• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tân hôn không tình yêu (10 Viewers)

  • Chương 1372

Hiện tại cô ta không có thời gian đứng ở nơi này, cơ thể còn muốn chen vào bên trong.

Bảo mẫu dùng cánh tay của mình và cánh cửa, ngăn Sở Tương ở bên ngoài: "Cô Sở Tương, nơi này tải sản tư nhân, xin lỗi, cô không thể vào."

"Đây là nhà tôi." Sở Tương cao giọng, đây là nhà của cô ta, tại sao cô ta không thể vào?

"Nhà cô?" Bảo mẫu cười lạnh lùng: "Tên của cô đã bị xóa ra khỏi Sở gia rồi, làm sao có thể còn là người Sở gia?"

Khi Sở Tương vừa nghe thấy tin tên của mình bị xóa khỏi Sở gia, trong lòng trở nên căng thẳng, ừ, không được sợ, không được sợ, cô ta không ngừng an ủi chính mình, cô ta còn có bà nội, vẫn còn bà nội, chỉ cần bà nội nhận cô ta, cho dù có không làm người Sở gia cũng không sao, cô ta chỉ cần bà nội là được rồi.

"Bà nội, con là Hương Hương, con là Hương Hương đây, bà nội..."

Cô ta hét lớn vào phía trong.

"Phu nhân nhà tôi không có ở nhà." Giọng bảo mẫu đầy khinh thường: "Bà ấy cũng sẽ không muốn thấy cô đâu, thức thời cô nên đi nhanh đi, nếu không cẩn thận tôi đánh cô đó."

Bảo mẫu đều đã xem hết dáng vẻ cao ngạo của Sở Tương, quả thật vẫn tự coi mình là đại tiểu thư Sở gia, lúc vị tiểu thư này còn nhỏ còn có thể lễ phép gọi bà một tiếng dì, cũng sẽ tặng quà cho bà, huyết thống quả là huyết thống, thật là không đủ sức, đi ra từ cô nhi viện, cũng không biết là chảy dòng máu của người nào, làm việc thật sự rất dơ bẩn.

Phịch một tiếng, bảo mẫu chắn trước mặt Sở Tương, không khách khí đóng cửa, cơ thể Sở Tương vốn nghiêng về phía trước, đầu cũng bị đập vào cửa, cô ta vừa mới muốn mở miệng mắng người, kết quả bụng của mình lại tê rần, vết thương thật dài chưa lành, lại đau đớn kịch liệt.

Cô ta chỉ có thể ngồi ở trên bậc thềm, nhẹ nhàng bịt chặt vết thương của mình.

"Bà chờ đó, chờ tôi khỏe mạnh, chờ bà nội tôi trở về, tôi lập tức để bà cút đi." Chỉ là cô ta ngồi ở đây chờ một buổi trưa, mãi đến lúc trời tối, mãi đến lúc mặt trời xuống núi vẫn không đợi được Tống Uyển trở về.

Từ rất xa, dưới ánh đèn đường, có hai cái bóng đi tới, cái bóng bị kéo thật dài dưới ánh đèn...

Tia sáng màu vàng ấm áp rơi lên người bọn họ, cũng mang đến không ít ấm áp.

Mơ hồ, dường như có thể nhìn thấy, những con bướm nho nhỏ bay dưới đèn đường, phịch một tiếng, dường như va chạm về phía trước, tiếp theo...

Vỡ đầu chảy máu.

"Ông nội, bà nội..."

Giọng điệu vui vẻ của Sở Tương truyền đến, người cũng chạy tới.

Chỉ là, chuyện cô ta tưởng tượng, hoàn toàn không có xảy ra.

Bà nội không có ôm cô ta khóc, không có hỏi cô ta ăn có ngon không, gần đây như thế nào? Cô ta tới đây bằng gì? Tại sao lâu như thế mà không có về nhà, mà chỉ kỳ lạ nhìn cô ta chăm chú hồi lâu, cuối cùng kéo kéo tay áo Sở Giang.

"Bạn già à, người này là ai, tại sao gọi tôi là bà nội?"

"Đừng để ý tới cô ta, một người điên đấy." Sở Giang kéo tay Tống Uyển: "Đi thôi, chúng ta trở về, bà cũng đã mệt mỏi rồi."

"Đúng đấy." Tống Uyển lắc lắc đầu mình: "Ông xem tôi đi, càng sống càng đãng trí, đầu óc cũng càng ngày càng bị hồ đồ rồi, già thật rồi..." Bà hít một tiếng, được Sở Giang đỡ tiếp tục đi về phía trước.

Từ đầu tới cuối, bà đều chưa từng chú ý nhiều đến Sở Tương, như là người xa lạ.

"Bà nội, bà nội, con là Hương Hương..." Nửa ngày sau, Sở Tương mới phản ứng lại, đuổi theo như một cơn gió, đây là bà nội của cô ta, là bà nội của cô ta, mặc kệ cô ta sai lầm cái gì, đều không có sao, bởi vì cô ta còn có bà nội. Nhưng mà chuyện này rốt cuộc làm thế nào lại xảy ra, là cô ta đang nằm mơ, hay là không có tỉnh, tại sao bà nội lại không để ý tới cô ta.

Cửa lại đóng chặt một lần nữa, cũng ngăn cách cô ta ở ngoài bóng tối, tất cả đều tối như mực, chỉ có đèn đường kèm với gió lạnh chiếu vào mặt cô ta, cô ta thê lương đứng đó.

Cửa lại được mở ra, hai mắt Sở Tương lóe lên, nhưng người đi ra không phải Tống Uyển, mà là Sở Giang.

"Ông nội..." Cô ta cẩn thận gọi một tiếng, Sở Giang cũng không có đáp ứng, mà mặt của ông ẩn trong tối, rất lạnh.

"Cô đi đi." Sở Giang nhàn nhạt nói: "Cách nhà tôi càng xa càng tốt."

"Ông nội..." Sở Tương bước tới trước một bước: "Ông muốn con đi, nhưng mà con có thể đi đến nơi nào, đây là nhà con, con muốn tìm bà nội."

"Nhà cô?" Sở Giang lạnh giọng cười: "Nhớ kỹ, nơi này không phải là nhà cô, ở đây không có ông nội, càng không có bà nội của cô, cô lại càng không có nửa phần quan hệ cùng người Sở gia chúng tôi."

"Con muốn tìm bà nội..." Sở Tương mới vừa mở miệng, lập tức bị Sở Giang đánh gãy.

"Nơi này cũng không có bà nội của cô, căn bản bây giờ bà ấy không hề quen biết cô." Gương mặt của Sở Tương trở nên âm trầm, ngay cả thanh âm cũng giống như vậy, lúc này đều muốn xé nát Sở Tương ra, tất cả bất hạnh của bọn họ đều bắt đầu từ lúc Sở Tương bước vào Sở gia.

"Bà ấy bị cô hại xuất huyết não, thật vất vả mới tỉnh lại, trong đầu của bà ấy không có người nào tên Sở Tương cả, cái gì bà ấy cũng đều không nhớ rõ."

Mặt của Sở Giang bắt đầu sáng lên dưới ánh đèn đường, bắt đầu rõ ràng, nhưng vẻ mặt ông vẫn lạnh đến doạ người.

Khi ông nói xong, xoay người, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Sở Tương trợn to hai mắt, trong đầu chỉ còn câu nói đó của Sở Giang.

Não của Tống Uyển bị xuất huyết, quên mất cô ta, cô ta không có nhà, không có người thân, cũng không có, bà nội...

Nhưng mà, cô ta làm sao bây giờ, cô ta còn phải uống thuốc, cô ta còn bệnh...

Không, sẽ không, cô ta chưa từ bỏ ý định chờ ở cửa Sở gia, nhưng ngày thứ hai Sở Giang mang theo Tống Uyển rời khỏi nơi này, mặc kệ cô ta đuổi theo như thế nào, gọi làm sao, chiếc xe kia vẫn cứ lái đi.

Rất lâu sau đó, mọi người sẽ thấy một nữ ăn mày, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, cô ta bị cười nhạo, bị đánh, bị mắng, nhưng mà trước sau gì cô ta cũng không muốn rời đi, trong miệng vẫn lẩm bẩm, cô ta muốn bà nội, muốn bà nội, cô ta là đại tiểu thư Sở gia, Sở gia đều là của cô ta.

Người họ Sở có rất nhiều, thế nhưng ở trong khu vực này chỉ có một Sở gia, nhưng mà, đại tiểu thư nhà bọn họ tên là Sở Chỉ Hi, cũng là Vương phi của Hách Á quốc vương, chuyện này cơ hồ là náo động nửa quốc gia, hầu như không người không biết, không người không hiểu.

Sau đó...

Người phụ nữ này vẫn là đi rồi.

Tiếp sau đó, mọi người đều quên lãng cô ta.

Cũng không biết bao lâu, không có ai nhìn thấy cô ta lần nào nữa.

Vương quốc Hách Á là một quốc gia rất nhỏ, diện tích đất nước này cũng không lớn, nhân khẩu không nhiều, nhưng mấy người giàu có nhất toàn cầu lại ở trong quốc gia này, nói đến người và diện tích quốc gia này vẫn rất ít ỏi, đương nhiên, công nghiệp và nông nghiệp ở đây đều vô cùng phát đạt, ở phụ cận gần như cũng là mỏ dầu thô lớn nhất toàn cầu. Đương nhiên quốc gia này cũng không xuất khẩu đầu thô, thứ bọn họ xuất khẩu là khoáng thoạch hiếm, loại khoáng thạch này có thể hợp thành một kiểu nguồn năng lượng mới, cũng là thứ mà các quốc gia đều muốn mua, dĩ nhiên thu vào lớn nhất cũng không phải những này, dù sao những thứ này đều là tài nguyên không thể sinh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom