Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116 - Chương 116
Chương 116 ANH ĐẸP TRAI THẬT ĐẤY
Không gian trong phòng không sáng, ban nãy sau khi Thẩm Dao đi khỏi, Giang Chấp lại điều chỉnh độ sáng trong phòng thấp đi một chút, êm dịu và tĩnh mịch. Ánh sáng ấy giống như mọc chân bước vào trong đôi mắt Thịnh Đường, trở thành một nhụy hoa nở ra từ tận nơi sâu thẳm của đáy mắt, e ấp, lấp lánh nhẹ nhàng.
Giang Chấp để cho cô nắm chặt lấy tay mình, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm mại hơn, như được cầm một nhúm bông. Anh cúi mặt xuống thì thầm: “Là tôi.”
Anh nghĩ ở trong cơn say, cô đang chìm vào thế giới của riêng mình, không nghe rõ những gì anh nói, không nhìn thấu được gương mặt của anh. Quả nhiên, Thịnh Đường cứ nhìn anh chăm chú một lúc, trong ánh mắt có sự đánh giá, còn có cả nghi hoặc.
Giang Chấp buông một tiếng thở dài sâu sắc.
Rất lâu sau, cô mới “ồ” lên một tiếng, thanh âm được kéo ra rất dài.
Giang Chấp vừa tức vừa buồn cười vì cô. Ồ là ồ thế nào, vậy là cô hy vọng nhìn thấy anh hay không hy vọng nhìn thấy anh đây?
Trà giải rượu đã được nấu xong, anh rót cho cô một cốc. Hơi nóng vẫn còn nghi ngút. Anh dùng hai chiếc cốc đổ qua đổ lại vài lượt, đợi cho nước giảm xuống độ ấm anh mới bê tới bên giường. Thịnh Đường ngồi không vững, liên tục ngửa người ra sau. Giang Chấp bèn để cô dựa vào lòng mình, một tay bê cốc trà giải rượu đưa lên bên miệng cô, mớm cho cô uống từng chút, từng chút một.
Thịnh Đường cũng khá hợp tác, chí ít là cô không kháng cự trà giải rượu, uống hết sạch một cách ngoan ngoãn. Chỉ là cô cảm thấy mùi thơm này không dễ chịu nên trong suốt quá trình uống không ít lần nhíu mày trợn mắt, khiến Giang Chấp nhìn thấy mà buồn cười.
Khi chiếc cốc được đặt lại đầu giường, Thịnh Đường trọng tâm không vững, bèn ôm lấy cánh tay của Giang Chấp, coi nó như một khúc gỗ nổi, đầu đập thẳng vào bả vai anh, đau tới nỗi cô cứ rên hừ hừ, lắp bắp: “Cái… Cái quái gì đây? Đá tảng à…”
Giang Chấp nghiêng mặt cúi xuống nhìn cô, không nhịn được cười. Cô gái này bị ngốc sao?
Anh đỡ lấy trán cô, xoa xoa rồi khẽ nói: “Tửu lượng đã kém lại còn cố thể hiện, cũng khó trách sao em có thể trở thành bạn chí cốt với cô gái Trình Tần có tính cách đó, đủ hùng hổ.”
Thịnh Đường cảm thấy bên tai có tiếng ồn ào. Cô nghiêng đầu, áp mặt lên cánh tay anh nhõng nhẽo.
Giang Chấp nghĩ chắc là cô cảm thấy choáng váng nặng đầu, muốn đỡ cô nằm xuống. Ai ngờ cô bỗng ngẩng lên, nhìn anh có vẻ đánh giá. Giang Chấp nghĩ thầm: Nha đầu chết tiệt, em mà dám hỏi tôi là ai, đợi ngày mai trời sáng anh bắt buộc phải lên lớp cho cô một bài về tình yêu chính trị.
Nhưng cảnh tượng trong tưởng tượng không xuất hiện.
Anh chỉ thấy mắt Thịnh Đường bỗng sáng rực lên, cô cười hì hì với anh: “Cuối cùng anh cũng về rồi…”
Giang Chấp câm nín, anh tự cho rằng bản thân mình cũng là người vạm vỡ đấy chứ, sao có thể bé nhỏ đến mức bây giờ mới được cô phát hiện ra?
