Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118 - Chương 118
Chương 118 COI NHƯ TỚI GẶP MẶT ĐÀN ANH CỦA EM ĐI
Bầu không khí bữa sáng rất kỳ lạ.
Tiêu Dã uể oải, ngáp ngủ liên tục, cổ không dám cử động, nói là tối qua nằm mơ có người đuổi bắt anh ấy chạy liên tục mấy con phố dài, khiến anh ấy bị sái cổ. Còn một chuyện quái dị hơn nữa, sáng nay lúc anh ấy ngủ dậy, quần áo trên người không cánh mà bay, cũng không thấy đắp chăn, nơi duy nhất có một chút che đậy chính là mặt… bằng chiếc quần lót sạch sẽ của anh ấy.
Câu này dĩ nhiên anh ấy không thể nói ra. Lúc ăn cơm, anh ấy vẫn còn tỉ mỉ nhớ lại giấc mơ tối qua, luôn có cảm giác người đuổi theo anh ấy trong mơ là nam giới, khuôn mặt loáng thoáng còn có phần quen thuộc nữa.
Thẩm Dao không mấy tập trung. Bình thường cho dù chỉ ra ngoài ăn sáng, cô ấy cũng phải tô son trát phấn, vậy mà hôm nay chường mặt mộc ra ngoài trời, trước mặt đặt ba chiếc đĩa to, đếm kỹ thì có tới mười tám loại đồ ăn. Lúc ăn sáng, ánh mắt của cô ấy bất định, cứ chốc chốc lại liếc về phía đầu Giang Chấp.
Giang Chấp thì coi như liệt nửa người, theo như chính anh định nghĩa.
Nguyên do từ một cú lỡ tay của Thịnh Đường sáng nay.
Trên thực tế, Thịnh Đường không cảm thấy di động rơi xuống ngón chân thì có thể đau đến mức nào, nhưng ngay lúc đó Giang Chấp đã bày ra điệu bộ như thương binh hạng ba, trâng tráo nói với Thịnh Đường: Đường Tiểu Thất, em biết thế nào gọi là tai bay vạ gió chưa?
Tai bay vạ gió, cô cũng đủ tai vạ.
Vừa mới tỉnh giấc, vốn dĩ tinh thần đầy sảng khoái, ai ngờ lại gặp phải ma quỷ trên trời rơi xuống? Tiếp theo đó chính là khoảng thời gian cho Giang Chấp ra điều kiện.
Bữa sáng anh phải được uống một cốc trà sữa do chính tay cô pha, bởi vì cô đã làm cho anh bị thương.
Thịnh Đường cảm thấy mình cực kỳ oan uổng, sao qua miệng anh mình như trở thành một kẻ đầy rẫy tội ác vậy? Vấn đề là nếu anh không hù dọa cô, cô có thể tuột tay làm rơi di động không? Đợi cơn ấm ức trôi qua rồi cô mới nhìn lại thấy Giang Chấp áo quần không chỉnh tề. Đâu phải là áo sơ mi, rõ ràng là một bộ đồ ngủ, còn lả lơi như sắp tuột. Nhìn thì rất… rất muốn giúp anh kéo xuống chút nữa. Nhất là chiếc đai ở hông, chỉ cần giật nhẹ một cái… (♥•♥)
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn là xảy ra chuyện.
Tay Giang Chấp đã già còn không biết xấu hổ còn gia tăng thêm điều kiện: “À suýt chút nữa thì quên, hai cốc trà sữa.”
Dựa vào đâu!
Giang Chấp tự chỉ vào bản thân khuơ tay từ trên xuống dưới: “Tối qua tôi tốt bụng chăm sóc em. Em ấy à, nôn đầy ra người tôi. Đường Tiểu Thất, em có thể mặt dày không thừa nhận, nhưng tôi không thể mặt dày lãng quên.”
Hai cốc thì hai cốc.
Đầu mày Thịnh Đường còn chẳng buồn nhăn lại chút nào. Một là cô quả thực đã nhìn thấy bộ quần áo treo trước cửa sổ. Hai là, ai bảo tâm trạng cô đang vui chứ. Ngàn vạn kiếp nạn khó khăn này có đáng là gì, đều không quan trọng bằng Fan thần. Cho dù chỉ nhìn thấy cái tên Fan thần này trên màn hình lớn thôi thì bao nhiêu ấm ức tủi hổ cũng đều tan thành mây khói.
