Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184 - Chương 184 THẦN CHA
Chương 184 THẦN CHA
Thái độ của Tiêu Dã vẫn luôn rất rõ ràng, sau khi quay trở về chuyện công việc thì anh cũng cất cái vẻ bắng nhắng ban nãy lại, đập một cái xuống bàn, đưa ra ý kiến…
“Thôi thì đã làm phải làm cho trót, chúng ta cứ căn cứ theo tình hình trước mắt mà khôi phục! Mặc kệ nó thay đổi như thế nào, chí ít thì nền tảng của bích họa vẫn ở đó.”
Về điểm này, Tiêu Dã nói không sai.
Lúc đó khi hang đá xảy ra thay đổi, thật ra mỗi một thành viên của Sáu Viên Thịt Bằm đều có chút mơ hồ, bao gồm cả Giang Chấp, bởi vì nếu nghe ra thì dường như nội dung trong hang đá mà mỗi người nhìn thấy đều không giống nhau. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, qua sự quan sát tỉ mỉ và những phát hiện của họ sau khi trải qua sự việc, tình hình trong hang đá cũng chưa chắc đã tồi tệ đến mức như họ nghĩ.
Nội dung của bích họa thật ra về cơ bản không có gì thay đổi. Ví dụ như khu vực có hình đầu lâu mà Thẩm Dao phụ trách, thật ra đầu lâu vẫn còn, chỉ là hình ảnh mỗi người nhìn thấy không giống nhau: Tiêu Dã nhìn thấy nơi đó bị tổn hại nghiêm trọng hơn trước, Kỳ Dư thì chẳng nhìn thấy gì cả, Thịnh Đường thì chỉ loáng thoáng nhìn thấy những đường nét của đầu lâu…
Nói một cách khác, gốc rễ của bích họa luôn ở đó, hình thức biểu hiện phản chiếu lại trong đôi mắt của mỗi người có sự sai khác.
Vì sao lại như vậy?
Giang Chấp thì khăng khăng nhắm tới nguyên nhân hình tượng về những hiện tượng này, còn Tiêu Dã thì đơn giản, thô lỗ, đâm thẳng vào nội dung của bích họa.
Rất rõ ràng, điều này không thực tế.
Thế nên Giang Chấp đã lập tức lên tiếng phản bác anh ấy: “Đợi tới lúc cậu cho là đã khôi phục xong xuôi thì hang số 0 nên mở hay là nên đóng?”
Tiêu Dã liền im miệng.
Đạo lý ai cũng hiểu, không giải quyết vấn đề căn nguyên thì làm sao khôi phục? Cuối cùng cứ nghĩ khôi phục xong xuôi rồi nhưng ở trong mắt của người khác vẫn là một mảng bụi bặm hoặc chẳng có gì cả… vậy há chẳng phải càng trở thành trò cười ư?
La Chiếm nói: “Thật ra điều Giáo sư Hồ lo lắng nhất là xảy ra chuyện, vì dù sao trước đó cũng đã từng xảy ra chuyện rồi. Chỉ cần có thể đánh tan băn khoăn này thì tôi nghĩ trong Viện vẫn sẽ ủng hộ công tác khôi phục hang số 0 thôi.”
Giang Chấp trầm mặc, rất lâu sau mới cầm cốc trà sữa lên, dứt khoát tu một ngụm hết hơn nửa cốc.
Thịnh Đường ngồi ngay bên cạnh anh, tuy không ngước mắt lên nhìn anh nhưng kỳ lạ thay cũng cảm nhận được những tâm trạng lên xuống bất định trong lòng anh. Cô lại bất thình lình nhớ tới cuộc đối thoại hôm trước giữa Giáo sư Hồ và Giang Chấp. Cuộc đối thoại đó lọt vào tai cô không thua kém gì một trận cuồng phong bão tố.
Sau đó cô đã kịp lẻn đi trước khi Giang Chấp đi ra khỏi phòng họp.
Về sau nữa, trong lúc cả đám bọn họ đợi Giang Chấp, cô âm thầm điều tra những thông tin liên quan đến Tiết Cố Tiên nhưng không thể nào tra cứu được cái tên này ở trên mạng. Thật ra không cần điều tra cô cũng đã hiểu rồi, Giáo sư Hồ nhắc lại vụ mất tích nhiều năm về trước, cũng nói rằng cá tính của Giang Chấp rất giống bố mình. Còn Giang Chấp lại nói rằng: Tiết Cố Tiên, ông ấy không xứng làm bố của anh.
