• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TÂN HÔN (6 Viewers)

  • Chương 99: Ngoại truyện 30

Edit: Alicia | Beta: Dép



Trong nhóm lớp này không có giáo viên. Hồi khai giảng, giáo viên chủ nhiệm đã kêu Văn Trạch Tân tạo nhóm lớp, đầu tiên tạo một nhóm chuyên dùng để phân công bài tập và nghiên cứu thảo luận đề bài. Nhưng dù sao có giáo viên trong nhóm ít nhiều gì cũng có bất tiện, thế là cả đám lôi kéo Văn Trạch Tân tạo một nhóm lớp khác.



Đó cũng chính là nhóm này đây, Tuyết Thiến và Diệp Sinh rất hay vào đây cạnh khóe, khó khăn lắm mới yên tĩnh thì mọi người lại nhốn nháo cả lên.



Từ khi Văn Trạch Tân nhắn đến chuyện đi du lịch mùa thu, cả đám người lại vào nhóm thảo luận xem nên đi đâu, ai cũng góp một chân vào nêu ý kiến, còn tag Văn Trạch Tân.



Văn Trạch Tân không thường vào đây lắm, rất lâu sau cậu mới trả lời.



Văn Trạch Tân: “Ngày mai mình sẽ bàn với giáo viên tiếp.”



Trần Y cầm điện thoại, nhìn mọi người chuyển sang chủ đề khác. Cô vẫn còn nghĩ đến chuyện ban nãy Văn Trạch Tân giúp cô. Trần Y suy nghĩ một chút, sau đó ra khỏi nhóm, nhắn tin riêng cho cậu.



Trần Y: [Cảm ơn cậu.]



Văn Trạch Tân: [Đồng phục của mình đâu?]



Trần Y bật dậy khỏi giường, chạy ra cửa. Tới ban công, cô quay một đoạn video ngắn gửi cho cậu.



Trần Y: [Ở đây nè.]



Văn Trạch Tân: [Cậu giặt thật à? Giỏi.]



Trần Y: [Mình đã nói thì sẽ giữ lời.]



Văn Trạch Tân: [Vậy bây giờ cậu về phòng ôn môn Sinh Học đi.]



Ba chữ này khiến Trần Y rùng mình, cô chân trần chạy vào phòng ngủ, mái tóc thẳng dài xõa trên lưng. Cô nhào lên giường, bấm gửi tin nhắn thoại.



Trần Y: “Mình ngủ đây, ngủ ngon.”



Gửi đi, cô tắt màn hình, để lên tủ đầu giường, sau đó thuận tay chỉnh đèn ngủ. Xong xuôi, Trần Y ôm gối bắt đầu công cuộc chìm vào mộng đẹp. Bên kia, Văn Trạch Tân cầm cốc nước đá uống một ngụm, tiếp tục luyện đề. Mấy phút sau, cậu thả lỏng, xoay cổ tay rồi ngã người ra sau, chân dài vắt chéo, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, bấy giờ mới cầm điện thoại lên xem.



Có một tin nhắn.



Cậu đứng dậy, đẩy cửa ra đi đến phòng sách cách vách, sẵn tiện mở âm thanh.



Giọng nói êm dịu, mềm mại của con gái truyền đến.



“Mình ngủ đây, ngủ ngon.”



Văn Trạch Tân nghe hết, nhấn ghi âm, cười đáp lại: “Ngủ ngon.”



Gửi xong, cậu vào phòng sách.



Nghe được tiếng con gái, bảo mẫu đi ngang qua phía sau hơi giật mình. Bà vô thức quay đầu nhìn cậu chủ cao lớn. Văn Trạch Tân đã bỏ điện thoại vào túi quần, đi về phía giá sách.



Sáng sớm hôm sau, Trần Y lật đật thức dậy, may mà hôm nay vẫn còn dư thời gian. Cô vừa buộc tóc vừa ra ngoài lấy áo khoác của Văn Trạch Tân. Có thể là dùng nước giặt hơi nhiều nên chiếc áo thoang thoảng hương đào dìu nhẹ. Cô lấy một cái túi mua sắm bỏ vào, tiếp đó mặc áo khoác của mình vào rồi cầm điện thoại xuống lầu.



Mở máy lên, có một tin nhắn từ tối qua.



Chân Trần Y chạy xuống, tay nhấn mở.



Giọng nói hơi thấp của con trai truyền ra, hơn nữa sự dịu dàng cũng được phóng đại.



“Ngủ ngon.”



Vô cùng dễ nghe, êm tai đến nỗi Trần Y suýt ngã cầu thang. Cô thẹn thùng đỏ tai, nắm chặt điện thoại, lập tức để cái túi lên bàn rồi vào phòng ăn ăn sáng.