Thế nên đến giờ ăn sáng, Thịnh Đường đặt hai cốc trà sữa cành cạch hai tiếng ra trước mặt Giang Chấp, còn trái tim đã bay đi đâu từ lúc nào. Vượt qua nhà ăn đông đúc người, bay về phía trời xanh mây trắng, lướt tới giảng đường nổi tiếng của trường là có thể được tận mắt nhìn thấy phong thái của Fan thần!
Tiêu Dã nhìn thấy trước mặt Giang Chấp có hai cốc trà sữa, tự suy nghĩ nhiều bèn giơ tay định với lấy nhưng đã bị Giang Chấp lẳng lặng dịch chuyển đi. Tiêu Dã đòi hỏi: “Mồm miệng chẳng có vị gì cả, cậu có hai cốc cơ mà, cho tôi một cốc.”
Giang Chấp liếc nhìn anh ấy bằng ánh mắt “Cậu mơ đi”, mặc kệ anh ấy, từ tốn uống trà sữa.
“Làm người phải thân thiện, chúng ta là cộng sự, uống của cậu một cốc trà sữa thì làm sao chứ?” Tiêu Dã kháng nghị.
Giang Chấp bê cốc trà sữa lên, hỏi anh ấy nửa đùa nửa thật: “Cái gì?”
“Tôi bảo là, tôi uống của cậu một cốc trà sữa thì đã sao? Chúng ta là cộng sự!”
“Câu trước đó nữa, con người phải cái gì cơ?”
“Thân thiện!”
Giang Chấp tu hết quá nửa cốc trà sữa ngay trước mặt anh ấy rồi từ tốn nói một câu: “Tiếng Trung của tôi không giỏi, không hiểu nghĩa của hai từ này.”
Tiêu Dã hơi nheo mắt lại. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, không thể lấy đấu mà đo mực nước biển. Một người nhìn bề ngoài có vẻ thanh tao cao ngạo, vậy mà vẫn có thể tồn tại đức tính “vô liêm sỉ”.
Giang Chấp mặc kệ khuôn mặt “không được thỏa mãn” đó của Tiêu Dã, đặt cốc xuống, ngữ khí vẫn rất chậm rãi và từ tốn: “Tư Thiệu là ai?”
Cả bàn ăn im ắng trong giây lát.
Tiêu Dã và Thẩm Dao ngơ ngác nhìn nhau.
Còn Thịnh Đường phải mất một lúc mới chợt tỉnh ra anh đang nói chuyện với mình, cô “à” lên một tiếng: “Một người anh trong trường.”
Cô sắp không còn mặt mũi nào đi gặp anh ấy nữa rồi. Tiếng kêu thảm khốc sáng nay đã khiến cho đối phương run rẩy tim gan, di động rơi xuống vẫn không đứt liên lạc, Tư Thiệu liên tục hỏi cô có chuyện gì xảy ra. Tên quỷ Giang Chấp này, quả thực đã khiến cô mất điểm trước mặt Tư Thiệu.
Nói về Tư Thiệu, đó là một nhân vật đình đám thuộc hàng hot boy ở trường. Anh ấy hơn cô hai khóa, chủ công về kiến trúc gỗ, nền tảng mỹ thuật dĩ nhiên không cần bàn cãi, giống như cô đều là một viên ngọc quý giá trong mắt các giáo sư của trường. Nhưng điểm khiến Tư Thiệu hấp dẫn người ta nhất lại không nằm ở chuyên ngành của anh ấy mà nằm ở tài năng âm nhạc.
Chỉ cần là nhạc cụ, có dây là có thể kéo, có phím là có thể đàn, có lỗ là có thể thổi. Dữ dội hơn, anh ấy còn là ca sĩ hát chính cho quán bar mang tên “Vòng thời gian”. Có người ghi hình bản live của anh ấy rồi đăng lên mạng, độ hot cực kỳ dữ dội, đồng thời cũng từng thu hút không ít các công ty âm nhạc muốn ký hợp đồng. Nhưng tất cả đều bị anh ấy từ chối, anh ấy chỉ muốn coi nghề ca sĩ là một nghề tay trái, một sở thích cá nhân.
Trên sân khấu của quán bar “Vòng thời gian”, Tư Thiệu chính là một ca thần danh xứng với thực, chỉ cần cất giọng hát lên, các cô gái bên dưới sẽ hú hét ầm ĩ.
“Đàn anh à…” Tiêu Dã thính tai: “Có ý với em sao?”
Thịnh Đường nhìn anh ấy một lượt từ trên xuống dưới: “Có ý với em hay không thì liên quan gì tới anh?”
“Lạnh lùng vô tình.” Tiêu Dã nói: “Đừng thân thiết với những người đàn ông khác như vậy, sư huynh đây sẽ ghen đấy.”
Thịnh Đường không nói không rằng, lập tức đẩy lọ giấm ra trước mặt anh ấy: “Nào, anh uống thử em xem.”(*)
(*) ”Ghen tuông” trong tiếng Trung còn có nghĩa là “ăn giấm”.
Vươn một bàn tay qua cầm lọ giấm lên, Giang Chấp tỏ thái độ uể oải, đổ một ít giấm lên quả trứng ốp la trên đĩa… Thịnh Đường cảm thấy ê răng, người bình thường ăn trứng ốp la cùng lắm sẽ đổ thêm một ít xì dầu chứ.
“Tầm chiều nay là tới giờ lên đường rồi.” Đổ được một lượng vừa đủ rồi, anh đặt lọ giấm xuống, nói một câu.
“Hả?” Cả ba người đồng thanh lên tiếng.
Thẩm Dao ngơ ngơ ngẩn ngẩn cả một buổi sáng cuối cùng cũng lấy lại được chút tinh thần, nói: “Chẳng phải chúng ta còn thời gian hai ngày để giao lưu sao?”
Ngoài việc giải quyết vấn đề linh cảm trên bích họa của hang số 0, họ còn đại diện cho Viện Nghiên cứu Đôn Hoàng tới Bắc Kinh giao lưu, chủ yếu là thảo luận về kỹ thuật khôi phục mới nhất với một số chuyên gia khôi phục văn vật. Mà buổi giao lưu này đối với Tiêu Dã là cực kỳ quan trọng, vừa hay chính là chủ đề hoàn thiện và cải tiến kỹ thuật khôi phục chữ số.
Giang Chấp cắm chiếc dĩa xuống, từ từ gặm một lát thịt hun khói: “Giao lưu online cũng được.”
Tiêu Dã vào lúc này rất đau đầu chuyện về Đôn Hoàng, anh ấy nghĩ có thể lần lữa thêm ngày nào hay ngày ấy: “Tôi cảm thấy đột xuất thay đổi lịch trình như thế này quá phiền phức, giao lưu online thì ở ngay trong khách sạn cũng rất ổn.”
“Chủ yếu là không có vé, một ngày chỉ có đúng một chuyến bay thẳng, không thể đổi chuyến bay được.” Thịnh Đường lập tức nói.
Giang Chấp nhướng mày nhìn cô: “Có vé.”
Thịnh Đường nghẹn lời.
“Đổi chuyến bay.” Giang Chấp từ tốn nói: “Vừa hay có thể tới Tây An ngắm đội quân đất nung. Thẩm Dao, ăn sáng xong liên hệ đổi chuyến bay.”
“Không được!” Thịnh Đường đập mạnh một cái xuống mặt bàn.
Mọi người xung quanh đều nhìn cả về phía này.
Giang Chấp buồn cười nhìn cô: “Không đau tay sao?”
Một giây sau Thịnh Đường nắm chặt lấy cánh tay Giang Chấp, tỏ ra đáng thương, tội nghiệp: “Chúng ta đi muộn hai ngày đi được không, chiều nay có buổi tọa đàm chuyên đề của Fan thần, ở ngay trường chúng tôi! Fan thần đấy, đó là Fan thần đấy! Anh không biết trường chúng tôi có bao nhiêu người điên cuồng si mê anh ấy đâu!”
