ loạn rồi. Nhưng mà em nghĩ, anh đã say rượu rồi, một khi tỉnh dậy sẽ khó chịu biết bao. Em vẫn quyết định ở lại chăm sóc anh xuất phát từ việc suy nghĩ tới sức khỏe của anh. Em có lòng tốt, anh tuyệt đối không được thừa nước đục thả câu đâu đấy.”
Giang Chấp quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt có nụ cười, cũng lại giấu cả những cảm xúc thâm sâu của người đàn ông.
Anh đưa tay về phía cô: “Tiểu Thất, em ngồi qua đây.”
Thịnh Đường đứng lên, nhưng không tiến sát tới phía trước anh: “Làm gì vậy? Không lẽ anh thật sự định giở trò với em?”
Giang Chấp thu tay về, chuyển sang chống lên trán: “Đau đầu, sắp nổ não tới nơi rồi.”
Hả?
Thịnh Đường sững người, thấy anh liên tục ấn tay lên đầu, trông có vẻ không giống giả vờ cho lắm. Cô bèn ghé sát lại gần anh: “Vậy phải làm sao đây?” Thật ra cô hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc người say, nhưng cũng cảm thấy sau khi say mà bị đau đầu thì thực sự khó chịu vô cùng.
“Anh vừa mới uống trà giải rượu, chắc chắn chưa thể có tác dụng nhanh như vậy được. Anh…”
Khi cô phát hiện ra có điều gì đó sai sai thì đã không kịp nữa rồi. Cánh tay cô bị Giang Chấp khống chế, ngay sau đó eo bị ôm chặt. Cô chưa kịp thảng thốt kêu lên thì một giây sau đã bị anh đè xuống giường. Cô hoảng hốt muốn ngồi dậy nhưng cơ thể vĩ đại của anh đã bao bọc lên trên.
Thịnh Đường căng thẳng, răng run rẩy va lập cập vào nhau, còn tự cắn cả vào lưỡi.
Giang Chấp đè chặt cô, khiến cô không thể nhúc nhích được chút nào. Anh chống khuỷu tay xuống giường, một tay đặt lên má cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cất lên chất giọng trầm ấm: “Em đúng là phải suy nghĩ cho sức khỏe của anh. Thế nên, Tiểu Thất, anh đúng là rất muốn thừa nước đục thả câu với em đấy, phải làm sao đây?”