Trần Ương ngồi đối diện nhìn Trần Y: “Sao mới rồi em nghe thấy tiếng của con trai?”



Mặt cô ta lộ ra vẻ nghi ngờ, đoán chừng là nghĩ xem có phải Trần Y đang yêu sớm hay không. Mặc dù bây giờ rất nhiều người vụng trộm yêu đương, song trường học vẫn quản nghiêm ngặt, huống chi là trường học như Tulip, vậy thì càng nghiêm. Tuy nói đây là trường cho con nhà giàu, nhưng thực tế học sinh ở đây không phải muốn làm gì thì làm.



Mặt Trần Y vẫn nóng rực. Cô vén mái bằng, uống sữa tươi, nói: “Bạn thôi. Tối qua nhắn tin chúc ngủ ngon trong nhóm lớp.”



“Thật không?” Trần Ương không tin muốn xem điện thoại của Trần Y.



Mà hôm nay Trần Khánh có việc, sớm tinh mơ đã ra khỏi nhà. Liêu Tịch thì tin Trần Y sẽ không yêu sớm. Bà bê bữa sáng ra cho hai người ăn rồi đưa Trần Ương và Trần Y đi học.



Chở Trần Ương tới trường xong lại đưa Trần Y đi. Trên đường đến trường, Liêu Tịch đắn đo, khuyên: “Chuyện học hành, con đừng áp lực quá, nếu thích hợp cứ thả lỏng nha con.”



Trần Y mở cửa xe, đáp: “Dạ.”



Cô đeo cặp quai chéo, tay cầm cái túi mua sắm lên lầu. Hôm nay còn sớm, ngoài hành lang không ít học sinh đang tán dóc. Tuyết Thiến và mấy cô bạn thân của cô ta đứng bên cửa sổ không biết đang nói chuyện gì đó. Vừa thấy Trần Y đi tới, cả đám đều ngậm miệng nhìn cô vào lớp, ánh mắt dõi theo sít sao.



“Đứa cậu nói là nó đó hả?”



“Ừ.”



“Văn Trạch Tân lại thích cái dạng này à? Chẳng phải sau này con cái nhà họ Văn đều phải liên hôn ư?”



Trần Y vào lớp là thấy ngay Văn Trạch Tân đang dựa vào bàn cúi đầu chơi điện thoại, còn bật cả tiếng trò chơi. Ngón tay thon dài lướt thoăn thoắt, cậu cười điều khiển hai cái khiến đối phương phải tránh né.



Hôm nay, cậu cũng chỉ mặc chiếc áo thun màu đen và quần đồng phục. Vẻ ngoài vốn đã điển trai, dù cúi đầu vẫn cực kỳ hút mắt, đôi khi ngoài cửa sổ lại có mấy ánh mắt nhòm vào ngắm cậu. Trần Y lưỡng lự, lấy áo khoác ra khỏi túi, đi qua, nhét vào ngực cậu.



Một mùi hương đào ngọt lịm tản ra, Văn Trạch Tân cụp mắt nhìn đồng phục của mình, sau đó tiếp tục chơi trò chơi đang dở.



Trần Y treo túi mua sắm và ba lô lên cùng một chỗ rồi ngồi xuống, lấy sách bài tập ra để trên bàn cậu. Cô làm hết thì nghe thấy tiếng trò chơi kết thúc.



Văn Trạch Tân bỏ điện thoại vào hộc bàn. Cậu cầm áo khoác mặc lên luôn, ngón tay cầm vạt áo lên ngắm nghía, hỏi: “Cậu tự tay giặt thật à?”



Trần Y ừm một tiếng, gật đầu.



Văn Trạch Tân cười ra tiếng: “Ừ, sạch lắm. Tối qua đã học thuộc bài chưa?”



Mặt Trần Y suy sụp ngay tắp lự. Cô đưa cuốn sách bài tập khác cho cậu, nói: “Mình chép xong rồi.”



Đây là bài tập tối qua Văn Trạch Tân giao sau buổi tự học, bài thi Vật Lý và Sinh Học cô đều chép hết. Đối với kiểu người không thích học thuộc lòng như Trần Y mà nói, đây là cách ghi nhớ tốt nhất.



Văn Trạch Tân cầm lên, lật vài trang, cười nói: “Không tệ.”



“Vẽ cho cậu một đóa hoa hồng nhỏ nè.”



Cậu cầm bút lên, vẽ vẽ một bông hoa bên dưới.



Trần Y nghiêng đầu nhìn, nghiêm túc quan sát: “Cậu không dùng bút đỏ, sao vẽ ra hoa hồng nhỏ được.”



Văn Trạch Tân vẽ một đóa hoa nhỏ, bên cạnh lại vẽ thêm một mũi tên có chữ đỏ. Cậu ngẩng đầu cười nhìn cô: “Kiểu này chịu không?”



