Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1290
Sở Luật từ trong phòng tắm bước ra, anh một tay gãi tóc mình, vừa dùng khăn lau khô tóc, tầm mắt vừa nhìn đống đồ đạc rơi vãi trên sàn, lại không nhìn thấy Hạ Nhược Tâm.
Tính khí người phụ nữ này đâu đến nỗi nào, sao lại có thể vứt đồ lung tung vậy chứ.
Anh vứt khăn mặt lên ghế sô pha, sau đó ngồi xổm người xuống, nhặt từng tờ từng tờ văn kiện lên, nếu như thiếu một tờ, xem cô ấy làm sao bây giờ.
Mãi đến lúc nhặt lên tờ cuối cùng, anh sắp xếp lại từng tờ từng tờ văn kiện, đặt chỉnh tề trên bàn, cầm diện thoại của mình trên bàn chuẩn bị gọi điện cho người phụ nữ này. Thuận tiện giao cho cô khóa học, khi làm một quản lý tốt, đầu tiên bản thân phải làm việc nghiêm túc, anh làm tổng giám đốc tập đoàn Sở thị gần mười năm, là một người thầy kỳ quái, người khác quỳ gối cầu xin muốn anh dạy, không biết có bao nhiêu người, cho dù là chen rách đầu. Có khối người muốn làm học trò của anh, thế nào, anh đã hạ mình dạy cô miễn phí hàng quý, cô đến xong lại chạy không thấy bóng người.
Anh mở điện thoại di động ra, màn hình điện thoại sáng ngời, nhưng thật kì quái, tại sao trên màn hình điện thoại của anh lại có một tin nhắn rất lạ, tin nhắn là một địa danh, còn người gửi tin lại là mẹ anh, Tống Uyển.
Anh nhớ, vào lúc này Tống Uyển hẳn là ở nhà, bà không thể rời bỏ Hương Hương, muốn chăm sóc Hương Hương học, ăn cơm, ngủ, sao có thể không có việc gì lại gửi cho anh một tin nhắn như thế.
Gửi lầm rồi sao?
Cảm giác đầu tiên của Sở Luật là như vậy, là gửi sai, anh vừa cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi điện cho Tống Uyển, kết quả mới vừa tìm, anh lại phát hiện lúc nãy Tống Uyển có gọi điện thoại cho anh, hẳn là Nhược Tâm tiếp.
Anh nắm chặt điện thoại di động, có cảm giác không tốt lắm.
Không nên hỏi tại sao anh lại có cảm giác kỳ quái như vậy.
Đây là một loại cảm giác không an toàn, là trực giác khi anh sinh ra đã có.
Là có chuyện gì xảy ra sao?
Anh gọi lại cho Tống Uyển, chỉ hi vọng bản thân anh nghĩ sai rồi, mà có lúc thậm chí anh đều có chút hận loại trực giác đáng sợ này của mình.
Bởi vì điện thoại di động của Tống Uyển, tắt máy.
Anh lại gọi một cuộc điện thoại khác, bảo mẫu trong nhà nói, Tống Uyển đã ra ngoài từ sáng sớm, cũng không nói có chuyện gì, đến hiện tại còn chưa có trở về. Còn đi nơi nào, bảo mẫu cũng không biết, chỉ biết giống như rất gấp muốn ra ngoài.
Anh lại gọi điện cho Sở Giang.
"Ba, gần đây mẹ con có chỗ nào không đúng không?" Sở Luật hỏi, nhưng đã cầm lấy chìa khóa xe của mình, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chỗ nào không đúng hả?" Sở Giang suy nghĩ một lát, đáp: "Ừ, giống như không có chỗ nào không đúng, mặt bà ấy lúc nào cũng theo sau mông Sở Tương, có lúc ngay cả ra ngoài cũng không đi."
"Đúng rồi." Sở Giang giống như nghĩ tới cái gì đó: "Sở Tương đi tới nhà bạn học dự sinh nhật, một đêm chưa trở về, mẹ con cũng một đêm không ngủ, có thể là bởi vì nhớ Sở Tương, dù sao Sở Tương vẫn không có rời nhà ngày nào."
"Chỉ là, đây là bạn học nơi nào, lại không từ chối người ta đến nán lại nhà chứ?" Sở Giang không khỏi oán giận một câu, cũng không phải bởi vì Sở Tương, mà là bởi vì Tống Uyển: "Đúng rồi." Sở Giang như nghe thấy có chỗ không đúng, hỏi lại: "Có phải mẹ con xảy ra vấn đề rồi không?"