Giang Chấp để mặc cho cô lôi kéo cánh tay mình, một tay cầm cốc trà sữa lên: “Tôi không biết.” Nguồn : Vietwriter.vn
Tiêu Dã làm mặt sửng sốt, quay sang nhìn Giang Chấp: “Tôi cũng không biết là Fan thần còn sắp xếp cả một buổi tọa đàm chuyên đề đấy?”
Giang Chấp phì cười: “Tôi càng không biết.”
“Anh hành thiện tích đức cho tôi đi đi mà.” Thịnh Đường lại bắt đầu lắc lắc cánh tay anh, chỉ hận không thể lăn đều như bánh xe phong hỏa: “Anh ấy là thần! Một vị thần vĩ đại trên cao! Thần không hay xuất hiện đâu!”
Bên kia Giang Chấp còn đang bê cốc trà sữa chuẩn bị uống, bị cô rung lắc như vậy suýt chút nữa thì sánh trà sữa vào tay: “Buông tay, sánh ra phạt em làm mười cốc.”
“Đừng nói là mười cốc, sau này trà sữa mười kiếp của ông anh tôi đều tự tay làm, có được không?” Thịnh Đường chỉ còn thiếu nước rớt vài giọt nước mắt cá sấu nữa thôi: “Nể tình tôi dốc lòng bái thần lên tới cảnh giới này, anh hãy giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một lần đi, cũng tha cho đội quân đất nung một lần đi.”
Giang Chấp nhìn cô đầy khó hiểu: “Em bị ma nhập rồi phải không, mấy lời thề độc như vậy mà cũng dám nói ra.”
Tiêu Dã cố nhịn cười, hắng giọng hỏi cô: “Em chắc chắn là Fan thần sẽ tới trường của em sao?” Nói rồi, ánh mắt của anh ấy lướt lên người Giang Chấp, sau đó lại quay về, nói một câu có ý ám chỉ: “Nếu anh ấy đã là thần thì kiểu gì cũng có chuyện xuống phàm lịch kiếp.”
“Đúng đấy, thì chẳng phải đã tới trường của em lịch kiếp đấy sao!”
Tiêu Dã giơ tay chống lên trán, ôi trời ơi…
“Thật sự có buổi tọa đàm của Fan thần sao? Khi nào thế?” Thẩm Dao cũng tràn đầy hứng thú. Cùng là những người khôi phục bích họa, có ai lại không biết tới Fan thần. Tuy rằng trước đó Fan thần bị người ta công kích muốn khó nghe bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng bản lĩnh ngành nghề vẫn còn bày ra đó. Nói theo lời của Thịnh Đường thì chính là thần, chính là thần.
Thịnh Đường liều mạng gật đầu: “Đàn anh của tôi có thể xin được giấy mời! Thật mà, vào buổi chiều nay. Ăn sáng xong tôi định đi tới chỗ anh ấy xin giấy!”
“Có thể xin thêm một vé không? Tôi cũng muốn nghe thử.”
“Nghe đàn anh của tôi nói người muốn đi đông lắm, nhưng mà… chắc là không có vấn đề gì. Chỉ cần là người muốn tới ngắm phong thái của Fan thần, dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa tôi cũng sẽ giúp cô xin được giấy mời!”
Mấy chuyện quảng bá cho thần tượng này Thịnh Đường thích làm nhất, nhất là giới thiệu Fan thần với người khác… Haizz, vị thần của cô được chào đón như vậy, cô sắp không giấu được anh ấy rồi. Không đúng, quả thực đã không giấu được nữa rồi.
Thẩm Dao và Thịnh Đường đồng loạt hướng ánh mắt về Giang Chấp. Tiêu Dã cũng góp vui, chống cằm nhìn anh. Giang Chấp đặt cốc nước xuống, nhìn Thịnh Đường: “Em chắc chắn người đàn anh đó của em không lừa em chứ?”
“Đương nhiên là chắc chắn, anh ấy không dám lừa dối tôi chuyện này đâu.”
Giang Chấp nhìn cô chăm chú một lúc, trầm mặc, rồi bất ngờ bật cười: “Được thôi, coi như tới gặp mặt đàn anh của em đi.”