“Anh đã đi đâu vậy?” Thịnh Đường buông cánh tay anh ra, khoanh chân, hai tay chống xuống giường đỡ vững cả cơ thể đang lảo đảo, ngẩng đầu nhìn anh.
Tư thế này…
Giang Chấp bất thình lình nhớ tới con chó Husky mà một nhà ở tầng hai của khu căn hộ Đôn Hoàng có nuôi. Mỗi lần anh xuống tầng đưa Tia Sét Xanh đi dạo, nó đều bày ra tư thế này với anh để xin ăn.
“Tôi đi… làm việc.”
Ngước đầu lên quá mệt mỏi, Thịnh Đường lại cúi mặt xuống, miệng lẩm bẩm: “Anh đi hẹn… hẹn hò rồi…”
Giang Chấp há hốc miệng, thấy dáng vẻ này của cô tự dưng lại cảm thấy thương một cách khó hiểu. Anh thở dài: “Tiểu Thất, tôi không đi hẹn hò, tư liệu về bích họa lăng mộ quá phức tạp, tôi phải…” Những lời còn lại anh nuốt xuống.
Bỗng dưng trong thâm tâm anh cảm thấy buồn cười, nha đầu này say rượu, thế là anh cũng say theo cô sao? Có cần phải nghiêm túc giải thích với một người đang say như vậy không?
Thịnh Đường cứ cúi gằm mãi, cũng không biết cô đã nghe thấy hay chưa, hoặc có khi nào ngủ gật rồi?
“Tiểu Thất?” Giang Chấp đỡ lấy bả vai cô, hơi cúi mặt xuống khẽ gọi.
Thịnh Đường chưa ngủ, rồi lại ngẩng mặt lên nhìn anh: “Anh thích cô ấy à?”
Giang Chấp bật cười khanh khách, đang định trả lời, liền cảm thấy trong đôi mắt mơ màng say không còn tỉnh táo của cô dường như lại lấp lánh một tia sáng, cũng giống như đang che giấu đôi chút ấm ức, sắc mặt trắng hơn ban nãy một chút, có lẽ do uống rượu.
Anh nhìn mãi nhìn mãi, trong lòng như bị một thứ gì đó níu nhẹ nhàng kéo. Cơn đau như những sợi tơ quấn bện và một cảm giác khó lòng miêu tả được đồng thời len lỏi vào trái tim, hòa lẫn cùng dòng máu nóng chảy đi khắp cơ thể. Không hiểu vì sao, anh tự dưng lại hỏi ngược cô: “Vậy em có thích cô ấy không?”
Thịnh Đường bĩu môi, vừa lắc đầu vừa xua tay.
Khóe miệng Giang Chấp hơi rướn lên, anh gạn hỏi: “Vì sao em lại không thích cô ấy?”
Thịnh Đường lại quay trở về với tư thế “ngáo”. Một câu hỏi rất đỗi bình thường của Giang Chấp, thế mà lọt vào tai cô lại giống như nghe thấy một câu chuyện cười vậy. Cô cười hì hì, ngây ngô say khướt: “Bởi vì tôi cảm thấy… Anh và cô ấy ở cạnh nhau thì phí quá, cô ấy không xứng với anh…”
Tuy rằng cô ấy rất đẹp, cũng dịu dàng, còn học cao biết rộng, lại là một chuyên gia… Cô mơ mơ màng màng nghĩ. Hửm? Nhiều ưu điểm đến vậy sao?
Một người con gái với nhiều ưu điểm như vậy sao có thể không xứng với anh chứ?
Ngay cả cô còn chẳng có nhiều ưu điểm như vậy nữa là…
Giang Chấp cất nụ cười bên môi của mình đi. Anh nhìn thấy cô lúc thì cười, lúc lại nhíu mày, giống như đã nghĩ thông suốt chuyện gì, lại giống như vẫn còn đang nghi hoặc chuyện gì. Bất ngờ là, trong lòng anh xuất hiện một cảm giác rất cố chấp, hoặc có thể vì một lý do nào đó anh bỗng dưng rất muốn tìm kiếm đáp án.
Anh giơ tay, lòng bàn tay vuốt qua má cô vòng ra sau gáy, nhẹ nhàng giữ lấy gương mặt cô.
“Tiểu Thất.” Anh hỏi khẽ: “Nếu cô ấy không xứng với tôi, em nói xem, ai xứng với tôi?”
Thịnh Đường ngước lên, trong đôi mắt có phần khó hiểu, một lúc lâu cô chỉ im lặng nhìn anh như thế.
Rất đẹp.
Lần đầu tiên Giang Chấp cảm thấy một cô gái say rượu cũng rất đẹp, nhất là đôi mắt của cô, giống như ẩn giấu cả một bầu trời sao vậy, thôi thúc khiến anh rất muốn thăm dò tới cùng. Thật ra anh tham lam muốn biết câu trả lời của cô, hoặc có thể nói anh rất muốn biết cô nghĩ như thế nào.
Thịnh Đường cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt lấp lánh nhưng lại không trả lời vào câu hỏi của anh: “Sư phụ, anh đẹp thật đấy.”
Lần này Giang Chấp không cười mà cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Thật không?”
Bàn tay anh hơi hơi thu về, những ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ lên gương mặt cô. Rõ ràng cô mới là người uống rượu, vậy mà anh bỗng dưng cũng có chút chấp chới hơi men. Trong ánh mắt cô có ánh sáng của niềm vui. Ánh sáng ấy lan rộng ra, từ mắt xuống tới sống mũi thanh mảnh, rồi tới bờ môi hơi hé mở…
Tầm nhìn của Giang Chấp hướng theo tia sáng ấy, đi từ đôi mắt xuống sống mũi của cô, cuối cùng dừng lại trên đôi môi cô. Ánh mắt anh tối đi rất nhiều, hô hấp dần dần trở nên thô và nặng, trong lồng ngực có một nguồn sức mạnh đang chờ thời cơ cuộn trào dữ dội.
Anh không gánh đỡ nổi nguồn sức mạnh ấy, bất giác muốn lại gần, ngay sau đó…
Sắc mặt Thịnh Đường thay đổi, cô “ụa” một tiếng rồi nôn ra.
Giang Chấp: …@
Cô hoàn toàn không cho anh quá nhiều thời gian để hóa thạch, vì ngay sau đó Thịnh Đường lại tiếp tục nôn thêm một tiếng, hai tay vẫn bám chặt vai anh, nôn cứ gọi là dốc hết sức mình…
w●ebtruy●enonlin●e●com
Nôn xong, cô cọ miệng vào vai anh lau sạch sẽ.
Giang Chấp nhắm mắt lại, cố nhịn, tiếp tục nhịn…
“Đường Tiểu Thất!” Khi không thể nào nhịn nổi nữa, anh hạ giọng quát một tiếng.
Nôn xong Thịnh Đường thoải mái rồi, vẻ khoan khoái như được giải thoát vậy. Cô buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm rồi nằm lăn ra giường ngủ gục.
Giang Chấp nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lột da rút gân cô!
Nha đầu chết tiệt, chắc là trên đời này người có thể nôn một cách có hàm lượng, có kỹ thuật, lại có thể dồn ép đối phương tới mức muốn diệt khẩu chắc cũng chỉ có mình cô mà thôi. Cô không lệch một miếng, nôn toàn bộ lên người anh, còn bản thân cô thì hoàn toàn sạch sẽ!
Mười lăm phút sau, Giang Chấp tắm nước lạnh xong đi ra ngoài, chua xót rơi nước mắt giặt sạch sẽ bộ quần áo đã bị nôn tới mức anh muốn tiêu hủy đó. Có mấy lần anh cảm thấy choáng váng đầu óc. Anh thừa nhận mình là người “một lần sảy chân để hận nghìn đời”, một người xấu xa từ bản chất, đến cả việc nôn sau khi say cũng giở trò được, anh không nên động lòng trắc ẩn.
Trong lúc phẫn nộ, chuông cửa vang lên.
Giang Chấp ném bộ đồ trong tay ra, không buồn suy nghĩ đi thẳng ra mở cửa, thô lỗ cộc cằn: “Ai!”
Người đứng trước cửa là Thẩm Dao…
Cô ấy bàng hoàng nhìn người đàn ông trước mắt.
Anh vừa tắm xong, những giọt nước ở đuôi tóc men theo bờ vai rộng trượt xuống những múi cơ bắp trên ngực anh… Trên hông anh quấn một chiếc khăn tắm, dưới chân loẹt quẹt đôi dép nam của căn phòng này…
Một tiếng “choang” vang lên, chiếc bình giữ nhiệt trong tay Thẩm Dao cứ thế rơi xuống đất.
Không gian trong phòng không sáng, ban nãy sau khi Thẩm Dao đi khỏi, Giang Chấp lại điều chỉnh độ sáng trong phòng thấp đi một chút, êm dịu và tĩnh mịch. Ánh sáng ấy giống như mọc chân bước vào trong đôi mắt Thịnh Đường, trở thành một nhụy hoa nở ra từ tận nơi sâu thẳm của đáy mắt, e ấp, lấp lánh nhẹ nhàng.
Giang Chấp để cho cô nắm chặt lấy tay mình, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm mại hơn, như được cầm một nhúm bông. Anh cúi mặt xuống thì thầm: “Là tôi.”
Anh nghĩ ở trong cơn say, cô đang chìm vào thế giới của riêng mình, không nghe rõ những gì anh nói, không nhìn thấu được gương mặt của anh. Quả nhiên, Thịnh Đường cứ nhìn anh chăm chú một lúc, trong ánh mắt có sự đánh giá, còn có cả nghi hoặc.
Giang Chấp buông một tiếng thở dài sâu sắc.
Rất lâu sau, cô mới “ồ” lên một tiếng, thanh âm được kéo ra rất dài.
Giang Chấp vừa tức vừa buồn cười vì cô. Ồ là ồ thế nào, vậy là cô hy vọng nhìn thấy anh hay không hy vọng nhìn thấy anh đây?
Trà giải rượu đã được nấu xong, anh rót cho cô một cốc. Hơi nóng vẫn còn nghi ngút. Anh dùng hai chiếc cốc đổ qua đổ lại vài lượt, đợi cho nước giảm xuống độ ấm anh mới bê tới bên giường. Thịnh Đường ngồi không vững, liên tục ngửa người ra sau. Giang Chấp bèn để cô dựa vào lòng mình, một tay bê cốc trà giải rượu đưa lên bên miệng cô, mớm cho cô uống từng chút, từng chút một.
Thịnh Đường cũng khá hợp tác, chí ít là cô không kháng cự trà giải rượu, uống hết sạch một cách ngoan ngoãn. Chỉ là cô cảm thấy mùi thơm này không dễ chịu nên trong suốt quá trình uống không ít lần nhíu mày trợn mắt, khiến Giang Chấp nhìn thấy mà buồn cười.
Khi chiếc cốc được đặt lại đầu giường, Thịnh Đường trọng tâm không vững, bèn ôm lấy cánh tay của Giang Chấp, coi nó như một khúc gỗ nổi, đầu đập thẳng vào bả vai anh, đau tới nỗi cô cứ rên hừ hừ, lắp bắp: “Cái… Cái quái gì đây? Đá tảng à…”
Giang Chấp nghiêng mặt cúi xuống nhìn cô, không nhịn được cười. Cô gái này bị ngốc sao?
Anh đỡ lấy trán cô, xoa xoa rồi khẽ nói: “Tửu lượng đã kém lại còn cố thể hiện, cũng khó trách sao em có thể trở thành bạn chí cốt với cô gái Trình Tần có tính cách đó, đủ hùng hổ.”
Thịnh Đường cảm thấy bên tai có tiếng ồn ào. Cô nghiêng đầu, áp mặt lên cánh tay anh nhõng nhẽo.
Giang Chấp nghĩ chắc là cô cảm thấy choáng váng nặng đầu, muốn đỡ cô nằm xuống. Ai ngờ cô bỗng ngẩng lên, nhìn anh có vẻ đánh giá. Giang Chấp nghĩ thầm: Nha đầu chết tiệt, em mà dám hỏi tôi là ai, đợi ngày mai trời sáng anh bắt buộc phải lên lớp cho cô một bài về tình yêu chính trị.
Nhưng cảnh tượng trong tưởng tượng không xuất hiện.
Anh chỉ thấy mắt Thịnh Đường bỗng sáng rực lên, cô cười hì hì với anh: “Cuối cùng anh cũng về rồi…”
Giang Chấp câm nín, anh tự cho rằng bản thân mình cũng là người vạm vỡ đấy chứ, sao có thể bé nhỏ đến mức bây giờ mới được cô phát hiện ra?
“Anh đã đi đâu vậy?” Thịnh Đường buông cánh tay anh ra, khoanh chân, hai tay chống xuống giường đỡ vững cả cơ thể đang lảo đảo, ngẩng đầu nhìn anh.