"Không có chuyện gì!" Lúc này Sở Luật đã đến trong bãi đậu xe, sắp đi tới xe của mình, cũng không có dự định báo chuyện này cho cha mình biết.
"Con chỉ là tùy tiện hỏi một chút, được rồi cha, cha tiếp tục đánh cầu đi."
Nói xong, anh cúp điện thoại, nhưng nét mặt lại bắt đầu u ám khó hiểu, tựa hồ, đúng là không đúng lắm.
Anh vừa muốn mở cửa xe, điện thoại di động của anh lại vang lên, anh lấy ra xem, là vườn trẻ gọi tới.
"Sao vậy, cô Lý?"
Sở Luật mở cửa xe ra, ngồi ở trong xe, anh đưa điện thoại di động đặt ở xe, mở ra xe, nổ máy xe.
"Sở tiên sinh, trước đây không lâu mẹ của ngài đến đón Tiểu Vũ Điểm đi rồi, chuyện này ngài có biết không? Tôi cũng vừa mới nghe cô giáo khác nói."
Tay Sở Luật đặt ở tay lái đột nhiên run lên.
"Mẹ tôi đến mang Tiểu Vũ Điểm đi, bao lâu rồi?"
Trái tim của anh đột nhiên trầm xuống, nặng nề, hầu như có chút hoảng sợ.
"Đại khái là sáng sớm, hiện tại đã là giữa trưa." Cô giáo vội vã trả lời, mà một giáo viên khác bên cạnh cũng hết sức lo lắng, các cô cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng đối phương là mẹ của Sở tiên sinh, lúc đó các cô cũng không có bao nhiêu cảnh giác, mãi đến tận lúc giáo viên này trở về, mới biết việc này, cho nên mới vội vã gọi điện hỏi Sở Luật.
Sở Luật cúp điện thoại, lại nhớ ra tin nhắn trong điện thoại di động, anh gần như giẫm mạnh lên chân ga, xe nhanh chóng lao ra ngoài.
Anh lại gọi cho Hạ Nhược Tâm một cuộc điện thoại, kết quả lại nghe được tiếng nhạc ở trong xe của mình, còn ở trên ghế phụ nữa chứ, ở đó có một cái túi xách, là túi xách của Hạ Nhược Tâm.
Cô không mang theo điện thoại di động.
Anh giữ chặt điện thoại di động của mình hồi lâu, trên đó có một điểm đỏ, mày không khỏi nhíu chặt, mà địa điểm là ở nhà họ Sở.
Nhược Tâm cũng không có mang định vị, còn định vị của Tiểu Vũ Điểm mấy ngày trước đã hỏng rồi, cần phải sửa chữa lại, sao có thể trùng hợp như vậy.
Anh lại lái xe nhanh hơn một chút, hi vọng thật sự không nên xảy ra chuyện không may.
Mà lúc này, Hạ Nhược Tâm đã xuống xe, cô vội vội vàng vàng chạy tới địa điểm kia, nhưng đi giày cao gót rất phiền phức, cô cắn răng, đá giày trên chân đi, đi chân trần tiến về phía trước. Tuy bất bình, đệm chân cô rất đau, thế nhưng lại chạy nhanh hơn giày cao gót nhiều.
Là nơi này, cô đặt tay mình ở cửa, sau đó dụng lực hít thở, trước mắt cô là một cái cửa đang đóng, cô đẩy cửa đi vào, kẹt, cửa mở, dường như không có người, nhưng lại có mùi vị khói của than củi.
Cô dùng tay mình quạt không khí trước mắt cho thoáng một chút, mùi khói rất đậm, ngửi một lúc cô cảm thấy có chút không thoải mái, đầu cũng có chút choáng váng, nhưng cuối cùng cô vẫn đi vào.
"Tiểu Vũ Điểm..." Cô gọi tên con gái, nhưng bên trong không có một người, cô tìm nửa ngày cũng không có tìm thấy con gái mình.
Chẳng lẽ không phải ở đây, cô lại chạy ra cửa, kết quả đầu lại bắt đầu choáng, mà mùi vị trong không khí, hầu như đều là mùi làm cho cô có cảm giác buồn nôn.
Đây là...
Bỗng nhiên cô trợn to đôi mắt, nhớ tới trước đây Hạ Dĩ Hiên làm trò đùa dai, khi đó không biết cô ta tìm ở đâu ra một đống than củi, sau đó kéo cô đến nhốt ở trong phòng, đốt than củi lên.
Tính khí người phụ nữ này đâu đến nỗi nào, sao lại có thể vứt đồ lung tung vậy chứ.
Anh vứt khăn mặt lên ghế sô pha, sau đó ngồi xổm người xuống, nhặt từng tờ từng tờ văn kiện lên, nếu như thiếu một tờ, xem cô ấy làm sao bây giờ.
Mãi đến lúc nhặt lên tờ cuối cùng, anh sắp xếp lại từng tờ từng tờ văn kiện, đặt chỉnh tề trên bàn, cầm diện thoại của mình trên bàn chuẩn bị gọi điện cho người phụ nữ này. Thuận tiện giao cho cô khóa học, khi làm một quản lý tốt, đầu tiên bản thân phải làm việc nghiêm túc, anh làm tổng giám đốc tập đoàn Sở thị gần mười năm, là một người thầy kỳ quái, người khác quỳ gối cầu xin muốn anh dạy, không biết có bao nhiêu người, cho dù là chen rách đầu. Có khối người muốn làm học trò của anh, thế nào, anh đã hạ mình dạy cô miễn phí hàng quý, cô đến xong lại chạy không thấy bóng người.
Anh mở điện thoại di động ra, màn hình điện thoại sáng ngời, nhưng thật kì quái, tại sao trên màn hình điện thoại của anh lại có một tin nhắn rất lạ, tin nhắn là một địa danh, còn người gửi tin lại là mẹ anh, Tống Uyển.
Anh nhớ, vào lúc này Tống Uyển hẳn là ở nhà, bà không thể rời bỏ Hương Hương, muốn chăm sóc Hương Hương học, ăn cơm, ngủ, sao có thể không có việc gì lại gửi cho anh một tin nhắn như thế.
Gửi lầm rồi sao?
Cảm giác đầu tiên của Sở Luật là như vậy, là gửi sai, anh vừa cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi điện cho Tống Uyển, kết quả mới vừa tìm, anh lại phát hiện lúc nãy Tống Uyển có gọi điện thoại cho anh, hẳn là Nhược Tâm tiếp.
Anh nắm chặt điện thoại di động, có cảm giác không tốt lắm.
Không nên hỏi tại sao anh lại có cảm giác kỳ quái như vậy.
Đây là một loại cảm giác không an toàn, là trực giác khi anh sinh ra đã có.
Là có chuyện gì xảy ra sao?
Anh gọi lại cho Tống Uyển, chỉ hi vọng bản thân anh nghĩ sai rồi, mà có lúc thậm chí anh đều có chút hận loại trực giác đáng sợ này của mình.
Bởi vì điện thoại di động của Tống Uyển, tắt máy.
Anh lại gọi một cuộc điện thoại khác, bảo mẫu trong nhà nói, Tống Uyển đã ra ngoài từ sáng sớm, cũng không nói có chuyện gì, đến hiện tại còn chưa có trở về. Còn đi nơi nào, bảo mẫu cũng không biết, chỉ biết giống như rất gấp muốn ra ngoài.
Anh lại gọi điện cho Sở Giang.
"Ba, gần đây mẹ con có chỗ nào không đúng không?" Sở Luật hỏi, nhưng đã cầm lấy chìa khóa xe của mình, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chỗ nào không đúng hả?" Sở Giang suy nghĩ một lát, đáp: "Ừ, giống như không có chỗ nào không đúng, mặt bà ấy lúc nào cũng theo sau mông Sở Tương, có lúc ngay cả ra ngoài cũng không đi."
"Đúng rồi." Sở Giang giống như nghĩ tới cái gì đó: "Sở Tương đi tới nhà bạn học dự sinh nhật, một đêm chưa trở về, mẹ con cũng một đêm không ngủ, có thể là bởi vì nhớ Sở Tương, dù sao Sở Tương vẫn không có rời nhà ngày nào."
"Chỉ là, đây là bạn học nơi nào, lại không từ chối người ta đến nán lại nhà chứ?" Sở Giang không khỏi oán giận một câu, cũng không phải bởi vì Sở Tương, mà là bởi vì Tống Uyển: "Đúng rồi." Sở Giang như nghe thấy có chỗ không đúng, hỏi lại: "Có phải mẹ con xảy ra vấn đề rồi không?"
"Không có chuyện gì!" Lúc này Sở Luật đã đến trong bãi đậu xe, sắp đi tới xe của mình, cũng không có dự định báo chuyện này cho cha mình biết.
"Con chỉ là tùy tiện hỏi một chút, được rồi cha, cha tiếp tục đánh cầu đi."
Nói xong, anh cúp điện thoại, nhưng nét mặt lại bắt đầu u ám khó hiểu, tựa hồ, đúng là không đúng lắm.
Anh vừa muốn mở cửa xe, điện thoại di động của anh lại vang lên, anh lấy ra xem, là vườn trẻ gọi tới.
"Sao vậy, cô Lý?"
Sở Luật mở cửa xe ra, ngồi ở trong xe, anh đưa điện thoại di động đặt ở xe, mở ra xe, nổ máy xe.
"Sở tiên sinh, trước đây không lâu mẹ của ngài đến đón Tiểu Vũ Điểm đi rồi, chuyện này ngài có biết không? Tôi cũng vừa mới nghe cô giáo khác nói."
Tay Sở Luật đặt ở tay lái đột nhiên run lên.
"Mẹ tôi đến mang Tiểu Vũ Điểm đi, bao lâu rồi?"
Trái tim của anh đột nhiên trầm xuống, nặng nề, hầu như có chút hoảng sợ.
"Đại khái là sáng sớm, hiện tại đã là giữa trưa." Cô giáo vội vã trả lời, mà một giáo viên khác bên cạnh cũng hết sức lo lắng, các cô cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng đối phương là mẹ của Sở tiên sinh, lúc đó các cô cũng không có bao nhiêu cảnh giác, mãi đến tận lúc giáo viên này trở về, mới biết việc này, cho nên mới vội vã gọi điện hỏi Sở Luật.
Sở Luật cúp điện thoại, lại nhớ ra tin nhắn trong điện thoại di động, anh gần như giẫm mạnh lên chân ga, xe nhanh chóng lao ra ngoài.
Anh lại gọi cho Hạ Nhược Tâm một cuộc điện thoại, kết quả lại nghe được tiếng nhạc ở trong xe của mình, còn ở trên ghế phụ nữa chứ, ở đó có một cái túi xách, là túi xách của Hạ Nhược Tâm.
Cô không mang theo điện thoại di động.
Anh giữ chặt điện thoại di động của mình hồi lâu, trên đó có một điểm đỏ, mày không khỏi nhíu chặt, mà địa điểm là ở nhà họ Sở.
Nhược Tâm cũng không có mang định vị, còn định vị của Tiểu Vũ Điểm mấy ngày trước đã hỏng rồi, cần phải sửa chữa lại, sao có thể trùng hợp như vậy.
Anh lại lái xe nhanh hơn một chút, hi vọng thật sự không nên xảy ra chuyện không may.
Mà lúc này, Hạ Nhược Tâm đã xuống xe, cô vội vội vàng vàng chạy tới địa điểm kia, nhưng đi giày cao gót rất phiền phức, cô cắn răng, đá giày trên chân đi, đi chân trần tiến về phía trước. Tuy bất bình, đệm chân cô rất đau, thế nhưng lại chạy nhanh hơn giày cao gót nhiều.
Là nơi này, cô đặt tay mình ở cửa, sau đó dụng lực hít thở, trước mắt cô là một cái cửa đang đóng, cô đẩy cửa đi vào, kẹt, cửa mở, dường như không có người, nhưng lại có mùi vị khói của than củi.
Cô dùng tay mình quạt không khí trước mắt cho thoáng một chút, mùi khói rất đậm, ngửi một lúc cô cảm thấy có chút không thoải mái, đầu cũng có chút choáng váng, nhưng cuối cùng cô vẫn đi vào.
"Tiểu Vũ Điểm..." Cô gọi tên con gái, nhưng bên trong không có một người, cô tìm nửa ngày cũng không có tìm thấy con gái mình.
Chẳng lẽ không phải ở đây, cô lại chạy ra cửa, kết quả đầu lại bắt đầu choáng, mà mùi vị trong không khí, hầu như đều là mùi làm cho cô có cảm giác buồn nôn.
Đây là...
Bỗng nhiên cô trợn to đôi mắt, nhớ tới trước đây Hạ Dĩ Hiên làm trò đùa dai, khi đó không biết cô ta tìm ở đâu ra một đống than củi, sau đó kéo cô đến nhốt ở trong phòng, đốt than củi lên.
Bình luận facebook