Trần Y thấy thế: “Vô lại.”



Cô lầu bầu một tiếng.



Văn Trạch Tân cười khẽ, hai mắt nhìn cô. Hôm nay, cô vẫn mặc áo khoác đồng phục y cũ, nhưng dường như bên trong là một cái áo dây. Đương nhiên không phải Trần Y cố tình mặc như thế. Thực tế, khi trời nóng nực, vì lười cởi đồng phục, rất nhiều nữ sinh thường mặc áo trong càng mỏng, càng mát càng tốt.



Văn Trạch Tân vội thu mắt lại, trả sách bài tập lại cho cô.



Trần Y nhận lấy, cất kỹ rồi nằm lên bàn thưởng thức viên kẹo socola chưa kịp ăn hôm qua. Văn Trạch Tân lật đại vài trang bài tập trên bàn rồi lập tức cầm điện thoại ngã ra sau chơi game tiếp. Đôi lúc cậu sẽ ngừng lại nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh.



Tất nhiên chỉ là vừa hay nhìn sang, tầm mắt lại rơi xuống vạt áo đồng phục của cô. Lúc này Trần Y đang nhoài lên bàn nhắn tin với Thẩm Tuyền và Thường Tuyết, cô thấy nóng nực nên kéo dây kéo xuống, giật ra.



Sau đó, ngón tay cô dừng lại chỗ khóa kéo, xoa xoa nó.



Văn Trạch Tân nhìn ngón tay mảnh trắng nõn của cô vài lần, sau đó dời mắt.



Buổi tự học sáng bị cô giáo văn chiếm mất, cô ấy tới đây chủ yếu là nói về đề viết trong bài thi. Đợt thi này, rất nhiều học sinh không nhắc đến chủ để, bị trừ rất nhiều điểm. Chẳng hạn như Trần Y, cả bài đều làm đúng, do lạc đề mà bị trừ vài điểm, nếu không thì đã đạt điểm tuyệt đối.



Buổi tự học buổi sáng cứ lặng lẽ trôi qua theo thời gian.



Tiết thứ tư là giờ thể dục, cuối cùng mọi người cũng có tinh thần.



Cả đám cãi nhau ỏm tỏi bước xuống cầu thang. Trần Y đi cùng với tổ trưởng môn Tiếng Anh. Hai người đang trò chuyện, lúc này Trần Y mới ăn kẹo, cô ngậm kẹo trong miệng, vừa ăn vừa ợm ờ gật đầu, tựa như con thỏ nhỏ.



Tổ trưởng môn Tiếng Anh còn đang kể chuyện cười.



Dương Phàm và Lão Dương cùng đi cạnh Văn Trạch Tân, ba người họ đúng lúc đi sau lưng Trần Y. Vì nhiều người, ai cũng đi chậm chạp, Dương Phàm nhìn cô, tiếc than: “Nếu Trần Y mà tham gia bình chọn hoa khôi trường thì tốt biết bao.”



Lão Dương: “Cái cậu này, tà tâm không dứt. Cậu nhìn coi lớp trưởng có chịu không?”



Văn Trạch Tân đút tay vào túi quần, nhìn nữ sinh cười khúc khích phía trước, nói: “Cô ấy không được phép.”



“Mình thấy là cậu không nỡ thì có.” Dương Phàm ở bên cạnh vạch trần.



Văn Trạch Tân: “Mình vẫn có mắt nhìn người nhé.”



Vừa dứt câu.



Đằng sau có một học sinh kêu tên Trần Y vài lần. Cô không nghe thấy, người bạn kia sốt ruột, từ sau chen lên lôi cổ áo đồng phục của Trần Y một cái.



Tay áo đồng phục bị kéo xuống một phát, cả mảng da thịt trắng nõn lộ ra. Bởi hôm nay cô ham mát mẻ nên mặc cái áo hai dây màu đen, phần bả vai sau lưng cũng bị lộ một ít.



Trần Y thét lên, hớt hải kéo áo khác lên.



Người bạn kia: “Xin lỗi nha.”



Xin lỗi thì làm được gì, có xin lỗi thì các bạn phía sau cũng thấy hết rồi. Trên cầu thang phút chốc lặng như tờ, chả vì gì cả, chẳng qua là da Trần Y quá trắng, có cảm giác như nàng thiếu nữ e ấp chớm nở. Bạn học kia còn tính nói tiếp thì Văn Trạch Tân đã xông tới gạt phắt tay bạn nữ kia ra. Dương Phàm theo quán tính nhìn về phía Văn Trạch Tân.



Ý cười trong mắt Văn Trạch Tân đã biến mất.



Giây sau đó, cậu đẩy người bạn trước mặt ra, sải bước xuống lầu, giữ chặt lấy Trần Y đang xấu hổ và mất mặt muốn chạy trốn. Cô quay người lại, thấy là cậu, con ngươi cô co chặt/ Cô định cất lời thì Văn Trạch Tân cúi đầu kéo hai bên vạt áo của cô lên, dứt khoát kéo khóa cái xoẹt. Cậu kéo cực nhanh, thẳng một đường tới cằm Trần Y.



Cổ Trần Y cũng giương lên theo cổ áo khoác.



Văn Trạch Tân nhìn cô nói: “Mặc đồ cho đàng hoàng, đừng có cẩu thả nữa.”



Trần Y đỏ bừng cả mặt, chớp mắt mấy cái, tay luống cuống xỏ vào túi áo khoác đồng phục. Cô gật đầu: “Ừ, được.”



Các bạn học thấy thế, cả bọn nhao nhao đi nhanh xuống, xì xầm cùng nhau đến sân thể dục. Dương Phàm và Lão Dương liếc nhau, mỉm cười đi xuống, vỗ bả vai Văn Trạch Tân.



Trần Y cũng gấp rút xuống lầu.



Tổ trường môn Tiếng Anh vội vàng nhìn lướt qua Văn Trạch Tân một cái rồi đuổi theo Trần Y. Tình cảnh mới nãy đã đọng lại suy nghĩ trong lòng mọi người. Trên hành lang mà lớp trưởng cứ thế cúi đầu kéo khóa áo cho bạn cùng bàn. Chiều cao hai người chênh lệch cỡ một cái đầu, cùng cúi xuống. Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh ấy rất đẹp mắt.



“Các cậu có ngửi thấy không? Đồng phục của lớp trưởng và Trần Y có mùi giống nhau đó.”



“Có chứ. Giống mùi quả đào.”



Dương Phàm nghe xong lập tức túm tay áo Văn Trạch Tân qua ngửi. Hít mạnh mấy cái: “Í, hương đào thật này. Lớp trưởng, cậu ngửi xem?”



Văn Trạch Tân hất tay cậu ta ra.



*



Trần Y cùng tổ trưởng môn Tiếng Anh tới trước. Cổ áo khoác của cô vẫn dựng thẳng, tổ trưởng môn Tiếng Anh đứng cạnh Trần Y nói: “Lúc nãy Tiểu Yên bất cẩn quá.”



Trần Y gục đầu, đỏ mặt: “Ừm, sau này tớ không mặc như thế nữa.”



“Thật ra cũng đâu có sao. Học kỳ trước chúng ta đi KTV, bọn Tuyết Thiến cũng mặc áo dây đấy thôi. Bình thường mà.”



Ngày thường, Trần Y rất ít khi mặc.



Nóng lắm mới mặc.



“Có điều da cậu trắng, khi nãy thấy rõ mồn một.” Làn da trắng như ngọc, đám học sinh phía sau đều nhìn thấy. Đàm tiếu là điều khó tránh khỏi.



May mà trước giờ, trong lớp Trần Y khá kiệm lời, hiếm khi trưng diện cầu kỳ, ví như trang điểm đậm, mặc váy hoặc là làm tóc, làm móng vân vân. Vậy nên không ai biết cô mặc áo dây sẽ đẹp thế này. Lần này liếc qua trong phút chốc, thế nào cũng bà tám cho xem. Thẩm chí tổ trưởng môn Tiếng Anh còn tò mò rằng da Trần Y là trắng tự nhiên, hay là tắm sữa bò mới trắng được như vậy.



Chỉ là bây giờ thấy Trần Y lúng túng, cô ấy không tiện hỏi.



Song chuyện khác vẫn có thể hỏi vài câu. Cô ấy cười, khẽ hỏi: “Ai cũng đang bàn về hương thơm trên đồng phục lớp trưởng. Mùi đào nhà cậu hả?”



Bấy giờ Trần Y mới nhận ra trên người con trai có mùi này không ổn lắm. Cô ngẩng đầu thì bắt gặp Văn Trạch Tân đi tới, bèn lí nhí: “Không thì cậu đổi cái áo khoác khác đi. Nhà mình chỉ dùng nước giặt hương này thôi.”



Tay Văn Trạch Tân cắm vào túi quần. Cậu lườm cô một cái: “Ai bảo cậu dùng nhiều nước giặt thế.”



Trần Y: “Sao cậu biết mình dùng nhiều chứ?”



Văn Trạch Tân: “Cậu giấu được mình chắc?”



Mấy người bên cạnh, bao gồm bọn Dương Phàm: “…”



Không phải lúc này nên thay cái áo khoác khác ư?



Sao tự dưng đứng đây bàn luận chuyện nước giặt nhiều hay ít?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom