Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Bàn tay của Trần Y hơi ngừng lại một chút, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại trên màn hình điện thoại của anh. Văn Trạch Tân đang đọc tin nhắn, giọng của anh rất trầm, anh cất tiếng: “Nhìn cái gì?”
Trực tiếp đập vào tai Trần Y.
Trần Y hơi sững lại, cười cười: “Không có gì.”
Cô tiếp tục bóc hạt cười, sau đó cầm một hạt lên, đặt ở bên môi của anh. Văn Trạch Tân mở miệng, cắn một cái, anh ngước mắt lên, nhìn cô. Trần Y lại cụp mắt xuống, kéo theo mấy sợi tóc của cô cũng rơi xuống.
Vẻ ngoài của cô xinh đẹp dịu dàng, không hề có chút phản cảm nào, tính cách với ngoại hình đều rất thật thà. Văn Trạch Tân nhai hạt cười, hàm dưới của anh khẽ động đậy, ôm lấy cô, cười nói: “Không phải sợ.”
Trần Y mờ mịt liếc anh một cái.
“Không sợ.”
Văn Trạch Tân cười cười, ôm cô ngồi im một lúc, lại ăn thêm mấy viên hạt cười. Người giúp việc đi tới gõ cửa, nói đã tới giờ dùng cơm. Văn Trạch Tân nâng eo cô lên, đặt cô xuống đến. Chỉ mới ngồi một lúc thế thôi, mà không khí xung quanh toàn bộ đều vấn vương hương thơm trên người của anh. Trần Y nghiêng đầu khẽ ngửi, trừ mùi hương trên người anh ra, thì còn có thêm một chút ít hương nước hoa khác.
Trần Y cụp mắt, cầm khăn quàng lên.
Văn Trạch Tân nhìn cô một cái rồi nắm lấy tay cô, đi ra cửa.
Cầm khăn quàng cổ trong tay, Trần Y cảm thấy bản thân mình dường như cũng bị mùi hương nước hoa kia ám lên. Cô thản nhiên nói: “Anh đổi nước hoa rồi à?”
Văn Trạch Tân cúi đầu nhìn cô một cái, một lúc sau, anh cười: “Không.”
“Em quản hơi nhiều rồi đấy? Nhỉ?”
Anh chỉ cần liếc qua cũng có thể phủi sạch hoàn toàn chút tâm ý kia của cô. Cổ họng của Trần Y có hơi nghẹn, cô cười: “Em chỉ hỏi thôi mà.”
Văn Trạch Tân cười một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Ban đầu trước khi liên hôn, đã nói cái gì, trong tim ai nấy đều rõ, nếu như đã gật đầu rồi thì đừng gây chuyện. Trần Y cúi đầu, giấu đi nụ cười ở bên khóe miệng.
Sao cô lại mất không chế như vậy chứ.
Ban đầu ý của anh chính là, tôi cứu nhà họ Trần các em, em chỉ cần thật thật thà thà làm vợ tôi, còn những chuyện khác của tôi em đừng nhúng tay vào.
Em đừng nhúng tay vào.
Đi vào sảnh chính, trên khuôn mặt của Trần Y mang theo một nụ cười khéo léo. Ngày hôm nay đến cả chú nhỏ nhà họ Văn cũng đã quay về, bố Văn mẹ Văn đều rất vui. Đặc biệt là mẹ Văn, kéo lấy Trần Y, muốn cô ngồi cạnh mình, nói chuyện với cô, quan tâm chăm sóc cô.
Trong lòng Trần Y ấm áp, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn về phía người đàn ông đối diện.
Văn Trạch Tân dựa vào ghế nói chuyện với chú nhỏ nhà họ Văn, dưới ánh đèn, người đàn ông với vẻ ngoài tuấn tú, đôi mắt đào hoa tràn ngập ý cười, nhìn là biết rõ ràng không giống một kẻ bạc tình một chút nào.
Vậy mà——
Chút ấm áp kia trong lòng Trần Y lạnh mất một nửa. Cô thu lại ánh mắt, lại một lần nữa nở một nụ cười khéo léo, nói chuyện với mẹ Văn.
*
Ăn cơm xong thì lại ngủ lại tối đó. Trần Y và mẹ Văn ngồi trên sô pha xem tv, ba người Văn Trạch Tân, bố Văn và chú nhỏ cùng nhau trò chuyện. Anh hơi lười biếng dựa vào ghế, nói ra chuyện nào chuyện nấy đều là chuyện công việc.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, có hơi ồn ào.
Trần Y liếc qua một cái, là điện thoại của Văn Trạch Tân. Mấy người bọn họ đang trò chuyện trong phòng khách nhỏ bên kia, mẹ Văn cũng nghe thấy tiếng điện thoại. Bà thò đầu sang nhìn một cái, vừa cười vừa kéo tay Trần Y: “Con nghe đi.”
Trần Y cười nhẹ rồi lắc đầu: “Thôi ạ, để con đưa cho anh ấy.”
Cô nào có dám động vào điện thoại của anh.
“Nhận hoặc cúp đi, mấy giờ rồi, còn có chuyện gì quan trọng nữa chứ.” Mẹ Văn, Lâm Tiếu Nhi rõ hơn ai hết cái đức tính của con trai nhà mình. Ánh mắt bà hơi liếc xuống, quét qua cái điện thoại kia.
Số điện thoại gọi tới là một số ở Kinh Đô. Bà khẽ cười, nói: “Trần Y, con mà không nghe là mẹ nghe đấy nhé.”
Nói xong, Lâm Tiếu Nhi vươn tay, định cầm điện thoại lên.
Trần Y liếc về phía phòng khách một, nhìn người đàn ông tuấn tú đang gõ gõ đầu ngón tay trên tay vịn ghế kia. Cô hơi chần chừ, giơ tay cầm lấy chiếc điện thoại màu đen kia.
Cô nói với Lâm Tiếu Nhi: “Để con nghe, để con hỏi xem đối phương có chuyện gì.”
Lâm Tiếu Nhi gật gật đầu.
Cô dâu Trần Y này bà rất thích, chỉ là tích cách có hơi mềm yếu. Kiểu cuộc gọi này trực tiếp nhận xong tổng sỉ vả cho đối phương một trận ra oai phủ đầu là được, vậy mà Trần Y lại cứ phải lo trước lo sau.
Trần Y đứng dậy, đi tới hành lang, ấn nút nhận cuộc gọi. Trước khi nhận, thực ra cô còn hy vọng phía bên kia sẽ là giọng của một người đàn ông, nhưng đáng tiếc là, lại để cô thất vọng rồi.
Đối phương là một người phụ nữ, giọng nói quyến rũ, vừa cất tiếng liền kêu: “Trạch Tân.”
Trần Y cúi đầu nhìn mặt đất, giọng nói bình tĩnh: “Anh ấy đang bận.”
Người phụ nữ kia sững sờ mấy giây, sau đó lại cười: “À, vậy sao, vậy lát tôi gọi lại cho anh ấy vậy.”
Trần Y dừng lại, lơ đãng liếc mắt về phía phòng khách. Anh chống tay lên tay vịn sô pha, trên người mặc một chiếc áo len màu đen, đúng lúc cũng ngước mắt qua đây, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh hơi chớp chớp.
Ánh mắt dừng lại trên cổ tay cô.
Anh phát hiện cô đang nghe điện thoại của mình.
Trái tim của Trần Y đập thình thịch, cô vội vàng nói với người phụ nữ ở đầu bên kia: “Vậy đi, lát nữa gọi lại.”
Sau đó, cô cúp điện thoại. Sau khi ấn tắt màn hình, cô lại vội vàng trở về phòng khách, đặt điện thoại lên trên bàn trà. Lâm Tiếu Nhi nắm một đống hạt dưa, nhìn cô chăm chú.
Một lúc sau, bà than nhẹ một tiếng: “Con sợ nó làm cái gì?”
Trần Y cười cười, nhìn về phía Lâm Tiếu Nhi: “Mẹ, con đi tắm đây. Con đi dạo phố với mẹ con cả chiều nên hơi mệt.”
Lâm Tiếu Nhi bỏ đống hạt dưa xuống, cầm điện thoại của Văn Trạch Tân lên, mở ra mở vào không thể nào mở được mật mã, bà trầm mặt nói: “Là cuộc gọi của một người phụ nữ đúng không?”
Trần Y: “Mẹ.”
Lâm Tiếu Nhi lại đặt điện thoại xuống, nhìn khuôn mặt bất lực của Trần Y, bà vẫy vẫy tay: “Thôi, con đi nghỉ đi.”
“Cảm ơn mẹ.”
Trần Y cầm lấy áo khoác trên mắc, đi lên lầu. Lúc đi ngang qua phòng khách nhỏ, cô không nhìn người đàn ông kia nữa, là không muốn nhìn và cũng không dám nhìn. Phòng ngủ chính của Văn Trạch Tân ở trên tầng ba. Trước khi gả qua đây, Văn Trạch Tân đã mang cho cô chút quần áo qua đây. Cô lấy đồ ngủ, sau đó đi tắm.
Sau khi tắm xong, cô ngồi trên giường, ấn điện thoại, muốn tìm ai đó trò chuyện.
Bấm một lúc lâu, cũng chẳng tìm được ai, cuối cùng cô thở dài một hơi, vẫn nên bỏ điện thoại xuống, đọc sách thì hơn.
*
Tối muộn Văn Trạch Tân cùng với ba Văn đứng ở cửa tiễn chú nhỏ lên xe rời đi. Ba Văn không thức nổi nữa, vỗ vỗ vai anh: “Ba đi ngủ đây.”
“Vâng.”
Một tay Văn Trạch Tân đút trong túi, tiện tay dúi điếu thuốc lá đã hút được một nửa vào trong gạt tàn, quay người đi tới bàn trà, cúi người cầm lấy cái điện thoại màu đen kia. Sau khi mở màn hình điền mật khẩu, ngón tay của anh nhấp vào. Trong nhật ký cuộc gọi thực sự đã có một cuộc gọi mà Trần Y nghe máy. Khóe môi của anh có hơi căng thẳng, trong ánh mắt lại không chất chứa bất cứ tâm tình gì.
Đúng lúc này, điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Văn Trạch Tân ngồi trên ghế sô pha, đầu ngón tay trêu đùa mấy bông hoa trang trí trên bàn trà, nghe điện thoại.
Giọng người phụ nữ quyến rũ có hơi nghi ngờ từ phía đầu dây bên kia vang lên: “Trạch Tân?”
“Nói đi.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, trò chuyện cả một buổi tối rồi, không khỏi có chút mệt mỏi.
“Buổi chiều anh có đánh rơi một cái bật lửa ở quán cà phê, em muốn hỏi anh, ngày mai em mang nó trả cho anh có được không?”
Văn Trạch Tân năm lấy bông hoa kia, nhàn nhạt cười nói: “Bật lửa? Buổi chiều tôi nào có hút thuốc đâu.”
Người phụ nữ kia sững sờ.
Một chút tâm cơ bé tí đã bị lộ tẩy, cô ta chậc một tiếng: “Được rồi, em muốn hẹn anh ra ngoài, bây giờ anh có ra ngoài được không?”
Văn Trạch Tân dựa vào phía sau, đôi chân dài gác lên bàn trà, nói: “Không ra ngoài nữa, tôi hỏi cô, tối nay vợ tôi có hỏi gì cô không?”
Người phụ nữ kia lại sững sờ, nữa giây sau, cô ta cười: “Không có, cô ấy bảo em gọi lại cho anh sau, chỉ nói là anh đang bận. Anh tìm được một người vợ tốt thật đấy.”
Văn Trạch Tân khẽ cười, đầu ngón tay gãi nhẹ lông mày: “Ừ.”
Sau đó, anh cúp điện thoại.
Anh ngồi ở phòng khách một lúc nữa, sau đó mới lên lầu. Nhiệt độ trong phòng cao hơn nhiệt độ bên ngoài một tí, anh cởi áo len, cầm đồ ngủ đi tắm.
Lúc tắm xong, cả người đầy nước, cầm khăn lau qua, sau đó treo khen lông lên, dùng tay vén chăn.
Hai tay Trần Y đặt trên bụng, đã ngủ rất say, cô vô thức đưa tay kéo chăn. Văn Trạch Tân đã nằm lên giường, nhẹ nhàng ôm mặt của cô qua phía anh, đôi môi mỏng hôn nhẹ lên cổ cô.
Trần Y ngay lập tức tỉnh táo vài phần, cô mở mắt quay đầu khi ánh mắt chạm phải đôi mắt đào hoa của người đàn ông. Giữa ánh sáng mập mờ, khuôn mặt anh mang theo nụ cười, cực kỳ ấm áp. Trần Y há miệng, muốn nói gì đó.
Bàn tay Văn Trạch Tân bịt kít môi cô: “Ưm…”
Sau đó, khuôn mặt của Trần Y ửng hồng. Đầu ngón tay mảnh khảnh đặt trên vai của anh, ngửa cổ. Trong lúc không tỉnh táo, hai cánh tay của cô nâng lên, ôm chặt lấy cổ anh.
“Trạch Tân.”
Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười, nhẹ nhàng cất giọng bên tai cô: “Ừ, lần sau đừng nghe điện thoại của tôi, nhé?”
Cánh tay của Trần Y đặt trên cổ anh hơi thả lỏng, cô nhìn anh. Người đàn ông khẽ cười, kéo lấy chân của cô, trầm giọng nói: “Nhưng tối hôm nay, em làm rất tốt.”
Rất thành thật.
Anh rất thích.
Trực tiếp đập vào tai Trần Y.
Trần Y hơi sững lại, cười cười: “Không có gì.”
Cô tiếp tục bóc hạt cười, sau đó cầm một hạt lên, đặt ở bên môi của anh. Văn Trạch Tân mở miệng, cắn một cái, anh ngước mắt lên, nhìn cô. Trần Y lại cụp mắt xuống, kéo theo mấy sợi tóc của cô cũng rơi xuống.
Vẻ ngoài của cô xinh đẹp dịu dàng, không hề có chút phản cảm nào, tính cách với ngoại hình đều rất thật thà. Văn Trạch Tân nhai hạt cười, hàm dưới của anh khẽ động đậy, ôm lấy cô, cười nói: “Không phải sợ.”
Trần Y mờ mịt liếc anh một cái.
“Không sợ.”
Văn Trạch Tân cười cười, ôm cô ngồi im một lúc, lại ăn thêm mấy viên hạt cười. Người giúp việc đi tới gõ cửa, nói đã tới giờ dùng cơm. Văn Trạch Tân nâng eo cô lên, đặt cô xuống đến. Chỉ mới ngồi một lúc thế thôi, mà không khí xung quanh toàn bộ đều vấn vương hương thơm trên người của anh. Trần Y nghiêng đầu khẽ ngửi, trừ mùi hương trên người anh ra, thì còn có thêm một chút ít hương nước hoa khác.
Trần Y cụp mắt, cầm khăn quàng lên.
Văn Trạch Tân nhìn cô một cái rồi nắm lấy tay cô, đi ra cửa.
Cầm khăn quàng cổ trong tay, Trần Y cảm thấy bản thân mình dường như cũng bị mùi hương nước hoa kia ám lên. Cô thản nhiên nói: “Anh đổi nước hoa rồi à?”
Văn Trạch Tân cúi đầu nhìn cô một cái, một lúc sau, anh cười: “Không.”
“Em quản hơi nhiều rồi đấy? Nhỉ?”
Anh chỉ cần liếc qua cũng có thể phủi sạch hoàn toàn chút tâm ý kia của cô. Cổ họng của Trần Y có hơi nghẹn, cô cười: “Em chỉ hỏi thôi mà.”
Văn Trạch Tân cười một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Ban đầu trước khi liên hôn, đã nói cái gì, trong tim ai nấy đều rõ, nếu như đã gật đầu rồi thì đừng gây chuyện. Trần Y cúi đầu, giấu đi nụ cười ở bên khóe miệng.
Sao cô lại mất không chế như vậy chứ.
Ban đầu ý của anh chính là, tôi cứu nhà họ Trần các em, em chỉ cần thật thật thà thà làm vợ tôi, còn những chuyện khác của tôi em đừng nhúng tay vào.
Em đừng nhúng tay vào.
Đi vào sảnh chính, trên khuôn mặt của Trần Y mang theo một nụ cười khéo léo. Ngày hôm nay đến cả chú nhỏ nhà họ Văn cũng đã quay về, bố Văn mẹ Văn đều rất vui. Đặc biệt là mẹ Văn, kéo lấy Trần Y, muốn cô ngồi cạnh mình, nói chuyện với cô, quan tâm chăm sóc cô.
Trong lòng Trần Y ấm áp, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn về phía người đàn ông đối diện.
Văn Trạch Tân dựa vào ghế nói chuyện với chú nhỏ nhà họ Văn, dưới ánh đèn, người đàn ông với vẻ ngoài tuấn tú, đôi mắt đào hoa tràn ngập ý cười, nhìn là biết rõ ràng không giống một kẻ bạc tình một chút nào.
Vậy mà——
Chút ấm áp kia trong lòng Trần Y lạnh mất một nửa. Cô thu lại ánh mắt, lại một lần nữa nở một nụ cười khéo léo, nói chuyện với mẹ Văn.
*
Ăn cơm xong thì lại ngủ lại tối đó. Trần Y và mẹ Văn ngồi trên sô pha xem tv, ba người Văn Trạch Tân, bố Văn và chú nhỏ cùng nhau trò chuyện. Anh hơi lười biếng dựa vào ghế, nói ra chuyện nào chuyện nấy đều là chuyện công việc.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, có hơi ồn ào.
Trần Y liếc qua một cái, là điện thoại của Văn Trạch Tân. Mấy người bọn họ đang trò chuyện trong phòng khách nhỏ bên kia, mẹ Văn cũng nghe thấy tiếng điện thoại. Bà thò đầu sang nhìn một cái, vừa cười vừa kéo tay Trần Y: “Con nghe đi.”
Trần Y cười nhẹ rồi lắc đầu: “Thôi ạ, để con đưa cho anh ấy.”
Cô nào có dám động vào điện thoại của anh.
“Nhận hoặc cúp đi, mấy giờ rồi, còn có chuyện gì quan trọng nữa chứ.” Mẹ Văn, Lâm Tiếu Nhi rõ hơn ai hết cái đức tính của con trai nhà mình. Ánh mắt bà hơi liếc xuống, quét qua cái điện thoại kia.
Số điện thoại gọi tới là một số ở Kinh Đô. Bà khẽ cười, nói: “Trần Y, con mà không nghe là mẹ nghe đấy nhé.”
Nói xong, Lâm Tiếu Nhi vươn tay, định cầm điện thoại lên.
Trần Y liếc về phía phòng khách một, nhìn người đàn ông tuấn tú đang gõ gõ đầu ngón tay trên tay vịn ghế kia. Cô hơi chần chừ, giơ tay cầm lấy chiếc điện thoại màu đen kia.
Cô nói với Lâm Tiếu Nhi: “Để con nghe, để con hỏi xem đối phương có chuyện gì.”
Lâm Tiếu Nhi gật gật đầu.
Cô dâu Trần Y này bà rất thích, chỉ là tích cách có hơi mềm yếu. Kiểu cuộc gọi này trực tiếp nhận xong tổng sỉ vả cho đối phương một trận ra oai phủ đầu là được, vậy mà Trần Y lại cứ phải lo trước lo sau.
Trần Y đứng dậy, đi tới hành lang, ấn nút nhận cuộc gọi. Trước khi nhận, thực ra cô còn hy vọng phía bên kia sẽ là giọng của một người đàn ông, nhưng đáng tiếc là, lại để cô thất vọng rồi.
Đối phương là một người phụ nữ, giọng nói quyến rũ, vừa cất tiếng liền kêu: “Trạch Tân.”
Trần Y cúi đầu nhìn mặt đất, giọng nói bình tĩnh: “Anh ấy đang bận.”
Người phụ nữ kia sững sờ mấy giây, sau đó lại cười: “À, vậy sao, vậy lát tôi gọi lại cho anh ấy vậy.”
Trần Y dừng lại, lơ đãng liếc mắt về phía phòng khách. Anh chống tay lên tay vịn sô pha, trên người mặc một chiếc áo len màu đen, đúng lúc cũng ngước mắt qua đây, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh hơi chớp chớp.
Ánh mắt dừng lại trên cổ tay cô.
Anh phát hiện cô đang nghe điện thoại của mình.
Trái tim của Trần Y đập thình thịch, cô vội vàng nói với người phụ nữ ở đầu bên kia: “Vậy đi, lát nữa gọi lại.”
Sau đó, cô cúp điện thoại. Sau khi ấn tắt màn hình, cô lại vội vàng trở về phòng khách, đặt điện thoại lên trên bàn trà. Lâm Tiếu Nhi nắm một đống hạt dưa, nhìn cô chăm chú.
Một lúc sau, bà than nhẹ một tiếng: “Con sợ nó làm cái gì?”
Trần Y cười cười, nhìn về phía Lâm Tiếu Nhi: “Mẹ, con đi tắm đây. Con đi dạo phố với mẹ con cả chiều nên hơi mệt.”
Lâm Tiếu Nhi bỏ đống hạt dưa xuống, cầm điện thoại của Văn Trạch Tân lên, mở ra mở vào không thể nào mở được mật mã, bà trầm mặt nói: “Là cuộc gọi của một người phụ nữ đúng không?”
Trần Y: “Mẹ.”
Lâm Tiếu Nhi lại đặt điện thoại xuống, nhìn khuôn mặt bất lực của Trần Y, bà vẫy vẫy tay: “Thôi, con đi nghỉ đi.”
“Cảm ơn mẹ.”
Trần Y cầm lấy áo khoác trên mắc, đi lên lầu. Lúc đi ngang qua phòng khách nhỏ, cô không nhìn người đàn ông kia nữa, là không muốn nhìn và cũng không dám nhìn. Phòng ngủ chính của Văn Trạch Tân ở trên tầng ba. Trước khi gả qua đây, Văn Trạch Tân đã mang cho cô chút quần áo qua đây. Cô lấy đồ ngủ, sau đó đi tắm.
Sau khi tắm xong, cô ngồi trên giường, ấn điện thoại, muốn tìm ai đó trò chuyện.
Bấm một lúc lâu, cũng chẳng tìm được ai, cuối cùng cô thở dài một hơi, vẫn nên bỏ điện thoại xuống, đọc sách thì hơn.
*
Tối muộn Văn Trạch Tân cùng với ba Văn đứng ở cửa tiễn chú nhỏ lên xe rời đi. Ba Văn không thức nổi nữa, vỗ vỗ vai anh: “Ba đi ngủ đây.”
“Vâng.”
Một tay Văn Trạch Tân đút trong túi, tiện tay dúi điếu thuốc lá đã hút được một nửa vào trong gạt tàn, quay người đi tới bàn trà, cúi người cầm lấy cái điện thoại màu đen kia. Sau khi mở màn hình điền mật khẩu, ngón tay của anh nhấp vào. Trong nhật ký cuộc gọi thực sự đã có một cuộc gọi mà Trần Y nghe máy. Khóe môi của anh có hơi căng thẳng, trong ánh mắt lại không chất chứa bất cứ tâm tình gì.
Đúng lúc này, điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Văn Trạch Tân ngồi trên ghế sô pha, đầu ngón tay trêu đùa mấy bông hoa trang trí trên bàn trà, nghe điện thoại.
Giọng người phụ nữ quyến rũ có hơi nghi ngờ từ phía đầu dây bên kia vang lên: “Trạch Tân?”
“Nói đi.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, trò chuyện cả một buổi tối rồi, không khỏi có chút mệt mỏi.
“Buổi chiều anh có đánh rơi một cái bật lửa ở quán cà phê, em muốn hỏi anh, ngày mai em mang nó trả cho anh có được không?”
Văn Trạch Tân năm lấy bông hoa kia, nhàn nhạt cười nói: “Bật lửa? Buổi chiều tôi nào có hút thuốc đâu.”
Người phụ nữ kia sững sờ.
Một chút tâm cơ bé tí đã bị lộ tẩy, cô ta chậc một tiếng: “Được rồi, em muốn hẹn anh ra ngoài, bây giờ anh có ra ngoài được không?”
Văn Trạch Tân dựa vào phía sau, đôi chân dài gác lên bàn trà, nói: “Không ra ngoài nữa, tôi hỏi cô, tối nay vợ tôi có hỏi gì cô không?”
Người phụ nữ kia lại sững sờ, nữa giây sau, cô ta cười: “Không có, cô ấy bảo em gọi lại cho anh sau, chỉ nói là anh đang bận. Anh tìm được một người vợ tốt thật đấy.”
Văn Trạch Tân khẽ cười, đầu ngón tay gãi nhẹ lông mày: “Ừ.”
Sau đó, anh cúp điện thoại.
Anh ngồi ở phòng khách một lúc nữa, sau đó mới lên lầu. Nhiệt độ trong phòng cao hơn nhiệt độ bên ngoài một tí, anh cởi áo len, cầm đồ ngủ đi tắm.
Lúc tắm xong, cả người đầy nước, cầm khăn lau qua, sau đó treo khen lông lên, dùng tay vén chăn.
Hai tay Trần Y đặt trên bụng, đã ngủ rất say, cô vô thức đưa tay kéo chăn. Văn Trạch Tân đã nằm lên giường, nhẹ nhàng ôm mặt của cô qua phía anh, đôi môi mỏng hôn nhẹ lên cổ cô.
Trần Y ngay lập tức tỉnh táo vài phần, cô mở mắt quay đầu khi ánh mắt chạm phải đôi mắt đào hoa của người đàn ông. Giữa ánh sáng mập mờ, khuôn mặt anh mang theo nụ cười, cực kỳ ấm áp. Trần Y há miệng, muốn nói gì đó.
Bàn tay Văn Trạch Tân bịt kít môi cô: “Ưm…”
Sau đó, khuôn mặt của Trần Y ửng hồng. Đầu ngón tay mảnh khảnh đặt trên vai của anh, ngửa cổ. Trong lúc không tỉnh táo, hai cánh tay của cô nâng lên, ôm chặt lấy cổ anh.
“Trạch Tân.”
Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười, nhẹ nhàng cất giọng bên tai cô: “Ừ, lần sau đừng nghe điện thoại của tôi, nhé?”
Cánh tay của Trần Y đặt trên cổ anh hơi thả lỏng, cô nhìn anh. Người đàn ông khẽ cười, kéo lấy chân của cô, trầm giọng nói: “Nhưng tối hôm nay, em làm rất tốt.”
Rất thành thật.
Anh rất thích.
Bình luận facebook