Tư thế này…
Giang Chấp bất thình lình nhớ tới con chó Husky mà một nhà ở tầng hai của khu căn hộ Đôn Hoàng có nuôi. Mỗi lần anh xuống tầng đưa Tia Sét Xanh đi dạo, nó đều bày ra tư thế này với anh để xin ăn.
“Tôi đi… làm việc.”
Ngước đầu lên quá mệt mỏi, Thịnh Đường lại cúi mặt xuống, miệng lẩm bẩm: “Anh đi hẹn… hẹn hò rồi…”
Giang Chấp há hốc miệng, thấy dáng vẻ này của cô tự dưng lại cảm thấy thương một cách khó hiểu. Anh thở dài: “Tiểu Thất, tôi không đi hẹn hò, tư liệu về bích họa lăng mộ quá phức tạp, tôi phải…” Những lời còn lại anh nuốt xuống.
Bỗng dưng trong thâm tâm anh cảm thấy buồn cười, nha đầu này say rượu, thế là anh cũng say theo cô sao? Có cần phải nghiêm túc giải thích với một người đang say như vậy không?
Thịnh Đường cứ cúi gằm mãi, cũng không biết cô đã nghe thấy hay chưa, hoặc có khi nào ngủ gật rồi?
“Tiểu Thất?” Giang Chấp đỡ lấy bả vai cô, hơi cúi mặt xuống khẽ gọi.
Thịnh Đường chưa ngủ, rồi lại ngẩng mặt lên nhìn anh: “Anh thích cô ấy à?”
Giang Chấp bật cười khanh khách, đang định trả lời, liền cảm thấy trong đôi mắt mơ màng say không còn tỉnh táo của cô dường như lại lấp lánh một tia sáng, cũng giống như đang che giấu đôi chút ấm ức, sắc mặt trắng hơn ban nãy một chút, có lẽ do uống rượu.
Anh nhìn mãi nhìn mãi, trong lòng như bị một thứ gì đó níu nhẹ nhàng kéo. Cơn đau như những sợi tơ quấn bện và một cảm giác khó lòng miêu tả được đồng thời len lỏi vào trái tim, hòa lẫn cùng dòng máu nóng chảy đi khắp cơ thể. Không hiểu vì sao, anh tự dưng lại hỏi ngược cô: “Vậy em có thích cô ấy không?”
Thịnh Đường bĩu môi, vừa lắc đầu vừa xua tay.
Khóe miệng Giang Chấp hơi rướn lên, anh gạn hỏi: “Vì sao em lại không thích cô ấy?”
Thịnh Đường lại quay trở về với tư thế “ngáo”. Một câu hỏi rất đỗi bình thường của Giang Chấp, thế mà lọt vào tai cô lại giống như nghe thấy một câu chuyện cười vậy. Cô cười hì hì, ngây ngô say khướt: “Bởi vì tôi cảm thấy… Anh và cô ấy ở cạnh nhau thì phí quá, cô ấy không xứng với anh…”
Tuy rằng cô ấy rất đẹp, cũng dịu dàng, còn học cao biết rộng, lại là một chuyên gia… Cô mơ mơ màng màng nghĩ. Hửm? Nhiều ưu điểm đến vậy sao?
Một người con gái với nhiều ưu điểm như vậy sao có thể không xứng với anh chứ?
Ngay cả cô còn chẳng có nhiều ưu điểm như vậy nữa là…
Giang Chấp cất nụ cười bên môi của mình đi. Anh nhìn thấy cô lúc thì cười, lúc lại nhíu mày, giống như đã nghĩ thông suốt chuyện gì, lại giống như vẫn còn đang nghi hoặc chuyện gì. Bất ngờ là, trong lòng anh xuất hiện một cảm giác rất cố chấp, hoặc có thể vì một lý do nào đó anh bỗng dưng rất muốn tìm kiếm đáp án.
Anh giơ tay, lòng bàn tay vuốt qua má cô vòng ra sau gáy, nhẹ nhàng giữ lấy gương mặt cô.
“Tiểu Thất.” Anh hỏi khẽ: “Nếu cô ấy không xứng với tôi, em nói xem, ai xứng với tôi?”
Thịnh Đường ngước lên, trong đôi mắt có phần khó hiểu, một lúc lâu cô chỉ im lặng nhìn anh như thế.
Rất đẹp.
Lần đầu tiên Giang Chấp cảm thấy một cô gái say rượu cũng rất đẹp, nhất là đôi mắt của cô, giống như ẩn giấu cả một bầu trời sao vậy, thôi thúc khiến anh rất muốn thăm dò tới cùng. Thật ra anh tham lam muốn biết câu trả lời của cô, hoặc có thể nói anh rất muốn biết cô nghĩ như thế nào.
Thịnh Đường cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt lấp lánh nhưng lại không trả lời vào câu hỏi của anh: “Sư phụ, anh đẹp thật đấy.”
Lần này Giang Chấp không cười mà cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Thật không?”
Bàn tay anh hơi hơi thu về, những ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ lên gương mặt cô. Rõ ràng cô mới là người uống rượu, vậy mà anh bỗng dưng cũng có chút chấp chới hơi men. Trong ánh mắt cô có ánh sáng của niềm vui. Ánh sáng ấy lan rộng ra, từ mắt xuống tới sống mũi thanh mảnh, rồi tới bờ môi hơi hé mở…
Tầm nhìn của Giang Chấp hướng theo tia sáng ấy, đi từ đôi mắt xuống sống mũi của cô, cuối cùng dừng lại trên đôi môi cô. Ánh mắt anh tối đi rất nhiều, hô hấp dần dần trở nên thô và nặng, trong lồng ngực có một nguồn sức mạnh đang chờ thời cơ cuộn trào dữ dội.
Anh không gánh đỡ nổi nguồn sức mạnh ấy, bất giác muốn lại gần, ngay sau đó…
Sắc mặt Thịnh Đường thay đổi, cô “ụa” một tiếng rồi nôn ra.
Giang Chấp: …@
Cô hoàn toàn không cho anh quá nhiều thời gian để hóa thạch, vì ngay sau đó Thịnh Đường lại tiếp tục nôn thêm một tiếng, hai tay vẫn bám chặt vai anh, nôn cứ gọi là dốc hết sức mình…
w●ebtruy●enonlin●e●com
Nôn xong, cô cọ miệng vào vai anh lau sạch sẽ.
Giang Chấp nhắm mắt lại, cố nhịn, tiếp tục nhịn…
“Đường Tiểu Thất!” Khi không thể nào nhịn nổi nữa, anh hạ giọng quát một tiếng.
Nôn xong Thịnh Đường thoải mái rồi, vẻ khoan khoái như được giải thoát vậy. Cô buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm rồi nằm lăn ra giường ngủ gục.
Giang Chấp nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lột da rút gân cô!
Nha đầu chết tiệt, chắc là trên đời này người có thể nôn một cách có hàm lượng, có kỹ thuật, lại có thể dồn ép đối phương tới mức muốn diệt khẩu chắc cũng chỉ có mình cô mà thôi. Cô không lệch một miếng, nôn toàn bộ lên người anh, còn bản thân cô thì hoàn toàn sạch sẽ!
Mười lăm phút sau, Giang Chấp tắm nước lạnh xong đi ra ngoài, chua xót rơi nước mắt giặt sạch sẽ bộ quần áo đã bị nôn tới mức anh muốn tiêu hủy đó. Có mấy lần anh cảm thấy choáng váng đầu óc. Anh thừa nhận mình là người “một lần sảy chân để hận nghìn đời”, một người xấu xa từ bản chất, đến cả việc nôn sau khi say cũng giở trò được, anh không nên động lòng trắc ẩn.
Trong lúc phẫn nộ, chuông cửa vang lên.
Giang Chấp ném bộ đồ trong tay ra, không buồn suy nghĩ đi thẳng ra mở cửa, thô lỗ cộc cằn: “Ai!”
Người đứng trước cửa là Thẩm Dao…
Cô ấy bàng hoàng nhìn người đàn ông trước mắt.
Anh vừa tắm xong, những giọt nước ở đuôi tóc men theo bờ vai rộng trượt xuống những múi cơ bắp trên ngực anh… Trên hông anh quấn một chiếc khăn tắm, dưới chân loẹt quẹt đôi dép nam của căn phòng này…
Một tiếng “choang” vang lên, chiếc bình giữ nhiệt trong tay Thẩm Dao cứ thế rơi xuống đất.