Quen biết với Giáo sư Hồ, họ Tiết, lại mất tích nhiều năm về trước, ngoài Tiết Cố Tiên ra còn có thể là ai khác?
Chuyện đáng sợ nhất trên đời chính là liên tưởng.
Giống như Giáo sư Tiết Phạn, sở dĩ được mọi người kính trọng là bởi ông luôn tôn sùng phương pháp khôi phục bích họa truyền thống và sở hữu một tay nghề không ai bì kịp. Còn Giang Chấp, một nhà khôi phục bích họa rõ ràng đã có danh tiếng và những vinh quang ở nước ngoài nhưng lại cực kỳ hiểu biết về bích họa Đôn Hoàng, hơn nữa cũng đồng thời rất thuần thục phương pháp truyền thống, nói như vậy quả thực không hợp lý, vì dù sao ở phương Tây đa phần là bích họa ướt còn những bích họa trong hang động Altamira ở Tây Ban Nha trước đây, ở Ai Cập sau này hay bích họa Trung Quốc cổ đại thì đều là bích họa khô. Trung Quốc phải tới thời nhà Nguyên mới có bích họa ướt, thế nên hai phía Đông Tây có một sự khác biệt rất lớn trong phương pháp khôi phục bích họa.
Cũng có nghĩa là, một nhà khôi phục hải ngoại trước đây chưa từng sống ở Đôn Hoàng lại không những tinh thông phương pháp khôi phục bích họa ướt phương Tây mà còn nắm được cả những tinh túy trong phương pháp khôi phục bích họa cổ xưa của Trung Quốc, điều này chẳng lẽ không kỳ lạ lắm sao?
Trước kia Thịnh Đường từng nghi ngờ, nhưng lại nghĩ: Fan thần cơ mà, tư chất hơn người, định sẵn là người được trời sinh ra để làm ngành này, ngay cả Giáo sư Hồ chẳng phải cũng đã khẳng định anh có một sự nhanh nhạy tuyệt đối đối với việc khôi phục bích họa hay sao?
Nhưng sau khi nghe xong đoạn đối thoại đó, Thịnh Đường đã hiểu hết tất cả.
Và cuối cùng cũng hiểu được mục đích thật sự của Giang Chấp khi tiếp nhận hang số 0, càng hiểu vì sao anh lại vượt ngàn dặm xa xôi hướng tới Đôn Hoàng.
Tiết Cố Tiên, Tiết Phạn.
Để bảo đảm sự chuẩn xác, Thịnh Đường lại len lén hỏi Tiêu Dã, cố tình làm như không có chuyện gì, hỏi anh ấy có từng nghe đến cái tên Tiết Cố Tiên hay không.
Lúc hỏi, cô chắc chắn rằng mình không nhớ nhầm, bởi vì lúc đó khi Giang Chấp nói đến cái tên này, anh gần như gằn giọng nhấn mạnh từng chữ một, nhấn rất rõ ràng và sắc nét, có thể nghe ra được cái tên này đã để lại một khúc mắc ở trong lòng anh.
Tiêu Dã nghĩ một lúc lâu rồi tự đập tay vào đầu, “ồ” lên một tiếng, kéo giọng ra rất dài, nói với cô: “Chưa từng nghe qua? Ai vậy?”
Không biết thì ồ với à cái gì chứ?
Thịnh Đường cốc vào đầu anh ấy khiến Tiêu Dã đau đớn kêu la oai oái.
Nhìn ra được Tiêu Dã có vẻ không biết thật, tuy rằng quan hệ thân thiết với Giang Chấp nhưng cũng không phải là biết rõ mọi chuyện về Giang Chấp. Thịnh Đường hỏi Thịnh Tử Viêm, nghĩ tới chuyện người bố điển trai đó của cô hồi trẻ cũng không ít lần len lỏi vào Đôn Hoàng, vì thế nên có không ít tác phẩm nổi tiếng lấy Đôn Hoàng làm đề tài. Đều là những người xêm xêm tuổi nhau, có lẽ ông sẽ nghe được thông tin ít nhiều.
Quả nhiên, phản ứng của Thịnh Tử Viêm bình thản một cách khác thường, đầu tiên ông hỏi cô nghe được cái tên này từ đâu ra. Thịnh Đường nghe ông nói như vậy là biết ngay mọi chuyện có hy vọng, cô nói mình vô tình nghe được. Sợ Thịnh Tử Viêm trả lời nhẹ nhàng cho xong chuyện, cô lập tức gạn hỏi: “Bố chỉ cần nói xem Tiết Cố Tiên có phải là Giáo sư Tiết Phạn không thôi.”
Ở đầu kia, Thịnh Tử Viêm trầm mặc giây lát, không giấu giếm: “Đúng vậy, ông ấy từng đổi tên, đời các con sẽ chỉ biết đến Tiết Phạn.”
Trùng khớp rồi!
Thịnh Đường không hiểu mình bị làm sao nữa, rõ ràng là một đáp án có thể nghĩ ra được nhưng nghe từ miệng người khác vẫn khiến cô cảm thấy sửng sốt. Bố của Giang Chấp lại chính là nhân vật truyền kỳ của Đôn Hoàng, Giáo sư Tiết Phạn ư?
Cha của Fan thần… Thần cha, quả nhiên khác với người thường.
Chỉ có điều, Thần cha họ Tiết, Giang Chấp họ Giang… Là nghệ danh? Không đúng, bút danh? Càng không đúng, vậy là cái gì danh? Tên gọi khác? Thịnh Đường nghĩ một lúc lâu, lẽ nào theo họ mẹ?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự là theo họ mẹ thì theo đúng rồi. Cái tên Tiết Phạn dù nhìn kiểu gì, đọc kiểu gì cũng không hay bằng cái tên Giang Chấp được, cứ có ảo giác là một người đạo mạo uy nghiêm.
“Bố, bố có vẻ hiểu khá rõ về những chuyện quá khứ của Giáo sư Tiết Phạn đấy nhỉ? Vậy phu nhân của ông ấy là ai? Tên là gì ạ?”
Ở đầu kia Thịnh Tử Viêm nói: “Con nghĩ nhiều rồi, bố chỉ trùng hợp biết được tên trước khi đổi của Tiết Phạn là Tiết Cố Tiên mà thôi.”
“Vậy vì sao ông ấy lại đổi tên?”
Thịnh Tử Viêm buông tiếng thở dài: “Đường à, hay là thế này. Con đợi bố con một trăm năm nữa xuống tới địa phủ, nếu có duyên bắt gặp bố sẽ hỏi giúp con, được không? Đương nhiên, chuyện này chúng ta không gấp được.”
…
Bị Mạc Họa chiều hư rồi, Thịnh Đường cảm thấy người bố vốn tốt đẹp của mình đã bị một người phụ nữ dẫn vào con đường sai trái như thế đấy.
Một bữa cơm tối khiến tất cả mọi người ăn xong đều không cảm thấy thoải mái. Chuyện của hang số 0 như một nút thắt chết, mặc cho họ có xông xáo giãy giụa bằng cách nào thì dường như vẫn không thể cởi được nút thắt này.
Mọi người đều uống nhiều rồi.
Con người vào lúc vui rất dễ say, nhưng con người vào lúc rối lòng dường như còn dễ say hơn nữa.
La Chiếm đi theo hình xoắn quẩy, Kỳ Dư khoác cánh tay lên vai anh ấy. Anh ấy ôm hông Kỳ Dư, gần như cả hai lôi kéo nhau đi về phía nhà chung cư. Vietwriter.vn
Thẩm Dao và Thịnh Đường vẫn còn chút tỉnh táo, vì họ vốn dĩ cũng không uống quá nhiều.
Một Giang Chấp xưa nay không uống dù chỉ một giọt rượu cũng bị Tiêu Dã cưỡng chế ép uống mấy ly, quả nhiên là… say khướt. Tiêu Dã một khi uống nhiều là sẽ thích cười, tiếng cười cực kỳ sảng khoái, giòn giã. Anh ấy và Giang Chấp đi phía trước Thịnh Đường, cánh tay của hai người họ đều khoác lên vai đối phương, quấn quýt phải gọi là dính như sam.
Cùng với làn gió đêm dịu dàng, những câu thì thầm của Tiêu Dã và Giang Chấp cũng bay ra phía sau…
“Cậu bảo Đường Đường gọi cậu một tiếng sư phụ, sư phụ, vậy tức là cậu và Thịnh Tử Viêm đang bằng vai phải lứa với nhau… Cậu tán con gái nhà người ta hả? Ha, cậu cứ đợi đó mà coi, Thịnh Tử Viêm chắc chắn… chắc chắn không bao giờ bỏ qua cho cậu…”
Thái độ của Tiêu Dã vẫn luôn rất rõ ràng, sau khi quay trở về chuyện công việc thì anh cũng cất cái vẻ bắng nhắng ban nãy lại, đập một cái xuống bàn, đưa ra ý kiến…
“Thôi thì đã làm phải làm cho trót, chúng ta cứ căn cứ theo tình hình trước mắt mà khôi phục! Mặc kệ nó thay đổi như thế nào, chí ít thì nền tảng của bích họa vẫn ở đó.”
Về điểm này, Tiêu Dã nói không sai.
Lúc đó khi hang đá xảy ra thay đổi, thật ra mỗi một thành viên của Sáu Viên Thịt Bằm đều có chút mơ hồ, bao gồm cả Giang Chấp, bởi vì nếu nghe ra thì dường như nội dung trong hang đá mà mỗi người nhìn thấy đều không giống nhau. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, qua sự quan sát tỉ mỉ và những phát hiện của họ sau khi trải qua sự việc, tình hình trong hang đá cũng chưa chắc đã tồi tệ đến mức như họ nghĩ.
Nội dung của bích họa thật ra về cơ bản không có gì thay đổi. Ví dụ như khu vực có hình đầu lâu mà Thẩm Dao phụ trách, thật ra đầu lâu vẫn còn, chỉ là hình ảnh mỗi người nhìn thấy không giống nhau: Tiêu Dã nhìn thấy nơi đó bị tổn hại nghiêm trọng hơn trước, Kỳ Dư thì chẳng nhìn thấy gì cả, Thịnh Đường thì chỉ loáng thoáng nhìn thấy những đường nét của đầu lâu…
Nói một cách khác, gốc rễ của bích họa luôn ở đó, hình thức biểu hiện phản chiếu lại trong đôi mắt của mỗi người có sự sai khác.
Vì sao lại như vậy?
Giang Chấp thì khăng khăng nhắm tới nguyên nhân hình tượng về những hiện tượng này, còn Tiêu Dã thì đơn giản, thô lỗ, đâm thẳng vào nội dung của bích họa.
Rất rõ ràng, điều này không thực tế.
Thế nên Giang Chấp đã lập tức lên tiếng phản bác anh ấy: “Đợi tới lúc cậu cho là đã khôi phục xong xuôi thì hang số 0 nên mở hay là nên đóng?”
Tiêu Dã liền im miệng.
Đạo lý ai cũng hiểu, không giải quyết vấn đề căn nguyên thì làm sao khôi phục? Cuối cùng cứ nghĩ khôi phục xong xuôi rồi nhưng ở trong mắt của người khác vẫn là một mảng bụi bặm hoặc chẳng có gì cả… vậy há chẳng phải càng trở thành trò cười ư?
La Chiếm nói: “Thật ra điều Giáo sư Hồ lo lắng nhất là xảy ra chuyện, vì dù sao trước đó cũng đã từng xảy ra chuyện rồi. Chỉ cần có thể đánh tan băn khoăn này thì tôi nghĩ trong Viện vẫn sẽ ủng hộ công tác khôi phục hang số 0 thôi.”
Giang Chấp trầm mặc, rất lâu sau mới cầm cốc trà sữa lên, dứt khoát tu một ngụm hết hơn nửa cốc.
Thịnh Đường ngồi ngay bên cạnh anh, tuy không ngước mắt lên nhìn anh nhưng kỳ lạ thay cũng cảm nhận được những tâm trạng lên xuống bất định trong lòng anh. Cô lại bất thình lình nhớ tới cuộc đối thoại hôm trước giữa Giáo sư Hồ và Giang Chấp. Cuộc đối thoại đó lọt vào tai cô không thua kém gì một trận cuồng phong bão tố.
Sau đó cô đã kịp lẻn đi trước khi Giang Chấp đi ra khỏi phòng họp.
Về sau nữa, trong lúc cả đám bọn họ đợi Giang Chấp, cô âm thầm điều tra những thông tin liên quan đến Tiết Cố Tiên nhưng không thể nào tra cứu được cái tên này ở trên mạng. Thật ra không cần điều tra cô cũng đã hiểu rồi, Giáo sư Hồ nhắc lại vụ mất tích nhiều năm về trước, cũng nói rằng cá tính của Giang Chấp rất giống bố mình. Còn Giang Chấp lại nói rằng: Tiết Cố Tiên, ông ấy không xứng làm bố của anh.
Quen biết với Giáo sư Hồ, họ Tiết, lại mất tích nhiều năm về trước, ngoài Tiết Cố Tiên ra còn có thể là ai khác?
Chuyện đáng sợ nhất trên đời chính là liên tưởng.
Giống như Giáo sư Tiết Phạn, sở dĩ được mọi người kính trọng là bởi ông luôn tôn sùng phương pháp khôi phục bích họa truyền thống và sở hữu một tay nghề không ai bì kịp. Còn Giang Chấp, một nhà khôi phục bích họa rõ ràng đã có danh tiếng và những vinh quang ở nước ngoài nhưng lại cực kỳ hiểu biết về bích họa Đôn Hoàng, hơn nữa cũng đồng thời rất thuần thục phương pháp truyền thống, nói như vậy quả thực không hợp lý, vì dù sao ở phương Tây đa phần là bích họa ướt còn những bích họa trong hang động Altamira ở Tây Ban Nha trước đây, ở Ai Cập sau này hay bích họa Trung Quốc cổ đại thì đều là bích họa khô. Trung Quốc phải tới thời nhà Nguyên mới có bích họa ướt, thế nên hai phía Đông Tây có một sự khác biệt rất lớn trong phương pháp khôi phục bích họa.
Cũng có nghĩa là, một nhà khôi phục hải ngoại trước đây chưa từng sống ở Đôn Hoàng lại không những tinh thông phương pháp khôi phục bích họa ướt phương Tây mà còn nắm được cả những tinh túy trong phương pháp khôi phục bích họa cổ xưa của Trung Quốc, điều này chẳng lẽ không kỳ lạ lắm sao?
Trước kia Thịnh Đường từng nghi ngờ, nhưng lại nghĩ: Fan thần cơ mà, tư chất hơn người, định sẵn là người được trời sinh ra để làm ngành này, ngay cả Giáo sư Hồ chẳng phải cũng đã khẳng định anh có một sự nhanh nhạy tuyệt đối đối với việc khôi phục bích họa hay sao?
Nhưng sau khi nghe xong đoạn đối thoại đó, Thịnh Đường đã hiểu hết tất cả.
Và cuối cùng cũng hiểu được mục đích thật sự của Giang Chấp khi tiếp nhận hang số 0, càng hiểu vì sao anh lại vượt ngàn dặm xa xôi hướng tới Đôn Hoàng.
Tiết Cố Tiên, Tiết Phạn.
Để bảo đảm sự chuẩn xác, Thịnh Đường lại len lén hỏi Tiêu Dã, cố tình làm như không có chuyện gì, hỏi anh ấy có từng nghe đến cái tên Tiết Cố Tiên hay không.
Lúc hỏi, cô chắc chắn rằng mình không nhớ nhầm, bởi vì lúc đó khi Giang Chấp nói đến cái tên này, anh gần như gằn giọng nhấn mạnh từng chữ một, nhấn rất rõ ràng và sắc nét, có thể nghe ra được cái tên này đã để lại một khúc mắc ở trong lòng anh.
Tiêu Dã nghĩ một lúc lâu rồi tự đập tay vào đầu, “ồ” lên một tiếng, kéo giọng ra rất dài, nói với cô: “Chưa từng nghe qua? Ai vậy?”
Không biết thì ồ với à cái gì chứ?
Thịnh Đường cốc vào đầu anh ấy khiến Tiêu Dã đau đớn kêu la oai oái.
Nhìn ra được Tiêu Dã có vẻ không biết thật, tuy rằng quan hệ thân thiết với Giang Chấp nhưng cũng không phải là biết rõ mọi chuyện về Giang Chấp. Thịnh Đường hỏi Thịnh Tử Viêm, nghĩ tới chuyện người bố điển trai đó của cô hồi trẻ cũng không ít lần len lỏi vào Đôn Hoàng, vì thế nên có không ít tác phẩm nổi tiếng lấy Đôn Hoàng làm đề tài. Đều là những người xêm xêm tuổi nhau, có lẽ ông sẽ nghe được thông tin ít nhiều.
Quả nhiên, phản ứng của Thịnh Tử Viêm bình thản một cách khác thường, đầu tiên ông hỏi cô nghe được cái tên này từ đâu ra. Thịnh Đường nghe ông nói như vậy là biết ngay mọi chuyện có hy vọng, cô nói mình vô tình nghe được. Sợ Thịnh Tử Viêm trả lời nhẹ nhàng cho xong chuyện, cô lập tức gạn hỏi: “Bố chỉ cần nói xem Tiết Cố Tiên có phải là Giáo sư Tiết Phạn không thôi.”
Ở đầu kia, Thịnh Tử Viêm trầm mặc giây lát, không giấu giếm: “Đúng vậy, ông ấy từng đổi tên, đời các con sẽ chỉ biết đến Tiết Phạn.”
Trùng khớp rồi!
Thịnh Đường không hiểu mình bị làm sao nữa, rõ ràng là một đáp án có thể nghĩ ra được nhưng nghe từ miệng người khác vẫn khiến cô cảm thấy sửng sốt. Bố của Giang Chấp lại chính là nhân vật truyền kỳ của Đôn Hoàng, Giáo sư Tiết Phạn ư?
Cha của Fan thần… Thần cha, quả nhiên khác với người thường.
Chỉ có điều, Thần cha họ Tiết, Giang Chấp họ Giang… Là nghệ danh? Không đúng, bút danh? Càng không đúng, vậy là cái gì danh? Tên gọi khác? Thịnh Đường nghĩ một lúc lâu, lẽ nào theo họ mẹ?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự là theo họ mẹ thì theo đúng rồi. Cái tên Tiết Phạn dù nhìn kiểu gì, đọc kiểu gì cũng không hay bằng cái tên Giang Chấp được, cứ có ảo giác là một người đạo mạo uy nghiêm.
“Bố, bố có vẻ hiểu khá rõ về những chuyện quá khứ của Giáo sư Tiết Phạn đấy nhỉ? Vậy phu nhân của ông ấy là ai? Tên là gì ạ?”
Ở đầu kia Thịnh Tử Viêm nói: “Con nghĩ nhiều rồi, bố chỉ trùng hợp biết được tên trước khi đổi của Tiết Phạn là Tiết Cố Tiên mà thôi.”
“Vậy vì sao ông ấy lại đổi tên?”
Thịnh Tử Viêm buông tiếng thở dài: “Đường à, hay là thế này. Con đợi bố con một trăm năm nữa xuống tới địa phủ, nếu có duyên bắt gặp bố sẽ hỏi giúp con, được không? Đương nhiên, chuyện này chúng ta không gấp được.”
…
Bị Mạc Họa chiều hư rồi, Thịnh Đường cảm thấy người bố vốn tốt đẹp của mình đã bị một người phụ nữ dẫn vào con đường sai trái như thế đấy.
Một bữa cơm tối khiến tất cả mọi người ăn xong đều không cảm thấy thoải mái. Chuyện của hang số 0 như một nút thắt chết, mặc cho họ có xông xáo giãy giụa bằng cách nào thì dường như vẫn không thể cởi được nút thắt này.
Mọi người đều uống nhiều rồi.
Con người vào lúc vui rất dễ say, nhưng con người vào lúc rối lòng dường như còn dễ say hơn nữa.
La Chiếm đi theo hình xoắn quẩy, Kỳ Dư khoác cánh tay lên vai anh ấy. Anh ấy ôm hông Kỳ Dư, gần như cả hai lôi kéo nhau đi về phía nhà chung cư. Vietwriter.vn
Thẩm Dao và Thịnh Đường vẫn còn chút tỉnh táo, vì họ vốn dĩ cũng không uống quá nhiều.
Một Giang Chấp xưa nay không uống dù chỉ một giọt rượu cũng bị Tiêu Dã cưỡng chế ép uống mấy ly, quả nhiên là… say khướt. Tiêu Dã một khi uống nhiều là sẽ thích cười, tiếng cười cực kỳ sảng khoái, giòn giã. Anh ấy và Giang Chấp đi phía trước Thịnh Đường, cánh tay của hai người họ đều khoác lên vai đối phương, quấn quýt phải gọi là dính như sam.
Cùng với làn gió đêm dịu dàng, những câu thì thầm của Tiêu Dã và Giang Chấp cũng bay ra phía sau…
“Cậu bảo Đường Đường gọi cậu một tiếng sư phụ, sư phụ, vậy tức là cậu và Thịnh Tử Viêm đang bằng vai phải lứa với nhau… Cậu tán con gái nhà người ta hả? Ha, cậu cứ đợi đó mà coi, Thịnh Tử Viêm chắc chắn… chắc chắn không bao giờ bỏ qua cho cậu…”