Bầu không khí bữa sáng rất kỳ lạ.
Tiêu Dã uể oải, ngáp ngủ liên tục, cổ không dám cử động, nói là tối qua nằm mơ có người đuổi bắt anh ấy chạy liên tục mấy con phố dài, khiến anh ấy bị sái cổ. Còn một chuyện quái dị hơn nữa, sáng nay lúc anh ấy ngủ dậy, quần áo trên người không cánh mà bay, cũng không thấy đắp chăn, nơi duy nhất có một chút che đậy chính là mặt… bằng chiếc quần lót sạch sẽ của anh ấy.
Câu này dĩ nhiên anh ấy không thể nói ra. Lúc ăn cơm, anh ấy vẫn còn tỉ mỉ nhớ lại giấc mơ tối qua, luôn có cảm giác người đuổi theo anh ấy trong mơ là nam giới, khuôn mặt loáng thoáng còn có phần quen thuộc nữa.
Thẩm Dao không mấy tập trung. Bình thường cho dù chỉ ra ngoài ăn sáng, cô ấy cũng phải tô son trát phấn, vậy mà hôm nay chường mặt mộc ra ngoài trời, trước mặt đặt ba chiếc đĩa to, đếm kỹ thì có tới mười tám loại đồ ăn. Lúc ăn sáng, ánh mắt của cô ấy bất định, cứ chốc chốc lại liếc về phía đầu Giang Chấp.
Giang Chấp thì coi như liệt nửa người, theo như chính anh định nghĩa.
Nguyên do từ một cú lỡ tay của Thịnh Đường sáng nay.
Trên thực tế, Thịnh Đường không cảm thấy di động rơi xuống ngón chân thì có thể đau đến mức nào, nhưng ngay lúc đó Giang Chấp đã bày ra điệu bộ như thương binh hạng ba, trâng tráo nói với Thịnh Đường: Đường Tiểu Thất, em biết thế nào gọi là tai bay vạ gió chưa?
Tai bay vạ gió, cô cũng đủ tai vạ.
Vừa mới tỉnh giấc, vốn dĩ tinh thần đầy sảng khoái, ai ngờ lại gặp phải ma quỷ trên trời rơi xuống? Tiếp theo đó chính là khoảng thời gian cho Giang Chấp ra điều kiện.
Bữa sáng anh phải được uống một cốc trà sữa do chính tay cô pha, bởi vì cô đã làm cho anh bị thương.
Thịnh Đường cảm thấy mình cực kỳ oan uổng, sao qua miệng anh mình như trở thành một kẻ đầy rẫy tội ác vậy? Vấn đề là nếu anh không hù dọa cô, cô có thể tuột tay làm rơi di động không? Đợi cơn ấm ức trôi qua rồi cô mới nhìn lại thấy Giang Chấp áo quần không chỉnh tề. Đâu phải là áo sơ mi, rõ ràng là một bộ đồ ngủ, còn lả lơi như sắp tuột. Nhìn thì rất… rất muốn giúp anh kéo xuống chút nữa. Nhất là chiếc đai ở hông, chỉ cần giật nhẹ một cái… (♥•♥)
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn là xảy ra chuyện.
Tay Giang Chấp đã già còn không biết xấu hổ còn gia tăng thêm điều kiện: “À suýt chút nữa thì quên, hai cốc trà sữa.”
Dựa vào đâu!
Giang Chấp tự chỉ vào bản thân khuơ tay từ trên xuống dưới: “Tối qua tôi tốt bụng chăm sóc em. Em ấy à, nôn đầy ra người tôi. Đường Tiểu Thất, em có thể mặt dày không thừa nhận, nhưng tôi không thể mặt dày lãng quên.”
Hai cốc thì hai cốc.
Đầu mày Thịnh Đường còn chẳng buồn nhăn lại chút nào. Một là cô quả thực đã nhìn thấy bộ quần áo treo trước cửa sổ. Hai là, ai bảo tâm trạng cô đang vui chứ. Ngàn vạn kiếp nạn khó khăn này có đáng là gì, đều không quan trọng bằng Fan thần. Cho dù chỉ nhìn thấy cái tên Fan thần này trên màn hình lớn thôi thì bao nhiêu ấm ức tủi hổ cũng đều tan thành mây khói.
Thế nên đến giờ ăn sáng, Thịnh Đường đặt hai cốc trà sữa cành cạch hai tiếng ra trước mặt Giang Chấp, còn trái tim đã bay đi đâu từ lúc nào. Vượt qua nhà ăn đông đúc người, bay về phía trời xanh mây trắng, lướt tới giảng đường nổi tiếng của trường là có thể được tận mắt nhìn thấy phong thái của Fan thần!
Tiêu Dã nhìn thấy trước mặt Giang Chấp có hai cốc trà sữa, tự suy nghĩ nhiều bèn giơ tay định với lấy nhưng đã bị Giang Chấp lẳng lặng dịch chuyển đi. Tiêu Dã đòi hỏi: “Mồm miệng chẳng có vị gì cả, cậu có hai cốc cơ mà, cho tôi một cốc.”
Giang Chấp liếc nhìn anh ấy bằng ánh mắt “Cậu mơ đi”, mặc kệ anh ấy, từ tốn uống trà sữa.
“Làm người phải thân thiện, chúng ta là cộng sự, uống của cậu một cốc trà sữa thì làm sao chứ?” Tiêu Dã kháng nghị.
Giang Chấp bê cốc trà sữa lên, hỏi anh ấy nửa đùa nửa thật: “Cái gì?”
“Tôi bảo là, tôi uống của cậu một cốc trà sữa thì đã sao? Chúng ta là cộng sự!”
“Câu trước đó nữa, con người phải cái gì cơ?”
“Thân thiện!”
Giang Chấp tu hết quá nửa cốc trà sữa ngay trước mặt anh ấy rồi từ tốn nói một câu: “Tiếng Trung của tôi không giỏi, không hiểu nghĩa của hai từ này.”
Tiêu Dã hơi nheo mắt lại. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, không thể lấy đấu mà đo mực nước biển. Một người nhìn bề ngoài có vẻ thanh tao cao ngạo, vậy mà vẫn có thể tồn tại đức tính “vô liêm sỉ”.
Giang Chấp mặc kệ khuôn mặt “không được thỏa mãn” đó của Tiêu Dã, đặt cốc xuống, ngữ khí vẫn rất chậm rãi và từ tốn: “Tư Thiệu là ai?”
Cả bàn ăn im ắng trong giây lát.
Tiêu Dã và Thẩm Dao ngơ ngác nhìn nhau.
Còn Thịnh Đường phải mất một lúc mới chợt tỉnh ra anh đang nói chuyện với mình, cô “à” lên một tiếng: “Một người anh trong trường.”
Cô sắp không còn mặt mũi nào đi gặp anh ấy nữa rồi. Tiếng kêu thảm khốc sáng nay đã khiến cho đối phương run rẩy tim gan, di động rơi xuống vẫn không đứt liên lạc, Tư Thiệu liên tục hỏi cô có chuyện gì xảy ra. Tên quỷ Giang Chấp này, quả thực đã khiến cô mất điểm trước mặt Tư Thiệu.
Nói về Tư Thiệu, đó là một nhân vật đình đám thuộc hàng hot boy ở trường. Anh ấy hơn cô hai khóa, chủ công về kiến trúc gỗ, nền tảng mỹ thuật dĩ nhiên không cần bàn cãi, giống như cô đều là một viên ngọc quý giá trong mắt các giáo sư của trường. Nhưng điểm khiến Tư Thiệu hấp dẫn người ta nhất lại không nằm ở chuyên ngành của anh ấy mà nằm ở tài năng âm nhạc.
Chỉ cần là nhạc cụ, có dây là có thể kéo, có phím là có thể đàn, có lỗ là có thể thổi. Dữ dội hơn, anh ấy còn là ca sĩ hát chính cho quán bar mang tên “Vòng thời gian”. Có người ghi hình bản live của anh ấy rồi đăng lên mạng, độ hot cực kỳ dữ dội, đồng thời cũng từng thu hút không ít các công ty âm nhạc muốn ký hợp đồng. Nhưng tất cả đều bị anh ấy từ chối, anh ấy chỉ muốn coi nghề ca sĩ là một nghề tay trái, một sở thích cá nhân.
Trên sân khấu của quán bar “Vòng thời gian”, Tư Thiệu chính là một ca thần danh xứng với thực, chỉ cần cất giọng hát lên, các cô gái bên dưới sẽ hú hét ầm ĩ.
“Đàn anh à…” Tiêu Dã thính tai: “Có ý với em sao?”
Thịnh Đường nhìn anh ấy một lượt từ trên xuống dưới: “Có ý với em hay không thì liên quan gì tới anh?”
“Lạnh lùng vô tình.” Tiêu Dã nói: “Đừng thân thiết với những người đàn ông khác như vậy, sư huynh đây sẽ ghen đấy.”
Thịnh Đường không nói không rằng, lập tức đẩy lọ giấm ra trước mặt anh ấy: “Nào, anh uống thử em xem.”(*)
(*) ”Ghen tuông” trong tiếng Trung còn có nghĩa là “ăn giấm”.
Vươn một bàn tay qua cầm lọ giấm lên, Giang Chấp tỏ thái độ uể oải, đổ một ít giấm lên quả trứng ốp la trên đĩa… Thịnh Đường cảm thấy ê răng, người bình thường ăn trứng ốp la cùng lắm sẽ đổ thêm một ít xì dầu chứ.
“Tầm chiều nay là tới giờ lên đường rồi.” Đổ được một lượng vừa đủ rồi, anh đặt lọ giấm xuống, nói một câu.
“Hả?” Cả ba người đồng thanh lên tiếng.
Thẩm Dao ngơ ngơ ngẩn ngẩn cả một buổi sáng cuối cùng cũng lấy lại được chút tinh thần, nói: “Chẳng phải chúng ta còn thời gian hai ngày để giao lưu sao?”
Ngoài việc giải quyết vấn đề linh cảm trên bích họa của hang số 0, họ còn đại diện cho Viện Nghiên cứu Đôn Hoàng tới Bắc Kinh giao lưu, chủ yếu là thảo luận về kỹ thuật khôi phục mới nhất với một số chuyên gia khôi phục văn vật. Mà buổi giao lưu này đối với Tiêu Dã là cực kỳ quan trọng, vừa hay chính là chủ đề hoàn thiện và cải tiến kỹ thuật khôi phục chữ số.
Giang Chấp cắm chiếc dĩa xuống, từ từ gặm một lát thịt hun khói: “Giao lưu online cũng được.”
Tiêu Dã vào lúc này rất đau đầu chuyện về Đôn Hoàng, anh ấy nghĩ có thể lần lữa thêm ngày nào hay ngày ấy: “Tôi cảm thấy đột xuất thay đổi lịch trình như thế này quá phiền phức, giao lưu online thì ở ngay trong khách sạn cũng rất ổn.”
“Chủ yếu là không có vé, một ngày chỉ có đúng một chuyến bay thẳng, không thể đổi chuyến bay được.” Thịnh Đường lập tức nói.
Giang Chấp nhướng mày nhìn cô: “Có vé.”
Thịnh Đường nghẹn lời.
“Đổi chuyến bay.” Giang Chấp từ tốn nói: “Vừa hay có thể tới Tây An ngắm đội quân đất nung. Thẩm Dao, ăn sáng xong liên hệ đổi chuyến bay.”
“Không được!” Thịnh Đường đập mạnh một cái xuống mặt bàn.
Mọi người xung quanh đều nhìn cả về phía này.
Giang Chấp buồn cười nhìn cô: “Không đau tay sao?”
Một giây sau Thịnh Đường nắm chặt lấy cánh tay Giang Chấp, tỏ ra đáng thương, tội nghiệp: “Chúng ta đi muộn hai ngày đi được không, chiều nay có buổi tọa đàm chuyên đề của Fan thần, ở ngay trường chúng tôi! Fan thần đấy, đó là Fan thần đấy! Anh không biết trường chúng tôi có bao nhiêu người điên cuồng si mê anh ấy đâu!”
Giang Chấp để mặc cho cô lôi kéo cánh tay mình, một tay cầm cốc trà sữa lên: “Tôi không biết.” Nguồn : Vietwriter.vn
Tiêu Dã làm mặt sửng sốt, quay sang nhìn Giang Chấp: “Tôi cũng không biết là Fan thần còn sắp xếp cả một buổi tọa đàm chuyên đề đấy?”
Giang Chấp phì cười: “Tôi càng không biết.”
“Anh hành thiện tích đức cho tôi đi đi mà.” Thịnh Đường lại bắt đầu lắc lắc cánh tay anh, chỉ hận không thể lăn đều như bánh xe phong hỏa: “Anh ấy là thần! Một vị thần vĩ đại trên cao! Thần không hay xuất hiện đâu!”
Bên kia Giang Chấp còn đang bê cốc trà sữa chuẩn bị uống, bị cô rung lắc như vậy suýt chút nữa thì sánh trà sữa vào tay: “Buông tay, sánh ra phạt em làm mười cốc.”
“Đừng nói là mười cốc, sau này trà sữa mười kiếp của ông anh tôi đều tự tay làm, có được không?” Thịnh Đường chỉ còn thiếu nước rớt vài giọt nước mắt cá sấu nữa thôi: “Nể tình tôi dốc lòng bái thần lên tới cảnh giới này, anh hãy giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một lần đi, cũng tha cho đội quân đất nung một lần đi.”
Giang Chấp nhìn cô đầy khó hiểu: “Em bị ma nhập rồi phải không, mấy lời thề độc như vậy mà cũng dám nói ra.”
Tiêu Dã cố nhịn cười, hắng giọng hỏi cô: “Em chắc chắn là Fan thần sẽ tới trường của em sao?” Nói rồi, ánh mắt của anh ấy lướt lên người Giang Chấp, sau đó lại quay về, nói một câu có ý ám chỉ: “Nếu anh ấy đã là thần thì kiểu gì cũng có chuyện xuống phàm lịch kiếp.”
“Đúng đấy, thì chẳng phải đã tới trường của em lịch kiếp đấy sao!”
Tiêu Dã giơ tay chống lên trán, ôi trời ơi…
“Thật sự có buổi tọa đàm của Fan thần sao? Khi nào thế?” Thẩm Dao cũng tràn đầy hứng thú. Cùng là những người khôi phục bích họa, có ai lại không biết tới Fan thần. Tuy rằng trước đó Fan thần bị người ta công kích muốn khó nghe bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng bản lĩnh ngành nghề vẫn còn bày ra đó. Nói theo lời của Thịnh Đường thì chính là thần, chính là thần.
Thịnh Đường liều mạng gật đầu: “Đàn anh của tôi có thể xin được giấy mời! Thật mà, vào buổi chiều nay. Ăn sáng xong tôi định đi tới chỗ anh ấy xin giấy!”
“Có thể xin thêm một vé không? Tôi cũng muốn nghe thử.”
“Nghe đàn anh của tôi nói người muốn đi đông lắm, nhưng mà… chắc là không có vấn đề gì. Chỉ cần là người muốn tới ngắm phong thái của Fan thần, dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa tôi cũng sẽ giúp cô xin được giấy mời!”
Mấy chuyện quảng bá cho thần tượng này Thịnh Đường thích làm nhất, nhất là giới thiệu Fan thần với người khác… Haizz, vị thần của cô được chào đón như vậy, cô sắp không giấu được anh ấy rồi. Không đúng, quả thực đã không giấu được nữa rồi.
Thẩm Dao và Thịnh Đường đồng loạt hướng ánh mắt về Giang Chấp. Tiêu Dã cũng góp vui, chống cằm nhìn anh. Giang Chấp đặt cốc nước xuống, nhìn Thịnh Đường: “Em chắc chắn người đàn anh đó của em không lừa em chứ?”
“Đương nhiên là chắc chắn, anh ấy không dám lừa dối tôi chuyện này đâu.”
Giang Chấp nhìn cô chăm chú một lúc, trầm mặc, rồi bất ngờ bật cười: “Được thôi, coi như tới gặp mặt đàn anh của em đi.”